Diệp Lân bật cười: “Em mệt đến mức ngã lên người anh rồi ngủ luôn, còn dám nói không phải kiệt sức.”
Mặt Hạ Trí thoáng chốc lại đỏ bừng lên.
Đây là lần đầu tiên trong đời có người giúp cậu bằng cách đó, trái tim như muốn vỡ tung, đầu óc rối bời, khi tâm trạng căng thẳng được xua tan, cậu lập tức ngủ thiếp đi.
Nhưng có lẽ từ bé đến giờ, đây là giấc ngủ thoải mái nhất của cậu.
Diệp Lân là của cậu.
Bởi chuyện như thế này, Diệp Lân sẽ không làm với ai khác nữa.
“Được rồi, đi thôi. Em mà còn đỏ mặt nữa, anh thật sự không nhịn nổi đâu đấy.”
“Biến đi!”
Hạ Trí quay lưng lại, mở cửa bước ra.
Vừa rời khỏi phòng thay đồ, Trần Gia Nhuận và Lâm Tiểu Thiên lập tức xúm vào.
“Hạ Trí, cậu còn máu không? Sống lại tại chỗ sao?”
Hạ Trí thản nhiên đè mặt Trần Gia Nhuận xuống.
“Chờ anh nằm xuống, tôi vẫn sống khỏe nhé!”
Thấy cậu bước đi vững vàng, ngay cả lực đè Trần Gia Nhuận cũng mạnh mẽ, mọi người mới thấy an tâm.
Thế nhưng trong chặng tiếp sức hai trăm mét, vì không có Diệp Lân, ưu thế của Đại học Q rõ ràng không nổi trội, khi La Miện hoàn thành lượt bơi thứ ba, họ chỉ xếp thứ tư trong số tám đội.
Dù vậy, đội của họ vẫn là tâm điểm của tất cả mọi người có mặt tại đây.
Ai nấy đều chờ đợi xem Hạ Trí có thể thu hẹp khoảng cách đến mức nào.
Ngay khi nhảy xuống nước, Hạ Trí đã lập tức bắt đầu truy đuổi.
“Thể lực của cậu ấy cũng khá thật.” Nhậm Phi chống cằm mỉm cười, “Cậu nhìn động tác quay đầu của cậu ấy mà xem, đẹp nhất tôi từng thấy đó.”
Tiêu Bân mở to mắt nhìn, cậu ta không thể không thừa nhận rằng Hạ Trí có một sức hút đặc biệt, cậu khiến cho làn nước lạnh giá trong hồ bơi như có nhiệt độ, bị cậu đuổi theo là một cảm giác vô cùng nguy hiểm, ngược lại, nếu coi Hạ Trí là đối thủ, thì theo đuổi cậu giống như phải dốc hết sinh mạng.
Tiêu Bân tự nhủ vô số lần, đó chỉ là sự trùng hợp, Hạ Trí gặp may và phát huy phong độ tốt, chẳng có gì ghê gớm cả, dù gì Thẩm Dao hay Hà Kính Phong cũng giỏi hơn cậu, Diệp Lân mới là vua cự ly ngắn trong bơi tự do, thế nhưng hết lần này đến lần khác, Tiêu Bân đều bị Hạ Trí cuốn hút, trong lòng âm thầm hò hét nhìn cậu vượt qua từng đối thủ.
Ở những mét cuối cùng, tốc độ của Hạ Trí vẫn không hề giảm, cậu đuổi kịp Thẩm Dao, cả hai ngang nhau.
Dù Thẩm Dao đã dẫn trước gần một thân người, Hạ Trí vẫn không hề nản lòng, quyết không dừng lại cho đến khi chạm đích.
Áp lực mà Hạ Trí tạo ra cho Thẩm Dao thật khủng khiếp, cậu gần như bơi đến mức đập nát đôi chân, nổ tung cả phổi, khi chạm tay vào thành bể, Hạ Trí đã thu hẹp khoảng cách từ một thân người xuống chỉ còn một phần ba.
