Đêm đen, ve sầu đậu trên cây bắt đầu kêu râm ran, thỉnh thoảng xen lẫn vài ba tiếng chim hót líu lo, máy điều hòa trong phòng ăn phả từng luồng gió thanh mát, ánh sáng cũng vừa đủ độ, không quá chói cũng không quá mờ.
Bạn trai cũ của chủ nhà quả là một người chu đáo.
Một người tốt như vậy đương nhiên rất khó quên phải không?
Khương Điềm nghĩ.
Chỉ là chủ nhà cũng hơi kỳ lạ, rõ ràng chính anh nói không phải là bạn gái cũ, mà là đàn ông, thế mà bây giờ nghe cô nhắc ba chữ “bạn trai cũ”, không biết đã chọc phải dây thần kinh nhạy cảm nào của người này, miệng cười sằng sặc, đáp lời cô: “À, được thôi, vậy thì là bạn trai cũ.”
Sao anh thừa nhận nghe miễn cưỡng vậy? Sáng hôm đó không phải chính miệng anh nói với cô sao?
Khương Điềm rũ mắt nhìn người đàn ông đối diện đang lau tay bằng khăn ướt tiệt trùng, bỗng nhiên cảm thấy đang yêu đương nghiêm túc rồi lại thất tình có lẽ là một chuyện rất đau khổ.
Thật ra ngay từ lần đầu tiên cô gặp chủ nhà đã cảm thấy anh trông rất có chuyện xưa, người ta đều nói tâm sinh tướng, kiểu người như anh quen thói kiêu ngạo, rất đẹp trai nhưng không hề khiêm tốn, mỗi cái giơ tay nhấc chân cũng đều mang theo cảm giác thiếu niên.
Nếu như không thất tình hẳn là sẽ nói nhiều hơn bây giờ đi, là kiểu cà lơ phất phơ, nói chuyện cứ như giấu dao trong đó ấy.
Hiện giờ, vị chủ nhà trước mặt này còn không sẵn lòng thừa nhận bạn trai cũ của mình, tình yêu phải đau xót cỡ nào, mới có thể khiến một người kiềm hãm được con người thật của bản thân rồi biến thành một người khác như vậy?
Hoặc có lẽ nên thử phối quảng hoắc với sả hoa hồng, biết đâu có thể tạo ra được cảm giác tầng tầng lớp lớp khiến mọi người say mê thì sao.
Khương Điềm vừa nghĩ thầm trong lòng cách phối chế hương liệu, vừa lấy khăn ướt tiệt trùng lau tay, cầm xiên thịt cừu lên cắn một miếng, mùi thơm của đồ ăn kích thích vị giác của cô, cô thở dài nói: “Ăn ngon ghê, anh mua ở quán nào vậy?”
Xem ra chủ nhà đặt bừa thật, ngay cả tên quán cũng không nhớ, cô liếc qua liếc lại đơn đặt hàng dài ngoằng kia, chầm chậm nói: “Đồ nướng Mộc Ốc, quán trên đường Bắc Học Viện.”
Chắc đây là bữa đồ nướng yên tĩnh nhất mà Khương Điềm từng được ăn, không phải linh hồn của đồ nướng nằm ở cốc bia lạnh và vẻ ồn ào náo nhiệt của buổi đêm sao?
Dường như chủ nhà cũng đã nhận ra điều này, thò tay vào túi lấy ra vài lon Budweiser và một chai Coca.
Khương Điềm thấy anh vặn nắp chai Coca thì hỏi: “Có thể cho tôi một lon bia không?”
Chủ nhà vừa vặn nắp chai Coca xong ngước mắt nhìn cô, dẫm mở nắp thùng rác, chai Coca bị ném bay vào thùng rác kêu “đoang” một tiếng.
Anh lấy một lon Budweiser, một tay bật nắp, đặt trước mặt Khương Điềm, lại mở một lon khác cho mình rồi uống hai ngụm.
Bàn tay của người này thật sự rất đẹp, những ngón tay trăng trắng lành lạnh cầm lon Budweiser đỏ, nhìn qua mang một loại khí chất cấm dục.
Chẳng qua hành vi ném chai Coca trông hơi giống một thằng con phá nhà.
Phá đi, dù gì cũng không phải phá nhà cô, cứ tùy ý phá.
Khương Điềm cụp mắt, an an tĩnh tĩnh uống hai ngụm bia, vị mát lạnh sảng khoái khiến cô thở hắt ra một hơi.
