Có Một Chú Cá Heo Muốn Trêu Chọc Tôi

Chương 71

Hạ Trí kéo vali sang một bên, rồi thoải mái ngồi phịch xuống ghế, nhìn chằm chằm Diệp Lân.

“Anh thật sự nghĩ em ngốc đến mức chỉ cần chuyển hướng chú ý của em là em sẽ quên mất chuyện chính sao?”

Đáy mắt của Diệp Lân quả nhiên lóe lên một tia cười gian xảo, sau đó kéo ghế ngồi xuống đối diện Hạ Trí.

“Chuyện chính gì cơ?”

“Hờ hờ, em hỏi anh, có phải anh đã nhập vào Bỉ Bỉ không?” Hạ Trí đập tay xuống bàn, toát ra một loại khí thế không giận mà uy, giống hệt như Lạc Ly.

“Phải.” Diệp Lân tựa lưng ra sau, khóe môi cong lên nhìn Hạ Trí

Cái vẻ mặt như muốn tận dụng lợi thế gương mặt đẹp trai để xin giảm nhẹ hình phạt, nghĩ đẹp lắm!

“Từ khi nào?”

Hạ Trí muốn biết chính xác lúc mình nói chuyện với Bỉ Bỉ, những lời nào của mình đã bị Diệp Lân nghe thấy.

“Ừm… mỗi sáng thứ bảy.”

Ngay khoảnh khắc đó, Hạ Trí cảm thấy tóc mình như muốn bốc cháy, cả xoáy tóc cũng như bừng lửa.

“Anh nói gì? Mỗi sáng thứ bảy?”
Ông đây chỉ đến cung cá heo mỗi sáng thứ bảy thôi, vậy mà anh lại thành Bỉ Bỉ vào đúng ngày đó sao?

“Bởi vì tối thứ sáu nào anh cũng phải làm ca đêm ở quán bar, đến 4-5 giờ sáng mới về nhà ngủ.”

“Vậy nên mỗi sáng thứ bảy, khi em đến chơi với Bỉ Bỉ thì anh lại đang ngủ ở nhà à?”

Hạ Trí nhớ lại, mỗi chiều thứ bảy Diệp Lân đến kèm cậu học bài thường có vẻ mệt mỏi, còn hay mang cà phê đến. Thì ra là do tối thứ sáu phải làm ca đêm, sáng thứ bảy không ngủ đủ giấc.

“Thế giới này có hàng ngàn con cá heo, tại sao anh cứ phải nhập vào Bỉ Bỉ!”

Hạ Trí tức đến mức chỉ thiếu mỗi cái búa gỗ để gõ xuống như quan tòa. Diệp Lân, mau thành thật khai báo!

“Ừm… câu trả lời còn chưa rõ ràng sao? Anh muốn gặp em mà.”

Gân xanh trên trán Hạ Trí như muốn nổ tung.

“Vậy… cái tên xé toạc quần bơi của em cũng là anh đúng không?”

Diệp Lân chỉ cười, không trả lời.

“Vậy mấy chuyện em kể với Bỉ Bỉ về anh, tất cả đều bị anh nghe hết sao?”

“Dù sao thì em cũng đâu có nói xấu anh.”

Nắm tay Hạ Trí siết chặt: “Vậy cái kẻ giả vờ chìm xuống đáy bể để làm em hoảng loạn thương cảm, cũng là anh luôn hả?”

“…Anh chỉ muốn em dành thời gian ở bên anh nhiều hơn thôi…”

“Ở bên cái đầu anh ấy!”

Cũng may bàn học của Hạ Trí không có máy tính, nếu không thì không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn màn hình đã bị cậu vùng lên đập thẳng vào mặt Diệp Lân rồi.

Không cần nghĩ nữa, cái tên cứ thích dính lấy cậu mọi lúc mọi nơi, cái tên suốt ngày đòi hôn hít, đòi ôm ấp, cái tên khi cậu quấn khăn tắm ngồi bên hồ bơi là lại ngẩng đầu lẽo đẽo ghé sát vào… tất cả đều là Diệp Lân!

