Có Một Chú Cá Heo Muốn Trêu Chọc Tôi

Chương 75

Anh cúi đầu xuống, ghé sát vào tai Hạ Trí, khẽ nói:
“Anh muốn xem cái thứ nhỏ xíu của em, liệu có phủ màu vàng không?”

Mặt Hạ Trí đỏ bừng lên, gần như muốn chảy máu.
“Cái của anh mới nhỏ ấy! Cút đi!”

Diệp Lân bật cười, xoay người bước về phía mẹ mình.
“Đi thôi, con đưa mẹ về.”

Tối đến, sau khi tan làm, Hạ Trí rửa sạch lớp sơn trên mặt, nhưng trên người thì chỉ có thể đợi về nhà mới tắm rửa được.

Cậu lấy điện thoại ra xem, quả nhiên nhận được tin nhắn của Diệp Lân.
Diệp Lân: Anh đang đợi em ở căn hộ. Tắm sạch rồi hãy về nhà.

Hạ Trí nhắn lại: Em ăn tối chưa no.

Cậu của Sầm Khanh Miễn có mời cậu ăn cơm, nhưng đồ Tây lại không hợp khẩu vị của cậu.
Diệp Lân: Anh làm xiên nướng cho em ăn.

Hạ Trí hài lòng nhét điện thoại vào túi, ra ngoài thuê một chiếc xe đạp. Cậu cũng chẳng buồn quan tâm người khác nhìn thế nào, từ cổ trở xuống cậu lấp lánh ánh vàng, cứ thế đạp thẳng đến căn hộ của Diệp Lân.

Vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi. Diệp Lân đang làm tương ớt để quét lên xiên nướng.
“Mấy cô gái kia cứ thi nhau oanh tạc trong WeChat của anh.” Giọng nói mang ý cười của Diệp Lân vang lên từ bếp.
“Không phải anh bảo em tự biết cách kháng cự cám dỗ sao? Giờ em giao hết cám dỗ cho anh, anh từ từ mà kháng cự nhé!”

Hạ Trí rất tự nhiên mở tủ quần áo của Diệp Lân, lấy một bộ đồ rồi bước vào phòng tắm.

Diệp Lân tắt bếp, vừa đi vừa kéo áo thun lên, lộ ra cơ bụng săn chắc. Dù không cần gồng lên vẫn cảm nhận được một sức mạnh bùng nổ của phái mạnh.
“Anh làm gì đó? Đi nướng xiên đi!” Hạ Trí nhìn dáng vẻ của anh, cảm giác anh chẳng có ý gì tốt, vội vàng muốn khóa cửa phòng tắm. Nhưng vẫn bị Diệp Lân chặn lại.
“Anh kỳ lưng giúp em.”

“Em không cần!”

“Lưng em đã rửa sạch hết sơn chưa, em có tự biết không?” Diệp Lân cười hỏi.

“Nước nóng xả qua là hết rồi!”

“Ai nói thế?”

“Cậu của Sầm Khanh Miễn bảo vậy.”

“Ông ấy gạt em rồi. Nếu nước nóng có thể rửa sạch, em ngồi dưới nắng lâu như thế, lẽ ra đã sạch từ lâu rồi.”

Diệp Lân nói có lý, Hạ Trí nhất thời không cãi lại được.
“Em không cần đâu! Anh chỉ là muốn sờ vào người em thôi!”

“Chậc.” Diệp Lân nhướn mày, rõ ràng đã bị Hạ Trí nói trúng tim đen.
“Em không biết lưng, vai, eo của em toàn là dấu vân tay à? Anh còn chưa sờ nhiều như vậy đâu.”

Hạ Trí nghẹn lời, không biết đáp thế nào.
“Em tự rửa!” Cậu vẫn cố gắng chống cự lần cuối.

