“Chậc… Cậu đoán xem thằng cha đó ranh ma đến mức nào!”
“Vậy là anh chưa đánh được anh ta rồi.” Hạ Trí thầm nghĩ, với lòng kiêu hãnh của Hà Kính Phong, anh ta vốn không thèm động tay với Tiêu Bân.
“Đúng vậy, tôi hối hận vì chưa đánh được cậu ta!” Hà Kính Phong vừa gặm một miếng xương dê vừa than thở, trông rõ là đang chịu uất ức, mà lại là nỗi uất ức không hề nhỏ.
“Thế sao người ta đồn ầm lên là anh đánh anh ta rồi? Thông báo cho cả Đại học Q chúng tôi rồi!”
“Tối nay tôi hẹn Tiêu Bân ra gặp mặt ở khu rừng nhỏ bên Đại học Q của các cậu. Tôi tính là sẽ dứt khoát chia tay cho xong.”
“Ồ…” Hạ Trí xoa xoa mũi, thầm nghĩ Hà Kính Phong thật biết chọn chỗ.
Trước đây còn hẹn Tiêu Bân làm mấy chuyện linh tinh ở rừng nhỏ, giờ chia tay cũng lại chọn rừng nhỏ, anh ta nghĩ gì vậy?
“Cậu biết cậu ta nói gì không? Cậu ta bảo là chỉ cậu ta mới có quyền đá tôi, chứ không bao giờ đến lượt tôi chia tay với cậu ta!”
“Thế thì anh bảo anh ta đá anh đi là xong.” Hạ Trí cũng gắp một miếng xương dê, phải nói là vị lẩu này cũng không tệ.
“Đúng vậy, tôi đã nói… ‘Tiêu Bân, cậu cố ý phỏng vấn Diệp Lân trên đài phát thanh của trường là để tôi nghe thấy sự ngưỡng mộ của cậu với cậu ta, muốn khích cho tôi nổi điên đánh nhau với cậu ta, rồi cuối cùng đẩy tôi vào chỗ bị kỷ luật, thế là cậu có lý do để đá tôi, đúng không? Giờ không cần cậu phải phí công suy tính nữa, chúng ta chia tay thôi! Nhanh gọn nhé!’”
Chắc chắn lời này do Diệp Lân gợi ý cho Hà Kính Phong, nếu không với cái đầu của Hà Kính Phong thì làm sao mà nghĩ ra nổi.
“Loại người như Tiêu Bân luôn tự cho mình là người có tầm nhìn xa, cứ nghĩ mình phát hiện ra ‘ngôi sao tương lai’ dễ như trở bàn tay. Anh nói với anh ta lời chia tay như vậy, chắc chắn đụng chạm đến lòng tự trọng của anh ta rồi. Thỏ cùng đường cũng cắn người, huống chi anh ta lại là một đóa hoa ăn thịt trắng muốt mong manh kia mà.”
Hạ Trí ăn một lúc lâu mà cũng không gặm được bao nhiêu thịt, thật muốn bảo nhà hàng cho một đ ĩa thịt dê vào nồi cho nhanh.
“Ha, đúng như cậu đoán luôn! Tiêu Bân cầm cái máy ảnh cậu ta đeo trước ngực, đập xuống đất, vỡ tan tành rồi nắm lấy tay tôi kêu cứu! Trường Đại học Q của các cậu không phải buổi tối có bảo vệ tuần tra sao?”
Hạ Trí đưa tay lên che mắt, rồi ngả người ra sau: “Hà Kính Phong! Không phải chứ? Chỉ như vậy? Anh bị người ta đội cho cái nồi lớn rồi?”
“Đúng rồi đó. Tôi còn oan hơn cả Đậu Nga! Tất cả là tại màn kịch buổi chiều ở đài phát thanh trường các cậu, ngay cả các thầy cô cũng biết hết rồi. Tiêu Bân bảo là tôi hẹn cậu ta ra rừng nhỏ để trả thù, còn bảo cái máy ảnh đó là của tòa soạn, trị giá hàng chục ngàn, ống kính cũng vỡ nát. Nhìn cái bộ mặt đáng thương của Tiêu Bân… Nhớ ngày đó…”
“Nhớ ngày đó anh vốn thích cô nàng khoa Báo chí ở trường tôi, rồi bị Tiêu Bân chen ngang cướp mất. Khi anh đến tìm Tiêu Bân, anh ta cũng nhìn anh với vẻ mắt lấp lánh như vậy, đúng không?”