Dù đội Đại học Q chỉ về nhì ở nội dung tiếp sức hai trăm mét, còn đội phụ chỉ đạt hạng sáu, huấn luyện viên Bạch vẫn gật đầu hài lòng.
Đại học Nam Thành có thể thắng, nhưng huấn luyện viên Chu chẳng cười nổi.
Ông ta liếc nhìn Diệp Lân đang đứng trên bờ, tập trung ánh mắt vào Hạ Trí, thầm hiểu nếu Diệp Lân cũng tham gia lượt tiếp sức này, ngôi vị quán quân chắc chắn đã thuộc về Đại học Q.
Hơn nữa, từ hạng tư vượt lên nhì đồng nghĩa rằng Hạ Trí là người bơi nhanh nhất trong toàn bộ giải đấu.
Diệp Lân lập tức chạy tới, kéo Hạ Trí lên bờ, sau đó quấn chiếc khăn tắm quanh người cậu.
Như thể Hạ Trí là sinh mệnh của mình, chỉ cần rời khỏi nước là sẽ tan biến, Diệp Lân phải cẩn thận bảo vệ cậu.
Hạ Trí thở hổn hển, tựa hoàn toàn vào người Diệp Lân, Diệp Lân chỉ cười, càng thấy Hạ Trí tùy hứng, anh càng vui sướng.
“Chả trách huấn luyện viên Chu của Nam Thành bảo bộ đôi mũi nhọn cự ly ngắn của Đại học Q thật lợi hại. Hôm nay nhìn qua mới thấy đúng là vậy thật.” Huấn luyện viên của Đại học Kỹ thuật cau mày nhận xét.
“Trở về luyện tập gấp thôi, không thể để hai chiếc huy chương bơi tự do cự ly một trăm mét và hai trăm mét đều rơi vào tay Đại học Q thế này được!” Huấn luyện viên Đại học Giao Thông cũng thấy áp lực như núi.
Nhậm Phi cười đắc ý, nói với Tiêu Bân bên cạnh: “Tôi nghĩ tôi đã tìm ra một chủ đề thú vị hơn là chỉ phỏng vấn mỗi Diệp Lân rồi.”
“Chủ đề gì thế?”
“Là bộ đôi tự do của Đại học Q. Cậu chờ mà xem, từ năm nay cho đến khi Diệp Lân tốt nghiệp, Diệp Lân cùng Hạ Trí sẽ đủ sức để giúp Đại học Q thống trị hạng mục bơi tự do trong các giải đấu liên trường suốt ba năm tới.”
Tiêu Bân trợn tròn mắt, nhìn Hạ Trí đang thở hổn hển đứng cạnh Diệp Lân.
Kết quả phân đoạn một trăm mét và hai trăm mét của Hạ Trí trong phần thi tiếp sức đã được công bố, thậm chí còn nhanh hơn cả Thẩm Dao.
“Tiếp sức hỗn hợp sắp bắt đầu rồi! Hạ Trí, cậu khiến tôi cảm thấy rất áp lực!” Lâm Tiểu Thiên mặt nhăn nhó như cái bánh bao bị xẹp.
“Tôi gây áp lực cho anh chỗ nào? Tôi đâu có tham gia tiếp sức hỗn hợp.” Hạ Trí buồn cười đáp lại.
“Tôi sợ tôi không thể lật ngược tình thế ngoạn mục như cậu đó!”
Ngay lập tức, đầu Lâm Tiểu Thiên bị đập một cái mạnh, quay lại thì thấy Trần Gia Nhuận khoanh tay, tỏ vẻ khó chịu nhìn anh ta.
“Ý cậu là gì? Trong tiếp sức hỗn hợp, chỉ cần tôi và Lạc Ly ra tay là đã bỏ xa đối thủ rồi, đến lượt cậu phải lo sao?”
Hạ Trí gật đầu tán thành, vỗ vai Lâm Tiểu Thiên nói: “Đúng vậy, tôi cũng thấy anh không cần phải lo lắng đâu!”
“Mấy cậu cứ đợi đấy! Tôi bỏ cuộc đây! Tôi bỏ cuộc!”
