Cỏ Hương Thảo - Thù Vỉ

Chương 50

Khương Điềm nằm trên giường, cửa kính sát sàn để mở, rèm cửa sổ bị gió đêm nhè nhẹ thổi bay.

Lune ngồi bên cửa sổ, liếm vuốt, sau đó quay đầu, ngước khuôn mặt quả hồng mũm mĩn, tròn vo lên, kêu lên một tiếng ngọt ngào: “Meo.”

Thật ra cô có thể nhận ra được đây là mơ, Lune đã khác hẳn so với hồi mới đến, bây giờ nó quá mập, mặt quả hồng phải có hai nọng rồi. Tiếng lúc kêu cũng không còn ngọt như rót mật vào tai nữa, thỉnh thoảng kêu nghe như sóc Marmota, rất thô thiển.

Khương Điềm thử vùng vẫy nhưng không tỉnh dậy được.

Ngụy Thuần đang ngủ bên cạnh cô hình như cũng không nhận ra cô đang giãy giụa.

Ngoài cửa sổ, một bóng người bước vào.

Trông rất cao, tóc ngắn, mặc áo len cổ lọ màu trắng gạo.

Kẻ hâm cỡ nào mới mặc áo len giữa mùa hè chứ?

Còn là cao cổ.

Không sợ nổi rôm sao?

Đúng là mơ rồi.

Khương Điềm nhìn người đàn ông cao lớn kia chậm rãi bước vào phòng ngủ rồi dừng lại trước tấm thảm lông cách giường không tính là gần, giày lười kaki không dính chút bụi bẩn nào.

Người đó ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt hiền lành, nhân hậu, đôi mắt công cong, cười rất thân thiện.

Giang Việt!

Khương Điềm mở to mắt, nghe thấy anh thong thả ung dung, lịch sử cất lời: “Khương Điềm, cảm ơn em, có em chăm sóc A Thuần thì anh yên tâm rồi.”

Trong tay anh là một bông hồng vàng, nhẹ nhàng đặt trên tấm thảm lông, rồi lại mỉm cười với Khương Điềm, bóng hình càng lúc càng nhạt nhòa, rồi biến mất trong làn gió đêm.

Giang Việt!

Là Giang Việt!

Khương Điềm vùng vẫy trong giấc mơ hồi lâu, cuối cùng cũng mở được mắt ra, thứ đập vào mắt không phải đêm đen, mà là ánh nắng ban mai chan hòa cùng với vẻ mặt như cười như không của Ngụy Thuần.

Giọng Ngụy Thuần vẫn còn chứa vẻ khàn khàn khi vừa mới thức dậy nhưng đã bắt đầu trêu chọc cô: “Mơ thấy gì mà kích động vậy, huơ tay múa chân như là trúng vé số ấy?”

“Sao lại là anh chứ.” Khương Điềm còn chưa hoàn toàn hồi hồn từ giấc mơ, nhìn anh một cái đầy ý nhị, “Em còn tưởng là anh ấy nữa.”

“Chậc.” Ngụy Thuần nheo mắt đầy nguy hiểm, vòng tay ôm lấy eo cô, “Em còn muốn thấy ai trên giường em nữa?”

Cảm nhận được sự lạnh lùng, khó chịu của Ngụy Thuần, Khương Điềm dần tỉnh táo lại, nhưng nhìn qua trông vẫn hơi ngốc ngốc, ngơ ngác, ánh mắt vô định, một lúc lâu sau mới dời mắt đến trên mặt Ngụy Thuần, chớp chớp: “Ngụy Thuần, anh ghen à?”

“Hơi hơi đấy.” Ngụy Thuần xoay người, áp Khương Điềm xuống tấm đệm mềm mại, nheo mắt, “Chi bằng em nói trước đi, mơ thấy ai?”

Khương Điềm hôn “chụt” lên cằm Ngụy Thuần một cái, cười nói: “Mơ thấy anh trai chúng ta.”

Từ “anh trai chúng ta này” khiến Ngụy Thuần sửng sốt trong giây lát.

Sau đó nhanh chóng nhận ra người Khương Điềm đang nhắc đến chính là Giang Việt.

Cô gái nhỏ khi lo lắng cho anh luôn giấu rất kỹ, nhưng đôi khi những suy nghĩ bé nhỏ đó lại rất rõ ràng.

Nhắc tới Giang Việt, Khương Điềm có lẽ là sợ anh buồn, đầu tiên là hôn một cái, sau đó cũng không nhắc thẳng tới tên, mà gọi là “anh trai chúng ta”.

