Có Lẽ Tôi Không Còn Là Người Nữa

Chương 59


Chín giờ sáng, Giang Tứ thức dậy, ba người ăn chút gì đó, Giang Tứ tiếp tục uống sữa bò, rồi lại đi đến thôn Hồ Dung.
Khi tới ngôi nhà có sân lớn kia, họ nghe thấy bên trong có những tiếng nói chuyện yếu ớt, tinh thần rõ ràng kém hơn đêm qua rất nhiều, có người vẫn đang không ngừng hỏi người thân của mình ở đâu, tại sao bọn họ lại bị nhốt trong sân này, cảnh sát đã được căn dặn, trước khi nhóm Bạc Hoài tới đây thì không cần nói gì cả, cho nên dù dân làng có hỏi cũng không được kết quả gì.
Giang Tứ đi theo Bạc Hoài vào trong sân, nhìn thấy những thôn dân này cũng nhận được đãi ngộ khá tốt, mặc dù là nằm trên mặt đất nhưng vẫn có tấm chăn để lót, so với việc nằm trực tiếp trên mặt đất cứng và lạnh đã tốt hơn rất nhiều.
Một số thôn dân có sức khỏe khá hơn, có thể miễn cưỡng ngồi dậy, khuôn mặt bọn họ đờ đẫn, đôi môi xám xịt, dáng vẻ trông như đang bệnh nặng, thấy Giang Tứ xuất hiện thì dân làng hiển nhiên đều sửng sốt.
"Giang, Giang Tứ? Tối hôm qua có phải cậu......" Thôn dân kia muốn nói, có phải tối hôm qua bọn họ đã gặp nhau hay không? Hắn nhớ đêm qua mình nhìn thấy Giang Tứ, còn thấy thi thể khắp nơi trên mặt đất, khi tỉnh lại thì phát hiện mình nằm trong sân rồi, cứ có cảm giác như mình đang nằm mơ, nhưng mơ thấy Giang Tứ, lời này nói ra cứ cảm thấy sai sai, cho nên thôn dân cũng không nói gì nữa.
Giang Tứ nhếch môi nói, "Tối qua quả thực chúng ta đã gặp nhau, đó không phải là mơ, là sự thật, tất cả các người nhìn thấy tôi đều là thật."
Những thôn dân ban đầu còn cảm thấy may mắn, lập tức rơi vào hố sâu vạn trượng!
Có người gào khóc ngay tại chỗ, bọn họ đã có thể nghĩ đến, những người được đưa tới đây đều là những người sống sót, những người không có mặt ở đây thì đã chết rồi, đống xác chết mà bọn họ cho rằng là nằm mơ đều là có thật, rất nhiều người đều đã chết, chết không toàn thây.
Những nhân viên cảnh sát dọn dẹp hiện trường cũng đều lộ vẻ mặt không đành lòng, hiện trường kia thực sự quá đẫm máu, cách chết cực kỳ tàn nhẫn, căn bản không thể ghép lại thành một thi thể hoàn chỉnh, chỉ có thể đặt cùng với nhau trước.
Giang Tứ nhàn nhạt nói: "Đừng vội khóc, các người có thể sống sót hay không còn chưa phải là điều chắc chắn."
Có thôn dân trừng đôi mắt lớn đỏ bừng, chất vấn Giang Tứ, "Chuyện này có liên quan gì đến cậu không? Cậu là đang trở về trả thù chúng tôi sao?!"
Giang Tứ cười lạnh một tiếng, "Ký ức này của chú đúng là muốn sao làm vậy, muốn nhớ cái gì thì nhớ, cái gì không muốn nhớ thì không nhớ, đến bây giờ mà chú còn hỏi tôi như vậy, chẳng phải đêm qua tôi đã nói rồi sao, các người muốn sống thì phải dựa vào tôi, hiện tại những lời này vẫn hữu hiệu, người nào tôi nhìn không thuận mắt, người nào kết oán với tôi, người nào khi dễ xa lánh gia đình tôi, tôi đều thấy chết không cứu, không tin các người thử xem."
Trên người bọn họ đều mang theo quỷ khí, trải qua chuyện lần này, nền tảng thân thể của họ đã bị phá hủy, nếu như có thể dọn dẹp sạch sẽ quỷ khí thì có lẽ sẽ sống lâu thêm được mấy năm, nếu không thì sau này cuộc sống của họ sẽ không bị bệnh nặng cũng mắc bệnh nhẹ, không những khiến gia đình suy sụp mà còn không có được nhiều ngày sống tốt.