“Nếu bỏ thì nhanh lên!” Cả đám lập tức ồn ào hùa theo.
Lâm Tiểu Thiên méo mặt, sâu sắc nhận ra bản thân mình chẳng có chút vị thế gì.
Khi phần thi tiếp sức 4×100 mét hỗn hợp bắt đầu, Hạ Trí bắt chước dáng vẻ lười biếng của Diệp Lân, tựa vào người anh.
Diệp Lân rất hài lòng, đặt khăn tắm lên người Hạ Trí và ôm lấy vai cậu.
“Bơi một trăm mét dữ dội như thế, anh cứ tưởng tốc độ hai trăm mét sẽ giảm cơ.” Diệp Lân cười trêu cậu.
Đúng lúc này Lạc Ly ra sân thi bơi bướm, sự mạnh mẽ và đẹp đẽ tuyệt đối khiến toàn trường phải trầm trồ cổ vũ, giữa tiếng reo hò, tâm trí Hạ Trí lại đang lang thang nơi khác.
Cậu nhớ đến khoảnh khắc trong phòng tắm, khi Diệp Lân cúi xuống hết lòng chiều chuộng cậu.
Chỉ riêng cái cau mày của anh lúc ấy cũng đủ làm Hạ Trí rạo rực.
“Nếu anh cho em một lần nữa, bảo em nhảy xuống bơi một nghìn bốn trăm mét cũng không thành vấn đề.” Hạ Trí nhìn vào đôi môi Diệp Lân, trước đây cậu chỉ thấy nét đẹp sắc sảo, nhưng giờ thì từ đôi mắt đến sống mũi của anh, mọi thứ đều khiến trí tưởng tượng của Hạ Trí trở nên lộn xộn.
“Thứ gì đã hưởng qua, cũng phải trả lại thôi.” Diệp Lân cười đầy ẩn ý.
“Trả gì cơ? Nếu anh không sợ bị em xử đến nỗi…”
“Không sợ đâu, xem em có bản lĩnh làm điều đó thật không.”
Lúc này, Hạ Trí hoàn toàn không còn tâm trí để xem thi đấu nữa, suy nghĩ đã bay bổng tận trời xanh, chỉ muốn đẩy Diệp Lân vào nơi chật hẹp nào đó, tựa sát vào nhau, bỏ qua mọi thứ để hôn nhau đến khi cả hai mệt rã rời.
Diệp Lân của cậu, dù có làm người khác lóa mắt đến mấy thì cũng chỉ có Hạ Trí là có thể thỏa sức mơ tưởng.
Diệp Lân biết cách khiến Hạ Trí rung động, biết cách làm cậu bối rối nhưng lại sẵn lòng lặp đi lặp lại việc trao trọn bản thân.
Hạ Trí nắm lấy tay Diệp Lân, nói: “Đi!”
“Đi đâu? Xem thi đấu.”
Diệp Lân hiểu rõ ý định của Hạ Trí, nụ cười trên môi rất rõ ràng nhưng vẫn không nhúc nhích, rõ ràng đang cố tình trêu ngươi cậu.
“Anh xem Lạc Ly với Trần Gia Nhuận lâu thế mà chưa chán à? Đi nào!”
Hạ Trí kéo tay Diệp Lân thêm lần nữa.
“Anh không đi. Anh muốn ở đây xem họ thi đấu.” Diệp Lân quay lưng lại.
“Anh cố tình treo em đấy à?”
“Đúng rồi.” Diệp Lân liếc qua, biểu cảm vừa lạnh lùng vừa có chút bướng bỉnh của cậu thật đáng yêu.
“Anh cố gắng như vậy, chẳng phải để treo em sao? Em đã cắn câu rồi mà anh còn chưa chịu thu dây? Nói không chừng quay đầu lại em sẽ thấy hối hận ngay.”
“Em ấy à, là con cá mập nhỏ anh đã quan sát từ lâu. Từ khi em chỉ là cá con, đến lúc lớn, anh nhìn thấy rõ ràng. Thậm chí cái nốt ruồi nhỏ kia của em trông thế nào anh cũng nhớ rất kỹ.”
