Cỏ Lau Mùa Hè

Chương 12

Thời điểm Tô Lô đến bên cạnh Tô Đông Tài, thấy rõ được vẻ mặt đang cực kỳ cao hứng của ông ta đối với Lâm Hạ Thiên khi nói về Tô Lôi từng li từng tí: “Lôi Lôi nha đầu kia ah bình thường chính là tùy tiện, đều là bị ta làm hư, hy vọng khi ở trước mặt ngươi không có điều gì thất lễ!”

Tô lô chưa từng nhìn thấy Lâm Hạ Thiên trong trường hợp này.

Quần áo tây thẳng tắp, tác phong nhanh nhẹn, cử chỉ thì nhàn hạ, bên miệng mang theo một nụ cười mỉm thành thục mê người.

Đối với Tô Lô mà nói, đó là một Lâm Hạ Thiên hoàn toàn khác. Mơ hồ, khách khí, hơn nữa lại rất xa cách. Nhưng là một Lâm Hạ Thiên như vậy trên người luôn phát ra một sức hấp dẫn cường thế, làm cho người ta cam tâm truy đuổi, thậm chí phục tùng.

Trong nháy mắt liền nhớ lại lời mà Tô Lôi nói, hắn là một tên khiến cho phụ nữ vĩnh viễn không thể buông tha…

Đột nhiên cảm thấy, ánh mắt trở nên mờ mịt.

Tô Lô cố gắng ổn định lại tâm tình của mình, có chút chật vật. Bờ vai của cô không tự chủ mà run rẩy, may mắn có chiếc áo khoác của Lí Diễn Minh che chắn.

Lâm Hạ Thiên nhã nhặn lúc này cùng Lâm Hạ Thiên trong lòng của cô hoàn toàn không giống nhau, trong ký ức Lâm Hạ Thiên là một tên đại nam hài tinh nghịch lại rất thích hướng cô chơi xấu, hắn có thể khiến cô kích động muốn giơ chân đạp người, lại có thể nhẫn nhịn đối với hắn nở nụ cười.

Người đàn ông rước mắt này cô không biết, có thể hắn đúng là Lâm Hạ Thiên.

Lâm Hạ Thiên một tay đút túi quần, một tay đặt trên eo Tô Lôi: “Tô tiên sinh, ngài có một người con gái rất đáng yêu.”

Tô Đông Tài cao giọng cười to, vỗ bả vai Lâm Hạ Thiên: ‘’Quá lời! Quá lời! Còn nhớ chuyện đầu tư lần trước, nhờ ngài ra tay giúp đỡ! Lâm tiên sinh thật sự là hậu sinh khả uý, làm việc dứt khoát, tuổi còn trẻ mà đã có phong độ của một đại tướng quân, gia tộc Lâm thị quả nhiên luôn có nhân tài.Khiến chúng ta tuy đã già còn muốn hướng ngài hảo hảo học tập ah!”

Lâm Hạ Thiên khéo léo hạ thấp bản thân: “Tô tiên sinh ngài quá lời rồi.Vụ bơm tiền ấy chỉ là đứng ở lập trường kinh doanh lập nhìn nhận, hỗ trợ cùng nhau có lợi mà thôi.”

Tô Đông Tài nhân cơ hội hỏi dò: “Vậy không biết lần bơm tiền thứ hai vào khi nào?”

Lâm Hạ Thiên trả lời: “Kim loại là một thứ rất có tiềm lực, bản thân tôi đối với cái này cũng cảm thấy hứng thú. Lần đầu tư tiếp theo này tôi đã hướng cha mình đề cập qua, tin tưởng rất nhanh có thể cho Tô tiên sinh ngài một câu trả lời thỏa mãn.”

Tô Đông Tài nghe đến đó mặt mày đã hớn hở: “Lâm tiên sinh ngài quả thật giúp Tô gia chúng ta thoát khỏi những ngày khó khăn này! Chỉ cần khiến thị trường biết Lâm thị bơm tiền cho công ty của tôi, đoạn thời gian gần đây cổ phiếu của chúng tôi vẫn luôn luôn ổn định! Lòng cảm kích thật sự khó có thể nói nên lời!”

Lâm Hạ Thiên mỉm cười, đông thời cánh tay tựa hồ ấn chặt hơn chút, để cho Tô Lôi dán sát trên người mình: “Tô tiên sinh, tôi cùng con gái ngài là bằng hữu. Đừng khách khí.”

Nghe qua lời nói rất trong sáng, nhưng lại làm cho người ta không khỏi liên tưởng miên man.

Lâm Hạ Thiên ngước mắt, nhìn thoáng qua rồi đi tới chỗ Tô Lô cùng Lí Diễn Minh đang đứng, hỏi: “Hai vị này là?”

Lí Diễn Minh rất tự nhiên chủ động về phía Lâm Hạ Thiên vươn tay: “Tôi là Lí Diễn Minh, tên tuổi Lâm tiên sinh tôi đã sớm nghe qua. Vị này chính là Tô Lô, ngũ tiểu thư của Tô gia.”

