Lão Thừa tướng ho khan hai tiếng, mở miệng nói: “Bệ hạ, nếu Diệp đại nhân là Ngự sử do bệ hạ th ân phong, hôm nay có chuyện khải tấu, thỉnh bệ hạ hãy lắng nghe một chút.”
Gân xanh trên trán Hạ Trí nổi lên, đích thân phong tước là gì? Rõ ràng là tự phong mà!
“Ồ, vậy để trẫm nghe một chút xem Ngự sự đại nhân có chuyện gì khải tấu?”
Hạ Trí ngả người ra sau dựa vào ghế rồng, khóe miệng cong lên, nụ cười mang theo một tia huyết khí khiến tất cả quan viên đều sợ hãi.
Chỉ sợ hôn quân sắp giết người!
“Bệ hạ đã lên ngôi hơn một năm, nhưng vẫn chưa có con, thần thỉnh bệ hạ…”
Lão Thừa tướng ho khan hai tiếng, hôn quân lên ngôi mới một năm đã tổ chức bốn cuộc tuyển tú, nếu còn tiếp tục như vậy, hậu cung sẽ không còn chứa nổi nữa! Vị Ngự sử đại nhân mới nhậm chức này xin đừng nhắc đến chuyện tuyển tú nữa!
Các thần tử khác đều cúi đầu lắng tai nghe.
“Thần thỉnh bệ hạ tái bổ nhiệm thái y của Thái Y viện, khám chữa trị và điều hòa sức khỏe cho các phi tần trong hậu cung, để bệ hạ sớm sinh long mạch, khai chi tán diệp, củng cố vương triều!”
Diệp Lân cúi đầu xuống, từng câu từng chữ rõ ràng, khó có thể bỏ qua.
Hạ Trí ngẩn người tại đó, mấy vị quan viên không nhịn được ho khan, không ai dám nhìn sắc mặt của hoàng đế.
Vị Ngự sử đại nhân này thật sự quá to gan, ngoài mặt nói chọn lại thái y cho Thái Y viện để điều chỉnh thân thể cho các phi tần, nhưng thật ra là ám chỉ phương diện kia của hoàng đế không được ổn!
Nếu không, với nhiều mỹ nhân như vậy, tại sao lại không có một người nào mang thai?
Đây là tử tội! Đây chắc chắn là tử tội!
Mọi người đều im lặng, tim đập thình thịch, chờ hoàng đế nổi giận.
Ai mà ngờ được hoàng đế chẳng những không tức giận mà còn cúi đầu, ôm bụng phá lên cười.
“Tốt! tốt! Tốt! Chuẩn tấu…”
Tất cả văn võ bá quan trong triều đều sửng sốt, sao hoàng đế lại không nổi giận vậy?
Đây có còn là nam nhân không?
“Tạ ơn bệ hạ!”
“Nếu chuyện này đã được Ngự sử đại nhân báo cáo, vậy sẽ do Ngự sử đại nhân tiến hành khảo hạch Thái Y viện, lựa chọn những y sư giỏi nhất tiến cung điều trị thân thể cho các phi tần. Trẫm cho ngươi nửa năm, sau nửa năm… Nếu trong hậu cung vẫn không có phi tần nào mang thai long tự thì trẫm sợ đầu của Ngự sử đại nhân cũng sẽ không còn trên cổ nữa.”
Chúng thần thở phào nhẹ nhõm.
“Ái khanh, ngươi nghe hiểu chứ?” Hạ Trí nhìn vào mắt Diệp Lân và nói.
Hai chữ “Ái khanh” còn được thốt ra vô cùng mạnh mẽ.
Đừng nói là nửa năm, thậm chí là mười năm hai mươi năm, sẽ không có bất cứ nữ nhân nào trong hậu cung có thể mang thai đứa nhỏ của hoàng đế, bởi vì Hạ Trí không hề có ý định động vào họ.
Nếu các nàng không thể mang thai thì Hạ Trí có thể trị tội Diệp Lân.
