Có Một Chú Cá Heo Muốn Trêu Chọc Tôi

Chương 65

Toàn bộ con người cậu đều toát lên sức sống tuổi trẻ, nhưng lại có thêm nét chững chạc của một người thanh niên trưởng thành.

Đặc biệt nhất là việc Hạ Trí đã đợi Tiêu Bân hơn nửa tiếng mà chẳng hỏi một câu bao giờ mới xong.

Lúc này, Hạ Trí gửi tin nhắn WeChat cho Diệp Lân: Chuyển cho em một ít tiền.

Diệp Lân: Em đang xin bao nuôi à?

Hạ Trí: Nhanh lên đi, em đói lắm rồi, muốn ăn gì ngon ngon.

Trong nháy mắt, Diệp Lân chuyển ngay một nghìn tệ qua.

Diệp Lân: Em ăn ở đâu thế? Anh đi với em.

Một nghìn tệ đủ tiền sinh hoạt một tháng của Hạ Trí, Diệp Lân lại chuyển ngay như chẳng là gì, Hạ Trí cảm thấy vừa ngưỡng mộ vừa nghen tị.

Dù cậu biết số tiền Diệp Lân kiếm được là từ học bổng hoặc công việc trước đây ở quán bar, nhưng nghĩ đến việc Diệp Lân cứ như một tên địa chủ, lương thực dư thừa chất đống, Hạ Trí lại muốn đấm anh một cái.

Hạ Trí: Không cần, em muốn ăn với người khác.

Diệp Lân: Đừng bảo em định đi ăn mấy món xiên nướng lẩu cay với Thẩm Dao nhé?

Hạ Trí: Anh đoán xem.

Chỉ nghĩ đến việc Diệp Lân bị người khác nhòm ngó, Hạ Trí lại thấy bực mình.

Người vô liêm sỉ này còn giả vờ nghiêm túc nói với Hạ Trí phải biết tự bảo vệ bản thân trước cám dỗ nữa chứ?

Ai mới là người đang đối mặt với nhiều cám dỗ hơn đây? Đến nỗi cậu phải đích thân ra tay, chém đứt toàn bộ vận đào hoa của anh, anh còn đòi quản cậu đi ăn với ai?

Diệp Lân: Nếu em về sớm, tối nay anh sẽ trả cho em một chiếc bánh bao thịt.

Tim Hạ Trí khẽ rung lên, “Bánh bao thịt” ở đây tất nhiên không phải bánh bao thịt thật, mà là một cách ví von của Diệp Lân cho lần đổi bánh bao thịt lấy sô-cô-la.

Ý nghĩ ấy khiến cổ họng cậu như có lửa, hôm nay lượng luyện tập không nhiều, vẫn còn dư thừa tinh lực.

Mà mỗi khi còn sức, Hạ Trí lại có hứng thú muốn quậy phá.

Kể từ lần trước ở trong phòng tắm, Hạ Trí chưa có dịp dày vò Diệp Lân, nghe Diệp Lân nhắc đến chuyện này, cậu thực sự muốn quay về nắm lấy cổ anh ngay.

Thế nhưng, Hạ Trí lại không muốn dễ dàng mắc câu của Diệp Lân, bình tĩnh trả lời lại: Anh còn nợ em nhiều bánh bao thịt lắm. Đánh răng sẵn đi, em đi ăn xong sẽ về ngay.

Diệp Lân cầm điện thoại nhíu mày, bật ra một tiếng: “Chậc.”

Rõ ràng là có vấn đề mà, tự mình mang “bánh bao thịt” đến trước mặt để làm cậu thèm, vậy mà cậu nhóc trước đây dễ kích động nay lại bình tĩnh đến mức khó tin?

Đến hơn bảy giờ tóc của Tiêu Bân vừa nhuộm xong.

Cậu ta liên tục nói lời xin lỗi, tỏ ra áy náy với Hạ Trí, nhưng Hạ Trí lại thờ ơ lắc đầu.