“Đồ lưu manh già!”

Hạ Trí giơ chân đạp thẳng về phía Diệp Lân.

May mà Diệp Lân phản ứng nhanh, ghế nghiêng qua một bên nên Hạ Trí đá không trúng.

“Chuyện này đâu phải lỗi của anh! Là em quyến rũ anh trước mà!”

Diệp Lân đứng lên, bế bổng Hạ Trí, ấn cậu vào cầu thang.

“Em quyến rũ anh? Em quyến rũ anh lúc nào chứ? Anh còn dám lật ngược tình thế! Đồ vô liêm sỉ!”

Hạ Trí vừa đá vừa đạp, lửa giận bừng bừng khiến gương mặt đỏ bừng.

“Là vì em hôn anh qua lớp kính trước mà!”

Diệp Lân ôm chặt Hạ Trí, dù bụng bị đầu gối cậu đập vài lần cũng không chịu buông tay.

Hạ Trí cứ đạp, anh cứ để cậu đạp, lông mày nhíu chặt nhưng vẫn ôm không buông.

“Cái gì?” Hạ Trí sững người: “Em hôn anh qua lớp kính lúc nào? Anh…”

Ngay khoảnh khắc đó, Hạ Trí nhớ lại lần mình cùng Sầm Khanh Miễn đi chơi thủy cung, con cá heo nhỏ cứ bám lấy cậu không rời.

Lúc đó, cậu thấy nó dễ thương nên đã hôn nó một cái.

“Anh… anh…”

Hạ Trí nghẹn lời, không thốt nên câu.

“Em nhớ ra rồi phải không? Hôm đó anh chỉ muốn nhìn rõ đồng phục của em thôi, vì vậy anh mới dí sát kính để đọc chữ trên ngực áo em. Ai ngờ em đột nhiên hôn anh chứ.”

“Lúc đó anh đã nhập vào con cá heo sao?”

“Chuyện đó chỉ là ngoài ý muốn thôi. Anh biết em sẽ giận khi anh không nói với em việc anh có thể nhập vào thân thể của người khác. Nhưng… khi em không hiểu và không tin anh, cho dù anh có nói, em cũng sẽ không tin mà.”

Diệp Lân nói xong, ngọn lửa giận trong lòng Hạ Trí cũng nguôi đi phần nào.

Cậu nhớ lại mẹ của Diệp Lân, người từng coi anh là “không hoàn hảo” vì khả năng đặc biệt này. Chính Diệp Lân cũng đã chịu nhiều khổ sở vì nó, làm sao anh có thể dễ dàng tiết lộ bí mật này cho cậu được?

Anh chỉ có thể không ngừng tiếp cận cậu, thu hút cậu, hy vọng nhận được cậu thấu hiểu, rồi mới dám nói ra bí mật đè nặng trong lòng. Chính vì hiểu những năm qua Diệp Lân đã phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ, Hạ Trí không thể trách anh.

Nhưng những việc xấu đã làm thì vẫn phải tính sổ!

“Vậy anh cắn quần bơi của em là sao? Anh lắc lư cái bụng rồi khoe mẽ cái đó là sao? Anh quấn quanh em làm đủ trò kia là sao? Anh còn lặn dưới nước ép em hôn anh nữa? Anh bị sao vậy?”

“Anh thích em nên tất nhiên là muốn ôm em, hôn em rồi.”

“Haha? Đồ lưu manh, biến đi!”

Hạ Trí dứt khoát gỡ tay Diệp Lân đang ôm lấy mình ra, nghĩ thầm, cái gã này làm bao nhiêu chuyện xấu như thế, sao có thể dung túng được.

“Hạ Trí…” Diệp Lân kéo lấy cổ tay Hạ Trí.

