Về mặt toán học Diệp Lân không còn gì để dạy cậu nữa, cho nên bây giờ chỉ tập trung giúp cậu học văn.
“Diệp Lân, anh đã bao giờ nghĩ, nếu lỡ như tôi không đỗ Đại học Q, thì hai chúng ta sẽ không còn là đồng đội nữa không?”
“Vậy thì sẽ mãi là đối thủ của nhau.” Diệp Lân bình thản trả lời.
Từ mùa đông sang mùa hè, năm lớp mười hai đúng ra là khoảng thời gian đau khổ và không tự do nhất, nhưng Hạ Trí biết, có lẽ đây là năm đẹp nhất trong cuộc đời của cậu.
Bởi vì năm nay, cậu đã gặp được Diệp Lân.
Khi dòng chữ đếm ngược trên bảng đen cho kỳ thi đại học từ trăm ngày chỉ còn lại một ngày, thầy Ngụy run rẩy bước lên bục giảng.
Cho dù mọi người có sợ thầy thế nào, từng chán ngán vẻ nghiêm khắc cổ điển của thầy chủ nhiệm ra sao, thì vào khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều tập trung nhìn thầy.
“Kỳ thi đại học không phải là… không phải là điểm kết thúc quyết định cuộc đời các em…”
Giọng thầy Ngụy nghẹn ngào, không thể nói trọn vẹn một câu hoàn chỉnh.
“Thầy Ngụy, thầy đừng căng thẳng! Đã là ngày cuối cùng rồi, dù thầy nói không hay thì bọn em cũng chỉ có thể vỗ tay thôi!” Trần Thạc cười nói.
“Đương nhiên không phải là kết thúc rồi! Thầy còn phải ăn tiệc cảm ơn của bọn em nữa mà!” Người bình thường nghịch ngợm như Diêu Minh cũng lên tiếng.
Thầy Ngụy mỉm cười rồi tiếp tục: “Dù thầy cô lúc nào cũng thúc ép các em, luôn bắt các em làm đề, không cho các em chơi game hay làm những việc các em yêu thích, thầy cô chỉ muốn… Nếu kỳ thi đại học này có thể cho các em một cơ hội để bước vào xã hội, mà điểm xuất phát cao hơn người khác… Dù chỉ là cao hơn một chút, thì ít nhất thầy cô đã cố gắng hết sức để giúp các em nắm lấy cơ hội đó.”
Giọng thầy Ngụy càng nói càng run rẩy.
Một số nữ sinh yếu lòng đã rơi nước mắt. Ngay cả Hạ Trí và các bạn nam, mắt cũng đỏ hoe.
“Con đường đời, thầy cô chỉ có thể bảo vệ, giúp đỡ và đồng hành cùng các em đến trạm này thôi. Sau này… Sau này khi các em trưởng thành, chính các em sẽ là người kể lại cho thầy cô nghe, các em đã thấy gì, trải nghiệm gì.”
Thầy Ngụy cúi đầu sâu, cung kính chào mọi người.
Tiếng vỗ tay vang dội khắp lớp học.
Rồi vào một ngày tháng sáu, trời rất trong xanh, sáng rực rỡ nhưng lại không quá nóng, kỳ thi đại học đã đến.
Nó đến dường như quá đột ngột, hồi tiểu học và cấp hai, Hạ Trí luôn cảm thấy kỳ thi đại học là một điều gì đó thật xa xôi, ngay cả Đại học Q cũng chỉ là tên một ngôi trường chẳng liên quan gì đến cậu.
Nhưng giờ thì kỳ thi đại học đã đến.
Trần Phương Hoa kiểm tra kỹ lưỡng từng thứ cậu mặc, từng món trong cặp. Bà chốc chốc lại đặt tay lên trán cậu, lẩm bẩm: “Thân nhiệt không cao là được rồi.”
“Mẹ, mẹ đừng căng thẳng nữa. Mẹ xem, cô Tiêu bình tĩnh thế mà.”