“Mẹ anh nói muốn anh cùng sang Canada với mẹ, bà ấy còn định thuê huấn luyện viên riêng cho anh.”
Hạ Trí ngẩn người, trong lòng biết rõ Diệp Lân sẽ không đồng ý, nhưng vẫn cảm thấy thấp thỏm.
“Ồ, thế anh trả lời sao?”
“Rửa sach rồi, rồi nói cho em nghe.”
“Em không cần!”
“Em không cần anh nữa, vậy anh đi Canada đây.”
Diệp Lân xoay người, chuẩn bị rời đi.
“Anh rửa, cậu rửa đi, được chưa? Anh trẻ con vừa thôi chứ!”
Hạ Trí bực dọc mở vòi nước nóng.
Diệp Lân cười, quay người lại.

Dòng nước nóng chảy xuống, màu vàng của sơn dần trôi đi, giống như thời gian làm phai nhạt tất cả những gì hoa lệ, từng chút một để lộ ra bản chất chân thật nhất.
Diệp Lân đưa tay lên, chạm vào gáy Hạ Trí, nhẹ nhàng nói: “Chỗ này mới là đẹp nhất.”
“Cái gì?”
“Dù họ để lại dấu tay, thì cũng chỉ ở trên lớp sơn đó thôi, nước xối qua là hết.”
Hạ Trí nghiêng người lấy chai sữa tắm, thoa lên cổ, lên vai: “Đúng rồi, thế vừa rồi anh còn để ý làm gì?”
Diệp Lân lau lớp sữa tắm trên cổ Hạ Trí, nhẹ nhàng xoa tròn, làm sạch cả phần vai và eo.
“Cảm ơn em.” Diệp Lân nói nhỏ.
“Hả?”
“Có phải em nhờ đám Văn Hiểu Hoa đến không?”
“Ai bảo anh không nói chuyện mẹ anh về với em? Trước đây mẹ anh nghĩ khả năng xuất hồn của anh sẽ cản trở anh phát triển trong làng bơi lội, nghĩ rằng anh không hoàn hảo. Giờ bà ấy biết anh có thể kiểm soát bản thân, lại muốn bồi dưỡng anh? Dù bà ấy là mẹ ruột anh, em vẫn thấy bà ấy hơi lợi dụng anh.”
“Lợi dụng anh cái gì?”
Tiếng nước chảy xóa mờ giọng của Hạ Trí, nhưng Diệp Lân lại cảm thấy ấm áp.
Chỉ có Hạ Trí nhận ra những điều Diệp Lân để tâm nhất.
“Chính là anh tự đứng lên được, tự vượt qua khó khăn để chạm tới đỉnh cao, vậy mà mẹ anh chỉ cần tìm huấn luyện viên, thế là thành công lao của bà ấy?”
“Thực ra đến giờ anh vẫn chưa kiểm soát được bản thân. Chỉ là có lý do khác khiến anh tập trung hơn thôi.”
“Rửa sạch lưng cho em chưa? Có thể ra ngoài xiên nướng chưa?”
Diệp Lân ghé sát tai Hạ Trí, khẽ cười: “Em chỉ nhớ có xiên nướng thôi à?”
“Nhờ phước của anh, bao lâu rồi em không được ăn xiên nướng đó!”

“Ồ.”
Hạ Trí không ngờ Diệp Lân thật sự đi thẳng vào bếp làm xiên nướng.
Đến khi cậu ra khỏi phòng tắm, đầu còn quấn khăn lau tóc, đã thấy một đ ĩa xiên nướng lớn được đặt sẵn trên bàn.
Có thịt bò, thịt viên, cánh gà và vài miếng đậu phụ bát bảo.

Mùi thơm ngào ngạt, dầu cũng đã được để ráo, trông sạch sẽ hơn hẳn ngoài tiệm.

Tách một tiếng, Diệp Lân bật nắp lon Coca và đẩy nó về phía Hạ Trí.

Hạ Trí đang cắn miếng thịt bò, nghiêng đầu sang một bên, vui vẻ gặm thịt bò ra khỏi que tre.

