Có Lẽ Sau Này

Chương 2


Chap 2Vừa lúc đó cô Hiệu Trưởng đi ngang qua thấy tụ tập đông người cô liền ghé vàoCô Hiệu Trưởng: Ở đây có chuyện gì sao?Ami: Dạ không ạ.

Chỉ là mấy con đuông dừa thôi ạ.Cô Hiệu Trưởng thấy môi cháu mình rớm máu liền hỏi: Ami, môi con làm sao thế này?Ami: À, dạ con không sao ạ.Cô Hiệu Trưởng: Thế này mà không sao? Là ai làm con bé chảy máu tới mức này?Eun Hee: Dạ là con ạ…Cô Hiệu Trưởng đi đến cho ả một cái bạt tai: Dám làm cháu ta chảy máu.

Có phải cô ăn gan trời không hả? Nó là thiên kim đại tiểu thư của Lee Gia nhà chúng tôi.

Tới tôi còn chưa được phép đánh nó, cô lấy tư cách gì để đánh nó tới bật cả máu thế này?Ami: Thôi không sao đâu cô.

Mọi chuyện con giải quyết xong cả rồi.Cô Hiệu Trưởng: Con không sao thật chứ?Ami: Vâng ạCô Hiệu Trưởng: Vậy cô đi trước nhé.Cô Hiệu Trưởng rời đi.Ami: Choi Eun Hee, mày cẩn thận tao hủy hợp tác với ba mày đấy.

Đến nước đấy thì mày chỉ có cuốn gói ra đường ở thôi.Rồi cô quay người lên lớp để lại cho ả cục tức vô cùng lớnEun Hee: Mày…Đi ngang qua hành lang lớp D6, cô chợt nhận ra dáng người quen thuộc đang chuẩn bị bài giảng.

Cô liền ghé vào.Ami: Seokjin oppa?Jin: Ami? Sao em lại ở đây?Ami: Ba mẹ bắt em về nước và học ở đây.


Còn anh?Jin: Anh cũng bị ba mẹ bắt về nước nhưng không muốn tiếp quản Kim Thị nên anh đi dạy ở đây.Ami: Xem ra tiền bối của em cũng rất giỏi ha.

Làm giáo viên luôn cơ đấy.Jin cười xòa: Dòng đời xô đẩy thôi=)))Jin: Em học ở lớp nào vậy?Ami: Em học lớp D3Jin: Vậy sao? Trùng hợp quá, anh dạy môn Toán lớp D3Ami: Chết rồi, trống nãy giờ mà em chưa có về lớp.

Thôi, em về lớp đây, tạm biệt anh.

- cô chạy vụt đi mất.Jin: Con bé này thật là.

Giờ là tiết của mình mà.Anh từ từ đi sang lớp D3Jin: Chào cả lớp.

Mở sách trang 24, chúng ta tiếp tục học bài.Ami hoang mang ing*: WTF? Seokjin oppa? Giờ là tiết của anh sao?Jin nhìn thấy biểu cảm của cô liền hiểu ý mà gật đầu.

Vì là tiền bối hậu bối ở của nhau lâu nên Ami rất hiểu cử chỉ của anh.

Hiểu xong cô càng thêm hoang mang vì đây là môn cô ngốc nhất.

Jungkook ngồi bên cạnh cô mà không hiểu lúc này cô đang làm gì.

Cô cứ đơ ra tới khi Jungkook gõ vào đầu cô khiến cô tỉnh táo lại.Jungkook: Này, cô ốm à? Sao cứ đơ ra thế?Ami: Hả? À không, tôi không sao.Jungkook: Không sao thì tập trung học bài đi.Ami: Ừ…“Tùng… tùng… tùng…” - Trống hết buổi học vang lên.Ami hào hứng gọi cho Yuna Ami: Alo, Yuna hả? Đi ăn không?Yuna: OK, đúng lúc mình cũng muốn đi ăn với cậu.

Bạn bè lâu ngày gặp lại làm sao có thể không đi ăn một bữa chứ.Ami: Vậy cậu ra cổng trường đợi mình nha.

Chiều nay được nghỉ học phải chơi xả láng nghe hông?Yuna: OK.

Mình xuống cổng trường đây.Ami: Ukm, bye.Ami đi xuống cổng trường đã thấy Yuna đứng ở đó đợi sẵn.Ami: Mình đi thôiHai người tản bộ tới một nhà hàng Ý vừa được khai trương.


Hai người bắt đầu gọi món.Ami lên tiếng: Yuna này, cậu học ở trường này trước mình chắc cậu cũng biết cái tên Jungkook đúng không?Yuna: Ừm, mình cũng biết chút chút về anh ta.

Mà sao cậu lại hỏi vậy?Ami: Sáng nay, anh ta va vào mình khi mình đang tìm lớp.

Mình lại còn phải ngồi cạnh anh ta nữa chứ.Yuna: Anh ta là Học trưởng.

Mấy đứa con gái trong trường đều rất thích anh ta.

Trông anh ta vậy thôi chứ thực ra anh ta là một con người rất phức tạp và không hề đơn giản như tụi con gái trường mình hay nghĩ.

Có lần mình đi bar cũng gặp anh ta ở đó.

Các thầy cô rất ưu ái anh ta vì anh ta có điểm số rất cao, hành động có chừng mực và thân thiện.

Ai cũng nghĩ anh ta là người rất tốt nhưng thực ra anh ta ngày nào cũng tìm tới quán bar uống rượu.


Mình nói mà mọi người cũng đâu có tin.Ami: Anh ta thật sự là con người như vậy sao?Yuna: Ừ.

Cậu nên cẩn thận khi ngồi cạnh anh ta.Ami: Ừ, mình biết rồi.Yuna: Nhưng mà cậu đi học rồi ai quản lý MIA?Ami: Mình vẫn âm thầm quản lý MIA.

Hay là cậu về quản lý cùng mình đi?Yuna: Nghe có vẻ ổn đấy.

Vậy mình về làm cùng cậu nhé.Ami: Nhưng mà có làm được không đó?Yuna: Cậu coi thường mình quá rồi.

Nếu được, nhất định mình sẽ làm tốt.Ami: Ha, vậy chào mừng Giám đốc Han tới công ty MIA.Yuna: Haha…Cùng lúc đó, phục vụ bưng thức ăn ra.

Woa, đồ ăn Ý có khác.

Ngon thật sự…END Chap 2.

Bình Luận (0)
Comment