“Vi thần tuân chỉ.”
“Bãi triều.” Hạ Trí nâng ống tay áo lên, tâm trạng vô cùng tốt.
Sau khi trở về tẩm cung, Hạ Trí ngồi trước đống tấu chương, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân chịu thiệt. Tại sao mình lại cho anh sáu tháng chứ? Ba tháng là quá đủ rồi!
Đến buổi tối, Dương công công mang một khay bày đầy bài tử trên đó đến và dâng lên trước mặt Hạ Trí.
“Bệ hạ, không tối nay ngài sẽ đến chỗ của vị nương nương nào ạ?”
Nương nương nào à? Đương nhiên là không có ai rồi.
“Trẫm còn có tấu chương chưa duyệt xong.”
“Bệ hạ, Trần quý phi đã lâu không gặp bệ hạ, nghe nói quý phi nhớ nhung bệ hạ đến mức không ăn không ngủ, không bằng bệ hạ đến thăm nàng ấy xem?”
“Trần quý phi là ai?”
Dương công công dừng lại: “Trần quý phi là con gái duy nhất của long hổ tướng quân Trần Hồng. Sau khi vào cung, nàng ấy đã độc chiếm được ân sủng của thánh thượng ba ngày… Trần quý phi thay bệ hạ quản lý hậu cung, càng vất vả công lao càng lớn, bệ hạ…”
“Diệp đại nhân không phải định cải tổ Thái Y viện sao? Để hắn phái thái y đến chăm sóc thật tốt cho Trần quý phi, muốn nàng ấy ăn ngon ngủ ngon hẳn không phải chuyện khó.”
Hạ Trí vẫn không nhúc nhích, cúi đầu tiếp tục xem tấu chương mặc dù cậu không hiểu một chữ nào.
Dương công công tháo biển hiệu xuống, thấy tâm tư của hoàng đế cũng không đặt trên tấu chương, hơn phân nửa là không có hứng thú với nữ tử trong hậu cung, nhưng… Diệp đại nhân là người được hoàng đế sủng ái nhất!
Qua không bao lâu, có một cung nữ mang theo một bát canh ngọt tiến vào, đặt ở trước mặt Hạ Trí.
“Bệ hạ xem tấu chương cực khổ, uống chút canh ngọt và nghỉ ngơi một lát đi.” Dương công công đưa bát canh trong tay cho Hạ Trí.
“Ừ.”
Hạ Trí gật đầu rồi nhấp một ngụm.
Canh này có vị ngọt của ngân nhĩ và vị chua của trái mơ, rất hấp dẫn.
Hạ Trí lại uống thêm vài ngụm nữa, bát canh ngọt kia đã được uống cạn.
Dương công công và những người khác rời khỏi đại điện, trong đại điện yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng Hạ Trí đóng mở tấu chương.
Không biết từ lúc nào, đại điện đã trở nên nóng hơn. Hạ Trí nới lỏng cổ áo, chỉ cảm thấy long bào đang mặc trên người khiến toàn than khó chịu, cậu kéo cổ áo ra.
Chẳng mấy chốc, cậu vẫn còn thấy nóng, cao giọng hô lên: “Người đâu! Mở hết cửa sổ ra cho trẫm!”
Lúc này, có người chậm rãi đi tới, Hạ Trí còn tưởng là thái giám, ngẩng đầu nhìn lại thấy Diệp Lân chắp tay sau lưng, mỉm cười nhìn cậu nói: “Bệ hạ, có chuyện gì vậy?”
Hạ Trí đang định đứng dậy nhưng cảm thấy toàn thân mềm nhũn, lại ngã ngồi xuống lại.
“Anh… bát canh kia có vấn đề! Là anh…” Hạ Trí nắm chặt nắm đấm, cơn máu nóng vọt lên đến đỉnh đầu.
