Editor: Js SaBeta: SóiTống Bình bị dọa sợ nhưng cũng rất nhanh chóng đoán được sự bất thường của Lương Bình là do đâu, còn Lương Bình thì lại đã hồi phục lại dáng vẻ điềm nhiên bình thường từ sớm rồi.
Lúc ăn cơm tối có hỏi anh, anh cũng không thèm đếm xỉa gì đến Đồng Bình như cũ, căn bản là không hề có gì thay đổi so với trước kia.
Lương Bình quay trở lại phòng làm bài tập, cánh cửa trượt bằng kính ở ban công đối diện phản chiếu khuôn mặt hoàn hảo của anh. Từ vầng trán đầy đặn đến sống mũi cao cho đến viền môi bàng bạc xuống đến cằm, tất cả được nối liền bằng một đường cong lưu loát xinh đẹp. Dáng vẻ cụp mắt kia dường như là đang vô cùng nghiêm túc làm bài tập, khí chất lãnh đạm khiến người khác chỉ dám nhìn mà không dám quấy rầy. Một lúc lâu sau, có lẽ là đã làm xong bài tập rồi, Lương Bình dừng đầu bút lại, vừa nhìn mặt giấy một cái thì lại ngẩn ra.
Bài văn hơn một nghìn từ, anh thực sự chỉ viết được ba trăm từ, số còn lại thì tụ tập thành một mảng lớn những ký tự “Vũ Tuệ Vũ Tuệ Vũ Tuệ Vũ Tuệ Vũ Tuệ Vũ Tuệ” không ngừng móc nối vào nhau.
Vũ Tuệ… Cái tên này khiến anh cảm thấy dễ chịu và hạnh phúc mỗi khi nhìn thấy nó. Nghĩ đến môi cô nhẹ nhàng rơi xuống môi anh, hơi thở gần sát anh trong gang tấc, hàng lông mi cũng có thể khiến anh chuyên tâm tỉ mỉ đếm từng sợi cong mảnh giống như lông vũ ấy, càng nghĩ Lương Bình càng không kìm được mà mím môi lộ ra nụ cười lén lút.
“Sao lại vui vẻ thế?” Giọng Đồng Bình vang lên bên tai anh.
Lương Bình liếc nhìn anh ta, lập tức thu lại nụ cười, miệng tuy ngậm, nhưng ánh mắt vẫn không che giấu được, niềm vui là thứ không thể nào có thể kiềm chế được. Con thú méo mó vốn luôn gầm thét trong thế giới của anh đã trở nên ngoan ngoãn, tung tăng lăn lộn, nhảy nhót đuổi theo đàn bướm trên cánh đồng đầy hoa dưới trời xanh mây trắng, dáng vẻ ngốc nghếch có thể lượm lấy được. Niềm vui sướng dường như trào ra từ nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn anh, làm cách nào cũng giấu không được.
“Cái tên nhóc này, buổi sáng mới hỏi anh cách theo đuổi bạn gái xong, buổi chiều vậy mà lại đã thành công rồi sao?” Tống Bình cởi giày, một bước nhảy phắt lên giường Lương Bình, ngồi xếp bằng xuống: “Xem ra cũng không cần anh nữa rồi nhỉ.”
“Đừng nói như thể anh đã chuẩn bị xong báo cáo rồi vậy.” Lương Bình còn không rõ ràng anh trai mình có đức hạnh như thế nào sao? Buổi sáng cũng chỉ là nhất thời xúc động mà thôi, anh cũng không hề ôm bất kỳ hy vọng gì về việc đến buổi tối anh ta sẽ đưa lên được một bản báo cáo có thể dùng được.
Đồng Bình nghẹn họng một chút, lấy đồ vật từ trong ví ra, thức thời đổi chủ đề: “Cầm lấy, thẻ căn cước của Vũ Tuệ, hôm nay bị rơi trên xe của anh. Mà này, tiền tiêu vặt có đủ dùng không? Hẹn hò thì phải mang đủ tiền theo, có cần anh trai tài trợ cho em hay không?”
“Ồ, anh tài trợ cho em?” Lương Bình không rời mắt khỏi ảnh chụp của Vũ Tuệ, nhưng giọng điệu lại lộ ra vẻ ghét bỏ và hời hợt không gì sánh kịp.
