Diệp Lân xoay vô lăng một cách bất lực, đành phải lái xe vào bãi đỗ của trung tâm thương mại.
Hạ Trí thì chỉ đút tay vào túi áo mà đi dạo, bởi từ khi tham gia đội bơi, cậu chỉ toàn mặc đồ thể thao nhanh khô, hầu như không cần đến loại quần áo nào khác. Có đến trung tâm thương mại thì cậu cũng chỉ liếc qua mấy nhãn hàng như Li-Ning, Adidas hay Nike.
Cậu cứ thuận đâu đi đó, tay vẫn để trong túi nhưng ngón tay lại cầm lấy điện thoại, chờ Diệp Lân tìm cậu.
Khoảng mười phút trôi qua, điện thoại vẫn chẳng báo gì cả.
Hạ Trí bắt đầu thấy bực, cái tên ngốc Diệp Lân này chẳng lẽ không tìm nổi chỗ đậu xe sao?
Sau một hồi không chịu nổi nữa, cậu định bụng gọi điện bảo cái đồ ngốc đó là mình sẽ tự bắt xe buýt về trường, nhưng vừa lấy điện thoại ra thì bỗng có người từ phía sau vòng tay qua vai cậu.
“Em xấu lắm đó nha.” Diệp Lân nói.
“So với anh thì em còn kém xa.” Hạ Trí nhún vai đẩy cánh tay Diệp Lân ra, ánh mắt ngầm ra hiệu cho đối phương rằng “Anh buông ông đây ra ngay”.
Nhưng Diệp Lân lại càng ôm chặt hơn.
“Đã sắp tám giờ rồi, có đói không? Lên tầng trên ăn chút gì nhé?”
“Đi thôi.”
Hai người vào thang máy, Diệp Lân lại tiếp tục nói: “Vừa rồi em dạo quanh trong trung tâm thương mại lâu thế mà sao chẳng thấy chọn gì cả?”
“Mỗi tháng em có bao nhiêu tiền tiêu vặt đâu.”
“Anh cho em mà.”
“Em đâu có lý do gì để tiêu tiền của anh… Khoan đã! Có phải anh đã lên đây từ lâu rồi, nhưng chỉ đứng sau lưng theo dõi em phải không?” Hạ Trí nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh nhìn Diệp Lân, như thể muốn ném anh ra khỏi thang máy ngay lập tức.
“Anh thích nhìn em, chẳng em không thích?”
“Anh bớt giả bộ đi!”
Lên đến khu ẩm thực tầng trên cùng, hai người đi dạo một vòng rồi quyết định chọn món lẩu cá chua cay.
Vừa gắp cá, Hạ Trí vừa thấp thỏm nghĩ đến Bĩ Bĩ, không biết nó đã ăn no chưa, liệu có bị Lạc Lạc bắt nạt không.
“Thôi nào, kể xem đứa con nhà ta gây chuyện gì với mấy đứa bạn của nó?”
Diệp Lân mở một chai trà thảo mộc Vương Lão Cát, sau đó đẩy qua cho Hạ Trí.
Hạ Trí bèn kể cho Diệp Lân nghe chuyện Lạc Lạc dẫn mấy anh em của nó đi bắt nạt cá heo cái khác, còn Bĩ Bĩ thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ, lại đi đắc tội với chính anh em mình như thế nào.
Diệp Lân vừa nghe vừa từ tốn nhấm nháp miếng cá, nghe đến giữa chừng thì không nhịn được cười.
“Còn cười nữa! Anh có biết nếu Bĩ Bĩ không hòa nhập lại được với nhóm của nó, nó sẽ mất cơ hội trở về biển không?”
“Anh biết. Chỉ là anh thấy, nếu thật sự Lạc Lạc muốn đoạn tuyệt với con trai chúng ta thì đã chẳng liên tục tha thứ cho nó vào phút cuối như vậy.” Diệp Lân mỉm cười, gắp cho Hạ Trí thêm một miếng cá. “Em không cảm thấy bây giờ Lạc Lạc còn đáng thương hơn con trai của chúng ta sao? Muốn làm hòa, mà lại không hạ nổi cái tôi xuống.”