“Đúng rồi đó! Cậu ta nói vô cùng mong đợi và sùng bái tôi, tiếp cận cô nàng khoa Báo chí đó chỉ để hiểu thêm về tôi thôi, còn ghen tị vì cô ấy có thể quang minh chính đại ở bên tôi.”
Hà Kính Phong che mặt, rõ ràng là ký ức cũ chẳng vui vẻ gì.
“Cho dù anh ta có trắng trẻo nho nhã đến đâu, cũng chẳng phải đàn ông sao? Anh lúc trước không phải thích hoa khôi của khoa Báo chí sao? Anh ta chỉ mong đợi sùng bái anh chút thôi mà anh đã xiêu long rồi? Anh có nguyên tắc không vậy?”
Hạ Trí suýt muốn úp cả nồi lẩu dê lên đầu Hà Kính Phong.
“Cậu đã thử đâu mà biết!” Hà Kính Phong bỏ ly bia xuống, như đang nhớ lại điều gì.
“Chưa thử cái gì?”
“Thử chuyện đó đấy! Tiêu Bân thật sự khiến người ta thoải mái! Tôi chỉ là ngày nào cũng nghĩ… Hễ không bơi lội thì đầu óc tôi toàn nghĩ về cậu ta! Nghĩ đến mức muốn giày vò cậu ta đến cùng!”
Hạ Trí suýt làm rơi đũa, vì ngay lúc đó, trong đầu cậu lại hiện lên hình ảnh của Diệp Lân.
Hình ảnh Diệp Lân trong phòng thay đồ, giơ tay xách áo khoác lên thật gọn gàng, lưng anh căng mịn và đẹp đến mức khiến tim Hạ Trí cũng căng thẳng theo.
Tiêu Bân như con gà yếu đuối thế kia, có gì mà thoải mái?
“Đủ rồi… Không phải là anh thích anh ta, làm loạn nửa ngày cũng vì thích làm việc đó cùng anh ta sao?”
“Là tôi làm cậu ta, đã là đàn ông, ngủ với người khác chẳng lẽ không chịu trách nhiệm sao!”
“Nghe anh nói mà tôi cũng thấy…”
“Thấy gì?”
“Tiếp tục kể đi, đừng đánh trống lảng.” Hạ Trí vung đũa, trong đầu lại nghĩ, tất nhiên là muốn có trách nhiệm với Diệp Lân đó.
“Tôi đã dốc hết lòng vì cậu ta, đối xử hết lòng hết dạ… Thế mà cậu ta lại đá tôi đi, chắc là lại để mắt đến ai khác rồi. Tôi không tin ngoài tôi ra còn ai có thể làm cậu ta thoả mãn đến thế.”
Hạ Trí không nói nổi.
“Chỗ đó của anh đính cả kim cương à?”
“Cậu đoán xem, người tiếp theo mà Tiêu Bân để mắt tới, có phải là Diệp Lân không?”
Hà Kính Phong uống thêm một ngụm bia.
“Diệp Lân đã nói rõ rồi còn gì, anh ấy không ưa loại người như Tiêu Bân. Hơn nữa Diệp Lân là lãnh thổ của tôi, là chốn thiêng liêng không ai được phép xâm phạm.”
Nếu Tiêu Bân dám có ý đồ với Diệp Lân, Hạ Trí cậu chắc chắn không mềm yếu như Hà Kính Phong.
“Diệp Lân không thích không có nghĩa là không ăn. Có đồ không ăn thì phí.” Hà Kính Phong cười ngả ngớn.
Cái tên não ngắn này chẳng hề hiểu câu “Diệp Lân là lãnh thổ của tôi” của Hạ Trí có ý gì cả.
Hạ Trí vớ lấy một miếng xương dê, quăng vào bát Hà Kính Phong, “Dù sao cũng không thể là Diệp Lân. Trước đây Tiêu Bân từng dây dưa với Diệp Lân rồi, nếu Diệp Lân thực sự muốn ‘ăn’ anh ta, thì đã ‘ăn’ từ lâu rồi.”
