Có Một Chú Cá Heo Muốn Trêu Chọc Tôi

Chương 2

Hạ Trí vất vả dẫn Sầm Khanh Miễn cắt đuôi đám người đang đuổi theo bọn họ, Sầm Khanh Miễn cúi đầu, miệng sắp sùi bọt mép đến nơi, trong khi Hạ Trí đã nhanh chóng lấy lại hơi thở.

Cậu kéo cổ áo cho bớt nóng, không nhịn được mà nhớ đến người đàn ông ở trong con hẻm kia.

Hình như nơi đó là con hẻm phía sau một quán bar nhỏ, thường xuyên có bartender hoặc nhân viên phục vụ tới đó vứt rác hoặc thỉnh thoảng hút thuốc.

Chỉ là nụ cười của người đàn ông kia, cậu càng nghĩ lại càng cảm thấy xấu xa.

“Này, hình như tao… Nhìn thấy Diệp Lân thì phải.” Hạ Trí ngẩng đầu lên, đạp Sầm Khanh Miễn một cái.

Sầm Khanh Miễn lảo đảo về phía trước, đáp lại: “Ai? Diệp Lân nào?”

“Còn Diệp Lân nào nữa?” Hạ Trí lùi về phía sau, dựa vào cột điện rồi nhớ lại khuôn mặt người kia.

Khí chất dịu dàng nhưng lại ẩn chứa sự sắc sảo.

Hạ Trí đã vô số lần xem người đó thi đấu trên tivi hoặc trên máy tính, ống kính thường quay cận khuôn mặt anh, mặc dù đeo kính bơi nên không nhìn thấy mắt, nhưng khi tất cả mọi người trên bục xuất phát đều căng thẳng thì Diệp Lân luôn giữ một nụ cười nhạt nhòa.

“Không thể nào! Diệp Lân ở trong đội bơi lội của đại học Q mà! Kể cả sau này anh ta có không tham gia thi đấu nữa… Thì cũng phải ở đại học Q chứ, làm sao có thể xuất hiện ở… ở chỗ này được…”

Sầm Khanh Miễn thực sự muốn nôn.

“Cũng đúng… Tao nhìn thấy anh ta đang hút thuốc lá…” Hạ Trí thở dài một cái.

“Đúng vậy! Sao Diệp Lân có thể biết hút thuốc được? Có vận động viên thể thao nào lại không chăm sóc cơ thể mình như thế chứ?”

“Ừ.” Hạ Trí gật đầu một cái: “Nhưng có thể sau này anh ta sẽ không tham gia thi đấu nữa.”

“Không phải có tin đồn là do bệnh tim hay viêm phổi nên anh ta mới không tham gia sao? Nếu quả thật là như vậy thì anh ta lại càng không nên hút thuốc! Thế nên không thể nào là Diệp Lân được! Là do mày quá nhớ nhung nam thần của mày nên mới nhìn nhầm thôi!”

Sầm Khanh Miễn không ngừng chứng minh với Hạ Trí, người ở trong con hẻm đó không thể nào là Diệp Lân được.

“Mày nói đúng có một nửa thôi, nửa còn lại sai rồi.”

“Chỗ nào đúng chỗ nào không đúng?”

Hạ Trí đi về phía trước, quay đầu lại nhìn Sầm Khanh Miễn: “Người hút thuốc lá trong con hẻm đó hẳn không phải là Diệp Lân. Với lại, anh ta không phải nam thần của tao.”

Nói xong, Hạ Trí lại nhét tay vào túi áo rồi tiếp tục đi về phía trước.

Nhóm người Thư Tuấn vất vả đi tới một đầu khác của con hẻm, không phải là Hạ Trí và Sầm Khanh Miễn, chỉ có một bóng người cao gầy ngước đầu híp mắt lại, lười biếng hút thuốc.

Đốm lửa lúc sáng lúc tối.

Người nọ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tạp dề quấn quanh hông nhìn rất nho nhã, nhưng dáng vẻ chậm chạp phun khói thuốc ra lại khiến anh như đang ở trong một thế giới khác.

A Tài bị Hạ Trí đấm một quyền nện đến tận phổi, không nhịn được nữa mà hét lên một tiếng: “Này, có thấy hai thằng nhãi nào không? Một đứa trông như con gái, còn đứa kia cao cao mặc đồ thể thao ấy!”

Người đàn ông đang hút thuốc chậm rãi bước ra từ trong bóng tối, trên đầu ngón tay anh kẹp một điếu thuốc đã cháy được hơn nửa đoạn đang bị xoay tròn, giống như lúc nào cũng có thể đâm trúng lòng bàn tay anh, thế nhưng lần nào anh cũng có thể thành thạo tránh đi.