“Thật vậy sao?”
Nghe Diệp Lân nói vậy, Hạ Trí bất giác nhớ lại lúc Bĩ Bĩ cứ dán vào người cậu để làm nũng, còn con cá heo đứng từ xa dõi mắt nhìn đầy mong chờ kia, chẳng phải chính là Lạc Lạc đó sao.
“Ôi trời… Chúng lớn thế rồi mà vẫn trẻ con quá.” Hạ Trí ngẩng đầu lên thở dài. “Thế anh nói xem, làm sao cho Lạc Lạc một cái cớ để nó kéo Bĩ Bĩ về với bầy đàn đây?”
“Trước tiên em phải chắc chắn Lạc Lạc thực sự muốn hòa giải với Bĩ Bĩ đã.”
“Làm sao để chắc chắn?”
“Bây giờ Lạc Lạc đã biết em rất quan trọng đối với Bĩ Bĩ. Lần sau em đến thăm, Lạc Lạc chắc chắn sẽ đến tìm em trước Bĩ Bĩ.”
“Tìm em á? Anh đùa chắc…” Hạ Trí nghĩ đến cảnh Lạc Lạc lúc nào cũng vẫy vẫy cái bụng để khoe khoang, thật muốn đạp nó lật ngửa ra.
“Nó chỉ muốn lấy cớ trêu chọc em để thu hút sự chú ý của Bĩ Bĩ thôi.”
Hạ Trí bất lực xoa xoa trán mình: “Cái trò kéo tóc con gái để gây sự chú ý của con nít mẫu giáo sao?”
“Đúng rồi, em chính là cái bím tóc đó.”
“Nếu đúng là Lạc Lạc đến gây sự với em như anh nói, thì sao đây?”
“Thì sao á? Đến lúc đó rồi tính.” Diệp Lân cười nhẹ, sau đó nói tiếp, “Lần tới em đi thăm con trai, đừng đi tàu điện ngầm nữa, được không?”
“Để làm gì?”
“Để anh đưa em đi.”
“Không cần.”
“Thế thì chẳng phải xe anh mua uổng phí rồi sao?” Diệp Lân ngửa mặt thở dài một tiếng.
“Mua xe vốn dĩ đã là lãng phí. Em đã nói rồi, chúng ta đâu có cần đến nó.”
Diệp Lân lại mỉm cười.
“Anh cười gì vậy?” Hạ Trí đá nhẹ vào chân anh dưới gầm bàn.
“Anh đặc biệt thích câu ‘chúng ta đâu có cần đến nó’ của em.”
Điểm nhấn nằm ở hai chữ “chúng ta”.
“Nhưng Diệp Lân, em chỉ mới kể sơ sơ thôi, sao lại có cảm giác như anh biết tất cả mọi chuyện vậy?” Hạ Trí chăm chú nhìn vào mắt Diệp Lân.
“Anh biết tất cả thật mà.”
Hạ Trí định mở miệng hỏi, nhưng tưởng tượng đến việc bị Diệp Lân cười cho thì lại thôi.
Diệp Lân ngước mắt lên, nhẹ nhàng hỏi: “Em không có gì muốn hỏi anh à?”
“Nếu em hỏi, anh sẽ trả lời đàng hoàng sao?”
“Đương nhiên.”
“Vậy thì để em hỏi. Anh giành giải thưởng bơi lội tuy cũng có thưởng nhưng không nhiều, trợ cấp từ trường và thành phố cho vận động viên cũng chỉ có bấy nhiêu, sau khi mua xe, anh chắc chẳng còn gì trong túi, phải không? Đừng nói là giờ phải nhờ em nuôi đấy nhé?”
“Không đâu. Anh là bartender được yêu thích nhất ở quán bar mà.”
“Bartender được yêu thích nhất?” Hạ Trí hừ mũi, trong long vô cùng hoài nghi.
Vị bartender được yêu thích nhất này, chỉ uống hai chai nhị oa đầu đã gục rồi.