Hạ Trí không hề cảm thấy ngại ngùng, chỉ thấy máu nóng trong người bùng lên, muốn giữ chặt lấy đầu Diệp Lân để tùy tâm sở dục*.
(*) Tùy tâm sở dục: muốn gì làm nấy, sống đúng với bản thân, thực hiện những gì mình thật sự mong muốn.
“Còn anh, cứ xem mình như một miếng mồi mà ném cho em, tùy em muốn ăn thế nào, cắn ra sao đều được. Em vui vẻ thì anh cũng thấy hạnh phúc.”
Giọng nói của Diệp Lân rất bình thản, bởi vì đó chính là suy nghĩ từ đáy lòng anh.
“Nhưng mà, khi anh thu dây câu về, chắc chắn em sẽ bị mắc vào lưỡi câu, đau đến mức trông tội nghiệp, mà anh cũng thấy đau lòng đấy.” Diệp Lân khẽ nhéo tai Hạ Trí một cái.
Mắt Hạ Trí híp lại: “Ý em là… Anh còn chưa thu dây à? Định toan tính gì nữa đây?”
“Ừm… Cái này thì…” Diệp Lân chỉ cười mà không trả lời.
Hạ Trí liếc qua bờ bên kia của hồ bơi, nơi Tiêu Bân đang giả vờ chụp cảnh thi đấu, nhưng thực ra là đang chụp ảnh Diệp Lân. Có lẽ Tiêu Bân nghĩ không ai để ý, nhưng thật ra Hạ Trí đã phát hiện từ lâu rồi.
Đột nhiên, Hạ Trí nhớ tới cái đêm mà Hà Kính Phong và Tiêu Bân từng làm chuyện đó trong rừng, một tia sáng lóe lên trong đầu khiến cậu bị sặc ngay lập tức.
“Khụ khụ khụ! Khụ khụ!”
“Sao vậy? Sao đột nhiên ho dữ thế?” Diệp Lân vỗ nhẹ lưng Hạ Trí để giúp cậu dịu lại.
Nhưng Hạ Trí như bị điện giật, lập tức gạt tay Diệp Lân ra.
Đúng rồi, Diệp Lân chỉ mới cho cậu chút ngọt ngào đã khiến cậu mụ mị, suýt quên mất rằng trong khi cậu muốn chiếm hữu Diệp Lân, thì Diệp Lân cũng đang âm thầm muốn thu phục cậu từ lâu rồi!
Diệp Lân hơi ngẩn ra, sau đó bật cười, xoa đầu Hạ Trí, thì thầm bên tai cậu: “Sao thế, sợ anh rồi à?”
“Sợ cái đầu quỷ anh á!”
Hạ Trí nghĩ thầm khi đối đầu với Diệp Lân, cậu chưa bao giờ chiếm được lợi thế.
Tên này lúc say thì mạnh mẽ, còn lúc tỉnh thì lại khéo léo, khiến cậu lúc nào cũng bị lấn lướt.
Nghĩ tới việc quân thể quyền* học hồi cấp ba cũng chẳng đủ dùng, Hạ Trí tự hỏi không lẽ phải đăng ký lớp học võ đối kháng?
(*) Quân thể quyền: một loại võ thuật quân sự của Trung Quốc, thường được các lực lượng quân đội sử dụng.
Cậu tưởng tượng nếu một ngày nào đó có thể đè Diệp Lân xuống đất hay ép anhvào gốc cây, lòng Hạ Trí như có một móng vuốt nhỏ cào cấu không yên, trong cổ họng cũng khô rát.
Bỗng nhiên, Hạ Trí thấy Diệp Lân còn hấp dẫn hơn cả hồ bơi rộng lớn trước mặt.
Cậu chợt hiểu cảm giác mà Hà Kính Phong từng nói “Ngoài bơi lội, đầu óc chỉ toàn nghĩ đến Tiêu Bân” là như thế nào.
Cuộc thi tiếp sức hỗn hợp cũng kết thúc, đội bơi Đại học Q đứng đầu. Các thành viên trong đội thì thầm với nhau rằng nếu để Diệp Lân và Hạ Trí cùng ra sân thì đó mới là đội hình mạnh nhất.
