Cỏ Hương Thảo - Thù Vỉ

Chương 59

Vào một ngày nắng đẹp, Tô Vãn Châu đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai đến bệnh viện để tránh người khác nhận ra mình, cậu ta đăng ký “nam khoa”.

Cậu ta bước vào, kéo thấp mũ lưỡi trai xuống, vừa nhìn đã thấy một gương mặt quen thuộc.

Hứa Tri Liễu, người Tô Vãn Châu từng theo đuổi thời đại học, nhưng bị người ta phớt lờ.

Là người phụ nữ duy nhất từ chối anh ta thẳng thừng, dứt khoát.

Tốt nghiệp đại học được hai ba năm rồi, trông Hứa Tri Liễu đẹp hơn nhiều so với hồi còn đi học, đặc biệt là vẻ ngoài trầm tĩnh và lạnh lùng khi khoác chiếc áo trắng, khiến trái tim đàn ông liêu xiêu không kém gì khi trước.

Nếu cuộc hội ngộ này xảy ra trong một tình huống khác, có lẽ Tô Vãn Châu cảm thấy bản thân chắc chắn sẽ theo đuổi cô thêm một lần nữa.

Nhưng!

Ai có thể giải thích cho tôi tình huống này là cái quái gì không vậy?

Tô Vãn Châu càng kéo mũ lưỡi trai xuống thấp hơn nữa, cầu nguyện Hứa Tri Liễu không nhận ra mình.

Anh vừa ngồi xuống thì một giây sau, Hứa Tri Liễu cầm bệnh án lên, đọc tên trên đó, giọng lạnh tanh: “Tô Vãn Châu.”

Cái đậu xanh rau má!

Sao phải đăng kí tên thật mới được khám bệnh vậy!

Tô Vãn Châu xấu hổ, dần bình tĩnh lại, cậu ta bỏ mũ lưỡi trai xuống, ném lên bàn, tháo khẩu trang ra, nheo đôi mắt hoa đào: “Đã lâu không gặp, Hứa Tri Liễu.”

Ánh mắt Hứa Tri Liễu vẫn luôn dán chặt vào màn hình máy tính, nghe thấy lời chào hỏi của Tô Vãn Châu, cô nhướng mày, không tỏ vẻ gì, nhìn cậu ta: “Kể triệu chứng bệnh đi.”

“À, ờ, tôi nhận ra bây giờ khi tôi ngủ dậy vào buổi sáng ờ... không cứng được.” Tô Vãn Châu quay đầu đi, ho khan.

Thà c.h.ế.t còn hơn.

Con không muốn bị mất mặt đâu má ơi!

Hứa Tri Liễu như một cỗ máy y tế không có cảm xúc, ngón tay gõ lạch cạch trên bàn phím, còn đọc cho cậu ta nghe: “Ồ, được rồi, khó cương.”

Có lẽ Tô Vãn Châu không thể chịu nổi bầu không khí gượng gạo này nữa nên đứng dậy đóng sầm cánh cửa chưa đóng chặt lại, tựa người vào bàn nhìn Hứa Tri Liễu: “Hứa Tri Liễu, đừng giả vờ nữa, em còn nhớ anh không?”

“Nhớ.” Hứa Tri Liễu gật đầu, không ngạc nhiên không bất ngờ, như thể gặp được anh là chuyện bình thường, “Hôm khác chúng ta ôn chuyện cũ sau, đang trong giờ làm việc, nói việc công trước đã.”

Tô Vãn Châu nheo mắt nhìn cô, trong lòng cậu ta, Hứa Tri Liễu khác với những cô gái khác.

Anh chỉ quen biết hai người con gái rất xinh đẹp kể cả khi không trang điểm, một người là Khương Điềm, người còn lại là Hứa Tri Liễu, hoa khôi trường Đại học Y bên cạnh.

Khác với vẻ đẹp kinh hồn tuyệt diễm của Khương Điềm, Hứa Tri Liễu là một người đẹp lạnh lùng, ít nói và kiệm lời.

Tô Vãn Châu bật cười: “Ý anh muốn nói là anh không cương được, bác sĩ Hứa, có chẩn đoán ra được bệnh gì không? Có cần kiểm tra không, hử?”

Lời này nghe hơi ngáo, Tô Vãn Châu vừa nói xong thì lập tức hối hận, nhưng bác sĩ Hứa trước mặt cậu ta thì ngay cả sắc mặt cũng chẳng thay đổi tí nào.

