Cô Luật Sư Xinh Đẹp Và Tổng Tài Lạnh Lùng

Chương 31

Chạng vạng tối

Sau hơn nửa ngày tìm kiếm vẫn không có bất cứ manh mối nào, mọi người tập trung tại sảnh trung tâm thương mại, gương mặt ai cũng lo lắng, căng thẳng. Cao Lãng đang dự hội nghị y khoa ở Thái Lan nghe tin cũng lập tức bay về

"Chết tiệt, rốt cuộc ai đã bắt cóc cô ấy? Bây giờ cô ấy đang ở đâu chứ?"

"Cao Lãng, bình tĩnh đi!"

"Tôn tổng, cậu kêu tôi làm sao bình tĩnh?"

"Bây giờ cứ đứng đây la hét thì có tác dụng gì?". Trương Chấn lớn tiếng chấn chỉnh tình hình

Triệu Yến vẫn giữ nét mặt âm trầm, cô quan sát tình hình xung quanh, khi quay sang chỗ Lục Kiều thì liền lo lắng hỏi

"Tiểu Kiều, sao mặt cậu lại tái xanh vậy?"

"Lúc sáng tới giờ tớ vẫn chưa ăn nên có lẽ bị hạ đường huyết, lát nữa kiếm gì đó bỏ bụng là sẽ không sao nữa"

"Chúng ta cần phải có đủ sức lực mới có thể mau chóng tìm được Trân Trân. Mọi người ở đây, tôi đi mua cơm cho mọi người. Có ai ngại ăn cơm bình dân không?"

"Không ngại"

"Ở đây chờ tôi"

"Tiểu Yến, anh đi với em"

"Ừm"

Nói rồi Trương Chấn cùng Triệu Yến nhanh chóng chạy qua quán cơm bình dân bên đường mua đồ ăn

"Bà chủ, cho tôi 9 hộp cơm sườn xào chua ngọt mang về"

"Vui lòng đợi chút, sẽ có ngay"

Nói xong Trương Chấn và Triệu Yến bước lại ghế ngồi chờ. Lúc này có một người đàn ông khoảng 25-30 tuổi bước vào, anh ta gọi 5 phần cơm thịt kho tàu. Khi anh ta đi ngang qua, Trương Chấn liền thay đổi sắc mặt, anh quay qua nói nhỏ với Triệu Yến

"Người đàn ông mới đi qua, trên người hắn ta có mùi hương rất quen thuộc. Rất giống mùi nước hoa mà Trân Trân hay dùng"

"Anh nghi ngờ hắn ta?"

"Lát nữa chúng ta thử tra hỏi hắn ta xem sao"

"Được"

................

Một lát sau, khi hắn vừa rời đi thì hai người họ cũng lập tức bám theo, Triệu Yến nhanh chân chạy lên trước chặn đường, tên kia lập tức khó chịu nói

"Người đẹp, làm gì vậy hả?"

"Chỉ muốn hỏi anh một việc, anh có gặp cô gái này lần nào chưa?". Vừa nói cô vừa lấy ảnh của Ngọc Trân từ trong túi xách ra, đưa tới trước mặt hắn

"Tôi...tôi chưa từng gặp". Hắn ta chột dạ lắp bắp nói, tay cũng đã đổ mồ hôi

"Anh nói thật chứ?"

"Cô không có tai sao? Tránh ra, tôi còn có việc"

Hắn ta chưa kịp rời đi thì đã có nọng súng chỉa thẳng vào thái dương của mình, Trương Chấn lạnh giọng đe dọa, lúc này tất cả đều đã có mặt đông đủ

"Chúng tôi có tai nhưng khẩu súng này thì không có"

"Anh bỏ súng xuống đi! Tôi...tôi nói"

"Nói!"

"Lúc sáng chính tôi đã bắt cóc cô ấy. Là có người thuê chúng tôi"

"Bây giờ con bé đang ở đâu?"

"Ở căn nhà hoang gần ngoại thành"

"Lên xe! Dẫn đường! Nếu dám giỡn mặt thì hôm này chính là ngày giỗ của ngươi"

"Tôi...biết rồi"

.............

Căn nhà hoang ngoại thành

Trước cổng nhà có một chiếc xe màu bạc đang đỗ lại, bên trong mẹ con Chu Nhã Tịnh đang đứng nhìn Ngọc Trân ngủ say trên giường, tay chân cô đều bị dây thừng trói chặt, bên cạnh hai mẹ con bà ta còn có 3 tên côn đồ. Hình Vũ Lệ lạnh lùng nói

"Tạt cho nó một xô nước"

Bà ta vừa dứt lời thì tên thuộc hạ liền ra ngoài lấy một xô nước đổ lên người Ngọc Trân

"Ư...". Ngọc Trân lúc này tỉnh dậy, cô nhìn xung quanh, trong đầu hiện ra hàng loạt câu hỏi *"Đây là đâu? Sao mình lại ở đây? Không phải lúc sáng mình còn đi mua sắm với chị Dĩnh Dĩnh sao? Rồi tại sao chân tay mình lại bị trói? Rốt cuộc ai bắt mình?"*

"Mày tỉnh rồi sao?"

