Có Một Chú Cá Heo Muốn Trêu Chọc Tôi

Chương 30

Thầy Ngụy cười nói: “Vậy thì Hạ Trí vẫn nên cố gắng thêm! Trước đó em ấy chỉ loanh quanh top hai trăm mấy trong khối, vậy mà lần này thi toán được hơn chín mươi điểm, tính thêm lý thuyết nữa là hơn một trăm tám mươi điểm rồi! Điểm thế này quá chuẩn rồi còn gì!”

“Ái chà, vậy thầy bảo em ấy nâng điểm Tiếng Anh của tôi lên nữa nhé. Điểm Tiếng Anh của em ấy vẫn hơi thấp chút đó!” Giáo viên Tiếng Anh quay lại, cười nói.

Giáo viên Ngữ văn còn đang bừng bừng khí thế chiến đấu trong mớ bài thi môn Văn, ngẩng lên nói: “Mấy thằng bé tuổi này chỉ cần muốn học thì các môn như Toán, Lý, Hóa sẽ lên nhanh như ngồi tên lửa thôi, chỉ tội nghiệp giáo viên Ngữ văn và Tiếng Anh như chúng tôi. Thầy Ngụy, tôi nói với thầy rồi đó, thằng bé đó hay ngủ gật trong tiết của tôi lắm.”

Giáo viên Tiếng Anh phụ họa theo ngay: “Đúng đúng! Thằng bé cũng ngủ gật trong giờ của tôi! Tôi dạy học buồn ngủ lắm hay sao?”

“Làm gì có chuyện đó! Chuyện này nó phải từ từ cải thiện dần, chứ sao một hơi thành thiên tài ngay được chứ!” Thầy Ngụy cười híp mắt nói.

Đến trưa hôm đó, bài thi các môn được phát hết kèm phiếu điểm.

Khi Sầm Khanh Miễn ngồi bên cạnh cầm phiếu điểm trên tay, cậu ta như con cá thoi thóp chợt giãy lên, sống lại!

“Trời ơi! Hạ Trí ơi! Mày coi nè! Tao đứng trong top chín mươi của khối lận đó! Chắc vô phòng thi số ba (*) luôn quá!”

(*) Phòng thi số X: Ở bên Trung, các học sinh được chia phòng dựa trên điểm số tổng hợp của kỳ thi trước đó, thứ hạng cao sẽ được xếp chung với nhau, thứ hạng thấp sẽ được xếp chung với nhau, mỗi phòng rơi vào khoảng 30 học sinh tùy sỉ số.

Top chín mươi thì cũng vừa hay thi được vào phòng thi số ba còn gì, có gì mà xoắn dữ vậy?

Nhưng thứ hạng của Sầm Khanh Miễn hoàn toàn trong dự liệu của Hạ Trí mà thôi.

Rất dễ hiểu, đừng thấy môn Toán của Sầm Khanh Miễn giảm mười mấy điểm so với bình thường mà nhầm, vì điểm của những người khác có khả năng cũng thấp hơn tầm ba mươi đến bốn mươi điểm lận đấy! Các môn khoa học tự nhiên khác cũng tương tự vậy.

Lúc này, Hạ Trí nhận được phiếu điểm của mình, ngón cái bên tay phải vừa hay che đi thứ hạng trong khối.

Trước kia Hạ Trí không quan tâm lắm đến việc mình thi được bao nhiêu điểm, nhưng chẳng hiểu sao lúc này lại cực kỳ căng thẳng.

Cậu không dám nhấc ngón cái của mình lên, vì sợ nhỡ đâu không vào nổi top một trăm năm mươi toàn khối là cậu sẽ thất vọng, thất vọng như khi thi bơi, xuất phát đẹp, bơi về đích xong tưởng mình được hạng nhất thì trọng tài báo hủy kết quả vậy.

“Hạ Trí, còn mày thì sao?” Sầm Khanh Miễn giật lấy phiếu điểm của cậu.

Hạ Trí không cản Sầm Khanh Miễn. Chưa đầy một giây sau, cậu đã nghe cậu ta ré lên: “Á đù! Mày hạng một trăm ba mươi sáu lận đấy! Cỡ này là vọt từ phòng số chín lên phòng số năm luôn rồi đó! Không phải biến đổi về lượng hay biến đổi về chất nữa, nó phải thuộc hàng bom hạt nhân luôn rồi!”

Nhờ có cái mồm to của Sầm Khanh Miễn mà ba người còn lại trong số bốn người bét lớp đồng loạt quay sang nhìn.

Nhóm Wechat bắt đầu ầm ĩ cả lên.

Đạo sĩ Diêu Minh: Hạ Trí phản bội chúng ta!

Vung kiếm bình thiên hạ: Hạ Trí phản bội chúng ta!

Hạng nhì từ dưới lên: Hạ Trí phản bội chúng ta!

Đạo sĩ Diêu Minh: Chết đi!

Vung kiếm bình thiên hạ: Chết đi +1

Hạ Trí nhìn màn hình điện thoại, khó nén nụ cười.

“Trả lại tao.” Hạ Trí nói.

“Trả lại mày á? Tao còn chưa biết mày muốn làm gì cơ mà!” Sầm Khanh Miễn nghĩ ngợi rồi nói tiếp: “Có muốn tao chụp cho tấm, photoshop tí rồi gửi cho anh Lân không?”

Hạ Trí híp mắt nhìn cậu ta: “Mày muốn dừng luôn ở hạng chín mươi hả?”

Ý là, mày muốn chết chứ gì?

“Thôi được…”

Hạ Trí chụp ảnh rồi gửi cho Diệp Lân kèm tin nhắn: Nhớ lời hứa kỳ nghỉ đông đó.

Lúc này vừa hay Diệp Lân mới tan học, đang cùng Trần Gia Nhuận đi về phía căn tin.

“Diệp Lân, cậu ưa sạch sẽ đến mức thành bệnh luôn cơ mà?” Trần Gia Nhuận nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng Diệp Lân.

“Sao vậy?”

“Cái áo hoodie trên người cậu mới mặc hôm chủ nhật, thế mà thứ hai cậu lại còn mặc nữa á?”