“Tuần này em không muốn nói chuyện với anh, anh tự kiểm điểm đi. Sau đó viết một bản kiểm điểm. Anh viết văn hay lắm cơ mà? Nào, cho em xem tài văn chương của anh đi.”

Nói xong, Hạ Trí kéo vali định rời khỏi ký túc xá.

“Hạ Trí, thật sự chỉ một tuần thôi sao?”

Diệp Lân nắm lấy vali của Hạ Trí, nghiêm túc hỏi.

“Hay là một tháng?”

“Em xem, ngay cả Bĩ Bĩ và Lạc Lạc cũng đã làm hòa rồi…”

“Đó là anh! Anh tưởng em không nhận ra à, Bĩ Bĩ hôm nay chính là anh! Anh giả vờ bị Lạc Lạc đụng phải, khiến Lạc Lạc lo lắng sợ hãi. Ngay cả cá heo mà anh cũng lừa được, anh có xấu xa không chứ.”

“Nhưng kết quả là tốt mà.”

“Anh viết kiểm điểm nghiêm túc cho em.”

“Vậy để anh đưa em ra ga tàu nhé.”

“Không cần. Em tự đi.”

Hạ Trí kéo vali rời đi, lúc quay lại xách vali xuống cầu thang, cậu nhìn thấy Diệp Lân đứng ở cửa ký túc xá nhìn theo mình, đôi mắt sâu thẳm như chứa đầy nước, giống hệt ánh mắt mà Bĩ Bĩ đã nhìn Hạ Trí rời đi trước đó.

Lúc này Hạ Trí mới hiểu, Diệp Lân đúng là bậc thầy trong việc làm nũng.

Khoảnh khắc đó, cậu lại thấy lòng mềm nhũn.

Đợi Hạ Trí đi rồi, Diệp Lân quay về ký túc xá, leo lên giường trên mà Hạ Trí từng nằm, úp mặt vào gối của cậu, tay còn lại mò mẫm vào khe giữa nệm và giường, quả nhiên tìm thấy hộp thuốc lá của mình.

Anh lắc nhẹ để điếu thuốc rơi ra, đưa lên mũi ngửi. Ngoài mùi thảo dược, còn thoang thoảng một chút hương vị nhẹ nhàng của Hạ Trí.

Lúc này, cửa phòng ký túc mở ra, Trần Gia Nhuận bước vào, buột miệng hỏi:
“Cậu còn chưa về nhà à? Hạ Trí đâu? Cậu bị bỏ rơi rồi à?”

“Suýt nữa thì bị bỏ rơi.” Diệp Lân hờ hững trả lời.

“Cậu làm chuyện xấu gì rồi?”

“Chỉ đi ăn một chút đậu hũ thối.”

“Cậu ăn đậu hũ của ai? Không muốn sống nữa à?” Trần Gia Nhuận tròn mắt nhìn anh.

“Đậu hũ non. Mềm, nóng hổi, chết rồi tôi cũng cam tâm.”

Diệp Lân nhắm mắt lại, như đang hồi tưởng đôi chân dài của Hạ Trí khi ngồi bên bể nước.

“Xem ra anh đúng là không sửa được thói xấu nhỉ.”

Giọng nói của Hạ Trí bỗng vang lên.

Diệp Lân quay mặt lại, nhìn thấy Hạ Trí bước vào, tay đút túi, ngẩng đầu nhìn anh. Vẻ lạnh lùng xen chút kiêu ngạo ấy khiến Diệp Lân cảm thấy cổ họng khô khốc, chỉ muốn túm lấy Hạ Trí mà hôn thật sâu, rồi chọc ghẹo đến khi cậu khóc.

Điếu thuốc dài mảnh trong tay đã bị bóp méo đến biến dạng.

“Em chờ bản kiểm điểm của anh đấy.” Hạ Trí bước đến bên giường dưới, lấy thẻ tàu trên bàn rồi quay người bước ra ngoài.