Mặc dù Diệp Lân không hé lộ gì nhiều, nhưng không hiểu sao Hạ Trí lại có cảm giác tin tưởng, tin rằng anh có cách để giải quyết vấn đề giữa Bĩ Bĩ và Lạc Lạc, tâm trạng cũng thoải mái hơn nên ăn uống ngon lành hơn.
Diệp Lân chống cằm, ngắm nhìn Hạ Trí gắp từng miếng cá tươi lên ăn.
Nồi lẩu đã hết từ lâu, Diệp Lân gọi phục vụ mang thêm mấy vắt mì thủ công, Hạ Trí xì xụp mì, rất thỏa mãn.
Sau khi ăn no nê, Hạ Chí cùng Diệp Lân đi xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, nhìn chiếc xe, cậu nheo mắt hỏi: “Anh không táng gia bại sản thật sao?”
“Một chiếc xe thôi mà, chưa đến mức như vậy. Anh còn định sau này đi lặn biển với em, đến nơi lần đầu tiên anh gặp em nữa cơ.”
Diệp Lân mở cửa ghế phụ, mời Hạ Trí lên xe.
Hạ Trí ban đầu còn chần chừ, tự nhủ có khi nào lên xe rồi sẽ không thể đứng dậy nổi nữa không, nhưng câu nói “đến nơi lần đầu tiên anh gặp em” của Diệp Lân khiến Hạ Trí không khỏi tò mò.
“Lần đầu tiên anh gặp em, chẳng phải ở hồ bơi khách sạn sao?”
Hạ Trí ngồi vào trong, Diệp Lân cẩn thận cài dây an toàn cho cậu, sau đó ngước lên hôn nhẹ vào môi Hạ Trí.
“Ừ, em thử nghĩ kỹ lại xem, có phải ở hồ bơi khách sạn không.”
Diệp Lân ngồi vào ghế lái, nhưng không khởi động xe ngay, chỉ chống cằm tựa vào vô lăng, nghiêng đầu nhìn Hạ Trí.
Đến thời điểm này, Hạ Trí cũng khá hiểu cách Diệp Lân “giở chiêu”.
Người này rất rõ mình trông hấp dẫn nhất ở góc độ nào, biểu cảm nào có thể thu hút người khác nhất, lúc này, anh đang cố tình “thả thính” Hạ Trí đây mà.
“Nếu anh không muốn nói thì thôi.”
Có khả năng lại là trò đùa cợt.
“Ừ, em mặc chiếc áo ba lỗ trắng và quần bơi màu xanh đậm, trông rất đáng yêu.” Diệp Lân ngẩng đầu lên, nở nụ cười tinh quái, đầy ẩn ý.
“Ơ?” Hạ Trí bối rối, không sao nhớ nổi mình từng mặc áo ba lỗ trắng kết hợp với quần bơi xanh đậm bao giờ.
Diệp Lân khởi động xe, nhẹ nhàng lái đi.
Hạ Trí không ngờ Diệp Lân lại dứt khoát chạy xe thế này, cứ tưởng anh sẽ định làm gì đó trong hầm để xe chứ.
“Hôm nay anh ngoan quá vậy?”
“Anh ám chỉ rõ ràng là muốn ăn chocolate mà em cũng chẳng phản ứng gì. Chứng tỏ em không có tâm trạng. Nếu anh cứ cố tình ép buộc, chắc hai ta đã phải quyết chiến ngay trong xe rồi.”
Diệp Lân đưa tay ra, khẽ xoa đầu Hạ Trí.
Thế nhưng, tối đó khi về đến ký túc xá, Hạ Trí lại chẳng ngủ nổi.
Cậu cứ nghĩ tới nghĩ lui, nhưng không nhớ nổi mình từng mặc áo ba lỗ trắng với quần đùi xanh đậm lúc nào?
Cậu càng cố nhớ, lại càng không thể ngủ được.
Diệp Lân đang nằm đối diện với cậu mở lời: “Em là bánh nướng áp chảo à? Có muốn anh sang ôm em một cái không?”
Nếu Diệp Lân mà qua “ôm”, không khéo Hạ Trí sẽ mệt đến rã rời mất.
“Không cần đâu, em sắp ngủ rồi.”