“Nếu giặt sẽ mất mùi của nhóc con mất.” Diệp Lân cười nói.

“Tôi cứ bảo sao tự dưng cậu lại mặc áo thời trang trẻ trung thế, thì ra là giả làm nai tợ, lại còn ‘mùi của nhóc con’ cơ đấy.” Trần Gia Nhuận tỏ vẻ khinh thường.

(*) Chỗ này Diệp Lân nói đến mùi thật, còn Trần Gia Nhuận lại tưởng là phong cách trẻ trung.

Diệp Lân chợt quay lại, nắm cổ Trần Gia Nhuận, nói:

“Gia Nhuận, Lạc lão đại vẫn muốn ở chung ký túc xá với cậu để kèm cặp cậu học cho giỏi lên từng ngày đấy, rồi cả tập luyện nữa, phải kiên trì nỗ lực. Cậu nói xem tôi có nên tác thành cho mong muốn của anh ấy không?”

“Cậu không hề giả làm nai tơ tí nào! Cậu mới tròn đôi mươi tuổi xuân tươi đẹp thôi! Mặc đồ kiểu này đúng là đẹp trai vô biên luôn!” Trần Gia Nhuận tít mắt cười lấy lòng, đuôi cáo muốn phe phẩy theo luôn.

“Đúng rồi đấy. Nếu tôi bị bệnh sạch sẽ nặng thì tôi đã quét cái đống rác bầy hầy như cậu ra khỏi cửa từ lâu rồi.”

Lúc này, điện thoại trong túi Diệp Lân rung lên. Anh trượt màn hình mở ra, thấy tên Hạ Trí thì nở nụ cười, buông Trần Gia Nhuận ra.

Thấy tờ phiếu báo điểm nhắn nhúm, quắn cả góc kia có vòng tròn khoanh hạng một trăm ba mươi sáu được nhóc con đánh dấu bằng bút chì, Diệp Lân cười khẽ thành tiếng, sờ mũi nói:

“Gia Nhuận, hình như cậu có một cái máy ảnh được chụp dưới nước của Úc nhỉ?”

“Ừ đúng rồi, cái máy đó chụp dưới nước cứ phải gọi là nét nèn nẹt, bắt khoảnh khắc xịn đến mức cá mập cũng gọn lỏn trong khung luôn! Được tối đa độ sâu một trăm mét…” Trần Gia Nhuận nói được một nửa thì chợt nhận ra gì đó, thế là im bặt.

“Rồi sao nữa?” Diệp Lân hỏi tiếp.

“À không… không dùng được… tôi mới làm rơi bể chút xíu, hơi vào nước, ha ha ha… giờ nó khó dùng lắm! Cực kỳ khó dùng!”

“À, thế là cậu làm hư nên có thể bán lại cho tôi giá rẻ nhỉ?”

“Không! Không phải thế! Tôi định mang sang Úc để dùng ưu đãi bảo hành miễn phí trong vòng một năm đó!”

“Không sao, ba cái đồ điện tử này cậu cứ dùng độ mấy phút là nóng máy chập mạch rồi. Để đấy tôi dùng giúp cho, để cậu còn mua cái mới.”

Diệp Lân cúi đầu xuống, mỉm cười nhìn Trần Gia Nhuận.

Trần Gia Nhuận kiên cường bất khuất lắc đầu.

“Ồ, thế để tôi về thu dọn đồ đạc rồi nhường chỗ của mình cho Lạc lão đại nhé.”

Diệp Lân thản nhiên chuyển bước về ký túc xá.

Trần Gia Nhuận nhào đến như bay, ôm lấy Diệp Lân từ phía sau: “Anh Lân đừng… đừng như vậy mà!”

Bắt đầu có nhiều người đến căn tin, trông thấy cảnh này, biểu cảm của họ chia làm ba kiểu:

Kiểu thứ nhất: Há mồm rớt cằm khỏi nhặt lên.

Kiểu thứ hai: Lấy điện thoại ra chụp ảnh làm kỷ niệm!

Kiểu thứ ba: Quay sang nhìn nhau rồi nhanh chóng sủi.

Diệp Lân không nhúc nhích, y chang thằng khốn phụ bạc, thậm chí còn không nắm tay Trần Gia Nhuận.

“Vậy thì cậu phải nói sao?”

“Tôi bán!”

“Bán bao nhiêu?”

“Năm nghìn tệ! Tôi tính giá rẻ lắm rồi! Tôi mới dùng có một lần! Nó mới xuống nước có một lần thôi! Cậu tính thử chênh lệch tỉ giá đi!”

“Gia Nhuận, cuối tuần này là sinh nhật tôi đấy.”

“Hả? À… thế thì tặng cậu luôn.” Trần Gia Nhuận lập tức buông tay ra, vẻ mặt buồn rầu hoàn toàn biến mất, thậm chí còn hơi kiểu “mình hời rồi”.

“Đúng rồi, năm ngoái cậu thua tôi đợt thi bốn trăm mét hỗn hợp, có bảo sẽ tặng tôi một cái loa cầm tay làm quà sinh nhật. Tôi khoan dung độ lượng với cậu lắm mà đúng không?”

“Ừm! Rất khoan dung! Rất độ lượng!” Trần Gia Nhuận cười rất tươi, đuôi cáo lại phe phẩy.

“Gia Nhuận à, mới nãy cậu vừa ôm tôi thì phải nhỉ?” Diệp Lân cúi đầu lướt điện thoại, nói.

“Hả? Tôi ôm cậu làm gì? Ghê thấy mồ!”

“Diễn đàn trường mình đồn ầm lên là cậu thích tôi, bị tôi từ chối nên rất là đau khổ. Đa số tiêu đề toàn là ‘Chú cáo nhỏ Trần Gia Nhuận được cả khoa Vật liệu Hóa học yêu chiều bị bạn cùng phòng Diệp Lân đá’ đó.”

Trần Gia Nhuận phẩy tay như không: “Kệ họ đồn linh tinh! Mấy người đó tưởng tượng nhiều thôi!”

