Có Lẽ Tôi Sẽ Không Yêu Người

Chương 18

Editor: Sói

Vũ Tuệ lại một lần nữa xác nhận dự báo thời tiết, dự báo không có thay đổi, ngày có mưa lớn gần nhất vẫn là ngày 27.

Ngày 27 được đánh dấu bằng nét bút đỏ trên lịch bàn một lần nữa được khoanh tròn lại, dưới lớp nền màu trắng, hiện lên màu đỏ vô cùng rõ ràng.

Ánh mắt của Vũ Tuệ lướt qua tờ lịch, bắt đầu từ con số 27 lùi lại, khoảng cách từ đó đến hôm nay chỉ còn không đến năm con số, sau đó ánh mắt dần dần lơ đãng phiêu du, tận lúc một khối mềm mại lướt qua trên mắt cá chân của cô, tạo ra đau đớn nhè nhẹ, cô mới cúi đầu, nhìn thấy con mèo vòng qua vòng lại bên chân cô làm nũng thì xoay người ôm nó lên đặt ở trên đùi vuốt ve bộ lông nó.

Đều là vết thương ngoài da, vết thương trên mắt cá chân cũng không nghiêm trọng, Lương Bình giúp cô chườm mát xong thì cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi, đợi đến ngày 27, chắc là sẽ không còn cảm giác gì nữa, cũng sẽ không để lại ảnh hưởng gì, nhưng có lẽ bên trong chốn u minh cũng có sẵn ý trời muốn cản trở chuyện cô muốn thay đổi sự việc, cho nên trong kế hoạch mới luôn có một ít chuyện phát sinh mà không nằm trong dự kiến của cô. Hiện tại Thanh Nãi đã cho rằng cô chính là người gửi thư đe dọa cho chị ta, bởi vì chuyện của sợi dây chuyền cô không có đường chối cãi, cho nên chỉ sợ bất kể thế nào chị ta cũng không để cho cô đến gần chị ta nữa.

Nhưng mà cũng không có vấn đề gì, bởi vì cô là ưu tú nhất. Hơn nữa một trận đòn này cũng không tính là không có thu hoạch… thậm chí là đã đạt được mục đích ngay từ đầu rồi.



Lương Bình quay trở lại lớp học vào giữa tiết học thứ ba, lúc vừa quay lại anh đã nghe thấy được rất nhiều tiếng thì thầm bàn tán.

Bởi vì chuyện xảy ra buổi sáng, khắp trung học Lĩnh Tây đều là lời đồn đại quan hệ giữa Lương Bình và Vũ Tuệ rất là mờ ám, có người nói Lương Bình thích Vũ Tuệ, có người nói Vũ Tuệ thích Lương Bình, có người nói hai người đang qua lại, nhưng càng có nhiều người nhắc đến những lời đồn đại về vấn đề nhân phẩm của Vũ Tuệ. Liên quan đến việc Vũ Tuệ và Thanh Nãi cãi nhau rồi trở mặt này, rốt cuộc Vũ Tuệ có phải là người viết thư đe dọa cho Thanh Nãi hay không, có phải thật sự là người ngoài một kiểu trong một đằng hay không, bởi vì ở Vũ Tuệ rất nổi tiếng ở trong trường học, cho nên có rất nhiều lời bàn tán cùng với suy đoán.

“Không thể nào, Vũ Tuệ không phải là người như vậy đâu…”

“Tôi cũng không tin…”

“Nhưng không có lửa làm sao có khói…”

“Nếu như là sự thật, vậy Vũ Tuệ cũng quá đáng sợ đấy nhỉ…”

“Mặc kệ thế nào, vẫn nên cách xa cậu ấy ra một chút thì hơn…”

“…”

Những lời bàn tán này khiến cho Lương Bình vô cùng khó chịu, tuy rằng mấy tên nhóc con suốt ngày dán mắt vào Vũ Tuệ lúc trước hiện đã tự động rút lui thì cũng rất tốt, nhưng nếu như bởi vì những lời đồn đại ác ý này thì lại khiến cho người ta vô cùng tức giận.