Lâm Hạ Thiên bắt tay với Lí Diễn Minh: “Lý tiên sinh tuấn tú nhã nhặn, làm cho người ta đã gặp qua là không thể quên được.”

Một giây sau.Ánh mắt rất tự nhiên hướng về phía Tô Lô, Lâm Hạ Thiên chậm rãi vươn tay: “Xin chào, Tô tiểu thư.”

Tô Lô bình tĩnh ngẩng đầu chào hỏi: “Xin chào, Lâm tiên sinh.”

Hai bàn tay nắm lấy nhau.Hắn ôn hoà, nàng lãnh đạm. Rồi sau đó buông tay, ánh mắt giữa hai người cũng theo đó mà tách ra.

Lâm Hạ Thiên bỗng nhiên mở miệng: “Tô tiểu thư nhìn có chút quen mắt…”

Vì câu nói này mà đầu ngón tay Tô Lô trở nên trắng bệch.

Tô Đông Tài trầm ngâm một chút: “Nghe nói hồi trước ngài đã từng học ở trường trung học S mấy năm sau mới xuất ngoại. Tô lô cũng học ở đó.Nói không chừng hai người đã từng gặp nhau rồi cũng nên.”

Tô Lô chỉ cảm thấy đầu có chút mờ mịt.

“Trường trung học S?” Lâm Hạ Thiên chăm chú hồi tưởng lại, rồi sau đó giữa lông mày lộ ra sự bất đắc dĩ: “Thời gian đã quá lâu, những chuyện khi còn bé tôi không còn có ấn tượng gì.” Một lần nữa chống lại cái nhìn của Tô Lô: “Thật xin lỗi, Tô tiểu thư, vậy cô biết tôi sao?”

Bàn tay giấu ở trong áo khoác không tự chủ nắm lại thành quyền, Tô Lô thản nhiên nói ra: “Không nhớ rõ.”

Tô Lôi dường như không còn đủ kiên trì để nói về mấy cái đề tài vô vị này, chen ngang nói: “Ai nha, trường trung học S lớn như vậy, có lẽ là hai người bọn họ căn bản chưa từng gặp mặt. Tô Lô tính cách hướng nội, cho dù đã từng gặp qua nhân vật ưu tú như Hạ Thiên, cô ấy không nhớ rõ cũng không có gì kỳ quái, con dám chắc cô ấy lúc đi học ngay cả khi hết giờ cũng không thèm chạy ra khỏi phòng học!”

Tô Đông Tài nhẹ gật đầu: “Cũng có lý.”

Tô Lôi khuôn mặt thẹn thùng, lắc lắc cánh tay Lâm Hạ Thiên bắt đầu làm nũng: “Em còn có một đứa em tên là Tô Oánh, nó cũng sớm hâm mộ anh, bất quá nếu so sánh thì em vẫn là nhanh hơn một bước hấp dẫn được anh, ha ha! Em đưa nó ra giới thiệu cho anh!”

Tô Lô không có ngẩng đầu, cô cũng không nhìn biểu lộ của Lâm Hạ Thiên, chỉ nghe thấy hắn nói ra: “Tốt.Có thể được hai chị em của Tô gia hoan nghênh, anh rất vinh hạnh.”

Tô Lôi giống như con chim nhỏ vui sướng: “Cha, con cùng Hạ Thiên đi trước. Bác Lý, ngài cùng cha con chậm rãi trò chuyện!” Tiếp đó lại hướng Lí Diễn Minh nháy mắt: “Anh đẹp trai, chiếu cố thật tốt muội muội của em nhé!”

Tô Lô nhìn theo bóng dáng hai người kia càng lúc càng xa, cảm giác lạnh như băng theo đáy lòng lan tràn đến từng đầu ngón tay.

Hắn nói những chuyện khi còn bé đã không còn ấn tượng.

Hắn nói thời gian đã quá lâu.

Quả thật rất lâu.

Cô cũng nói không nhớ rõ.

Lãng quên lẫn nhau.

Hoặc là giống như suy nghĩ của mọi người, bọn họ chưa bao giờ gặp nhau.

Không biết Tô Đông Tài cùng bác Lí đã nói xong lúc nào, cho đến khi Lí Diễn Minh lắc lắc bàn tay trước mặt của cô, Tô Lô mới có thể tỉnh lại.

Lí Diễn Minh có chút lo lắng hỏi cô: “Em làm sao vậy? Sắc mặt có vẻ không tốt.”

Tô Lô lắc đầu, dời khỏi cánh tay bên hông, cũng cởi áo khoác trả lại cho hắn: “Tôi không sao.”

Lí Diễn Minh cầm lại áo khoác của mình: “Thật xin lỗi, ba tôi hy vọng tôi có thể cùng nhà em kết thành thông gia, sức khỏe của ba tôi không còn tốt, tôi không muốn lập tức làm trái ý của ông ấy. Hy vọng vừa rồi không có mạo phạm đến em.”