Người dân được Giang Tứ tự mình kiểm tra lập tức nói: "Những lời tối qua cậu nói tôi đều nhớ rõ! Giang Tứ, tôi chưa từng nói xấu cậu, cũng chưa từng khi dễ cậu và gia đình cậu, nhiều nhất......!Nhiều nhất là tin một chút lời đồn thôi, nhưng tôi chưa hề làm gì cả!"
"Tôi, chúng tôi cũng chưa từng tham gia." Lại có mấy thôn dân khác cũng theo sau.
Những người dân bị Giang Tứ đặt vào vòng tròn "Thấy chết mà không cứu" mặt tái đi vì giận, họ chỉ vào Giang Tứ nói với cảnh sát, "Người này chắc chắn là đầu sỏ gây tội, nó tới chưa được bao lâu thì đã phát sinh chuyện lớn đến như vậy, chuyện này chắc chắn là có liên quan đến nó!"
"Thật là không thể nghe nỗi nữa mà!" Phó Tinh Ngân đột nhiên lên tiếng, hỏi Giang Tứ, "Cậu đây là sống trong một cái thôn ngu ngốc thời đại nào thế? Đầu óc của đám người này là để trưng cho đẹp hay sao? Sao những lời bọn họ nói ra đều ngu xuẩn dữ vậy?"
Bạc Hoài trầm giọng nói: "Tôi lặp lại lần nữa, cậu ấy là Linh Giả, là Linh Giả chuyên đối phó với quỷ, công lao của cậu ấy đã được chính phủ tán thành, nếu như có người tùy tiện chửi bởi vu khống một Linh Giả, các người sẽ bị kết án, người khác là ba năm, các người có khả năng là sáu năm, chín năm, với tình trạng thể chất hiện tại của các người, có thể sống sót để ra tù không thì là cả một vấn đề, tự mình nghĩ kỹ đi!"
Những thôn dân mới vừa rồi còn đang kêu gào lập tức giống như bị bóp lấy cổ, nghẹn đến mức sắc mặt đỏ lên, đột nhiên một người chỉ vào Bạc Hoài nói: "Tôi có ấn tượng với cậu! Năm đó chính là cậu đến điều tra chuyện nhà Giang gia, khi đó cậu đã nói Giang Tứ không có vấn đề, rõ ràng là các người quen nhau, cậu là muốn bao che cho nó!"
Giang Tứ sửng sốt, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Bạc Hoài, "Là, là anh sao?!"

Đôi môi mỏng cương nghị của Bạc Hoài mím thành một đường thẳng, trong mắt hắn đều là sự lạnh lẽo, nếu Giang Tứ không nhớ rõ hắn, Bạc Hoài cũng không hy vọng Giang Tứ nhớ tới chuyện này, khi đó hắn chỉ có 13 tuổi, nếu như đổi thành người đáng tin cậy đến điều tra, có phải sẽ sớm tìm ra được vấn đề trên người Giang Tư Lâm rồi không?
Bạc Hoài không dám nghĩ nếu như Giang Tứ biết là hắn thì trong lòng sẽ hận hắn đến nhường nào, năm đó chính sự phán đoán sai lầm của hắn đã gây ra mọi chuyện xảy ra tiếp theo.
Bạc Hoài không trả lời Giang Tứ, như thể đang trốn tránh, hắn nói với Bạch Ngộ và Phó Tinh Ngân: "Các cậu kiểm tra cho bọn họ đi."
Nói xong xoay người rời khỏi sân, một mình đi ra ngoài.
Giang Tứ nhìn bóng lưng hắn, ký ức phủ đầy bụi bắt đầu chui từ dưới đất lên, nảy mầm, chậm rãi sinh trưởng.
Khi Giang Tứ tìm thấy Bạc Hoài, hắn đang dựa vào xe hút thuốc, vẫn là mùi thuốc lá quen thuộc kia, Giang Tứ cùng hắn đứng song song dựa vào xe, hai người đều không nói chuyện.
Mãi đến khi hút xong điếu thuốc, Bạc Hoài mới mở miệng, "Năm đó quả thật là tôi, em hận tôi sao?"
Giang Tứ nhìn về phía đông đã trống trơn, cây đa lớn vẫn luôn tồn tại ở đó giờ đã không còn nữa, "Tại sao tôi phải hận anh?"