Giải đấu giao lưu của bốn trường đã khép lại, đài phát thanh của trường còn hào hứng đọc bài phát biểu đầy cảm xúc, khiến Hạ Trí nổi cả da gà.
Huấn luyện viên Bạch nói một hồi, tổng kết kinh nghiệm rồi lên kế hoạch cho chương trình huấn luyện tập trung bảy ngày tới.
Trong phòng thay đồ, mọi người cười đùa ầm ĩ, một số thay đồ, một số thì vào phòng tắm.
Hạ Trí lúc đầu còn định tắm ch ung với Diệp Lân, tranh thủ làm gì đó thú vị, nhưng nghĩ đến mưu đồ của Diệp Lân, cậu lại thôi. Ai muốn mình tiêu hao thể lực chứ.
Tương lai còn dài, chẳng lẽ cậu không thể khiến Diệp Lân khóc được sao?
Khi Hạ Trí đã thu dọn xong túi đồ, đúng lúc gặp Thẩm Dao cũng đang đeo túi lên vai, nhưng cậu ta vẫn không rời đi mà chỉ đứng yên đó nhìn Hạ Trí.
Hạ Trí đang cúi xuống buộc dây giày, vừa ngẩng lên đã chạm phải ánh mắt của Thẩm Dao, cảm giác như mình đang nợ đối phương cả đống tiền.
“Thẩm Dao… Cậu không ra ngoài tập hợp sao? Lỡ trễ xe thì phải tự chen chúc trên xe buýt về trường đấy.” Hạ Trí bình thản nói.
Mấy giây trôi qua, Thẩm Dao vẫn không nói gì. Hạ Trí vốn rất vui khi gặp lại người bạn cùng bơi thời cấp hai. Nhưng cậu cũng không thích kiểu mặt nóng áp mông lanh, thấy Thẩm Dao không nói gì, Hạ Trí cũng cúi đầu buộc dây giày bên còn lại.
“Cậu sẽ không biến mất nữa chứ?”
Cuối cùng, Thẩm Dao lên tiếng.
“À?” Hạ Trí ngẩng lên, nhận ra Thẩm Dao đang nhắc đến chuyện cậu không tham gia bất cứ cuộc thi nào trong ba năm cấp ba.
“Cậu sẽ tham gia giải liên trường tháng mười một này chứ?”
Người ít nói như Thẩm Dao, hiếm khi nói một câu dài như vậy, hơn nữa còn là chủ động mở lời, điều này khiến các thành viên của đội bơi Đại học Nam Thành bên cạnh cũng tò mò nhìn sang.
“Tất nhiên rồi.” Hạ Trí đáp rất dứt khoát.
Giống như cậu đã luôn chờ đợi Diệp Lân trở lại, Thẩm Dao cũng đã chờ cậu từ lâu mà Hạ Trí không hề hay biết.
Thẩm Dao cúi đầu, khoác ba lô định đi.
Hạ Trí theo phản xạ kéo nhẹ quai ba lô của Thẩm Dao: “Này, Thẩm Dao! Rảnh thì cùng đi ăn xiên nướng với bao tử chần nhé!”
“Cậu coi chừng ăn xong đau bụng, huấn luyện viên sẽ đánh chết cậu.”
Thẩm Dao kéo lại quai ba lô, nhưng lại buông thêm một câu: “Tôi biết chỗ nào sạch sẽ, lần sau dẫn cậu đi.”
“Được thôi!”
Hạ Trí nhớ lại những ngày còn bé, sau mỗi lần thi đấu cậu đều cùng Hà Kính Phong bàn tán về quán xiên nướng ngon, Thẩm Dao ngồi trong phòng thay đồ nghe hết, nhưng không bao giờ nói gì. Bây giờ nghĩ lại, chắc lúc đó cậu ta cũng rất muốn đi ăn cùng bọn họ.
Khi Hạ Trí khoác ba lô lên và quay người lại, cậu thấy Diệp Lân đứng không xa, khoanh tay nhìn cậu.