Vừa lười biếng vừa nguy hiểm.

Cho đến khi một giọng nói rõ ràng vang lên.

“Là A Tuấn à, cậu không ở quán net làm ăn đi mà chạy tới nơi này làm gì?”

Khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhóm người Thư Tuấn cũng hơi ngẩn người.

Người đàn ông trước mặt rất đẹp trai, đôi mắt sáng trong, mang theo sự điềm tĩnh và thản nhiên có thể bao dung mọi thứ.

Anh rất cao, ống tay áo sơ mi vừa vặn được xắn lên ngay dưới cùi chỏ, chỉ vẻn vẹn có một đoạn cánh tay nhỏ thôi đã lộ ra đường nét rắn chắc lại to lớn, nhưng cả người anh lại không hề to con, ngược lại, bờ vai rộng và vòng eo thon gọn tạo nên sự hài hòa giữa vẻ đẹp dịu dàng và sức mạnh nam tính.

“Anh… Anh Lân… Chuyện này, em bị người ta chơi xỏ, cho nên mới…” Thư Tuấn gãi đầu, cười trừ.

“Thôi bỏ đi, cả một đám thế này mà bao vây có hai người, chả hay ho gì.” Diệp Lân đi tới thu dọn đống rác tán loạn dưới đất do Sầm Khanh Miễn ngã lộn nhào vào.

Thư Tuấn thấy vậy thì vội vàng tiến đến giúp: “Anh Lân, anh biết hai đứa kia à?”

“Không biết.” Diệp Lân nghiêng mặt cười một tiếng: “Chỉ là eo của một người trong đó trông khá dễ nhìn. Nếu như thật sự bị một đám các cậu làm gãy thì đúng là phí của trời.”

Thư Tuấn sửng sốt hai giây, lúc này mới hỏi: “Vâng… anh Lân đã nói không đuổi theo thì bọn em cũng không đuổi theo nữa! Nào! Anh em lại đây giúp anh Lân dọn dẹp đi”

Lúc này Diệp Lân mới ngậm thuốc lá, khoanh tay lui về phía sau một bước, nói: “Như vậy mới ngoan chứ.”

Chờ đến khi Thư Tuấn dẫn đám đàn em rời khỏi con hẻm đó thì những người khác mới bắt đầu hỏi.

“Anh Tuấn, người đó là ai vậy? Sao anh lại nghe lời anh ta thế?”

“Đó là bạn học của anh trai tao, tên là Diệp Lân.” Thư Tuấn trả lời.

“À, hóa ra là bạn học của lão đại! Vậy chắc là học bá rồi! Mà người đó cao thật đấy!”

Mấy người này gọi Thư Tuấn là “đại ca”, mà anh trai của Thư Tuấn đương nhiên là “lão đại” của bọn họ rồi.

“Nhờ tập bơi đấy, người ta là cựu vận động viên bơi lội, còn từng đoạt được giải vô địch quốc gia đấy.” Thư Tuấn trả lời.

“Lợi hại như vậy sao? Vậy năm nay người đó có tham gia thi đấu không? Bọn em cũng nên cổ vũ cho bạn học của lão đại chứ nhỉ?”

“Từ năm ngoái đã không tham gia thi đấu nữa rồi. Sức khỏe có vấn đề.” Thư Tuấn thở dài nói.

“Vấn đề gì vậy ạ?”

“Hình như là do bệnh tim, từng trực tiếp ngất xỉu giữa lúc thi đấu.”

“Haiz, thế thì tiếc thật đấy! Chẳng trách bây giờ anh ta không bơi nữa mà đến quán bar làm việc.”

“Ngu si, anh ấy đi làm thêm ở quán bar chỉ để điều chỉnh lại trạng thái thôi.” Thư Tuấn liếc mắt nhìn anh em của mình, thấp giọng nói: “Không có chuyện gì thì đừng có chọc anh ấy, cũng đừng có mà lôi kéo làm quen.”
“Tại sao ạ?”

“Anh lớn của chúng mày từng cảnh báo rồi mà — Anh Lân ở ngoài xã hội rất nguy hiểm, thủ đoạn thâm hiểm.”

“Cái này… Em thật sự nhìn không ra luôn đấy.”

Lúc này Hạ Trí đã đưa Sầm Khanh Miễn về nhà từ lâu.

Hạ Trí ném phịch cặp sách lên bàn, nhấc chân kéo ghế đến bên cạnh rồi tùy ý ngồi xuống, sau đó cậu ngoắc ngoắc ngón tay gọi Sầm Khanh Miễn.