“Ồ? Có khi Lạc lão đại cũng tưởng tượng nhiều lắm đó.”

Nói xong, Diệp Lân cười rồi lại đi về phía căn tin.

Điện thoại di động của Trần Gia Nhuận rung lên, anh ta nhìn cái tên “Khủng long bạo chúa hắc ám” trên màn hình thì run cả người, điện thoại rớt xuống đất, vỡ màn hình.

Khi Hạ Trí mang phiếu báo điểm về nhà, Trần Phương Hoa không xem ngay mà bận om thịt trong bếp.

“Có phiếu báo điểm rồi à? Có tiến bộ không con?”

“Vâng, có tiến bộ ạ.” Hạ Trí quăng cặp lên ghế sô pha, sau đó đi thẳng vào bếp: “Mẹ ạ, để con giúp mẹ rửa rau.”

“Ừm.”

Nếu là bình thường thì Trần Phương Hoa đã rửa tay sạch sẽ để đi xem phiếu báo điểm của Hạ Trí. Nhưng hình như hiện giờ bà đang ngẩn người.

Hạ Trí quay sang nhìn, thấy trên mặt bà có vệt nước mắt mờ mờ.

“Mẹ ơi, thịt cháy rồi ạ.” Hạ Trí nói.

“Ối! Chết rồi!” Trần Phương Hoa nhanh chóng tắt bếp đi.

“Không sao ạ, còn ăn được một mặt, chưa cháy hẳn.”

Hạ Trí lấy đ ĩa gắp thịt ra.

Lúc này Trần Phương Hoa mới hoàn hồn. Bà đi ra chỗ ghế sô pha xem phiếu báo điểm của Hạ Trí.

Khi mới trông thấy điểm số các môn, bà nói: “Cũng khá, môn Toán và các môn tự nhiên đều trên trung bình…”

Rồi bà nhìn xuống xếp hạng trong khối, ngẩn người.

“Con nằm trong top một trăm năm mươi sao!”

“Vâng. Lần này môn Toán và các môn tự nhiên đều khó, nhiều người rớt điểm lắm, thế nên điểm con lần này đủ vào top một trăm năm mươi.”

Hạ Trí không nói thật ra chỉ có một nửa số học sinh của lớp được trên chín mươi điểm Toán, cũng chỉ hai phần ba số học sinh được trên một trăm tám mươi điểm các môn tự nhiên thôi.

Nhưng Trần Phương Hoa đã cảm thấy rất vui rồi.

Hạ Trí vào bếp bưng canh ra, phát hiện mẹ mình đang lấy phiếu điểm che mặt, vai run lên. Bà đang khóc.

Hạ Trí cúi đầu xuống, vờ như không nhìn thấy gì cả. Cậu đặt canh xuống, nói: “Mẹ… mẹ băm tỏi luôn rồi, thế để con xào rau cho.”

“Được…” Trần Phương Hoa nghẹn ngào đáp.

Buổi tối, Hạ Trí rửa sạch bát xong thì nói với Trần Phương Hoa: “Mẹ, con ra ngoài chút, hết sữa bò rồi ạ.”

“À, sữa lần trước mẹ mua cho con với Diệp Lân uống đã hết rồi sao? Con đợi chút để mẹ cho con tiền, con mua sữa nguyên kem ấy, loại đấy uống mới ngon.”

“Con biết rồi ạ.”

Hạ Trí cầm tiền, trên đường đi siêu thị tiện gọi cho Sầm Khanh Miễn.

“A Trí, mày gọi điện cho tao để khoe kiến thức của mày tiến bộ siêu khủng hả?”

“Thằng ôn con vắt mũi chưa sạch chết tiệt này, tao hỏi mày một chuyện, nếu mày biết thì phải nói thật cho tao hay, nếu nói điêu tao xử mày tới nơi tới chốn!”

Sầm Khanh Miễn khựng lại, bớt giọng cười đùa tí tởn: “Mày hỏi đi.”

“Mẹ tao sao vậy? Hôm nay mẹ tao khóc, xem điểm của tao xong lại khóc nữa.”

“Mẹ… mẹ tao không cho tao nói.” Sầm Khanh Miễn đáp lí nhí.

“Được, thế thì con mẹ nó, tao với mày tuyệt giao.”

Hạ Trí đang định cúp máy thì Sầm Khanh Miễn vội ngăn cậu lại: “Mày gượm đã, để tao nói cho!”

Hai người hẹn nhau ở McDonald ngay dưới siêu thị, mỗi thằng một ly CocaCola, một phần khoai tây chiên.

Hạ Trí đang buồn bực trong lòng, chấm tương cà mạnh đến mức suýt văng thẳng mặt Sầm Khanh Miễn.

“Người anh em, mày bình tĩnh lại tí đi.”

Sầm Khanh Miễn nhìn vẻ mặt của Hạ Trí, ngẫm nghĩ xem nên kể chuyện này như thế nào.

“Ừ, thế mày nói nhanh đi để tao còn đi siêu thị mua sữa.”

“Trước khi mẹ mày cưới bố mày đã từng được bố của Chung Thuần, cái ông Phó chủ nhiệm Chung, tên là Chung Hiếu theo đuổi.”

“À, chuyện đó thì tao từng nghe nói rồi. Rồi sao nữa?”

“Sau khi bố mày đi, Chung Hiếu lại muốn theo đuổi mẹ mày, nói hoa mỹ là muốn chăm sóc cho mẹ góa con côi nhà mày đó.”

“Chẳng phải ông ta có vợ rồi à? Mặt đắp cái gì mà dày ác thế? Cơ mà năng lực học thuật của mẹ tao hơn hẳn ông ta, không lẽ ông ta muốn mẹ tao viết luận văn hộ?”

“Đúng rồi đó. Mẹ mày luôn né tránh, rồi Chung Hiếu đến tận nơi bảo mẹ mày làm giá, tưởng lên được Giáo sư thì ghê gớm thế nào mà không dạy nổi con.”

“Sao ông ta y như mấy bố thiên hạ, mẹ thiên nhiên ép cưới ấy nhỉ?” Hạ Trí rít một ngụm CocaCola.

