Lúc này, Hạ Trí vô thức túm chặt lấy khăn tắm.
Diệp Lân đã từng nói với cậu, nếu không cảm nhận được sự tồn tại của Hạ Trí trong trận đấu, anh sẽ mất động lực, thậm chí là thả hồn lên mây đến mức ngất xỉu trong bể bơi.
Mặc dù trong trận đấu giao hữu giữa bốn trường, dường như Diệp Lân đã khắc phục được vấn đề này nhưng Lục Trần rất đặc biệt.
Hạ Trí hơi lo, Diệp Lân sẽ buông tay vào phút cuối.
Cuối cùng, khi tiến vào hai mươi lăm mét cuối cùng, nước ở hai làn bơi bắn tung tóe lên, dù ở xa như thế nhưng Hạ Trí vẫn nghe thấy tiếng vang ầm ầm kia.
Cậu như có thể cảm nhận được sức mạnh trong cơ bắp của Diệp Lân, cảm nhận được sự bùng nổ trong máu thịt và xương cốt của anh, hủy diệt áp lực cực mạnh do Lục Trần mang lại. Cuộc đối đầu giữa hai người bừng bừng khí thế, ngay cả những vận động viên khác đang quan sát cũng không tán gẫu nữa, chỉ còn những tiếng trầm trồ kinh ngạc “woa woa…”.
Trong đầu Diệp Lân là cảm giác Hạ Trí đang ở ngay làn bơi bên cạnh, anh tưởng tượng ra cảnh Hạ Trí bơi bên cạnh anh trong vô số buổi tập luyện. Mỗi một động tác của cậu đều kết hợp hoàn mỹ với lực đẩy của nước, đó là trạng thái hoàn hảo nhất trong lòng Diệp Lân.
Anh nhìn thấy vạch đích kia, anh đuổi theo Hạ Trí, cùng vượt qua vạch đích đó với cậu.
“Thật… thật xuất sắc…” Hà Kính Phong nhìn mà hoa cả mắt.
Rõ ràng đây không phải là môn thể thao mang tính đối kháng, nhưng Lục Trần và Diệp Lân trong bể bơi lại như hai con thú dữ giữa biển, bọn họ như đang cắn xé, công kích nhau, không đội trời chung với nhau.
Trong giây phút Diệp Lân tiếp xúc với vách tường, lòng Hạ Trí thả lỏng nhưng gần như là Lục Trần cũng chạm đích cùng một lúc với anh, khiến người khác không thể xác nhận được ai thắng ai thua.
Nhưng dù ai thắng thì chất lượng của vòng bán kết này thật sự rất cao.
Đôi mắt của Hạ Trí nóng lên, máu như chảy dồn từ tim về ngón tay, thân thể vốn lạnh lẽo nay lại trở nên nóng bỏng, khao khát muốn lao xuống bể nước kia.
Đã có kết quả cuối cùng, Lục Trần thắng Diệp Lân với lợi thế 0,03 giây.
“Ôi chao, đáng tiếc quá.” Hà Kính Phong khẽ nói.
Diệp Lân trong làn nước vẫn còn điều chỉnh nhịp thở, khóe môi của Lục Trần nhếch lên.
Sau vòng bán kết, Lục Trần xếp hạng nhất, tiếp đến là Diệp Lân và Hạ Trí, Hà Kính Phong xếp hạng tư.
Thành tích của vòng bán kết khiến khán giả phấn chấn, những đồng đội khác cũng bàn tán sôi nổi.
“Không ngờ trạng thái của anh Lân trong vòng bán kết tốt như vậy?” Lâm Tiểu Thiên nói.
“Đúng thế, đạt hạng hai ở vòng bán kết, có khi nào anh ấy sẽ vượt mặt Lục Trần trong vòng chung kết hay không?”
Chỉ có Hạ Trí biết, Diệp Lân thi đấu với Lục Trần bằng trạng thái vòng chung kết.
Hạ Trí nhìn Diệp Lân leo lên bờ, khoác khăn tắm đi về phía phòng thay quần áo, bèn vội vàng chạy theo.
