Editor: Đình ĐìnhBeta: HuyềnLại tới nữa.
Lương Bình nhìn vị Thanh Nãi học tỷ tóc xoăn đang mặc váy ngắn đồng phục đứng trước mặt, hiếm khi mới có được được thời gian nghỉ ngơi giữa tiết thế mà lại bị cái người hai mặt này gọi lên phòng học, lãng phí thời gian nghỉ ngơi quý giá đi nhìn cái vẻ diễn kịch khoa trương của đối phương, thật là làm người ta buồn nôn. Nếu chỉ vì đối phương không chân thành theo đuổi mà đã chán ghét như vậy thì thực sự cũng có chút quá đáng, nhưng mà lần trước anh đã tận mắt nhìn thấy rồi.
Bởi vì anh vẫn luôn đi theo Vũ Tuệ, cho nên có thể thấy người này cố gắng lôi kéo Vũ Tuệ vào quán cà phê hầu gái. Anh trốn sau cột điện bên đường đối diện với quán, tầm mắt xuyên qua dòng xe tấp nập trên đường, nhìn về phía Vũ Tuệ đang ngồi gần cửa sổ sát đất.
Cô đang phải đối mặt với các học tỷ của trường. Các học tỷ này thoạt nhìn đều có kỹ năng đối đáp thành thục, còn Vũ Tuệ chỉ biết cúi đầu uống nước, người đàn ông đối diện vẫn luôn nói chuyện cùng cô, Thanh Nãi học tỷ không chỉ kéo cô vào đó còn liên tục đẩy vai cô, khiến cô không thể không nói chuyện với đối phương vài câu.
Chỉ như thế thôi, người đàn ông kia dường như đã rất thỏa mãn, hoàn toàn không yên tĩnh được dù chỉ là một chút, ngược lại càng nhiệt tình hơn, sau khi kết thúc buổi gặp mặt miễn cưỡng này còn muốn cùng cô đi dạo phố, mà Thanh Nãi vẫn như cũ luôn luôn xúi giục.
Mặc dù đã nhận được bức thư đe dọa, nhưng xem ra người phụ nữ này
vẫn không để trong lòng, nên vẫn còn có tâm trạng thoải mái mà nghĩ thêm trò hay.
Đôi mắt dưới lớp kính đen lạnh lùng nhìn bọn họ, Lương Bình lạnh nhạt nói: “Học tỷ không cần khách khí, chỉ giúp chị nhặt điện thoại rơi trên đất thôi, chuyện nhỏ không tốn sức như thế, nếu mà nhận vé buổi biểu diễn của cchị vậy lòng dạ tôi cũng quá nhỏ mọn.”
“Nhưng mà nếu cậu không cần, vậy thì tấm vé này rất lãng phí nha, bạn bè của tôi đều có hẹn…”
“Xin lỗi.”
Lương Bình xoay người đi ra, không cần quay đầu anh cũng có thể tưởng tượng được gương mặt kia đang bực tức cùng không cam lòng đến nhường nào.
————–
“Đáng ghét! Thanh Nãi học tỷ gợi cảm như vậy, mà cậu có thể mặt không đổi sắc từ chối, mặc dù cậu không làm gì, nhưng vẫn có cô gái đáng yêu như vậy theo đuổi, thật đáng giận, ghen tị chết tớ rồi!” Kinh Thạch ở bên cạnh không cam lòng lên tiếng.
Lương Bình đẩy mắt kính từ sống mũi lên: “Thật xin lỗi.”
“Nói thật, không phải là cái tên Lương Bình cậu không thích con gái đấy chứ?”
“Tóm lại sẽ không thích cậu.”
“A!” Kinh Thạch giả vờ che ngực, làm vẻ mặt bị vạn tiễn xuyên tâm.
“Đồ ngốc.” Mỹ Chi nhìn vẻ mặt Kinh Thạch ghét bỏ, nói thầm một tiếng, quay đầu đi đáy mắt lại mang ý cười.