“Ông ta làm phiền mẹ mày đến cùng luôn. Lúc ở buổi tụ họp của khoa, ông ta bảo cái gì mà Trần Phương Hoa không nên lấy vận động viên, loại người đầu óc ngu si tứ chi phát triển, còn nói thằng con Chung Thuần của ông ta luôn trong top đầu, sau này sẽ thi vào trường đại học trọng điểm!”

Sầm Khanh Miễn thấy Hạ Trí chỉ cúi đầu, không nổi điên mới bạo gan kể tiếp: “Quan điểm của Chung Hiếu là hoàn cảnh gia đình rất quan trọng trong việc nuôi dạy con. Luận văn của ông ta không được duyệt không phải do ông ta thiếu năng lực mà là do tốn công tốn sức vào việc nuôi dạy con rồi, không như mẹ mày dồn sức lên được tới học hàm Giáo sư mà thằng con thì luẩn quẩn ngoài top hai trăm cả khối, có khi rớt đại học luôn.”

Hạ Trí không nói không rằng, cậu nhét khoai tây chiên vào miệng, nhai kỹ.

“Trưa nay lúc ăn cơm mẹ tao có khuyên mẹ mày là nếu mày đã có năng khiếu ở khoản bơi lội thì cứ theo đường của ba mày, phát triển theo hướng đấy là được.”

“Xong cái lão Phó chủ nhiệm Chung kia lại lắm mồm chêm lời đúng không?”

“Đúng rồi đó. Ông ta lại bảo là làm gì có mấy vận động viên làm nên thành tích đâu. Không cần đến mười năm, chỉ cần năm năm không có thành tích thôi, đến lúc đi nghĩa vụ về không nghề ngỗng gì thì chỉ có ăn bám. Ông ta còn nói…”

“Còn nói gì nữa?” Hạ Trí đã ăn xong một phần khoai, ngón tay cậu búng nhẹ lên hộp giấy, phát ra tiếng “lộp bộp”.

“Còn bảo mẹ mày sớm tối cắm mặt lo cho biết bao nhiêu bệnh nhân, ngày nào cũng phải tăng ca để làm bệnh án, tham gia hội chẩn các thứ là để kiếm tiền cho mày ăn bám.”
“Còn gì nữa không?” Hạ Trí hỏi tiếp.

“Hết… hết thật rồi… Tao cũng chỉ nghe được lúc mẹ tao nói chuyện với bố tao trong phòng ngủ thôi.”

“Ừm. Sau này mẹ tao còn bị bắt nạt ở bệnh viện, nếu mày biết thì phải báo cáo tình hình thực tế cho tao hay, biết chưa?” Hạ Trí hếch cằm lên.

“Biết… biết rồi… nhưng mày có về hỏi lại mẹ mày không?”

“Không.” Hạ Trí ngẩng mặt, nói tiếp: “Tao đi mua sữa. À đúng rồi, hình như mẹ mày thân với lão Ngụy lắm đúng không? Chắc mẹ mày có xếp hạng toàn khối nhỉ?”

“Có, sao thế?”

“Nhờ mẹ mày một chuyện, bảo bà ấy chụp hình lại, gửi vào nhóm công việc của họ, ba phút sau nhắn lại là ‘ôi xin lỗi tôi gửi nhầm’, không cần thu hồi.”

Sầm Khanh Miễn sáng mắt lên: “Ha ha ha! Tao biết rồi! Lần này Chung Thuần lệch tủ Toán với mấy môn tự nhiên, hình như tổng lại tầm tầm điểm mày, rơi từ hạng hai mươi tám xuống hạng một trăm ba mươi bảy lận! Tụi mày sẽ phải đấm nhau trong phòng thi số năm đó, thương nhau lắm cắn nhau đau!”

“Yêu nó cái quần què!” Hạ Trí hung tợn nói.

Tối muộn, Trần Phương Hoa thấy mình được tag tên mấy lần trong nhóm công việc, ấn mở xem thì thấy các đồng nghiệp đồng loạt chúc mừng.

Những đồng nghiệp ngứa mắt với việc Chung Hiếu đã yếu nghề rồi còn hay khoe mẽ như mình là bác sĩ ưu tú đều tham gia vào, rối rít chúc mừng, còn nhắn riêng cho Trần Phương Hoa, bảo: Chủ nhiệm Trần, tháng này con trai cục cưng nhà chị thi có thành tích cao hơn thằng con nhà họ Chung, có nên phát lì xì không?

Trần Phương Hoa vội bấm vào nhóm công việc mới thấy mẹ Sầm Khanh Miễn gửi bảng xếp hạng toàn khối, trang thứ hạng từ một trăm đến một trăm năm mươi, còn cố tình đánh dấu nữa.

Các đồng nghiệp khác trong nhóm còn chê chưa đủ ầm ĩ, tag cả Chung Hiếu vào.

Vương Tiểu Nhị – Cấp thần khoa ngoại: Trời ơi, ông trời đang muốn Chung Thuần và Hạ Trí tương thân tương ái, làm bạn tốt của nhau đây mà.

Sư phụ của cấp thần khoa ngoại: Con của Chủ nhiệm Trần tự giác học tập nhỉ, Chủ nhiệm Trần dạo này bận bù đầu bù cổ không rảnh chăm con mà con cô ấy còn tăng cả trăm bậc kìa!

Trần Phương Hoa bật cười, đang định trả lời là mình có mời gia sư cho con trai thì group chat có thêm mấy tin nhắn.

Nô lệ tư bản khoa ngoại: Phó chủ nhiệm Chung tan làm bớt uống rượu để về nhà dạy con đi nhé.

Chữ “Phó” kia trông nổi bật hẳn.

Chung Hiếu: Khỏi phiền các vị bận lòng nhắc nhở, thi tháng chứ có phải thi đại học đâu, kiểu gì tháng sau con trai tôi cũng lại về top ba mươi thôi. Nếu Hạ Trí có thể vào được top một trăm toàn khối thì tôi sẽ mời mọi người đi ăn một bữa!