Diệp Lân đi vào phòng thay quần áo, trùm khăn tắm lên đầu, anh vẫn còn đang điều chỉnh nhịp thở.
Không ngờ Lục Trần cũng đã quay lại, anh ta vừa mở ngăn tủ vừa nói với Diệp Lân: “Cậu có chắc là trạng thái của cậu ở trận chung kết còn tốt hơn bây giờ không?”
Diệp Lân mỉm cười, từ trước đến nay, anh luôn mỉm cười hờ hững khiêu khích người khác, nhưng bây giờ anh lại lên tiếng đáp trả.
“Tôi chắc chắn trạng thái của tôi ở trận chung kết còn tốt hơn bây giờ.”
Diệp Lân ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Lục Trần.
Đó là ánh mắt của một người không chỉ hiểu rõ bản thân, mà còn hiểu rõ cả đối thủ.
“Thế thì được, vào chung kết nhớ giữ vững phong độ cho đến phút cuối đấy.”
Lục Trần quay lại, đã thấy Hạ Trí, anh ta lập tức nở nụ cười tươi rói.
“Hạ Trí, hẹn gặp cậu ở trận chung kết.”
“À.” Hạ Trí gật đầu rồi mở tủ ra, vặn nắp mở một chai nước uống cho Diệp Lân.
Thậm chí là cậu chẳng thèm quay đầu lại, chỉ ném bừa như thế là Diệp Lân đã chộp được chai nước.
Khi Lục Trần xoay người lại, đúng lúc bắt gặp cảnh tượng này, đó là sự ăn ý âm thầm và tin tưởng tuyệt đối.
Lục Trần khẽ nhíu mày, anh ta biết mình muốn thắng Diệp Lân đến thế không chỉ vì muốn chứng minh cho Lữ Yến biết, mình xuất sắc hơn đứa con của người đó, mà còn vì muốn lấy hết tất cả của Diệp Lân.
Anh ta rất chú ý đến ánh nhìn Hạ Trí dành cho Diệp Lân. Lục Trần hiểu ý nghĩa của ánh mắt này, nó vừa thuần khiết lại vừa nóng bỏng, nào có đơn giản là cho Diệp Lân cái cảm giác thỏa mãn của kẻ mạnh, nó còn như một loại động lực lớn lao thúc đẩy anh tiến bộ.
Ai mà không muốn có người luôn nhìn mình bằng ánh mắt đó chứ?
Nhưng Diệp Lân à, sự ăn ý này… có thể kéo dài được bao lâu chứ?
Đến khi Lục Trần đi rồi, Hạ Trí ngồi xuống bên cạnh Diệp Lân.
“Cảm giác bùng nổ sức mạnh trong vòng bán kết thế nào?”
“Em đoán xem.” Diệp Lân cười đáp.
“Em đoán, cảm giác ấy như trong trận đấu tám trăm mét, nhưng đến bốn trăm mét mới bắt đầu tăng tốc?” Hạ Trí xoa đầu Diệp Lân qua chiếc khăn mặt.
Diệp Lân ngẩng đầu lên, vừa hay khăn mặt rơi xuống tay Hạ Trí.
“Đúng là không có em thì vẫn thiếu một chút.” Dáng vẻ Diệp Lân nhìn trần nhà khiến Hạ Trí nhớ đến lúc anh ngả đầu ra sau trong bể bơi, vừa lười nhác vừa nghịch ngợm như đang làm nũng.
“Anh nói “thiếu một chút” là thế nào nhỉ?”
“Anh chỉ có thể tưởng tượng là em đang bơi dưới nước, dù anh từng luyện tập với em vô số lần, biết rõ tất cả những động tác của em, những lúc em xoay người, lúc em bơi tiến về trước… nhưng sự tưởng tượng đó vẫn không thể khiến anh thấy hài lòng, như thể vẽ bánh mà không ăn được vậy.”
Trong giọng nói của Diệp Lân toát ra chút u sầu.
Hạ Trí cũng ngẩng đầu theo anh.
“Cũng được mà, anh lớn hơn em một chút, chắc là sẽ giải nghệ sớm hơn em một chút.”