“Ngon không?” Diệp Lân hỏi.

“Dạ, ngon lắm! Sốt ớt của anh thơm quá!”

Hạ Trí không bao giờ tiếc lời khen ngợi khi gặp đồ ăn ngon.

Chỉ trong chốc lát, xiên thịt bò và cánh gà trên đ ĩa đã hết sạch.

“Ừm, em muốn ăn thêm xiên thịt bò.” Hạ Trí nói.

“Được, anh đi nướng thêm cho em.”

“Anh làm bao nhiêu xiên thịt bò thế?”

“Ừm, tầm hai ba chục xiên.”

“Anh làm lúc nào vậy?”

“Hôm qua đấy. Ban đầu định rủ en đến ăn xiên nướng, nhưng em phải đi làm thêm, nên anh mới đồng ý ăn cơm với mẹ.”

Hạ Trí nhìn theo bóng lưng Diệp Lân, rút khăn giấy lau miệng, rồi đi theo sau Diệp Lân, tựa cằm lên vai anh, nhìn anh gắp xiên thịt bò bỏ vào chảo.

“Anh sẽ không đột nhiên đồng ý với mẹ rồi bay sang Canada đó chứ?”

“Sao vậy, em lo à?”

Dầu bắn tung tóe lên, Diệp Lân lùi lại nửa bước, đưa tay chắn trước mặt Hạ Trí.

“Ừm, sợ anh không cưỡng lại được sức hấp dẫn của viên đạn bọc đường.” Hạ Trí nói nhỏ, giọng hơi trầm xuống.

Dù gì đó cũng là mẹ của Diệp Lân, anh luôn muốn có được sự công nhận từ bà ấy. Biết đâu anh lại mềm lòng, thực sự sang Canada thì sao?

“Không phải em chính là viên đạn bọc đường à?” Diệp Lân lật mặt xiên thịt trong chảo.

Rõ ràng lúc ở phòng tắm, Hạ Trí còn chắc chắn Diệp Lân sẽ không đi, giờ tự nhiên lại thấy hơi bất an.

Mẻ xiên thịt bò thứ hai được dọn lên bàn, nhưng Hạ Trí ăn không còn thấy ngon miệng nữa.

“Sao thế? No rồi à?” Diệp Lân cầm xiên thịt bò lên cắn một miếng: “Để anh nếm thử xem, có phải không ngon không.”

Hạ Trí nhấc lon Coca lên, vừa uống vừa liếc nhìn Diệp Lân.

Đây là lần đầu tiên cậu thấy Diệp Lân ăn xiên nướng. Nhìn anh hơi hé môi, cắn miếng thịt bò nhưng lại không gỡ được ra khỏi xiên, chỉ xé được một miếng nhỏ.

Đầu lưỡi anh li3m nhẹ lên môi trên: “Hình như hơi nhạt.”

“Cũng được mà.”

Miếng thứ hai, Diệp Lân không còn giữ vẻ nhã nhặn như lúc nãy nữa, anh cắn cả mảng thịt lớn. Anh nghiêng đầu, dùng sức một chút đã gỡ được ba miếng thịt ra cùng lúc.

Hạ Trí bất giác nghĩ đến những anh hùng hào kiệt trong phim truyền hình, phong thái phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết.

Cả hai ăn đến gần mười giờ, Diệp Lân dọn đ ĩa vào bếp: “Anh đưa em về nhé?”

“Không cần. Hôm nay mẹ em trực đêm, em sẽ ngủ lại đây.”

Diệp Lân dừng lại một chút, khóe môi khẽ nhếch lên.

“Emkhông phải chê giường đơn của anh chật nữa à?”

“Thế anh định để em rơi xuống đất à?”

Hạ Trí nghĩ thầm, không thể để Diệp Lân có ý định khác, phải nắm bắt cơ hội mà hành động, gạo nấu thành cơm!