“Sao cậu biết là chưa từng ăn? Có khi bây giờ không giải quyết được lại muốn quay lại ăn lần nữa chứ.”
Hạ Trí bỗng sững lại.
Đúng vậy, chuyện trước kia giữa bọn họ, bản thân cậu cũng không dám chắc chắn điều gì cả!
Nhìn cái cách Diệp Lân đè cậu ra hôn, cái cách lưỡi của anh quấn lấy cậu, kỹ năng đầy điêu luyện đó, kinh nghiệm ấy từ đâu mà ra?
“Rắc” một tiếng, Hạ Trí bẻ gãy đôi đũa trong tay.
“Cho dù không phải là Diệp Lân… Vẫn còn có… Còn có Thẩm Dao mà? Lúc Thẩm Diêu thắng tôi, cậu không thấy Tiêu Bân khen ngợi Thẩm Dao đến mức nào à?” Giọng Hà Kính Phong đã bắt đầu lè nhè vì uống quá chén.
Nhưng từ lúc Hà Kính Phong nhắc đến Thẩm Dao, Hạ Trí chẳng nghe lọt chữ nào, trong đầu chỉ xoay quanh chuyện giữa Diệp Lân và Tiêu Bân ngày xưa.
Đủ loại chiêu trò khơi gợi mà Diệp Lân bày ra, liệu có phải do anh đã học được từ Tiêu Bân không?
Dù người ta vẫn nói cần phải có lòng bao dung và không nên để tâm đ ến quá khứ của người yêu.
Nhưng Hạ Trí nghĩ ai mà thốt ra được câu ấy thì chỉ là những người đứng ngoài cuộc!
Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh ở đâu đó trong thư viện trường, hoặc trong đài phát thanh không một bóng người, Tiêu Bân và Diệp Lân… Con mẹ nó, nghĩ thôi đã khiến lòng cậu nhức nhối đến khó chịu. Dù biết rõ Tiêu Bân thực sự không phải mẫu người Diệp Lân thích, cũng là người mà Diệp Lân chẳng bao giờ muốn thử một lần.
Nhưng Hạ Trí vẫn thấy khó chịu, bứt rứt không thôi… Cậu biết mình đang bực bội vì Tiêu Bân cứ thèm muốn Diệp Lân.
Diệp Lân là của cậu, ai dám nhòm ngó đến anh, Hạ Trí sẵn sàng đánh cho người đó không đứng dậy nổi.
“Này! Này! Hạ Trí, cậu nghĩ gì đấy!” Hà Kính Phong vẫy vẫy chai bia trước mặt cậu.
“Không có gì. Chỉ nghĩ là, nếu ngày mai trong cuộc thi tiếp sức, tôi mà thể hiện xuất sắc quá, Tiêu Bân để ý đến tôi thì sao?”
Nghe thế, Hà Kính Phong cười ha hả đến mức suýt nữa làm rơi cả chai bia.
“Hay! Có chí khí! Tôi nói thật nhé, Tiêu Bân chỉ để mắt đến những ai giỏi nhất! Tôi mong cậu vào danh sách phỏng vấn của cậu ta đấy! Nếu cậu ta có ý gì với cậu, cậu phải biết giữ mình đấy nhé!”
“Yên tâm, tôi đã nếm qua hương vị tuyệt vời nhất rồi, giờ không thèm ‘đồ ăn nhanh’ nữa.”
Trong đầu Hạ Trí bất giác hiện lên hình ảnh đêm hôm ấy khi Diệp Lân say khướt, nằm trên người cậu, dáng vẻ vừa nhõng nhẽo vừa ngang ngạnh.
Nói là nói vậy, nhưng thực ra cậu cũng nhớ Diệp Lân lắm, chẳng phải mới rời nhau được vài tiếng thôi sao?
Hạ Trí vô thức ngẩng ra ngoài cửa sổ, cậu bỗng phát hiện một bóng người quen thuộc, mặc chiếc áo khoác của đội bơi Đại học Q, người tựa vào cột đèn đường.
“Diệp… Diệp Lân?” Hạ Trí tự hỏi không biết có nhìn nhầm không.