Tầm mắt Lương Bình chuyển tới vị trí ghế đầu của hàng cuối cùng, cuốn《 Nhân gian thất cách 》đang mở trên bàn của Vũ Tuệ, gió thổi qua từng trang sách, mà cô lại không ở chỗ ngồi. Chỉ lúc này, tầm mắt anh mới có thể quang minh chính đại mà dừng ở đó, dù không có bóng dáng cô, nhưng vẫn giống như hổ đói mà nhìn, chỉ cần nghĩ đến cô sẽ xuất hiện ở này giống như đóa hoa ngồi ngay ngắn, tim ngay lập tức liền đập nhanh, máu trong người như sôi trào, loại tình cảm mãnh liệt này như bệnh nặng vậy, làm bản thân anh vô cùng kinh ngạc.
……
Vũ Tuệ từ nhà vệ sinh đi ra thì nhìn thấy bạn bè của Thanh Nãi đang đứng dựa vào tường ở chỗ cầu thang, sau đó liền bị kéo qua nói chuyện phiếm. Một lát sau Thanh Nãi đi đến, bọn họ lập tức vây quanh cô: “Thế nào? Em trai Lương Bình có đồng ý đi xem buổi biểu diễn với cậu không?”
“Các cậu xem vẻ mặt của tớ có được coi là thành công không?” Thanh Nãi tức giận nói, trên mặt còn có vài phần thất bại, giọng nói buồn bực, từ trước đến nay trong tất cả những người đàn ông mà cô gặp qua, thật sự chưa từng gặp người nào lạnh nhạt như vậy.
Buổi biểu diễn nhỏ kiểu này rất thích hợp để bồi đắp thêm tình cảm, tầng hầm tối tăm, không quá nhiều người nhưng vẫn phải chen chúc trong đám đông, và tiếng kim loại trong âm nhạc ầm vang, mạnh mẽ, đều có thể làm người ta sinh ra ảo giác tình yêu, chiêu này cô đã dùng qua rất nhiều lần, tuy rằng đôi lúc có thất bại, nhưng đây vẫn là lần đầu gặp người từ chối dứt khoát như Lương Bình, làm cô cảm thấy đặc biệt thất bại.
Mà bạn bè của cô lại vui vẻ nở nụ cười khi người khác gặp họa, “Cái gì chứ, Thanh Nãi mà cũng có một ngày như này, xem ra việc theo đuổi học đệ Lương Bình còn phải dựa vào tớ.”
“Lương Bình mới không thích loại người như cậu đâu.”
“Tớ đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng để lột bỏ cái áo vướng víu của Lương Bình rồi nha…”
Mấy cô gái đang cười hì hì nói này, cơ bản đều đã từng có bạn trai trong giới giang hồ. Vũ Tuệ bởi vì Thanh Nãi nên mới có duyên quen được bọn họ, thường xuyên nghe được từ miệng bọn họ một ít lời bàn luận to gan lớn mật. Còn về phần Lương Bình, câu nói thẳng thắng nhất mà cô nghe được từ trong miệng bọn họ là “Thật muốn biết lúc cậu ấy ở trên giường bị lột ra lớp áo cấm dục ấy, nổi lên phản ứng sinh lý thì sẽ có vẻ mặt như thế nào”.
Vũ Tuệ rất ngạc nhiên khi biết bọn họ tuổi còn nhỏ nhưng đối với loại chuyện này lại nói quang minh chính đại như vậy, nhưng càng không vui khi bọn họ đối với Lương Bình sinh ra suy nghĩ như thế. Lương Bình có phản ứng đều là bởi vì cô nên mới nổi lên, tất cả đều vì cô kiểm soát nên anh mới có cảm xúc hỉ nộ ái ố* như vậy, trừ đó ra, thực sự không còn lần nào khác.
*hỉ nộ ái ố: là những cung bậc cảm xúc vui, buồn, giận giữ, yêu, căm ghét mà bất kỳ ai trong chúng ta đều phải trải qua ít nhất 1 lần trong đời.
“Học tỷ, lần này có còn nhận được bức thư đe doạ nữa không?” Vũ Tuệ hỏi.
“Vẫn nhận được, mỗi ngày một bức, gió mặc gió, mưa mặc mưa, loại nghị lực này, chị thiếu chút nữa là cũng phải bội phục luôn.” Thanh Nãi không thèm để ý nói.