Diệp Lân không nhanh không chậm ngồi xuống bên cạnh bàn Hạ Trí, một tay chống mặt bàn, một tay kia nâng cằm Hạ Trí: “Bệ hạ không phải muốn sinh con sao? Trong bát canh vừa rồi có một quả trứng của hỉ trùng. Loại hỉ trùng này là loài lưỡng tính, có thể tấn công hoặc tiếp nhận, thậm chí còn có thể mang thai.”
Khi Hạ Trí nghe thấy lời này, trong lòng cậu trở nên lạnh lẽo.
“Trong bát canh ngọt kia có trứng hỉ trùng. Trứng hỉ trùng này sẽ phát triển bên trong @m hộ của bệ hạ, hình thành một túi thai, bệ hạ sau này có thể tự sinh con của mình, cần gì phải nhờ những nữ tử thô t ục trong hậu cung kia?”
Đã biết Diệp Lân muốn làm chuyện xấu, nhưng cơn gió tà ác này thổi cũng mạnh quá!
“Anh… Cút ra ngoài…”
Hạ Trí dùng hết sức lực đẩy Diệp Lân ra, nhưng Diệp Lân cũng không hoảng hốt gì, ngược lại còn cúi đầu, càng ngày càng dựa sát vào, hơi thở thỉnh thoảng lại phả vào tai Hạ Trí.
“Nếu bệ hạ muốn có con, vi thần sẽ giúp bệ hạ một tay.”
“Cút đi… Em muốn đầu anh…”
Ai mà ngờ được Diệp Lân lại một tay bế Hạ Trí lên, Hạ Trí cố hết sức gọi thái giám vào, nhưng Diệp Lân lại cúi đầu, đột nhiên hôn cậu, Hạ Trí nghiêng mặt tránh né, nhưng Diệp Lân lại cắ n môi dưới, lại là một nụ hôn sâu.
Đầu Hạ Trí ngửa về phía sau, mạo quan rơi xuống, tóc cũng rũ xuống.
Diệp Lân mỉm cười, hai cánh tay hướng về phía trước: “Bệ hạ, vi thần kính mến bệ hạ, một khắc không thấy thì cả người đều nhớ đến phát điên…”
“Cút đi…” Hạ Trí chỉ cảm thấy mùi trên người Diệp Lân rất dễ ngửi, giọng nói như rượu ngon, khiến Hạ Trí cảm thấy toàn thân đều mềm nhũn như không có xương.
Diệp Lân ném Hạ Trí lên giường nhỏ, dùng đốt ngón tay cạ vào gò má của Hạ Trí: “Bệ hạ…”
“Anh đừng tới đây… Cút ngay…”
Tên ác quỷ kia, nếu thật sự để cho Diệp Lân thành công thì đúng là chuyện cười lớn.
Diệp Lân chậm rãi dựa vào bên cạnh Hạ Trí, từng chút một tiến lại gần cậu: “Bệ hạ không muốn thần sao?”
Thân thể Hạ Trí nóng đến mức gần như thiêu cháy cả giường nhỏ, cậu giơ chân lên đạp về phía Diệp Lân, nào ngờ lại bị Diệp Lân nắm lấy mắt cá chân.
“Bệ hạ…” Diệp Lân cúi đầu cắn vào đai lưng của Hạ Trí, cằm nâng lên thật cao, đường cong của chiếc cổ thon dài căng ra, đai lưng cũng được nới lỏng.
“Cút đi… Cút đi… Diệp Lân, nếu anh dám… Em… em sẽ…”
“Em là người của anh. Cho dù ở bất cứ đâu thì em cũng là người của anh!”
Diệp Lân đột nhiên ấn xuống.
Ba ngày liên tiếp, Hạ Trí lại không lâm triều.
Các quan trong triều đang bàn luận chuyện này sôi nổi, lão Thừa tướng vuốt râu, nghĩ thầm, hoàng đế vất vả như vậy, có lẽ sắp có người kế vị rồi?
Khi Hạ Trí tỉnh lại, cậu đang nằm trong lòng Diệp Lân.