Trần Phương Hoa che miệng, không nén nổi cười.

Bà gõ cửa phòng con trai, nghe Hạ Trí đáp: “Mẹ ạ, có việc gì vậy mẹ?”

“Không… không có gì… mẹ chỉ muốn hỏi con có muốn mẹ hâm sữa bò cho không.” Trần Phương Hoa vốn định cổ vũ con trai một chút nhưng lại cảm thấy mình sẽ gây áp lực cho Hạ Trí, thế là thôi không nói gì nữa.

“Có ạ.” Hạ Trí không quay đầu lại.

Cũng sắp mười hai giờ rồi, Hạ Trí cứ lăn qua lộn lại trên giường, không ngủ được.

Ma xui quỷ khiến cậu vớ lấy điện thoại, tìm Wechat của Diệp Lân, nhắn một câu: Anh Lân, anh nghĩ em có thể thi đậu vào Đại học Q được không?

Hạ Trí nghe nói ký túc xá Đại học Q tắt đèn lúc mười một giờ nên nghĩ chắc Diệp Lân đã ngủ rồi.

Nhưng cậu không ngờ, Diệp Lân trả lời lại ngay: Đương nhiên là được rồi.

Hạ Trí thở hắt ra một hơi, rồi mỉm cười.

Trước kia, cậu cảm thấy Đại học Q là thứ gì đó cực kỳ xa xôi. Nhưng đội bơi Đại học Q, Diệp Lân, cả sự mong đợi mà cậu chưa từng dám thốt nên nữa, tất cả khiến cậu tự dưng cảm thấy… mình thật sự muốn vào được đó.

Hạ Trí vừa buông điện thoại xuống thì Diệp Lân đã gửi thêm một tin nhắn ngắn khác đến: Em sao thế?

Hạ Trí ngẫm nghĩ rồi trả lời lại: Em làm được hết đề thi thử mà không cần hỏi anh nên cũng thấy hơi bị tự tin.

Sau đó Hạ Trí nhắn thêm một câu: Ngủ đây ạ.

Diệp Lân cầm điện thoại, phòng ngủ cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở đều đều của đám bạn cùng phòng.

Hôm sau, sau khi tan học, Hạ Trí đang đeo cặp lên vai thì sực nhận ra các bạn nữ cùng lớp và cả các bạn học khác trên hành lang có vẻ đang bàn tán gì đó.

Lúc này, cán sự môn Ngữ văn, Tiêu Lệ, chạy tới chỗ Hạ Trí, nói với cậu: “Bên ngoài có người tới tìm cậu! Nghe nói là truyền kỳ siêu cấp của trường Trung học trực thuộc Đại học T của chúng ta, Diệp Lân!”

Hạ Trí sững người ra đôi chút.

Sao Diệp Lân lại đến đây?

Mặc dù cậu biết chiều thứ ba Đại học Q hình như không có tiết, nhưng thứ tư lại có tiết cả ngày. Anh chạy về một chuyến thế này, chắc tối phải đi tàu cao tốc về trường cho kịp quá.

Hạ Trí không đợi Sầm Khanh Miễn mà nhanh chóng chạy thẳng ra ngoài, trông thấy Diệp Lân đang mặc áo hoodie đen, đứng dựa vào tường, đang cười vẫy tay với cậu.

Khoảnh khắc ấy, Hạ Trí cảm thấy mình như thấy được Diệp Lân của thời Trung học.

Năm Hạ Trí lên lớp mười, Diệp Lân lớp mười hai. Nhưng khi ấy lớp mười hai học ở tòa khác, đến tận năm Diệp Lân tốt nghiệp Trung học Hạ Trí cũng chưa gặp anh bao giờ.

Hạ Trí đi đến chỗ Diệp Lân dưới ánh mắt sùng bái của biết bao nhiêu bạn học xung quanh: “Anh Lân, sao anh lại đến đây?”

“À, lần này cậu thi tốt, cơ mà kỳ nghỉ đông chưa đến nên tôi quyết định thưởng trước cho cậu một chút.”

Diệp Lân rất tự nhiên, nâng đôi cánh tay vòng lên cổ Hạ Trí rồi từ từ trượt xuống.

Lại là cảm giác dồn hết trọng lượng lên người Hạ Trí, nhưng người ngoài lại chẳng ai nhìn ra.

“Thưởng gì chứ? Đừng nói lại là vở ghi của anh nha?”

Hai người đi đến chỗ gửi xe đạp, Hạ Trí dong xe, Diệp Lân đi cạnh cậu, cả hai cùng rời khỏi trường.

Đến khi Sầm Khanh Miễn đeo cặp chạy ra tới bãi gửi xe thì thấy xe đạp Hạ Trí đã mất tiêu rồi, lòng cậu ta đau như cắt.

Chẳng phải anh em ta là một gia đình, một gia đình là chơi hết mình hay sao?

“Chúng ta đến McDonald ăn chút nhé?” Diệp Lân hếch cằm: “Tôi mời cậu ăn khoai tây chiên, được không?”

“Đừng, ăn bánh đậu đỏ đi.”

Đêm qua lúc nói chuyện với Sầm Khanh Miễn có ngồi ăn khoai tây chiên, cậu đã thấy mắc nghẹn lắm rồi.

Hai người gọi món xong, Diệp Lân đẩy cái hộp sang cho Hạ Trí.

“Đây là quà tặng vì cậu đã tiến bộ.”

Hạ Trí mở ra xem thì ngớ người.

“Máy ảnh HD chất lượng 4K chuyên dụng cho thể thao sao? Cái này đắt lắm tôi không thể nhận được!” Hạ Trí vội trả lại.

“Nó đắt thật, nhưng người ta muốn đổi máy mới nay để lại cho tôi, tôi không tốn tiền.” Diệp Lân cười nói.

“Sao mà không dùng tiền được…” 

“Có người thua tôi mà.” Diệp Lân mở Wechat lên cho cậu xem, trên màn hình là cuộc trò chuyện giữa anh và Trần Gia Nhuận.

Diệp Lân: Cái máy ảnh chụp dưới nước chất lượng 4K của cậu tôi lấy rồi nhé.