“Hả?”
“Không thì sao đây, anh dựa dẫm vào em thế này, lỡ như em giải nghệ sớm hơn anh, anh biết sống thế nào đây?”
“Ha ha ha, sao em lại đáng yêu đến thế?”
Hai bàn tay của Diệp Lân xoa xoa đầu Hạ Trí, khiến tóc cậu rối bời cả lên.
“Ngày mai còn có vòng bán kết, hình như Hà Kính Phong được chia vào chung nhóm với Lục Trần.”
“Vậy em và anh ta phải cố gắng đấy nhé.”
“Có gì đâu mà cố, thắp nến cầu nguyện có khi còn thực tế hơn đấy.”
Hạ Trí vừa dứt lời, Diệp Lân đã cúi đầu khẽ bật cười, như thể áp lực do Hà Kính Phong mang lại cho bọn họ đã hoàn toàn tan biến.
Hôm nay, bọn họ về ký túc xá khá sớm. Chỉ mới hơn năm giờ chiều, sau khi đến căn tin ăn uống no nê, Hạ Trí nhận ra có rất nhiều tin nhắn chưa đọc trong nhóm lớp của bọn họ. Cậu ấn vào xem mới phát hiện ngày mai là hạn chót nộp bài luận văn nhỏ, nhưng cậu chỉ mới viết được phần đầu là đã ném qua một bên.
Hạ Trí ngửa đầu, lòng thầm thở dài thườn thượt.
“Sao thế?” Diệp Lân đang định lấy quần bơi và mũ bơi của hai người đi giặt.
“Em còn bài tập chưa làm… chắc em phải đến thư viện quá.”
“Có cần anh giúp không?” Diệp Lân hỏi.
“Nhưng chuyên ngành của hai chúng ta khác nhau mà.”
“Em cứ nói cho anh biết chủ đề của em đi, cần những dữ liệu, luận cứ vân vân thì anh có thể tìm giúp em. Nếu là luận văn thì em cứ lên thư viện suy nghĩ xem có thể dùng gì để chứng minh luận điểm của mình.”
“Ừm.”
Hạ Trí dọn tập sách vào túi rồi bước ra ngoài.
Diệp Lân mỉm cười, nhìn vẻ mặt Hạ Trí bình thản như vậy thôi nhưng e là đầu óc đã thả hồn lên mây, trống rỗng không có gì rồi.
Bài tập chuyên ngành chẳng tốt bằng một góc bơi lội nữa.
Đến khi Diệp Lân đã hong khô quần bơi và mũ bơi của hai người, anh đến thư viện một chuyến, quả thật đã thấy Hạ Trí đang dựa vào bàn ngủ say như trong dự đoán.
Trước mặt cậu bày đầy sách chuyên ngành và vở ghi chép.
Vở ghi chép của cậu vẫn giống hệt cái thời cấp ba, Diệp Lân mỉm cười sờ nó.
Giờ chỉ mới hơn bảy giờ, các học sinh còn phải chiến đấu ác liệt sau khi ăn tối xong đang lục tục đến thư viện học bài.
Hạ Trí chọn một chỗ ngồi ở chỗ bàn dài đủ cho mười người ngồi, cậu chiếm ngay vị trí giữa, khi nằm sấp gục xuống bàn ngủ, xoáy tóc nhỏ trên đầu hơi vểnh lên khiến người ta muốn trêu ghẹo bắt nạt.
Lúc này, có nữ sinh đến ngồi xuống phía đối diện, mở laptop lên xem tài liệu, nhưng Diệp Lân có thể cảm giác được thỉnh thoảng cô gái nọ sẽ nhìn thoáng qua bên này.
Diệp Lân sờ chóp mũi, anh nhớ được nữ sinh này, hình như cô ấy tên là Bạch Nguyên. Cô ấy và Hạ Trí không học cùng khoa nhưng có học chung vài môn. Có đôi lần Diệp Lân đến phòng học của Hạ Trí, chờ cậu về ký túc xá chung, anh thấy nữ sinh này ngồi cạnh Hạ Trí hoặc là ngồi chỗ gần Hạ Trí.