Ngụy Thuần không phải người mỏng manh dễ vỡ, mặc dù nguyên nhân cái c.h.ế.t của Giang Việt đúng là khiến anh cực kỳ đau lòng.

Nhưng anh không hi vọng những cảm xúc này ảnh hưởng đến bạn gái mình, anh vẫn mong muốn bạn gái mình được vui vẻ, vui vẻ đến c.h.ế.t.

Mỗi ngày mỗi giờ mỗi phút mỗi giây đều vui vẻ.

Bạn gái anh cũng mong anh được vui vẻ như vậy.

Đây là một chuyện khiến người ta thấy sảng khoái từ trong ra ngoài.

Đôi mắt to tròn của Khương Điềm đảo một vòng, đôi môi hé mở như muốn nói gì đó, Ngụy Thuần cúi đầu xuống, chặn miệng cô lại bằng một nụ hôn sâu.

Mặc dù trước đây Ngụy Thuần chưa có bạn gái bao giờ nhưng đàn ông mà, rất nhiều chuyện đều là không thầy dạy cũng tự hiểu.

Anh cảm thấy kĩ thuật hôn của mình cũng ổn áp lắm.

Khi hôn đến đoạn triền miên nồng nàn thì Khương Điềm bỗng đẩy anh ra, lau lau miệng, vui vẻ nhìn về phía cửa sổ.

Ngụy Thuần: “?”

“Ngụy Thuần! Anh trai chúng mình đến thật kìa! Là thật đấy!´Khương Điềm nhảy xuống giường đầy hưng phấn, tùy tiện lấy một cái áo phông mặc vào, bước đến mở cửa kính sát sàn.

Một đóa hoa hồng vàng yên tĩnh nằm trên mặt đất, trên cánh hoa còn dính vài giọt sương lấp lánh, Khương Điềm mỉm cười, quay đầu lại: “Em mơ thấy anh trai Giang Việt đến đây, còn tặng em một bông hoa hồng vàng!”

Cái áo mà Khương Điềm thuận tay mặc vào là của Ngụy Thuần, chiều dài miễn cưỡng che được hết đùi, đôi chân dài trắng như tuyết, thẳng tắp, quá câu hồn người khác.

Vấn đề là, cô nương này ăn mặc quyến rũ như thế, nhưng lời cô nói lại không giống như vậy.

Sự chú ý của Ngụy Thuần hoàn toàn không nằm ở Giang Việt và hoa hồng, anh liếm khóe môi dưới: “Khương Điềm, em gọi người khác cũng đỏm dáng vậy sao?”

“Hả?” Khương Điềm nhặt bông hoa hồng lên, trông không quá để ý đến lời anh nói.

“Lại còn anh trai Giang Việt nữa chứ.” Ngụy Thuần ngồi bên mép giường, khuỷu tay chống trên đùi, “Anh Giang Việt thôi không được à? Nhất định phải gọi là anh trai à?”

Khương Điềm hiểu ra ngay.

Người đàn ông này yêu đương cũng ấu trĩ quá đi, xưng hô của anh còn phải là độc nhất vô nhị nữa chứ.

“Không thì em gọi anh là Thuần Thuần nhé!” Khương Điềm vẫy vẫy bông hoa, rất điệu đà, “Bé Thuần Thuần, lại đây lại đây, moa moa moa, Bé Thuần Thuần~”

Ngụy Thuần sầm mặt: “Này, em gọi chó đấy à!”

Cô nương thích đùa giỡn bị Ngụy Thuần kéo tới, ấn xuống giường hôn đến lúc cô liên tục xin tha, Ngụy Thuần lấy bông hoa trong tay cô, chỉ cô: “Lúc trước em nói, ngôn ngữ của hoa hồng vàng là gì cơ?”

“Tạ lỗi vì tình yêu.” Khương Điềm rúc vào trong chăn, kéo chăn lên che đi đôi môi nóng rát vì bị hôn, “Anh Giang Việt cảm ơn em trong mơ, là cảm ơn vì đã chăm sóc cho anh, vì cảm ơn nên mới tặng em bông hoa hồng.”

Ngụy Thuần vô tình vạch trần ảo tưởng của Khương Điềm: “Bông hoa này quá nửa là bị Lune gặm rồi tha vào đây.”

“Còn lâu á! Chắc chắn là anh Giang Việt!” Khương Điềm trừng Ngụy Thuần, có gắng thuyết phục: “Lune còn lâu mới gặm hoa, hoa hồng vàng này nở hai tháng rồi mà nó còn chưa tới gần lần nào.”