Hà Kính Phong thấy Hạ Trí đang nhìn gì đó, nhất thời nổi cáu: “Lại là cậu ta à! Sao chỗ nào cũng thấy cậu ta vậy chứ!”
“Này! Không phải anh muốn…”
“Muốn gì chứ? Đánh nhau với Diệp Lân sao? Tôi đâu có ngốc!” Hà Kính Phong đứng lên đi về phía quầy thu ngân thanh toán, “Ngày mai nhớ thể hiện tốt nhé! Tôi nói với Tiêu Bân cậu rất xuất sắc, nhưng cậu ta lại coi thường, bảo thành tích trong đội của cậu cũng bình thường thôi. Nhớ lấy danh dự về cho tôi đấy!”
“Biết rồi. Để tôi đưa anh về ký túc xá, đừng có mà ngã xuống cống đấy.”
“Đây là bia thôi mà, không phải rượu trắng. Tôi tỉnh lắm, đi thẳng tắp luôn mà.”
Hà Kính Phong bước ra khỏi quán, vẫy tay tạm biệt Hạ Trí rồi rẽ vào cổng trường Đại học Kỹ thuật.
Hạ Trí băng qua đường, dùng mu bàn chân đá nhẹ vào Diệp Lân, “Anh mò ra đây làm gì đấy?”
“Anh sợ em nói chuyện với Hà Kính Phong đến muộn quá, ký túc xá đóng cửa thì không về được.”
“Thật không?”
“Giả đấy.” Diệp Lân cười, đứng dưới ánh đèn đường, làn gió nhẹ thoáng qua khiến tóc anh hơi bay bay, tạo nên một nét hấp dẫn khiến người khác ngứa ngáy trong lòng. “Anh chỉ muốn xác nhận lại chút. Em và Hà Kính Phong thật sự chỉ là anh em thôi đúng không?”
“Hả?”
“Đừng an ủi người ta đến nỗi lại an ủi sang chỗ khác đấy nhé.”
Hạ Trí có thể nghe được, lời này của Diệp Lân có đến ba phần là thật.
“Bị điên à! Hà Kính Phong dám chắc?” Hạ Trí lấy cùi chỏ huých nhẹ Diệp Lân.
“Hà Kính Phong thì không dám, nhưng dạo này em bốc hỏa rồi, anh sợ em không kiềm chế được mà làm gì cậu ta.”
“Em làm gì Hà Kính Phong cơ chứ…” Hạ Trí ngớ ra hai giây rồi bật cười ha hả.
Cậu cười đến gập cả người, tay ôm bụng, tràng cười sảng khoái vang lên.
Diệp Lân đưa tay ra, kéo Hạ Trí lại gần, định ôm cậu vào lòng, nhưng Hạ Trí không chịu, đẩy anh ra.
“Em bốc hỏa á? Em có bốc hỏa gì đâu?”
Rõ ràng người không để người khác thở là anh mà!
Diệp Lân bất ngờ túm lấy cổ áo Hạ Trí, ghì chặt lại và hôn tới mà không hề báo trước.
Lưỡi anh quấn lấy lưỡi Hạ Trí, thiếu chút nữa lấy cả hồn cậu ra.
Ngay sau đó lực hôn mạnh lên, Hạ Trí hoàn toàn không có chuẩn bị, bị hôn đến mức phải lùi lại mấy bước, cuối cùng được Diệp Lân ôm lấy lưng kéo lại.
Diệp Lân cố tình va vào Hạ Trí vài lần, khiến tim Hạ Trí chợt đập thình thịch, một luồng nhiệt chạy xuống tận dưới, suýt thì không kiềm chế nổi.
Phải cố gắng lắm mới đẩy được Diệp Lân ra.
“Anh làm gì đấy!”
“Không phải em vừa bảo là không bốc hỏa sao? Bây giờ có chưa?” Diệp Lân cười nhẹ, nhìn Hạ Trí mà hỏi.
“…” Hạ Trí vẫn chưa bình tĩnh lại. “Sau này đừng có mà khóc rồi bắt em chịu trách nhiệm đấy nhé.”
“Ồ, không cần phải đợi sau này, anh bây giờ sẵn sàng cầu xin em chịu trách nhiệm rồi đây.”