Diệp Lân nhướng mày, anh giở thói xấu tính túm lấy xoáy tóc nhỏ của Hạ Trí rồi giật nhẹ một cái.
“Ui da…” Không ngoài dự đoán, nhóc con này đã bật dậy, trợn tròn mắt nhìn anh.
Diệp Lân đưa sợi tóc kia cho cậu: “Trả em này.”
“Anh giữ đi, giữ cho kỹ đấy.”
May mà đây là thư viện, nếu không thì Hạ Trí đã đánh Diệp Lân từ lâu rồi. Một tay cậu đè Diệp Lân xuống bàn, tay còn lại nhổ một cọng tóc của anh.
“Em cũng phải giữ tóc của anh cho kỹ đấy.” Diệp Lân cười nói.
Bạch Nguyên ngồi cạnh mím môi, không thể kìm được nụ cười. Hạ Trí nghiêng đầu qua, khi thấy Bạch Nguyên thì cậu lập tức thu lại mọi biểu cảm trên mặt.
“Bạch Nguyên, cậu đến rồi sao?”
“Tôi đoán có khi nào sẽ gặp cậu ở thư viện hay không, ai ngờ cậu có mặt ở đây thật. Chúng ta học chung môn này mà, ngày mai phải nộp bài tập rồi.”
Hạ Trí gật đầu: “Ừ, nhưng mấy hôm nay tôi có thi đấu, chỉ mới viết phần mở bài rồi bỏ xó, không đụng đến phần sau. Tối nay tôi phải làm cho bằng hết.”
“Ừ, chào Diệp Lân.” Bạch Nguyên gật đầu lễ phép chào Diệp Lân: “Tôi đã nghe nói hai người rất thân thiết với nhau, không ngờ Hạ Trí đi làm bài tập mà Diệp Lân cũng đi theo nữa.”
“Hết cách rồi, Diệp Lân không giúp tôi thì chắc chắn tôi sẽ không làm kịp được.”
“Thế thì tốt quá, hay là ba chúng ta bàn bạc với nhau xem nên làm thế nào nhé?”
Diệp Lân cứ tưởng Hạ Trí sẽ gật đầu đồng ý, nào ngờ cậu lại nói: “Nếu là luận văn thì tốt nhất là chúng ta đừng thảo luận cùng làm, lỡ như ảnh hưởng đến nhau, đến lúc nộp bài mà bị giáo sư hiểu lầm thì khó mà giải thích rõ ràng được.”
Bạch Nguyên mỉm cười: “Cậu nói cũng đúng, ý tưởng của mỗi người khác nhau mà nhỉ, cũng phải tìm tài liệu khác nhau, nếu thảo luận làm chung, có khi sẽ mất thời gian nhiều hơn.”
“Ừ, chúng ta cùng cố gắng thôi.”
Hạ Trí quay lại, cậu mở máy tính của mình ra, tập trung viết luận văn.
Chiếc điện thoại trong túi khẽ rung lên, cậu mở ra xem mới thấy là tin nhắn của Diệp Lân: nữ sinh này tinh tế ghê nhỉ.
Lòng Hạ Trí co quắp, cậu hiểu tin nhắn của Diệp Lân có ý nghĩa gì, bèn hồi âm cho anh: đàn chị học chung nhóm với anh cũng đáng yêu lắm đấy.
Diệp Lân bật cười. Hạ Trí không quan tâm đ ến anh nữa, cậu nhanh chóng tập trung vào bài luận.
Chẳng bao lâu sau, Bạch Nguyên ngồi cạnh khẽ vỗ vào vai cậu.
“Hạ Trí, Hạ Trí.”
“Hả, sao thế?” Hạ Trí quay đầu sang.
“Tôi không mở được nắp chai nước, cậu giúp tôi được không?”
“À, được chứ.” Hạ Trí cầm lấy bình nước, Bạch Nguyên cứ tưởng cậu sẽ vặn nắp bình, ai ngờ cậu lại tỉnh bơ đưa nó cho Diệp Lân đang ngồi kế bên cậu.