Trần Gia Nhuận quay lưng về phía Diệp Lân, tựa trán vào thang, vai rung lên rõ ràng là đang cười. Có vẻ là Trần Gia Nhuận đã gặp Hạ Trí dưới lầu, rồi hợp tác với cậu để trêu Diệp Lân.

Thật lòng mà nói, tự mình chen chúc trên tàu điện ngầm đến ga cũng khá phiền, nhưng trong lòng Hạ Trí lại cảm thấy hả hê.

Từ lúc quen biết Diệp Lân, cậu luôn cảm giác mình bị đối phương dẫn dắt. Giờ đây, dạy cho Diệp Lân một bài học nhỏ, Hạ Trí thấy lòng sảng khoái hơn hẳn.

Bước vào ga tàu cao tốc, Hạ Trí kéo vali đợi tàu đến. Khi hành khách xếp hàng, cậu cảm giác có ai đó nhéo mình một cái từ phía sau. Định phản xạ bẻ ngược cổ tay đối phương, nhưng không ngờ bàn tay kia rút về rất nhanh.

Mặt vẫn lạnh lùng, nhưng trong lòng Hạ Trí lại dấy lên một nụ cười nhẹ.

Ngoài tên khốn Diệp Lân ra, còn có thể là ai chứ.

Sao cậu lại quên mất chứ, hai người mua vé cùng một chuyến tàu cao tốc về nhà, thậm chí chỗ ngồi cũng sát nhau.
Lúc đến chỗ ngồi, Hạ Trí định nhấc vali hành lý lên giá, thì một đôi tay khác đã đưa qua, giúp cậu đặt vali lên trên.

Lưng Hạ Trí áp sát vào lồ ng ngực của người kia, mùi hương quen thuộc, không cần quay đầu lại cậu cũng biết đó là Diệp Lân.

Hai người ngồi xuống cạnh nhau, Diệp Lân cũng không cố ý tìm chuyện để nói.
Ban đầu, Hạ Trí còn mải mê lướt điện thoại, lướt một lúc thì cảm thấy buồn ngủ.
Dù sao cũng đã phải lăn lộn với Bĩ Bĩ quá lâu, Hạ Trí nhét điện thoại vào túi, nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Có lẽ vì Diệp Lân đang ở ngay bên cạnh, nên dù ở toa tàu cao tốc ồn ào, tràn ngập đủ loại mùi như nước trái cây, xúc xích, đồ ăn nguội, Hạ Trí vẫn dễ dàng nhận ra mùi hương của Diệp Lân.
Một mùi hương tươi mát nhưng lại rất vững vàng.

Diệp Lân từng nói, khi kỳ nghỉ hè kết thúc, nếu Hạ Trí không ra biển nữa, anh vẫn sẽ chờ cậu.
Hạ Trí vô thức hướng về phía Diệp Lân, nhìn anh nghiêng người về phía mình, rồi thấy Diệp Lân đưa tay đặt đầu cậu lên vai anh, nhẹ nhàng vuốt v e má cậu.

Khi tàu cao tốc chuẩn bị đến thành phố T, Diệp Lân nghiêng đầu, đặt một nụ hôn lên má Hạ Trí.
Loa thông báo vang lên, nhắc nhở tàu sắp đến ga.

Hạ Trí dụi mắt, ngồi dậy.
“Em không thực sự giận anh phải không?” Diệp Lân ngẩng đầu hỏi lúc Hạ Trí đứng dậy lấy vali hành lý.
“Không phải anh chết cũng không chịu sửa, muốn lợi dụng đến cùng à?”

“Ừ, về điểm này, có lẽ anh thực sự sẽ chết không chịu sửa.”
Diệp Lân lấy vali của mình xuống, đi theo sau Hạ Trí.