Hạ Trí lấy điện thoại ra, nghĩ bụng chắc giờ mẹ cậu vẫn còn đang trực đêm, chưa ngủ, thế là cậu gửi một tin nhắn WeChat qua cho mẹ.
Hạ Trí: Mẹ, mẹ ngủ chưa?
Mẹ cậu trả lời rất nhanh, có lẽ trực cả đêm dài cũng rất nhàm chán.
Thái hậu nương nương: Chưa ngủ. Muộn thế này lại nhớ đến mẹ, nói đi, có phải thất tình rồi không?
Hạ Trí nhìn chằm chằm vào hai chữ “thất tình,” ngẩng lên nhìn Diệp Lân đang nằm bên cạnh mình, nghĩ bụng, cái tên này mà dám khiến cậu thất tình thì cứ chờ xem cậu xử đẹp anh thế nào.
Hạ Trí câu miệng cười, đáp lại: Con trai mẹ đẹp trai ngời ngời thế này, làm sao có chuyện thất tình được!
Thái hậu nương nương: Với EQ của con, may ra mấy cô gái ngây thơ si mê con vì gương mặt và dáng vóc thôi, chỉ cần sống cùng một ngày, đảm bảo hết hứng thú ngay.
Hạ Trí ngẩn người, không khỏi cảm thán, Thái hậu nương nương thật sự quá đáng sợ!
Hạ Trí: Mẹ, con hỏi một chút, mẹ có nhớ con có cái áo ba lỗ trắng với quần đùi xanh đậm gì đó không?
Thái hậu nương nương: Con nghĩ áo ba lỗ và quần đùi xanh đậm là gu thẩm mỹ của con à?
Hạ Trí: Không phải. Nhưng biết đâu mẹ mua cho con thì sao?
Thái hậu nương nương: Con nghĩ áo ba lỗ và quần đùi xanh đậm là gu thẩm mỹ của mẹ à?
Hạ Trí: Hình như cũng không phải…
Thái hậu nương nương: Thế mà con còn hỏi! Nhưng mà, cái này lại giống gu của bố con đấy.
Hạ Trí: Hả? Vậy bố từng mua cho con sao?
Cậu nghĩ mãi, chẳng lẽ vào mùa hè nào đó, khi cậu đi xem thi bơi cùng bố, mình đã mặc thế sao?
Nhưng đi cùng bố, bố toàn cho cậu mặc mấy cái quần thể thao sọc trông hơi quê, chứ có bao giờ cho mặc quần đùi đâu?
Một lúc sau, Thái hậu nương nương nhắn tiếp: Mẹ nhớ ra rồi! Con đúng là từng mặc áo ba lỗ trắng với quần đùi xanh đậm thật!
Hạ Trí giật mình: Khi nào vậy mẹ?
Thái hậu nương nương: Đợi mẹ chút, mẹ gửi ảnh cho con xem.
Hạ Trí lập tức xoay người lại, nghĩ bụng mình sắp giải được câu đố Diệp Lân đưa ra rồi!
Thái hậu nương nương gửi một tấm ảnh.
Trong bức ảnh, Hạ Trí lúc nhỏ trong kỳ nghỉ hè được gia đình gửi theo đoàn nghiên cứu biển của dì nhỏ, bức ảnh chụp trên thuyền của dì nhỏ.
Trong đó Hạ Trí mặc đúng áo ba lỗ trắng với quần đùi xanh đậm, nụ cười trên mặt rất tươi, trên đầu còn đội một chiếc mũ màu đỏ, cùng bố giơ tay chữ V về phía ống kính.
Hạ Trí vô thức chạm vào khuôn mặt bố trong bức ảnh, đó là chuyện rất rất lâu rồi, từ hồi cậu còn học tiểu học.
Thái hậu nương nương: Còn chuyện gì nữa không con?
Hạ Trí: Hết rồi ạ. Nương nương cứ an tâm nghỉ ngơi trong phòng trực đi ạ.
Thái hậu nương nương: Bao giờ huấn luyện xong về nhớ báo mẹ một tiếng, mẹ hầm đầu sư tử* cho con ăn.
(*) Đầu sư tử: là một món ăn truyền thống của Trung Quốc, đặc biệt phổ biến ở khu vực Thượng Hải và Giang Tô
Hạ Trí: Vâng ạ.
