Mấy ngày nay không gọi được cho Hứa Tri Liễu, Tô Vãn Châu lại không dám đến thẳng bệnh viện quấy rầy cô, cậu ta ngủ không ngon giấc, mỗi khi nhắm mắt lại là có thể mơ thấy Hứa Tri Liễu thờ ơ nhìn cậu ta và nói, Tô Vãn Châu, sau này anh đừng đến tìm em nữa.
Tô Vãn Châu vốn rất thích ăn cá, bữa ăn hôm đó có cá, cá mú hấp chín, rất ngon.
Nhưng từ sau ngày đó, Tô Vãn Châu không động đến cá lần nào nữa.
Vì khi nhìn thấy cá, cậu ta sẽ nhớ ra rằng Hứa Tri Liễu đã vứt bỏ mình như lọc xương cá vậy.
Tô Vãn Châu có thể hiểu được Khương Điềm trong trạng thái buồn bã, bỏ Ngụy Thuần đi Pháp mà không nói lời nào, bây giờ gạt tàn của cậu ta đầy tàn thuốc, râu ria xồm xoàm, ăn không ngon, ngủ không yên, chỉ sợ Hứa Tri Liễu sẽ chia tay với mình.
Mới qua nửa tuần nhưng Tô Vãn Châu không thể chịu được nữa.
Cậu ta tắm rửa sạch sẽ rồi đến bệnh viện tìm người.
Sống hay c.h.ế.t cũng phải sung sướng chút chứ.
Nếu Hứa Tri Liễu dám bỏ cậu ta một lần nữa!
Cô ấy dám thật đấy! Cô ấy dám thật...
Tô Vãn Châu không dám nghĩ tiếp, thở hắt ra.
Trong tình huống này rồi mà Tô Vãn Châu vẫn không muốn làm phiền đến công việc của Hứa Trí Liễu, cô rất thích bệnh viện, không được làm khó cô.
Tô Vãn Châu định đi đến nhà ăn ngồi đến trưa rồi mới đi tìm người, ai ngờ vừa bước vào nhà ăn, ngẩng đầu lên cái là thấy Hứa Trí Liễu đã mấy ngày không liên lạc được đang ngồi ở đó, đối diện cô là một người đàn ông mặc vest.
Người đàn ông này là ai vậy.
Quả nhiên Hứa Tri Liễu muốn đá mình.
Cô ấy còn tìm được ngôi nhà tiếp theo luôn rồi!
Khi còn hẹn hò, Tô Vãn Châu cũng từng hỏi thăm sau ngần ấy năm, Hứa Tri Liễu có từng có bạn trai không, khi đó Hứa Tri Liễu nói có rất nhiều, còn nói là học từ anh cả.
Sao em không học gì tốt hơn ấy?
Bây giờ cậu Tô đã qua thời kì bùng nổ dục vọng, chỉ muốn yêu đương trong sáng như một bông hoa thôi đấy!
Tô Vãn Châu nghiến răng kèn kẹt, đi tới ngồi xuống bên cạnh Hứa Tri Liễu, nhìn người đàn ông đối diện, giọng điệu anh không mấy thân thiện: “Anh có biết bác sĩ Hứa không thích người khác quấy rầy công việc của cô ấy không?”
Hứa Tri Liễu và người đàn ông bất ngờ, Tô Vãn Châu quay qua hỏi Hứa Tri Liễu: “Người đàn ông này là ai?”
Vẻ mặt lạnh nhạt của Hứa Tri Liễu hơi xấu hổ, còn có hơi ngại? Nhưng không phải với anh mà là với người đàn ông mặc vest, cô nói với người đó: “Anh trai, ngày khác chúng ta nói chuyện sau nhé.”
Người đàn ông liếc nhìn Tô Vãn Châu, cười nói: “Rảnh thì về nhà ăn cơm, nói chuyện với mọi người cho vui.”
Tô Vãn Châu giận đến sắp giật đùng đùng cả lên, cậu ta nắm lấy cổ tay Hứa Tri Liễu, kéo cô đến một góc bệnh viện vắng người, thấy một cánh cửa, cậu ta không thèm suy nghĩ, kéo người vào rồi đóng sầm cửa lại.
Tô Vãn Châu và Hứa Tri Liễu yêu nhau được nửa năm, cậu ta thậm chí còn không dám chạm vào một ngón tay của cô, lần táo bạo nhất cũng chỉ hôn nhẹ lên trán Hứa Tri Liễu, không cả dám hôn lên mặt.
Nhưng Hứa Tri Liễu thì sao?
Cái miệng nhỏ nhắn đóng đóng mở mở, lại gọi người khác là “Anh trai”!
Tô Vãn Châu ghen muốn điên cả lên, cậu ta nắm cằm Hứa Tri Liễu, hôn thật mạnh, xâm nhập vào khoang miệng và phác họa đôi môi cô.
Hứa Tri Liễu không từ chối, chỉ khi cậu ta cắn cô một cái, cô mới nhẹ nhàng đẩy cậu ta ra, nói: “Buổi chiều em còn phải đi làm.”
“Đến lúc này rồi mà em còn nghĩ đến việc đi làm?” Tô Vãn Châu tức quá hóa cười, “Hứa Tri Liễu, sao lúc nãy em không nhớ ra là đang trong giờ làm việc đi, sao em lại hẹn gặp người đàn ông khác trong giờ làm việc? Vì sao?”
Hứa Tri Liễu chớp chớp mắt: “Tô Vãn Châu, đó là anh trai em.”