“Mở nắp.” Hạ Trí nói.
“Người ta nhờ em mở chứ không nhờ anh.”
Trong nụ cười của Diệp Lân toát lên chút trêu ghẹo gian manh.
Hạ Trí hừ nhẹ, cậu ghé sát vào tai Diệp Lân rồi thì thầm: “Chẳng phải anh nên là người làm cái chuyện bùng nổ năng lực bạn trai – như vặn nắp bình này sao?”
Diệp Lân sửng sốt, ánh mắt như đang viết: người thẳng đuồn đuột còn bị anh bẻ cong như em mà vẫn hiểu được “năng lực bạn trai” là cái gì ư?
Bạch Nguyên rất tò mò trước cảnh tượng Diệp Lân và Hạ Trí châu đầu ghé tai xì xầm với nhau, đa phần là cô không ngờ Hạ Trí lại nhờ Diệp Lân mở nắp bình nước ấm giúp mình.
Diệp Lân mỉm cười cầm lấy bình nước, mở nắp bình ra một cách thoải mái.
Hạ Trí ngả người ra sau, dựa vào lưng ghế, nhường một khoảng trống. Diệp Lân đưa bình nước cho Bạch Nguyên.
“Cảm ơn anh!” Tuy Bạch Nguyên mỉm cười nhưng lại không giấu được vẻ cô đơn.
Diệp Lân cúi đầu xuống, khóe môi vẫn cong lên.
Anh biết Hạ Trí làm như thế để nói cho anh biết: ông hoàng dấm chua cứ yên tâm đi, ông đây thừa biết những trò thả thính của con gái mà.
Nhìn dáng vẻ Hạ Trí tập trung vào màn hình máy tính, Diệp Lân càng nhìn lại càng muốn cười.
Cậu nhóc này anh không hề biết, đôi khi một người càng tỏ ra phớt lờ trước mặt con gái, bọn họ lại càng muốn tiếp cận mình hơn.
Sau một lát, Hạ Trí đứng dậy khỏi ghế, còn túm cổ áo Diệp Lân, ra hiệu cho Diệp Lân đi tìm sách với mình. Khi cậu rời khỏi chỗ ngồi, Bạch Nguyên còn ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Diệp Lân vừa đi bên cạnh vừa thì thầm với Hạ Trí; “Anh cảm thấy mình đã tổn thương biết bao trái tim thiếu nữ.”
“Bây giờ anh mới biết đấy hả? Em đã lướt diễn đàn trường rồi, anh từ hot boy khoa tiến thẳng lên hot boy trường đấy.”
“Ý anh là những cô gái thích em đều không còn cơ hội nào, anh cảm thấy áy náy sâu sắc.”
“Vậy chúng ta chia tay đi.”
Hạ Trí đi đến trước kệ sách, cậu cẩn thận tìm quyển sách tham khảo kia.
Bầu không khí xung quanh khá im ắng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng bước chân ở phía bên kia kệ sách.
“Ở bên đây này.” Diệp Lân khẽ nói.
“Sao thế được…”
Hạ Trí nhớ rõ số kệ sách mà mình đã tra trên hệ thống thư viện.
Trong giây phút cậu quay đầu lại, bỗng dưng Diệp Lân áp sát vào người cậu, hôn cậu, li3m lung tung ở hai bên lưỡi. Hạ Trí ngả người ra sau một chút, Diệp Lân hôn rất kịch liệt, Hạ Trí liên tục lùi về sau cho đến khi kề lưng vào kệ sách.
Bàn tay của Diệp Lân bắt đầu tác quái, Hạ Trí nhanh nhẹn nắm cổ tay anh kéo ra ngoài, nhưng Diệp Lân chỉ càng hôn nồng nhiệt hơn.
“Lần sau em còn nhắc đến chuyện chia tay với anh, thì anh sẽ làm em ngay tại đó, dù em đang ở đâu.”
Giọng nói của Diệp Lân rất gấp gáp, trầm thấp, Hạ Trí cũng không ngờ chỉ một câu đùa vui mình buột miệng nói ra lại khiến Diệp Lân phản ứng gay gắt đến vậy.
