“Khương Điềm Điềm, sao em lại trốn tôi?”
Khương Điềm vốn tưởng rằng mình đã chuẩn bị tâm lý đủ tốt, cô nghĩ nếu chủ nhà hỏi đến chuyện này thì cô sẽ lập tức nói rằng công việc của mình quá bận rộn, phải thường xuyên đi xã giao bạn bè.
Không ngờ chủ nhà vừa đưa tay móc dây túi của cô, cô đã bắt đầu lắp bắp, không nói ra được bất kỳ lời thoại nào mà mình đã chuẩn bị từ trước, lời nói ra lộ vẻ chột dạ: “Ai, ai trốn anh chứ!”
Vẫn là bàn tay trắng nõn, lạnh lẽo ấy, mạch máu màu xanh nhạt như ẩn như hiện, trông thì mảnh khảnh nhưng lại rất rắn chắc, xách một người 45 cân như cô lên dễ như xách một con gà con, không tốn chút sức nào, thế nhưng người này chỉ đưa tay ra, móc lấy dây xích túi xách của cô.
Khiến tim người ta loạn nhịp.
Chủ nhà nheo mắt nhìn về hướng xe bọn Cao Xán rời đi, như cười như không: “Không phải đang trốn tôi à?”
“Không phải mà!” Khương Điềm cực lực phủ nhận, tay kéo dây túi ra sau nhằm che giấu sự chột dạ của mình, mắt đảo quanh, lại thốt ra một câu nghe rất ngốc, “Tôi trốn anh làm gì chứ!”
Quanh người chủ nhà thoang thoảng mùi thuốc lá, Khương Điềm bắt gặp điếu thuốc được gói một nửa trong khăn giấy trên tay anh.
Thấy cô về nên dập thuốc sao?
Anh chàng này ăn mặc như lưu manh nhưng bất chợt sẽ lộ ra chút lịch thiệp khiến người ta không thể cưỡng lại được.
“Chậc.” Dây túi trong tay chủ nhà bị kéo đi mất, anh nắm thẳng lấy cổ tay cô, kéo người vào biệt thự, vừa đi vừa trêu chọc, “Không trốn tôi mà em chạy ra ngoài cả ngày hả? Đi hẹn hò sao? Không phải vừa nãy còn nói với đám nhãi con đó là không có bạn trai sao?”
Vậy mà anh lại gọi mấy thiếu niên vừa hoàn thành kì thi đại học xong là, là đám nhãi con...
Khương Điềm bỗng thấy hơi buồn cười.
Khóe miệng vừa nhếch lên, đúng lúc đi vào vị trí đèn cảm ứng âm thanh ngoài hiên, một dãy đèn không quá chói mắt nhưng cũng đủ soi rõ lối đi sáng dần lên, đây là do Giang Việt thiết kế.
Ánh đèn cũng dịu dàng như con người anh.
Đôi môi chậm rãi mím lại, độ cong bé nhỏ biến mất.
Bức ảnh nền xanh da trời hiện lên trước mắt Khương Điềm.
Chàng thiếu niên mỉm cười hòa nhã.
Nghĩ kỹ lại thì thật ra thiếu niên trên ảnh chụp không khác Giang Việt mà Khương Điềm gặp năm ấy nhiều lắm, chẳng qua sau khi trưởng thành thì trông càng lõi đời hơn thôi.
Thế giới đúng là rất nhỏ, cô không ngờ tới người mình gặp qua trên máy bay, lại chính là chủ nhân cũ của căn biệt thự này.
Năm đó Ngụy Thuần vừa mới nổi, Khương Điềm cũng bất ngờ phát hiện ân nhân cứu mạng của mình là ca sĩ nổi tiếng, cô hận không thể nghe đi nghe lại mỗi đĩa đơn 100 lần.
Trên máy bay trở về Pháp, Khương Điềm đeo tai nghe nghe bài <Thiên Đường Rực Cháy>, chuyến bay hơn mười tiếng khiến cô thấy hơi mệt, ngồi ngả lưng ra sau mãi cũng không thoải mái, cô ấn cái nút trên tay vịn, cố gắng chỉnh lưng ghế, ngồi thẳng dậy và vươn vai.