“Không sao, dù sao chờ anh cũng thì lướt điện thoại, về ký túc xá cũng lại lướt điện thoại thôi.” 

Tiêu Bân cúi đầu cười, cảm thấy Hạ Trí kiên nhẫn hơn cậu ta tưởng tượng, tính cách cũng dễ chịu hơn Hà Kính Phong nhiều. 

“Anh muốn ăn gì? Tôi sao cũng được, tùy anh chọn.” 

“Tôi cũng sao cũng được. Hay là qua quán bên kia đi, đồ ăn gia đình?” 

“Được, đi thôi.” 

Hạ Trí đi trước, Tiêu Bân theo sau, bước chân của Hạ Trí dài hơn, Tiêu Bân phải đi nhanh mới đuổi kịp.

Cả hai tìm được một chỗ yên tĩnh, gọi một nồi ếch hầm.

Trong lúc ăn, Tiêu Bân suy nghĩ rất lâu không biết nên mở lời với Hạ Trí thế nào, sợ rằng nếu vô tình nhắc đến chuyện của Hà Kính Phong thì sẽ làm cậu ta mất điểm trong mắt cậu.

Thế nhưng Hạ Trí dường như không có ý định nói chuyện với cậu ta, chỉ đơn giản mời cậu ta bữa ăn như hoàn thành nhiệm vụ. 

“Thật ra… Cậu không cần phải mời tôi ăn. Chỉ cần gửi tiền qua WeChat là được mà.” 

Tiêu Bân vốn cho rằng Hạ Trí không phải kiểu người lợi dụng người khác, chắc chắn sẽ đề nghị trả lại tiền, qua đó cậu ta có thể xin được WeChat của cậu. 

“Tôi không gửi tiền qua WeChat, tôi chỉ nhận lì xì thôi.” Hạ Trí đáp lại. 

Nhìn vẻ mặt thản nhiên của Hạ Trí, Tiêu Bân lập tức hiểu rằng việc mời ăn này của Hạ Trí chỉ để không cần phải kết bạn WeChat, ăn một bữa là xong sáu mươi tệ tiền cắt tóc.

Trong lòng bỗng cảm thấy khó chịu. 

“Có phải cậu rất ghét tôi không?” 

Tiêu Bân siết chặt đôi đũa trong tay, nghĩ rằng dù lý do khiến Hạ Trí không có cảm tình với mình là gì, thì nói rõ ra vẫn tốt hơn, ít ra có cơ hội để cứu vãn. 

“Tôi không ghét anh, nhưng cũng khó mà nghĩ đến việc muốn làm bạn với anh.” 

Thái độ không nặng không nhẹ này mới thực sự làm tổn thương lòng tự trọng của Tiêu Bân nhất. 

Nhưng cậu ta vẫn cố gắng cầm chặt đũa, nhẫn nhịn, cậu ta cảm nhận được Hạ Trí không phải kiểu người hay nói lời dễ nghe, những gì nói ra dù phũ phàng nhưng chí ít là thật lòng. 

“Là vì chuyện của Hà Kính Phong phải không? Có phải anh ta nói với cậu rằng tôi đã đổ oan cho anh ta về chuyện máy ảnh không?” 

Hạ Trí cầm lon Coca, mở nắp rồi đẩy về phía Tiêu Bân. 

“Đó là chuyện giữa anh và Hà Kính Phong. Anh ta từng thích anh, đã chọn ở bên anh thì nên bao dung những khuyết điểm của anh, tính cách của anh và cả những tổn thương mà anh đã gây ra.” 

“Nếu chuyện của Hà Kính Phong không ảnh hưởng đến cách nhìn của cậu về tôi, vậy còn lý do nào khác không?” 

Tiêu Bân ngước mắt nhìn Hạ Trí, ánh mắt đầy kiên định. 

“Là một người cố gắng trở thành nhà báo thể thao, tôi không đánh giá cao anh. Lý do là vì anh không có lòng kính trọng đối với vận động viên, hay nói cách khác là đối với hồ bơi này.” 

