Biệt thự Mẫn Nam là chỗ ở của người đứng đầu nhà họ Khương, khi còn nhỏ, mỗi lần Khương Điềm về Trung Quốc đều về bên đó.
Người bình thường đều có tình cảm với nơi mình ở từ nhỏ, nhưng Khương Điềm thì không.
Ký ức duy nhất mà cô có tình cảm khi còn ở tại căn biệt thự này chính là khi cô ở trong căn phòng nhỏ, thấy Tô Vãn Châu dán mặt lên cửa kính thủy tinh.
Mà những khung cảnh khác khi nghĩ lại thì đều rất mơ hồ, sân trong hướng ra cửa và đồ đạc bày biện trong phòng, khi nhớ lại thậm chí còn không quen thuộc bằng ở biệt thự Bặc Âm mà cô mới chuyển đến chưa đầy 100 ngày.
Một số cảm xúc thuở thơ ấu vẫn còn đó.
Những ngày sống trong dè dặt và sợ hãi, những ngày sống trong cô đơn và bất lực, những ngày mơ mơ màng màng, không thấy ánh sáng, cứ một ngày rồi lại một ngày.
Khương Điềm mặc một chiếc váy lụa màu đen, bước vào trong vườn, vẻ mặt thờ ơ, mỗi bước đi đều rất khí thế, vừa nhìn đã biết là khúc nhạc dạo đầu cho một vụ đập phá.
Trong tay cô còn cầm một cái súng đồ chơi.
Súng đồ chơi này là Ngụy Thuần mua cho cô, nhắc đến gây sự thì không ai có kinh nhiệm bằng vị này – thiếu niên bất lương kiêm trùm trường.
Khương Điềm được Ngụy Thuần đích thân chỉ dạy, ở một quán nhỏ ba không* nào đó mua một khẩu súng đồ chơi bằng nhựa vô cùng nguy hiểm đối với trẻ em nhưng đạn nhựa trong súng lại có sức công phá rất kinh khủng, trông cũng ngầu c.h.ế.t đi được, mô phỏng theo kiểu dáng của M416.
*Ba không: không có giấy phép, không đăng ký, không có nguồn gốc rõ ràng.
Đề truyền thụ kinh nghiệm, Khương Điềm còn cùng Ngụy Thuần chơi mấy ván PUBG trên xe, trải nghiệm sức hấp dẫn của đấu súng cự ly gần.
Lúc này, Khương Điềm cảm thấy cô như một người lính trong “Giải cứu binh nhì Ryan”, bước đi hùng hổ, dưới chân như có gió.
Mới vừa đi đến giữa sân thì điện thoại trong túi đột nhiên reo lên, một tiếng lại một tiếng khiến cô không thể không dừng lại, lấy điện thoại ra xem.
Điện thoại trong tay cứ rung suốt, giống như bàn chải điện, “rừ rừ rừ”, đầu ngón tay Khương Điềm tê tê.
Vừa mở điện thoại ra thì thấy, trên màn hình đầy thông báo chuyển khoản.
Khương Điềm: “?”
Từ ngân hàng, Alipay đến cả Wechat, như thể ứng dụng nào cũng ngập thông báo chuyển khoản.
Trong lúc tâm hồn đang treo ngược cành cây, tiếng điện thoại lại vang lên, lần này là Ngụy Thuần.
“Nhà mình nhiều tiền lắm, thích phá cái gì thì cứ việc phá, đừng tiết kiệm.” Chất giọng biếng nhác của Ngụy Thuần vang lên trong điện thoại, chất chứa sự cưng chiều.
Trên khuôn mặt lạnh tanh của Khương Điềm để lộ nét tươi cười: “Được ạ.”
Sống chung ở Bặc Âm, vốn dĩ Khương Điềm và Ngụy Thuần chỉ liên lạc với nhau qua cánh cụt nhỏ*.
*QQ.
Nhưng kể từ lần trước cô bỏ đi Pháp mà không nói lời nào, Ngụy Thuần đã trao đổi toàn bộ phương thức liên lạc với cô, còn nghiến răng ken két dọa dẫm cô một hồi: “Thử chơi trò mất tích nữa coi!”
“Chơi trò mất tích nữa thì thế nào!”
“Dám mất tích, anh vừa hay mang Lune đi cắt trứng được luôn.”
