Có Một Chú Cá Heo Muốn Trêu Chọc Tôi

Chương 108

Ban đầu, đối với các thành viên Đại học S, chuyến sang Trung Quốc đấu giao hữu lần này chỉ giống như đi du lịch.

Nhưng khi Hạ Trí và Carlvin làm dậy sóng mặt nước trong cuộc đua, tất cả bọn họ đều sững sờ.

Cuộc đối đầu giữa Hạ Trí và Carlvin là cuộc chiến về kỹ thuật và sức mạnh. Hai người gần như chạm đến thành bể bơi cùng lúc, rồi đồng thời xoay người.

Điều khiến các thành viên đội S kinh ngạc là sau khi quay đầu, Hạ Trí lại dẫn trước Carlvin một chút.

Trên bờ, Manson nheo mắt, tầm nhìn dán chặt vào Hạ Trí.

Diệp Lân bước đến bên cạnh Manson với dáng vẻ ung dung, cười nói: “Cậu ấy nhanh lắm phải không?”

Manson vẫn không rời mắt, nhưng giọng nói lại thêm phần lạnh lùng: “Anh đang cố tình chọc giận tôi?”

“Chọc giận cậu?” Diệp Lân khó hiểu.

“Ba năm trước, anh bơi như thế nào?”

Lúc này, Hạ Trí và Carlvin đã chạm đích, Hạ Trí thắng Carlvin chỉ vỏn vẹn 0,04 giây. Các thành viên đội S đều im lặng.

Ở lượt bơi này, Lâm Tiểu Thiên đứng thứ tư, còn một tuyển thủ của Đại học Q xếp thứ tám.

Tình hình của Lâm Tiểu Thiên không mấy khả quan, anh ta thở dài một hơi.

Nhóm thi đấu thứ hai ra rất nhanh, Manson không thèm liếc nhìn Diệp Lân, trực tiếp bước lên bục xuất phát.

Bởi vì phần thi căng thẳng trước đó, các tuyển thủ Đại học S đều không dám lơ là, sợ nếu bản thân không vào được chung kết thì sẽ rất mất mặt.

“Chưa gì đã giao lưu chiêu thức rồi.” Lục Trần xoa cằm.

Hà Kính Phong không hiểu ý anh ta, dù bình thường hai người chẳng hợp nhau mấy, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Ý anh là hai người này có thù oán gì hả?”

Lục Trần cười cười, không ngại tám chuyện với Hà Kính Phong, “Khi Diệp Lân còn học cấp ba, cậu ấy từng tham gia một trại huấn luyện ở Úc. Khi đó, Manson Howell cũng là học viên trong trại. Hình như hai người từng thi đấu để tranh giành một cô gái, và Diệp Lân thua Manson. Phải biết là Manson nhỏ hơn Diệp Lân tận ba tuổi đó.”

“Hả? Diệp Lân thua một tên nhỏ hơn mình ba tuổi á?”

Ở hiện tại, cách nhau ba tuổi không phải vấn đề lớn. Nhưng ba năm trước, về lý mà nói, trạng thái thể chất và kỹ thuật của Diệp Lân đáng lẽ phải thành thục hơn Manson, thua trận đồng nghĩa với việc thực lực kém hơn rất nhiều.

“Đúng vậy.”

“Ra là thế…” Hà Kính Phong gật gù ra vẻ đã hiểu.

“Hiểu cái gì?” Lục Trần nghiêng đầu nhìn cậu, cười khẽ.

“Chứng tỏ cô gái đó không phải gu của Diệp Lân!”

“Đúng vậy, không thể phủ nhận là tiêu chuẩn của Diệp Lân rất cao.” Lục Trần cười, liếc nhìn Hạ Trí đang đứng trên bờ, quấn khăn tắm, cười nói với Trần Gia Nhuận.

Trần Gia Nhuận khoác vai Hạ Trí, cười tủm tỉm hỏi: “Cậu đoán xem, vòng loại này Diệp Lân có thắng được Manson không?”

“Không thể.” Hạ Trí trả lời chắc nịch.

“Tại sao cậu chắc vậy?”

“Vì không có tôi, Diệp Lân không thể bơi hết sức.”