“Những tin đồn này đều là do học sinh mới chuyển đến của lớp 3 lan truyền ra đúng không!” Myc Chi nghiến răng nghiến lợi nói, cô còn nhớ lúc bọn họ bị nhóm người lớp mười một bất lương ngăn lại ở ngoài cửa, cái người tên Tri Giai vừa mới chuyển trường đến kia thỉnh thoảng sẽ giải thích một chút về lý do tại sao Thanh Nãi lại ầm ĩ đòi trở mặt với Vũ Tuệ, cô nghe xong thì thật sự rất muốn nổi trận lôi đình.  

“Đúng vậy, hơn nữa không phải là rất kỳ lại hay sao? Tôi nghe nói cả ngày hôm qua Tri Giai cứ luôn đi nghe ngóng khắp nơi chuyện Thanh Nãi nhận được thư đe dọa, hôm nay Thanh Nãi với Vũ Tuệ lại đã trở mặt với nhau rồi.” Một bạn học nữ khác nói. Các cô ấy có quan hệ rất tốt với Vũ Tuệ, sau khi chuyện lúc sáng xảy ra thì đã đi tìm hiểu một chút, rất dễ dàng đã hỏi được một vài chuyện.

Lương Bình nghe xong thì đứng dậy lấy ra vở bài tập của mình, sau đó đi về văn phòng giáo viên.

Tri Giai vẫn luôn cảm thấy có chút bồn chồn, lúc đi qua lớp 1, nhìn thấy Lương Bình đã xuất hiện ở hàng ghế sau cùng mới hơi hơi thả lỏng thở ra một hơi, nhưng trong lòng vẫn như cũ lo lắng bất an, có chút phiền muộn. Sau khi Lương Bình và Vũ Tuệ rời khỏi trường học, có phải là Vũ Tuệ lại dùng những lời bàn tán giả dối này để lừa gạt Lương Bình rồi không? Hai người có phải là đã nhân cơ hội này phát sinh chuyện gì rồi không? Nghĩ đến điều này, cô ta lại có thêm một loại cảm giác nữa, gọi là lòng như lửa đốt, hận không thể vươn tay mạnh mẽ kéo Lương Bình ra khỏi hố lửa.

Nhưng mà cô ta có thể làm được gì chứ? Cô ta làm sao có thể gọi tỉnh một người chỉ đang giả vờ ngủ chứ? Cũng may tính nhẫn nại của cô ta không tệ lắm, có thể đi từng bước từng bước một, hiện tại chỉ là một bộ phận nhỏ, sau này sẽ có được bộ phận lớn hơn, dần dần tất cả mọi người sẽ nhận ra được bộ mặt thật của Vũ Tuệ, bao gồm cả Lương Bình.

Nghĩ như vậy, Tri Giai thở dài một hơi, đứng dậy đi đến nhà vệ sinh, nhưng khi quay lại lại phát hiện balo của mình đã bị rơi xuống dưới.

“Ngại quá Tri Giai, tôi không cẩn thận đụng phải bàn của cậu.” Nữ sinh ngồi ở đối diện xoay bút cười hì hì nói.

“…Ừm, không sao đâu.” Tri Giai cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, cả lúc khom lưng nhặt balo lên trong đầu cũng vẫn toàn là Lương Bình với Vũ Tuệ.

Tận đến khi tan học, Tri Giai lại bị kéo vào nhà vệ sinh giống như Vũ Tuệ lúc sáng, lúc này cô ta mới nhận ra được có gì đó không ổn.

“Tri Giai phải không?”

Nữ sinh cầm đầu có dáng người rất cao, diện mạo nhìn qua chỉ thấy khuôn mặt có chút bá đạo lãnh khốc, chính là chủ tịch của câu lạc bộ kiếm đạo – Lăng Âm, cũng là đàn chị năm cuối trong trường, chị ấy giống với Lương Bình, đều là học sinh từ trung học cơ sở Lĩnh Tây chuyển lên, nghe đồn, đã thích Lương Bình rất lâu rồi.