“Em được đấy. Bên này thì tận hưởng dịch vụ của anh, bên kia lại hẹn hò ăn xiên nướng với người khác.”
“Xiên nướng em thích, dịch vụ của anh em cũng không từ chối.”
Cả hai cùng bước ra khỏi phòng thay đồ, mọi người cười đùa, bảo nhau nào là “Đi căng tin thôi,” “Cho tôi một nồi khoai tây hầm thịt bò nào.”
Hạ Trí kéo tay Diệp Lân một cái: “Đừng chậm chạp nữa, nhanh lên!”
Diệp Lân chậm rãi bước phía sau, cố ý kéo dài giọng hỏi: “Em đang nhung nhớ món khoai tây hầm thịt bò ở căng tin à? Hay đang nhớ đến thứ khác thế?”
Hạ Trí lập tức giơ chân đạp Diệp Lân: “Anh lảm nhảm gì thế! Có tin ông đây lấp kín miệng anh không!”
“Tin chứ!”
Hai người vừa đi được một đoạn thì bị huấn luyện viên Bạch gọi lại.
“Hai đứa đi nhanh đấy nhỉ.”
“Ăn cơm không tích cực, đầu óc có vấn đề.” Diệp Lân nhẹ nhàng khoác tay lên vai Hạ Trí nói.
“Không chỉ đầu óc đâu có vấn đề đâu, nơi đó cũng có vấn đề.” Hạ Trí quay mặt qua chỗ khác, nhỏ giọng càu nhàu.
“Thế thì tốt rồi, thông báo cho các cậu một tin thầy Nhậm Phi của Tạp chí Thể thao Thanh niên nói đã chuẩn bị cho hai đứa một buổi phỏng vấn đôi, thậm chí ảnh đăng trên chuyên mục cũng chụp xong rồi. Lịch phỏng vấn là chiều thứ sáu tuần này, hai cậu phải thể hiện tốt vào, đừng để đội bơi Đại học Q của chúng ta bị mất mặt.” Bạch Cảnh Văn nói rất nghiêm túc.
Hạ Trí cau mày: “Phỏng vấn các kiểu vốn là chuyện của Diệp Lân mà…”
“Cậu là gương mặt mới đầy tiềm năng đại diện cho Đại học Q chúng ta đấy.” Huấn luyện viên Bạch tiến sát lại Hạ Trí, ngó trước ngó sau, rồi quay sang nói với Diệp Lân, “Diệp Lân, mấy hôm nữa đưa Hạ Trí đi cắt tóc cho tươm tất chút!”
“Có thể không cắt không?” Diệp Lân xoa nhẹ phía sau đầu Hạ Trí, Hạ Trí lập tức trừng mắt cảnh cáo anh.
“Sao nào, định nuôi dài đến ngang lưng à?” Bạch Cạch Văn tức giận nói.
“Cắt rồi xoa không còn mềm nữa.” Diệp Lân lại nghịch ngợm các lọn tóc phía sau đầu Hạ Trí.
Hạ Trí hoàn toàn bực mình, túm lấy cổ tay Diệp Lân rồi vặn mạnh một cái.
Diệp Lân rõ ràng là nhường, chỉ cười và để cho Hạ Trí bẻ cánh tay mình ra sau.
Bạch Cảnh Văn không nhìn nổi, khoát tay: “Cút đi, cút đi! Các cậu cãi nhau thế nào cũng được để ý cho tôi! Không được để bị thương!”
“Rõ ạ.”
Hạ Trí tiếp tục nắm chặt Diệp Lân, cứ thế áp giải anh đến căng tin trường.
Trên đường đi, đám sinh viên chưa về nhà đều nhìn thấy cảnh tượng đó.
“Kia có phải Diệp Lân không? Cậu ta bị ai dẫn đi thế?”
“Không thấy à, Diệp Lân đang cười kìa! Hiếm khi thấy Diệp Lân đùa giỡn với ai như vậy đấy!”
Mấy cô gái từng gặp Diệp Lân và Hạ Trí ở thư viện trường cũng cười toe toét tiến đến gần.