Ra khỏi cửa tàu, là dòng người tấp nập đang hướng về phía lối ra.
Chỉ có Diệp Lân giữ lấy vali của Hạ Trí: “Ngoài em ra, anh chưa từng muốn thân cận với ai khác, chưa từng khao khát cái ôm của ai khác.”
“Anh định sớm nộp kiểm điểm à? Em muốn kiểm điểm viết tay.”
“Lúc em hôn anh qua lớp kính, anh đã nghĩ rất nhiều, đặc biệt muốn biết nếu thực sự hôn được thì sẽ thế nào. Anh không có ý đùa giỡn đâu.”

Nụ cười trên mặt Diệp Lân biến mất, từng từ từng chữ đều nghiêm túc.
Những hành khách xung quanh nhìn sang, nhưng Hạ Trí vẫn không hất tay Diệp Lân ra.

“Nếu không phải đùa giỡn, thì là gì?” Hạ Trí khẽ nhướng cằm.
“Chỉ là thích em thôi.”

Hạ Trí sững người.

Đây là lần đầu tiên Diệp Lân nói ra câu “Thích em”.

“Thật sự anh rất thích em.”

“Em biết rồi.”

Ngón tay Hạ Trí cong lên, nắm lấy tay Diệp Lân, kéo anh bước vào đám đông.
Lần này, giữa họ thực sự không còn bất kỳ bí mật nào nữa.

Khi Hạ Trí trở về nhà, trời đã gần 10 giờ tối.
Vừa bước vào cửa, Trần Phương Hoa đã ôm chầm lấy cậu. Đây là lần đầu tiên Hạ Trí rời nhà lâu đến vậy.

“Xem ra căn tin của đại học Q thực sự rất đỉnh, nhìn con xem, trông rắn rỏi hẳn ra!” Đôi mắt Trần Phương Hoa ươn ướt. Dù đã khuya nhưng Hạ Trí vẫn ngửi thấy mùi thơm của thức ăn từ trong bếp.

“Mẹ, mẹ nấu gì thế ạ?”

“Thịt viên sốt cà chua đấy. Mẹ sợ con về muộn sẽ đói nên làm sẵn. Với lại, trưa mai mẹ phải trực, không về được nên nấu trước luôn.”

“Con đói! Con đói! Con muốn ăn thịt viên ngay bây giờ!”

Trần Phương Hoa vội vào bếp gắp một viên thịt cho cậu, lại thêm một bát cơm nữa. Nhìn con trai nhai ngon lành hai má phồng lên, bà cũng bật cười.
Hai mẹ con trò chuyện nhiều về chuyện đội bơi. Trần Phương Hoa gật đầu hài lòng:

“Con được huấn luyện bài bản, có huấn luyện viên tốt dẫn dắt, ba con cũng yên tâm rồi.”

Buổi tối, Hạ Trí đang sắp xếp tủ quần áo, xem có những món nào cần mang đi khi nhập học, thì nhận được cuộc gọi từ Sầm Khanh Miễn.

“A Trí! Mai ra ngoài chơi game không?”

“Được thôi.” Hạ Trí nghĩ, đã lâu rồi không cùng Sầm Khanh Miễn làm mấy trò giải trí không lành mạnh thế này.

Nghĩ một lát, Hạ Trí hỏi thêm: “Thằng nhóc thối, nghỉ hè hai ba tuần nay mày làm gì vậy? Anh ở đội bơi luyện tập mệt chết đi sống lại, mày thì đến một tin nhắn cũng không gửi!”

“Tao… cái đó tao…” Sầm Khanh Miễn ấp úng, giọng điệu nghe như bị bắt nạt hồi cấp hai.

“Sao thế? Có chuyện gì thì nói ra? Có ai bắt nạt mày à?”
Xem ra cọng rau cải Sầm Khanh Miễn đã bị người ta nhổ sạch lá rồi.

“Không phải tao vừa thi đỗ thủ khoa khối tự nhiên sao?”