“Được rồi, em nói là ai thì là người đó.” Ngụy Thuần cười khẽ, sau đó lại nói với giọng không đứng đắn, “Nhưng anh nghĩ, nếu Giang Việt thật sự trở về, cũng không thể là người đâu nhỉ, chắc chắn là quỷ, Khương Điềm Điềm ơi, em không sợ quỷ nữa à?”

“...” Khương Điềm há miệng thở hổn hển, thẳng tay cướp lại bông hoa hồng vàng, nói không lựa lời, “Anh Giang Việt rất đẹp trai, em không sợ quỷ đẹp trai!”

“Chậc,” Ngụy Thuần vốn định đứng lên, nhưng lại ngồi tiếp, cúi người tới gần, trong giọng nói mang theo sự nguy hiểm, “Khen người đàn ông khác đẹp trai?”

Khương Điềm không sợ c.h.ế.t, hếch cằm: “Em cảm thấy mắt anh Giang Việt to hơn mắt anh, còn dịu dàng... A!”

Câu nói tiếp theo không có cơ hội thành lời, tất cả bị hôn trở lại về miệng.

A a a a!

Em không nói nữa!

Ôi!

Cứu mạng!

Lune ngoe nguẩy cái đuôi, lắc đầu rời đi.

Hai con người ngu ngốc suốt ngày “đấu khẩu” với nhau, chậc.

- -

Nghĩa trang vùng ngoại ô phía Đông, vừa qua giữa trưa, các bia mộ trong nghĩa trang lấp lánh ánh sáng dưới ánh mặt trời.

Khương Điềm và Ngụy Thuần đứng trước một tấm bia đá màu đen, Giang Việt trong bức ảnh trên tấm bia, cười thật ôn hòa.

Ngụy Thuần ngẩng đầu, day day huyệt Thái Dương, nhẹ nhàng hít sâu một hơi, rồi lại nhìn về tấm ảnh chụp trên bia mộ, anh cười: “Giang Việt, anh là người quan trọng nhất với em, bây giờ em lại tìm được thêm một người quan trọng với em nữa, em đưa cô ấy đến thăm anh, hai người làm quen đi.”

Anh nói xong, vẫn là không nhịn được, khóe mắt đỏ hoe, bị anh mím môi kiềm lại.

Ngụy Thuần cúi người, đặt bó hoa hồng vàng đang nở rộ xuống trước bia mộ của Giang Việt, rồi theo đó ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào bức ảnh chụp của Giang Việt, giọng nói nghẹn ngào: “Anh trai, Khương Điềm nói, ngôn ngữ của hoa hồng vàng trong vườn là tạ lỗi vì tình yêu, anh không phải xin lỗi, anh đã rất dũng cảm rồi. Giữa hai chúng ta, nếu có một người phải xin lỗi, người đó chắc chắn là em, nếu em có thể tinh tế, tỉ mỉ giống như anh, có lẽ có thể nhận ra sự đau khổ của anh, ít nhất, ít nhất em có thể ở cạnh anh, Giang Việt.”

Ngụy Thuần ép giọng xuống thật thấp, giọng nói nghẹn ngào cô nghe câu được câu chăng, anh mặc một bộ vest màu đen, quỳ một gối trước mộ Giang Việt, lòng bàn tay đặt trên hai chữ “Giang Việt” khắc trên đá, trán tựa vào tấm bia.

Khương Điềm đang đứng phía sau cũng thấy mũi cay cay, cô cúi đầu xoa mũi, khi ngẩng đầu lên, mây trôi lững lờ, ánh nắng sáng chói đến mức như khiến người ta không thể mở nổi mắt.

Cô cứ đứng trong ánh sáng chói lóa như vậy, thấy tay Ngụy Thuần được ai đó nhẹ nhàng nắm chặt lấy, bóng hình người đàn ông kia mờ mờ ảo ảo còn tỏa sáng, anh quỳ gối trước mặt Ngụy Thuần với tư thế giống vậy, bàn tay áp vào tay Ngụy Thuần, trán tựa vào trán Ngụy Thuần, dịu dàng mỉm cười, xoa xoa đầu anh.

Là Giang Việt sao?

Khương Điềm giật nảy mình, thấy người đàn ông kia ngẩng đầu lên, ôn hòa cười với cô như ẩn chứa một chút bất lực, môi anh lúc đóng lúc mở, như đang nói – hãy chăm sóc tốt cho A Thuần.

Ánh mặt trời quá chói mắt, dường như Khương Điềm đã rơi nước mắt, khi muốn nhìn kĩ lại, lại nhận ra trước mắt vốn không có bóng người nào đang tỏa sáng, Ngụy Thuần vẫn tựa trán trên tấm bia như cũ, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve dòng chữ khắc trên đó.