Cứ tưởng kiểu ăn thịt xiên nướng trong yên tĩnh này sẽ kéo dài mãi, nhưng không ngờ sau khi chủ nhà uống hết một lon bia lại đột nhiên nói chuyện: “Mì cà chua cô làm khá lắm.”
“Hả?” Khương Điềm hơi không hiểu.
Chủ đề này cũng gượng gạo quá rồi đi? Chắc lúc này cô phải nói gì đó chứ nhỉ? Có phải nên nói chuyện kiểu xã giao làm ăn không?
Vì thế Khương Điềm mở lời, khách sáo nói: “Có đâu có đâu, đồ nướng anh đặt cũng ngon lắm.”
“Khụ.”
Chủ nhà sặc rượu ho khụ một tiếng, không thể tin được nhìn cô, rồi cứ nhìn cô như vậy, tự dưng bật cười, cười không dứt miệng.
Lune nằm trên bàn ngẩng mặt quả hồng lên, trong mắt cũng tràn đầy nghi ngờ giống Khương Điềm, đồ ngốc này đang cười gì vậy?
Chủ nhà cười xong lắc lắc đôi vuốt đẹp ý vui của mình, trong lời nói vẫn đượm ý cười: “Không đâu, tôi thật sự cảm thấy mì cà chua cô làm rất ngon, lúc trước chúng tôi cũng hay nấu món này, nhưng chưa bao giờ làm ra được vị như thế, có thể nói là làm lần nào hỏng lần đấy.”
Có lẽ vì sợ Khương Điềm không tin, nên anh nghiêm túc lặp lại: “Thật sự rất ngon, rất rất ngon.”
Từ nhỏ đến giờ Khương Điềm chưa bao giờ được khen như vậy, ngay cả nước hoa Thiên Thần Sa Ngã nổi tiếng nhất của cô cũng thu về nhiều ý kiến trái chiều, thậm chí có người còn nói móc mùi nước hoa của cô còn đắng hơn cả thuốc Bắc.
Bỗng dưng nhận được một làn sóng khen ngợi khiến Khương Điềm không biết phải nói gì, chỉ có thể vuốt tóc, thành thành thật thật truyền lại công thức bí mật: “Thật ra khi xào cà chua phải cho thêm hai thìa sốt cà chua, tốt hơn hết là thêm nửa thìa đường, xào thế ăn sẽ ngon hơn, hơi giống cách làm nước sốt mì Ý.”
Ngụy Thuần yên lặng lắng nghe Khương Điềm nói, nghe xong thì cười: “Cô đến muộn rồi, nếu không còn có thể đàm đạo trù nghệ với anh ấy, anh ấy thích nghiên cứu mấy thứ trò của con gái nhất, tuy làm không tốt nhưng nhất quyết phải làm.”
Anh trai Giang Việt của anh là một người thế đấy, hoàn toàn không giống như cùng một mẹ sinh ra với anh, vô cùng dịu dàng, không hề nóng tính, anh khi đó không biết trân trọng, có đôi khi Giang Việt nấu món gì đó anh còn bắt bẻ: “Không ngon tí nào, chúng ta ra ngoài ăn đi.”
Khi đó Giang Việt cũng là ở trong căn bếp này, mặc tạp dề trắng, áo len cổ lọ trắng tinh với quần kaki nhạt màu, cầm sách dạy nấu ăn đầy nghi ngờ, nhìn đi nhìn lại rồi nếm thử món mình làm, lại nghi ngờ nói: “Trong sách viết vậy mà, sao nấu ra lại không ngon?”
Từ nhỏ Ngụy Thuần đã là một đứa trẻ nghịch ngợm, cá biệt, nếu không phải ỷ vào có khuôn mặt đẹp trai thì có lẽ đã bị mẹ và thầy giáo đánh ch.et lâu rồi, chung quy hồi đi học thầy giáo mà gọi phụ huynh thì chỉ có hai lí do, hoặc là Giang Việt đạt giải, hoặc là Ngụy Thuần lại đi đánh nhau rồi.
Một thiếu niên phản nghịch như vậy thì sao có thể yên yên tĩnh tĩnh chờ đợi anh trai mình nghiên cứu công thức nấu ăn, cậu sốt ruột đi hai vòng trong phòng khách, sau đó cầm cái áo lông vũ trắng của Giang Việt ném sang, rồi lại cầm chiếc áo denim của mình lên: “Thôi thôi bỏ đi, đi thôi anh, trời lạnh thế này đi ăn lẩu không ngon sao? Ăn mì cà chua gì chứ giống mấy đứa con gái quá.”