“Ôi, Diệp Lân! Cậu bị ‘bạn trai nhỏ’ của mình trừng trị rồi à!”
Các cô gái chắc chắn không ngờ rằng lời đùa ở thư viện lúc trước giờ lại thành sự thật.
Diệp Lân ngẩng đầu lên, mỉm cười đáp: “Đúng vậy. Cậu ấy đậu vào trường rồi, từ giờ tôi sẽ phải chịu sự quản lý của cậu ấy thôi…”
Thấy nhóm nữ sinh, sắc mặt Hạ Trí lập tức lạnh hẳn đi. Đây là các đàn chị cùng nhóm học tập với Diệp Lân, lúc ở thư viện thấy họ trò chuyện với anh, Hạ Trí đã biết họ đều có cảm tình với Diệp Lân.
Nhưng tiếc là, mặc dù Diệp Lân luôn lịch thiệp với mọi người nhưng lại chẳng thân mật với ai.
“Cậu thi đậu vào rồi à? Giỏi ghê! Không uổng tâm huyết của Diệp Lân!”
“Đúng đấy! Cậu không biết đâu, bọn tôi ở thư viện thì ngồi đọc sách viết luận văn, còn Diệp Lân lại chăm chú ôn kiến thức cấp ba đấy!”
“Đậu vào rồi thì phải mời bọn tôi ăn một bữa nhé! Tôi cũng đã giúp cậu soạn mấy bài thi tiếng Anh mà!”
Hạ Trí nhất thời bị ba bốn cô gái vây quanh, chẳng biết trả lời thế nào, chỉ mím chặt môi.
“Cậu cũng là vận động viên bơi đúng không? Vai cậu rộng ghê! Từ xa đã thấy chân cậu dài thật!”
“Điều kiện tốt thế này thì phải chăm học cho đàng hoàng đấy, nếu cứ nghĩ đến yêu đương rồi bỏ bê bài vở thì khó mà qua mặt được các giáo sư đấy!”
“Ừm… Ừm…” Hạ Trí theo phản xạ buông lỏng Diệp Lân.
Diệp Lân đứng thẳng người dậy, Hạ Trí vốn định nhờ anh giúp đỡ đối đáp với mấy đàn chị, nào ngờ anh chỉ cười mà không nói gì.
“Nãy giờ cậu không nói lời nào là đang ngại đấy à?”
Một cô gái trong nhóm bước lại gần Hạ Trí, nghiêng đầu chăm chú ngắm đôi mắt của cậu.
“Đừng ngại ngùng gì nha! Trường Đại học Q chúng ta nam thì nhiều, nữ kauh ít, nhưng mà những người đẹp trai như cậu lại rất được chào đón đấy!”
“Có phải cậu học cùng khoa với Diệp Lân không? Có muốn tham gia vào nhóm học tập của chúng tôi không?”
Cậu càng im lặng, mấy chị khóa trên lại càng có thêm lý do để trêu đùa.
Hạ Trí dần dần lùi lại, gót chân cậu vô tình giẫm vào rìa đường nhỏ, suýt chút nữa ngã lộn nhào xuống dưới.
Diệp Lân nhanh mắt, lập tức nắm lấy cổ tay Hạ Trí, kéo cậu vào lòng mình.
“Đợi đến lúc khai giảng rồi tính tiếp! Không nhanh là hết món khoai tây hầm thịt bò mất!”
“Là sợ không kịp lấy khoai tây hầm thịt bò, hay sợ chúng tôi ăn mất cậu “bạn trai nhỏ” của cậu?”
“Nhưng đi học phải cẩn thận, coi chừng thật sự bị người ta cướp mất!”
“Cảm ơn các cậu đã nhắc nhở. Tôi sẽ trông chừng cậu ấy cẩn thận.” Diệp Lân lại nở nụ cười hòa nhã giống hệt nụ cười thường thấy trong thư viện.
Cuối cùng mấy chị khóa trên cũng chịu rời đi, Hạ Trí lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cảm giác được săn đón ra sao?” Diệp Lân đút tay vào túi, nghiêng người về phía Hạ Trí, nhìn cậu từ góc độ mà cô gái lúc nãy đã nhìn.