Giọng nói của Dương công công từ ngoài cung truyền vào: “Bệ hạ… Bệ hạ?”
“Vào đi…”
Hạ Trí nhíu mày, đẩy cánh tay Diệp Lân ra rồi chậm rãi ngồi dậy.
Ngay khi Dương công công tiến vào, Diệp Lân đã dựa vào lòng Hạ Trí, dáng vẻ vừa phục tùng và không nỡ rời xa.
Hạ Trí thật sự muốn tát một cái vào mặt anh.
“Bệ hạ, đã giữa trưa rồi, người còn chưa ăn sáng… Ngự thiện phòng đã chuẩn bị xong ngọ thiện, bệ hạ có muốn dùng bữa không?”
“Bưng lên đi.”
Tấm rèm trước giường nhỏ được vén lên, Dương công công cúi đầu bưng ngọ thiện vào, không nhìn thấy sắc mặt của Hạ Trí, nhưng chỉ nhìn thấy Diệp Lân nằm trên người Hạ Trí, giữa hai lông mày nhíu lại mệt mỏi.
Ôi, bệ hạ cũng không phải là người dễ hầu hạ!
Sau khi Dương công công rời đi, lúc này Diệp Lân mới ngồi dậy, bưng cơm đưa đến bên miệng Hạ Trí.
“Bệ hạ, ngài có mệt không? Đừng làm bị thương long tử trong bụng nha!” Diệp Lân cười khẽ.
“Anh còn diễn nữa à! Anh cho rằng em sẽ tin chuyện quỷ trùng mà anh nói sao?” Hạ Trí đẩy anh ra, nói chuyện hơi lớn hơn một chút, cổ họng cũng hơi đau rát.
“Em và anh có thể đến nơi quỷ quái này, vậy còn có loại quỷ trùng nào mà không có khả năng tồn tại?” Thấy giọng nói của Hạ Trí khàn khàn, Diệp Lân múc một thìa canh đưa đến bên môi Hạ Trí: “Đó gọi là cổ, hỉ cổ. Nó đến từ một tiểu quốc ở Tây Vực. Ở quốc gia đó nam nhân rất nhiều, nhưng nữ nhân lại rất ít, để có thể tiếp tục sinh sản kéo dài hương hỏa, có một số nam nhân sẽ ăn loại cổ trùng này.”
Trong lòng Hạ Trí run lên, một dự cảm xấu hiện lên trong đầu.
“Anh ra sức như vậy, bệ hạ nhất định sẽ có long tự.”
“Ông đây giết anh!” Hạ Trí túm lấy cổ Diệp Lân, hận không thể bóp ch ết tên này.
Diệp Lân không hề sợ hãi, trông như thể đang cười đến mức bụng sắp vỡ tung.
Hạ Trí lập tức kịp phản ứng: “Anh lại đùa giỡn em!”
“Em không muốn sao?”
“Anh muốn, anh muốn em sinh con cho anh!”
Đúng lúc này, giọng nói của Dương công công vang lên từ ngoài cửa: “Bệ hạ! Bệ hạ!”
“Chuyện gì!”
“Bệ hạ có hỉ! Có hỉ rồi! Trần quý phi mang thai rồi!”
Mọi nếp nhăn trên khuôn mặt Dương công công đều giãn ra khi mỉm cười.
Hạ Trí ngẩn người: “Cái gì? Có thai?”
“Đã ba tháng rồi! Bệ hạ! Chẳng trách gần đây Trần quý phi đều ăn không ngon!”
Diệp Lân bình tĩnh nói: “Dương công công, bệ hạ đã biết rồi. Ngươi đi ra ngoài trước đi, để bệ hạ tỉnh lại. Bệ hạ vẫn luôn mong đợi long tử ra đời, hiện tại rất vui mừng.”
“Ừ.” Dương công công không ngốc, ông ta có thể cảm nhận được hoàng đế không thật sự vui mừng.