“Cà chua giàu dinh dưỡng, hàm lượng vitamin cao.” Giang Việt bị Ngụy Thuần kéo đi, hai thiếu niên bước ra khỏi phòng khách biệt thự, Giang Việt vẫn đang huyên thuyên, cố gắng thuyết phục Ngụy Thuần, “Mùa đông vốn là mùa rất dễ bị ốm, ăn nhiều...”
Ngụy Thuần một bước chạy tới sân trước, động tay hai ba cái đã nặn được một quả cầu tuyết, đùa dai ném qua: “Lẩu cũng có thể nấu cà chua mà, lát nữa gọi ba phần cho anh luôn, nếu chị nhân viên phục vụ trông xinh đẹp thì em gọi hẳn mười phần cho anh, để chị ấy nhớ kỹ anh!”
Giang Việt tránh cầu tuyết, cười mắng: “Em không thể đứng đắn tí à!”
“Sao em phải đứng đắn chứ? Bố mẹ có một đứa con trai nghiêm túc như anh là đủ rồi mà,” Ngụy Thuần nhún vai, thờ ơ nói, vẩy hết nước tuyết tan trên tay đi, dáng vẻ như nhìn thấu sự đời, trông như ông cụ non nói, “Làm người không thể quá tham lam.”
Những ký ức phủ đầy bụi đó thật sự có thể bị gợi lại mọi lúc mọi nơi, đến nỗi dấu chân đan xen mà bọn họ in trên nền tuyết cũng nhớ thật rõ ràng.
Ngụy Thuần bất đắc dĩ nhếch khóe miệng.
Có đôi khi, có trí nhớ tốt cũng không phải là chuyện tốt lành gì, người ta đều nói uống rượu hút thuốc sẽ bị suy giảm trí nhớ, chẳng lẽ mấy thứ đó của anh đều là thuốc giả rượu giả à? Chẳng những không suy giảm mà càng ngày càng thanh tỉnh hơn.
“Cà chua rất giàu dinh dưỡng, hàm lượng vitamin cao...”
Ngụy Thuần đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên nghe được câu nói này, anh kinh ngạc quay đầu lại, thấy rõ người ngồi đối diện là Khương Điềm mặc váy dây màu xanh lục, chứ không phải bóng hình dịu dàng kia.
Khương Điềm đang nói dở, bị ánh mắt chăm chú của anh nhìn đến sửng sốt, tạm dừng một lát mới lại mở miệng, hỏi anh: “Tôi thường tự nấu mì ăn, nếu anh thích thì lúc tôi nấu sẽ nấu thêm cho anh nhé? Ăn nhiều vitamin một chút cũng tốt mà.”
Vì sao đều là lí do này, cảm giác này rất kỳ quái, Ngụy Thuần theo thói quen đáp lại: “Sao? Mùa hè cũng dễ bị ốm à?”
“Cũng không hẳn, ăn nhiều vitamin không phải da sẽ trắng lên sao?” Khương Điềm cười nói.
Thôi được, dù gì người ta cũng chỉ là một cô bé, lại không phải bị linh hồn Giang Việt nhập vào, mọi chuyện không thể giống y như đúc được.
Ngụy Thuần ngước mắt, nghiêm túc nhìn người đang ngồi đối diện, muốn nhớ lại rõ ràng một chút để miễn cho lúc nào cũng nghĩ tới những chuyện đã qua. Từ khi cô nương này chuyển đến đây, những chuyện trong quá khứ thường ùa về trong tâm trí anh, Ngụy Thuần cảm thấy hơi quá tải và bất lực.
Không biết cô nương này đã buộc lại mái tóc tán loạn từ lúc nào, gương mặt xinh đẹp sáng sủa, khi cười, môi hồng răng trắng, màu mắt lại nhàn nhạt, hơi giống con lai?
Chắc là kính áp tròng màu gì đó, Ngụy Thuần nhướng mày nghĩ.
Một tay cô cầm lon Budweiser, tay khác cầm xiên thận nướng đã cắn được vài miếng, mang theo một vẻ gì đó rất là quyến rũ, phóng khoáng.
Xinh thì xinh thật, tính cách cũng được, nhưng cái gì mà yêu thật mười mấy người chắc chắn là điêu rồi, nếu nhiều như vậy thì sẽ không đi tám chuyện này với người khác đâu, xét sự tò mò của cô với “bạn trai cũ” của cô thì biết chắc câu đó là khoác lác.