“Về thôi!” Hạ Trí quay người, nhớ đến lời Hà Kính Phong nói về việc anh ta thấy thỏa mãn với Tiêu Bân, làm lòng Hạ Trí nổi lên một chút h@m muốn.
Giờ lại thêm Diệp Lân khơi mào, thật muốn kéo anh vào một con hẻm nào đó mà làm bậy cho xong.
Nhưng Hạ Trí vẫn còn chút tự giác, biết rõ nếu thật sự đụng đến Diệp Lân, anh nhất định sẽ không chịu để cậu áp đảo mình.
Nhưng nếu vì cậu không để Diệp Lân làm chủ mà nhịn lại thì đúng là hèn nhát rồi.
Diệp Lân đút tay vào túi, đi theo sau Hạ Trí, cả hai quét mã mở xe đạp rồi cùng trở về trường Đại học Q.
Suốt dọc đường đi, Hạ Trí không nói lời nào, mãi cho đến khi họ vào tới khuôn viên trường, Hạ Trí vẫn bỏ tay vào túi rồi bước về phía trước.
Diệp Lân đi bên cạnh cười hỏi: “Hạ Trí, em đang nghĩ gì thế?”
“Nghĩ về anh đấy.” Hạ Trí dừng bước, liếc mắt nhìn Diệp Lân một cái.
Rõ ràng chẳng phải những ý nghĩ theo chiều hướng tốt đẹp gì.
“Chẳng phải anh đang ở ngay cạnh em sao?”
Lúc này, họ vừa đi ngang qua khu rừng nhỏ nơi Hà Kính Phong và Tiêu Bân từng làm chuyện ấy.
Đột nhiên Hạ Trí túm lấy Diệp Lân, kéo anh vào rừng, đẩy anh ra một góc.
Trong rừng vang lên âm thanh loạt xoạt, Diệp Lân loạng choạng mấy bước mới đứng vững được.
Hạ Trí bước tới, một tay nắm chặt vai Diệp Lân, ghì anh xuống đất.
Diệp Lân cũng không phản kháng, ngoan ngoãn ngồi xuống, như thể muốn cho cậu có cơ hội thể hiện quyền lực vậy.
Hạ Trí túm lấy cổ áo Diệp Lân, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Này, anh từng ngủ với Tiêu Bân chưa?”
Diệp Lân khựng lại một giây, rồi khóe môi cong lên đầy vẻ đắc ý, như thể còn đang cảm thấy tự hào.
“Những chiêu dụ dỗ đó, anh học ở đâu ra?” Ánh mắt Hạ Trí mang theo áp lực hiếm thấy.
Nếu phát hiện Diệp Lân nói dối, cậu nhất định sẽ cho anh một bài học nhớ đời.
“Nếu trong lòng muốn, tự nhiên sẽ tìm đủ cách để mà dụ.” Diệp Lân nhìn thẳng vào Hạ Trí, chẳng hề né tránh.
Bàn tay anh đặt lên eo Hạ Trí, dùng sức ấn, anh có ý gì không cần nói cũng hiểu.
“Hơn nữa… Bao năm qua, nhiều người như vậy, anh chỉ nghĩ đến việc làm sao để chiếm được em.”
Câu nói của Diệp Lân bình thản nhưng tự nhiên, cứ như thể chiếm lấy Hạ Trí là mục tiêu tối cao, là giấc mơ lớn nhất đời anh, không gì có thể thay đổi.
Vẻ mặt Hạ Trí vẫn lạnh như băng, nhưng trong lòng bắt đầu rối bời.
Cậu chưa từng nghĩ Diệp Lân sẽ nói điều đó, luôn nghĩ với một người như Diệp Lân, trước đây ít nhất cũng phải qua lại với hàng chục người.
“Người Diệp Lân anh muốn ngủ cùng, chỉ là người mà tôi khao khát nhất, không thỏa hiệp. Đã ngủ là phải chắc chắn không ai có thể chạm đến nữa. Hạ Trí, anh là người cố chấp, tất cả những gì anh đã nghĩ đến, đã chạm đến, không ai khác được đụng vào. Cái gì anh đã giành được, thì tuyệt đối không nhường lại cho ai, anh cũng chưa bao giờ chọn sai người.”