“Ai?” Tô Vãn Châu ngây người.
“Anh trai ruột của em, Hứa Tri Phàm.” Hứa Tri Liễu khoanh tay, nhướng mày, cười.
Vãi.
Tô Vãn Châu thấy cả người mình bất ổn, cậu ta gãi gãi đầu rồi lại liếm môi, ho nhẹ một tiếng, đổi chủ đề: “Thế sao mấy ngày nay em không nghe điện thoại của anh...”
Hứa Tri Liễu nghiêng đầu: “Em làm rơi điện thoại trong nhà vệ sinh, chưa kịp mua cái mới.”
Sự tức giận của Tô Vãn Châu tiêu tán trong nháy mắt, cậu ta ôm Hứa Tri Liễu vào lòng, cằm tựa trên trán cô, dè dặt hỏi: “Tri Liễu, ngày đó em nói phải suy nghĩ lại, em suy nghĩ đến đâu rồi? Nghĩ xong chưa?”
Hứa Tri Liễu lắc đầu: “Còn chưa nghĩ xong.”
“Em...Em muốn đá anh lần nữa hả, ngày đó chuyện với Khương Điềm cũng chẳng có gì, anh chỉ hơi thích cô ấy thôi, nhưng tất cả đã là chuyện của quá khứ rồi, hơn nữa người ta không thích anh đâu, anh...”
Tô Vãn Châu càng nói càng thấy có gì đó không đúng, lúc cúi đầu thì thấy nước mắt trào ra từ khóe mắt Hứa Tri Liễu, cậu ta vội vàng lau nước mắt cho cô: “Tri Liễu, em đừng khóc, em khóc làm gì? Anh sai rồi, sau này anh không đùa kiểu vậy với người khác nữa, em đừng khóc.”
Nước mắt Hứa Tri Liễu càng lau càng nhiều, Tô Vãn Châu sợ c.h.ế.t khiếp: “Tri Liễu, anh thật sự yêu mỗi mình em thôi. Sau khi quen em, 4000 người trong Wechat anh đã xóa hết rồi, giờ chỉ còn chưa đến trăm người. Anh chưa uống ly rượu nào, ngay cả chỗ chúng ta chôn sau khi c.h.ế.t cũng chọn xong rồi... Đừng khóc, anh yêu em Hứa Tri Liễu, anh thật sự yêu em lắm, đừng chia tay anh mà...”
Hứa Tri Liễu nhìn Tô Vãn Châu, lắc đầu, bỗng nhiên giơ tay che miệng Tô Vãn Chậu lại, cô nói: “Bạn học Hứa Tri Liễu em đây đã để ý anh từ rất lâu rồi, anh như một ánh trăng sáng trong lòng em, như dòng suối thanh mát chảy trong tâm trí em...”
“...” Tô Vãn Châu trợn tròn mắt.
Đây chẳng phải là nội dung bức thư tình trẻ trâu anh viết hồi đó sao?
Hứa Trí Liễu nhớ nguyên văn bức thư tình, cô nhẹ nhàng nhận xét: “Trong đó có hai lỗi chính tả và một lỗi sai dấu câu.”
Tô Vãn Châu: “...”
“Tô Vãn Châu, em đã đọc đi đọc lại bức thư tình này rất nhiều rất nhiều lần,” Mắt Hứa Tri Liễu đỏ hoe, cười nhạt: “Điều em nghĩ đến không phải là chia tay, điều em nghĩ đến, em phải làm thế nào mới có thể gả cho anh, Tô Vãn Châu, em rất muốn gả cho anh...”
Những lời phía sau bị nụ hôn của Tô Vãn Châu chặn lại, Tô Vãn Châu không biết phải diễn tả tâm trạng của mình lúc này thế nào, tim cậu ta đập thình thịch, cậu ta ôm chặt vòng eo thon gọn của Hứa Tri Liễu, hỏi cô: “Tri Liễu, em, em bằng lòng gả cho anh thật sao?”
“Vâng.” Hứa Tri Liễu đáp lại.
Tô Vãn Châu bế cô lên cao: “Tri Liễu! Đợi anh cầu hôn em nhé! Sao anh lại yêu em nhiều thế này nhỉ! Tuần sau, tuần sau gấp quá, anh phải đến thăm hỏi bố mẹ em trước đã!”
Trên gương mặt Hứa Tri Liễu là một nụ cười, nhưng cô cũng chỉ đáp lại: “Được.”
“Tô Vãn Châu, anh đặt em xuống đi đã.”
“Để làm gì, cho anh ôm thêm lúc nữa.”
“Anh biết đây là đâu không?”
“Ở đâu? Ở đâu mà anh không thể ôm vợ mình được?”
“Nhà xác...”
“Vãi chưởng.”
Tô Vãn Châu quay đầu nhìn qua lớp kính của nhà xác, bật cười, ngay cả nhà xác cũng khiến cậu ta thấy ấm áp.”
Hứa Tri Liễu cũng cười.
Không phải cô chưa từng hối hận, thậm chí cô từng nghĩ, năm đó tại sao mình lại từ chối Tô Vãn Châu, trở thành một trong số nhiều cô bạn gái của anh và tận hưởng điều đó một vài ngày không tốt sao.
Nhưng cô có sự kiêu ngạo của riêng mình, vì sao cô phải là một trong số, cô muốn là duy nhất.
“Đương nhiên em sẽ không cố với lấy ánh trăng rồi, em muốn ánh trăng sà xuống bên em.”
Ánh trăng của tôi, anh ấy tới rồi.
- Hết cả truyện-