Hồ ly ngố Trần Gia Nhuận: Lấy đi đi… tôi thở thôi cũng thấy đau nữa.

Diệp Lân: Nói xong chưa, xong rồi đưa tôi.

Hồ ly ngố Trần Gia Nhuận: Lấy đi đi… sớm muộn gì cậu cũng đòi mạng tôi thôi…

Diệp Lân: Mạng của cậu làm gì đáng giá bằng cái máy ảnh chứ.

Hạ Trí đọc xong thì cực kỳ kinh ngạc, nói: “Máy ảnh chụp được dưới nước này là của Trần Gia Nhuận ạ?”

“Đúng vậy. Cậu nhận đi, để mà chụp động tác dưới nước, xem động tác dưới nước của bản thân.”

“Cảm ơn anh Lân!” 

Hạ Trí cầm máy ảnh lên ngắm nghía. Cậu chợt nghĩ mình có thể dùng cái máy ảnh này để chụp ảnh cho Bĩ Bĩ, đợi mình nhận lương ở thủy cung cá heo sẽ mời Diệp Lân và Trần Gia Nhuận, thế là lại loay hoay.

Diệp Lân thấy Hạ Trí chăm chú như vậy, ánh nhìn cũng dịu dàng hẳn.

Hạ Trí buông máy ảnh xuống, giương mắt lên nhìn Diệp Lân: “Anh Lân, tôi biết anh lo lắng cho tôi nên mới đột ngột về đây một chuyến như vậy.”

“Hửm?”

“Anh Lân, tôi cũng muốn thi vào Đại học Q.”

“Sao tự dưng cậu lại có động lực như vậy?”

“Tôi không muốn mẹ phải lo lắng cho tương lai của tôi, không muốn mẹ phải áp lực vì lựa chọn của tôi nữa.”

“Ừm.” Diệp Lân gật đầu.

“Còn nữa… Tôi muốn vào đội bơi của Đại học Q, một ngày nào đó có thể cùng anh thi nội dung tiếp sức. Dù là thi đại học hay thi bơi, nếu có người bảo tôi không nên tham gia thì tôi sẽ muốn đấm người đó.”

Hạ Trí chân thành nói.

Cậu nhóc trước mặt hình như đã hoàn toàn khác trước, có vẻ trong một thoáng nào đó đã trưởng thành hơn nhiều.

Sự ngang bướng khác hẳn với hình ảnh cây mầm gầy yếu ưỡn mình trước kia, không còn yếu đuối như trước nữa.

“Ví dụ như cuộc đời anh. Tôi muốn thắng anh đến nỗi mỗi lần anh nhìn thấy tôi đều phải tức đến nghiến răng, chứ không còn có thể cười giả tạo được nữa.”

“Hả? Tôi cười giả tạo lắm sao?” Diệp Lân xoa cằm.

“Anh lúc nào cũng cười với mọi người, không phải giả tạo chứ không lẽ là nhiệt tình thật?”

Hạ Trí cúi đầu, tiếp tụi mò mẫm chiếc máy ảnh của mình.

Diệp Lân nhìn ra ngoài cửa sổ, cửa kính của quán cà phê đối diện, trên đó có dán một câu danh ngôn của Mark Twain.

Never regret anything that made you smile.

Vào giờ phút này, tự dưng câu ấy rất hợp tình hợp lý.

“Hạ Trí.”

“Hả?”

Cậu nhóc cầm máy ảnh, mở lên, hướng ống kính về Diệp Lân.

“Đừng bao giờ tiếc những gì đã từng làm cậu cười. Tôi cười với cậu là thật lòng, thế nên… đừng bao giờ khiến tôi phải hối hận.”

“Hối hận gì ạ? Tôi trẻ hơn anh, chuyện thắng anh là sớm hay muộn thôi.”

Diệp Lân bỗng vươn tay ra, xoa đầu Hạ Trí: “Nhóc con, cậu đáng yêu thật đấy.”

“Anh mới là nhóc con đó!”

Diệp Lân nói với Hạ Trí rằng chiều thứ bảy mình phải học bù nên không đến được, thế nên tối nay mới tranh thủ đến xem qua bài thi tháng của Hạ Trí.

Trần Phương Hoa thấy Diệp Lân tới thì vui lắm, bà cũng tranh thủ nấu thêm đồ ăn.

Đến trước bữa tối, Diệp Lân mới xem kỹ bài thi của Hạ Trí.

Mặc dù các thầy cô các môn đã chữa bài qua một lần rồi, nhưng những ý mà Diệp Lân chỉ ra cho Hạ Trí và giải thích chỗ sai luôn trúng trọng tâm.

Ăn xong, canh Hạ Trí làm lại đúng hết một lượt các câu sai, Diệp Lân mới hài lòng gật đầu.

Gần tám giờ tối họ mới ăn cơm, Trần Phương Hoa thấy hơi xấu hổ.

Bà tinh mắt, lập tức nhận ra cái áo Diệp Lân mặc chính là của Hạ Trí: “Aiz, cái áo hoodie này Hạ Trí có một cái y chang! Nó thích chiếc áo đó lắm!”

Diệp Lân kinh ngạc hỏi lại: “Thì ra cậu thích cái áo này lắm sao?”

“Thích, nhưng không có nhiều cơ hội để mặc.”

Trần Phương Hoa nghe chuyện Diệp Lân tặng cho Hạ Trí một chiếc máy ảnh thể thao chụp được dưới nước thì vội bảo sẽ trả lại tiền. Diệp Lân cười nói anh không muốn nhắc nhiều chuyện tiền nong, quần áo của Hạ Trí xịn, sau này cho anh mượn vài bộ để mặc là được.

Trần Phương Hoa bảo để Hạ Trí đưa Diệp Lân đi mua, Diệp Lân lại bảo muộn quá rồi, anh còn phải vội ra ga tàu.

Trần Phương Hoa lập tức gom đống quần áo Hạ Trí vừa mua không lâu, có mấy món cậu còn chưa kịp mặc để đưa cho anh.