Lune đang liếm trứng trứng lặng người vì kinh hãi, mới đây thôi nó nhờ vào bộ lông óng ả của mình và mặt bánh quả hồng tròn tròn hai nọng vô cùng ngầu lòi mà tán được một cô bạn gái – một bé mèo cái trắng muốt, mắt xanh lam.
Khương Điềm vì để Lune được sống một cuộc sống mèo không phải làm thái giám, đã rưng rưng nước mắt gật đầu đồng ý trước sự đe dọa của Ngụy Thuần.
Nghĩ tới đây, Khương Điềm không còn căng thẳng nữa, cô khẽ mỉm cười.
Ở phía Tây phòng khách của nhà họ Khương có bày một cặp bình hoa to tướng, trên thân bình là những đóa mẫu đơn nở rộ, Khương Điềm có ấn tượng rất xấu với cặp bình hoa này.
Khi còn nhỏ cô không được phép ra khỏi phòng, lần nào đi đến sát bình hoa là sẽ bị phát hiện, sau đó bị mắng.
Cặp bình hoa mẫu đơn khổng lồ này như cánh cửa lao tù thời thơ ấu của cô.
Bà dì trong nhà họ Khương nhìn thấy cô mà như thấy quỷ, rất có tướng tá của chó cậy thế chủ, giọng điệu rất bất mãn: “Sao cô lại về, phu nhân và ông chủ vừa ăn cơm tối xong, đã đi nghỉ ngơi rồi, cô yên tĩnh tí đi...”
Bà dì còn chưa nói xong, vẻ mặt đã chuyển thành kinh sợ.
Bởi vì Khương Điềm nói gì cũng nghe trong mắt bà ta, thế mà giơ một khẩu súng lên, hướng về phía bình hoa lớn trong phòng khách, bắn một phát.
Bà dì lùi về sau ba bước trong nháy mắt.
Mẹ ơi! Súng! G.i.ế.t người kìa!
“Pằng”, “Xoảng”.
“Tôi không đến tìm mấy người, tôi đến tìm nó.” Khương Điềm híp mắt, môi mấp máy, “10 vạn.”
Họng súng nhắm ngay về phía một bình hoa khác: “10 vạn.”
“Pằng”, “Xoảng”.
Một bình hoa khác theo tiếng súng vỡ tan tành.
Sau những tiếng vang lớn là những tiếng “loảng xoảng” vỡ nát, những mảnh sứ va chạm vào nhau phát ra từng tiếng lanh lảnh, chiếc bình hoa tinh xảo vỡ thành nhiều mảnh vụn rồi rơi xuống trên sàn nhà gỗ đặc, như thể đua nhau nở rộ trên đó.
Âm thanh vang lên trong căn biệt thự yên tĩnh không chỉ khiến bà dì nhà họ Khương khiếp vía mà còn làm kinh động đến Khương Trí Viễn và Ninh Uyển đang ở trên tầng hai.
Khương Trí Viễn vẫn trưng trưng khuôn mặt lạnh như băng ngàn năm, đứng trên cầu thang, khi thấy Khương Điềm thì ông ta tức sôi máu: “Mày đang làm gì đấy hả Khương Điềm.”
Khương Điềm lơ Khương Trí Viễn, ngắm vào bộ ấm trà trên bàn, “pằng” “pằng” “pằng” mấy phát, ấm trà vỡ thì vỡ nhưng ngắm không chuẩn, tách trà vẫn còn nguyên si nhưng một viên đạn lại lệch về phía cầu thang nơi Khương Trí Viễn đang đứng.
Kẻ mặt lạnh như tiền đang mặc áo ngủ bị khẩu súng giá 99 tệ dọa cho sợ mất mật, suýt thì nhảy dựng lên.
“Mày làm gì đấy?” Khương Trí Viễn thẹn quá hóa giận, nhìn chằm chặp Khương Điềm: “Không phải tao nói với mày là đứng có lảng vảng trước mặt bọn tao rồi à, đửng để tao thấy mày!”
“Đến bù đắp tuổi thơ thôi.” Khương Điềm vẫn cầm súng ngắm bắn như cũ, nhìn ông ta, “Nhưng tôi nghe nói, tôi sắp kết hôn à? Hôn lễ tổ chức vào cuối năm?”
Ninh Uyển và Khương Trí Viễn còn rất ân ái, bà ta kéo cánh tay Khương Trí Viễn: “Trí Viễn, ông đừng giận, Khương Điềm mày đi luôn đi, chuyện liên hôn với nhà họ Trịnh không thể làm khác được, họ Khương này là mày mượn chúng tao, đến lúc mày nên trả ơn rồi.”