Diệp Lân nhìn thấy vẻ mặt không biểu cảm của Hạ Trí, nhưng đầu gối lại hơi run, rõ ràng là đang có ý đồ khác.

Hạ Trí đánh răng xong thì leo lên giường đơn của Diệp Lân, còn mạnh mẽ ném gối của anh xuống cuối giường.

Từ khi ở bên Hạ Trí, trên chiếc giường đơn của Diệp Lân đã xuất hiện thêm một chiếc gối khác. Hạ Trí nằm nghiêng một bên lướt điện thoại, nhưng mãi mà Diệp Lân vẫn chưa lên giường dù đã đánh răng rửa mặt xong từ lâu.

Lông mày Hạ Trí nhíu lại, định đứng dậy đi xem Diệp Lân đang làm gì mà lâu như vậy, thì cửa phòng ngủ mở ra.

Chỉ thấy Diệp Lân cầm điện thoại, quay lưng về phía Hạ Trí, đang nói chuyện điện thoại với mẹ.
“Vâng, vâng, mẹ yên tâm, con có thể tự chăm sóc bản thân mà.”

Hạ Trí xoay người, nhìn bóng lưng Diệp Lân, trong đầu đang suy tính cách bất ngờ đè anh xuống. Phải đánh một cú dứt khoát, nếu không thì không có cơ hội nữa.

“Vâng, mẹ yên tâm, mẹ cứ thoải mái đi gặp bạn học cũ của mẹ. Được, được, buổi họp lớp của mẹ con sẽ đi cùng mẹ.”

Nghe đến đây, lông mày Hạ Trí nhướng lên.

Ở độ tuổi này, các bà mẹ thường dẫn con trai đi họp lớp là để khoe khoang về con mình xuất sắc như thế nào. Sau đó, họ lại nói đến chuyện đi du học Canada, rồi các bạn học khác của mẹ sẽ cùng nhau khuyên Diệp Lân nên nghĩ đến tương lai, rằng thế giới bên ngoài rộng lớn hơn nhiều.

Ngay khi Diệp Lân vừa kết thúc cuộc gọi, Hạ Trí đã nhấc chân trái, móc lấy eo của Diệp Lân, tay thì ôm lấy cổ anh và kéo mạnh xuống. Diệp Lân kinh ngạc kêu lên, điện thoại từ mép giường rơi xuống đất, phát ra tiếng bộp rõ to.

Hạ Trí chẳng buồn quan tâm xem điện thoại của Diệp Lân có bị vỡ hay không, sau khi đè anh xuống thì lật người, nằm đè lên anh.

Diệp Lân mở to mắt nhìn Hạ Trí, vẻ kinh ngạc trong ánh mắt anh làm Hạ Trí cảm thấy rất mãn nguyện. Cậu cúi đầu hôn lên môi Diệp Lân liên tiếp ba, bốn cái.

“Nhóc yêu tinh, em muốn làm gì vậy?”

“Em muốn làm gì, anh không biết à?”

Ngọn lửa trong lòng Hạ Trí như bùng cháy, cậu mạnh tay kéo xuống, nhưng Diệp Lân giữ lấy cổ tay của cậu, hạ giọng với vẻ cảnh cáo: “Em quá đáng rồi đấy.”

“Haha.”

Hạ Trí cúi đầu, nắm cằm của Diệp Lân và hôn thật sâu suốt một phút.

Đầu lưỡi cậu quét qua nơi m3m mại trong khoang miệng Diệp Lân, như đang tuyên bố chủ quyền, ép chặt lấy lưỡi của anh, không cho anh cơ hội phản kháng.

Lông mày Diệp Lân nhíu lại, anh nhấc đầu gối lên chặn Hạ Trí: “Em… em bóp anh đau quá…”

Hạ Trí nhìn thấy mặt Diệp Lân đỏ ửng, vội nghiêng đầu tránh đi, tóc tai cũng rối bù. Đột nhiên anh cảm thấy mình hơi quá đáng, có chút đau lòng.