Khương Điềm ngửa cổ uống một ngụm bia, vẫn chưa biết hình tượng gái đểu của mình đã đang lung lay sắp đổ, tay vuốt vuốt bộ lông mềm mại của Lune, hỏi: “À đúng rồi, anh còn chưa nói cho tôi biết tôi có thể nuôi Lune không nữa.”
“Tên còn đặt rồi chẳng lẽ không cho cô nuôi à, nuôi đi, đến lúc nó đi mất thì đừng có mà khóc.” Ngụy Thuần thuận miệng nói.
Giọng kiểu thế này nghe như đã rất thân quen, khiến Khương Điềm có ảo giác mình và vị chủ nhà không biết tên tuổi này đã quen nhau rất nhiều năm.
Cuối cùng vẫn là mua quá nhiều thịt nướng, hai người ăn cả nửa ngày cũng mới ăn được một ít, bia lại hết rất nhanh, Khương Điềm chỉ uống một lon, còn lại thì đều chui tất vào bụng của chủ nhà.
Điều hòa trong phòng nhẹ nhàng thổi, Khương Điềm vì ăn cánh gà cay rắc ớt mà đổ mồ hôi, lấy tay quạt quạt cho mình hai cái rồi đứng dậy dọn mấy hộp đồ với chủ nhà, Lune thì đã cuộn mình như quả bóng nhỏ ngủ trên bàn, giống một cái đệm cói lông mèo.
Dọn bàn xong, chủ nhà không nói một một lời biến mất tăm, Khương Điềm đã quen với sự xuất quỷ nhập thần của người đàn ông này, ôm Lune về phòng ngủ của mình, lướt điện thoại một lúc Khương Điềm cảm thấy nên ra ngoài đi dạo một lát, cô ăn quá là nhiều, cần đi dạo tiêu cơm.
Cô đứng ở cửa thay giày, chủ nhà hiện ra sau lưng cô như một bóng ma, hỏi một câu: “Đi đâu thế? Có cần tôi đưa cô đi một đoạn không?”
Khương Điềm không những không thấy cảm động trước lời hỏi tri kỉ này, ngược lại lại bị giọng nói đột ngột phát ra khiến cô bị mất thăng bằng, tư thế đứng một chân đón gót giày vốn đã không vững, cô bị giật mình suýt thì nhảy ra ngoài vườn ôm ấp với mấy lùm cỏ dại mọc um tùm.
Chủ nhà bắt lấy cánh tay của Khương Điềm, kéo cô về phía mình.
“Cảm ơn, không cần đưa tôi đi đâu, tôi đi dạo đến chỗ ngã tư thôi.” Khương Điềm khó khăn lắm mới đứng vững được, mùa hè mặc ít, lúc chủ nhà bắt lấy tay cô, Khương Điềm có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ trên tay anh, ấp áp, có chút nóng.
Ơ, tay anh hết lạnh rồi à?
Là do uống rượu ư?
Khương Điềm đột nhiên phản ứng lại, nhìn chìa khóa xe trong tay anh, không nói lên lời: “Anh uống rượu rồi, còn lái xe đi đâu nữa?”
Ánh trăng dịu dàng, chủ nhà nghiêng đầu, tung chìa khóa trong tay, cười bỉ ổi, nhẹ giọng nói: “Đi Thiên Đàng.”
Khương Điềm bị mấy lời này dọa mất một lúc, trong đầu vang “ong” một tiếng.
Câu này, câu này cô đã từng nghe trước đây rồi...
“Phố Thiên Đàng.” Chủ nhà cười, còn lắc người rất có tiết tấu hai cái, vừa nhìn đã biết là tay nhảy Disco già đời, anh nói, “Không lái xe, gọi người lái thuê đấy, thật sự không cần đưa cô đi một đoạn sao?”
Ồ, là phố Thiên Đàng, không phải thiên đàng.
Khương Điềm quá quen phố Thiên Đàng, là phố của OB, các hộp đêm và KTV cũng tụ lại trên con phố đó, cô mỉm cười hỏi: “Đi quẩy à?”
Chủ nhà quả nhiên vẫn là chủ nhà bí ẩn khó đoán, anh lắc lắc ngón trỏ: “No, là đi làm.”
Nói xong, anh vứt chìa khóa trong tay rồi sải bước rời đi, để lại một mình Khương Điềm trong tiếng ve sầu và gió đêm phần phật.
Đi... làm...
Chẳng lẽ anh là... thiếu gia tiếp rượu trong hộp đêm?
Tác giả có lời muốn nói:
Ngụy Thuần: Phục luôn.