Bạc Hoài nhìn về phía phương xa, "Nếu như năm đó tôi cẩn thận hơn một chút, hoặc là đổi thành một Linh Giả thành thục có kinh nghiệm xử lý chuyện này, có lẽ khi đó sẽ phát hiện ra vấn đề của Giang Tư Lâm."
Giang Tứ lắc đầu, "Không phát hiện ra được, Giang Tư Lâm cẩn thận, quỷ dị và giảo hoặt biết bao nhiêu, tôi biết rất rõ ràng, nếu đổi sang người khác thì cũng sẽ không phát hiện được."
Khi đó Quỷ Ăn Mạng vẫn còn chưa trưởng thành, nếu muốn lấy đi mạng sống của con người thậm chí còn giả mạo là tai nạn thì sao có thể để người khác phát hiện được chứ? Nếu như không phải Quỷ Ăn Mạng trở nên mạnh hơn chủ động muốn giết cậu, Giang Tứ vẫn sẽ không biết cái chết của mẹ căn bản không phải là vận xui hay tai nạn gì cả, mà là bị quỷ dị làm hại.
Giang Tứ nhếch môi, "Hơn nữa, tôi thật sự rất cảm kích anh."
Khi đó cậu còn quá nhỏ, chỉ có thể nhớ những gì mà người nọ nói, người nọ ra sao đã không còn nhớ rõ, cho nên từ lúc quen biết cho tới nay cậu vẫn chưa nhận ra, Bạc Hoài chính là thiếu niên năm đó.
Bạc Hoài nghiêng đầu nhìn cậu, không rõ sự cảm kích của cậu từ đâu mà đến.
Giang Tứ cười rộ lên, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Bạc Hoài, "Khi tất cả mọi người đều nói tôi là quái vật, chỉ có anh khẳng định nói cho tôi biết, tôi không phải là quái vật, tôi là một đứa trẻ loài người bình thường như bao đứa trẻ khác.

Lời nói của anh khiến tôi tin rằng mẹ tôi không hề dỗ dành tôi, tôi thật sự không phải là quái vật, vì thế tôi đã vui vẻ rất lâu, mỗi khi có đứa trẻ nào mắng tôi là quái vật, tôi đã có thể tự tin nói với bọn họ rằng, tôi không phải, tôi cũng là một đứa nhỏ loài người!"
Trong khi mọi người đều dùng ác ý nhắm vào cậu, chỉ có Bạc Hoài là một người ngoài đã đưa ra câu trả lời hoàn toàn trái ngược kia, đó hắn là sự dịu dàng và tử tế nhất mà một người lạ có thể dành cho cậu, Giang Tứ vẫn luôn nhớ cho tới bây giờ.
Nhìn nụ cười của Giang Tứ, Bạc Hoài chỉ cảm thấy đau lòng không thôi, cuộc sống quá khó khăn, chỉ cần một sự công nhận, một chút lòng tốt cũng có thể khiến cậu vui vẻ đến như vậy, vẫn luôn nhớ cho tới tận bây giờ, Bạc Hoài chỉ hận năm đó mình đã cho quá ít, nếu như hắn có thể để ý đứa nhỏ này hơn một chút thì có thể cuộc sống của cậu sẽ dễ dàng hơn một chút nào đó không?
"Tôi có thể......!Ôm em một lát không?" Bạc Hoài nhìn cậu, trong lòng tràn ngập yêu thương và đau đớn.

Giang Tứ sửng sốt, rồi một lần nữa mỉm cười, chủ động dang hai tay ra, phải cho hắn một cái ôm thật chặt, nhưng Bạc Hoài lại kéo cậu qua, gắt gao ôm chặt cậu vào trong lòng ngực.
Cái ôm của Bạc Hoài thực sự rất ấm áp, thật rộng lượng, bàn tay to của hắn đặt trên gáy và lưng Giang Tứ, tư thế quý trọng và bảo hộ như vậy cho người ta một loại cảm giác được nâng niu và yêu thương, trái tim Giang Tứ vốn không nơi nương tựa lại dần dần bình tĩnh lại.
Giọng nói trầm thấp dịu dàng của Bạc Hoài truyền đến, "Không sao đâu, từ nay về sau tôi sẽ luôn ở bên cạnh em."
Giang Tứ không nói gì, không ai có thể luôn ở bên người khác, ngay cả mẹ cũng không thể, vậy ai có thể đây?