Khi vừa định nói “Vậy để em nhẹ tay hơn”, thì Diệp Lân bất ngờ nắm lấy hổ khẩu (phần giữa ngón cái và ngón trỏ) của Hạ Trí. Tay Hạ Trí thả lỏng, Diệp Lân chợt cắn lên cằm cậu. Hạ Trí giật mình, mất thế, Diệp Lân nhân cơ hội đẩy cậu lật ngược lại, suýt chút nữa làm Hạ Trí rơi khỏi giường.

Diệp Lân kịp kéo cậu lại. Khi đầu Hạ Trí chạm vào gối, trong lòng cậu thầm nghĩ “Tiêu rồi!”

“Anh thích em, em ở đâu, anh sẽ ở đó.”
Diệp Lân cúi xuống, khẽ hôn l3n đỉnh đầu Hạ Trí.

Trái tim Hạ Trí mềm nhũn. Ban đầu cậu nghĩ bản thân không sợ trời, không sợ đất, nhưng khi nghe Diệp Lân nhắc chuyện Điền Ngụy muốn anh sang Canada, cảm giác mất đi người thân lại ùa về.

Dường như có một khoảng trống lớn trong lòng, dù cậu có cố gắng thế nào cũng không lấp đầy được.

“Vậy thì để em đi.”
Hạ Trí nói, giọng nghẹn ngào.

“Được.”
Diệp Lân nhẹ nhàng đáp lại. Không phải vì nhượng bộ, mà vì anh quá yêu thương nên chọn cách bao dung.

Anh buông Hạ Trí ra, nằm xuống bên cạnh, nhẹ nhàng kéo cậu lại gần.
“Em làm đi.”

Hạ Trí ngồi dậy, nhìn anh, bỗng dưng ngơ ngác.

“Sao thế? Em không thích anh à?” Diệp Lân hơi chống người lên, tiến sát về phía Hạ Trí. Nét mặt vừa tinh nghịch, vừa có chút đáng yêu làm nũng, tất cả chỉ để Hạ Trí không rời xa anh.

“Thích.” Hạ Trí vuốt má Diệp Lân, nhận ra khi Diệp Lân nhường mình, cậu lại có chút không nỡ.
Cậu cảm thấy Diệp Lân nên được đối xử dịu dàng và nghiêm túc hơn.

“Chỉ vậy thôi đã mềm lòng rồi à? Bảo anh làm sao yên tâm để em ở lại một mình được chứ, dễ bị người khác lừa thế này mà.” Diệp Lân ngồi dậy, ôm lấy Hạ Trí.

“Chỉ có anh mới lừa được em.”

“Vậy thì sao đây, chúng ta thử dựa vào thực lực nhé?”

“Dựa vào thực lực thế nào?”

“Ai bị người kia hôn đến mức không chịu được trước, người đó nằm dưới.”

“Được thôi…”

Hạ Trí vừa mới mở môi, Diệp Lân đã lập tức áp tới. Cậu bị hôn đến mức không chống đỡ nổi, túm chặt ga trải giường đến nhăn nhúm.

Diệp Lân quá cao tay, khiến Hạ Trí gần như muốn khóc.

Kết quả, ngày hôm sau Hạ Trí thậm chí không nói được câu nào, chỉ có thể dựa vào tường, nhắm mắt lại, lông mi còn hơi ướt.

Diệp Lân khẽ chạm vào vành tai cậu, rồi đứng dậy rót nước nóng.
“Hạ Trí, dậy uống miếng nước đi? Giọng em khàn cả rồi.”

Hạ Trí đá Diệp Lân một cái.

“Anh đã nương tay lắm rồi đấy. Cược thì phải chịu thua chứ, anh chịu đựng tốt hơn em.”

“Cút!”

“Hạ Trí, sao em lại sợ đến mức anh chạm tay vào cũng căng thẳng thế chứ?”