Diệp Lân lấy một bộ đồ ngủ in hình cánh đại bàng, hỏi Hạ Trí: “Cái này ổn chứ?”

“Cũng đẹp, nhưng tôi mặc rồi. Anh có muốn lấy mấy bộ cùng hãng với nó không tôi chưa mặc đâu.”

“Tôi không thích hoa văn của mấy bộ đó, thôi cho tôi bộ có cánh đại bàng này đi.”

Diệp Lân lại giờ một chiếc áo khoác nhung lên.

“Cái này thì sao?”

“Cái này xịn lắm, có xuống tầm mười lăm độ cũng không lại đâu, nhưng mà mặc vô y chang con gấu vậy. Cơ mà anh mặc gì cũng không giống gấu đâu nhỉ.”

“Thế tôi lấy hai bộ này. Cảm ơn mẹ cậu giúp tôi nhé.”

“Anh nên lấy mấy bộ mới đi, cái áo khoác nhung đó hai hôm trước tôi mặc còn chưa giặt ấy.”

“Ồ…” Diệp Lân cầm lên, sờ thử: “Không sao đâu, tôi lấy nó.”

“Anh Lân, nếu kỳ thi tháng sau tôi nằm trong top một trăm đổ lên, anh có thể thực hiện một mong muốn của tôi không?”

“Mong muốn gì?” Diệp Lân nhìn cậu.

“Dù sao cũng là chuyện mà anh có thể làm được.”

“À ha? Cậu học đâu cái thói bàn điều kiện với tôi đấy?” Diệp Lân dúi đầu Hạ Trí xuống một chút, Hạ Trí vùi cả đầu vào gối.

Cậu lập tức cảnh giác, sợ Diệp Lân cù lét mình nên túm chăn, cuộn chặt mình lại.

Diệp Lân đứng cạnh giường, bật cười thành tiếng.

Đây là lần đầu tiên Hạ Trí nghe Diệp Lân cười to đến vậy, cởi mở như một tên nhóc lớn xác.

Đợi Diệp Lân đi rồi, Trần Phương Hoa mới hỏi Hạ Trí: “Diệp Lân thích quần áo của con thật à?”

“Vâng… Gu quần áo của anh Lân tệ lắm.” Hạ Trí trả lời.

Hạ Trí nhớ hôm đó Diệp Lân thử hai bộ đồ trong cửa hàng, anh toàn chọn phong cách của mấy ông chú. Cậu thấy thật sự nên cứu vớt anh ấy.

Khi Diệp Lân trở về ký túc xá, Trần Gia Nhuận tập cả buổi chiều giờ chẳng khác nào con hồ ly hấp hối. Anh ta nằm phịch trên giường, nghe thấy tiếng Diệp Lân mới thảm thiết hỏi: “Diệp Lân… có gì ăn được không?”

Diệp Lân quăng cho anh ta hai bịch bánh quy.

“Hôm nay tâm trạng cậu tốt thế. Trước kia cậu có thèm để ý đến tôi đâu…”

“Thế nhân lúc tâm trạng tôi tốt thì cậu nên ăn nhiều đồ ăn cho hồ ly vào, bớt lắm mồm lại.”

Sau khi rửa mặt xong, Diệp Lân xếp chiếc áo khoác nhung của Hạ Trí lại, đặt bên giường.

Trần Gia Nhuận ngồi dậy xé gói bánh quy, híp mắt nói: “Diệp Lân, cái áo khoác đó cậu đã giặt chưa mà để lên chỗ gối đầu đấy?”

“Không giặt, tôi thích cái mùi này.”

Trần Gia Nhuận gãi đầu: “Tôi cảm thấy cậu rất là bất bình thường đấy.”

“Gia Nhuận, tôi khuyên cậu nên đi đánh răng đi.”

“Có gì phải sợ, có một tối thôi, chưa sâu răng được đâu.”

Thứ bảy, Hạ Trí cầm máy ảnh chụp được dưới nước kia đi đến chỗ Bĩ Bĩ.

Hạ Trí cứ tưởng là Bĩ Bĩ thấy mình sẽ đề phòng đôi chút, muốn chụp hình cho nó cũng sẽ gặp phải khó khăn.

Ai ngờ Bĩ Bĩ cực kỳ ngoan. Hạ Trí cầm gậy selfie, ngoắc tay với Bĩ Bĩ, Bĩ Bĩ tự động bơi lại, cơ mà không chụp được ảnh nào đàng hoàng, toàn là người Bĩ Bĩ, mặt Hạ Trí. Bĩ Bĩ bơi quanh Hạ Trí, kề sát vào lưng cậu.

Hạ Trí lên bờ, bất đắc dĩ nói: “Bĩ Bĩ, em có thể pose dáng nào ngầu ngầu hơn được không?”

Bĩ Bĩ kêu lên một tiếng.

Hạ Trí không biết thằng nhóc này có ý gì, đến tận khi Bĩ Bĩ kêu tiếng thì hai, Hạ Trí mới hiểu ra, ý Bĩ Bĩ là “anh đã chuẩn bị xong chưa?”.

Hạ Trí vội cầm máy ảnh, mở chế độ chụp ảnh.

Bĩ Bĩ chìm xuống nước rồi chợt trồi lên, kéo theo bọt sóng nước, sau đó lộn trên không một vòng bảy trăm hai mươi độ, rồi lại “rào” một cái, chìm trong nước.

Hạ Trí cảm thấy khoảnh khắc đó cực kỳ đẹp.

Cậu mở chế độ quay phim 4K, mở ra xem lại, dáng người vừa mạnh mẽ lại vừa uyển chuyển của Bĩ Bĩ như được chèn thêm bộ lọc cho hoàn hảo hơn vậy.

Bĩ Bĩ lại kêu thêm hai tiếng, Hạ Trí giơ ngón cái với nó.

“Khoảnh khắc ban nãy là khoảnh khắc ngầu nhất trong kiếp này của em đó.”

Bĩ Bĩ quay đầu đi, cực kỳ không hài lòng, hơn nửa tiếng không thèm để ý đến Hạ Trí.