“Em biết rồi.”
“Không thể tùy tiện nói lời chia tay, em hiểu chứ?”
Hạ Trí nhìn Diệp Lân, cậu gật đầu.
Chắc chắn chuyện gì đó đã đụng vào giới hạn của Diệp Lân.
Nhìn ánh mắt của Hạ Trí, Diệp Lân hiểu được thắc mắc của cậu.
Anh đến gần Hạ Trí, nhẹ nhàng kề sát vào trán cậu: “Chúng ta sẽ ở bên nhau lâu dài, lâu đến nỗi có thể sẽ có rất nhiều chuyện khiến em không hài lòng về anh. Hệt như bây giờ đây, em đã nhận ra anh không hề hoàn hảo như những gì em nghĩ, em có thể trút giận vào anh, thậm chí là chiến tranh lạnh với anh, nhưng chỉ cần buột miệng nhắc đến việc “chia tay” một lần thôi, rồi em sẽ vô thức thốt ra lần thứ hai, thứ ba.”
Trong giây phút đó, Hạ Trí đã hiểu.
Cậu nghĩ đến cuộc hôn nhân giữa cha và mẹ của Diệp Lân.
Sau khi kết hôn, hai người mâu thuẫn với nhau khá nhiều, nếu không thì cha của Diệp Lân đã chẳng dần dần gần gũi với Lữ Yến. Khi Diệp Lân còn nhỏ, hẳn là anh đã phải nghe cha mẹ nói “chia tay”, “ly hôn” rất nhiều lần rồi.
Giờ đây, con trai Lục Trần của Lữ Yến lại xuất hiện trước mặt bọn họ, lòng Diệp Lân lại càng để tâm đ ến mối quan hệ giữa anh và Hạ Trí.
Trong giây phút ấy, Hạ Trí không hề trách móc việc Diệp Lân quá nhạy cảm, cậu chỉ thấy lòng đau khôn xiết.
Lúc trước, dù xảy ra chuyện gì, thậm chí là cha qua đời, cha mẹ rất ân ái với nhau nhưng vẫn còn Sầm Khanh Miễn ở cạnh cậu.
Nhưng Diệp Lân thì khác, rất khác.
Hạ Trí đưa tay ôm chặt lấy anh, khẽ vỗ về sau lưng anh, cậu nói nhỏ: “Hay là chúng ta hôn thêm một lần nữa nhé?”
“Em còn hứng thú hả?” Diệp Lân buồn cười hỏi cậu.
“Em chỉ từng thấy cảnh hôn nhau ở thư viện trong truyện tranh dành cho thiếu nữ mà bạn cùng bàn đọc thời cấp ba. Khi đó em cảm thấy hôn ở đâu cũng như nhau cả thôi, tại sao bạn ấy lại cười như bà điên ấy, hình như giờ em hiểu ra rồi.”
“Thật ra còn có chuyện thú vị hơn cả hôn nhau ở thư viện nữa.”
“Anh bớt nói linh tinh đi.” Hạ Trí lập tức hiểu tên khốn này đang ám chỉ điều gì.
Hạ Trí định ưỡn thẳng lưng lên, nhưng lại bị Diệp Lân ấn ngồi xuống.
“Em không thử thật sao? Chỗ này khá vắng đấy.”
“Em không muốn nổi tiếng trên diễn đàn trường với anh theo cách này .”
Hạ Trí lại muốn đi nhưng lại bị Diệp Lân đè lên kệ sách một lần nữa.
Bấy giờ, có tiếng động gì đó chợt vang lên, là sách từ kệ sách cao nhất rơi xuống dưới.
Đó là quyển sách bìa cứng!
Hạ Trí trợn mắt lên, cậu vô thức muốn đẩy Diệp Lân đang đứng trước mặt ra. Nhưng điều cậu không ngờ là Diệp Lân lại đẩy cậu ra trước!
Quyển sách nặng nề rơi thẳng xuống, gáy sách đập mạnh vào vai Diệp Lân.