“Ờ, giờ thì nở mày nở mặt rồi. Chắc bây giờ trong khoa mẹ mày cũng phải vênh mặt lên mà đi rồi nhỉ? Thi đại học xong rồi, mày cũng không cần phải giả ngu nữa. Thấy sướng không?”

“Tao giả ngu bao giờ chứ? Tao chỉ giả vờ học lệch thôi!”

“Đúng đúng, mày giả vờ học lệch. Rồi sao nữa?”

“Rồi mẹ tao nghĩ tao thành công bay cao không phải vì tao thông minh xuất chúng, mà là nhờ công lao dạy kèm của gia sư!”

“Logic này… cũng không sai. Nhưng mày có thể nói hết một lần được không?”

“Mẹ tao bảo tao với ông gia sư Thư Dương đi Thái Lan chơi.”

“Mày đi Thái Lan á?” Hạ Trí nghĩ ngợi một chút; “Chẳng lẽ… mày mắt to da trắng, lại còn yếu đuối như cây liễu, bị người ta tưởng là người chuyển giới à?”

“Cút đi! Hạ Trí, mày muốn ăn đấm à! Đừng tưởng mày giỏi lắm, tao dạo này cũng đăng ký tập gym, còn học tán thủ* nữa đấy!”

*Tán thủ: tên một môn võ của Trung Quốc

“Cái gì? Mày còn đi tập gym với học tán thủ á? Mày bị đe dọa đến tính mạng rồi à?”
Với kiểu tính cách của Sầm Khanh Miễn, có thể ngồi thì không bao giờ đứng, chạy 800 mét còn không nhanh bằng con gái chạy 400 mét, thì chắc chắn cậu ta sẽ không tốn thời gian đi nâng cao thể lực đâu. Nhất định là có chuyện gì lớn đã xảy ra!

“Thư Dương… Thư Dương muốn ngủ với tao…”
Hạ Trí vừa rút cốc sữa từ lò vi sóng ra, mới uống được một ngụm đã phun hết ra ngoài.
“Thư Dương muốn ngủ với mày? Không phải mày nói Thư Dương rất nghiêm túc, kiểu học giả hàn lâm sao? Còn… còn gì nhỉ? À đúng rồi, có trách nhiệm! Lại còn dễ đỏ mặt nữa… Giờ anh ta lại muốn ngủ với mày?”
“Cút đi cái kiểu học giả nghiêm túc đấy! Tất cả đều là giả đấy! Giả hết! Mày biết không? Lúc học cấp ba, có mấy thằng du côn ở trường bên cạnh muốn chép bài của anh ta, anh ta đấm gãy răng người ta luôn! Anh ta còn là quán quân giải bi-a của câu lạc bộ thành phố Q! Với cả, mày còn nhớ cái tài khoản tuyển thủ eSports nổi tiếng của Thư Tuấn không?”

“Tao nhớ chứ, mày còn tưởng tài khoản của Thư Tuấn là con gái, suốt ngày đi tán tỉnh người ta, đến lúc Thư Tuấn hẹn gặp thì mày lại rén…”

“Tài khoản đấy không phải của Thư Tuấn, mà là của Thư Dương! Người chơi game với tao lúc đấy cũng chính là Thư Dương…”

“Vãi, vậy là mày tán tỉnh gia sư của mình à.”

Hạ Trí cảm thấy vô cùng sảng khoái trong lòng, cuối cùng trên đời này cũng có người trị được cái thằng tai họa Sầm Khanh Miễn.

“Mày còn cười trên nỗi đau của tao à! Anh ta ngủ với tao thật đấy! Chân tao suýt nữa thì gãy luôn!”

“Vậy… có sướng không? Có đau không?” Hạ Trí gãi gãi chóp mũi.

Cậu cần phải nắm rõ tình hình, mặc dù Diệp Lân trông có vẻ rất mạnh mẽ, nhưng cậu cũng không định làm tổn thương anh.

“Tao đâu có để anh ta đạt được mục đích! Tao bảo nếu anh dám làm, tao sẽ nhảy lầu!”