Bạch Ngộ vừa ra ngoài đã nhìn thấy hai người ôm nhau, bước chân hắn dừng lại, xoay người quay lại trong sân, tìm tới hai viên cảnh sát, thấp giọng nói với họ vài câu, cảnh sát tỏ vẻ đã hiểu.
Đến khi Giang Tứ và Bạc Hoài trở về thì nghe thấy trong sân có tiếng người hét lên, "Làm sao có thể! Giang Tư Lâm quanh năm suốt tháng không có ở nhà, làm sao hắn làm hại gia đình mình được? Lúc Tằng Tĩnh xảy ra chuyện thì Giang Tư Lâm căn bản không có ở đây, chỉ có Giang Tứ và Tằng Tĩnh cùng nhau ra ngoài chơi, chắc chắn là Giang Tứ đã hại người!"
Những gì mà Hứa Minh Dập nói ngày hôm qua đều trở nên công cốc, khi đó các thôn dân vẫn còn đang bị Cỏ Quỷ Tuyến khống chế, ý thức mơ màng hồ đồ, đoán chừng chỉ có mẹ của Tằng Tĩnh là quan tâm đến chuyện này nhất, cũng là người chịu kích thích nhất, từ buổi chiều ngày hôm qua sau khi chạy đi thì không thấy bà ta quay lại, có khả năng đã chết dưới sự khống chế của Cỏ Quỷ Tuyến rồi.
"Không phải Giang Tứ hại người đâu." Một giọng nói khàn khàn vang lên, tất cả mọi người đều quay qua nhìn Hồ Hoạt đang rất chật vật, sắc mặt cô xanh đen, hốc mắt hãm sâu, ánh mắt đờ đẫn chậm chạp, "Buổi chiều ngày hôm qua chính miệng Hứa Minh Dập đã thừa nhận, vào cái năm mà Tằng Tĩnh xảy ra chuyện, Giang Tứ vẫn luôn đi chơi với cậu ta, khi đó Giang Tứ cũng từng nói là mình chơi nguyên một buổi chiều với Hứa Minh Dập, chỉ là Hứa Minh Dập không thừa nhận, dẫn tới việc mẹ Tằng Tĩnh vẫn luôn cho rằng là Giang Tứ ở nói dối, gặp người khác thì luôn nói chuyện về Giang Tứ, nghe được nhiều trong thời gian dài, ai cũng cho rằng những gì mình nghe được chính là chân tướng."
"Lần này thôn Hồ Dung và thôn Bạch Khẩu cũng xảy ra chuyện tương tự, các người cho rằng là Giang Tứ gây nên tất cả những chuyện này, các người đã bị quỷ dị ảnh hưởng, khả năng đã không nhớ rõ, chuyện đã sớm xảy ra cách đây nửa tháng trước hoặc là hơn, ký ức của tôi khôi phục đứt quãng là từ nửa tháng trước, cho nên chỉ có thể nhớ được một số chuyện trong khoảng thời gian này, khi đó Giang Tứ không có ở trong thôn, cậu ta đã rời thôn nhiều năm như vậy rồi, chuyện xảy ra như vậy còn có thể đổ lên đầu cậu ta sao?"
Có mấy thôn dân tin tưởng chắc chắn là Giang Tứ đã hại toàn bộ thôn, phản bác nói: "Chúng tôi đều không nhớ rõ, tại sao chỉ có cô là nhớ rõ mọi chuyện chứ?!"
Trong mắt Hồ Hoạt lộ ra vẻ thống khổ, "Tôi cũng muốn biết tại sao chỉ có mình nhớ được, tôi vẫn còn nhớ cái ngày mà cha chồng được đưa về, người trong thôn đều đến xem ông ấy, mặt ngoài là đến thăm quan tâm bệnh tình của cha, nhưng sau lưng lại truyền tin đồn nhảm nhí, ai cũng nói tôi và Triệu Trình là kẻ ngu, lúc cha chồng tôi có ích, có thể kiếm tiền thì được một nhà chú út đưa về chăm sóc, lúc cha chồng đột quỵ không thể cử động được nữa thì lại mang về quê để chúng tôi chăm mom, vậy mà chúng tôi cũng ngu ngốc chấp nhận, nhìn xem một nhà chú út tốt đến đâu cũng không hề nghĩ tới việc giúp đỡ tôi và Triệu Trình."