Từng câu từng chữ của Diệp Lân đều rõ ràng, từng lời nói ra như muốn đóng đinh vào tâm trí Hạ Trí.
Hạ Trí hiểu tính Diệp Lân, một khi anh đã quyết là bám chặt không buông, cũng như đêm dài bất tận đó, Diệp Lân đã hôn cậu đến mức cậu ngủ thiếp đi nhưng vẫn không chịu dừng lại.
“Giờ nói cho anh nghe, em đang nghĩ gì thế?”
“Dựa theo cách nghĩ của Hà Kính Phong, Tiêu Bân không tệ, có thể bẻ cong cả anh ta.”
“Tiêu Bân tuyệt đối không có sức hút như em đâu.” Diệp Lân lại siết lấy eo Hạ Trí, không để cho cậu rời đi.
“Vậy ra anh đã thử qua rồi? Nếu không thì lấy gì ra để so sánh?” Hạ Trí cúi đầu, hai tay chống xuống bên tai Diệp Lân.
Cái tên này nằm đây mà cứ như có thể kéo cả sao trời xuống làm của riêng.
Dù vậy, Hạ Trí phải thừa nhận, cậu thích điều đó.
“Cậu ta không có đôi chân dài như em, cổ cũng không đẹp như của em, vòng eo và bụng cũng không có đường nét đẹp như em, sức lực giãy giụa cũng không lớn bằng em… Em thử nói xem ai có sức hút hơn?”
Hạ Trí buông tay khỏi cổ áo Diệp Lân, định đứng dậy, nhưng lại bị Diệp Lân giữ chặt, không thể nhúc nhích.
“Nói đi, ngoài chuyện khó chịu với quá khứ Tiêu Bân từng bám lấy anh, em còn gì muốn nói nữa không?”
“Anh thực sự muốn nghe sao?” Khóe miệng Hạ Trí nhếch lên, nụ cười nửa đùa nửa thật, bướng bỉnh đầy khiêu khích.
Diệp Lân hơi đờ ra một chút, tay siết eo cậu chặt hơn.
“Nói thử xem nào.”
“Anh cho em thử chút đi.” Hạ Trí li3m nhẹ khóe môi, “Anh xem, chân anh còn dài hơn Tiêu Bân, cổ đẹp hơn, cơ bụng và vòng eo anh cũng hơn hẳn anh ta, chắc chắn cảm giác sẽ tuyệt lắm. Hà Kính Phong còn mê mẩn Tiêu Bân mãi mà không chịu bỏ, ngốc nghếch mà phát cuồng. Anh nói xem, nếu không muốn em chú ý đến ai khác, sao không để em thử anh?”
“Em cũng khá lắm…”
Diệp Lân đột ngột đẩy mạnh Hạ Trí xuống, hôn cậu thật sâu.
Đôi môi Hạ Trí bị đối phương cắn mạnh, không thể không cúi đầu, Diệp Lân vội vàng đưa lưỡi vào, không kiềm được mà ép sát, hông của anh đẩy mạnh lên khiến Hạ Trí bị lật ngửa, hoàn toàn bất ngờ với hành động này!
Hạ Trí vừa ngồi dậy, Diệp Lân đã kéo tay cậu khiến cậu ngã trở lại.
“Diệp Lân, anh là đồ khốn…”
Đột nhiên, Diệp Lân đưa tay bịt miệng Hạ Trí, không để cậu lên tiếng, ánh đèn pin từ trên cao lướt qua họ, là bảo vệ trường đang đi tuần tra.
Hạ Trí sững người tại chỗ, Diệp Lân từ từ rút tay ra, chuyện tiếp theo khiến toàn thân Hạ Trí suýt bật dậy.
Diệp Lân ép Hạ Trí xuống, hôn mãnh liệt đến mức lưỡi tê dại, máu như muốn dồn hết lên đầu lưỡi.
Trong đầu Hạ Trí ong ong, Diệp Lân tiếp tục cắn nhẹ vào cằm cậu, hôn mạnh xuống hõm cổ, Hạ Trí chỉ có thể cắn răng chịu đựng, cố không để phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Tiếng bước chân của bảo vệ đi ngang qua, tim Hạ Trí đập dồn dập đến mức như sắp vỡ tung ra khỏi lồ ng ngực, chưa bao giờ cậu căng thẳng đến thế.