"Thì ra là hai mẹ con mấy người bắt tôi. Mấy người chưa đi chích thuốc ngừa dại định kì hay gì? Bây giờ lại lên cơn bắt tôi đến đây. Mau thả tôi ra!"

"Đã bị như vậy rồi mà còn vênh váo". Chu Nhã Tịnh bước lại gần chỗ cô, cô ta còn tát hai cái mạnh khiến cho khóe miệng Ngọc Trân rơm rớm máu

"Đồ đàn bà điên. Hại không được chị Tiểu Yến thì lại dùng cách hèn hạ này để hại tôi. Mấy người càng làm như vậy thì càng chứng minh sự rẻ tiền của bản thân thôi"

"Mày..."

"Sao hả? Cô định làm gì?"

"Tặng cho mấy người". Vừa nói cô ta vừa nở nụ cười gian xảo ra ám hiệu cho mấy tên côn đồ đang đứng liếm mép trông vô cùng biến thái. Cả ba tên đều cùng nhau tiến lại gần chỗ của Ngọc Trân

"Con mẹ nó, cút ra chỗ khác chơi. Bà đếch thèm chúng mày".Ngọc Trân tức giận quát lớn

"Bảo bối, tại sao em lại không thèm chứ? Tối nay bọn anh sẽ cho em sung sướng lên tận mây"

"Sung sướng bà nội mày!"

"Thôi mà, thả lỏng đi, đừng chống cự nữa"

"Mẹ kiếp, cút ra đồ biến thái"

Bốp...bốp...bốp

Tiếng vỗ tay vang lên, Trương Chấn cùng mọi người bước vào, anh cao giọng khen ngợi Ngọc Trân

"Không hổ danh là em gái của anh, mắng hay lắm. Nhưng nói tục hơi nhiều đó"

"Gì chứ? Chửi tục thì em chửi như cơm bữa rồi"

Thấy anh, mẹ con Chu Nhã Tịnh chân tay bủn rủn, lo sợ đến nỗi không nói nên lời. Những tên côn đồ thì bị khí thế của anh làm cho rét run, vội vàng tránh xa Ngọc Trân. Lúc này thuộc hạ của anh cũng liền tới, Trương Chấn lạnh lùng cất giọng

"Cởi trói cho em ấy!"

"Để tôi". Cao Lãng nhanh chóng bước lại cởi trói cho Ngọc Trân, anh nhỏ giọng trách mắng

"Em đó, lúc trước kêu em đi học võ phòng thân thì không chịu. Em có biết nghe tin em gặp chuyện khiến anh lo lắng lắm không hả?"

"Em đã bị như vậy mà anh còn trách em. Bảo thương em, xong mắng em, vậy mà bảo là thương em à? Như thế là ghét em rồi"

"Lúc này mà em còn giỡn được sao?". Cao Lãng cưng chiều véo má Ngọc Trân rồi từ từ dìu cô lại chỗ Lạc Dĩnh

Mọi người nhìn thấy cô an toàn thì tâm trạng liền nhẹ nhõm, thấy em gái vẫn rất vui vẻ, hoạt bát thì nét mặt Trương Chấn có vẻ ôn hòa hơn. Nhưng khi anh nhìn sang mẹ con Chu Nhã Tịnh thì vẻ ôn hòa liền biến mất, thay vào đó là vẻ mặt đằng đằng sát khí

"Hình Vũ Lệ! Chu Nhã Tịnh! Mẹ con các người cũng to gan lắm"

"Em..."

"Hai người nên nhớ, giao tình của hai nhà là các người nợ chúng tôi chứ không phải chúng tôi nợ các người. Vậy mà hôm nay hai người lại dám lấy oán báo ơn sao?"

"Em xin...xin lỗi"

"Tôi không chấp nhận lời xin lỗi này. Dám động đến người của Trương gia thì hậu quả các người phải tự biết chứ"

"Cậu...cậu muốn làm gì? Muốn thì hành hạ tôi đi, đừng có làm hại con gái tôi"

"Chuyện này không đến lượt bà quyết định. Ba người các người, đêm nay cô ta sẽ là của các người". Vừa nói anh vừa chỉ tay vào 3 tên côn đồ, lạnh lùng ra lệnh

"Em xin lỗi, anh tha cho em đi mà". Chu Nhã Tịnh quỳ xuống khóc lóc van xin

"Không có tha thứ. Bắt Hình Vũ Lệ lại, cho bà ta chứng kiến cảnh con gái mình bị làm nhục để bà ta nếm mùi"

"Để tôi ở lại canh chừng". Hải Nghiên quả quyết đứng ra nhận trách nhiệm

"Cô là phụ nữ mà có thể chứng kiến cảnh này sao?". Tam Chánh quan tâm nhìn Hải Nghiên

"Hậu quả thích đáng thôi mà"

"Vậy tôi ở lại cùng với cô"

"Cũng được"

"Vậy hai người ở lại canh chừng họ"

"Dạ"

Nói rồi tất cả mọi người đều lạnh lùng quay lưng rời đi, biệt thự lúc này chỉ còn lại tiếng la hét tuyệt vọng của mẹ con Chu Nhã Tịnh.
Bình Luận (0)
Comment