Ngay lúc đó, Lạc Ly bước tới, túm cằm Trần Gia Nhuận kéo ra xa.

“Xem thi đấu đi.”

Trên bục xuất phát, tất cả vào vị trí. Lương Duệ và Diệp Lân lần lượt đứng hai bên của Manson.

Lương Duệ mím chặt đôi môi, thằng nhóc này vẫn là quá căng thẳng.

Tiếng còi vang lên, mọi người lao xuống nước.

Tư thế bơi của Manson rất linh hoạt, từng động tác, nhịp thở đều phối hợp hoàn hảo.

Trên bờ, Hạ Trí siết chặt khăn tắm, ánh mắt vô thức dõi theo và phân tích mỗi một động tác của Manson.

Diệp Lân cũng thể hiện trình độ cực cao, bơi sát với Manson, bọt nước do hai người tạo ra mang mười phần uy lực.

Các tuyển thủ Đại học S đều nhìn đến ngây người.

Một tuyển thủ trẻ tuổi bước đến bên cạnh Carlvin, hỏi nhỏ: “Người đó là ai vậy? Sao chúng ta chưa từng gặp?”

“Vì trình độ của cậu chưa đủ, nên không được chọn tham gia Đại hội Thể thao Sinh viên Quốc tế năm ngoái.” Carlvin cười, xoa đầu cậu ta.

Khi còn mười mét cuối cùng, ngay cả Hạ Trí cũng không ngờ Diệp Lân sẽ liều mạng đến vậy, bơi như tên bắn về phía trước, và tốc độ của Manson cũng ngày càng nhanh. Sự cạnh tranh giữa họ rõ ràng đến mức ai cũng có thể thấy.

Cả hai chạm đích gần như cùng lúc, bằng mắt thường không thể phân biệt ai nhanh hơn.

Khi huấn luyện viên Bạch công bố kết quả, phía Đại học Q phát ra tiếng kêu tiếc nuối, còn các thành viên Đại học S lại vỗ tay ăn mừng. Manson về nhất, Diệp Lân thứ hai, còn Lương Duệ đứng thứ tư.

Lương Duệ ngẩng đầu, căng thẳng đếm xem bản thân đứng thứ mấy trong 16 tuyển thủ dự thi. Khi biết ở vị trí thứ bảy, cuối cùng cậu ấy cũng lộ ra nụ cười vui vẻ của trẻ con.

Diệp Lân ngẩng đầu, vừa cười vừa thở dài, dường như tiếc nuối vì khoảng cách nhỏ nhoi ấy.

Manson tháo kính bơi, nhìn Diệp Lân.

Vừa rồi khi ở dưới nước, khi bị Diệp Lân truy đuổi gắt gao, cơ bắp cậu ta căng cứng, tim đập dồn dập, đó là cảm giác mà Manson đã lâu không trải qua khi thi đấu.

Không phải cậu ta không gặp đối thủ mạnh, như Carlvin chẳng hạn, nhưng hôm nay, Diệp Lân lại có sự bền bỉ như không chịu khuất phục, không thể bẻ gãy. Nếu làn bơi có thể kéo dài vô tận, thì Diệp Lân sẽ không ngừng truy đuổi, cho đến khi nuốt chửng Manson.

Nhưng khi cuộc thi kết thúc, Diệp Lân lại trở về với dáng vẻ bình thản và ung dung, như thể mọi sự sắc bén dưới nước đều đã tan biến.

Diệp Lân đứng dậy khỏi mặt nước, đi lướt qua người Manson rồi bơi về phía Lương Duệ, xoa đầu cậu ấy: “Bơi không tệ, đúng là hạ gục anh Tiểu Thiên của cậu rồi.”

Lương Duệ ngẩng đầu, quả nhiên thấy sắc mặt Lâm Tiểu Thiên ở trên bờ khó coi vô cùng.

Diệp Lân lên bờ, Hạ Trí ném cho anh một chiếc khăn tắm, vừa vặn trùm kín đầu anh.

Bị che mắt nên Diệp Lân lảo đảo, suýt thì ngã. Hạ Trí thấy vậy lập tức chạy đến ôm cổ anh.