Sầm Khanh Miễn lập tức hiểu ý, lấy mấy cuốn sách bài tập toán lý hóa rồi nộp lên toàn bộ.

Ai ngờ Hạ Trí lại vẫn tiếp tục ngoắc ngoắc ngón tay.

Sầm Khanh Miễn trợn to hai mắt nhìn cậu: “Mày còn muốn cái gì nữa?”

“Tiếng anh với ngữ văn.”

“Mày có lương tâm không vậy! Chép tiếng anh với ngữ văn của tao, không bằng khoanh bừa cho rồi!”

“Lười.”

Sầm Khanh Miễn không còn cách nào khác, đành phải lấy bài tập tiếng anh và ngữ ăn cất ở chỗ sâu nhất trong cặp sách ra, Hạ Trí nhanh chóng bắt đầu chép bài, nhất định phải xong trước khi mẹ cậu, bà Trần Phương Hoa về nhà.

Mẹ của Hạ Trí và Sầm Khanh Miễn đều là bác sĩ làm việc tại cùng một bệnh viện, hai người họ lại còn là bạn thân từ thời đại học, thậm chí còn sinh con cùng một phòng. Lúc ấy bọn họ cũng đã thỏa thuận với nhau, nếu như sinh một trai một gái, thì sẽ nuôi dưỡng tình cảm từ nhỏ như thanh mai trúc mã.

Ai ngờ cuối cùng cả hai lại đều có trái ớt, Hạ Trí lại được sinh ra sớm hơn Sầm Khanh Miễn mười phút.

Từ hồi mẫu giáo, Hạ Trí và Sầm Khanh Miễn đã ở cạnh nhau, bởi vì từ nhỏ Sầm Khanh Miễn đã yếu như gà, ba ngày thì hết hai ngày phải vào bệnh viện tiêm, đến bây giờ Hạ Trí vẫn còn nhớ cái kim truyền dịch trên trán Sầm Khanh Miễn, trong lòng cảm thấy cậu ta thật ngầu. Từ nhỏ Hạ Trí không bị bệnh nhiều, cũng chẳng có cơ hội để được nổi bật như vậy.

Từ nhỏ Hạ Trí đã được Trần Phương Hoa dặn dò phải thật chăm sóc Sầm Khanh Miễn yếu ớt: Tiểu Trí, con phải nhớ con và Khanh Miễn là thanh mai trúc mã, con là trúc mã, phải chăm sóc thật tốt cho thanh mai của mình đó!

Vì vậy, Sầm Khanh Miễn ở trường mẫu giáo không tranh được đồ ăn với những người bạn nhỏ khác, là Hạ Trí lại phải ra tay, nếu không thì tên ngốc này đã chết đói ở mẫu giáo rồi.

Lên tiểu học, Sầm Khanh Miễn bị mấy bạn nữ đuổi theo trêu đùa ở trước bồn hoa, phải trốn vào phòng vệ sinh nam, là Hạ Trí xách cậu ta ra ngoài.

Lên cấp hai, Sầm Khanh Miễn bị bọn côn đồ bắt nộp bài tập, là Hạ Trí một đấm đánh ba thằng, từ đó trở thành côn đồ mới, một mình toàn quyền sử dụng tất cả bài tập của Sầm Khanh Miễn.

Dưới sự bảo vệ của Hạ Trí, Sầm Khanh Miễn, cậu nhóc yếu ớt ngày xưa, đã lớn lên thành một thiếu niên da trắng mắt to, thông minh nhưng lại không chịu dùng vào việc học…

Có lẽ là đã quen chăm sóc tên yếu như gà kia, thế nên sau này Hạ Trí vẫn tiếp tục cuộc sống nuôi gà của mình.

Mà lên cấp ba, vốn dĩ mục tiêu của Hạ Trí là trường thể thao ở bên cạnh, rèn luyện để trở thành một vận động viên bơi lội. Thế nhưng năm đó bố Hạ Trí vì cứu một người phụ nữ có thai và một đứa trẻ, cuối cùng không thể trở về, chuyện này trở thành tâm bệnh của mẹ Hạ Trí, thế nên chỉ cần bà nghe thấy con trai nói đến việc bơi lội thì lập tức nổi giận.

Trong lòng Hạ Trí hiểu rõ điều đó, cho đến khi Sầm Khanh Miễn nói: “Hạ Trí, nếu như mày vào trường trung học trực thuộc đại học T thì cũng có nghĩa là mày được học chung trường với Diệp Lân đấy.” Vì vậy Hạ Trí đeo cặp sách tới trường trung học trực thuộc đại học T.