Đợi cho mọi thứ xung quanh lắng xuống, có vẻ như Diệp Lân và Trần Gia Nhuận đã ngủ say, Hạ Trí vẫn cứ ngắm nhìn bức ảnh kia.
Chiếc áo ba lỗ màu trắng tôn lên bắp tay săn chắc của Hạ Trí, những đường nét mạnh mẽ do luyện bơi tạo ra, còn có một chút cơ ngực nho nhỏ mà cậu đã có lúc ấy, trong mắt học sinh tiểu học thì đây hẳn là dáng người thuộc hàng đỉnh.
Nhìn bức ảnh, Hạ Trí có chút tự hào.
Chiếc quần đi biển trong ảnh gợi cho Hạ Trí nhớ lại, đó là món đồ bố từng dắt cậu đi mua ở trung tâm thương mại, phong cách thẩm mỹ ‘trực nam’ của bố.
Nhưng hồi đó, Hạ Trí cứ nghĩ mình trông cực kỳ đẹp trai.
Nếu như hồi ấy cậu có mặc bộ này thì cũng chỉ là lúc đang chơi trên thuyền dì nhỏ hoặc chơi đùa ở bãi biển mà thôi, Hạ Trí chẳng có ký ức nào về việc đã từng gặp Diệp Lân.
Hạ Trí vươn tay qua thanh chắn đầu giường, xoa mạnh đầu Diệp Lân.
Ông đây còn chưa ngủ mà anh dám ngủ trước?
“Ừm… Hạ Trí…” Giọng Diệp Lân nhẹ nhàng vang lên trong sự tĩnh lặng của phòng ký túc, mang theo chút khàn khàn lười biếng.
Nghe thấy thế, lòng Hạ Trí bỗng thấy ngứa ngáy khó tả.
Diệp Lân nắm lấy cổ tay Hạ Trí, đôi mắt chưa hoàn toàn tỉnh táo mà đã khẽ hôn lên mu bàn tay của cậu, sau đó đặt nó lên má mình, định ngủ tiếp.
Hạ Trí rút tay lại, kéo tóc Diệp Lân một cái.
“Anh tỉnh dậy cho em.”
Diệp Lân cuối cùng cũng ngồi dậy, quay đầu lại hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Hạ Trí đưa điện thoại ra: “Có phải lúc này không?”
Diệp Lân ngơ ngác một chút: “Anh chỉ tiện miệng nói thôi, em vẫn luôn suy nghĩ chuyện này à?”
“Em chỉ muốn biết có phải là lúc này không! Em nghĩ mãi cũng không nhớ ra hồi đó mình từng gặp nhau.”
Diệp Lân cầm điện thoại Hạ Trí, nhìn tấm ảnh, ánh sáng màn hình hắt lên khuôn mặt anh, Hạ Trí định giật lại điện thoại nhưng rồi cậu nhìn thấy trên gương mặt Diệp Lân có biểu cảm hoài niệm vô cùng dịu dàng và trân trọng.
“À… Thật ra anh cũng không nhớ rõ dáng vẻ của em hồi đó lắm. Lúc nhỏ em rất đáng yêu, khác hẳn bây giờ, đến mức anh cũng không nhận ra nữa.”
“Thật sự là hồi em học tiểu học sao? Anh nhìn thấy em ở đâu?” Hạ Trí nhảy qua đầu giường, ngồi xuống cạnh Diệp Lân.
Chiếc giường phát ra tiếng cọt kẹt, Hạ Trí biết Trần Gia Nhuận dù có bị sét đánh cũng không thể tỉnh dậy nên cậu chẳng hề lo lắng.
“Trên bãi biển.” Diệp Lân đáp.
Hạ Trí nghĩ thầm, chẳng lẽ khi mình chơi đùa trên bãi biển thì Diệp Lân cũng ở đó sao?
Nhưng hồi ấy họ chưa quen nhau, bố cũng chưa từng dẫn Hạ Trí đi xem Diệp Lân thi đấu, bản thân cậu còn chẳng biết tới sự tồn tại của Diệp Lân.