“Hả?” Hạ Trí không ngờ Sầm Khanh Miễn cũng có lúc cứng rắn như vậy, chẳng phải cậu ta nên khóc lóc xin tha sao?

Nước mắt, nước mũi tùm lum mới đúng phong cách của cậu ta, kiểu khiến đối phương phải chán ngấy mà buông tha.

“Dưới lầu có hồ bơi…”

Hạ Trí nghẹn một chút, đã bảo Sầm Khanh Miễn không cứng rắn được như vậy mà.

“Anh ta bảo thời gian còn dài, chuyện này cứ từ từ giải quyết ở đại học Q.’”

Hạ Trí nghe xong, cuối cùng cũng chắc chắn Sầm Khanh Miễn đã đụng phải một đối thủ xứng tầm rồi.

Sầm Khanh Miễn học cùng chuyên ngành với Thư Dương. Nghĩ đến lần trước Sầm Khanh Miễn lo lắng điểm kiểm tra tháng không tốt sẽ làm liên lụy đến công việc gia sư của Thư Dương, Hạ Trí nhận ra Thư Dương cũng giỏi diễn trò lắm – một con mọt sách nghiêm túc và có trách nhiệm, đến mức khiến Sầm Khanh Miễn không nỡ làm bừa bài thi tiếng Anh.

“Mày rủ tao đi chơi game là muốn tao bảo vệ mày, tiện thể trốn ở ngoài để không bị anh ta tìm đến đúng không?”

“Ừ.”

“Vậy không thể đến quán net Giữa những vì sao được, đó là địa bàn của Thư Dương.”

“Ừ.”

“Hay mày cứ chấp nhận đi, biết đâu sau này hai anh em mình được chơi net miễn phí cả đời?”

“Ừm… Hả? Hạ Trí, mày có còn chút nhân tính nào không vậy?”

“Không.”

Cúp máy xong, Hạ Trí phát hiện mình nhận được vài tin nhắn WeChat từ Diệp Lân, hỏi cậu ngày mai có muốn đi leo núi không.

Hạ Trí trả lời: Anh cứ ở nhà viết kiểm điểm đi!

Sáng hôm sau, Hạ Trí dậy sớm, đạp xe đến tìm Sầm Khanh Miễn.

Sầm Khanh Miễn mặc áo thun và quần dài thoải mái, trông thật sự có vẻ rắn rỏi hơn chút. Trước đây Hạ Trí cảm thấy cậu ta là một chàng trai rất đẹp, giờ lại có thêm vài phần nam tính.

Hai người vào quán net lớn thứ hai trong thành phố, Lam Mộng Đảo.

Hạ Trí vừa định đăng nhập vào tài khoản game của mình thì phát hiện mật khẩu bị sai. Thử gửi yêu cầu lấy lại mật khẩu với server cũng không được, thông tin đăng ký đã bị thay đổi hết.

“Mẹ nó, tay hacker này giỏi thật đấy.”

Sầm Khanh Miễn nằm trong danh sách bạn bè của Hạ Trí, nhưng giờ thì bị chặn rồi.
Đây rõ ràng là dấu hiệu tài khoản đã bị hack.

“Làm sao bây giờ? Mày lấy lại tài khoản cho tao đi.” Hạ Trí nhìn Sầm Khanh Miễn, cậu biết rõ năng lực của người này.

“Được, mày chờ tí. Ai dám hack tài khoản của anh em tao chứ!”

Sầm Khanh Miễn mày mò một lúc, sau đó tiếc nuối nói với Hạ Trí:

“Mày thực sự muốn lấy lại tài khoản thì không thành vấn đề, nhưng cái tên khốn đó đã bán hết đống trang bị của mày đi rồi…”

“Cái gì?” Lông mày Hạ Trí nhướn lên đầy phẫn nộ.