Hạ Trí phải vội trầm mình vào nước, liều mạng đuổi theo Bĩ Bĩ để xin lỗi một cách thật chân thành.

Hơn nửa tiếng sau, Hạ Trí đuổi theo mãi cũng thấm mệt. Cậu bò lên bờ, chỉ thò một tay xuống nước.

“Bĩ Bĩ… em ngầu đét 24/24 luôn, không có ngầu hơn, chỉ có ngầu nhất thôi…”

Bĩ Bĩ kiêu ngạo bơi đến, hôn lên ngón tay Hạ Trí như biểu thị sự tha thứ cho cậu.

“Bĩ Bĩ, em là con cá heo ngầu nhất, không có con cá heo nào ngầu bằng em.”

Bĩ Bĩ gặm nhẹ lên đầu ngón tay Hạ Trí, đây là cách nó biểu đạt tình cảm.

Hạ Trí so tài với Bĩ Bĩ thêm mấy vòng nữa, trong hồ toàn bọt nước họ tung tăng bơi lội.

Sau khi trở về nhà, Hạ Trí mệt mỏi nên ngủ ngay.

Khi cậu tỉnh ngủ thì đã là ba giờ chiều rồi.

Chiều thứ bảy không có Diệp Lân, không hiểu sao cậu lại thấy hơi trống vắng.

Nhưng Hạ Trí không quên mục tiêu vào top một trăm của mình, thế là cậu dậy, lấy đề thi ra làm.

Không lâu sau, điện thoại trong nhà vang lên, lại là Sầm Khanh Miễn gọi tới.

“A Trí hả? Mày giúp cái này được không?”

“Shangrila hay Himalaya?”

Hạ Trí nghĩ bụng, cái tên này lại chơi gì với ai để thua rớt sạch giá đây mà?

“À, không phải tao nhé, là Trần Thạc đấy. Diêu Mẫn rủ mấy đứa đi chơi net, tao không trông mấy thằng ngố này cái là điện thoại Trần Thạc mất tiêu luôn.”

Hạ Trí thở dài: “Mày ở quán net nào?”

“Giữa Những Vì Sao á…”

Hạ Trí cảm thấy quá ảo ma Canada. Quán net Giữa Những Vì Sao là của Thư Tuấn. Có ai ở khu này mà không biết Thư Tuấn khó chọc, dám hành nghề trộm đồ trong quán net của Thư Tuấn là muốn vội đi đầu thai rồi hả?

“Thư Tuấn nói sao?”

“Thư Tuấn xem camera giám sát giúp tao, thấy thằng đó đội mũ, không nhận ra ai. Tụi tao muốn thử xem có tìm ra thằng trộm đó không, nhưng tối nay nó đã thấy mặt tụi tao rồi.”

“Tao hiểu rồi, đợi tao.”

Chuyện là thế này: Trần Thạc ngồi trong quán net chơi, để điện thoại trên bàn.

Có người đi qua, vỗ vai Trần Thạc, nói: “Người anh em, tiền cậu rơi à?” Trần Thạc cúi đầu thì thấy đó là tờ một trăm giả, thế là mặc kệ chơi tiếp. Hai phút sau, Sầm Khanh Miễn ở hàng đối diện mới nhận ra có gì sai sai… điện thoại của Trần Thạc biến mất rồi!

“Vào quán net phải trình căn cước mà đúng không?” Hạ Trí hỏi Thư Tuấn.

“Cái đó là cho người vào chơi. Chỗ bọn tao hay có người ở tiệm đối diện sang đưa đồ ăn, thằng này giả bộ đến đưa đồ ăn rồi lượn một vòng! Chuyện này khó rồi đây! Tao phải báo cho mấy chi nhánh khác nhắc khách không được để điện thoại trên bàn.”

Hạ Trí híp mắt nhìn camera giám sát, hỏi Thư Tuấn: “Mày có còn muốn bắt thằng trộm này không?”

“Nói thừa, đương nhiên rồi.”

“Thế thì mày đừng báo cho một chi nhánh, để tao qua đó. Chúng ta thử xem có may mà thằng này nó chưa dừng tay hay không, vì đến mai kiểu gì mọi người cũng đề cao cảnh giác rồi, không dùng mánh này được nữa.”

Thư Tuấn hiểu ngay ý của Hạ Trí: “Mặc dù chưa chắc đã có tác dụng nhưng thử may rủi xem sao! Tao cũng báo cho mấy anh em cùng ngành để để ý thằng cháu này!”

Thư Tuấn có quan hệ rất rộng, chẳng mấy mà tất cả các quán net ở phía Đông thành phố T đều nhắc nhở khách hàng không được để điện thoại lên bàn, trừ một chi nhánh trong hệ thống net của Thư Tuấn cách đây hai con đường.

Hạ Trí cùng Thư Tuấn đến chi nhánh đó. Hạ Trí chọn một chỗ trong góc khuất ngay lối đi.

Bên cạnh cậu là một thanh niên trẻ đang gục mặt ngủ, mọi người xung quanh thanh niên này đều đang tập trung chơi game của mình.

Hạ Trí quăng điện thoại của mình lên bàn, Thư Tuấn thấy thế thì lắc đầu, tặc lưỡi “chậc chậc”.

“Cái điện thoại cùi bắp của mày chẳng ra làm sao, phải dùng cái của tao mới thu hút thằng trộm đó được.” Thư Tuấn ném thẳng cái điện thoại thông minh đời mới nhất của mình ra cho Hạ Trí: “Mày trông kỹ cho tao, đừng để mất đấy.”

“Ừ.” Hạ Trí đưa điện thoại của mình cho Thư Tuấn giữ.

Điện thoại mới của Thư Tuấn có màn hình sáng bóng, thậm chí còn chẳng hẳn dấu vân tay nào, nhìn ngon thật.

Hiện giờ những quán net khác đều đã nhắc khách của mình không được để điện thoại trên bàn, chỉ có Hạ Trí lấy cái điện thoại lòe loẹt này của Thư Tuấn ra lòe tên trộm, chỉ cần tên đó còn hành động thì kiểu gì cũng cắn câu cho xem.

Bình Luận (0)
Comment