"Các người cố ý nói sau lưng tôi, không giết người phóng hỏa thì cũng chẳng là gì, các người cố biết đạo lý lời nói có thể giết chết một người không? Những lời nghị luận của các người đã làm tổn thương gia đình chú út, chú út đã tìm tôi nói chuyện này, ngày thường bọn họ ai cũng phải đi làm, đứa nhỏ còn phải đi học, nếu như thuê người chăm sóc cha thì cũng không yên tâm, cho nên đã đưa cha về đây, có con trai con dâu chăm sóc, vậy có thể yên tâm hơn."
"Nhà chú út góp tiền, nhà chúng tôi góp sức, cùng nhau chăm sóc cha, vốn dĩ đã bàn bạc xong xuôi, nhưng lại bởi vì tin đồn nhảm nhí trong thôn dẫn tới việc vợ của chú út bất mãn chúng tôi, cho rằng chúng tôi có vấn đề với họ, hai vợ chồng cãi nhau một trận, vợ chú út tức giận dẫn đứa nhỏ bỏ đi, chú út đã đuổi theo, nhưng sau đó cũng không thấy bọn họ quay lại."
"Sau đó ký ức của tôi đứt quãng, lần khôi phục ký ức chính là một đêm cách đây nửa tháng, tôi nhìn thấy mọi người bị treo dưới cây đa lớn, tôi cũng bị treo lên, nhưng tôi lại không cảm thấy đau, rất nhanh sau đó tôi vẫn không có ý thức, tôi luôn nhớ rằng buổi tối trong thôn rất nguy hiểm, không thể ở trong thôn qua đêm, nhưng tôi lại không có cách nào rời khỏi thôn, cũng không có biện pháp để nhắc nhở mọi người trong thôn rời đi......"
Hồ Hoạt nhìn mấy người hung hăng kêu gào nhất kia, "Chú Điền Căn con biết nhà chú có mâu thuẫn với Giang gia, con là người bên ngoài gả vào đây, con thấy rất rõ, chú vẫn luôn nói cây cối ở Giang gia là của nhà chú, bởi vì cây mọc trong đất nhà chú, chú chẳng lẽ không biết tại sao cây lại mọc trong đất nhà chú sao? Nếu như không phải mùa nào cũng canh tác, các người cứ luôn dời ranh giới về phía Giang gia, năm nay qua năm khác, cây cối nhà Giang gia đều sẽ chạy vào đất của nhà chú đúng không?"
Mặt già của chú Điền Căn đỏ lên, vừa muốn phản bác thì Hồ Hoạt lại nói: "Làm người phải có lương tâm, các người chỉ vì mấy cái cây mà buông lời thị phi người khác, bà Giang cũng phát phiền những chuyện này, bà cho rằng bán quách mấy cái cây đi là xong chuyện, kết quả chiếc xe chở những thân cây đó xảy ra tai nạn, bà Giang gia bị khúc cây đâm chết, lúc đó chú nói thế nào? Nói người ta tâm địa xấu xa, đây là gặp báo ứng, không phải cây nhà mình mà một hai đòi bán, cuối cùng mất mạng thì đáng đời! Những lời chú hả hê nói với thím lúc đó, con đều đã tận mắt nhìn thấy."
Chú Điền Căn thấy ánh mắt khác thường của dân làng thì cứng cổ rống lên, "Tao chưa từng nói những lời này! Mày đừng có mà ngậm máu phun người!"
Hồ Hoạt cười lạnh, "Chú có thừa nhận hay không cũng không sao cả, con nói những chuyện này chỉ để khuyên mọi người đừng vu oan cho người khác, đêm qua Giang Tứ và bạn của cậu ấy đã liều mạng cứu chúng ta, tôi đều tận mắt nhìn thấy, người liều mạng cứu chúng ta, chúng ta lật lọng vu oan nhà người ta, con người không ai làm như vậy cả!"
Một số người theo chú Điền Căn hét toáng lên đều trầm mặc, bọn họ và Giang Tứ không oán không thù, chỉ vì bọn họ là người một nhà với Điền Căn nên tự nhiên mà đứng về phía Điền Căn, bọn họ không phân rõ thị phi đúng sai, chỉ quan tâm đến việc họ là thành viên trong một gia đình.

Trong sân hoàn toàn im lặng, cảnh sát nói: "Sự việc ở thôn Hồ Dung quả thực không liên quan gì đến Giang Tứ, cậu ấy đến để giải quyết những vấn đề quỷ dị sau khi nhận được lời nhờ giúp đỡ của trấn Cương Tây, sở dĩ một nhà Giang gia và phía vợ tử vong đều là do Giang Tư Lâm làm, ông ta đã lợi dụng quỷ hại người, cuối cùng cũng chết trong tay con quỷ cũng là nạn nhân, cũng coi như là tự làm tự chịu."