Nhưng tên ngốc Sầm Khanh Miễn lại quên mất, năm đó khối cấp ba của trường trung học trực thuộc đại học T ở ngoại thành, ngay cả bóng lưng của Diệp Lân, Hạ Trí cũng chẳng thấy đâu. Ngoại trừ kỳ thi đại học, trên bảng công bố kết quả thi, Hạ Trí nhìn thấy tên của Diệp Lân đứng đầu trên tấm bảng đỏ thẫm, với tổng điểm hơn 700, được đồn là thủ khoa toàn tỉnh khối tự nhiên.

Diệp Lân vốn dĩ có thể dựa vào bơi lội để được cử tới đại học Q, nhưng anh lại dựa vào chỉ số thông minh của bản thân.

Mà trường trung học trực thuộc đại học T là nơi nào? Là cái nôi của các trường đại học trọng điểm, ở nơi này Hạ Trí chính là người xếp hạng thấp nhất, các bạn học đều cực kỳ cảm kích Sầm Khanh Miễn vì đã kéo theo Hạ Trí vào trường trung học thuộc đại học T, nếu không ở một nơi ngay cả lúc đi ăn cơm trưa cũng cũng phải học từ vựng, không có Hạ Trí đội sổ thì những người khác sẽ sống thế nào đây?

Còn tên đần độn Sầm Khanh Miễn kia, ngoại trừ có một gương mặt đẹp ra thì toán lý hóa đều không tệ, không cần nghe giảng cũng hiểu.

Chẳng qua ngữ văn và tiếng anh của cậu ta thì lại nát đến lòng người căm phẫn, giáo viên tiếng anh thường nói một câu, chỉ cần nhìn nhìn Sầm Khanh Miễn chọn cái gì thì mọi người chọn một trong ba đáp án còn lại là được, tỷ lệ chính xác sẽ tăng lên.

Lúc này Sầm Khanh Miễn đang chống cằm than thở: “Mày nói xem, tại sao tao lại luôn tán đổ những người không phải gu của tao thế?”

Hạ Trí chép bài tập toán xong thì gập vở lại, lấy bài tập khoa học tự nhiên ra: “Mày đã thất bại 99 lần rồi, tiếp tục cố gắng đi!”

“Ừ! Tao tin rằng người dành cho tao đang ở phía trước!”

Hạ Trí dừng một chút, sau đó cậu ngẩng đầu lên nói thêm một câu: “Ý tao là, mày cách số 100 không xa nữa đâu.”

Sầm Khanh Miễn nghẹn lời, lạnh lùng nói: “Mày nói thế tao buồn lắm đấy nhé!”

“Mày buồn, nhưng mà tao vui!”

“Mày sẽ phải hối hận thôi – tao đã lấy được vé bơi từ chỗ bố tao, tao sẽ dùng để mời hoa khôi lớp mình đi bơi!”

Biểu tình đắc ý của Sầm Khanh Miễn còn chưa duy trì được hai giây thì đã bị Hạ Trí đ è xuống.

Hạ Trí bắt đầu lục lọi túi áo và túi quần của cậu ta, Sầm Khanh Miễn không ngừng giãy giụa.

“Anh à – anh, mày muốn làm gì vậy?”

Hạ Trí suýt chút nữa đã tụt cả quần của cậu ta ra: “Mày sống khỏe quá nhỉ! Dám giấu vé bơi!”

“Ôi mẹ ơi! Mày mau buông tao ra! Mày đè tao sắp đoạn tử tuyệt tôn đến nơi rồi! Đến lúc đó tao sẽ ăn bám mày cả đời đó!”

“Cút cút cút!” Hạ Trí kéo cặp sách của Sầm Khanh Miễn, lục lọi một hồi thì tìm thấy hai vé bơi mới của một khách sạn lớn mới khai trương.

Sầm Khanh Miễn lập tức giữ chặt Hạ Trí: “Anh, không phải tao bảo, để vé bơi ở chỗ mày không an toàn đâu! Mày mau lấy đồ bơi và kính bơi của mày bỏ vào cặp sách của tao đi, cuối tuần này chúng ta đi bơi cho đã.”

Hạ Trí hoài nghi nhìn cậu ta: “Mày không định lừa vé bơi đi rồi cuối tuần mời hoa khôi lớp đi bơi đấy chứ?”

“Tao là loại người như thế à?” Sầm Khanh Miễn cảm thấy cực kỳ tổn thương.

“Đúng rồi đấy.” Hạ Trí trả lời dứt khoát như thể đây là chuyện đương nhiên.

Bình Luận (0)
Comment