Hạ Trí nhìn sang phía Tiêu Đình đang nói chuyện với Sầm Khanh Miễn.
“Bà ấy… Bà ấy bình tĩnh chỗ nào! Con nhìn đi, bà ấy cầm cả ấm nước ngược kìa!”
“A… Đúng rồi ha.”
Hạ Trí nhìn quanh, cậu biết trong lòng mình đang chờ đợi ai, nhưng cậu cũng hiểu rằng những người đưa thí sinh vào phòng thi hôm nay đa phần đều là phụ huynh.
Đúng lúc cậu cúi đầu chuẩn bị vào phòng thi, một ai đó nhẹ nhàng vỗ vào vai cậu từ phía sau.
Quay đầu lại, cậu thấy Diệp Lân mặc đồng phục đội bơi của Đại học Q, mỉm cười nhìn cậu.
“Cuối cùng cũng kịp rồi. Bốn giờ sáng nay Lạc Ly đã lái xe đưa tôi đến đây đấy.”
“Lạc đại ca đâu rồi?”
“Cậu ta không dám tới, sợ khuôn mặt nghiêm nghị của mình sẽ khiến cậu căng thẳng.”
“Thật ra là anh ấy căng thẳng thì có! Một mặt sợ nhìn tôi kỹ quá lại tạo áp lực cho mình, mặt khác lại sợ nhìn không đủ kỹ, sẽ bỏ sót điều gì đó trong kỳ thi đại học.”
Hạ Trí vốn có chút căng thẳng, nhưng ngay khoảnh khắc cậu nhìn thấy Diệp Lân, tâm trạng cậu bất giác trở nên bình tĩnh và tự tin hơn.
Cậu cũng thấu hiểu hơn về những người luôn quan tâm đ ến mình.
“Vậy giờ cậu sắp ra trận rồi, có gì muốn nói với tôi không?” Diệp Lân cười hỏi.
Hạ Trí đút tay vào túi, cúi đầu ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Hôm đó, khi thầy chủ nhiệm nói rằng thầy chỉ có thể đồng hành với chúng tôi đến đây thôi, tôi thấy thật buồn. Cứ như sau kỳ thi đại học, rất nhiều thứ sẽ rời xa tôi vậy.”
“Nhưng tôi thì không.” Diệp Lân mở lời.
Hạ Trí ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt kiên định mà dịu dàng của Diệp Lân.
“Trên đường đời, tôi nhất định sẽ đồng hành cùng cậu đi thật xa.”
Hạ Trí chưa từng nghĩ rằng ngôn từ lại có thể mang sức mạnh to lớn đến thế.
Chữ “nhất định” của Diệp Lân đã làm tan biến mọi hoang mang trong lòng cậu.
“Vậy tôi đi đây.” Hạ Trí quay người bước vào phòng thi.
Lần này, Diệp Lân là người đứng nhìn bóng lưng Hạ Trí khuất dần.
Hạ Trí nhớ rất rõ, khi Diệp Lân nói rằng sẽ đi cùng cậu thật xa, bàn tay anh đã siết chặt đến nhường nào.
Cuối cùng thì cậu cũng thấy dáng vẻ lo lắng của Diệp Lân, kỳ thi này thật sự đáng giá, phải không?
Ngày thi đại học kết thúc, khi Hạ Trí bước ra khỏi phòng thi, cậu đã thấy Diệp Lân và Trần Phương Hoa đang đứng đợi mình.
Diệp Lân đang mở chai nước suối cho Trần Phương Hoa, nhưng bà lắc đầu bảo không uống nổi.
“Nếu không uống thì đưa đây cho tôi!” Hạ Trí đón lấy chai nước từ tay Diệp Lân, ngửa cổ uống ừng ực.
Diệp Lân và Trần Phương Hoa không ai hỏi cậu làm bài thế nào.
Vừa về đến nhà, Hạ Trí đã huých nhẹ Diệp Lân một cái: “Nói thật đi, vì là Lạc đại ca đưa anh đến đây, mà anh ấy lại kỹ tính cứng nhắc thế kia, có phải đang chờ kết quả thi của tôi đâu đó trong thành phố T không?”