Sở dĩ Bạch Ngộ yêu cầu cảnh sát mở miệng giải thích cũng là vì suy xét đến tâm trạng của những thôn dân này, khi mà bọn họ còn chưa biết ý nghĩa tồn tại của Linh Giả và Người trấn quỷ, chắc chắn bọn họ sẽ nghe lời cảnh sát nói hơn.
Giang Tứ và Bạc Hoài đứng bên ngoài sân sau khi nghe hết mọi chuyện thì đi vào, ánh mắt của thôn dân đều né tránh, không ai dám đối diện với Giang Tứ, bọn họ cũng là người, cũng có cảm giác xấu hổ, chính miệng cảnh sát đã nói, người phạm tội không phải là Giang Tứ, là Giang Tư Lâm, hiện tại Giang Tư Lâm đã chết, Giang Tứ quay về tìm mọi cách cứu bọn họ, nhưng họ vẫn nghi ngờ Giang Tứ đang làm hại mình, quả thực không xứng làm người!
Ánh mắt của Giang Tứ và Bạc Hoài đều dừng trên người Hồ Hoạt, dưới sự khống chế của Cỏ Quỷ Tuyến mà vẫn còn có ý thức, tình huống của cô rất đặc biệt.
Bạch Ngộ lấy thiết bị kiểm tra đo lường từ trong xe ra, "Có thể cô có tiềm năng trở thành Người trấn quỷ, tôi muốn kiểm tra giúp cô một chút, có được không?"
Hồ Hoạt gật đầu, hiện tại tâm cô như tro tàn, Triệu Trình đã chết, toàn bộ Triệu gia đều chết sạch trong thảm họa lần này, chỉ còn lại một mình cô, cô hoàn toàn không biết tương lai sẽ tiếp tục như thế nào, nói ra những lời này cũng là vì trút hết những nỗi hận trong lòng, nếu không phải những dân làng này sinh sự thì có lẽ đã không xảy ra những chuyện này, gia đình họ vẫn có thể sống yên ổn, nhưng bây giờ thì chẳng còn gì nữa.
Máy kiểm tra đo lường bíp lên một tiếng, giá trị quỷ lực hiển thị là 9, Hồ Hoạt và Mục Vi giống nhau, là Người trấn quỷ có thể tiếp nhận quỷ khí.
Giá trị quỷ lực của Hồ Hoạt hẳn là vừa mới xuất hiện không lâu, nếu không thì ngày hôm qua khi Giang Tứ đỡ lấy cô, khung thoại cũng sẽ không có lời nhắc nào.
Bạch Ngộ nói: "Tôi không biết có nên nói chúc mừng hay không, trong thế giới tồn tại quỷ dị này, Người trấn quỷ và Linh Giả đều được phía chính phủ coi trọng, hiện tại cô đã trở thành một Người trấn quỷ thực sự, cô có muốn phát triển theo phương diện này, trở thành một Người trấn quỷ có thể săn giết quỷ vật không?"
Vẻ kinh ngạc hiện lên trên khuôn mặt đờ đẫn của Hồ Hoạt, "Săn giết......!Quỷ vật?"
Bạch Ngộ cất dụng cụ đi, "Đúng vậy, hiện tại Người trấn quỷ đang thiếu nhân lực trầm trọng, hy vọng cô có thể gia nhập cùng chúng tôi."
Ánh mắt trì trệ của Hồ Hoạt lại lần nữa có thần thái, "Giết quỷ vật, được, có thể giết quỷ là tốt rồi, tôi gia nhập, tôi muốn săn giết quỷ vật!"
Cô tràn ngập thù hận đối với quỷ dị, có thể giải quyết quỷ dị bằng chính đôi tay của mình, cô cầu còn không được!
Toàn bộ thôn dân may mắn sống rót đã được kiểm tra, toàn bộ quỷ tuyến và rễ khí sinh đã biến mất, hóa thành quỷ khí tồn tại trong cơ thể thôn dân.

Tất cả thôn dân giờ phút này đều trở thành hồ lô bịt miệng, không rên một tiếng, chú Điền Căn vẫn cứng đầu trừng mắt như cũ, không cúi đầu không nhận sai, vô cùng kiên cường.