Mặt cậu đỏ bừng, hốc mắt cũng ươn ướt, may mắn là lần này Diệp Lân không để lại dấu vết nào quá rõ trên cổ cậu, nhưng sau đó Diệp Lân lập tức quay qua, một lần nữa hôn sâu vào môi cậu.
Hạ Trí dồn hết sức đẩy vai Diệp Lân ra, càng đẩy thì Diệp Lân lại càng quá trớn.
Vất vả lắm anh mới chịu buông, Hạ Trí quay mặt qua một bên thở d ốc.
“Anh bị bệnh à!”
Diệp Lân khẽ cười, đưa tay kia lên cho Hạ Trí xem, sau đó ghé sát vào tai cậu mà nói khẽ: “Anh có bệnh thần kinh, chuyện này em biết rồi. Nhưng nhìn tốc độ phản ứng của em, chắc em cũng có bệnh rồi.”
“Biến đi!”
Rõ ràng cậu chỉ bị giật mình thôi mà! Mấy ai có sức chịu đựng tinh thần mạnh như vậy chứ!
Lỡ như bị bảo vệ phát hiện, hai người chắc chắn sẽ nổi tiếng khắp trường!
Hạ Trí lồm cồm bò dậy, người dính đầy lá cỏ, trông nhếch nhác không thể tả nổi.
Diệp Lân theo sát phía sau, giúp cậu kéo lại chiếc quần thể thao rộng rãi.
“Cút đi, đừng có đụng vào quần em!”
Diệp Lân cứ bám sát, tiếp tục hỏi cậu: “Vừa rồi không phải rất vui sao? Nếu vậy vẫn chưa đủ, anh có thể…”
“Im miệng! Em đấm anh đấy!” Hạ Trí xắn tay áo lên, thể hiện rõ ràng ý định sẽ thực sự đấm Diệp Lân.
Nhưng mặt cậu đỏ ửng, đỏ đến tận cả vành tai như muốn bốc hơi, Diệp Lân thấy vậy cũng từ từ thu lại nụ cười.
Hạ Trí vạch bụi cây ra định bước ra ngoài, nhưng vừa xoay người thì đã bị một bàn tay túm lại, kéo ngược vào.
“Ưm…” Miệng Hạ Trí bị chặn lại, không kịp thốt lên lời nào.
Diệp Lân dùng sức mạnh đến bất ngờ, rõ ràng không có ý định buông tha.
Hạ Trí bị đẩy sát vào thân cây, mặt cọ xát vào vỏ cây thô ráp, suýt thì trầy xước.
Đang định giãy giụa, Diệp Lân đã mạnh mẽ xoay mặt cậu sang bên, rồi ghì hôn thật sâu khiến đầu óc Hạ Trí như mụ mẫm đi.
Môi cậu bị cắn đến rớm máu, Diệp Lân chẳng chút nương tay khiến Hạ Trí phải cố gắng vùng vẫy đến kiệt sức.
Cuối cùng, hai chân Hạ Trí đều run rẩy, gần như sắp khuỵu xuống, trong khi Diệp Lân lại như không có chuyện gì, còn chủ động đỡ lấy Hạ Trí đang suýt ngã.
“Biến đi! Đừng đụng vào em nữa!”
Hạ Trí loạng choạng đứng vững, giận dữ quay lưng đi về hướng ký túc xá.
Diệp Lân chỉ mỉm cười nhìn theo cậu, nói một câu: “Em không sợ anh sẽ kéo em lại nữa sao?”
Hạ Trí không thèm đáp lời, cứ một mạch đi thẳng đến cổng ký túc, đợi đến nơi thì phát hiện cửa sắt đã khóa.
Nhất thời Hạ Trí tức đến bốc khói, quay đầu nhìn lại thì thấy Diệp Lân đang thong thả đi tới, tay còn đút vào túi.
“Đã bảo em đi từ từ rồi, sao cứ phải vội vàng thế. Chân không mỏi à?”
“Mỏi cái đầu anh!”
“Đúng đúng đúng, nhìn em khỏe khoắn lắm, vẫn còn sức mà leo tiếp một vòng nữa ấy chứ!”