Đồng Bình với lòng tự tôn cao nháy mắt nhận được một loạt công kích kịch liệt: “…”
Anh ta thực sự đã quên rằng em trai mình còn nhiều tiền hơn anh ta! Những người khác dành tiền cho việc học, còn anh lại kiếm tiền từ việc học! Năm nào anh cũng nhận học bổng, tiền thưởng của các cuộc thi khoa học và tiền thưởng của các cuộc thi cờ tướng, tiết kiệm nhiều năm như vậy chắc cũng đã được một khoản lớn rồi. Khi còn học đại học, Đồng Bình vẫn thường hỏi xin cấp vốn từ em trai vẫn còn là học sinh trung học cơ sở của chính mình… Thật đáng ghét!
Màn đêm chuyển dần về khuya, Lương Bình tắm rửa xong nằm trên giường, xoay xoay người, mãi mà không tìm được chút buồn ngủ nào, nhắm mắt là Vũ Tuệ, mở to mắt cũng là Vũ Tuệ, anh không ngừng nhớ lại hình ảnh về nụ cười nhẹ nhàng và câu nói “Được thôi” kia, trên khóe môi tựa hồ vẫn còn xúc cảm nhẹ nhàng khi Vũ Tuệ hôn lên.
Cô nói được thôi. Cô đã hôn anh. Vũ Tuệ… thích anh sao? Chỉ riêng sự phỏng đoán này thôi đã khiến não anh phấn khích đến tột độ và không thể nào ngủ được. Anh dứt khoát nhấc chăn bông lên, đứng dậy, thay quần áo rồi lặng lẽ rời khỏi nhà trong đêm khuya thanh vắng.
Phố lớn và ngõ hẻm đều đã yên tĩnh, cả thành phố đang ngủ say, Lương Bình đạp xe lao vun vút qua những con đường đã thưa thớt xe cộ, trên mặt nở một nụ cười hạnh phúc.
…
Vũ Tuệ đứng trên ban công, ánh mắt rơi dần từ bầu trời đầy những đốm nhỏ lấp lánh xinh đẹp xuống đến phí dưới, ở nơi ngã tư đường phía trước, một chiếc xe hơi màu trắng đang dừng ở đó, sau đó Thanh Nãi bước ra khỏi ghế phụ.
Vũ Tuệ nhìn Thanh Nãi đi vào sân nhà cô ta, dường như rất nhanh cô ta cũng đã nhận ra tầm mắt của cô, trước khi bước vào cửa Thanh Nãi đột nhiên quay đầu lại và nhìn thấy Vũ Tuệ trên ban công của tòa nhà nhỏ kiểu Tây đối diện. Đôi mắt của cô ta ngay lập tức trở nên tức giận, sau đó thì giơ ngón tay giữa về phía Vũ Tuệ. Nếu không phải vì Vũ Tuệ sống quá gần nhà, nếu như cô ta gây phiền toái cho cô thì cũng rất dễ bị ông già nhà mình phát hiện ra, vì vậy cô ta chỉ hận hiện tại không thể tiến lên đánh cô một lần nữa.
Thấy Thanh Nãi đóng cửa thật mạnh, Vũ Tuệ cũng quay vào phòng. Nằm trên giường ôm con mèo. Cô nghĩ đến chuyện xảy ra chiều nay, nghĩ đến Lương Bình cứng đờ tại chỗ sau khi bị cô hôn, vành tai đỏ bừng không nói được lời nào, trên mặt lộ ra nụ cười: “Thật đáng yêu, thật khiến người ta muốn ăn hiếp mà…”
Vũ Tuệ tràn đầy mong đợi với ba ngày tiếp theo, cô thức dậy vào sáng sớm ngày hôm sau, theo thói quen đẩy cánh cửa trượt ra sau đó bước ra ban công quan sát một chút. Sương mù sáng sớm còn chưa tan hết, chân trời màu bạc trắng cũng vẫn lộ ra rất rõ ràng, xem ra dự báo thời tiết vẫn chính xác, hôm nay thời tiết vẫn rất tốt.
Đang muốn quay người trở vào nhà tắm rửa mặt,Vũ Tuệ chợt nhìn thấy ở phía dưới có một chiếc xe đạp đậu ngoài cổng sắt trước sân, sau bức tường lộ ra một góc áo màu xanh lam.
Vũ Tuệ giật mình một hồi, ngẩn ra: “Lương Bình?”
Vì vậy, chủ nhân của góc áo đang dựa vào tường đọc sách cũng lập tức đi ra từ sau tường, để lộ ra khuôn mặt. Đúng là Lương Bình với dáng người cao ngất.