Giang Tứ cười lạnh một tiếng, xoay người muốn đi, một thôn dân đột nhiên kêu khóc, "Giang Tứ, Giang Tứ con đừng đi, con cứu chúng tôi với, là thím hồ đồ, tin vào lời đồn nói xấu vài điều sau lưng, nhưng thím không có ý xấu đâu, cũng chưa từng ức hiếp già trẻ nhà con, lúc con mới được sinh ra thím đã ẵm con mà, cũng đã qua lại với mẹ con, chỉ là sau khi lời đồn lan ra tứ phía, thím cũng sợ nên mới né tránh nhà con.
Ngàn sai vạn sai đều là thím sai, con hận thì hận một mình thím thôi, con cứu con gái của thím với, con bé còn đang họ đại học, vừa được nghỉ về nhà thì lại gặp tai bay vạ gió, Giang Tứ, thím cầu xin con, con cứu Linh Tử đi, con bé là chị Linh Tử của con mà, lúc con ba tuổi con bé đã dắt con đi chơi đó, con cứu con bé đi, hãy cứu con bé đi!"
Cả người bác gái chật vật quỳ trên mặt đất kêu khóc, nhà bà chỉ còn lại hai mẹ con, không thể lại chết nữa, con gái chính là chỗ dựa duy nhất để bà sống sót, cho dù bà không còn trên đời này nữa cũng phải để cho con gái mình sống sót.
Những người khác cũng khóc theo, "Gia đình chúng tôi đều là những người lương thiện thành thật mà, miệng lưỡi vụng về không biết nói, người khác nói xấu sau lưng cậu chúng tôi cũng chỉ nghe mà thôi, không bàn tán không xa lánh, cũng không chủ động tiếp cận nhà cậu, chúng tôi đây là bị cả thôn liên lụy mà!"
"Chúng tôi cũng không làm gì hết, chúng tôi bị oan!"
Nhìn những thôn dân đang không ngừng kêu khóc, Bạc Hoài, Bạch Ngộ, Phó Tinh Ngân và những cảnh sát đều nhìn Giang Tứ, chờ quyết định của cậu, bọn họ cơ bản biết tình huống của Giang Tứ, chưa trải qua nỗi khổ của người khác thì đừng khuyên người khác làm việc thiện, bọn họ không khuyên, dù Giang Tứ quyết định như thế nào thì họ cũng sẽ chấp nhận.
Giang Tứ nhìn về phía mấy người chú Điền Căn, chú Điền Căn vẫn cứng đầu như cũ, có chết cũng không nhận mình sai.

Giang Tứ nói: "Những người cho rằng mình bị oan thì đến xếp hàng đi, tôi sẽ giải trừ quỷ khí cho mọi người."
Dân làng vừa nghe vậy thì lảo đảo đứng dậy tranh nhau xếp hàng, chú Điền Căn vẫn ngồi trên chăn không nhúc nhích, những người bên cạnh muốn xếp hàng, nhưng lại bị chú Điền Căn kéo lại, không được đi.
Giang Tứ nhìn lướt qua, "Giơ tay ra đi."
Người dân đang xếp hàng lập tức đưa tay ra, Dù Dẫn Mộng xuất hiện trên không, lơ lửng trên đỉnh đầu Giang Tứ, cùng di chuyển với Giang Tứ, một cảnh tượng thần kỳ như thế khiến thôn dân trợn mắt há hốc mồm, mấy người xung quanh chú Điền Căn cũng bắt đầu rối rắm và do dự.
Giang Tứ cầm chiếc Dù Dẫn Mộng đi ngang qua bọn họ, dùng tay trái chạm vào lòng bàn tay của họ, lấy đi tất cả quỷ khí ra, một đường đi đến cuối cùng, Giang Tứ giương mắt nhìn thấy mấy người chú Điền Căn cũng xếp hàng phía sau.
Giang Tứ cười lạnh, "Các người không bị oan mà?"
Giang Tứ thu Dù Dẫn Mộng lại, xoay người rời đi, nhưng bị chú Điền Căn túm chặt, "Nếu như cậu chỉ dùng cây dù che lên một chút là cứu được người, nhóm người chúng tôi cũng không có bao nhiêu, không phí nhiều công sức của cậu, hay là cậu đang cố ý muốn chúng tôi chết?!"
