Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả

Chương 106


Nghe nói ăn cá nướng, Quả Quả vui lắm, cái đuôi nhỏ thích thú lắc lư, bé ngẩng mặt nói, "Nhóc con, ăn cá!"
"Quả Quả cũng muốn ăn cá nướng à," Đông Thần vươn tay gãi gãi đuôi bé, "Thế Quả Quả bắt cá giúp ba được không?"
Quả Quả gật gật đầu đáp, "Được ạ ~"
Bé nhảy khỏi vai Đông Thần, nhìn bàn tay mềm mại của mình, vô thức cắn nắm tay, nghĩ làm sao mà bắt cá đây.
Rất nhanh bé đã có cách, bé hé miệng ngâm hát, tiếng ca đặc giọng trẻ con cất lên.
Theo tiếng hát truyền xa, không bao lâu sau đám cá thi nhau nhảy lên mặt nước rồi rơi xuống, tạo nên từng vòng gợn sóng, chúng bơi vòng quanh hai ba con, con trước con sau lật bụng tùy họ lựa.
Quả Quả ôm cá Ngân Vĩ nói, "Ba ơi, ăn cá."
Đông Thần cong môi cười, "Quả Quả giỏi quá."
Đột nhiên dưới nước xuất hiện một bóng đen khổng lồ, tiểu nhân ngư mới phá vỏ không lâu lần đầu tiên nhìn thấy hải thú lớn như vậy không khỏi hoảng sợ, "Ba ơi?"
Đông Thần ôm tiểu nhân ngư đặt lên vai mình, "Quả Quả đừng sợ, đây là Hôi Kình, nó không ăn tiểu nhân ngư đâu, có phải không Tiểu Hôi Hôi?"
"Uh Uh ~" con cá Voi trồi lên mặt nước, phát ra âm thanh vui vẻ.
Sau đó Đông Thần nghe thấy giọng nói đầy vui mừng xen lẫn ngạc nhiên của thiếu niên, "Anh Đông Thần."
Thấy đây là nhân ngư đuôi đỏ khá giống Liên Phiến, Đông Thần cười cong mắt, "Là An Cách đấy là, sao em ở chỗ này?"
Đã lâu không gặp, An Cách vẫn như cũ, vì chưa thành niên nên vẫn là dáng vẻ thiếu niên, cậu cười hì hì, "Em với Đại Hôi đuổi theo hải thú tới đây, Đại Hôi nghe tiếng tiểu nhân ngư hát nên bỏ mặc hải thú sắp tới miệng bơi nhanh qua, em đang thấy kì lạ, vừa bơi tới thì ra là anh Đông Thần ở đây."
Dứt lời, cậu chú ý tiểu nhân ngư trên vai Đông Thần, hai mắt sáng bừng lên, "Đây là bé con nhà anh à?"
"Ừ, nó tên Quả Quả." Đông Thần cúi đầu nói, "Quả Quả đây là anh An Cách."
Tiểu nhân ngư mở to đôi mắt đen láy, bé ngoan ngoãn gọi, "Anh An Cách."
An Cách dụ dỗ, "Tiểu Quả Quả, anh An Cách dẫn em đi chơi nhé?"
"Không," tiểu nhân ngư quyết đoán từ chối, "Muốn, ăn cá cơ."
Lúc này An Cách mới để ý bầy cá đang nhảy nhót trên mặt biển, "Anh Đông Thần, anh đang dạy Quả Quả bắt cá à?"
"Em giúp hai người." An Cách nhanh tay lẹ mắt bóp chặt con cá mè hoa nhảy trước mặt, động tác nhanh gọn lưu loát mổ bụng cá, rửa sạch nội tạng.

Đúng lúc này trên không trung vang lên vài tiếng Ưng kêu, thì ra Kỳ Miễn và Hôi Dịch đã bay về, họ hạ chân xuống đảo nhỏ, vừa đáp đất lập tức hóa thành hình người, nhặt lên da thú trên bờ cát vây quanh hông.
Kỳ Miễn vẫy tay gọi, "Đông Thần, bọn tớ về rồi."
Đông Thần nắm cá ném mạnh qua.
Kỳ Miễn giơ tay tiếp được cá, dùng nhánh cây xâu xiên qua, còn Hôi Dịch thì nhóm lửa.
Đông Thần quay đầu cười với An Cách, "An Cách cũng qua đây đi."
"Vâng." An Cách chép miệng, "Em còn chưa được ăn cá nướng bao giờ đâu."
Hôi Kình cũng muốn đi theo, nào ngờ nước bên bờ quá nông, mới bơi được một nửa đã phát hiện bị mắc cạn, nó quẫy đuôi suốt ruột kêu ư ử.
Thấy thế Đông Thần vừa tức giận vừa buồn cười, cậu bơi về đẩy nó xuống nước, "Đại Hôi Hôi đợi bọn tớ ở đây nhé?"
Hôi Kình phát ra âm thanh "Hừ hừ" không vui, dùng cái đầu to củng củng Đông Thần, củng luôn cậu tới bên bờ.
Ở đằng kia Kỳ Miễn đang nhìn chằm chằm An Cách, "Đông Thần, đây là em trai cậu à?"
"Không phải đâu," Đông Thần nghiêng đầu nhìn An Cách, "Em trai mà tớ nhìn lớn lên, chẳng lẽ hai bọn tớ rất giống nhau à?"
An Cách hơi ngạc nhiên, Đông Thần vậy mà có thể nói chuyện với Vũ Nhân, cậu chớp chớp mắt, "Anh Đông Thần, mọi người đang nói em à?"
Hôi Dịch đáp, "Không giống, nhưng hai người đều trông rất ngon miệng."
Kỳ Miễn cười haha.
Đông Thần cũng không tức giận, Hôi Dịch chỉ đang trêu đùa thôi.