Diệp Lân cười: “Anh ấy và Gia Nhuận đang ở khách sạn, chờ cậu mời đi ăn tối để cùng nhau chấm điểm dự đoán đấy.”
“Thế còn chờ gì nữa, mời bọn họ đến thôi!”
Hạ Trí chạy đến, khoác vai Trần Phương Hoa: “Mẹ, tối nay làm món gì ngon ngon nhé, mời Lạc Ly và anh Gia Nhuận cùng ăn! Con muốn ăn sườn sốt chua ngọt, còn có cá kho!”
“Được, mẹ sẽ đi mua nguyên liệu!” Trần Phương Hoa cũng đã mong có dịp mời bọn họ cùng ăn tối lâu rồi.
Khi Trần Phương Hoa rời đi, Hạ Trí thả mình lên sofa, thở dài: “Anh nói xem… nếu mẹ tôi biết tôi nỗ lực thi đại học chỉ để vào đội bơi của trường Q, liệu mẹ có nổi giận không?”
“Sẽ không đâu. Cậu chưa từng nghĩ rằng, thật ra mẹ cậu luôn biết cậu theo tôi đi tập bơi sao?” Diệp Lân ngồi cạnh, dịu dàng nói.
“Không phải chứ? Thái hậu nương nương nhà tôi biết sao?”
“Hiểu con không ai bằng mẹ. Mẹ cậu cất giữ huy chương Thế vận hội của bố cậu cẩn thận lắm, thường xuyên mang ra lau chùi. Bà ấy atự hào về hai bố con, chỉ là bà ấy sợ cậu rời xa bà như cách bố cậu từng làm. Không có người mẹ nào lại không muốn con trai là chính mình.”
Lời nói của Diệp Lân khiến lòng Hạ Trí dường như nhẹ nhõm hơn.
Đúng thật, cậu vốn không giỏi che giấu, cậu lén lút làm những chuyện kia, Trần Phương Hoa không biết mới lạ.
Khi Lạc Ly và Trần Gia Nhuận đến, đã thấy Trần Gia Nhuận có vẻ ngái ngủ, có lẽ đêm qua ngủ không ngon. Lưng Lạc Ly cũng hơi cứng đờ, dường như anh ấy sẽ cứ căng thẳng mãi nếu Hạ Trí không hồi tưởng được hết những gì mình đã viết trong bài thi.
Khi Hạ Trí nhớ lại xong phần toán và khoa học tự nhiên, vẻ căng thẳng trên mặt Lạc Ly dịu đi, còn Trần Gia Nhuận thở phào, đập nhẹ ngực mình: “May là tôi dạy phần hóa và tiếng Anh không đến nỗi nào.”
Diệp Lân ước lượng điểm toán của Hạ Trí có thể trên 140 điểm, chỉ còn xem bài văn và tiếng Anh của cậu có đạt yêu cầu nữa không là được.
Buổi tối, mọi người ăn một bữa thịnh soạn, Trần Gia Nhuận với miệng lưỡi ngọt ngào đã khiến Trần Phương Hoa vui vẻ đến mức hứa hẹn bất cứ khi nào anh ta đến chơi cũng sẽ nấu sườn sốt chua ngọt.
Mấy chàng trai cũng giúp dọn dẹp bát đ ĩa, phòng bếp cũng lau sạch bóng, khiến Trần Phương Hoa cảm thán rằng lâu lắm rồi trong nhà mới náo nhiệt đến thế.
Diệp Lân ghé sát tai Hạ Trí, thì thầm: “Tối nay cùng đến hồ bơi thành phố nhé. Tôi, Lạc Ly và Gia Nhuận đã chuẩn bị một phần thưởng cho cậu vì đã hoàn thành kỳ thi.”
Mắt Hạ Trí sáng rực, nhìn Diệp Lân: “Ý anh là…”
“Đúng vậy, thi đấu một nghìn năm trăm mét tự do. Tôi, Lạc Ly và Gia Nhuận, cộng thêm cậu, bốn người thi với nhau. Cho cậu thỏa sức bơi.”