Ấn một lúc lâu cũng không thấy lưng ghế có gì thay đổi, khi nhìn sang bên cạnh, cô thấy một người đàn ông đang ngủ thì bị cô ấn đẩy lưng ghế lên, cả người anh ta cũng bị đẩy lên theo, anh ta mơ màng mở mắt, nhìn sang cô.
“...” Khương Điềm nhanh chóng tháo tai nghe xuống, xin lỗi, “Xin lỗi anh xin lỗi anh, tôi tưởng nút ở đây là để chỉnh chỗ ngồi của tôi, đã làm phiền anh rồi.”
Vẻ ngoài người đàn ông ôn hòa, trên mặt mang theo ý cười nhạt, anh lắc đầu: “Không sao.”
Ngay cả giọng nói cũng rất ấm áp.
“Thế, có cần tôi ấn xuống lại cho anh không?” Khương Điềm chú ý đến quầng thâm mắt dưới mắt anh ta, nhìn qua có phần mệt mỏi, thử hỏi thăm dò, “Còn 7 tiếng nữa mới đến Paris, anh có muốn chợp mắt thêm một lát không?”
“Không cần đâu, cảm ơn cô.” Người đàn ông day trán, tính cách thật sự rất nhẹ nhàng, “Tôi không ngủ trên máy bay được.”
Đúng lúc này, tiếp viên hàng không đẩy xe đồ uống đi tới, tiếp viên cúi đầu hỏi: “Chào hai vị, xin hỏi hai vị có muốn dùng đồ uống gì không?”
Khương Điềm và người đàn ông cùng lên tiếng: “Cho tôi một cốc nước nóng, cảm ơn.”
Hai người nói xong, bất ngờ trong giây lát, rồi nhìn nhau cười, gặp được người có thể trò chuyện cùng trên một chặng bay dài cũng là một chuyện tốt, cũng là một cách hay để g.i.ế.t thời gian.
Ngày hôm đó, Khương Điềm lấy một hộp trà hương thảo khô trong túi ra, đổ một ít vào nước nóng, quay sang hỏi anh ta: “Anh có muốn uống chút không, cho bớt mệt.”
Người đàn ông mỉm cười, đưa cốc dùng một lần cho cô, cỏ hương thảo trong chiếc bình trên tay Khương Điềm đổ vào trong nước nóng, những chiếc lá khô nở bung, tỏa ra hương thơm thoang thoảng theo làn hơi nước.
Anh ta nhấp một ngụm, lịch sự và khách sáo, hỏi cô: “Cho tôi hỏi, đây là trà gì vậy, mùi vị rất đặc biệt.”
Khi đó, dường như mỗi ngày Khương Điềm đều nhớ đến buổi tối gặp được Ngụy Thuần trên tầng thượng kia, có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi, nhớ đến nhiều cũng sẽ vô thức học theo giọng điệu không đứng đắn đó của Ngụy Thuần.
Cô cười, nói đùa: “Thuốc độc đấy, kiến huyết phong hầu*.”
*Tên một loại chất độc.
Giang Việt ngẩn người, rũ mắt cười nhẹ, anh ta nói: “Những lời cô nói giống em trai tôi quá.”
Khi anh ta cười như vậy, trong đầu Khương Điềm bỗng hiện lên một câu:
Quân tử như ngọc, khiêm nhường bao dung.
Một người đàn ông thật dịu dàng, tiếc là cô chỉ thích kiểu lưu manh.
Khương Điềm chìm trong dòng hồi ức.
Một người vừa tốt đẹp vừa dịu dàng như vậy, giống như chiếc chăn được mặt trời ủ ấm.
Đúng là rất khó, rất khó để quên đi.
Ngay cả Khương Điềm thỉnh thoảng gặp được anh, cũng nhớ rất rõ nụ cười ấy.
Nói chi chủ nhà.