Rốt cuộc cũng do bản thân không có hỏa lực kim tinh, lại ở trước mặt Diệp đại nhân nói chuyện phi tần mang thai, đây chẳng phải sẽ làm cho người bên gối của hoàng đế khó chịu, làm cho Diệp đại nhân khó chịu, bệ hạ cũng sẽ không vui.
Đến khi Dương công công rời đi, Hạ Trí chỉ cảm thấy có một lực đ è xuống vai mình, ánh mắt lạnh lùng của Diệp Lân rơi vào trên người cậu, anh nghiến răng nói: “Em…lại ngủ với nữ tử khác sau lưng anh?”
“Em không có!” Hạ Trí dùng sức đẩy Diệp Lân ra, nhưng lại không được.
“Không có?” Diệp Lân nheo mắt lại.
“Nói nhảm! Nàng ta đâu phải gu của em?”
“Ồ, vậy gu mà em thích là ai?” Diệp Lân lại hỏi.
“Em cũng bị anh làm đến nghẹn chết rồi, còn ăn được gì chứ!”
“Cũng đúng… Em cũng sắp có đứa nhỏ của anh rồi.” Diệp Lân rất nghiêm túc sờ vào cái bụng của Hạ Trí.
Hạ Trí chỉ cảm thấy kinh khủng, vừa rồi còn tưởng Diệp Lân đang đùa giỡn mình, nhưng hiện tại Diệp Lân lại tỏ ra vô cùng nghiêm túc, chẳng lẽ chuyện cổ trùng kia là thật sao?
“Bệ hạ, em bị cắm sừng rồi, có nên điều tra không?” Diệp Lân cắn mũi Hạ Trí hỏi.
Hạ Trí không chịu nổi sự dính người của anh, nghiêng đầu nói: “Có gì phải kiểm tra? Phi tần có thai, đúng lúc bảo vệ được cái đầu của anh.”
Diệp Lân cười nói: “Không phải các phi tần cứu mạng anh, mà là bệ hạ không nỡ. Bất kể anh đắc tội với bệ hạ thế nào thì bệ hạ cũng không nỡ lấy mạng anh.”
“Em quên đi!” Hạ Trí cười lạnh.
“Vậy thì bệ hạ hãy chăm sóc tốt cho thai nhi của mình. Vi thần sẽ đi gặp Trần quý phi.”
“Anh nhanh đi đi! Tốt nhất là đừng quay lại!” Cuối cùng Hạ Trí cũng đạt được điều mình muốn, đá cho Diệp Lân một cước.
Diệp Lân chậm rãi đứng lên, mặc quần áo vào, chải đầu và đội mũ quan lên.
Hạ Trí ngồi bên giường nhỏ, nhìn Diệp Lân chải đầu, đúng là có chút hương vị của một mỹ nhân đang trang điểm trước gương.
Chờ Diệp Lân vừa rời khỏi tẩm điện, Hạ Trí đã đứng dậy, không để ý đến đau đớn trên người, ngồi dậy chống đẩy, chỉ muốn được bơi 1500m tự do ngay lập tức!
Ai mà ngờ được, chỉ chưa đầy nửa khắc, cửa cung đã mở ra, chỉ nhìn thấy Diệp Lân đang dựa vào cửa, khẽ cười nói: “Bệ hạ, ngài đang làm gì vậy? Chẳng lẽ ngài cho rằng đứa trẻ sẽ rớt ra khỏi người bằng con đường này sao?”
Hạ Trí đứng sững sờ ở đó, không nhịn được hỏi: “Sao anh lại quay lại?”
“Vi thần nhớ bệ hạ.”
“Em không cần anh nhớ em! Anh cút xa chừng nào tốt chừng nấy! Cút đi!”
“Bệ hạ, nếu ngài đã khẳng định trong bụng Trần quý phi không phải cốt nhục của hoàng gia, vậy thần có nên rót cho Trần quý phi một chén hồng hoa không?”
“Anh xem TV quá nhiều rồi!”