“Như vậy có sao không? Hơi có chút lo lắng đấy học tỷ.” Nếu là cô gái khác, chắc phải sợ hãi lắm.
“Việc gì phải lo lắng? Nội dung như thế này, khẳng định là đám bạn trai cũ giở trò quỷ, lén lút theo sau, vừa không cam lòng vừa tức giận mà không làm được gì, nên chỉ có thể viết vài bức thư đe dọa người để phát tiết thôi, cái tên vô dụng, cho rằng làm như vậy sẽ dọa chị sợ được sao?” Thanh Nãi khinh thường nói, trong nhà mở quán võ đạo, từ nhỏ cô đã được rèn luyện, đối với khả năng đánh đấm của bản thân vô cùng tự tin, loại việc viết thư đe dọa này cũng giống như hổ giấy, hoàn toàn không thể dọa đến cô.
“Hôm nay lại nhận được thư đe dọa ở chỗ nào vậy?” Học tỷ Lương Tử hỏi.
“Dấu ở dưới sách.”
“Dù nói như thế nào, thì cũng không được thiếu cảnh giác, học tỷ, làm ơn cẩn thận một chút.”
“Ai nha biết rồi, thật phiền nha Vũ Tuệ, không bằng em giúp chị suy nghĩ xem làm cách nào để theo đuổi được Lương Bình đi còn hơn.”
Tiếng chuông chuẩn bị vào học vang lên, Vũ Tuệ cùng các học tỷ tách ra trở lại phòng học, thầy dạy toán đến lớp bọn họ dạy học. Môn Toán hoàn toàn không được hoan nghênh cho lắm, không chỉ vì lý thuyết của môn toán tẻ nhạt, mà còn bởi vì thầy giáo cũng buồn tẻ vô vị, nên các bàn cuối lớp luôn chơi điện thoại, lén truyền giấy nói chuyện phiếm và cũng có không ít người làm việc riêng, cho dù là Vũ Tuệ, cũng hướng ra ngoài qua cửa sổ ngắm nhìn trời mây.
Phong cảnh ngoài cửa sổ vừa đúng lúc đẹp, trời xanh mênh mông, xanh đến trong suốt, đám mây trắng tinh mềm mại giống như kẹo bông gòn, mà phía dưới là cây hoa anh đào đang nở rộ, cánh hoa hình trái tim rơi lả tả dưới mặt đất.
Thật đẹp… Cô không dám tin bản thân đã từng sống ở nơi tối tăm cái gì cũng không có, thậm chí đến thời gian một ngày trôi qua ra sao cũng không biết rõ, trong nhiều năm như vậy. Mà giờ phút này, nơi này ở trong mắt cô lại tốt đẹp như thế, chắc là vì có sự tồn tại của Lương Bình.
Vũ Tuệ nghĩ, khóe môi khẽ cong lên lộ ra nụ cười, ánh mắt mông lung tuyệt đẹp, không cần quay đầu lại, cô cũng biết, lúc này Lương Bình, người đang ra vẻ đứng đắn nhưng thật ra nội tâm đang xôn xao đến kinh thiên động địa* kia, đang nhìn chăm chú vào cô không chớp mắt.
*Kinh Thiên Động Địa: chỉ việc làm chấn động, gây nhiều tác hại lớn cho nhiều người hay làm cho mọi người đều kinh ngạc. Trong đoạn văn trên thì chỉ việc cảm xúc ngạc nhiên, chấn động.
Anh nhất định rất muốn biết, cô đang nhìn cái gì, suy nghĩ cái gì, vì sao cô lại cười, dù cô làm bất kỳ động tác nào cũng thu hút sự chú ý của anh, đều khiến anh quan tâm, cô biết, bởi vì Lương Bình say mê cô đến mức không thể tự kiềm chế được, đây thật là… Một chuyện khiến cho người khác vui vẻ đến mức muốn rơi lệ.
Nếu không có người mơ ước anh thì tốt rồi.
…….