Có người đã từng nói, niềm mong mỏi cả đời, là yêu và tự do.
Nhưng Khương Điềm tự do đã lâu, như cây lục bình không rễ, trôi nổi trên mặt nước. Cô đã có đủ tự do, không dám cầu xin thêm tình yêu, tất cả những gì mà cô muốn chỉ là khoảng lặng trong tâm hồn.
Chưa kể đến không biết cô có thể bẻ thẳng lại chủ nhà được không.
Chỉ là ánh trăng sáng vừa tốt đẹp vừa dịu dàng trong lòng anh, khiến lòng người ta nghĩ đến thôi cũng thấy khó chịu.
Lời Tô Vãn Châu nói ngày hôm qua vẫn quanh quẩn bên tai, “Sợ cái rắm, thích thì tới đi, ngủ với anh ta.”
Nhưng mà... Khương Điềm nhát cáy rút lại ý đồ muốn thử, cô nghĩ thầm, thôi bỏ đi vậy, chuyện cô thích chủ nhà này, cứ coi như là một bí mật, rồi quên dần đi.
“... Em xem em kìa, nuôi con mèo mà mặc kệ nó, cả ngày bay nhảy bên ngoài, tóm lại là vứt cho tôi nuôi à?”
Ngụy Thuần muốn lấy Lune ra làm cái cớ để tìm hiểu tung tích của Khương Điềm, anh nói một hồi lâu, quay đầu nhìn lại, thấy Khương Điềm đang phồng má, ngơ ngác, trông như một chú cá nóc ngốc nghếch.
Ngụy Thuần hiểu Khương Điềm khá rõ, anh biết, dáng vẻ này của cô nương đây chính xác là không nghe thấy lời anh nói, như đi vào cõi thần tiên, không biết là đang nghĩ đến chuyện gì.
Hơn nữa còn là đang suy nghĩ kỹ càng, không phải bỗng dưng ngơ ngác không đâu.
“Chậc.” Ngụy Thuần búng tay một cái.
Khương Điềm bừng tỉnh, nhìn về phía anh.
Ngụy Thuần bỗng thấy hơi bực mình, hai ngày nay anh thấy Khương Điềm vui tươi hớn hở đi ra ngoài chơi với người đàn ông khác, chơi đến tối mới về, ấy thế mà khi nhìn thấy anh, ánh mắt lại có sự đề phòng.
Phòng như phòng trộm, khiến người ta khó chịu vô cùng.
Lúc trước còn cho rằng con nhà người ta đã phải lòng mình, quá nửa là ảo tưởng sức mạnh.
Tự luyến một hồi lâu cũng không sao, nhưng chuyện khiến anh phiền muộn đó là, rốt cuộc Khương Điềm phải lòng ai rồi?
Đám nhãi ranh ngồi trong xe lúc nãy sao?
“Em bao nhiêu tuổi rồi?” Ngụy Thuần liếm răng hàm, đột nhiên hỏi.
“...20.” Khương Điềm không rõ vì sao anh lại hỏi vậy, trả lời hơi do dự.
Mới 20?
Không chênh lắm với đám nhãi ranh 17, 18 tuổi hồi nãy nhỉ?
Ngụy Thuần cau mày, càng cáu kỉnh hơn.
“Qua đây, trò chuyện chút nào.” Ngụy Thuần kéo người ngồi xuống ghế sofa, còn mình thì kéo ghế dựa đến, ngồi xuống phía đối diện Khương Điềm, lời nói sâu sắc, “Đàn ông ấy à, thưởng trưởng thành muộn hơn phái nữ, tuổi tâm hồn cũng nhỏ hơn, em biết không?”
Khương Điềm ngây người, ngạc nhiên nhìn chủ nhà: “... Tôi không biết.”
Sao tự dưng lại, tự dưng lại nhắc đến một vấn đề thâm sâu như tuổi tâm hồn vậy.
Khương Điềm muốn nói, tôi chỉ là một người điều chế nước hoa thôi, tôi không hiểu đâu.