Lần này Diệp Lân thật sự đi xa rồi, nhưng Hạ Trí vẫn không khỏi thắc mắc, liệu mình có nên uống một chén hồng hoa không?
Cổ trùng kia chỉ là trò đùa của Diệp Lân thôi!
Nếu là thật…
Thôi đi! Nếu anh thật sự dám làm vậy thì trực tiếp một kiếm gi ết chết anh!
Trần quý phi đang ở trong tẩm cung của mình lo lắng bất an.
Từ ngày hoàng đế ngã ngựa ngất đi, tính tình của y từ khi tỉnh lại đã thay đổi rất nhiều, không có hứng thú với nữ tử nữa, không chỉ không tuyển tú, mà còn không ngủ với phi tần trong hậu cung mấy tháng. Làm sao y lại không biết đứa nhỏ này không phải của mình chứ?
Lúc này, cửa cung điện mở ra.
Có người đi vào, bước đi không nhanh không chậm, không giống Dương công công, càng không phải hoàng đế.
“Nương nương, vi thần là Ngự sử Diệp Lân, thỉnh an nương nương.”
“Hóa ra là Diệp đại nhân.” Trần quý phi cong môi cười, nàng ta vốn là mỹ nhân nổi tiếng trong kinh thành, xinh đẹp động lòng người, khi cười lên càng khiến người ta mê đắm.
“Vi thần đến đây vì chuyện gì, chắc hẳn trong lòng nương nương phải hiểu rõ, đúng không?”
“Tại sao bệ hạ không đến mà Diệp đại nhân lại đến?”
Trần quý phi có tai mắt trong cung, bên phía hoàng đế cũng không ngoại lệ. Cho dù văn võ trong triều đều cho rằng hoàng đế triệu kiến Diệp Lân đến để bàn chuyện quốc sự, nhưng Trần quý phi lại biết vị Diệp đại nhân này nằm bên cạnh hoàng đế.
Nàng ta đã sớm nghe nói Diệp Lân này là một mỹ nam hiếm có, nhưng dù có đẹp trai đến đâu thì vẫn là nam nhân, hoàng đế ôm vào lòng cũng không cảm thấy mềm mại, chắc chỉ thấy mới mẻ mấy ngày thôi.
Nhưng sau khi nhìn thấy hắn hôm nay, Trần quý phi mới nhận ra rằng sự thật không phải vậy.
Nữ tử trong hậu cung chỉ xinh đẹp mà thôi, nhưng tên Diệp Lân này lại giống như một viên ngọc tinh xảo được chạm khắc tỉ mỉ, đường cong đẹp đẽ, dung mạo trong trẻo, mềm mại sáng bóng nhưng lại kiên cường, nhìn vào không bao giờ thấy chán.
Diệp Lân giơ tay lên, Dương công công dẫn theo thị vệ đi vào, dẫn hết mọi người trong cung của Trần quý phi đi.
Trần quý phi ỷ phụ thân của mình là long hổ tướng quân, tay cầm trọng binh, nàng ta không nghĩ hoàng đế có thể làm gì được mình. Nhưng khi nhìn thấy Diệp Lân này, nàng ta lại bắt đầu lo lắng.
Diệp Lân dùng một chân kéo ghế lại, ngồi xuống dựa vào lưng ghế, bộ dạng lười biếng mà ngang ngược tràn đầy tà khí, hoàn toàn khác với phong thái khiêm tốn văn nhã mà hắn thể hiện trước mặt người ngoài.
“Quý phi nương nương, vi thần chỉ có một câu hỏi muốn hỏi người: Đứa con trong bụng người là của ai?”
“Bổn cung chính là quý phi do bệ hạ th ân phong, đứa nhỏ trong bụng ta chắc chắn là cốt nhục của bệ hạ!”
Diệp Lân nhìn Trần quý phi, đột nhiên cười đến mức bả vai rung lên.