Bóng người mờ mờ ảo ảo kia như thể ảo giác của Khương Điềm, giống như giấc mơ sáng nay.

Ngụy Thuần trầm mặc trước tấm bia thật lâu, khi đứng dậy đã sốc lại tâm trạng mình thật tốt, ngoái đầu lại thấy Khương Điềm, anh bước đến xoa xoa đầu cô: “Em ngốc rồi à, không phải bảo em chờ dưới bóng cây đằng trước sao, trời nắng thế này, phơi ra lại bị cảm nắng.”

Khương Điềm mỉm cười, lắc đầu: “Anh đi đến bóng cây phía trước chờ đi, em có lời muốn nói với anh Giang Việt.”

Ngụy Thuần nhướng mày, hơi ngạc nhiên, nhìn Khương Điềm hai giây, dọa cô: “Được thôi, anh đi mua nước cho em, em tám chuyện với anh ấy ít thôi, tên Giang Việt này nhiều chuyện lắm, tám nhiều quá cẩn thận nửa đêm nửa hôm anh ấy tìm em tán gẫu đấy.”

Sau khi Ngụy Thuần rời đi, Khương Điềm mới ôm một bó hương thảo, ngồi xổm trước mộ Giang Việt, cô cười xấu hổ: “Anh, anh thấy không, anh ấy không đứng đắn vậy đấy, như tên lưu manh! Anh có rảnh thì đến hù dọa anh ấy trong mơ đi, anh ấy ngạo mạn quá rồi!”

- -

Khương Điềm đặt bó hương thảo trên đá hoa cương màu đen, hương thảo xanh tươi với những bông hoa tim tím nằm trong giấy gói hoa màu xám, tỏa ra mùi hương thoang thoảng.

“Ngôn ngữ hoa của cỏ hương thảo là hồi ức, cũng là hoài niệm,” Khương Điềm mỉm cười với Giang Việt, “Chúng em hi vọng anh không sợ thiên đường, luôn luôn nhớ tới chúng em, Ngụy Thuần nói không sai, anh thật sự rất dũng cảm.”

“Còn nữa,” Khương Điềm nhìn về phía sau, chắc chắn Ngụy Thuần không ở đây, cô mới cười đầy bí ẩn, còn chớp chớp mắt, nói nhỏ, “Mấy lời em nói với bức ảnh của anh ở Trường Trung học Trực thuộc anh nghe được hết đúng không? Phòng làm việc của em chưa bao giờ mở cửa sổ, Louis tuy rằng hói đầu nhưng cũng không mất não, ông ấy nâng niu nước hoa trong phòng làm việc của em như thế, sẽ không mở cửa sổ để mèo nhảy vào đâu.”

Mà con mèo vừa nhảy vào đã vô tình đá trúng con gấu thủy tinh, nghĩ thế nào cũng thấy rất thần kì.

- Nếu có thể, hãy để chúng tôi được biết lý do vì sao anh lại t/ự s/á/t, người ấy một mình gánh trên lưng chuyện này, u uất mãi không thôi, quá mệt mỏi.

Bức ảnh hôm ấy, Giang Việt mặc đồng phục học sinh cười hiền hòa như vậy, đại khái là đã đồng ý với cô rồi.

Khương Điềm đưa ngón út về phía bia mộ: “Em sẽ chăm sóc tốt cho Ngụy Thuần, sẽ luôn ở bên cạnh anh ấy.”

Một làn gió nhẹ lướt qua, Khương Điềm cảm giác ngón út của mình lành lạnh, hương thảo trên bia mộ bị gió thổi rung rung, như là đang gật đầu.

Khi Ngụy Thuần quay lại, xách thêm ba cốc trà sữa, một cốc đặt phía trước mộ: “Này, vị hương thảo anh thích.”

Hai người đắm mình trong nghĩa trang rất lâu, Ngụy Thuần dựa vào bia mộ trò chuyện câu được câu chăng với Giang Việt, nói rất nhiều, còn nói về sau muốn tổ chức đám cưới du lịch, bị Khương Điềm đang ngồi xổm một bên đánh cho cái: “Ai nói sẽ gả cho anh chứ!”

“Là em mà, hồi trước không phải lúc nào cũng đòi phải gả cho Ngụy Thuần sao, Giang Việt trên thiên đường đã nghe thấy hết từ lâu rồi.” Ngụy Thuần bật cười rồi nhìn về phía tấm ảnh trên bia mộ: “Đúng không anh?”