Vũ nhân và nhân ngư vốn là thiên địch, họ vậy mà có thể trở thành bạn đúng là chuyện vừa kì lạ vừa bất ngờ.
Dù An Cách không hiểu thú ngữ nhưng xì xà xì xồ cũng nói chuyện rất vui.
Ăn cá nướng xong Đông Thần mang theo Quả Quả ngồi lên lưng Hôi Kình bơi quanh hải vực mấy vòng, cho đến tận khi mặt trời lên, mặt Quả Quả phơi nắng đỏ bừng mới lưu luyến quay về.
Đêm hôm đó Đông Thần và Hàn Trạm ẩn dưới đáy biển thả Thần lực ra.
Nhưng bất ngờ là, dù Đông Thần thử bao nhiêu cách cũng không thể thả Thần lực, cậu cảm giác được là Thần lực cũng không muốn rời đi.

Hàn Trạm chỉ đành dặn cậu nếu cơ thể không thoải mái nhất định phải nói cho anh.
Không lâu trước hải vực đón một cơn bão lốc.
Bão tới nhanh đi cũng nhanh.
Lúc bão tới nhân ngư toàn bộ hải vực Lorbin chuyển lên đảo, do Hoa Mính mà nhân ngư thường xuyên phải lên đất liền nên cũng không có gì không quen.
Bão gió qua đi, Hải Thành đã sửa xong.
Trong khoảng thời gian này Lôi Triết và Hàn Trạm cũng không nhàn rỗi, họ sát nhập tất cả hải vực xung quanh vào lãnh thổ.
Từ đây trở đi Atlantis trở thành hải vực có lãnh hải rộng nhất đại dương.
Bão lốc vừa qua không lâu, nhân ngư Jimmy từ Donica tìm tới.
Vừa nhìn thấy Hàn Trạm nàng nói, "Chuyện lúc trước các ngươi nói còn tính không?"
Mấy tháng trước Hàn Trạm và Đông Thần đi Donica, khi họ mang những nhân ngư giống đực kia đi Isbela, Hàn Trạm và Jimmy giao dịch với nhau.
Anh đồng ý với Jimmy, nếu Donica gặp phiền phức Atlantis sẽ ra tay giúp đỡ một lần.
Lần gặp mặt này trông Jimmy tiều tụy hơn rất nhiều, vẻ mặt có mấy phần nôn nóng.
Hàn Trạm hỏi nàng, "Hải vực các ngươi xảy ra chuyện gì?"
Jimmy cười khổ, "Nếu không phải bất đắc dĩ, chúng ta cũng sẽ không tới nhờ các ngươi."
Nàng thở dài, bắt đầu nói, "Khoảng thời gian trước có một nhóm nhân ngư tới hải vực bọn ta, họ tự xưng là tới từ vùng biển Sargasso, họ nói có cách giúp bọn ta loại bỏ sâu, chỉ cần cho họ ở lại một thời gian."
"Thấy họ thật sự có thể bắt sâu, ta và nhóm Gati thương lượng đồng ý cho họ ở bên ngoài.

Không ngờ bọn họ nhân lúc bọn ta mất cảnh giác bắt tiểu nhân ngư trong tộc đi."
Biển Sargasso không phải là chỗ Hoa Mính hay sao?
Sao họ lại vượt ngàn dặm xa xôi tới đó?
Donica rất quan tâm tiểu nhân ngư, có thể hiểu tâm trạng lo lắng hiện tại của Jimmy.

Jimmy cười lạnh, "Bọn chúng muốn bọn ta lấy hải vực đổi lại tiểu nhân ngư."
"Sau khi chúng bắt đám Jola đi, bọn ta lập tức đuổi theo, nhưng kỳ lạ là rõ ràng ngửi thấy hơi thở của mấy đứa nhỏ ở gần mà không thể tìm thấy."
Hàn Trạm vừa nghe đã hiểu, anh gật đầu, "Ta đi cùng các ngươi."
Sau khi Đông Thần nghe chuyện thì nói, "Em cũng đi."
"Yêm tâm, anh với Ngải Thụy và mấy người khác đi là được." Hàn Trạm xoa xoa tóc cậu, "Tin anh."
Đông Thần biết dù không có mình Hàn Trạm cũng sẽ trở thành một nhân ngư rất mạnh.