Qua lớp khăn tắm, Hạ Trí nghe thấy tiếng cười khẽ của Diệp Lân, ngay lập tức nhận ra anh cố tình. Hạ Trí tức giận đẩy Diệp Lân ra, nhưng Diệp Lân lại ôm chặt lấy cậu, còn tiện thể cắn nhẹ vào tai cậu một cái.

“Anh đủ rồi đấy.”

“Anh biết lúc nãy thi đấu… em cứ nhìn chằm chằm Manson.”

Hạ Trí bật cười, nói thầm: “Hóa ra anh liều mạng với Manson là vì em nhìn cậu ta à?”

“Đúng vậy.”

Tiếp theo là đấu loại 100m bơi ếch.

Trần Gia Nhuận vừa khởi động cổ tay, vừa bước lên bục xuất phát.

Bình thường anh ấy lúc nào cũng lười nhác, nhưng ngay khoảnh khắc ấn chặt kính bơi, cả cơ thể lập tức toát ra vẻ nam tính.

Bơi ếch vốn không phải là thế mạnh của Đại học Q, bao nhiêu năm mới xuất hiện một Trần Gia Nhuận đã là rất hiếm hoi. Sau hai lượt vòng loại, gần như toàn đội bị loại, chỉ còn mỗi Trần Gia Nhuận vào chung kết, xếp thứ hai. Người xếp thứ nhất chính là bạn cùng lớp hồi trung học ở Úc của anh ấy.

Hai người đã là đối thủ từ trước, năm nào Trần Gia Nhuận về Úc cũng đấu tay đôi ba trăm hiệp với người kia. Gặp lại hôm nay, họ khoác vai trò chuyện rôm rả.

Trần Gia Nhuận nheo mắt, cười khanh khách như trẻ con.

Từ xa, Diệp Lân nhìn anh ấy bằng ánh mắt đầy thương cảm: “Con cáo này béo tốt rồi, giờ ai cũng có thể vuốt ngược lông trắng của nó.”

Quả nhiên, Hạ Trí nhận thấy đại ca Lạc trông lạnh lùng hơn hẳn.

Trong trận 100m bơi bướm sau đó, Lạc Ly đã hạ gục Đại học S trong nháy mắt, sức mạnh bùng nổ của anh ấy khiến người ta không thể rời mắt.

“Ôi, huấn luyện viên Bạch, Đại học Q các thầy làm thế là không được đâu.” Hà Kính Phong bước đến cạnh Bạch Cảnh Văn, nói.

“Chúng tôi có quan hệ với Đại học S, nếu Đại học Kỹ thuật các cậu muốn thì cũng có thể liên hệ với các trường bơi mạnh khác. Như vậy thì chúng ta có thể tổ chức thêm trại huấn luyện quốc tế hay gì đó. Chứ nếu chỉ có Đại học S thì cũng chỉ đủ làm hòn đá mài cho Đại học Q thôi.” Huấn luyện viên Bạch lên tiếng.

Hà Kính Phong há miệng, trong khoảnh khắc không biết nói gì.

Lục Trần khoanh tay bước tới: “Tôi có thể liên hệ với Đại học H ở Mỹ, mọi người cùng góp sức, biết đâu lại tổ chức được một trại huấn luyện quốc tế.”

“Nhìn xem, đây mới là thái độ tích cực.” Bạch Kính Văn nói.

Sau khi vòng loại bơi ngửa kết thúc, lại đến lượt vòng loại 200m bơi tự do.

Hạ Trí và Manson Howell được xếp cùng một nhóm.

Diệp Lân và Carlvin đứng trên bờ, Carlvin hào hứng hỏi: “Cậu nghĩ là Manson nhanh hơn, hay đồng đội không biết nói tiếng Anh của cậu nhanh hơn?”

“Ừm… Tôi đoán là đồng đội giả vờ không biết nói tiếng Anh của tôi.”

“Hả?” Carlvin nhíu mày khó hiểu.

Ánh mắt Diệp Lân tập trung vào người Hạ Trí. Khi Hạ Trí biết rằng vài năm trước Manson từng thắng Diệp Lân, trong giai đoạn sa sút của anh, cậu đã muốn thắng Manson bằng được.