Giang Tứ hất tay chú Điền Căn ra, nghiến răng chán ghét nói, "Các người có chết hay không có liên quan gì đến tôi? Nếu như ông chết thật thì tôi càng thấy sảng khoái, giống như khi ông biết bà nội tôi chết, ông cũng vui sướng giống vậy đó!"
Khuôn mặt gầy gò đen đúa cảu chú Điền Căn giật giật hai lần, giơ nắm đấm lên muôn động thủ, cảnh sát lạnh giọng quát lớn, "Làm gì đó?! Có mặt cảnh sát ở đây ông còn dám đánh người sao?!"
Bạc Hoài đột nhiên xuất hiện bên cạnh Giang Tứ, túm lấy chú Điền Căn quăng ra ngoài, chú Điền Căn loạng choạng ngã xuống đất, chỉ vào Giang Tứ mắng, "Tuổi còn nhỏ mà đã ác độc như vậy, quả nhiên ông già ở nhà như thế nào thì con cái ở nhà như thế đó! Mày cũng giống như cha mày vậy, đều là lòng dạ hiểm độc xấu xa!"
Mắng chửi là sở trường của những người ở độ tuổi này, những lời khó nghe hơn nữa họ vẫn có thể nói ra, không cho chú Điền Căn nói thêm lời tục tĩu nào nữa, ánh sáng trắng trước ngực Giang Tứ chợt lóe, Hoa Tiêu xông ra cắn lên đùi chú Điền Căn một phát, chú Điền Căn kêu lên thảm thiết, một số người bị Giang Tứ bài trừ cũng nhào lên đánh chó, Hoa Tiêu nhảy nhót lung tung, linh hoạt giống như con khỉ, mấy người bị một con Corgi đuổi theo, những thôn dân khác đều thờ ơ lạnh nhạt, không một ai tiến lên giúp đỡ.
Vẻ mặt lạnh lùng của Bạc Hoài đánh giá Giang Tứ, "Em không sao chứ?"
Giang Tứ lắc đầu, "Đi thôi."
Mấy người đi ra ngoài, Bạc Hoài bắn ra một quả cầu linh quang, lấy đi quỷ khí bên ngoài cơ thể bọn họ, đây là chuyện hắn phải làm khi là một Linh Giả trong biên chế, còn về phần quỷ khí tồn tại bên trong, chỉ có thể dựa chính bản thân bọn họ điều dưỡng sau này, có thể sống được bao lâu đều là ở bọn họ, Bạc Hoài cũng không có cách nào.
Giang Tứ từ trong sân đi ra rồi nói: "Hoa Tiêu đi thôi, đừng ăn máu bẩn, sẽ tiêu chảy."
Những vấn đề sau đó để người địa phương giải quyết là được, đoàn người chuẩn bị trở về, trước khi quay lại Thanh thị, Giang Tứ đi một chuyến đến nghĩa trang.
Sau khi rời khỏi trấn Cương Tây nhiều năm, Giang Tứ cũng chưa từng trở về, ông nội bà nội và gia đình bác hai đều được chôn cất trong nghĩa trang trấn Cương Tây, tro cốt của mẹ được Giang Tứ để ở Thanh thị, cậu không muốn đưa mẹ mình về cái nơi mà bà chán ghét, lúc còn sống đã không có sự bình yên, sau khi chết hãy để bà được thanh thản một chút.
Giang Tứ đứng trước mộ nói chuyện thật lâu, kể lại cho họ nghe tất cả mọi chuyện.
Sau khi chân tướng về sự tồn tại của quỷ được công bố, nghĩa trang, nhà hỏa táng và bệnh viện là những khu vực bị ảnh hưởng nặng nề nhất, toàn bộ nghĩa trang trống không, không có bất cứ một ai đến thắp nhang cả.
Giang Tứ lần lượt đi qua các bia mộ, tâm tình cũng trống rỗng giống như nghĩa trang này, tiêu điều, tịch liêu.
Giang Tứ ngẩng đầu, nhìn thấy Bạc Hoài mặc đồ đen đang đứng ngoài xe chờ cậu, ánh mắt kia sắc bén như đao, thường xuyên ngưng tụ sương giá, nhưng lúc này lại ấm áp như suối nguồn, hắn chăm chú nhìn Giang Tứ, trong mắt đều là cậu, cảm giác được nâng niu yêu thương phảng phất như lại ùa về, trái tim lạnh băng của Giang Tứ dần trở nên ấm áp theo.
Cậu nhanh chóng bước tới, đoàn người khởi hành trở về Thanh thị..

Bình Luận (0)
Comment