Ngụy Thuần và Khương Điềm nắm tay nhau rời khỏi nghĩa trang, tình cờ gặp được mẹ ruột Ngụy Thuần.

Trông bà gầy hơn lúc trước, khi thấy Ngụy Thuần và Khương Điềm thì tỏ vẻ không vui, mặt lạnh như tiền cất lời: “Không phải hạng người nào cũng đưa tới đây được đâu.”

Ngụy Thuần đã kịp che tai Khương Điềm lại, không để bất cứ một lời ác ý nào truyền đến tai cô.

Chờ mẹ Ngụy nói xong, anh mới hơi bỏ tay đang bịt tai Khương Điềm ra, cúi người xuống, lại gần, nói với cô: “Bé cưng, đến tán cây phía trước ngồi chờ anh một lát, anh có chuyện muốn nói với bà ấy.”

Thật ra Khương Điềm hơi xấu hổ khi gặp mẹ Ngụy Thuần, vì dù sao lần gặp mặt trước cũng có phần không thoải mái.

Cô lấy những tờ giấy đó trong túi ra đưa cho Ngụy Thuần, sau đó ngoan ngoãn ôm cốc trà sữa ngồi dưới tán cây.

Người phụ nữ nhìn vẫn kích động như trước, không biết Ngụy Thuần đã nói gì, bà đột nhiên ôm ngực, lùi lại hai bước, sau đó cách mười mét nhìn lướt qua Khương Điềm.

Khương Điềm thấy bà thu lại ánh mắt, nhận lấy xấp giấy trong tay Ngụy Thuần, vẻ lạnh tanh trên mặt dần tan biến, nắm thật chặt xấp giấy.

Ngụy Thuần nói chuyện xong, kéo Khương Điềm rời khỏi nghĩa trang, từ xa nghe thấy tiếng khóc nức nở truyền tới.

Khương Điềm quay sang hỏi Ngụy Thuần: “Bà ấy không sao chứ?”

“Chắc vẫn có sao, Giang Việt là cục vàng cục bạc của bà ấy mà.” Ngụy Thuần bất đắc dĩ, lắc lắc đầu, “Anh chính là người bị thừa ra thế đấy, tình cảm của hai vợ chồng nhà này dành cho Giang Việt, chậc, như thể đã tẩu hỏa nhập ma rồi.”

Khương Điềm kiễng chân, hôn lên má anh: “Anh không phải người bị dư ra, anh là bạn trai của em.”

- -

Khương Điềm đi theo Ngụy Thuần đến OB, khi bước trên cầu thang có thấy vài chàng trai trông khá trẻ tuổi.

Không khí trong OB quá bừng cháy, tiếng nhạc ồn ào hòa với tiếng người, Khương Điềm cảm thấy bản thân nghe được chữ “nhà họ Khương” từ người trước mặt, cô tò mò nhìn sang, chỉ thấy một bóng lưng của một chàng trai trẻ.

Ngụy Thuần nhìn qua theo hướng Khương Điềm, “chậc” một tiếng: “Khương Điềm Điềm này, lá gan bây giờ của em lớn lắm đấy, bạn trai còn ở bên cạnh mà dám đi nhìn tên khác?”

Vừa trò chuyện, thoắt cái đã đi đến tầng hai, sự cuồng nhiệt ở tầng dưới bị sàn nhà chặn lại một phần, bớt đi tiếng ồn ào, Khương Điềm và Ngụy Thuần nghe rõ cuộc đối thoại của đám người phía trước.

Người mặc áo sơ mi hồng đẩy người mặc quần Âu trắng bên cạnh, nói lớn tiếng: “Thôi mà, mày vui lên đi, cô con gái nhà họ Khương mà mày muốn cưới kia tao thấy ảnh chụp rồi, trông xinh xắn lắm.”

Người mặc quần Âu trắng bị đẩy, người lảo đảo, đưa tay che miệng, cười ngượng ngùng: “Đều là người nhà sắp xếp, còn chưa gặp mặt.”

Một người khác mặc đồ thể thao tò mò lại gần: “Nhà họ Khương? Nhà họ Khương có sản nghiệp đều đặt hết ở Pháp sao? Vợ chưa cưới của mày tên gì? Khéo tao quen đấy?”

Quần Âu trắng thẹn thùng không nói gì, nhưng áo sơ mi hồng đã hô to nói lớn: “Tên là Khương Điềm! Đúng không Tiểu Nhứ, có phải tên là Khương Điềm không? Điềm trong điềm tĩnh í!!!”

Khương Điềm: “...”

Ngụy Thuần: “...”
Bình Luận (0)
Comment