“Kính trọng ư?” Tiêu Bân hoàn toàn không hiểu ý của Hạ Trí. 

“Tiêu Bân, anh không phải người đào tạo ngôi sao, không phải người phát hiện tài năng, cũng không phải người nâng đỡ. Trong làng bơi lội, thành tựu của bất kỳ ai cũng không phải nhờ vào bài viết của anh.” 

Giọng Hạ Trí chậm rãi, như đang nói chuyện phiếm, nhưng rất có trọng lực.

“Dù là Hà Kính Phong, Thẩm Dao hay là Diệp Lân, bọn họ đều nổi bật đến mức không có anh thì vẫn có thầy Nhậm Phi hoặc vô số nhà báo như thầy ấy để viết về thành tích của họ.” 

Tay Tiêu Bân run lên dữ dội, một cơn tức giận bùng lên từ đáy lòng, nhưng cậu ta lại không thể phản bác lời Hạ Trí nói. 

Thật ra cậu ta đã biết những đạo lý này từ lâu rồi, chỉ là chưa từng có ai nói ra một cách thẳng thừng và không khoan nhượng như vậy. 

“Nhưng bài viết của tôi rất đặc biệt. Rất nhiều người vì những gì tôi viết mà chú ý, thậm chí yêu thích một vận động viên nào đó, công nhận những nỗ lực thầm lặng của họ, sẽ…” 

“Anh nói chúng tôi là vận động viên, chúng tôi không cần người khác yêu thích, không cần hàng ngàn người cổ vũ, điều chúng tôi cần chỉ là không ngừng rút ngắn thời gian từ vạch xuất phát đến đích.” 

Tiêu Bân sững người, ngay lúc ấy cậu ta như hiểu ra điều đặc biệt ở Hạ Trí, nhưng lại không biết phải diễn tả bằng lời kiểu gì. 

“Tiêu Bân, vận động viên trong bài viết của anh được người khác yêu thích, đó là vì anh đã tạo dựng lên một hình tượng hoàn mỹ, lý tưởng mà anh ngưỡng mộ trong thâm tâm mình. Anh không phải người nhà của họ, anh là một phóng viên. Mặc dù tôi không học ngành báo chí, nhưng chẳng phải công bằng và khách quan mới là đức tính quan trọng nhất của một phóng viên sao?” 

Khoảnh khắc đó, Tiêu Bân thậm chí không dám ngẩng lên đối diện với ánh mắt của Hạ Trí.

Đôi mắt đó sáng ngời, trong trẻo, mục tiêu rõ ràng nhưng lại thản nhiên khoáng đạt. 

“Khi anh để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến độc giả, thì anh đã không còn khách quan khi viết về những gì diễn ra trong hồ bơi ấy nữa, cũng không thể truyền đạt được cho người đọc thấy hình ảnh của những vận động viên bất chấp tính mạng, chỉ để thu ngắn đi một phần nghìn giây thành tích.” 

Đó là điều Hạ Trí muốn nói, cậu ta không hề có sự kính trọng đối với vận động viên và với hồ bơi.

Tiêu Bân im lặng, mắt cậu ta cay xè, Hạ Trí thẳng thắn xé toang lớp vỏ hào nhoáng mà cậu ta tự dệt lên để che đậy bản thân, thì ra Hạ Trí đã nhìn thấu cậu ta từ lâu rồi.

Hạ Trí không nói thêm gì nữa, bởi vì những lời vừa rồi đã đủ sắc bén, như một nhát dao dứt khoát, có lẽ đã khiến trái tim Tiêu Bân đau đến rỉ máu.

Cậu tiếp tục ăn ếch hầm, còn ăn thêm ba bát cơm nữa.

“Ăn nữa không? Không thì về trường thôi.” 

Tim Tiêu Bân khẽ run lên, cậu ta nhìn đồng hồ, đã tám giờ tối.

Đây là lần đầu tiên cậu ta có cảm giác mâu thuẫn mãnh liệt đến vậy.