“Tôi nghĩ buổi sáng khi đi học cậu có thể gặp Thanh Nãi, nên thuận đường đến xem một chút.” Vẻ mặt Lương Bình lạnh lùng, bình tĩnh nói, một chút cũng không nhìn ra được người này tối hôm qua mới tỏ tình với người khác, hơn nữa còn vì thế mà hưng phấn cả đêm.
“Tiện đường? Đi xe đạp tới đây sao? Nhà cậu cách xa nhà tôi, có xe đạp cũng phải đi hơn một tiếng.” Vũ Tuệ nghiêng đầu, ánh mắt mang theo ý cười bất đắc dĩ. Vì sớm quá tàu điện chưa bắt đầu chạy cho nên chỉ có thể đi xe đạp? Không không không, có lẽ là không phải là quá sớm, mà là không chạy quá muộn. Đêm khuya mấy giờ anh đã chạy đến nơi này canh giữ rồi? Thực là, Lương Bình của cô trung thành như một con cún vậy.
“Đây là cách tôi tập thể dục buổi sáng.” Lương Bình đẩy kính, mặt không đổi biểu cảm tránh đi ánh mắt của Vũ Tuệ.
“Tôi nói này…” Vũ Tuệ cúi đầu nhìn thẳng vào mắt anh, tinh nghịch nháy nháy con mắt to tròn: “Lương Bình thật sự là không thẳng thắn chút nào.”
Rõ ràng là cứ đi theo sau lưng cô như một tên ngốc biến thái trong thời gian dài như vậy rồi, tham lam nhìn trộm mọi thứ về cô, rõ ràng thế giới của anh luôn xoay vần mạnh mẽ mỗi khi đối mặt với cô, nhưng cuối cùng lại nghẹn mất hai học kỳ mới nói được ra, đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy một Lương Bình không thành thực đấy.
Nhưng mà… Có phải vì Lương Bình thực sự không giỏi trong việc xử lý những chuyện như tình yêu, cho nên anh mới vụng về đi theo sau lưng cô, lề mề kéo dài đến hiện tại, hay là anh không thẳng thắn vì đang kiềm chế lòng tham? Hoặc cả hai?
Lương Bình không đáp, mà chỉ đưa tay cầm lấy cặp sách trong tay Vũ Tuệ, đi lên phía trước: “Đi thôi.”
Vũ Tuệ bật cười, nhẹ nhàng đáp lại: “Được thôi.” Tiến lên vài bước, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh. Cô cảm nhận được nhịp đập và hơi thở dồn dập của anh biến hóa chỉ trong một tích tắc.
Hóa ra là như vậy, có lẽ cũng có chút không am hiểu nhưng nhiều hơn chính là đang tự kiềm chế chính mình nhỉ. Cuối cùng cũng đã tỏ tình với người mà mình thích đến điên cuồng, cuối cùng cũng được đáp lại, cuối cùng cũng trở thành bạn trai của cô, còn sau đó? Càng ngày càng tham lam, lo lắng nếu như không biết kiềm chế mà làm ra những điều quá đáng với cô thì sẽ bị cô ghét bỏ, sẽ bị chia tay sao?
Thực sự, rất dễ thương. Nụ cười trong mắt Vũ Tuệ dày hơn, lấp lánh lên một tia gian xảo, ngón tay giống như vô tình lướt qua lòng bàn tay anh, hài lòng thưởng thức linh hồn đang run rẩy vì cô ẩn dưới vẻ mặt lạnh lùng cấm dục của anh.
Vì khoảng cách xa, đi xe đạp đến trường sẽ rất vội, nên Lương Bình để xe đạp lại nhà Vũ Tuệ và bắt tàu điện đến trường cùng cô. Quá trình này nhanh chóng trở thành một loại gánh nặng ngọt ngào.
Lúc này không phải giờ cao điểm nhưng trên tàu điện có rất nhiều người, Lương Bình giúp Vũ Tuệ dành một chỗ gần cửa xe để cô không phải chen chúc. Nhưng ở khoảng cách như vậy, anh có thể nhìn thấy hàng lông mi dài như cánh quạt của Vũ Tuệ buông thõng xuống mỗi khi cô hạ mắt. Và điều tồi tệ nhất là, khi Vũ Tuệ ngước mắt nhìn anh, từ độ cao cùng góc nhìn của anh, chỉ thấy được dáng vẻ mềm mại chọc người thương yêu.