Hạ Trí nghiến răng, lại đá thêm một cú nữa.

“Anh mò mẫm mãi mới tìm đúng chỗ đấy. Không phải em rất thích sao? Lần sau chúng ta cố gắng đừng căng thẳng như vậy nữa nhé.”
“Cút đi!”

Hạ Trí khàn giọng hét nhỏ, sau đó cổ họng đau đến mức ho khan.
Diệp Lân mỉm cười cúi đầu xuống, Hạ Trí lại nhấc chân định đá anh, nhưng anh cố ý nâng chân cậu lên rồi dựa sát vào, ôm chặt lấy cậu.

“Em xấu tính thật, cứ không cho anh vào. Tâm nguyện lớn chưa hoàn thành, làm sao anh có thể chạy sang Canada được.”
“Em cắn chết anh!” Hạ Trí há miệng, hận không thể cắn đứt mũi Diệp Lân.

Cậu mơ hồ hiểu ra, Diệp Lân cố ý nói chuyện Canada để cậu lo lắng, rồi tối qua mới quyết làm tới.
Nếu không phải bản thân bị đè chặt trong gối đến mức không thể phát ra tiếng, tên này tuyệt đối sẽ không chịu dừng lại. Nhưng anh cũng đã nếm được chút ngọt ngào, biết được giới hạn của cậu ở đâu, sau này chắc chắn anh sẽ càng lúc càng quá đáng hơn.

Thôi thì… dù sao phóng lao rồi thì phải theo lao, ai bảo cậu lại thích cái tên khốn này chứ.

Diệp Lân mặc kệ cậu cắn, vẫn ôm chặt Hạ Trí không buông.
Kết quả là, ngày họ quay lại đại học Q, trên mũi Diệp Lân vẫn dán một miếng băng cá nhân.

Cùng đi tàu cao tốc với họ còn có Sầm Khanh Miễn và Thư Dương.
Sầm Khanh Miễn đứng dậy tựa vào lưng ghế, vỗ vai Hạ Trí ngồi phía trước: “A Trí, mũi anh Lân bị làm sao thế?”
“Gặp báo ứng thôi.” Hạ Trí cúi đầu tiếp tục lướt điện thoại.

Thư Dương đưa tay kéo áo Sầm Khanh Miễn, lôi cậu ta về chỗ ngồi.

Tàu cao tốc bắt đầu chuyển bánh, Hạ Trí nhận được tin nhắn của mẹ: “Con trai, đi đường bình an nhé.”
Hạ Trí bất giác thấy sống mũi cay cay: “Mẹ chăm sóc bản thân thật tốt, không có việc gì thì đi dạo phố hoặc du lịch với dì Giao, phải sống thật vui vẻ, thoải mái nhé!”

May mà thành phố Q cách thành phố T rất gần, cậu có thể thường xuyên về thăm mẹ.

Diệp Lân nghiêng mặt nhìn Hạ Trí, thấy mắt cậu đỏ lên khi nhắn tin với mẹ, nhẹ giọng nói:
“Bỗng dưng anh thấy có lỗi với cô Trần quá.”
“Anh có nhiều lỗi với bà ấy lắm.”
“Ừ, nếu không phải vì muốn ở bên em, anh cũng sẽ không cố chấp bắt em thi vào đại học Q, khiến em phải rời xa cô Trần.”
“Vậy thì bớt quá đáng lại đi, không thì lần sau em cắn đứt mũi anh luôn.”

Hạ Trí bực bội nói.

Lần này về đến đại học Q, họ phải làm thủ tục nhập học và sắp xếp ký túc xá.
Vừa đến ga tàu cao tốc, đã có mấy nhóm tình nguyện viên đến đón tân sinh viên.

Diệp Lân và nhóm bạn được Lạc Ly lái xe đến đón.
Trên đường, Sầm Khanh Miễn mở cửa sổ, để gió lùa vào, nhìn cảnh vật bên ngoài:
“A Trí, chúng ta cùng học ở đại học Q rồi! Làm anh em tốt cả đời nhé!”