Hạ Trí phấn khích đến mức muốn bay lên, lập tức chạy đến nói với mẹ: “Mẹ à, con cùng với đám Diệp Lân ra ngoài chơi, trước mười giờ nhất định…”
Không ngờ Trần Phương Hoa ngắt lời: “Các con định đi bơi đúng không?”
Hạ Trí sững người, Trần Phương Hoa biết thật?
“Con đi ra đây với mẹ một chút.”
Trần Phương Hoa gọi Hạ Trí vào phòng, lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc mũ bơi màu đen.
“Đây là của bố con, cầm đi.”
“Mẹ… mẹ…” Hạ Trí trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải.
“Con nghĩ mẹ ngốc à? Nếu chỉ có Diệp Lân thôi thì là tình cờ, nhưng Lạc Ly và Gia Nhuận có vóc dáng thế kia đứng trước mặt mẹ, mẹ lập tức biết họ là dân bơi lội. Các con tụ tập với nhau, chẳng lẽ chỉ học bài, hay đi chơi game trong quán net? Sao có thể không xuống nước được?”
Quả nhiên, Trần Phương Hoa rất nhạy bén.
“Đi đi, đi đi.” Trần Phương Hoa phất tay, “Có những đứa bạn tốt luôn bên cạnh con, mẹ còn gì phải lo lắng nữa.”
Hạ Trí nhận chiếc mũ bơi từ tay Trần Phương Hoa, ôm chặt lấy bà một cái.
Trên đường đi, Trần Gia Nhuận vẫn còn lải nhải: “Chúng ta có thể thi bơi ếch không? Hai trăm mét ếch thì sao?”
“Một nghìn năm trăm mét là một nghìn năm trăm mét.” Lạc Ly đáp chắc chắn.
“Có muốn cược thứ hạng của chúng ta không?” Diệp Lân hỏi.
“Chắc lần này tôi sẽ về cuối mất, dạo này tôi ít xuống nước luyện tập.” Hạ Trí trả lời.
“Có cậu về cuối thì tôi an tâm rồi!” Trần Gia Nhuận vui vẻ nói. “Anh đây sẽ giúp cậu lấy lại phong độ!”
Khi họ đến bể bơi thành phố, Hạ Trí bất ngờ thấy Sầm Khanh Miễn cũng có mặt ở đó.
“Vẻ mặt của mày là sao? Trước đây, tuổi mười tám của mày có tao ở bên, sau này cũng không thể thiếu mình được. Tao đến để quay lại cảnh mấy người bơi đây, Diệp Lân nói sẽ gửi video bơi của mấy người cho huấn luyện viên!” Sầm Khanh Miễn nâng chiếc máy quay lên. “Để mày thấy trình độ chuyên nghiệp của anh đây—— không rung tay, hình ảnh ổn định, chân thực như phim Hollywood đấy!”
Hạ Trí không mấy tin tưởng vào kỹ năng quay phim của cậu ta: “Lực cánh tay của mày, tao quá rõ.”
“Mày muốn thế nào? Lao động miễn phí mà còn không hài lòng à?”
“Hài lòng, hài lòng lắm.”
Một nghìn năm trăm mét không phải chuyện đùa, Sầm Khanh Miễn đúng là bạn chí cốt, chuẩn bị cả một túi đầy đồ ăn để bổ sung năng lượng.
Đứng trên bục xuất phát, Hạ Trí sánh vai cùng Lạc Ly, Trần Gia Nhuận và Diệp Lân, nhìn mặt nước lấp lánh yên ả dưới ánh đèn, lúc này cậu mới thực sự nhận ra rằng cuộc đời mình đã bước vào một dòng chảy mới.
Cậu không còn là chú cá nhỏ mắc kẹt trong ao nữa, mà đang tiến vào sông lớn, biển cả, sẵn sàng để đối mặt với thử thách và vẫy vùng.
