Cô Mộng Anh Du

Chương 5

Đêm đấy Mộng nằm mơ về Mơ, mồm lúc mở lúc cười, không khi nào ngậm lại được, thành ra sáng dậy phải cầm cái gối đầy nước giãi đi giặt. Mới sáng sớm không có gió mà Mộng như bị méo mồm, mồm cứ ngoác ra cười, nhe đủ 18 cái răng, gặp ai cũng chào hỏi thân thiện, duyên dáng người. Còn ai nhận ra đây là Mộng của ngày hôm qua nữa.

Không biết mơ cái gì mà phởn thế.

Vừa bước chân vào lớp, Mộng đã bay ngay ra chỗ Mơ, vỗ vai vài nhát;

- Ôi! Quý hóa quá, đại công tử của tập đoàn sữa bò lớn nhất đồng bằng bắc bộ. Hân hạnh được làm quen.

Mơ còn đang ngái ngủ, ngẩng lên, đầu tóc hơi rối, mắt nhắm mắt mở, không biết có nghe thấy gì không mà cười. Mộng...ôi thôi Mộng ơi, Mộng ngã mất rồi. Đẹp trai quá! Mộng ngồi phịch một cái xuống đất, khoảnh khắc ngắn ngủi tiếp xúc giữa mặt đất và mông Mộng rung chuyển bàn ghế làm Mơ giật mình tỉnh hẳn.

- Ơ, Mộng sao thế, mặt mũi phờ phạc thế này.

Mơ hốt hoảng ngồi xuống trước mặt Mộng, đưa tay sờ trán Mộng. Mông...ôi thôi Mộng ơi, lần này Mộng nằm sõng soài luôn ra đất, mồm vẫn cuời và 2 mắt sáng như sao, trông rất kinh dị. Người đâu mà ấm áp thế! Mơ cười rồi lấy tay che mặt. Con gái con đứa, nằm dưới dất dạng tè he ra. Cảm ơn mẹ Dứa bố Dừa đã sinh ra Mộng nhưng tại sao lại không cho Mộng được làm người bình thường, tại sao Mộng lại vô dạng, khác người đến thế.

Hồng phải kéo Mộng dậy, thuận tay tát cho vào cái, vừa tát vừa chửi:

- Lố quá rồi mày ơi, giữa thanh thiên bạch nhật mày định dọa ai hả mày???

Mộng hồn kịp về với xác, đau quá, lỡ mồm quát thẳng vào mặt Hồng, rắc thêm ít nước mắm cho đỡ nhạt:

- ĐM tát đau thế. Chẳng qua hôm qua tao bị choáng nên hôm nay long hể bất an.

- Thế mày đã truyền thái y chưa, nếu chưa thì để ta sai người đi gọi.- Hồng nhăn nhở.

- Rồi, ta truyền rồi mà thái y bảo do ta ăn uống quá độ, thức ăn không tiêu hóa được nên cho ta uống cái gì đó rất kì dị. Nó không tròn tròn như viên linh đan ta vẫn thường dùng mà lại dẹt dẹt như đốt ngón tay, nó không đen xì như phân...à nhầm như mực mà lại 1 nửa xanh, 1 nửa trắng. Sau khi thử thần dược thì ta đã bại liệt trong nhà xí 3 tiếng, kết quả bụng ta giảm đi 9 phân so với bình thường.

-....Đã gọi là lợn thì không thể trách được. Lại còn bày đặt thời phong kiến, bây giờ gọi là Ỉn cô nương đi cho nó hợp, đúng không Mộng ỉn cô nương của môn phái "Béo như lợn".

Không phải Hồng, không phải Mơ mà là Du đấy. Mộng bắt đầu tức, chỉ thẳng mặt Du nói:

- Còn hơn mày là bang chủ phái "Lăm mom" xưng danh trong giang hồ là "Ban như cho".

Du ngơ ngác, chả biết Lăm mon, Ban nhu cho là gì mà cũng tự tin đáp trả với khí thế oai hùng, người ta gọi là tự tin thể hiện cá tính hay đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm:

- Mày nghĩ tao ngu mà không biết mày đang nói tiếng dân tộc à. Quên đi con ạ, năm mươi tư dân tộc bố mày chơi hết

Cả lớp lăn ra cười, Du được 1 phen quê không còn mặt mũi đâu nữa. 35 phút sau, Du mới nghĩ ra: "Lăm mom" là Lắm mồm, "Ban như cho" là bẩn như chó. Mất công Du dùng 3G chưa đăng kí trên điện thoại tra đủ 54 tiếng dân tộc xem nói sai ở đâu mà lớp lại cười, tí kiểm tra lại tài khoản mất gần 3 chục nghìn. Ôi đắng. Mối nhục này quá lớn.

Trong khi Du ấm ức đến phát khóc mà không làm được gì thì Mộng đang ngồi trên mây, mồm ngậm bút bi, vừa ngắm Mơ vừa vắn nhai nát bét cái bút, tủm tỉm cười một mình nghĩ về giấc mơ tối qua.
Bình Luận (0)
Comment