“Ôi…”
Tiếp đến là một tiếng “bộp” vang lên, sách nằm dưới đất.
Hạ Trí loạng choạng hai bước, cậu vừa quay đầu lại là đã thấy Diệp Lân ngã ngồi ra sau, một tay anh siết chặt bờ vai.
Cậu cắn răng, chợt đỏ mặt.
Một quyển sách bìa cứng nặng như vậy, rơi xuống từ độ cao thế kia, rơi vào vai Diệp Lân, Hạ Trí không dám tưởng tượng cơn đau mà anh phải chịu ngay lúc này.
“Diệp… Diệp Lân…”
Hai chân cậu nặng như chì, cái lạnh tràn từ trong lòng ra đến mũi chân.
Mãi một lúc lâu sau, cuối cùng Diệp Lân cũng thở phào một hơi, anh ngước lên nhìn Hạ Trí: “Em không sao chứ?”
Như thể dây thần kinh bị k1ch thích, Hạ Trí lao về phía anh: “Diệp Lân, anh… anh…”
“Anh không sao đâu, em đừng hoảng.” Diệp Lân mỉm cười nhìn cậu.
Nhưng Hạ Trí biết nụ cười này là để chịu đựng bao nhiêu đau đớn.
Hạ Trí không thể thốt nên lời, cậu đỡ Diệp Lân dậy, nhưng chỉ mới chạm vào anh thôi là đã nghe thấy tiếng hơi thở gấp gáp cố nhịn của anh.
Anh rất đau.
Hạ Trí nhìn quyển sách dày nặng kia, hốc mắt cậu đỏ ửng lên ngay lập tức.
“Đó chỉ là một quyển sách thôi mà.” Diệp Lân cất giọng vô cùng dịu dàng, tỏ ý trấn an.
Lần đầu tiên Hạ Trí cảm thấy sợ hãi đến thế, vết thương này có thể sẽ khiến sự nghiệp thể thao của Diệp Lân bị phá hủy!
Hơn nữa, dù sau này, vết thương đã lành rồi, suốt đời anh cũng có khả năng bị cơn đau hành hạ.
“Nhưng… ấy là một quyển sách rất nặng…”
Hạ Trí có cảm giác cổ họng như bị bóp nghẹt, khó lòng nói chuyện.
“Anh cảm giác được nó không làm gãy xương của anh, cơ thể anh cũng không sao, chỉ là lúc nãy vừa bị sách đập trúng thì anh hơi đau thôi. Giờ anh đã đỡ hơn nhiều rồi, nếu em không tin, anh cử động cho em xem.”
Diệp Lân đang định xoay vai ra sau nhưng Hạ Trí đã nhanh nhẹn ngăn anh lại.
“Anh đừng làm bừa! Em sẽ đưa anh đến bệnh viện ngay bây giờ!”
Lúc này, Diệp Lân có vẻ rất bình tĩnh: “Hạ Trí, gọi điện thoại cho Lạc Ly để cậu ấy lái xe đưa chúng ta đi. Em nói với Bạch Nguyên để cô ấy dọn vở ghi chép và máy tính hộ em.”
“Em biết rồi.”
Hạ Trí đỡ Diệp Lân đi ra khỏi kệ sách này, cậu báo cho Bạch Nguyên một tiếng, Bạch Nguyên lập tức gật đầu, cô ấy cũng lo lắng.
“Nếu cậu muốn đưa Diệp Lân đến bệnh viện thì chắc là không kịp nộp luận văn đâu, thế này đi, tôi gọi điện thoại cho giáo sư, xin kéo dài thời gian nộp bài của cậu!”
“Cảm ơn cậu!”
“Đừng khách sáo!”
Khi bọn họ đến bãi đỗ xe của trường, Lạc Ly đã lái xe đến nơi rồi.
Hạ Trí và Diệp Lân lên xe, chân mày Lạc Ly đã nhíu chặt: “Đi chụp X-quang trước rồi xem tình hình thế nào rồi mới báo với huấn luyện viên sau.”
“Ừ.” Diệp Lân gật đầu.