“Được, bây giờ tôi trả ơn mấy người luôn.” Khương Điềm lạnh lùng nói.
Trong lúc cô nói chuyện, tất thảy đồ trang trí bằng thủy tinh trong phòng khách, tủ rượu vang đỏ, thậm trí đèn trần thủy tinh trên đầu, đều không tránh thoát khỏi họng súng của Khương Điềm.
Chiếc đèn trần thủy tinh vỡ mất một nửa, những mảnh nhỏ rơi xuống, đúng lúc Khương Dự ra khỏi phòng, khi ra thì nhìn thấy cảnh này:
Khương Điềm mặc váy lụa đen, trong tay là s.ú.n.g nhựa đồ chơi, đứng giữa phòng khách hỗn độn, đèn trần thủy tinh tắt ngúm một nửa, mảnh thủy tinh nhỏ rơi xuống như sao sa.
Khương Dự nhìn Khương Điềm đang đứng thẳng lưng, sửng sốt trong giây lát.
Rõ ràng Khương Điềm đang mặc một chất lụa mềm mại nhất nhưng lại như là đang khoác trên mình một thân áo giáp.
Cô bé rụt rè từng đưa quýt cho anh giờ đây đã trưởng thành, trong mắt cô không còn vẻ e dè, sợ hãi, mà lấp lánh như sao, cô như thể đã tìm được nơi mà mình muốn đến, dang rộng đôi cánh, sẵn sàng bay đi.
Khương Dự không thích loại cảm giác này, vì sâu trong xương cốt anh ta đang chảy dòng máu ích kỉ của nhà họ Khương.
Khương Dự nắm chặt tay, mặt lạnh như tiền, lời lẽ đoan chính: “Khương Điềm! Sao em lại nói chuyện với bố mẹ như thế, cánh cứng rồi đúng không?”
“Đó là bố mẹ của anh, không phải của tôi.” Khương Điềm quay đầu lại, nhìn Khương Dự, “Cánh tôi vẫn luôn cứng, chỉ là chưa biết bay đến nơi nào thôi, bây giờ tôi nghĩ ra rồi, đừng nghĩ đến chuyện giam tôi trong cái lồng giam của nhà họ Khương mấy người nữa, cũng đừng nghĩ sẽ bắt được tôi.”
“Mày dựa vào đâu! Mày là một thứ không nên được sinh ra, còn muốn bay đi à, mày hại c.h.ế.t người nhà họ Khương bọn tao...” Giọng điệu Ninh Uyển gay gắt.
Nếu là trước đây, những lời này sẽ khiến Khương Điềm băn khoăn, liệu cô có sai không.
Có phải cô không nên phản kháng, không nên đấu tranh không.
Cô cũng từng nghĩ mình là người mang tội.
Cũng từng nghĩ bản thân vốn không nên đến với thế giới này.
Nhưng bây giờ, Khương Điềm cười cười.
Cô nhớ rõ có người từng cài một bông hồng Bulgaria lên tai cô, nói với cô:
- Đây là những chuyện đã qua nhưng chưa được giải quyết của thế hệ bố mẹ em, không liên quan gì đến em cả, cười cái nào.
- Nào, vui lên nào, vui xong thì đàn cho em nghe một khúc.
Một nhà thơ người Mỹ từng nói: “Tôi đơn độc bước về phía trước, nhưng sau lưng như có vạn hùng binh*.”
*I go forth along, and stand as ten thousand – Maya Angelou.
Ngụy Thuần, có anh chở che cho em, em cảm thấy sau lưng mình như thể có cả trăm vạn, ngàn vạn, trăm triệu hùng binh.
Nhờ có Ngụy Thuần, Khương Điềm có được sự tự tin mà xưa nay cô chưa từng có, cô ngẩng đầu lên: “Những trách nhiệm mà đáng lẽ tôi không nên gánh vác, tôi đã gánh vác suốt 20 năm trời, quá đủ rồi.”
“Mày nghĩ mày là ai!” Ninh Uyển thét lên.
“Bé yêu.” Giọng Ngụy Thuần bỗng vang lên phía sau Khương Điềm, dịu dàng như nước biển được ánh mặt trời sưởi ấm.
Khương Điềm chưa kịp quay đầu lại thì đôi tai đã được một đôi bàn tay ấm áp bảo vệ chặt chẽ.