Cậu ta vừa thấy nhục nhã vì Hạ Trí nhìn thấu mình, mất cả thể diện, nhưng lại khát khao được ở bên cạnh Hạ Trí, dù chỉ thêm một giây cậu ta cũng cảm thấy lưu luyến.

“Tôi muốn ăn thêm.” 

Tiêu Bân cầm đũa, cố gắng nén nước mắt, ép từng miếng ếch vào miệng.

Miếng ếch vốn đậm đà nhưng giờ đây trong miệng Tiêu Bân hoàn toàn không còn chút mùi vị nào, cậu ta phải cố gắng hết sức mới không rơi nước mắt.

Hạ Trí rất kiên cường, cũng rất nỗ lực, cậu ta không muốn để Hạ Trí nhìn thấy mình khóc, sợ bị cậu xem thường.

Hạ Trí không nói gì, chỉ bảo phục vụ châm lửa hâm nóng nồi ếch, còn gọi thêm vài món rau bỏ vào nồi.

Gần đến giờ tắt đèn, hai người mới trở về ký túc xá.

Khi Tiêu Bân chuẩn bị bước vào tòa ký túc xá, cậu ta gọi Hạ Trí lại. 

“Nếu cậu không có cảm tình với tôi, biết tôi mời cậu cắt tóc là có mục đích, tại sao còn mời tôi ăn tối?” 

Hạ Trí vẫn đút tay vào túi, dưới ánh đèn lạnh lẽo của ký túc xá, từng đường nét của cậu trở nên sâu sắc hơn, khắc sâu vào tâm trí Tiêu Bân.

“Anh thật sự muốn biết?” 

“Phải, tôi muốn biết.” 

“Tôi đã tìm kiếm trên mạng rất lâu, mới nghĩ ra được vài lời để phản bác anh. Nhưng sau đó nhìn thấy anh rõ ràng không vui mà vẫn cố nhịn, tôi không định nói ra nữa.” 

“Cậu muốn nói gì với tôi? Dù sao những lời châm chọc cậu cũng đã nói rồi, những lời còn lại cũng chẳng khiến tôi đau hơn đâu.” 

Tiêu Bân thẳng lưng, có lẽ Hạ Trí sinh ra là để đánh thức cậu ta, để cậu ta tỉnh ngộ.

“Tôi nói rồi, chỉ sợ anh hối hận thôi.” 

“Nếu cậu không nói, thì bữa ếch hầm kia coi như mời tôi uổng phí.” 

“Được thôi. Vốn dĩ tôi định nói với anh — đói thì ăn cơm, bệnh thì uống thuốc, bị bỏ thì tìm người khác, việc cần làm cứ làm, nhưng đừng có đến dây dưa với Diệp Lân của tôi. Diệp Lân là của tôi, hiểu chưa?” 

Nhắc đến tên Diệp Lân, ánh mắt Hạ Trí lóe lên một tia sắc bén, khiến Tiêu Bân trừng mắt kinh ngạc đứng ngẩn ra tại chỗ.

“Về đi, tạm biệt.” 

Khi Hạ Trí quay người đi, nước mắt của Tiêu Bân cuối cùng cũng không kìm được mà rơi xuống.

Cậu ta không biết mình đã quay về phòng ký túc bằng cách nào, chỉ biết ngồi đờ đẫn trước máy tính, cậu ta đột nhiên nhận ra điều gì đó, vội vàng mở tấm ảnh ra.

Trong bức ảnh, Hạ Trí ngẩng đầu giữa làn nước, việc đầu tiên sau khi hít thở chính là tìm kiếm Diệp Lân.

Mà Diệp Lân cũng hiếm khi chờ đợi ai đó ở đích để trao một cái ôm.

Nỗi đau nhói lên trong tim, nước mắt của Tiêu Bân cứ như thể ngập tràn cả màn hình.

Lúc này cậu ta mới nhận ra, mình thực sự rất thích Hạ Trí.