Tô Lô gật đầu tỏ vẻ thông cảm: “Tôi biết.Anh không có mạo phạm đến tôi, đêm nay cảm ơn anh đã chiếu cố.” Nói xong, quay người rời đi.

Lí Diễn Minh quýnh lên, giữ cánh tay cô lại: “Em muốn đi?” Cảm giác được cô kháng cự, hắn lập tức buông tay: “Thật xin lỗi.”

“Không có việc gì.” Tô Lô ngữ khí rất lạnh nhạt, thậm chí không thèm nhìn Lí Diễn Minh lấy một cái.

“Tôi đưa em về!” Lí Diễn Minh đuổi theo.

Tô Lô lắc đầu, thái độ kiên quyết, quay người rời đi.

Khu biệt thự ngoại thành phía Đông của Tô gia đặc biệt ở chỗ trước cổng biệt thự được xây một lối đi nhỏ thông vào trong nhà.Thời điểm xe taxi sắp sửa lái vào, đột nhiên thắng gấp.Tô Lô ngồi phía sau đang chìm trong thế giới của mình, không kịp phản ứng, đầu bị đập vào chiếc ghế phía trước.

Trên trán truyền đến một hồi đau đớn, đồng thời nghe được tiếng lái xe chửi rủa: “Mẹ kiếp kẻ có tiền có thể đi ngang sao!”

Tô Lô xuyên qua cửa sổ xe nhìn ra ngoài, một chiếc xe thể thao đang chiễm chệ nằm ngang trên đường, một tay đặt lên cửa sổ xe, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc lá.

Tô Lô vội vàng đối với lái xe xin lỗi, sau đó thanh toán tiền xe. Cắn cắn môi, đẩy cửa đi ra ngoài.

Vừa thấy cô xuống xe, giường như người trên chiếc xe đua cũng đồng thời mở cửa.

Lâm Hạ Thiên dập tắt điếu thuốc.Cô bước chân thật chậm, hắn thiếu kiên nhẫn bước tới đi đến bên cạnh cô.

Tô Lô không có ngẩng đầu, ánh mắt hai người cũng không hề chạm nhau.

Lâm Hạ Thiên cầm lấy tay cô, lành lạnh, nhịn không được cau mày nói: “Nhanh lên xe.”

Tô Lô mặc kệ hắn nắm: “Con đường này rất ngắn, em có thể tự về.”

Lâm Hạ Thiên không cùng cô đôi co, cùng cô bước đi, đang muốn cởi áo khoác cho cô, nghe được thanh âm của cô: “Không cần.”

Lâm Hạ Thiên bực bội, giật phăng chiếc áo vẫn chưa kịp tháo cúc: “Anh không phải nhắn tin cho em trở về nhà trọ sao?!”

Tô Lô cúi đầu đi đường, thanh âm bởi vậy mà trở nên trầm thấp: “Em không mang điện thoại.”

Lâm Hạ Thiên trừng mắt nhìn cô: “Vì sao lại để cho cái tên Lí Diễn Minh gì gì đó ôm eo của em?!”

Tô Lô vẫn như cũ không nhìn hắn: “Hắn không muốn làm trái ý của cha hắn, em chỉ phối hợp mà thôi.”

Lâm Hạ Thiên thanh âm lạnh lùng: “Vậy còn em? Cha em muốn em gả cho Lí Diễn Minh, em cũng không muốn làm trái ý của cha em sao?!’’

Tô Lô không trả lời hắn.

Lâm Hạ Thiên kéo cô lại, ôm bả vai gầy yếu của cô: “Anh chỉ là mượn Tô Lôi để hiểu rõ từng người trong Tô gia, anh cùng cô ta không có gì.”

Tô Lô đáp: “Ừm.”

Lâm Hạ Thiên vẫn ôm bờ vai cô: “Kết quả là cha em rất hài lòng anh, rõ ràng so sánh với Lí Diễn Minh càng hài lòng hơn!”

Tô Lô im lặng.

Lâm Hạ Thiên nhìn thái độ của cô như muốn phát giận: “Anh không hiểu em vì cái gì không dám đem anh giới thiệu cho Tô gia! Không ai đối với anh không hài lòng, cũng không có người phản đối em cùng anh yêu nhau, anh thật sự không nghĩ ra em vì cái gì phải cất giấu quan hệ cùng anh kĩ như vậy! Anh không rõ!”

Hắn nắm bờ vai của cô rất đau, nhưng là Tô Lô không có lên tiếng.

“Trả lời anh, Tô Lô!” Lâm Hạ Thiên ngừng bước chân đứng trước mặt cô, hắn muốn nhìn xem nét mặt của cô, nhưng là một chút biểu cảm dư thừa cũng không có. Lâm Hạ Thiên đột nhiên cảm giác mình giống như một tên ngốc.

Hắn chất vấn: “Cho dù cha em muốn anh cùng Tô Lôi một đôi, em cùng Lí Diễn Minh một đôi, như vậy em cũng không muốn làm trái ý ông ta?”
Bình Luận (0)
Comment