Cậu từng nằm mơ thấy chuyện đời trước, khi đó nếu không phải động đất bất ngờ xảy ra thì Hàn Trạm đã trở thành Vương thống nhất các hải vực rồi.
"Vâng." Đông Thần không yên nói, "Anh phải cẩn thận đấy."
Hàn Trạm dẫn theo nhóm Ngải Thụy tới Donica.
Ngải Thụy vốn không muốn đi, hắn mới từ Rãnh Biển về, còn chưa kịp bày tỏ tâm ý với Tiểu Nguyên Khê đã bị kéo đi Donica.
Còn tiếp tục như vậy không biết tới kỳ sinh sản năm sau hắn có thể kết bạn đời với Nguyên Khê không nữa.
Nhưng cuối cùng Ngải Thụy vẫn đi vì biết Nguyên Khê muốn đi, thế là Ngải Thụy tung tăng đi theo.
Mấy ngày sau Hàn Trạm quay trở lại cùng với đám nhân ngư Sargasso bị bắt.
Nghe nhân ngư Sargasso nói, không lâu trước hải vực họ đột nhiên bùng nổ dung nham, hơn nửa nhân ngư thiệt mạng, họ ngặt ngèo trốn thoát, chỉ là sinh vật xung quanh chết sạch, không thích hợp cho nhân ngư sinh sống nữa.
Họ theo dòng hải lưu đi vào Donica, thấy nơi này hải sản dồi dào bèn nảy sinh ý xấu.
Họ định bắt tiểu nhân ngư trước, nhân lúc nhân ngư hoảng loạn bao vây hải vực bằng Thận.

Nhưng không ngờ Jimmy trực tiếp tới Atlantis xin giúp đỡ, đánh đám bọn họ không kịp trở tay.
------------------------------
Mùa đông sắp đến.
Kỳ Miễn và Hôi Dịch đưa ra lời tạm biệt.

Họ chuẩn bị bay về phương Bắc, đợi mùa mưa sang năm lại tới.
Tuy họ không tự tin có thể thuyết phục Kỳ Hạc nhưng dù thế nào cũng phải thử một lần.

Không lâu sau mùa đông đúng hẹn mà tới.
Buổi tối sau khi dỗ Quả Quả xong Hàn Trạm kéo Đông Thần bơi ra ngoài.
"Anh ơi, chúng ta đi đâu vậy?"
"Chúng ta đi ngắm trăng."
Đêm nay lại là một đêm trăng tròn.
Ánh trăng lành lạnh chiếu sáng mặt biển, gió biển thổi lên từng gợn sóng, sóng nước lóng lánh.
Đông Thần chỉ lên tảng đá ngầm, sau đó giang tay với Hàn Trạm, giọng nói mềm nhũn như đang làm nũng, "Anh ôm."
Hàn Trạm duỗi tay bế cậu lên, ôm cậu ngồi trên tảng đá.
Đông Thần ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời đêm, đôi mắt sáng trong, "Ánh trăng đẹp quá."
Đông Thần còn nhớ rõ lần đầu ngắm trăng.
Thời gian trôi qua thật nhanh, ngoảnh đi ngoảnh lại ba năm đã trôi qua.
Đông Thần ngắm trăng, Hàn Trạm ngắm cậu.
"Thần Thần." Hàn Trạm nói khẽ bên tai cậu.
"Dạ?" Đông Thần quay đầu theo bản năng, thấy Hàn Trạm nắm tay cậu, mười ngón tay đan vào nhau ấn trước ngực.
Sau đó Hàn Trạm cúi đầu, từng nụ hôn khẽ khàng rơi xuống giữa trán, cánh mũi, rồi xuống chút nữa, day nghiền môi cậu.
Đông Thần thở gấp một hơi, đẩy nhẹ vai anh, "Anh, không được..."
Nhân ngư trong lòng ngước mắt, trừng anh một cách mềm nhũn.

Đôi mắt long lanh ánh nước, đuôi mắt đỏ lên vì động tình, khiến đầu tim anh phát ngứa.
Hàn Trạm rũ mắt, hôn xuống khóe mắt cậu.
"Thần Thần." Hàn Trạm lấp kín môi cậu, chặn những lời chưa nói xong ở cổ họng.
Đông Thần thở hổn hển, ngắt quãng nói một câu, "Không được ở đây..."
Hai đuôi cá quấn lấy nhau, đuôi cá vẫy nhẹ bắn lên từng đóa bọt sóng..

Bình Luận (0)
Comment