Dù có cố phủ nhận, có ghét Hạ Trí đến thế nào, Tiêu Bân cũng biết rằng mình đã phải lòng cậu rồi.

Nếu như đối với Hạ Trí trên đường đua, điều thu hút cậu ta chính là ánh hào quang của cậu, nhưng người cậu ta thật sự yêu thích chính là Hạ Trí tối nay, một người tàn nhẫn, nhìn thấu mọi thứ trong cậu ta nhưng lại thẳng thắn đến mức khiến cậu ta không thể phản bác.

— Anh không có lòng kính trọng với vận động viên và hồ bơi.

Câu nói ấy, khiến cậu ta mãi mãi nhớ về Hạ Trí, nhưng cũng đồng thời khiến cậu ta mất đi Hạ Trí.

Tiêu Bân đưa tay lên che mắt, Hạ Trí khiến cậu ta đau lòng đến vậy, nhưng lại cậu ta không thể nào trả đũa cậu như đã từng làm với Hà Kính Phong.

“Cậu… Đến đây là để trả đũa cái tính tự cao và ích kỷ của tôi sao…”

Hạ Trí mang cả người đầy mùi ếch hầm về, gõ cửa phòng.

Người mở cửa cho cậu là Diệp Lân, đối phương rõ ràng chưa lên giường, mà vẫn ngồi dưới đợi Hạ Trí về.

“Người toàn mùi nướng, em đi ăn với Thẩm Dao thật sao?” 

Diệp Lân tựa vào cửa, không hề có ý định nhường đường cho Hạ Trí vào phòng. 

Hạ Trí không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nâng tay Diệp Lân lên, bước thẳng vào.

Trần Gia Nhuận nằm trên giường tò mò nhìn xuống, hỏi cậu: “Cậu đi ăn cùng Thẩm Dao thật sao? Hai người đều là kiểu lạnh lùng thế kia, chắc cả buổi chẳng nói câu nào chứ gì?”

“Tôi đi ăn với Tiêu Bân.” 

Hạ Trí bình thản cởi áo thun, lộ ra đường nét cơ bắp săn chắc, sau đó vắt khăn lông lên cổ, chuẩn bị lấy nước tắm, muốn rửa sạch mùi nướng ám vào người.

“Chết tiệt! Hạ Trí, cậu đúng là không ra gì! Dám bỏ tụi này ở lại để đi phỏng vấn riêng với Tiêu Bân! Cậu cẩn thận đấy, đến khi bài phỏng vấn được đăng lên, có khi mấy đứa năm nhất lại vây lấy cậu cho xem!” 

Trần Gia Nhận chỉ thiếu nước lấy đôi tất thối đã để cả tuần của mình ném vào Hạ Trí.

“Không phải phỏng vấn riêng.”

Hạ Trí quay người đi như vậy, ai ngờ vừa mới đến hành lang đã có người nhanh chân đi theo sau cậu, đột nhiên ôm ngang hông cậu lên.

Sức mạnh cánh tay như vậy, ngoài Diệp Lân ra thì cả tòa nhà này không tìm được người thứ hai.

“Này —— Anh làm gì vậy!”

Diệp Lân dùng đầu ngón chân khều mở cửa phòng vệ sinh ra, ném Hạ Trí vào trong.

Hạ Trí loạng choạng, suýt chút nữa ngã ngồi xuống bệ xí, nhưng Diệp Lân lại kéo cậu ra.

“Chiêu trò phỏng vấn của Tiêu Bân chính là trước tiên khen ngợi một tràng về màn trình diễn hôm đó của em tuyệt vời đến mức nào, sau đó hỏi em về cuộc sống trước đây, giống như tri kỷ của em vậy, bày tỏ sự tôn trọng và cảm thông với những gì em đã bỏ ra trong quá khứ, nói với em rằng thành tích hiện tại của em là xứng đáng, tương lai của em dưới ngòi bút của cậu ta ta sẽ tươi sáng hơn.”