Vẻ mặt Ninh Uyển dữ tợn, còn Khương Trí Viễn vẫn ra vẻ lạnh lùng, miếng hết đóng lại mở, Khương Dự cau mày nói gì đó, tất thảy đều biến thành một màn kịch câm hài hước.
Mà thế giới Khương Điềm chỉ còn lại một cái ôm ấm áp từ phía sau lưng, một đôi bàn tay đang giữ chặt đôi tai cô, mùi nước xả vải thoang thoảng, và cả một tiếng gọi dịu dàng của Ngụy Thuần.
Mày nghĩ mày là ai.
Bé yêu.
Khương Điềm không biết Ngụy Thuần nói gì với họ, chỉ cảm giác được cả người mình được Ngụy Thuần bế lên, bước chân anh vững vàng, dẫm lên sàn gỗ đầy mảnh vỡ gốm sứ và thủy tinh, đi khỏi cửa.
Ngoài cửa đèn đuốc sáng trưng, thế giới bừng sáng.
Nơi những mảnh vỡ rơi đầy đất đó đã từng là ngục giam Khương Điềm, giờ đây ngục giam đã bị phá vỡ, cô cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết.
Ra khỏi biệt thự, Khương Điềm mới ngẩng đầu lên, nằm trong lòng Ngụy Thuần nhìn chiếc cằm đang bạnh ra của anh, hàng mi cô rũ xuống bị ánh đèn chiếu có cảm giác rung rung mềm mại, cô hỏi: “Súng của em đâu?”
“Tặng cho họ rồi.” Ngụy Thuần nói nhẹ như mây bay.
Khương Điềm chọc chọc cằm Ngụy Thuần, tò mò hỏi: “Anh nói gì với họ vậy? Em thấy mặt Khương Dự tái nhợt cả ra.”
“Không có gì.” Ngụy Thuần cúi đầu hôn ngón tay cô, “Anh nói em muốn gả cho ai thì gả, thích đi đâu thì đi, không ai có đủ tư cách ngăn cản em.”
Đôi mắt Khương Điềm rực sáng, hỏi một câu đầy khoa trương: “Anh trai, em thích ai thì gả cho người đó được thật sao?”
Những lời này đổi được tiếng “Chậc” đầy bất mãn của Ngụy Thuần, anh đặt Khương Điềm vào ghế phó lái, tay chống lên chỗ tựa lưng, giọng điệu đầy nguy hiểm: “Em còn muốn gả cho ai, nói anh nghe thử coi!”
- -
“Ôi vãi! Ngầu lòi thế! Chuyện tốt thế này sao không hú tôi!” Tô Vãn Châu vỗ tay vịn ghế sofa, hâm mộ không thôi khi nghe Khương Điềm kể chuyện cô lấy súng đồ chơi phá nát nhà họ Khương, “Tôi đã muốn phá cái nhà mặt con lừa lạnh như tiền đó từ lâu, hồi nhỏ tôi đi thi đều bị mẹ đánh, mẹ mắng, nói tôi học ngu, không bằng Khương Dự.”
Sở Duật nhai thịt mới nướng xong, khịt mũi coi thường: “Học tốt mới có chỗ mà dùng, bố tôi nói, làm người thì chính trực là quan trọng nhất!”
Đêm qua mưa lớn nhưng hôm nay bầu trời đã trong xanh trở lại, trong không khí mang theo cảm giác mát lạnh, khoan khoái.
Tầng hai nhà Mạnh Phương có một cái ô che nắng lớn, Mạnh Phương, Ngụy Thuần, Khương Điềm, Sở Duật và Tô Vãn Châu ngồi vây quanh bếp nướng BBQ, trên bếp nướng toàn là cánh gà và thịt dê phết mỡ, mùi cay của ớt và thì là Ai Cập ngập đến tận nóc nhà.
Ngụy Thuần lấy một xiên cánh gà đưa cho Khương Điềm: “Cái này không có ớt cay.”
“Còn cái nào chín rồi không?” Mạnh Phương bưng khay đi tới, trên khay nhiều thêm 4 xiên thịt nướng.
Khương Điềm, Ngụy Thuần, Sở Duật và Tô Vãn Châu trăm miệng một lời, “Mẹ/Dì ăn cái này đi ạ.”
Mạnh Phương cười, mắt cong như vành trăng non, vui vẻ giơ xiên thịt nướng lên, cười nói: “Ôi chao, mẹ vừa mới nhận một cô con gái mà như kiểu có thêm ba đứa con rể vậy, mẹ thích kiểu tiệc tùng này nhất, hôm nay mẹ vui lắm!”