Chủ nhà nghiêm túc nói: “Không biết thì phải nghe! Tuổi tâm hồn của đàn ông nhỏ, em tìm một người bạn trai 18 tuổi thì tuổi tâm hồn chỉ đến 14, 15 là cùng, sao biết được phải thương yêu em thế nào, yêu đương với em đều là do thấy em xinh đẹp, ngắm chán rồi thì sẽ lập tức nói chia tay.”
“...Ồ.” Đối với lời nhận xét của chủ nhà, Khương Điềm không biết phải nói gì, chỉ có thể gật đầu.
“Nhớ kỹ chưa?” Chủ nhà lại hỏi.
Khương Điềm tự dưng bị dạy bảo không tỏ vẻ gì: “Nhớ kỹ rồi.”
Chủ nhà chỉ ra ngoài cửa sổ, nhăn mặt: “Nhớ kỹ rồi thì ít đi chơi với đám nhãi ranh kia lại, em muốn tìm bạn trai thì tốt nhất nên tìm người lớn hơn mình 5 tuổi, tuổi tâm hồn cũng xêm xêm giống em, lại vừa vặn trưởng thành hơn em một chút, vừa dịu dàng vừa ân cần vừa chăm sóc được cho em.”
Đêm đen, Lune bước từng bước mèo nhảy lên trên ghế sofa, kêu “meo” rồi nhảy vào trong lòng Khương Điềm.
Khương Điềm phản ứng hơi chậm, chủ nhà nói cô trốn anh cô còn chưa biết trả lời sao cho tốt, sao lúc này lại bắt đầu giảng giải vấn đề tuổi tâm hồn phái nam và tuổi tác khi tìm bạn đời rồi?
Nhưng cô cũng tò mò, nhiều chuyện hỏi một câu: “Vậy anh bao nhiêu tuổi rồi?”
Chủ nhà dường như không đoán trước được cô sẽ hỏi chuyện này, quay đầu đi, ho “khụ” một tiếng rồi mới nói: “25.”
25?
Vậy không phải vừa vặn lớn hơn cô 5 tuổi sao?
...Sao cô cảm thấy có chỗ nào đó không hợp lý nhỉ?
Chủ nhà tìm chuyện để nói: “Hôm nay đi chơi đâu?”
Khương Điềm do dự trong chốc lát, nhẹ nhàng thở hắt ra: “Đến Trường Trung học Trực thuộc.”
“Đâu cơ?” Chủ nhà ngẩn người.
“Trường Trung học Trực thuộc.” Khương Điềm nhìn về phía anh, “Tôi đi xem ảnh của Giang Việt, người trên bảng vàng danh dự đó, là Giang Việt trong lời anh kể phải không? Trạng Nguyên thi đại học của tỉnh.”
“À,” Chủ nhà yên lặng một lúc, “Anh ấy ham đọc sách, học tập lắm, để thi được Trạng Nguyên mà mắt sắp mù luôn rồi, cận 500 độ.”
Sự quen thuộc và oán trách trong lời anh như một cái gai nhỏ, chọc nhẹ vào Khương Điềm, đầu ngón tay cô cuộn lại, không mặn không nhạt, nói: “Anh ấy giỏi thật đấy, cũng rất tốt.”
Chủ nhà không chìm đắm trong ký ức nào đó như bình thường mà có phần kinh ngạc: “Em đi xem anh ấy làm gì? Một đống ảnh trong trường Trung học thì có gì đẹp mà xem? Nếu em muốn xem thì dưới tầng hầm có một đống album đó, ảnh cởi truồng còn nhỏ của anh ấy cũng có, đến trường Trung học xem làm gì?”
“Thôi bỏ đi,” chủ nhà nói xong lại khoát tay, “Hôm nay đừng nhắc đến anh ấy, nói về em trước đã.”
Khương Điềm căng thẳng, vuốt Lune mạnh tay hơn một chút, Lune càng ngày càng to gan, lấy đệm thịt mềm đập vào tay cô, cô liếm môi dưới, hỏi: “Nói gì về tôi?”