“Chẳng lẽ trí nhớ của anh tốt đến mức nhớ cả một người xa lạ sao?”
“Anh sắp bị phơi nắng đến chết, lại khát nữa, rất sợ.”
“Hả?”
“Hồi nhỏ em cười ngọt ngào lắm, giống như một cô bé vậy.”
“Biến đi, anh mới giống con gái ấy.” Hạ Trí tức giận định giật lại điện thoại, nhưng Diệp Lân lại lén chuyển tấm ảnh đó sang máy của mình.
“Em còn biết hát bài ‘Ngôi sao nhỏ’ nữa.”
Diệp Lân đưa tay ra xa, khiến Hạ Trí không thể với tới điện thoại, Hạ Trí vừa giật vừa kéo, dù biết Diệp Lân cầm điện thoại cũng chẳng ảnh hưởng gì, vì chỉ cần cậu không để ý tới thì anh cũng chẳng còn sức mà giữ mãi.
Nhưng khi Hạ Trí nghe Diệp Lân nói hồi bé cậu rất đáng yêu, khi mình chưa biết Diệp Lân thì anh đã chú ý đến mình, điều này khiến trái tim Hạ Trí khẽ xao động, chỉ muốn đến gần anh, ở bên anh mãi mãi.
“Trả lại cho em.”
Khi Hạ Trí đang nằm nhoài lên người Diệp Lân, cổ và cánh tay đều vươn dài ra thì bất ngờ cằm của cậu bị Diệp Lân hôn một cái, tiếp đến là cổ rồi hõm vai.
Nụ hôn của Diệp Lân không còn nóng bỏng mãnh liệt như bình thường mà trở nên vô cùng dịu dàng và trân quý.
Điện thoại trượt khỏi tay Diệp Lân rơi xuống giường, Hạ Trí cũng rút cánh tay về, chuyển sang ôm chặt lấy anh.
“Vậy ra hồi tiểu học anh đã nhìn thấy em rồi, sao anh lại nhớ em?”
“Em hát bài ‘Ngôi sao nhỏ’ rất hay.”
“Còn gì nữa không?”
“Kỹ thuật câu cá của em quá dở, mỗi lần cá vừa cắn câu, em kéo dây là nó lại chạy mất.”
Hạ Trí nhớ lại năm ấy, lần duy nhất cậu ra biển là đi câu cá với dì nhỏ, nhưng rõ rang trên thuyền của dì chắc chắn không thể có Diệp Lân.
“Lúc đó em đã bơi rất giỏi rồi. Cặp tay chân nhỏ xíu mà quạt nước mạnh mẽ lắm.”
Diệp Lân nhắm mắt, khoé môi khẽ nở một nụ cười.
Hai tay Hạ Trí chống bên gối của Diệp Lân, nhìn thấy nụ cười ấy, cậu biết chắc anh không nói đùa mà đang thật sự nhớ về một kỷ niệm đẹp nào đó.
“Rốt cuộc anh nhìn thấy em ở đâu hả?”
Diệp Lân vòng tay ôm Hạ Trí, ngước lên nhìn cậu.
Không hiểu sao Hạ Trí lại có cảm giác như cả đại dương đang tràn về, dịu dàng bao bọc lấy đứa trẻ bé nhỏ trong ký ức ấy.
“Anh rốt cuộc ở nơi nào?”
“Tuần sau để anh đưa em đi thăm Bĩ Bĩ, anh sẽ nói cho em biết lúc đó anh ở đâu.”
“Sao anh nhất quyết đòi đưa em đi thế? Hiếm lắm mới được nghỉ cuối tuần, cũng được có nửa ngày, anh cứ nghỉ ngơi đi, em tự đi tàu điện cũng được mà.”
“Đây chẳng phải là quyền lợi của bạn trai sao? Em không cho anh cơ hội thực hiện quyền lợi ấy à?”
“Được rồi, anh thắng.”
Hạ Trí lồm cồm bò dậy, định leo về giường mình.
Nhưng Diệp Lân lại giữ lấy cổ chân cậu, ngước lên cười đầy tinh quái.
“Cút đi, anh nhìn gì đấy!”