Ngụy Thuần đứng một bên híp mắt, nhìn Mạnh Phương: “Ba đứa gì cơ?”
Sở Duật rén trước: “Cháu cháu cháu cháu không muốn thành tình địch với anh Thuần đâu, anh Thuần đánh nhau dữ lắm.”
“Cậu hèn thế!” Tô Vãn Châu bá vai bá cổ Sở Duật, “Một mình cậu đánh không lại, hai đứa mình lại không đánh được anh ta sao! Sợ gì chứ!”
Vừa nói, cậu Tô còn bắn một ánh mắt quyến rũ về phía Khương Điềm, “Thích cậu thích cậu thích cậu lắm đó, moah moah.”
“Đậu xanh rau má! Thả tôi ra ngay!” Sở Duật vừa trông thấy hành động tìm đường c.h.ế.t này của Tô Vãn Châu thì lập tức phủi sạch quan hệ, “À, có ai ăn thận không, tôi nướng hai xiên cho!”
Giây tiếp theo, Ngụy Thuần nhập cuộc, một tay ấn Tô Vãn Châu lên ghế sofa đầy khoa trương, K.O.
Khương Điềm ngồi cạnh Mạnh Phương, đôi mắt màu hổ phách nhạt lóe lên ý cười.
Cô không còn là linh hồn lang thang nơi nhân gian nữa, cô đã tìm được nơi mình thuộc về rồi.
“Khương Điềm, xuống đây.”
Một giọng nam lạnh tanh bỗng truyền tới từ dưới tầng, trên tầng, năm người nhìn xuống theo thanh âm, chỉ thấy Khương Trí Viễn đang đứng ngoài sân nhà Mạnh Phương.
Khương Điềm hơi kinh ngạc: “Sao ông ta tới đây?”
“Khương Dự nói là bố mẹ anh ta đã tức sôi máu khi nghe thấy chuyện cậu kể thân thế cho nhà họ Trịnh kia, tức đến nỗi nổi trận lôi đình,” Tô Vãn Châu nhún vai, “Tôi gửi định vị chỗ chúng ta cho anh ta, ai biết được sao ông ta tới thật chứ.”
“Những lời tôi nói không thật chắc, tôi vốn có phải con ruột của ông ta đâu.” Khương Điềm ở bên Ngụy Thuần thời gian dài, học được trọn vẹn thái độ kiêu ngạo, khinh bỉ khiến người khác tức điên lên, “Chắc ông ta sẽ không nghĩ là người xấu như ông ta có thể sinh ra một cô con gái xinh như hoa như tôi đâu nhỉ?”
Đây là lần đầu tiên Ngụy Thuần nghe thấy Khương Điềm mỉa mai người khác, anh cười khẽ.
Dường như Khương Điềm đang ngày càng mở lòng hơn.
“Đúng vậy đúng vậy, đúng là mơ mộng hão huyền.” Sở Duật ở cạnh thêm mắm dặm muối.
Miệng Tô Vãn Châu cũng không rảnh rang: “Già đầu rồi mà vẫn rất ngây thơ nhỉ.”
Khương Trí Viễn đứng dưới tầng tức phát điên, mặt dài thượt như kéo đến tận rốn: “Khương Điềm, trên danh nghĩa tao vẫn là bố mày đấy!”
Ngụy Thuần cau mày, đứng dậy, đang định nói gì đó thì Mạnh Phương ngồi bên cạnh đã giành trước.
Không biết quý bà họ Mạnh lấy đâu ra cái ná, tìm tới tìm lui không tìm được thứ gì phù hợp nên thop luôn chiếc vòng cổ kim cương hồng 5 carat của mình xuống, đặt trên ná, bắn: “Đồ không biết xấu hổ này, dám cướp con gái bà, bà đánh c.h.ế.t mi!”
Vòng cổ hồng phấn bay vèo trong không trung, lóe sáng.
Sau đó, nện “bụp” một tiếng vào đùi Khương Trí Viễn.
Mặt lạnh như băng của Khương Trí Viễn chậm rãi chuyển qua màu gan heo, cuối cùng không nhịn được, gào lên: “Au!”
Ngụy Thuần ngẩn người, nhìn Mạnh Phương, không tỏ vẻ gì, vỗ tay: “Mẹ nuôi ngầu quá, lần sau loại chuyện chiếm spotlight này, để con làm được không?”