“Hai ngày trước tôi vô tình... Khụ, vô tình nghe được cuộc điện thoại của em.” Chủ nhà hình như còn căng thẳng hơn cả cô, rút một điếu thuốc, ngậm trong miệng, lấy lấy bật lửa ra, quẹt vài lần mới miễn cưỡng châm được lửa. “Em nói em có người mình thích rồi? Người đó là ai vậy?”
Hỏi xong câu này, dường như anh bỗng nhận ra người ngồi đối diện mình chính là Khương Điềm, anh lại tắt bật lửa, rút điếu thuốc đang ngậm ra, vung tay, ném bật lửa lên ghế sofa.
Khương Điềm không ngờ chủ nhà nghe thấy cuộc điện thoại của mình, mười ngón tay xoắn chặt lấy nhau, trừng mắt nhìn chủ nhà.
Chủ nhà vuốt vuốt chóp mũi: “Bật lửa bị rơi xuống vườn, tôi xuống tầng nhặt, đúng lúc nghe thấy em gọi điện thoại...”
Anh bị bệnh Parkinson sao?
Anh bị bệnh bại liệt sao?
Tay anh bị què sao?
Có mỗi cái bật lửa cũng không giữ được?!
Khương Điềm thở hổn hển, vừa định trả lời, chủ nhà đã khua tay ngắt ngang.
Anh nói: “Đừng nói là cái người hay gửi tin nhắn kia nhé, người kia tôi có biết qua, bao phòng VIP ở OB cả năm, một tháng không đi cùng 10 cô thì cũng đi cùng 8 cô, là một tay chơi gái thứ thiệt, không đáng tin cậy.”
Thấy Khương Điềm không nói gì, chủ nhà “chậc” một tiếng: “Là người đàn ông lần trước đưa em đến vùng ngoại ô phía Tây sao? Vừa nhìn người đó đã thấy không ổn, mặt nhăn mày nhó như kiểu bị người ta nợ mấy trăm vạn vậy.”
Sao lại nói đến Khương Dự rồi?
“Không phải...” Khương Điềm cất lời.
“Không phải sao?” Chủ nhà cau mày, “Không phải là mấy đứa nhãi ranh đó đâu đúng không? Thế thì càng không được, đám nhóc tuổi đó thì biết gì chứ, trong đầu lúc nào cũng chỉ có chơi bóng rổ và khoe khoang...”
Khương Điềm thấy chủ nhà càng nói càng đi xa, cô vội ngắt lời anh: “Người tôi thích là Ngụy Thuần.”
Lúc Khương Điềm nói những lời này rất chột dạ, đã vài ngày rồi cô không nghe bài hát nào của Ngụy Thuần, ngủ mơ cũng không mơ thấy Ngụy Thuần trên tầng thượng, mà là chủ nhà.
Ngày đó đứng trong tiệm kem, chủ nhà linh hoạt xoay thìa kem để cô không bắt được, và vẻ mặt lưu manh, ngạo mạn khi cười.
Vừa nhắc tới Ngụy Thuần, sắc mặt chủ nhà trở nên vô cùng kỳ quái, một lúc sau mới liếm khóe môi, hỏi: “Em cũng chưa gặp anh ta bao giờ, thích anh ta ở điểm nào chứ?”
“Thích giọng nói của anh ấy, thích ngữ điệu của anh ấy đó, tôi thích anh ấy vô cùng, nằm mơ cũng muốn gả cho anh ấy.” Khương Điềm nói xong thì dừng lại một lúc, rốt cuộc cô vẫn thấy chột dạ, để khiến lời nói của mình thêm phần si tình chân thật, Khương Điềm nói một xíu lời thật lòng, “Hơn nữa tôi từng gặp Ngụy Thuần rồi, anh ấy đã cứu mạng tôi, là tôi muốn lấy thân báo đáp ân nhân cứu mạng của mình.”
Chủ nhà ngẩng phắt đầu lên, nhìn cô: “Em nói gì cơ?”