“Biết rồi, thiếu một năm, một tháng, một ngày, một giờ, một phút cũng không làm nên một đời người.” Hạ Trí hiểu rằng, có Sầm Khanh Miễn bên cạnh, cuộc sống đại học của cậu chắc chắn sẽ đầy màu sắc hoặc thậm chí là hỗn loạn.

May mà có Thư Dương ở đó, Hạ Trí chợt cảm thấy hơi biết ơn anh ta.

Sau khi nộp tiền ký túc xá, Sầm Khanh Miễn cố tình đi làm quen với thầy quản lý ký túc, còn mang theo rất nhiều đặc sản từ thành phố T. Kết quả là, Hạ Trí và Sầm Khanh Miễn được sắp xếp ở chung một phòng.

Diệp Lân nhìn hai cậu tân sinh viên kéo vali, vừa đi vừa nói cười tiến vào phòng mới, khẽ tặc lưỡi.

“Thư Dương, tôi chịu thua Hạ Trí cũng đành, nhưng sao cậu có thể để tiểu Sầm chuyển sang phòng khác được thế? Cậu ấy vừa trắng trẻo lại vừa xinh xắn, chắc chắn là bảo vật được săn đón của đại học Q chúng ta!”

Thư Dương liếc nhìn Diệp Lân một cái: “Chưa đến một tháng, họ sẽ xin tôi đón em ấy về thôi.”

“Cậu đã làm gì thế?”

“Tôi chỉ vào hệ thống quản lý ký túc xá, sắp xếp cho họ hai bạn cùng phòng mới thôi.”

Diệp Lân bật cười, cùng Thư Dương bước vào tòa nhà ký túc xá của bọn họ.

Sau khi ổn định trong ký túc xá, Hạ Trí và Sầm Khanh Miễn chọn giường nằm đối đầu nhau.

Rồi hai người bạn cùng phòng khác cũng bước vào.

Sầm Khanh Miễn giỏi khuấy động không khí, thấy cả bốn người đã có mặt, bèn cười nói: “Chúng ta đến từ khắp mọi miền đất nước, vào đại học Q, lại có duyên ở chung một ký túc xá, thì chính là một gia đình rồi! Hay là chúng ta tự giới thiệu chút nhé?”

Người đối diện Sầm Khanh Miễn chỉnh lại kính rồi mở lời: “Được thôi, tôi tên là Lư Hạo, là thủ khoa khối tự nhiên của tỉnh Y.”

“Ồ.” Sầm Khanh Miễn gật đầu, trong lòng nghĩ mình cũng là thủ khoa khối tự nhiên của tỉnh mình, sao lại không có được khí thế tự nhiên như Lư Hạo nhỉ?

“Mọi người đến từ những nơi khác nhau, thói quen sinh hoạt chắc chắn không giống nhau, nhưng tôi vẫn hy vọng mọi người tôn trọng lẫn nhau.”

Lư Hạo đẩy kính lên.

“À…” Sầm Khanh Miễn đột nhiên có một linh cảm không tốt, liếc nhìn Hạ Trí.

Hạ Trí lẳng lặng thu dọn đồ đạc, không nói gì.

“Thứ nhất, vào đại học không có nghĩa là sự tiến bộ của chúng ta dừng lại. Mục tiêu của tôi là lấy bằng tiến sĩ, vì vậy việc học đối với tôi rất quan trọng. Tôi không mong muốn khi tôi có mặt, âm thanh trong ký túc vượt quá 50 decibel.”

Lúc này, tân sinh viên Liêu Kiệt không hài lòng nói: “50 decibel? Ai làm được chứ? Người bình thường nói chuyện còn phải trên 50 decibel ấy chứ!”

“Thứ hai, tôi bị suy nhược thần kinh, đúng 11 giờ phải đi ngủ. Mong mọi người đừng chơi điện thoại nữa, ánh sáng xanh của điện thoại sẽ khiến tôi khó chịu, không ngủ được.”