Bàn tay còn lại của Hạ Trí nằm trong túi, siết chặt thành đấm. Giờ đây cậu chỉ mong mau chóng đến bệnh viện, mau chóng chụp X-quang.
Đó là vai đấy! Có biết bao nhiêu vận động viên mất đi triển vọng tương lai vì vai bị thương!
“Em xin lỗi.” Hạ Trí cắn răng, nếu không phải vì bảo vệ cậu, Diệp Lân có thể dễ dàng tránh được.
Lạc Ly ngồi ở ghế lái, nghe được rõ ràng nhưng anh ấy không hỏi “tại sao lại thế”.
“Hạ Trí, sao lại là lỗi của em được chứ? Do quyển sách kia không được đặt ngay ngắn thôi. Anh vừa đụng vào em vài lần thì nó đã rơi xuống rồi, nếu muốn nói “xin lỗi” thì anh mới là người nên nói. Anh đã làm em sợ.” Diệp Lân vươn bàn tay kia nắm chặt lấy tay Hạ Trí, từ từ gỡ những ngón tay cậu đang bấu chặt ra, rồi siết chặt trong tay mình.
Khi đến bệnh viện, bọn họ lập tức làm thủ tục khám gấp cho Diệp Lân rồi đi chụp X-quang.
Lòng Hạ Trí cứ luôn căng thẳng, dù là lúc bác sĩ khám cho Diệp Lân, chỉ cần thấy anh khẽ nhíu mày thôi là lòng Hạ Trí đã thắt lại, hệt như nhét từng miếng băng vỡ vào tim, đọng lại nơi mềm yếu nhất ở đáy lòng.
“Hạ Trí, anh nói anh không sao mà, em phải tin anh.”
Sau khi có ảnh chụp X-quang, bác sĩ nhìn bờ vai của Diệp Lân rồi nói: “Ừ, đúng là không ảnh hưởng đến xương. Quyển sách đó nặng lắm nhỉ, cậu bị chấn thương phần mềm một chút. May mà cơ bắp tốt, phản ứng nhanh, nếu không thì có thể đã nghiêm trọng hơn.”
Nghe bác sĩ nói như thế, cuối cùng sự căng thẳng trong lòng Hạ Trí mới dịu xuống, trái tim cậu cũng dần thả lỏng.
“Vậy bác sĩ ơi, chấn thương phần mềm của anh ấy có nặng không? Anh ấy là vận động viên bơi lội, có bị ảnh hưởng không?”
“Chuyện này ấy hả…”
Hạ Trí lại siết chặt nắm tay, gần như nín thở.
“Tôi cũng nhận ra chắc chắn cậu là vận động viên. Nhóc à, tuy đây là vết thương nhẹ nhưng cậu phải chăm sóc vết thương cẩn thận đấy nhé. Để an toàn thì cậu hạn chế hoạt động vai trong vòng một tháng, trước mắt thì không có gì đáng ngại.”
Bác sĩ dặn dò thêm rất nhiều điều cần chú ý, Diệp Lân gật đầu, chăm chú lắng nghe như một học sinh ngoan ngoãn.
Sau khi cha qua đời, Hạ Trí chưa từng rơi nước mắt, nhưng ngay khi bác sĩ nói “không có gì đáng ngại”, nước mắt của Hạ Trí tuôn rơi.
Bơi lội là mối liên kết sâu sắc nhất giữa cậu và Diệp Lân, cậu rất sợ chuyện nhỏ này sẽ phá hỏng mối liên kết ấy.
Trên đường đến bệnh viện, cậu chỉ biết nghĩ đến dáng vẻ của Diệp Lân khi bơi dưới nước và cả hình ảnh anh bị quyển sách rơi trúng, chúng cứ liên tục thay nhau hiện lên trong đầu cậu, khiến cậu vừa sợ vừa xót xa.
“Thế thì cậu hãy về nghỉ ngơi sớm đi, cậu đã là vận động viên thì hai, ba ngày nữa hãy đến đây tái khám, theo dõi quá trình hồi phục của phần mềm.”
“Vâng, cảm ơn bác sĩ.”