“Ngươi… ngươi đang mang thai đứa con của bệ hạ sao? Nói đúng hơn là bệ hạ đang mang thai đứa con của ta! Ha ha ha ha!”
Nụ cười của hắn vừa hung dữ vừa tà ác, ánh mắt của Trần quý phi vô thức bị hắn hấp dẫn, từng chút một ngã xuống, không biết đã bị vỡ thành từng mảnh từ lúc nào.
“Ngươi… Ngươi làm càn! Lời này của ngươi thật đại nghịch bất đạo!”
Diệp Lân một tay chống đầu gối, tiến đến gần Trần quý phi: “Nương nương, vi thần đã sớm làm chuyện đại nghịch rồi, hơn nữa còn làm rất nhiều ngày… Về sau, thần sẽ tiếp tục đại nghịch bất đạo mỗi ngày. Người có biết vì sao đầu thần vẫn còn ở trên cổ không?”
“Tại… Tại sao?”
Chẳng lẽ hắn nắm được nhược điểm của hoàng đế sao?
“Đương nhiên là bệ hạ chỉ yêu một người đại nghịch bất đạo như thần rồi. Thần một ngày không nghịch, bệ hạ sẽ không yên tâm đâu.”
Vừa nói, Diệp Lân vừa đứng dậy.
Chỉ nghe thấy tiếng đóng đinh gỗ từ ngoài cửa sổ vọng vào, cả tòa cung điện đều bị đóng đinh. Gió thổi không lọt.
“Diệp Lân, ngươi muốn gì?”
“Thỉnh Trần quý phi an tâm dưỡng thai, long thai của bệ hạ quan trọng hơn.”
Diệp Lân lui ra ngoài.
Dương công công đi đến bên cạnh Diệp Lân, nhỏ giọng nói: “Không xong rồi! Một trong những thị nữ thân tín của Trần quý phi đã giả trang thành thái giám và chạy trốn ra ngoài!”
“Nếu nàng ta đã bỏ chạy thì cứ để chạy đi. Nhớ cử người lùng bắt, nhưng đừng thật sự bắt nàng ta.”
“Diệp đại nhân nói thế nào, thì cứ như vậy đi.”
Khi Diệp Lân trở về tẩm cung của hoàng đế, anh đã gọi tên tiểu thái giám được cử ở lại đó đến hỏi chuyện.
“Lúc ta không ở đây, hoàng thượng đã ăn uống gì?”
“Bệ hạ không ăn không uống, chỉ ở một mình trong tẩm cung.”
“Ngay cả hồng hoa cũng không c ần sao?” Diệp Lân mỉm cười hỏi.
“Không có.” Thái giám trẻ tuổi nghi ngờ ngẩng đầu lên, không biết bệ hạ muốn hồng hoa để làm gì?
Diệp Lân mỉm cười bước vào, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt của Hạ Trí còn đen hơn.
“Bệ hạ, nghe nói ngài ăn không ngon, là vì bị Trần quý phi lừa gạt sao? Hay là vì ngài đang nghĩ đến đứa con của mình cùng vi thần?”
Hạ Trí nghe vậy thì nổi trận lôi đình, chỉ thấy một luồng sáng lạnh lẽo lóe lên, một thanh kiếm kề sát trên vai Diệp Lân.
“Em đã nghĩ rất lâu rồi. Em sẽ giết anh trước! Nói không chừng anh có thể trở về?”
“Về đâu?”
“Hiện đại.”
“Nếu vi thần chết, bệ hạ có tự sát và đi theo không?”
“Nói nhảm! Đương nhiên là không! Không có anh gieo họa, em có thể sống một cuộc sống bình yên!”
“Bệ hạ thanh tịnh không tới nửa khắc thì sẽ nhớ vi thần thôi. Thật ra bệ hạ không muốn thanh tịnh, bệ hạ muốn biết con hỉ trùng kia có phải là thật hay không thôi.”
“Hỉ trùng kia là thật sao?!” Hạ Trí tức giận trừng mắt nhìn Diệp Lân.