“Ai thèm để ý cậu chứ.” Liêu Kiệt lầm bầm.

“Thứ ba, xin đừng chơi game trong ký túc xá. Những hành vi sa đọa như vậy không phù hợp với hình ảnh sinh viên đại học Q chúng ta.”

Sầm Khanh Miễn vô thức nói: “Cậu là trưởng phòng giáo vụ của trường cấp ba đúng không?”
“Đồ thần kinh.” Liêu Kiệt đẩy mạnh vali của mình một cái.
Lục Hạo lập tức nói: “Này, giọng cậu lớn quá, đã lên đến 45 decibel rồi, chú ý chút đi.”
Sầm Khanh Miễn ngẩng đầu nhìn, không thể tin nổi, Lục Hạo lại mang theo cả máy đo tiếng ồn đến.

Thế nhưng, Liêu Kiệt lấy từ trong vali ra một cây đàn guitar, treo dưới giường của mình rồi gảy thử một chút.
Lục Hạo cảnh báo: “Đã lên đến 50 decibel rồi.”
“Cậu nên xin ở ký túc xá đơn, cần gì phải ở chung.”

Sầm Khanh Miễn nhìn sang Hạ Trí, nhắn tin cho cậu: “Cuộc sống sau này có lẽ sẽ không yên bình đâu.”
Hạ Trí trả lời: “Chơi game thì đi net, học thì lên thư viện, về chỉ để ngủ thôi mà.”
Sầm Khanh Miễn thật sự thấy Hạ Trí có tâm thái rất tốt.

Tối hôm đó, Sầm Khanh Miễn cẩn thận hết sức, đến cả nhắn tin cũng trùm chăn kín đầu để che đi, vậy mà Lục Hạo ở giường đối diện vẫn ngồi bật dậy.
“Bạn học Sầm Khanh Miễn, bây giờ đã 11 giờ rưỡi tối rồi, ngày mai chúng ta phải dậy lúc 6 giờ rưỡi để đi huấn luyện quân sự đấy.”
“Tôi biết, tôi biết, tôi chỉ muốn cài báo thức thôi.”
Sầm Khanh Miễn vội đặt điện thoại xuống.

Sáng hôm sau, cả nhóm thức dậy, đánh răng, rửa mặt, mặc bộ đồ rằn ri do trường phát rồi tập hợp ở sân vận động.
May mà Lục Hạo không cùng lớp với bọn họ, nên khi xếp hàng xuất phát không đứng chung.

Hạ Trí là người cao nhất trong lớp, đứng ở hàng cuối cùng, mặc đồ rằn ri trông rất nổi bật, đến mức ba bốn bạn nữ duy nhất trong lớp cũng không kìm được mà quay lại nhìn cậu vài lần.

Theo truyền thống của đại học Q, tân sinh viên sẽ được đưa đến doanh trại ở ngoại ô để tham gia huấn luyện quân sự khép kín.
Lên xe, mỗi người đều có chỗ ngồi riêng, giáo viên chủ nhiệm Lâm ngồi ở hàng ghế đầu tiên, bắt đầu nói chuyện cười:
“Sau này mọi người sẽ là bạn học cùng nhau bốn năm. Hay là giới thiệu bản thân trước đi nhé!”

Hạ Trí và Sầm Khanh Miễn không cùng khoa, nên không ở trên cùng một chiếc xe buýt.
Mọi người đùa rằng các bạn nữ nên giới thiệu trước. Sau khi bốn bạn nữ trong lớp tự giới thiệu xong thì các bạn nam bắt đầu giới thiệu theo thứ tự.

Khi đến lượt Hạ Trí ngồi ở hàng ghế cuối cùng, không chỉ bốn bạn nữ phía trước mà cả các bạn nam cũng quay đầu nhìn về phía cậu.

Bình Luận (0)
Comment