Diệp Lân dùng một tay giữ chặt lưng Hạ Trí, mạnh mẽ ấn cậu vào lòng mình, từng chữ từng câu đều mang theo sự tàn nhẫn, trong ánh mắt có một loại uy áp căng thẳng.

Hạ Trí không ngờ, việc cậu và Tiêu Bân ăn một bữa cơm lại khiến Diệp Lân quan tâm đ ến vậy.

Cậu cũng không giãy giụa nữa, cứ để Diệp Lân ấn mình như vậy, thong thả trả lời: “Những gì anh nói, chúng em chưa hề nói dù chỉ một câu.”

Giọng nói có chút phiêu diêu, nghe ra được Hạ Trí có chút đắc ý, bởi vì Diệp Lân đã đoán sai.

“Vậy thì hai người chỉ ăn cơm thôi sao?” Biểu cảm vốn có chút lạnh lùng của Diệp Lân lúc này đã giãn ra, khóe miệng nhếch lên, cười như không cười, mang theo vẻ lưu manh.

“Anh ta mời em cắt tóc, em mời anh ta ăn cơm. Anh ta không phải muốn mượn em để tìm hiểu một Diệp Lân khác sao?”

Đôi mắt của Diệp Lân nheo lại: “Em cho rằng cậu ta tiếp cận em là để hiểu anh sao?”

“Chẳng lẽ không phải sao?”

“Vậy thì sao? Em đã nói những gì về anh với cậu ta?”

Trên mặt Hạ Trí lộ ra vẻ mặt bướng bỉnh: “Em chỉ nói với anh ta, mảnh đất này của anh em đã gieo hạt rồi, bảo anh ta đừng có mơ tưởng nữa!”

Diệp Lân ngây người tại chỗ, hai ba giây sau mới hoàn hồn.

“Em… Em nói với cậu  ta những điều này?”

Trong giọng nói của Diệp Lân mang theo ý cười, giống như Hạ Trí đã làm một việc gì đó rất đáng yêu và rất buồn cười, anh thậm chí còn đưa tay ra xoa đầu Hạ Trí, trong mắt đều là “Cái đầu này sao lại đáng yêu đến vậy.”

“Tất nhiên là còn nói những chuyện khác nữa nhưng đó không phải là trọng điểm! Vấn đề chủ quyền, không thể uyển chuyển thỏa hiệp được!”

Diệp Lân cười càng lớn, ôm chặt Hạ Trí vào lòng.

“Đúng đúng đúng, không thể uyển chuyển, cũng không thể thỏa hiệp.”

“Anh cút ra ngoài được chưa? Em còn phải đi lấy nước nóng để tắm.”

“Anh đi lấy nước cho em.”

Diệp Lân đẩy cửa đi ra ngoài, Hạ Trí nghiêng đầu, luôn cảm thấy Diệp Lân có vẻ rất vui.

Diệp Lân xách theo xô đến phòng nước nóng, lấy nửa xô nước nóng, lại pha thêm nửa xô nước lạnh.

Đứng một bên chờ nước đầy, khóe miệng Diệp Lân khẽ nhếch lên, hai giây sau anh ôm bụng cười lớn.

Cái tên ngốc kia, rõ ràng Tiêu Bân thích cậu mà.

Chỉ là sau khi Diệp Lân phát hiện ra, anh đã cố ý chắn ống kính của Tiêu Bân, cũng có lẽ vì thế, Hạ Trí mới cho rằng Tiêu Bân vẫn còn có ý với Diệp Lân.

Đợi đến khi xách xô nước về đến phòng vệ sinh, Hạ Trí làm ra vẻ “Em đã đợi anh rất lâu rồi.”

“Đặt nước xuống, anh có thể đi ra ngoài rồi.” Hạ Trí vẫy vẫy mu bàn tay, giống như đang phủi bụi.

“Anh dội nước giúp em.”

“Không cần.”

“Anh phải nhìn em tắm sạch sẽ, nếu không anh không cho em ăn bánh bao thịt đâu.”