Diệp Lân vừa dứt lời đã tới trước mặt Hạ Trí, bất ngờ vòng tay ôm lấy eo cậu, nhấc bổng cậu lên.
“Anh làm cái gì đấy!”
“Leo tường về thôi! Nhanh lên, làm ồn đến thầy quản lý là toi đấy.”
Hạ Trí đu lên đầu cổng sắt, từ từ leo qua rồi trượt xuống mặt đất, đáp đất vững vàng.
Diệp Lân cũng nhẹ nhàng như không, chân đạp vào thanh sắt làm điểm tựa, thân hình lướt qua như một đại hiệp thời xưa, rất giỏi khinh công.
Hành lang ký túc mờ ảo với ánh đèn khẩn cấp xanh lè trông như phim kinh dị.
Tối lửa tắt đèn càng thích hợp cho Diệp Lân giở trò bất ngờ, Hạ Trí cẩn thận đi theo Diệp Lân từng bước.
Diệp Lân cứ đi tới ngã rẽ lại quay đầu cười với Hạ Trí một cái.
Ngược sáng, nụ cười đó trở nên vô cùng quỷ dị, Hạ Trí nhìn thấy, trong lòng không ngừng run rẩy.
Về đến phòng, Hạ Trí nhanh chóng trèo lên giường, nằm xuống ngủ ngay, chẳng buồn nói với Diệp Lân câu nào.
Diệp Lân thò tay qua song sắt trên đầu giường, khẽ chạm vào đầu Hạ Trí.
Hạ Trí khó chịu hất tay anh ra.
Diệp Lân nhẹ giọng thì thầm: “Em đây là trộm gà không thành còn mất nắm gạo. Ai thắng ai thì phải xem bản lĩnh chứ.”
Hạ Trí kéo chăn trùm kín đầu, ý muốn nói ông đây không muốn để ý đến anh.
“Anh muốn ngủ với em lâu rồi, nếu như không thi đấu, em còn có thể sinh long hoạt hổ như vậy sao? Còn không cho anh nếm thử chút ngọt ngào?”
(*) Sinh long hoạt hổ: chỉ người có trạng thái tinh thần và thể chất tốt, tràn đầy sức sống, sinh khí dồi dào
“A ha, em cũng muốn ngủ với anh từ lâu rồi. Anh, cho em nếm thử chút ngọt ngào nhé?” Hạ Trí tức giận hỏi ngược lại.
“Không phải hôm nay anh cho em rồi sao?”
“Ngọt ngào cái quái gì! Anh tự nếm từ từ đi!”
Hạ Trí càng nghĩ càng thấy tức, nhưng trong lòng lại có một góc nhỏ cảm thấy yên tâm.
Ít nhất Diệp Lân đã bỏ ra bao nhiêu tâm tư để chinh phục cậu.
Cả đời này e rằng chẳng còn ai tận tâm tận lực, nghĩ đủ mọi mưu mẹo chỉ để mong nhận được chút ngọt ngào từ cậu như vậy nữa.
Đời còn dài.
Cậu không tin Diệp Lân có thể phách lối cả đời!
Diệp Lân mãi chưa ngủ, chỉ nằm lặng nghe tiếng thở đều của Hạ Trí.
Nghe tiếng chàng trai chưa đến năm phút đã chìm vào giấc, anh biết cậu không giận anh.
Vậy lần sau… Còn có thể làm thêm gì đó táo bạo hơn.
Sáng hôm sau, khi bọn họ tới bể bơi, Hạ Trí nhìn thấy Hà Kính Phong.
Người này hôm qua uống nhiều bia thế mà hôm nay trông vẫn tỉnh táo như thường.
Mọi người đều biết anh ta đã bị tước quyền tham gia cuộc thi, ai cũng giữ khoảng cách không dám tới gần anh ta, chỉ có Hạ Trí tiến tới hỏi một cậu: “Trông anh vẫn ổn nhỉ?”
“Cũng không phải yêu đến đòi sống đòi chết, có gì đâu mà không ổn?” Hà Kính Phong khoát tay, “Chỉ là tôi không được tham gia tiếp sức thôi, cậu đừng để Đại học Nam Thành đắc ý đấy!”