Ánh mắt Diệp Lân nóng rực, kiên trì dõi theo từng cử động của Hạ Trí.

“Thật muốn nhảy xuống nước thi đấu với họ…” Hà Kính Phong không cam lòng nói.

Lục Trần cũng nhìn Hạ Trí trên bục xuất phát, thầm nghĩ, ai mà không muốn chứ.

Đối thủ càng mạnh, Hạ Trí lại càng bứt phá. Thi đấu với một người như thế, sẽ dễ dàng bị nghiện.

Ngay khoảnh khắc các tuyển thủ cúi xuống vào tư thế chuẩn bị, Manson đã cảm nhận được luồng năng lượng mạnh mẽ bao quanh Hạ Trí, như đang bị nén chặt và chờ bùng nổ.

Khi đầu ngón tay Hạ Trí chạm vào mặt nước, cậu lập tức hòa vào không gian ấy. Những cú quạt nước của cậu mạnh mẽ, từng tia nước bắn tung tóe như kiếm như hoa, phóng khoáng và tự do.

Sự phóng khoáng ấy tạo nên vẻ đối lập rõ ràng với cảm giác đầy sức nặng trong từng động tác của Manson.

Trong 50m đầu tiên, Manson dẫn trước một chút, nhưng sau cú xoay người, Hạ Trí lại vượt lên.

Manson giữ nhịp tăng tốc ổn định, sau 25m lại nhích lên dẫn trước Hạ Trí một chút.

Trong trường đầu, bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở, như thể chỉ một cái nháy mắt thôi cũng có thể quyết định thắng bại.

Lại một lần xoay người, chỉ qua ánh sáng lướt qua mắt, Manson đã cảm nhận được lực đạp tường mạnh mẽ và động tác xoay người trơn tru của Hạ Trí.

Hạ Trí vươn dài cánh tay, tư thế đẹp đến mức tưởng chừng như cậu đang kết nối hơi thở của mình với dòng nước — hai thứ vốn không thể hòa hợp, nhưng lại dần hòa làm một.

Manson dốc toàn lực, một lần nữa vượt lên dẫn trước Hạ Trí, nhưng khoảng cách giữa họ ngày càng sít sao. Những người cùng nhóm đã bị họ bỏ xa từ lâu.

Sau lần xoay người cuối cùng, Hạ Trí tăng tốc hết cỡ, cậu cắn chặt răng nhịn thở, như thể dù lồ ng ngực có rách toạc ra, cậu cũng không ngừng quạt nước.

Tim Manson như bị kéo căng bởi từng nhịp quạt nước của Hạ Trí. Hai người bơi song song, sát cánh bên nhau, khiến đám đông trên bờ nín thở không dám phát ra một âm thanh nào, như thể chỉ cần họ thở ra, thì luồng khí ấy sẽ làm mất nhịp của Hạ Trí hoặc Manson trong nước.

Trong đầu Hạ Trí không biết đã bao nhiêu lần hiện lên hình ảnh Diệp Lân trong trại huấn luyện năm đó, khuôn mặt của anh luôn bình thản như mây trời, nhưng bên trong lại lạc lõng, không biết tương lai sẽ đi về đâu.

Cú quạt tay cuối cùng của Hạ Trí như muốn với lấy hình bóng của Diệp Lân trong quá khứ. Ngón tay cậu chạm vào thành bể, kết thúc chặng đua.

Ngẩng đầu lên khỏi mặt nước, Hạ Trí há miệng hít thở từng hơi thật sâu. Ở làn bơi bên cạnh, Manson tháo kính bơi ra. Tim cậu ta đập dữ dội, nhưng ánh mắt vẫn nhịn không được liếc về phía Hạ Trí, muốn biết khuôn mặt cậu lúc này sẽ có biểu cảm gì.

Hạ Trí chỉ lặng lẽ điều chỉnh nhịp thở.

Phải rồi, đây chẳng qua chỉ là một trận đấu tập. Chẳng lẽ chỉ vì dẫn trước một chút mà đã phải sướng như điên?

Manson thầm cảm thấy mình đã thua, và kết quả công bố cũng đúng như cậu ta dự đoán.

Các thành viên của Đại học S đồng loạt thốt lên kinh ngạc, không ngờ Manson lại thua ngay trong một trận đấu tập!