“Anh còn đang thắc mắc, sao các cô ấy lại nhìn em như vậy…”
“Tại sao?”
“Vì từ góc độ này, mắt em trông rất sâu.”
Nhưng từ góc nhìn của Hạ Trí, cậu lại cảm giác như Diệp Lân sắp hôn mình đến nơi.
“Đồ thần kinh.” Hạ Trí hất vai Diệp Lân ra, tiếp tục đi về phía căng tin.
“Hạ Trí này, những chàng trai như em rất dễ khiến người khác phải xiêu lòng. Càng trưởng thành, em sẽ càng thu hút, người thích em sẽ ngày càng nhiều.”
Hạ Trí vốn đang bước nhanh, nhưng nghe câu nói ấy của Diệp Lân, bất giác giảm tốc độ lại.
“Từ nhỏ em đã không phải kiểu người ai cũng thích rồi.”
“Nhưng giờ em là như vậy đấy. Khi một người trở nên xuất sắc, điều đó cũng có nghĩa là những cám dỗ sẽ đến nhiều hơn.”
Hạ Trí ngẫm nghĩ rồi quay lại hỏi: “Này, chẳng lẽ anh đang ghen à? Các chị khóa trên ấy vừa nhìn đã biết anh không có hứng thú với họ, nên mới lấy em ra trêu đùa thôi.”
“Hạ Trí, em cần phải học cách từ chối những cám dỗ.”
“Được, đợi em gặp được ‘cám dỗ’ thực sự đã.”
Hạ Trí cảm thấy Diệp Lân đang lải nhải, cho nên chẳng để tâm.
“Vì nếu em từ chối, đối phương ít ra sẽ không bị tổn thương. Nhưng nếu để anh phát hiện ra, anh sẽ không nhân nhượng.” Diệp Lân bước lại gần, xoa xoa mái tóc của Hạ Trí rồi khẽ hỏi, “Nhớ kỹ chưa?”
Cảm giác như có chiếc nanh sắc nhọn, nhẹ nhàng chạm lên cổ Hạ Trí, lướt qua mạch máu cậu, không đâm sâu vào nhưng mang theo một lời cảnh báo ngầm.
“Thế thì đừng để ai vượt qua anh là được.”
Hạ Trí cười nhẹ, hơi kiêu ngạo nhưng vẫn đầy cuốn hút.
“Vậy thì chắc anh phải kiệt sức mất thôi.”
Trong căng -tin lại là một trận chen lấn xô đẩy, khiến cô phục vụ lớn tuổi cũng phải lên tiếng.
“Này này này! Các cậu là quỷ chết đói đầu thai à! Đầu bếp còn đang nấu thêm đây này! Còn gì nữa không! Đừng có tranh nhau nữa!”
Hạ Trí và Diệp Lân đứng đó với khay đồ ăn trên tay, nhìn cảnh tượng hỗn loạn như đi cướp đoạt.
“Đây chắc là cảnh xấu hổ nhất ở Đại học Q, ai nấy đều trông như chưa từng ăn cơm bao giờ.”
“Tranh giành mới ngon mà.”
Lúc này, Lạc Ly bưng đ ĩa thức ăn xuất hiện, đứng trước quầy khoai tây hầm thịt bò, khí chất mạnh mẽ, không cần giận mà vẫn uy nghiêm.
“Đội trưởng Lạc…”
Mọi người vội vàng tản ra.
Lạc Ly điềm đạm nói một câu: “Xếp hàng đi.”
Ngay lập tức, một hàng dài ngay ngắn được hình thành.
Kể cả người thường xuyên không giành được món ăn ngon như Trần Gia Nhuận, cũng có được một phần món chính.
Sau khi ăn xong, cả nhóm trở về ký túc xá, mệt mỏi nằm lên giường, ngã đầu là ngủ.
Diệp Lân vừa định trèo lên giường, Hạ Trí lập tức lắc lắc đầu giường, hất cằm lên, ra hiệu cho Diệp Lân qua giường của mình.