“Cảnh đẹp trước mắt hiếm có mà.”
“Đạp chết anh giờ.”
Hạ Trí bò về.
Tiếp theo là tuần huấn luyện cuối cùng trước khi khai giảng.
Bạch Cảnh Văn dày vò bọn họ như không còn ngày mai, khiến cho ai ai cũng đều mong ngóng ngày chủ nhật nhanh đến.
Chỉ cần chịu đựng đến chủ nhật là họ sẽ được nghỉ một tuần để về nhà, chuẩn bị cho năm học mới.
Thế nhưng sau kỳ nghỉ ấy sẽ là bài kiểm tra nội bộ của đội, cho nên kỳ nghỉ ai dám lơ là chính là tự tìm đường chết.
Sau buổi tập huấn vào sáng chủ nhất, mặc dù Hạ Trí đã mệt nhoài nhưng vẫn háo hức đến thăm Bĩ Bĩ.
Diệp Lân lái xe chở cậu đi, nhẹ giọng nói với cậu: “Em tranh thủ chợp mắt trên xe đi, đến viện nghiên cứu, không biết mấy đứa nhóc kia sẽ dày vò em như thế nào đâu.”
Lúc này Hạ Trí mới hiểu vì sao Diệp Lân cứ khăng khăng đòi đưa đón cậu.
Trên tàu điện ngầm chắc chắn không còn chỗ ngồi, còn Diệp Lân đang cố tạo điều kiện để cậu được nghỉ ngơi.
“Vậy… Anh lái xe cẩn thận nhé.”
“Anh quen với đợt tập hành xác của thầy Bạch hơn em mà.”
Diệp Lân mỉm cười, giúp Hạ Trí điều chỉnh ghế ngồi.
Lần này Hạ Trí lại được Lữ Mân dẫn xuống nước.
Trước khi lặn, Lữ mân có phần căng thẳng xoa xoa bàn tay: “Tôi cứ có linh cảm lần này con tiểu yêu Lạc Lạc đó sẽ đến gây rắc rối tiếp.”
“Nhưng mà lần trước dù Lạc Lạc có bày trò, nó cũng không làm hại chúng ta mà.”
“Thực ra, điều chúng tôi lo lắng nhất là việc Lạc Lạc và Bĩ Bĩ quá thiếu cảnh giác với con người. Chúng lớn lên với sự chăm sóc của con người chúng ta, cho nên xem chúng ta như bạn bè đồng loại, nhưng mà không phải con người nào cũng hiền lành.”
Lữ Mân thở dài.
“Cho nên… Dù Lạc Lạc có quá quắt thế nào đi nữa thì ít nhất trong căn cứ này nó sẽ không thật sự làm hại con người và Bĩ Bĩ.”
Hạ Trí nghe vậy cũng cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Giờ điều cần nhất là phải nghĩ cách giúp Bĩ Bĩ hòa nhập lại với bầy đàn.
Khi Lữ Mân vừa dẫn Hạ Trí xuống nước, bọn họ bơi chưa được bao xa thì đã thấy Lạc Lạc dẫn một đàn cá heo khác lao tới bao vây.
Lần này đội hình của chúng còn hùng tráng hơn cả lần trước.
Mười mấy con cá heo vây chặt lấy họ không chừa một kẽ hở, Hạ Trí biết trong tình huống này không thể tùy tiện hành động, nhưng nhìn tình hình thì chắc chắn Bĩ Bĩ sẽ không địch lại được bọn chúng.
Lạc Lạc bơi đến trước mặt Hạ Trí, mặc dù trên mặt là vẻ tươi cười nhưng Hạ Trí vẫn cảm nhận được sự hung dữ và ánh mắt đầy dò xét của nó.
Sau đó nó húc nhẹ vào bình dưỡng khí của Hạ Trí, như một lời cảnh cáo đe dọa rõ ràng.
Lạc Lạc hiểu rõ con người ở độ sâu này không thể rời xa bình dưỡng khí.
Nhưng Lạc Lạc không cần phải tỏ ra địch ý với Hạ Trí, điều này cho thấy Lạc Lạc vẫn rất quan tâm đ ến Bĩ Bĩ.
Có lẽ trong lòng Lạc Lạc đang lo lắng rằng giờ đây Bĩ Bĩ đã tách đàn và thân thiết với Hạ Trí, nếu chẳng may Hạ Trí mang Bĩ Bĩ đi, thì Lạc Lạc sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội gặp lại bạn mình nữa.
Lạc Lạc lại định đâm vào Hạ Trí lần nữa, rõ ràng nó không dùng hết sức, nhưng cũng không ngờ Hạ Trí lại nhanh nhẹn né được. Lạc Lạc không đụng được Hạ Trí, nó càng tức giận lao tới, quệt bay kính bơi của Hạ Trí.
Lúc này Bĩ Bĩ bơi tới, nó giận dữ húc vào những con cá heo khác, cố gắng chen vào giữa đám đông.
Thế nhưng cả đàn phòng thủ rất chặt chữ, không để cho Bĩ Bĩ có một khe hở nào để len vào.
Bĩ Bĩ sốt ruột lắm, nó cứ bơi vòng quanh bọn chúng hết lần này đến lần khác, tìm kiếm cơ hội để lao vào.
Sau nhiều lần nỗ lực, cuối cùng Bĩ Bĩ cũng chen được vào giữa.
Vừa vào trong, Bĩ Bĩ phát hiện ra Lạc Lạc đang ngậm chiếc kính bơi của Hạ Trí, bèn lập tức lao đến định giành lại.
Hai con cá heo lại quấn lấy nhau, chiếc kính bơi của Hạ Trí rơi ra từ miệng của Lạc Lạc, từ từ chìm xuống dưới.
Bĩ Bĩ nhanh chóng lao xuống, cắn lấy chiếc kính bơi rồi bơi thật nhanh về phía Hạ Trí, nhưng khi ngoi lên, Bĩ Bĩ phát hiện ra Lạc Lạc và mấy con cá heo khác đang hợp sức đẩy Hạ Trí đi xa.
Trong lòng Hạ Trí thầm than thở, nhóc con ngốc nghếch, em nhặt kính bơi làm gì chứ, em mau quay lại đây tìm anh đi!
Hạ Trí không muốn bị đẩy đi xa, nhưng Lạc Lạc cứ cố tình húc vào cậu, nhìn Lạc Lạc đang làm trò như thế, Hạ Trí chỉ biết cười khổ.
Không phải mày muốn Bĩ Bĩ đuổi theo mày sao?
Nhưng kiểu này, Bĩ Bĩ đâu phải đuổi theo để làm hòa với mày, mà là muốn đuổi để liều mạng với mày đấy!”
Cách đó không xa, Lữ Mân cũng bị đàn cá heo chặn lại, không cho anh ấy tiến lại gần.
Lữ Mân làm một ký hiệu với Hạ Trí, ra hiệu cho cậu không nên ngoi lên mà hãy lặn xuống, Hạ Trí lập tức hiểu ý, lập tức lặn xuống nước, len lỏi thoát ra khỏi vòng vây của những con cá heo một cách khéo léo.
Khi Lạc Lạc nhận ra thì đã quá muộn, Bĩ Bĩ đã nhanh chóng lao tới bên cạnh Hạ Trí rồi.
Lạc Lạc giả vờ va vào bình oxy của Hạ Trí ngay trước mặt Bĩ Bĩ, Bĩ Bĩ cũng không chịu thua, nó húc mạnh để đẩy Lạc Lạc ra xa.
Nhưng ngay sau đó, những con cá heo khác cũng bắt đầu lao tới, liên tục va vào bình oxy của Hạ Trí.
Lúc này Hạ Trí thực sự cảm thấy căng thẳng, may mắn là bình oxy được cậu đeo rất chắc chắn.
Thấy vậy, Bĩ Bĩ càng lo lắng, nó cố gắng thoát khỏi Lạc Lạc để bảo vệ bình oxy của Hạ Trí, có lẽ vì quá tập trung vào việc bảo vệ Hạ Trí, Bĩ Bĩ không chú ý đến đòn tấn công của Lạc Lạc, bị nó lao tới húc mạnh vào bụng.