“Tất nhiên… tao có thể truy ra ai đã mua trang bị của mày, rồi hack mấy tài khoản đó lấy lại cho mày…”

“Người ta cũng tốn tiền mua. Nếu mày hack về thì chưa chắc đã tránh được rắc rối. Giờ tao chỉ muốn biết thằng nào hack tài khoản của tao! Tao phải nghiền nát nó!”

Trước đây, vì tập trung ôn thi đại học, lần cuối cùng cậu chơi game là khi Lạc Ly làm đối thủ với cậu. Ai ngờ vừa quay lại thì đã mất tài khoản. Mất thì thôi, cái tên khốn đó còn bán sạch trang bị của cậu nữa!

“Tao có thể lần ra địa chỉ IP của tên đó, nếu chỗ đó có camera thì tao cũng có cách để thấy được mặt tên đó… Nhưng đến khi chúng ta tới chỗ tên đó, e là nó đã đi mất rồi.”

“Vậy nên lúc mày truy tìm tên đó, chúng ta cần có người giữ chân nó lại. Mày xem thử tài khoản tao còn trang bị nào không?”

“Chỉ còn lại hai món, đoán chừng đợi bán nốt hai món này xong, nó sẽ không đăng nhập tài khoản mày nữa.”

Lúc này, điện thoại của Hạ Trí reo lên, là cuộc gọi từ Diệp Lân.

“Hai đứa chơi game ở đâu, dẫn anh đi với được không? Trưa nay anh mời hai đứa ăn cơm.”

“Không dẫn anh theo được, tài khoản của em bị hack rồi.”

Hạ Trí kể lại sự việc cho Diệp Lân nghe.

“Vậy nên, so với việc tìm lại tài khoản, em muốn bắt được tên hacker đó hơn, đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Được rồi, anh hiểu rồi. Chờ anh qua. Không cần bắt hắn, chúng ta sẽ khiến hắn tự tìm đến gặp chúng ta.”

Nghe ý của Diệp Lân, anh có cách để tóm được tên hacker đó?
“Anh Lân, anh định giả vờ mua đồ từ tên đó hả?”
“Có lẽ vậy…”

Lúc Diệp Lân tới đã thấy vẻ mặt khó chịu của Hạ Trí. Anh bật cười, xoa nhẹ đầu Hạ Trí.
“Em nghĩ là dùng nam hay nữ sẽ hiệu quả hơn?” Diệp Lân hỏi Hạ Trí.
“Đều không hiệu quả. Em với Sầm Khanh Miễn đã tạo tài khoản phụ để giả làm người mua đồ từ tên đó, nhưng chỉ nói với hắn được hai câu là hắn không thèm để ý tới bọn em nữa rồi.”
“Vậy nên anh mới hỏi hai đứa, nam hay nữ thì hiệu quả hơn?” Diệp Lân bình thản ngồi xuống, cười hỏi.

Lúc này, Sầm Khanh Miễn mới nhận ra: “Nữ, nữ hiệu quả hơn! Tên đó chắc chắn là đàn ông!”
“Vậy hai đứa nghĩ hắn thích kiểu ngây thơ hay trưởng thành hơn?”

Diệp Lân đăng nhập vào một tài khoản, trông như tài khoản mà trước đây Lạc Ly từng dùng để chơi game cùng Hạ Trí.
“Hả? Anh… anh định tán tỉnh hắn à?” Hạ Trí sững sờ, chuyện này cũng làm được sao?
“Đúng vậy, anh Hạ Trí. Em thích kiểu ngây thơ hay trưởng thành?” Diệp Lân nghiêng người về phía Hạ Trí, giọng nói kéo dài. Rõ ràng đàn ông mà làm nũng nghe rất nổi da gà, nhưng Diệp Lân lại không tạo cảm giác khó chịu, ngược lại còn làm Hạ Trí thấy ngứa ngáy trong lòng.

Đặc biệt là cách anh gọi “anh Hạ Trí.”

Bình Luận (0)
Comment