Bốn người cùng lao xuống nước, sau một thời gian không bơi lội, Hạ Trí dùng khoảng bốn, năm trăm mét đầu để điều chỉnh động tác và cảm giác nước.
Trong dòng nước này, dù là Diệp Lân, Lạc Ly hay Trần Gia Nhuận, họ đều ngầm thể hiện sức mạnh của mình, còn Hạ Trí dốc sức theo đuổi, áp sát họ.
Trên bờ, Sầm Khanh Miễn cầm máy quay, trước đây khi xem các cuộc thi đấu bơi trên truyền hình, cậu ta chưa từng cảm thấy phấn khích đến vậy. Nhưng khoảnh khắc này, những cơn sóng dập dềnh và cơ thể tràn đầy sức mạnh khiến trái tim cậu ta cũng rực lửa.
Năm mươi mét cuối cùng, Hạ Trí bị bỏ lại phía sau, nhưng cậu vẫn cố hết sức bơi, quyết tâm mạnh mẽ như thể dù thịt nát xương tan cũng muốn đuổi kịp, khiến cho ba người dẫn trước cậu cảm nhận được áp lực cực lớn.
Người chạm vào thành bể đầu tiên là Lạc Ly, tiếp theo là Diệp Lân và Trần Gia Nhuận, Hạ Trí về cuối cùng.
Cả bốn người không nói một lời, Diệp Lân giơ ngón cái về phía Lạc Ly.
Kết quả này chẳng có gì bất ngờ.
Trần Gia Nhuận thở hổn hển, lắp bắp nói: “Tôi… Tôi xin phép… ngày mai khi quay lại đội tập huấn… được giảm nửa giờ luyện tập…”
“Yêu cầu bị bác bỏ.” Lạc Ly đáp ngay.
Hạ Trí còn đang điều chỉnh nhịp thở, nghe đoạn đối thoại này lập tức bật cười.
Diệp Lân nhảy xuống nước lại gần, nâng dây đường bơi lên, vò đầu Hạ Trí: “Một nghìn năm trăm mét bị chèn ép, cảm giác thế nào?”
“Anh cũng bị Lạc Ly nghiền nát mà?”
“Thế này thì không chỉ là chênh lệch một miếng bò bít tết nữa rồi.”
“Cứ chờ đấy, ba tháng mưa bên này, ba tháng nắng bên kia.”
Họ thật sự rất mạnh, sự mạnh mẽ ấy làm Hạ Trí càng thêm mong mỏi ngày mình có thể vào được Đại học Q.
Do có đợt tập trung, sáng sớm hôm sau, Lạc Ly, Trần Gia Nhuận và Diệp Lân đều phải quay về.
Hạ Trí nhận được cuộc gọi từ Minh Ca, nói rằng Bĩ Bĩ sắp được đưa đến thành phố Q.
Bĩ Bĩ rất sợ hãi, cứ liên tục xoay vòng trong hồ nước.
Đến khi Hạ Trí xuất hiện, cậu nhẹ nhàng ôm lấy Bĩ Bĩ, vuốt v e đầu nó, để nó cảm nhận được nhịp tim và hơi ấm của mình.
“Bĩ Bĩ đừng sợ… Ở đó có rất nhiều bạn nhỏ giống em. Lạc Lạc cũng ở đó. Sẽ có nhiều chú cá heo khác cùng bơi chung với em, vui đùa với em. Em sẽ được huấn luyện sinh tồn ở đó, sau đó sẽ trở về biển.” Hạ Trí nhẹ nhàng vuốt đầu Bĩ Bĩ. “Cũng giống như anh phải trải qua kỳ thi đại học, em cũng sẽ phải đối mặt với thử thách của riêng em.”
Bĩ Bĩ lặng lẽ nép vào Hạ Trí, cái đuôi cong lên, khẽ cọ vào người cậu, như đang lưu luyến, muốn Hạ Trí dành cho nó nhiều sự quan tâm hơn.
“Bĩ Bĩ, em bướng bỉnh như vậy là bởi vì em thích được con người nuôi nấng chăm sóc, vừa muốn có tự do. Nhưng tự do không hề dễ dàng, nó đòi hỏi năng lực thực sự. Nơi em sắp đến sẽ có nhiều thầy cô và những tiền bối giỏi giang, họ sẽ dạy em cách săn cá, cách phối hợp với các bạn khác để cùng săn mồi, rồi em sẽ trở thành một chú cá heo vô cùng mạnh mẽ.”
Cuối cùng, Bĩ Bĩ rời khỏi vòng tay của Hạ Trí, được một đội chuyên nghiệp từ thành phố Q đưa đi.
Hạ Trí nhìn vào chiếc hồ trống rỗng, trong lòng cũng thấy trống vắng lạ kỳ.
Nhưng cậu có linh cảm rằng họ sẽ lại gặp nhau vào một ngày nào đó.
Nghe nói, đến ngày công bố điểm thi đại học, các huấn luyện viên của đội bơi đại học Q đều căng thẳng đến mức mặt mũi cứng đờ.
Trần Gia Nhuận tranh thủ lúc nghỉ ngơi lười biếng chút, huấn luyện viên Mạc tinh mắt vậy mà vẫn không nhận ra.
Vừa kết thúc buổi tập sáng, đám người Triệu Hùng vừa quay lại phòng thay đồ đã bắt đầu thảo luận.
“Sao Hạ Trí vẫn chưa nói mình thi được bao nhiêu điểm nhỉ? Không phải là điểm không tốt đấy chứ?”
“Nói linh tinh! Người ta học văn hóa giỏi hơn cậu nhiều đấy!”
“Nhân vật chính bao giờ cũng xuất hiện cuối cùng mà. Cứ chờ xem!”
Đột nhiên, Trần Gia Nhuận kêu lên: “Ôi trời—708!”
“708 cái gì?”
“Tôi nói Hạ Trí thi đại học được 708 điểm!” Trần Gia Nhuận reo lên.
Bạch Cảnh Văn còn đang đứng ngoài phòng thay đồ nói chuyện với huấn luyện viên Mạc và huấn luyện viên Vương, nghe thấy vậy lập tức xông vào.
“Gì cơ? Cậu nói gì?”
“Em nói Hạ Trí thi đại học được 708 đó!” Trần Gia Nhuận cười hí hửng.
Bạch Cảnh Văn mở to mắt: “Không được 720 hay 730 gì à?”
Trần Gia Nhuận hết nói nổi: “Thầy Bạch à, tổng mới 750 điểm thôi! Nếu 720 hay 730 thì chẳng phải Hạ Trí đã giỏi hơn cả các thầy rồi sao?”
“Không được không được, tôi phải đi hỏi thăm một chút.”
Bạch Cảnh Văn lập tức rời đi.
Đến nước này, có nghĩ nhiều cũng chẳng thay đổi được gì.
Hạ Trí vẫn ăn ngon ngủ yên, đến khi điểm chuẩn của đại học Q được công bố, cậu còn đang ngủ nướng thì Trần Phương Hoa đã lao vào phòng thông báo: “Hạ Trí, con đỗ rồi! Con đỗ rồi!”
“Gì ạ?”
“Con vượt điểm chuẩn đến 6 điểm! Diệp Lân vừa gọi điện bảo chắc chắn đỗ rồi!”
“À… ồ…” Hạ Trí vẫn còn ngơ ngác.
Vậy là… Đỗ rồi ư?
Hạ Trí vẫn cảm thấy như đang trong giấc mơ, những ngày trước khi bảng điểm được công bố, ngày nào cậu cũng đến hồ bơi của khách sạn Huệ Hoa để bơi, dòng nước bao quanh cậu, giúp cậu tỉnh táo hơn và nhắc nhở rằng đây là hiện thực.
Vào ngày niêm yết kết quả chính thức, Hạ Trí thấy tên mình đứng thứ ba toàn khối.
Năm nay, trường trung học trực thuộc đại học T lại thống trị bảng xếp hạng thành phố T, đoạt cả thủ khoa văn và khoa học tự nhiên. Mà thủ khoa khoa học tự nhiên khiến thầy trò toàn trường tròn mắt kinh ngạc.
Hạ Trí giơ tay khoác lên vai Sầm Khanh Miễn, nhàn nhạt hỏi: “Cảm giác không cẩn thận lại thành thủ khoa tự nhiên toàn tỉnh thế nào hả?”
“Anh cho phép mày mê anh, anh đây không phải trong truyền thuyết đâu.” Sầm Khanh Miễn ngậm kẹo mút, tỏ ra vô cùng tự tin như thể “Tao đã sớm đoán được kết quả này”.
“Xem ra chúng ta lại gặp nhau ở Đại học Q rồi.”
“Đó là chuyện đương nhiên. Tao đã lập trình sẵn một chương trình, khi nào mày giành chức vô địch giải đấu liên trường, tao sẽ ghim thông báo lên diễn đàn quốc gia.” Sầm Khanh Miễn mút kẹo.
“Mày nói là ‘chương trình,’ hay là virus đấy?”
“Ai— Cuối cùng mày cũng không làm tao mất mặt.” Sầm Khanh Miễn làm ra vẻ đại ca, vỗ ngực Hạ Trí một cái.
Ngay cả cô giáo dạy tiếng Anh cũng không giấu nổi kinh ngạc khi thấy Sầm Khanh Miễn, người cô ấy phải nhắc nhở suốt ba năm liền, đạt điểm 145 môn tiếng Anh trong kỳ thi đại học, thật khiến người ta nghi ngờ có phải ai đó đã cộng thêm 30 điểm cho cậu ta hay không.
Đúng lúc ấy, Hạ Trí nhận được cuộc gọi từ Diệp Lân.
Nhìn thấy tên anh hiện lên trên màn hình, Hạ Trí vốn dĩ đã tự nhủ phải giữ mình bình tĩnh, không nên quá tự mãn với thành tích tạm thời, thế nhưng, đôi mắt cậu bỗng chốc đỏ hoe, cảm xúc khó lòng kiềm nén.
(Từ đây, Hạ Trí và Diệp Lân sẽ đổi xưng hô thành em – anh)
“Alô, anh Lân…”
“Ừ, kỳ nghỉ hè này của em chắc không dễ chịu đâu.”
“Hả?”
“Anh đang đến đón em đây. Huấn luyện viên Bạch yêu cầu em phải lập tức tham gia vào đợt huấn luyện, cần điều chỉnh thể lực lên trạng thái tốt nhất.”
Qua điện thoại, Hạ Trí nghe thấy cả tiếng tàu cao tốc chạy, trong khoảnh khắc đó, cậu nhận ra mình nhớ Diệp Lân đến nhường nào, một nỗi nhớ như ăn sâu vào tận xương tủy, chỉ khi gặp lại anh mới có thể được lấp đầy.
“Được, em biết rồi. Em sẽ về nhà thu dọn đồ ngay.”
Sầm Khanh Miễn làm bộ “tao đã hiểu rõ mọi chuyện”, hỏi: “A Trí, chuẩn bị đến đội bơi phải không?”
“Ừ.”
“Haiz… Cây cải trắng mà tao chăm bẵm, lơ là một chút đã để sói đến tha đi mất rồi.”
“Mày nói lại lần nữa xem, ai nuôi ai?”
“Mày nuôi tao, mày nuôi tao!” Sầm Khanh Miễn nhanh chóng đầu hàng.
Hạ Trí và Sầm Khanh Miễn vừa quay người thì thấy bố con Chung Thuần cũng có mặt ở đó.
Lần này Chung Thuần cũng thi khá tốt, được hơn 670 điểm, dư sức vào các trường 985 hoặc 211, nhưng mục tiêu của cậu ta luôn là Đại học Q.