Vai Hạ Trí căng lên, nhìn Diệp Lân: “Vậy em muốn ăn ngay bây giờ.”

“Không tắm sạch sẽ thì không cho ăn.”

Trong nhà vệ sinh vốn đã có tiếng vọng lớn, Hạ Trí phải nghiến chặt răng mới có thể nhịn không nói.

Cậu cũng không biết có phải Diệp Lân bị ma nhập hay không, trò nhiều vô kể, Hạ Trí ngẩng cằm, cảm thấy toàn thân như muốn đứt từng múi cơ, còn mạnh hơn cả hai mươi mét nước rút cuối cùng trong bể bơi.

Tắm xong, Hạ Trí suýt chút nữa không đứng vững, cả người choáng váng.

Diệp Lân ôm cậu, có vẻ rất thích thú với dáng vẻ mất hồn của Hạ Trí.

“Em đãi Tiêu Bân bữa cơm hết bao nhiêu tiền thế?” Diệp Lân vừa dịu dàng xoa gáy Hạ Trí vừa hỏi, tay lướt nhẹ qua xoáy tóc mềm mịn vẫn còn dù đã cắt ngắn hơn một chút.

“Hơn hai trăm tệ…”

Hạ Trí vừa ăn bánh bao nhân thịt xong, gương mặt còn ngẩn ngơ, tựa cằm lên vai Diệp Lân, trông ngoan ngoãn hẳn.

“Thế số tiền còn lại định quỵt luôn, không trả anh à?” Diệp Lân không thiếu tiền, chỉ là muốn trêu Hạ Trí một chút.

“Không trả.” Hạ Trí bỗng nhiên đáp tỉnh táo.

“Ồ?” Diệp Lân rất thấy thú vị.

Bình thường Hạ Trí không tiêu pha gì nhiều.

“Lần sau nếu có ai thích anh nữa, em sẽ lại dùng số tiền này mời người ta ăn cơm.”

Diệp Lân ngây người mất vài giây rồi bật cười.

“Một nghìn tệ có khi không đủ đâu!”

Sáng hôm sau, khi vào buổi tập, Hạ Trí cứ ngỡ mình làm mất mặt Tiêu Bân rồi, nghĩ chắc cậu ta sẽ không đến nữa, nào ngờ Tiêu Bân vẫn đeo máy ảnh đến, trông vô cùng nghiêm túc.

Không biết có phải là ảo giác không, nhưng hôm nay Tiêu Bân có vẻ khác hẳn mọi khi.

Trong lúc khởi động, đám người Lâm Tiểu Thiên và Cảnh Lạc lại thì thầm tám chuyện.

“Nghe nói chưa? Hóa ra Hà Kính Phong bị oan, cậu ta đâu có đánh Tiêu Bân?” Cảnh Lạc mở lời.

“Hả? Cậu nghe từ đâu ra vậy?” Lâm Tiểu Thiên thò cổ qua hỏi.

“Đội bơi của Đại học Kỹ thuật bảo đấy!”

Hóa ra bạn cấp ba của Cảnh Lạc đang trong đội bơi trường Đại học Kỹ thuật

“Có chuyện gì vậy? Nhanh kể trước khi xuống nước đi!”

“Đúng vậy, đúng vậy, đừng có úp mở nữa!”

Mọi người cùng chăm chú lắng nghe, kể cả người không mấy quan tâm đ ến Tiêu Bân như Hạ Trí cũng không nhịn được mà lắng tai nghe, bởi vì chuyện này lại dính dáng đến Hà Kính Phong.

“Chuyện là hôm đó Tiêu Bân và Hà Kính Phong cãi nhau, Tiêu Bân bực quá nên dùng máy ảnh đập vào Hà Kính Phong. Hà Kính Phong hất máy ảnh ra, thế là ống kính vỡ. Đúng lúc đó, bảo vệ trường ta đi tuần tra qua, Tiêu Bân nhất thời tức giận đổ cho Hà Kính Phong đánh mình.”