Lương Bình cảm thấy thực tồi tệ, thực sự rất tồi tệ. Anh vốn tưởng rằng con dã thú trong lòng đã ngoan ngoãn lại vì Vũ Tuệ đồng ý kết giao với anh rồi, nhưng chỉ là trong thoáng qua một cái hít thở, sau đó lập tức lớn lên thêm một vòng nữa, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
Ban đầu anh chỉ cần nhìn cô là đã cảm thấy hài lòng, sau một khoảng thời gian thì anh cần nhìn cô thật lâu mới cảm thấy hài lòng, sau đó anh muốn Vũ Tuệ nhìn mình, sau đó lại mong cô nhìn anh nhiều hơn. Sau vài cái liếc mắt đưa tình, bây giờ Vũ Tuệ đã là bạn gái của anh, anh lập tức có loại lòng tham muốn nắm tay cô, muốn ôm cô, muốn hôn cô, muốn …
Loại xấu xa này phát triển quá nhanh, anh nhất định chính là một tên biến thái, nếu bị người ta biết đến sẽ bị ghét bỏ, có lẽ cũng sẽ sớm bị vứt bỏ.
Người ngoài không biết hứng thú xấu xa dưới bề mặt nhẹ nhàng và tươi mát của Vũ Tuệ, cũng không ai biết nỗi đau bị giày vò khi phải kiềm chế bản thân dưới dáng vẻ cao lãnh cấm dục của Lương Bình. Họ chỉ biết rằng cảnh này trông quá mức tốt đẹp, trong những năm tháng tươi đẹp nhất, thiếu niên thiếu nữ xinh đẹp rạng rỡ như vậy để lại cho lòng người một cảnh tượng mà khi nhìn vào dễ dàng khiến tim đập rộn ràng lên nhất. Những người làm nhân viên văn phòng nở nụ cười hiểu ý, cũng có những người khác thể hiện ánh mắt hâm mộ. Trên xe điện cũng có một vài học sinh, từ trung học Lĩnh Tây đến các trường khác, trong số đó có cả những người biết Lương Bình và Vũ Tuệ.
Sức mạnh của những lời đồn thổi quá mạnh, cho nên đến khi Vũ Tuệ và Lương Bình xuống ga ở trung học Lĩnh Tây, thì tin đồn Vũ Tuệ và Lương Bình hẹn hò đã lấn át hết những tin đồn Lương Bình thích Vũ Tuệ hoặc Vũ Tuệ phải lòng Lương Bình trước đó ở trong trường.
“Lương Bình và Vũ Tuệ thực sự hẹn hò rồi?”
“Hẳn là vậy đi. Nhà Lương Bình và nhà Vũ Tuệ không cùng hướng cũng chẳng cùng tuyến đường, nhưng mà hôm nay, bọn họ lại cùng nhau ngồi xe điện đến trường. Lương Bình còn xách cặp giúp Vũ Tuệ. Cho dù là lớp trưởng quan tâm đến học sinh trong lớp cũng không thể nào làm đến mức như vậy chứ.”
“Vậy là thật rồi? Vì Vũ Tuệ thích Lương Bình nên đã viết thư đe dọa Thanh Nãi, người đã theo đuổi Lương Bình?”
“Không nhất định là thật. Ngày hôm qua Lương Bình cứu cô ấy ra như vậy, đổi lại là tôi thì tôi cũng ngay lập tức thích Lương Bình.”
“Đáng ghét, tôi không thích như vậy.”
“…”
Chuyện hai thần tượng nổi tiếng của trung học Lĩnh Tây có hẹn hò với nhau thật hay không gây ra một trận náo loạn cũng là điều bình thường.
Tri Giai ngồi trên bồn cầu, lắng nghe cuộc thảo luận của các cô gái bên ngoài gian buồng, vẻ mặt không thể tin được, nhưng cô ta cảm thấy điều này có thể là sự thật, chuyện ngày hôm qua quả thực là cơ hội tốt để tăng thêm tình cảm, vì vậy, khi Lương Bình không tin bộ mặt thật của Vũ Tuệ chính là như vậy, cô ta mới cảm thấy không ổn. Quả nhiên, bất an ứng nghiệm rồi, họ có thực sự ở bên nhau rồi sao?
Hai tay nắm chặt trước ngực, Tri Giai cảm thấy vừa khổ sở vừa tức giận, rốt cuộc là cô ta có làm nhiều như vậy nhưng vẫn không thu được gì sao? Vũ Tuệ rõ ràng là người như vậy mà! Rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể khiến cho Lương Bình tin tưởng? Làm thế nào mới có thế khiến cho Vũ Tuệ lộ ra bộ mặt thật đây? !