Đôi lúc sự lạnh nhạt của cô ấy như thể xa cách người khác cả vạn dặm, cũng có đôi lúc cô như hòa nhập với tất cả mọi người.

Tô Vãn Châu bỗng cảm thấy, bao năm không gặp, cũng không phải anh chưa từng nhìn thấy Hứa Tri Liễu lần nào.

“Lần cuối cùng quan hệ, là khi nào.”  Hứa Tri Liễu hoàn toàn là dáng vẻ nghiêm túc bàn chuyện công việc.

“... 34 ngày trước.”

“Tần suất quan hệ là bao nhiêu?”

“...Nói thật hay nói dối?”

“Anh nói xem?”

“... Một tuần, ờ... mười ngày một lần.”

“Tự xử thì sao?”

“...Hứa Tri Liễu! Anh cần nó chắc!”

Sau cuộc trò chuyện bi thảm và hàng loạt các loại kiểm tra, bệnh án lần nữa được giao đến tay Hứa Tri Liễu, cô chẩn đoán cho Tô Vãn Châu: “Hiện giờ thì không có vấn đề gì quá nghiêm trọng, loại trừ khả năng bệnh lí, anh làm việc và nghỉ ngơi không được cân đối, quan hệ tình dục thường xuyên, chế độ ăn uống mất cân bằng, uống rượu và hút thuốc quá nhiều...”

Sau một đống văn viết hình thức, Tô Vãn Châu tự mình phiên dịch lại: “Có nghĩa là tôi sống thành thơi quá à?”

Hứa Tri Liễu nhìn anh, xem như là ngầm đồng ý.

“Có cách nào chữa được không?” Tô Vãn Châu vừa nghe là mình không sao, lập tức mất đi vẻ nghiêm lúc, cậu ta nằm bò ra bàn, ánh mắt nhìn Hứa Tri Liễu sáng lấp la lấp lánh.

“Ngủ sớm dậy sớm, không hút thuốc, uống rượu, quan hệ tình dục, ăn uống điều độ, tập thể dục, một tháng sau đến kiểm tra lại.” Hứa Tri Liễu nói xong, đặt bệnh án trước mặt Tô Vãn Châu, suýt thì chọc vào mũi cậu ta, “Anh có thể đi được rồi.”

“Đừng mà bác sĩ Hứa ơi...”

“Người tiếp theo, số 0012.”

Hai người đồng thanh, Tô Vãn Châu “chậc” một tiếng rồi ngồi thẳng dậy, nhìn Hứa Tri Liễu đầy trìu mến: “Hay là để lại phương thức liên lạc cho tôi đi?”

Ban đầu Hứa Tri Liễu không nói chuyện, chỉ nhìn cậu ta.

Mùi thuốc sát trùng chỉ có trong bệnh viện khiến người ta tỉnh táo, không giống như ở khoa sản hay ở OB, nơi mà bầu không khí khá ái muội.

Trong cái nhìn thoáng qua ấy, Tô Vãn Châu bỗng nhớ đến một số chuyện trong quá khứ mà cậu ta tưởng rằng mình đã quên từ lâu.

Hồi đó cậu ta đang học đại học, vừa đeo tai nghe vừa viết thư tình. Tan học, những người khác chạy đến nhà ăn hết, chỉ có mình cậu ta chạy ngược lại dòng người, tìm đến Đại học Y bên cạnh rồi ngăn Hứa Tri Liễu đang ăn trưa ở dưới tòa nhà thí nghiệm lại.

Lúc nó đang là giữa hè, thời tiết vô cùng oi bức, Tô Vãn Châu lau mồ hôi, dúi bức thư tình vào tay Hứa Tri Liễu trong tiếng hò hét của những người xung quanh.

Ngày hôm đó, Hứa Tri Liễu chỉ nhìn lướt qua cậu ta, nhưng cũng khiến tim cậu ta đập thình thịch.

Tô Vãn Châu nhìn không rời mắt, còn Hứa Tri Liễu thì bật cười trước, nụ cười nhẹ nhàng, nhưng rất đẹp.

Cô nói: “Tôi sẽ gửi tài liệu về bệnh của anh qua điện thoại. Thứ bảy tôi không đi trực, khi nào rảnh anh có thể gọi lại cho tôi.”
Bình Luận (0)
Comment