Thế nhưng trên gương mặt Manson lại không hề có vẻ tức giận. Cậu ta điềm nhiên bơi lên bờ.

Tiếp theo là lượt thi của nhóm Diệp Lân và Carlvin.

Lần này, Diệp Lân bùng nổ sức mạnh, vượt mặt Carlvin để giành vị trí đầu bảng.

“Woa, anh Lân máu lửa quá trời!” La Miện, người đứng cuối nhóm, tuy thành tích không tốt nhưng thấy Diệp Lân giành hạng nhất thì vẫn vui lây.

Sau đó là vòng loại của các nội dung khác. Nhờ màn thể hiện xuất sắc của Diệp Lân và Hạ Trí, Đại học S bắt đầu nghiêm túc hơn với trận đấu này. Những tuyển thủ không lọt vào vòng chung kết đều vô cùng hụt hẫng.

Buổi sáng kết thúc, cả đội cùng nhau đến nhà ăn dùng bữa.

Để chào đón Đại học S và thể hiện tay nghề đỉnh cao, bếp trưởng đã nấu hết các món sở trường. May mà Bạch Kính Văn đã dặn trước là làm đồ ăn Trung Hoa, chứ không chắc bếp trưởng sẽ thử nghiệm món steak, gà rán, hamburger rồi ra thành phẩm chẳng ra đâu vào đâu.

Hạ Trí và Diệp Lân cầm khay thức ăn ngồi đối diện nhau. Carlvin có vẻ rất có cảm tình với họ, kéo luôn cả Manson ngồi cùng bàn.

Manson ban đầu không muốn, dù sao giữa cậu ta và Diệp Lân từng có khoảng thời gian căng thẳng, giờ ngồi cùng bàn ăn cơm thì thật xấu hổ.

Nhưng Carlvin lại hào hứng trò chuyện, quay sang hỏi Hạ Trí: “Này Hạ Trí, anh thật sự rất cừ! Từ trước đến giờ anh huấn luyện ở đâu vậy? Trước khi vào đại học chắc cũng có huấn luyện viên riêng đúng không?”

Carlvin nhớ lúc thi đấu, Diệp Lân đã nói Hạ Trí chỉ giả vờ không biết tiếng Anh. Vì thế giờ cậu ta cực kỳ mong đợi cậu mở miệng nói chuyện.

Manson cũng tò mò về quá trình tập luyện của Hạ Trí. Cậu ta giằng co trong lòng chưa đến ba giây, rồi vẫn quyết định ngồi xuống bên cạnh cậu.

“Tôi không tập luyện ở đâu cả. Trước khi vào cấp hai, cha tôi chính là huấn luyện viên của tôi.” Hạ Trí đáp.

“Cha anh giỏi thật đấy, có thể đào tạo ra nền tảng tốt như vậy!”

Diệp Lân biết Carlvin sắp hỏi về cha của Hạ Trí, nên cố tình chuyển chủ đề: “Em đi lấy vài món Trung Quốc nổi tiếng nhất ở đây cho họ thử xem.”

“Món nổi tiếng nhất? Khoai tây hầm bò à?” Hạ Trí cau mày, không biết Diệp Lân lại định giở trò gì.

“Đúng rồi. Khoai tây hầm bò với hồi, quế, tỏi, gừng. Thêm cả ớt hiểm trong món gà xào cay. Trộn lại cũng thành một món ngon đấy.”

“…”

Chuyện này nếu cậu không tự tay làm, để Diệp Lân chế biến thì chắc còn kinh khủng hơn.

Diệp Lân thao thao bất tuyệt giới thiệu với Carlvin về món ăn sắp được mang ra, khiến Carlvin liên tục nuốt nước bọt. Manson dù cố tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng cũng hơi xao động.

Hạ Trí bưng một đ ĩa sứ trắng, đặt xuống bàn.

Diệp Lân híp mắt cười đầy bí hiểm: “Nếm thử xem, hương vị này chắc chắn sẽ khiến các cậu nhớ mãi không quên.”

Ngồi gần họ nhất là Trần Gia Nhuận, lúc này đã cười đến mức suýt phun cả cơm ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment