“Xử lý Hạ Kính Phong làm gì?”
“Bởi vì tên kia đã để lại một ấn tượng khó phai trong lòng cậu nhóc Hạ Trí từ khi còn non nớt chứ sao!” Trần Gia Nhuận cười hả hê.
Hạ Trí thở dài đáp: “Anh Gia Nhuận, anh cũng đã để lại dấu ấn khó quên trong mười tám năm cuộc đời của tôi rồi.”
“Không được, tốt nhất là cậu hãy quên sạch tôi đi.”
Sáng hôm sau, Hạ Trí và Diệp Lân đã dậy từ rất sớm, trong khi Trần Gia Nhuận vẫn bám dính trên giường như thường lệ, không chịu rời khỏi ổ chăn.
Dù tiếng chuông báo thức reo hay tiếng gọi của bạn cùng phòng vang lên cũng chẳng thể làm tỉnh một kẻ không muốn dậy, Hạ Trí và Diệp Lân mang theo túi đồ tập thể thao rồi cùng nhau ra thẳng hồ bơi.
Vừa đến cổng hồ bơi, Hạ Trí đã bị Nhị Hùng và Lâm Tiểu Thiên bao vây, nhìn cảnh tượng đó, ai không biết chắc còn tưởng cậu sắp bị hội đồng!
“Hạ Trí! Cuối cùng chúng ta đã là đồng đội rồi! Ha ha ha ha!”
“Đến đây, đến đây! Cho chúng tôi dính chút tiên thiên cương khí* của cậu đi!”
(*) Tiên thiên cương khí: một loại nội công đỉnh cấp xuất hiện trong “Danh Kiếm Phong Lưu”
“Thằng nhóc này, mấy tháng không gặp mà hình như béo ra rồi đấy nhỉ!”
Hạ Trí bị đám thanh niên cao to ấy quàng vai bá cổ, đẩy qua đẩy lại, cậu cau mày nhưng khóe miệng lại khẽ nhếch lên cười.
Chưa kịp vui vẻ được bao lâu, Lâm Tiểu Thiên và Nhị Hùng đã bị huấn luyện viên Bạch dùng bảng ghi chú gõ một cái.
“Mấy người các cậu đứng đây vui mừng cái gì! Không bơi nhanh bằng Hạ Trí thì khỏi nghĩ đến việc ra sân thi đấu!”
“Chẳng phải còn có nội dung tiếp sức 4x100m sao?” Lâm Tiểu Thiên ôm đầu ngẩng lên nói.
“Cậu có chút chí khí nào không thế? Một trăm mét, hai trăm mét không lẽ không muốn tranh tài sao?”
“Không phải anh Lân cũng trở lại rồi sao? Chúng em tham gia là chính mà!”
“Tham gia chỉ để cho có hả? Để tôi đánh cho tỉnh ra!” Huấn luyện viên Bạch cầm bảng đuổi theo Lâm Tiểu Thiên một vòng quanh hồ bơi.
Hạ Trí đút tay vào túi, đứng nhìn họ, cùng mợi người bật cười sảng khoái.
Cuộc đua xếp hạng được chia nhóm, huấn luyện viên Bạch yêu cầu tất cả xuống nước để bơi vài vòng khởi động trước khi vào thi chính thức.
Vì kỳ thi cuối kỳ và đống luận văn, đội bơi đã tạm ngừng luyện tập một tuần, nên các thành viên phải nhanh chóng xuống nước để làm nóng người, tìm lại cảm giác bơi.
Khi cuộc đua xếp hạng bắt đầu, Hạ Trí và Diệp Lân đều tham gia nội dung một trăm mét và hai trăm mét.
Kết quả là ở cự ly một trăm mét Diệp Lân xếp thứ nhất, còn Hạ Trí chỉ đứng thứ tư, trong cự ly hai trăm mét, Hạ Trí xếp thứ năm, phía trước còn có cả Lâm Tiểu Thiên và La Miện.
Huấn luyện viên Bạch ôm bảng ghi chú nhìn Hạ Trí, hỏi cậu: “Thời gian ôn thi đã khiến thể lực và phản xạ của cậu giảm sút đi nhiều. Tình trạng của cậu bây giờ không bằng lần trước khi cậu đến Đại học Q.”
“Em biết.” Hạ Trí gật đầu.
“Đội bơi của Đại học Q là nơi công bằng, chỉ đánh giá bằng thực lực. Thành tích một trăm mét của cậu không bằng Lâm Tiểu Thiên và La Miện, tôi phải nhường cơ hội thi đấu trong kỳ giao hữu bốn trường cho họ. Cậu có ý kiến gì không?” Huấn luyện viên Bạch hỏi.
“Không ạ.”
“Tốt. Từ giờ đến giải liên trường vào tháng mười một, cậu vẫn còn nhiều cơ hội.” Huấn luyện viên Bạch vỗ vai cậu.
“Cảm ơn huấn luyện viên!”
Vừa lúc huấn luyện viên Bạch rời đi, huấn luyện viên Vương đã ném một chiếc khăn tắm cho Hạ Trí.
“Thằng nhóc này, tuy nói nội dung cá nhân một trăm mét và hai trăm mét cậu không tranh được, nhưng ở nội dung tiếp sức 4×100 mét và 4×200 mét, với khả năng của cậu vẫn được xếp vào đội hình. Chiều nay luyện thêm vài vòng nữa, tìm lại phong độ đi.”
Lời của huấn luyện viên Vương khiến mắt Hạ Trí sáng lên: “Em sẽ luyện tập chăm chỉ!”
Khi Hạ Trí vừa xoay người lại, cậu phát hiện Diệp Lân đã đứng ngay sau mình từ lúc nào, ánh mắt cười cười, nhìn cậu chăm chú.
“Nội dung tiếp sức cũng đủ khiến em vui như vậy sao?”
“Được cùng anh tham gia thi đấu tiếp sức là một trong những mục tiêu khi em gia nhập đội bơi Đại học Q mà.”
“Em đạt thành tích xếp hạng thế này mà không thấy thất vọng chút nào sao?”
“Thời gian tập luyện của em không thể nào bằng được Lâm Tiểu Thiên và La Miện, chỉ có vài giờ cuối tuần anh đưa em đến hồ bơi. Còn bọn họ thì tập luyện mỗi ngày. Tham gia đội bơi của đai học Q là nhờ thành tích họ có được trong giải đấu cấp đại học, vì vậy em thua họ cũng là chuyện bình thường. Nếu em thắng được họ mới là chuyện kỳ lạ đấy.”
“Em nghĩ được như thế cũng tốt, chỉ tiếc cho anh.” Diệp Lân nói.
“Anh có gì mà tiếc chứ?”
“Thực ra tớ cũng định xử lý Hà Kính Phong một chút, nhưng nếu em không tham gia thi cá nhân thì anh cũng phải tiết chế lại,” Diệp Lân nói, mắt nhìn xuống, không để lộ điều gì trong lòng.
“Ý anh là sao?” Hạ Trí liền kéo Diệp Lân sang bên, hạ giọng hỏi, “Cơ thể anh có vấn đề gì nữa à? Bệnh lần trước vẫn chưa khỏi hả?”
Diệp Lân nhìn sâu vào mắt Hạ Trí, mãi lâu sau mới đáp: “Nếu anh nói khi em không có ở đây, suy nghĩ của anh như trôi dạt đến nơi khác, em có tin không? Ý thức của anh mất kiểm soát, không còn ở trong đầu mà cứ lạc đi đâu đó.”
Đây không phải lần đầu Diệp Lân nói những lời như vậy.
Bất chợt, Hạ Trí nhớ lại câu hỏi trước đây Diệp Lân đã từng đặt ra với mình.
Nếu anh tan vào trong nước, liệu Hạ Trí có còn nhớ đến anh không.
“Em tin. Nhưng Diệp Lân này, cái anh gọi là ‘thần du’ chẳng phải chỉ là mất tập trung thôi sao? Anh chưa thực sự tập trung hết mức đấy.” Hạ Trí nhìn thẳng vào mắt Diệp Lân, nói, “Dù trong lòng anh không xem họ là đối thủ ngang tầm, nhưng họ lại xem anh là mục tiêu để vượt qua. Trước khi trở thành bạn với anh, em vẫn luôn ở một mình trong hồ bơi, tưởng tượng rằng anh đang bơi ngay phía trước. Anh có ở đó hay không, em vẫn tập trung để vượt qua anh.”
Đôi mắt của Hạ Trí sáng ngời với quyết tâm kiên định.
Lông mày Diệp Lân hơi nhíu lại.
Cậu khác với mọi người, chưa bao giờ cậu nghi ngờ bản thân anh.
Ngày đó, khi Diệp Lân tâm sự về tình trạng của mình với Bạch Cảnh Văn, ông ấy đã giơ cây ván định đánh anh, nhưng nhịn một lúc rồi chỉ nói: “Nếu cậu vì phong độ không tốt hoặc đã chán bơi, tôi có thể cho cậu nghỉ ngơi.”
Phải đến khi Diệp Lân ngất xỉu trong hồ bơi ở giải đấu liên trường, Bạch Cảnh Văn mới hiểu rằng anh không hề bịa chuyện.
Khi lần đầu Diệp Lân nói chuyện này với Lạc Ly trong nhà ăn của trường, Lạc Ly chỉ bình thản ngẩng đầu nói một câu: “Lý do không muốn tập của cậu thật miễn cưỡng, hy vọng Gia Nhuận đừng học theo.”
Còn lúc Diệp Lân rất nghiêm túc kể chuyện này với Trần Gia Nhuận trong ký túc xá, mắt Trần Gia Nhuận sáng cả lên: “Đây là chiêu mới để trốn tập hả?”
Chỉ có Hạ Trí, có lẽ cậu không thực sự hiểu “thần du” là gì, nhưng cậu tin tưởng vào bản thân anh.
Diệp Lân có thể nhìn thấy niềm tin ấy trong mắt của cậu.
“Hạ Trí, anh và em không giống nhau. Em có thể tưởng tượng anh ở bên cạnh, nhưng anh lại không thể hình dung hình ảnh của em trong nước. Vì hình ảnh của em trong nước thực sự rất đặc biệt.”
Diệp Lân vẫn giữ nụ cười bình thản, ánh mắt lại mang chút sâu lắng pha lẫn kỳ vọng.
“Đối với em, anh cũng rất đặc biệt.” Hạ Trí đấm nhẹ vào ngực Diệp Lân một cái, “Không có anh, em sẽ không ở đây.”
Sau một ngày thi đấu xếp hạng, huấn luyện viên Bạch đã công bố danh sách tham gia giải đấu tập giữa bốn trường lần này. Sắp xếp của ông ấy khá hợp lý, chỉ cần không phải thành tích thấp nhất, ai cũng có cơ hội được tham gia.
Hạ Trí được sắp xếp vào hai nội dung tiếp sức 4×100 mét và 4×200 mét, đều được chọn cho lượt bơi cuối cùng.
Ngay cả Lâm Tiểu Thiên cũng khoác vai Hạ Trí, tỏ vẻ không phục: “Huấn luyện viên phải coi trọng cậu thế nào mới để cậu bơi lượt cuối cả hai nội dung tiếp sức chứ!”
Hạ Trí nắm lấy cổ tay Lâm Tiểu Thiên, xoay người và đè anh ta xuống.
Lâm Tiểu Thiên lập tức kêu lên: “Hạ Trí mưu hại tôi! Cậu ta muốn chiếm vị trí của tôi!”
Hạ Trí lạnh mặt, không có ý định nương tay: “Đúng vậy, tôi muốn chiếm chỗ của anh, mau giao vị trí ra đây!”
Cả nhóm cười đùa một hồi rồi cùng nhau đi ăn tối.
Khay thức ăn của Hạ Trí chất cao như ngọn núi nhỏ, ngồi đối diện là Diệp Lân, bên cạnh là Lạc Ly, anh ấy đang bỏ cơm vào hộp giữ nhiệt để mang về cho Trần Gia Nhuận đang phải tập thêm vì đến muộn.
Khi Hạ Trí vừa ăn xong khay đầu tiên, lúc định đi lấy thêm phần nữa thì bỗng có ai đó túm lấy tay cậu từ phía sau với sức mạnh khiến cậu theo phản xạ muốn chống trả, một cùi chỏ đánh ngược ra sau.
Nhưng đối phương né tránh rất nhanh.
Hạ Trí quay đầu lại, đụng ngay một đôi mắt sắc bén, lập tức ngẩn người.
“Hạ Trí — mấy năm qua cậu biến đi đâu vậy!”
Trên chiếc áo khoác thể thao rộng thùng thình của người đó có dòng chữ “Đại học Công nghệ”.
“… Hà Kính Phong? Là anh à?” Hạ Trí suýt chút nữa đã vung khay thức ăn lên, định bổ vào đầu người đối diện.
May mà Hà Kính Phong nhanh nhẹn, đỡ được khay trước khi bị đánh trúng.
“Cậu còn không biết xấu hổ à! Năm nào tôi cũng ngóng cậu tham gia thi đấu, thế mà cậu mất tăm đi đâu!”
Hạ Trí đút tay vào túi, chỉ im lặng quan sát anh chàng trước mặt mà không nói gì.
“Nhìn cái gì đấy? Không thèm đáp lời hả?” Hà Kính Phong trông điển trai với đôi mắt sâu đầy nét kiêu ngạo, khiến các đường nét trên gương mặt anh ta càng trở nên sắc sảo.
Cả đội bơi của Đại học Q đang ngồi ăn đều nhìn về phía họ.
Hạ Trí vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, không nói một lời.
Hà Kính Phong hơi ngẩng cằm lên: “Này, hồi nhỏ cậu đâu có cứng đơ thế này đâu nhỉ?”
“Anh hồi nhỏ cũng đâu được bảnh như bây giờ.” Hạ Trí đáp lại.
“Hả? Hồi nhỏ tôi không bảnh chỗ nào cơ chứ?”
“Mặt toàn là mụn, còn lồi lõm hơn cả bề mặt mặt trăng. Giờ nhìn da anh không còn mụn nữa, tôi suýt không nhận ra đấy.” Hạ Trí đáp.
Hà Kính Phong lạnh lùng liếc Hạ Trí một cái, bầu không khí giữa hai người căng như dây đàn, tưởng như bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện.
Lâm Tiểu Thiên nhìn Nhị Hùng và Canh Lạc, sau đó cả đám lặng lẽ đứng dậy tiến về phía Hạ Trí.
Nếu Hà Kính Phong định gây sự, Lâm Tiểu Thiên và đồng đội chắc chắn sẽ không để ai động đến Hạ Trí ngay trên địa bàn của Đại học Q.
Ai ngờ giây tiếp theo, hai người họ đã ôm chầm lấy nhau.
“Thằng nhóc này im thin thít mà thi đỗ vào Đại học Q cơ đấy! Cậu được lắm!”
“Chẳng phải mai anh mới đến thi đấu à? Sao lại đến sớm thế, định do thám tình hình đối thủ sao?” Hạ Trí hiếm khi cười tươi đến vậy, đôi mắt cong cong lại, khiến ngay cả Lâm Tiểu Thiên và mấy người kia cũng nhìn ngẩn ngơ.
“Không phải nghe đồn là đội bơi Đại học Q mới có một người vừa đến rất lợi hại à? Nghe đâu đến cả Giang Nghị của Nam Thành cũng thua người đó, nên tôi đến xem thử!” Hà Kính Phong kéo Hạ Trí ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh, một chân gác lên ghế, cả hai bắt đầu nói chuyện rôm rả.
“Nghe nói Giang Nghị bơi bướm là chính, cứ để anh ta đấu với Lạc đại ca của bọn tôi đi.” Hạ Trí kể chuyện mình thắng Giang Nghị một cách bình thản, dường như chẳng hề để tâm, dù sao Hà Kính Phong vẫn là quán quân cự ly một trăm mét và hai trăm mét tự do năm ngoái.
“Thế người mới lợi hại đó là ai? Cậu biết không? Nghe nói được chính Diệp Lân tuyển vào!”
Hạ Trí quay đầu nhìn Diệp Lân, anh đang trò chuyện với Lạc Ly, hoàn toàn không liếc nhìn cậu một lần nào khiến Hạ Trí không khỏi cảm thấy trống trải trong lòng.
“Này, đang nói chuyện mà còn mất tập trung, muốn ăn đá không?” Hà Kính Phong nhấc chân lên, nhẹ nhàng chạm vào cẳng chân của Hạ Trí.
Hạ Trí quay đầu lại, vô tình bỏ qua cái nhíu mày của Diệp Lân.
Diệp Lân chống cằm, ánh mắt tối lại, dõi theo Hạ Trí khi cậu đá trả Hà Kính Phong, hai người họ giống như trẻ con mẫu giáo, đá qua đá lại dưới bàn.
“Người mới giỏi như vậy, ngoài tôi thì còn ai vào đây.” Hạ Trí trả lời đầy phong thái.
Hà Kính Phong nhếch cao khóe miệng, khoanh tay nói: “Là cậu thì còn nghe được! Để xem một trăm mét và hai trăm mét ai thắng ai thua!”
“Cự ly một trăm mét và hai trăm mét thì anh chỉ có thể tranh tài với Diệp Lân thôi. Tôi chỉ thi nội dung tiếp sức.”
“Hả? Tại sao thế?”
“Vì mấy tháng ôn thi đại học đã làm giảm thời gian tập luyện, thành tích của tôi cũng tụt dốc.”
Hà Kính Phong nhíu mày: “Thế thì để tôi xin với huấn luyện viên, tôi cũng muốn tham gia nội dung tiếp sức!”
“Anh đã tham gia một trăm mét rồi hai trăm mét, giờ còn muốn thi tiếp sức? Thua rồi đừng đổ thừa là do kiệt sức nhé.”
“Ha ha, thằng nhóc này đừng ngạo mạn quá— ông đây chờ cậu ba năm rồi, nhất định phải có ngày rửa hận!”
Hai người ngồi ở bàn đó, mải miết trò chuyện cả tiếng đồng hồ, nhắc lại chuyện năm xưa sau khi thi đấu xong, cả hai lén ra ngoài ăn thịt cừu nướng vỉa hè rồi bị đau bụng.
Cho đến khi có người đặt tay lên vai Hạ Trí, cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy nụ cười của Diệp Lân.
“Tiểu Trí, anh về ký túc xá trước. Em cứ ở lại trò chuyện với bạn cho thoải mái nhé.”
Hà Kính Phong nhìn về phía Diệp Lân, ánh mắt chẳng khác gì kẻ địch chạm mặt nơi ngõ hẹp.
“Chúng ta nói chuyện đến đây là được rồi. Hạ Trí, tôi về trường đây. Hai trường gần nhau, khi nào rảnh qua tìm tôi, tôi mời cậu ăn món lẩu xương dê nổi tiếng bên chỗ tôi.”
Nói xong, Hà Kính Phong ngoắc ngoắc ngón tay với Hạ Trí.
“Làm gì vậy? Ngón tay anh bị rút gân à?”
“Não cậu mới bị rút gân ấy! Số điện thoại! WeChat! Kết bạn đi! Cậu biến mất ba năm rồi đấy! Anh đây chờ cậu suốt hai năm mà cậu vẫn không quay lại thi đấu, suýt nữa thì tôi đến tận thành phố T tìm cậu rồi! Cuối cùng bị mẹ tôi hiểu nhầm, tưởng tôi muốn bỏ nhà đi, xém nữa lôi tôi đi gặp chuyên gia tâm lý, nhắc tới thôi cũng xấu hổ rồi!”
Hạ Trí bật cười, hai người bắt đầu thêm WeChat qua mã QR.
Khi Hà Kính Phong rời đi, cậu nhét tay vào túi, dáng người cao lớn cùng bóng lưng toát lên vẻ kiêu ngạo và ngầu lòi.
Khi Hạ Trí quay lại, lúc này mới nhận ra Lâm Tiểu Thiên, Triệu Hùng và mọi người vẫn đang ngồi đếm số súp lơ còn thừa trên đ ĩa.
“Ủa… Các anh vẫn chưa ăn xong à?” Hạ Trí ngạc nhiên hỏi.
“Thằng nhóc này chả có tí lương tâm nào! Bọn tôi ngồi lại để canh phòng xem cái tên Hà Kính Phong đó có gây sự với cậu không đấy! Đừng nhìn cậu ta bơi giỏi mà coi thường, cậu ta là cái gai trong đội bơi Đại học Công nghệ đó!” Lâm Tiểu Thiên lên tiếng, khiến Triệu Hùng và Cảnh Lạc gật đầu phụ họa.
“Gai trong đội? Ý anh là sao?” Hạ Trí ngơ ngác không hiểu cái biệt danh này từ đâu mà có.
“Năm ngoái cậu ta giành được huy chương, nhưng có người châm chọc bảo là do anh Lân rút lui vì bệnh nên cậu ta mới có cơ hội. Một ký giả trường báo chí nói vậy, ngôn từ khá khó nghe.”
“Rồi sau đó thế nào?”
“Cậu ta nện cho người ta một trận luôn chứ sao! Bên trái một cú, bên phải một cú, đến nỗi mắt sưng như gấu trúc! Đại học Công nghệ định kỷ luật cậu ta, may mà huấn luyện viên đứng ra dàn xếp, đền bù viện phí, vụ đó mới êm xuôi.”
“Anh ta vẫn thế nhỉ, bao năm rồi tính cách chẳng thay đổi gì. Thật ra anh ta là người có lòng tự trọng cao, nhưng không phải người xấu.”
“Ừ thì không xấu, nhưng kiêu ngạo quá ấy chứ! Cậu ta thích một cô nàng bên khoa báo chí trường mình, thế mà cô ấy chỉ đi chơi công viên với bạn cùng lớp thôi, cậu ta đã hung hăng đến tìm cậu bạn kia rồi! Người đó sợ đến mức cả tuần không dám đến lớp!” Lâm Tiểu Thiên nói với vẻ nghiêm túc.
“Người đó nhát quá vậy? Đã cùng cô gái đến công viên thì thích người ta cũng nên đứng thẳng ngực mà cạnh tranh với Hà Kính Phong chứ! Nếu không thích, chỉ là bạn học, vậy có thể ưỡn ngực làm rõ!”
“Này… Hạ Trí, cậu đứng về phe nào vậy?” Lâm Tiểu Thiên tức tối hỏi.
“Tôi là kiểu người luôn bảo vệ bạn bè, miễn là anh em của tôi, tôi đều đứng về phía họ.” Hạ Trí cười trả lời.
Nụ cười thoáng qua đó khiến Lâm Tiểu Thiên trông như một đứa trẻ cứng đầu bị cậu lấn át.
“Thế còn bọn tôi thì sao? Bọn tôi có phải là anh em của cậu không?” Lâm Tiểu Thiên hỏi tiếp.
“Đương nhiên là anh em rồi.”
“Nếu chúng tôi đánh nhau với Hà Kính Phong thì cậu sẽ đứng về phía ai?” Lâm Tiểu Thiên truy hỏi.
Triệu Hùng, Cảnh Lạc và La Miện đều dồn ánh mắt về phía Hạ Trí.
Câu hỏi này cực kỳ quan trọng, nếu trả lời không khéo, chắc chắn cậu sẽ bị hội đồng.
“Đương nhiên là đứng về phía các anh rồi.” Hạ Trí trả lời không chút đắn đo.
“Vậy mới được chứ.” Lâm Tiểu Thiên thở phào, Triệu Hùng và những người khác cũng hài lòng gật gù.
“Vì mấy anh cộng lại cũng không đánh lại anh ta đâu. Nếu tôi không giúp, các anh sẽ thành bia đỡ đạn hết đấy.”
Lời nói vừa dứt, cả bọn lao vào Hạ Trí.
“Đánh chết cái tên này đi!”
“Cậu nghĩ mình là ai hả!”
Hạ Trí nhanh nhẹn né tránh, bất ngờ núp sau lưng Diệp Lân.
Cú đấm của Lâm Tiểu Thiên suýt đập vào cằm Diệp Lân.
Diệp Lân chỉ đơn giản cho tay vào túi, hơi nghiêng mặt né tránh.
“Ranh con — cậu nấp sau lưng anh Lân là ý gì đấy! Cút ra đây!”
“Giỏi thì đánh thẳng vào mặt anh Lân đi!” Hạ Trí nắm chặt áo khoác thể thao của Diệp Lân, nhất quyết không ra khỏi chỗ nấp.
Cô dì ở căng tin trố mắt nhìn, rồi quay sang thì thầm với người phụ giúp bên cạnh: “Sinh viên đại học rồi mà còn trẻ con thế này à!”
Trong lúc Diệp Lân bị đám bạn vây quanh trêu chọc, anh lùi lại một bước, vô tình va vào người Hạ Trí.
Khoảnh khắc ấy, chẳng hiểu sao Hạ Trí lại vòng tay ra ôm lấy Diệp Lân từ phía sau.
Cậu cảm nhận rõ ràng đôi vai của Diệp Lân chợt căng cứng lại, sau đó anh lùi thêm một bước, khiến Hạ Trí cúi đầu, trán tựa vào gáy Diệp Lân.
Tim Hạ Trí bỗng đập loạn, cậu đột nhiên rất lo lắng, sợ Diệp Lân có thể sẽ đẩy tay mình ra.
“Được rồi, được rồi! Nếu thật sự đánh nhau, mấy cậu cũng chưa chắc thắng nổi Hạ Trí đâu! Đến đây thôi nhé!”
Giọng của Diệp Lân đầy vẻ vui đùa, anh đưa tay giữ lấy mu bàn tay Hạ Trí đang siết chặt quanh bụng mình.
Hạ Trí càng siết chặt hơn.
Trong mắt cậu, Diệp Lân luôn là mục tiêu cậu phải vượt qua, nhưng đồng thời Diệp Lân cũng là mục tiêu mà người khác nhắm đến, như Hà Kính Phong chẳng hạn.
Khác với cậu, ba năm nay Hà Kính Phong luôn kiên trì tập luyện, thể lực và cảm giác nước chắc chắn hơn hẳn cậu.
Diệp Lân còn là gia sư, là huấn luyện viên riêng trong các buổi tự tập của cậu, nên Hạ Trí hiểu rõ thời gian mà Diệp Lân dành cho cậu là vô cùng đặc biệt, không thể so sánh với người khác.
Nhưng hôm nay gặp Hà Kính Phong, Hạ Trí mới nhận ra Diệp Lân không thuộc về riêng mình.
Cậu càng siết tay, chờ Diệp Lân gỡ tay ra, nhưng không ngờ Diệp Lân lại đặt tay lên mu bàn tay cậu, nhấn chặt hơn, khiến Hạ Trí dù muốn cũng không thể nới lỏng tay được.
Một niềm vui bất chợt tràn ngập trong lòng, đầy đến mức dường như sắp tràn ra ngoài.
“Tốt lắm, các cậu tối nay ăn nhiều quá rồi hả? Nếu lát nữa Lão Bạch thấy các cậu còn dư sức thế này, sẽ bắt các cậu tập thêm cùng Gia Nhuận đấy!”
Diệp Lân vừa nói vừa cười, lưng anh khẽ rung nhẹ, khiến Hạ Trí chỉ muốn áp tai vào để lắng nghe nhịp điệu cơ thể ấy rõ hơn.
“Tập thêm thì tập! Trước hết bọn tôi phải xử thằng nhóc này đã!”
Diệp Lân vươn một tay ra sau che chắn cho Hạ Trí, tay còn lại đẩy Nhị Hùng và mấy người kia ra xa.
“Nơi này là nhà trẻ đấy à? Mấy cậu là lớp mẫu giáo lớn hay lớp bé vậy hả!”
“Anh Lân cậu bao che!”
“Cậu không còn là Diệp Lân mà chúng tôi từng biết nữa rồi!”
Ban đầu, họ không ưa cái vẻ ngạo mạn của Hạ Trí, giờ lại khó chịu vì Diệp Lân bảo vệ cậu không rời.
“Hạ Trí! Cậu có phải đàn ông không? Trốn sau lưng anh Lân thì có tài cán gì chứ!” Lâm Tiểu Thiên cố kéo Hạ Trí ra, nhưng không tài nào làm được, giận đến mức suýt bốc khói.
“Trốn sau lưng con gái thì mới không ra dáng đàn ông, còn trốn sau lưng anh Lân thì chẳng phải là hiển nhiên rồi sao?” Hạ Trí trả lời đầy tự tin.
Diệp Lân quay đầu lại, cười đến mức mắt híp lại thành đường cong: “Cậu vừa nói gì? Hiển nhiên gì cơ? Vậy nếu bị người vây đánh cậu đánh tơi tả thì cũng hiển nhiên sao?”
“Tất nhiên rồi! Ai là người trong thư viện và và quản lý ký túc xá đã nói tôi là gì gì ấy nhỉ…”
Hạ Trí giả vờ như không nhớ ra, Lâm Tiểu Thiên và Nhị Hùng cũng ngưng tay, chờ đợi câu trả lời của cậu.
“Anh Lân nói cậu là gì hả?”
“Đừng có nói nửa chừng thế!”
“Ngôi sao, mặt trăng, mặt trời! Các anh cứ tùy ý tưởng tượng đi!” Hạ Trí ngẩng cao đầu trả lời.
Diệp Lân lại bật cười, Hạ Trí ôm lấy anh từ phía sau, rất thích cảm giác lưng anh khẽ rung lên mỗi khi cười.
Cuối cùng, cô lao công cũng không chịu nổi, cầm chổi đuổi cả đám đi.
“Mấy đứa còn ở đây không đi nữa hả! Đã ăn no rồi mà còn quậy phá! Đi, đi hết đi!”
Trước tiếng thét chói tai của cô ấy, tất cả bọn họ lập tức chạy biến, sợ rằng cây chổi sẽ vung tới đầu họ bất kỳ lúc nào.
Để tránh bị Lâm Tiểu Thiên và nhóm của anh ta đuổi theo đánh hội đồng, vừa chạy ra khỏi cổng nhà ăn, Hạ Trí liền bị Diệp Lân kéo vào bụi cây bên cạnh.
Vừa định lên tiếng, Hạ Trí liền bị Diệp Lân bịt miệng lại.
“Ngốc, đừng lên tiếng.”
Giọng nói của Diệp Lân ở ngay bên tai cậu, mang theo hơi thở ấm áp, khiến tim Hạ Trí nhảy nhót không yên.
Quả nhiên, Lâm Tiểu Thiên và nhóm của anh ta đứng dưới ánh đèn đường, ngó nghiêng xung quanh.
“Này, thằng nhóc đó trốn đâu rồi! Mới quay đi một cái đã không thấy tăm hơi nữa!”
“Tức quá đi mất! Dám bảo bọn mình đánh không lại Hà Kính Phong!”
“…Tiểu Thiên này, không phải tôi nói chứ, nghĩ kỹ mà xem… Bọn mình thật sự không đánh lại Hà Kính Phong đâu…”
Hạ Trí gần như bị Diệp Lân ôm trọn trong lòng, vòng tay anh giữ chặt đến mức cậu không dám nhúc nhích, mặc kệ nhóm của Lâm Tiểu Thiên nói gì, tai cậu dường như chẳng nghe lọt một lời.
Đến khi Diệp Lân buông tay ra, cố ý gạt nhẹ lên phần tóc ngắn của cậu, Hạ Trí mới tỉnh táo lại.
“Nghĩ gì đấy?”
“Em đang nghĩ, em và anh hợp sức thì chẳng lẽ không thắng nổi đám người Lâm Tiểu Thiên sao?”
“Ngốc quá đi mất. Trong đội mà đánh nhau, em muốn bị kỷ luật đến mức nào vậy? Có nhiều cách khiến họ phải nể phục mà đâu cần phải dùng đến nắm đấm.”
“Nếu không động tay động chân thì anh muốn động cái gì…”