“Không được, gần đây tớ vẫn luôn nhận được thư đe dọa, buổi tối thật sự không dám ra cửa, cậu thông cảm một chút nha…”
Dùng chuyện thư đe dọa dễ như trở bàn tay mà thoái thác nhận lời mời của đàn ông, Thanh Nãi cúp điện thoại, ở bên ngoài đi dạo lang thang không có mục tiêu một lát, sau đó vào quán cà phê hầu gái ngồi rồi mới lên xe điện để về nhà.
Đang là lúc tan tầm giờ cao điểm, xe điện bên trong chen chúc chật chội, Thanh Nãi vô cùng bất mãn, nhà của mình cách trường học rất xa. Nhưng trường trung học Lĩnh Tây lại là khu giàu có và nổi tiếng, tấc đất tấc vàng*, nếu trong nhà không nhiều tiền mà ở nơi đó thì dù có thuê nhà cũng thật khó khăn, càng đừng nói quán võ đạo cũng không có khả năng dọn đến đó, cho nên mỗi ngày cô đành phải chịu đựng thời gian chen chúc đáng ghét này từ lúc đi học cho đến khi về nhà.
*tấc đất tấc vàng: ý chỉ đất đai rất quý giá.
Mỗi lần tới thời gian như này, Thanh Nãi đều nghi hoặc không biết vì sao Vũ Tuệ không chuyển nhà, gia cảnh cô ấy không tồi, hơn nữa từ năm nhất cô ấy đã tự sống một mình, nếu như dọn đến gần trường học để ở thì việc đi lại sẽ rất thuận tiện.
Vấn đề này cô đã từng hỏi qua Vũ Tuệ, nhưng mà lại nhận được câu trả lời là: “Bởi vì muốn sống ở nơi có thể nhìn thấy nhà của học tỷ Thanh Nãi nha” tuy rằng là nói giỡn, chẳng qua chỉ thỏa mãn được lòng hư vinh, nhưng Thanh Nãi đúng thật là càng thích cô ấy nhiều hơn một chút.
Xuống khỏi xe điện đông đúc, Thanh Nãi thở dài nhẹ nhõm một hơi, đi được hai bước, bị một cô gái trẻ tuổi nhắc nhở, túi xách của cô chưa kéo khóa.
Cái gì? Nhấc lên một chút, Thanh Nãi vội vàng đem túi xách để ra phía trước, phát hiện tiền trong túi xách không bị mất, còn chưa kịp thở phào một hơi, thì phát hiện trong túi xách có một bức thư.
Chẳng lẽ lúc nãy kẻ biến thái kia trốn ở phía sau cô? Thanh Nãi tức giận suy nghĩ, đáng tiếc lúc nãy cô không chú ý, nếu không nhất định phải nhìn xem rốt cuộc là bạn trai cũ nào dám làm chuyện này với cô! Cô nhất định phải đánh anh ta đến rớt cả hàm răng!
Tức giận nên đem bức thư ném vào thùng rác, nhưng nghĩ kĩ lại cô lại đem bức thư mở ra, rút ra giấy viết thư, nhưng đáy lòng vẫn là không có hy vọng gì: Cái tên này chỉ dám lén lút viết thư đe dọa, đi theo sau lưng người khác thật vô dụng, làm sao có thể nắm bắt được tin tức của anh ta đây? Bức thư này đoán chừng cũng giống bức lúc trước, đều được máy tính đóng dấu, trên giấy chẳng qua cũng chỉ là một ít câu chữ thể hiện tâm lý vặn vẹo mà thôi.
Mở thư ra, chữ viết màu đen ánh vào mắt Thanh Nãi:
“Em lại lần nữa làm lơ tình yêu của anh, tại sao tâm tư em lại lạnh lùng như vậy? Anh coi em tựa như nữ thần, nhưng em lại coi anh như giày rách, chẳng lẽ anh không ưu tú bằng tên tiểu quỷ chưa đủ lông đủ cánh kia sao? Nếu em trốn tránh tình cảm của anh, anh sẽ dùng biện pháp khắc nghiệt hơn để em chú ý đến, em sẽ không tìm được ai yêu em nhiều như anh, anh sẽ chứng minh điều đó cho em thấy”