Lăng Âm vừa hỏi, đưa một tay bóp lấy cái cằm của Tri Giai bị đẩy ngã đang ngồi trên mặt đất, động tác thô lỗ, ánh mắt soi mói lạnh như băng đánh giá cô ta từ trái sang phải một phen, nói: “Cũng chỉ có như vậy mà thôi, quá tầm thường.”

Tri Giai giãy ra khỏi tay của đối phương, nhưng tay của cô gái kia vô cùng có lực, hơn nữa lòng bàn tay còn đầy vết chai, cọ vào gò má của cô ta phát đau.

Tri Giai muốn nói chuyện, nhưng ánh mắt của đối phương vừa hung dữ lại lạnh lẽo, quan sát cô ta giống như đang quan sát con kiến vậy, vừa nhìn qua đã thấy được là diễn vai ác, dường như không hề dự định để cho cô ta nói chuyện.

Nhà vệ sinh cũng không bị khóa cửa, có người từ bên ngoài đi vào, Tri Giai hoảng hốt nhìn về phía người đó cầu cứu, nhưng mà người kia thấy được một màn như vậy thì lập tức cuống cuồng vội vàng lùi lại đi ra ngoài.

Không biết vì cái gì, Tri Giai lại nhớ đến lúc sáng khi Vũ Tuệ xảy ra chuyện không may thì có cả đám người chen chúc ở bên ngoài muốn lao vào bên trong, cảm thấy làn váy bị nước trên mặt đất thấm vào, ướt lạnh đến thấu xương.

“Cậu mới chuyển trường đến đây không bao lâu, vậy mà nhanh như vậy đã trở thành bạn bè với Lương Bình rồi sao? Xem ra cậu rất chủ động cũng rất biết cách làm sao để rút ngắn khoảng cách với các nam sinh đó nhỉ, có kinh nghiệm ghê đấy.” Lăng Âm vừa nói vừa thả Tri Giai ra.

“Đàn chị, em…”

“Ra tay đi, chú ý chút, đừng để lại dấu vết.” Lăng Âm không hề nghe cô ta nói, môi anh đào khẽ mở, mấy người đi theo đứng ở đằng sau cô ta lập tức tiến lên trước.

Tri Giai ôm đầu, đau đến chảy cả nước mắt, trong đầu nhớ đến một màn vào buổi sáng ngày hôm nay kia, nhớ đến hình ảnh Lương Bình giống như một kỵ sĩ anh dũng trung thành, liều lĩnh đột phá tất cả vòng vây cùng trở ngại, lao vào cứu Vũ Tuệ ra ngoài, Lương Bình… có thể nào cũng đến cứu tôi được không?

Lăng Âm mặt không cảm xúc nhìn một màn này, có chút thất vọng nhắm hai mắt lại, cô ta chỉ có thể dùng những chuyện vô nghĩa này để trút hết ra sự đố kỵ và phẫn nộ đang tràn ngập trong lòng. Nếu như người trong tin đồn kia là Vũ Tuệ thì cũng thôi đi, dù sao Vũ Tuệ cũng là người ngang hàng với cô về sự xinh đẹp cùng ưu tú, nhưng còn Tri Giai chỉ là một nữ sinh hết sức bình thường lại vừa mới chuyển trường tới mà thôi, dựa vào cái gì? Lẽ nào ngay cả đến loại người như vậy mà Lăng Âm cô ta cũng không sánh bằng sao?

Lăng Âm nhớ lại được tin đồn về Lương Bình và Vũ Tuệ mà chính cô ta đã nghe thấy được ngày hôm nay, rất muốn đi tìm Lương Bình, tìm cho chính mình một kết thúc rõ ràng.

“Lương Bình, không phải cậu thật sự thích Vũ Tuệ đấy chứ?” Lăng Âm đứng đối diện với Lương Bình ở trước văn phòng giáo viên, hỏi.

Lương Bình vẫn luôn gặp phải những người như vậy, bình thường amh sẽ không quan tâm, nhưng hôm nay anh lại trầm mặc hai giây, nói: “So với Vũ Tuệ, Tri Giai của lớp 1, càng thích hợp với tính cách như thế này của tôi hơn không phải sao?”
Bình Luận (0)
Comment