“Thật sao? Không ngờ Tiêu Bân lại… lại vu oan người khác như vậy?”

“Nhưng sao chuyện này sáng tỏ được?”

Cảnh Lạc liếc Tiêu Bân, rồi kể tiếp: “Thật ra sau đó Tiêu Bân thấy hối hận, tự biết mình sai nên đã đến gặp huấn luyện viên đội bơi Đại học Kỹ thuật, công khai xin lỗi Hà Kính Phong trước cả đội bơi, cậu ta còn viết bản kiểm điểm nộp lên Tạp chí Thể thao Thanh niên, thừa nhận hành vi mình đã làm tổn hại đến tinh thần báo chí. Xét thấy thái độ cậu ta chân thành nên Tạp chí Thể thao Thanh niên và Đại học Kỹ thuật cũng bỏ qua cho cậu ta. Nhưng mà Tạp chí Thể thao Thanh niên đình chỉ cậu ta một tháng, coi như trừng phạt.”

“Ồ… Nghe cứ như bài học chưa quá muộn để sửa sai ấy nhỉ!”

Hạ Trí ngước nhìn Tiêu Bân ở phía xa, cậu ta đang cẩn thận điều chỉnh ống kính, rất tập trung và nghiêm túc.

Vai cậu chợt nặng trĩu, là Diệp Lân đang dựa vào.

Hạ Trí bực bội hất anh ra, nhưng Diệp Lân nhanh chóng ôm cậu từ sau lưng.

“Cút đi! Nặng chết đi được!”

Diệp Lân cười, đặt cằm lên vai Hạ Trí, sau đó dùng mũi cọ nhẹ vào cằm cậu.

“Lúc ép anh cho ăn bánh bao thịt, sao chẳng thấy em đuổi anh nhỉ.”

Hạ Trí dùng khuỷu tay huých anh một cái: “Đi đi – thi bơi hai trăm mét nào!”

“Được. Nếu em thua, thì phải cho anh Chocolate.”

“Nằm mơ đi!”

Lần trước cậu đổi Chocolate lấy bánh bao thịt của Diệp Lân, ăn mà suýt nghẹn, kệ anh muốn làm gì thì làm!

Diệp Lân buông Hạ Trí ra, mỉm cười nhìn Tiêu Bân.

Nụ cười đó rất nhạt nhưng đầy ý khiêu khích, càng giống như đang cảnh cáo.

Khoảnh khắc đói mắt với Diệp Lân, Tiêu Bân như nghe thấy Diệp Lân đang nói với cậu ta rằng, ngoài anh ra, không ai có thể giữ chân được Hạ Trí.

Khi cả hai cùng lao xuống hồ bơi, bọt nước tung lên như muốn vỡ tung, hòa vào tiếng tim đập mạnh mẽ, đó là một trận so tài ngang sức, cô lập mọi thứ khác trên thế gian.

Tiêu Bân biết, chỉ cần Diệp Lân ở đó, câu ta mãi mãi chỉ là người ngoài cuộc.

Nhưng cũng chẳng sao cả, cậu ta sẽ chứng minh cho Hạ Trí thấy mình nghiêm túc và kiêu ngạo ra sao với công việc phóng viên.

Kết thúc buổi tập, Diệp Lân đưa Hạ Trí đi gặp Nhậm Phi. Cuộc phỏng vấn diễn ra ở một quán cà phê gần trường.

Diệp Lân mỉm cười bước vào, vẻ mặt thoải mái. Hạ Trí hơicúi đầu, mặt không biểu cảm, tay đút túi quần, nghiêm túc chào Nhậm Phi một tiếng rồi không nói thêm gì.

Nhậm Phi nhận ra, khi rời xa hồ bơi, Hạ Trí dường như không muốn thể hiện bất cứ điều gì. Cũng chính thái độ không màng danh lợi này khiến Nhậm Phi thưởng thức cậu nhất.

Bình Luận (0)
Comment