Vừa chạm mặt Hạ Trí và Sầm Khanh Miễn, Chung Thuần lập tức quay đi, bố cậu ta đứng đằng sau định nói gì đó nhưng không thốt ra lời.
“Hạ Trí, mày biết không, Chung Thuần…”
“Chuyện của người khác, tao không quan tâm.” Hạ Trí chưa từng hứng thú với mấy lời đồn đại.
“Nhưng tao lại thích nói mấy chuyện đó! Trong đợt thi thử lần ba, mẹ Chung Thuần phát hiện bố cậu ta đang qua lại với một y tá mới đến bệnh viện đấy!”
Hạ Trí đút tay vào túi, tiếp tục bước đi, trong đầu chỉ có tin Diệp Lân đang đến đón mình.
“Mẹ của Chung Thuần đã làm um lên tại nhà cô y tá đó! Chuyện này ngay cả lãnh đạo bệnh viện cũng biết, cho nên đã gọi bố cậu ta lên nói chuyện!”
“Vậy thì tao khá nể Chung Thuần đấy.” Hạ Trí bất ngờ nói.
Sầm Khanh Miễn ngừng lại một lúc: “Mày nể cậu ta cái gì?”
“Nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, mà cậu tao vẫn thi được hơn 670 điểm. Nếu là tao, chắc phải thi lại mất.”
Sầm Khanh Miễn cúi đầu suy nghĩ một lát rồi gật gù: “Mày nói cũng đúng. Nghĩ lại, Chung Thuần đúng là giỏi thật.”
Đúng lúc ấy, Chung Hiếu lao tới kéo Chung Thuần lại, hai bố con có vẻ đang tranh cãi.
Chung Thuần vẫn lạnh lùng, mặc cho bố mình nói gì cũng không lay chuyển được.
Nhiều bạn học và thầy cô trong trường đã nhìn thấy cảnh này.
Chung Hiếu bỗng nổi nóng, túm lấy cổ áo con trai kéo giật về phía sau, khiến mặt Chung Thuần đỏ lên vì bị siết.
Sầm Khanh Miễn dù không ưa gì Chung Thuần, nhưng thấy cảnh đó cũng toát mồ hôi lạnh.
“Ông ta định làm gì thế?”
Chung Thuần ôm cổ ho khan, còn Chung Hiếu thì nổi giận mắng mỏ: “Mày ăn! Mày uống! Gia sư dạy kèm cho mày đều là tiền tao bỏ ra! Mày còn muốn thế nào nữa?”
Chung Thuần đứng thẳng người, bình tĩnh đáp lại: “Ông yên tâm, tôi sẽ đi làm thêm, sẽ vay tiền, sau này tôi học hành, làm việc, sẽ không tốn của ông một đồng nào.”
“Mày…”
Chung Tiếu giận đến đỏ mặt, huyết áp tăng lên, định giơ chân đá Chung Thuần một cái, nhưng cánh tay ông ta bị ai đó giữ lại.
Ông ta quay đầu nhìn thì thấy Hạ Trí một tay đút túi quần, tay còn lại nắm chặt lấy cánh tay ông ta.
“Là cậu… chuyện nhà tôi không cần cậu…”
“Tôi biết đây là chuyện nhà ông. Tôi chỉ muốn nhắc lại điều ông từng nói với mẹ tôi.” Hạ Trí đáp.
Các bạn học và phụ huynh cũng vây quanh xem.
“Nói gì cơ?”
“Ông từng bảo mẹ tôi lấy một vận động viên, đầu óc ngu si tứ chi phát triển, nên con cái cũng chỉ có thể như thế mà thôi.”
Những người xung quanh nghe vậy đều ngơ ngác, kể cả người vẫn luôn ở cùng phe với Chung Thuần trong lớp vật lý là Hà Bân.
Hà Bân không kìm được thắc mắc: “Vận động viên gì cơ?”
Mục Ninh đứng bên cạnh giải thích: “Bố của Hạ Trí là Hạ Vân, ông ấy là một vận động viên bơi lội. Từng giành huy chương đồng tại giải vô địch thế giới và Olympic.”