Có Một Chú Cá Heo Muốn Trêu Chọc Tôi

Chương 98

Hạ Trí đưa túi của mẹ cho Diệp Lân, còn đưa cả hành lý cho anh, mình thì khoác vai mẹ vừa đi vừa nói chuyện.

Tiêu Đình quay lại nhìn Diệp Lân, bật cười: “Tôi vừa nghĩ đến một câu chuyện cười, hahaha.”

“Chuyện gì thế?”

“Chính là khi bạn gái muốn mua túi, đàn ông tuyệt đối không được ngăn cản, cứ mua luôn là xong. Vì có ngăn cũng vô ích, nhưng kiểu dáng thì nhất định phải tự chọn…”

Sầm Khanh Miễn lập tức tiếp lời:
“Vì cái túi đó, khi đi ra ngoài phần lớn là bạn trai phải đeo.”

“Hahaha, đúng vậy.” Tiêu Đình cười rồi treo túi của mình lên vai Sầm Khanh Miễn. “Tự giác chút đi, túi của mẹ thì con cũng phải chủ động đeo lên.”

Lên xe, Trần Phương Hoa không ngừng cảm ơn Diệp Lân, nào là cảm ơn anh đã giúp Hạ Trí thi đậu vào đại học Q, nào là cảm ơn anh đã chăm sóc Hạ Trí ở trường, còn nói muốn mời Diệp Lân ăn cơm.

“Không cần cảm ơn anh ấy đâu. Để anh ấy mời mẹ ăn cơm.” Hạ Trí nhăn mặt nói.

Cậu thầm nghĩ, Diệp Lân căn bản không có lòng tốt như vậy, gì mà giúp ôn bài, gì mà chăm sóc chứ… Mẹ à, mẹ không nghĩ xem trên đời này nào có ai tự nhiên mà tốt với mình như vậy sao?

“Nói gì đấy, thằng nhóc thối này!” Trần Phương Hoa xoa đầu Hạ Trí.

“Mẹ, thứ sáu này là bắt đầu vòng sơ loại rồi, mẹ với cô Tiêu có đến xem không?” Hạ Trí hỏi.

“Tất nhiên là có rồi! Cháu không biết đâu, tháng trước cháu thi đấu, mẹ cháu vừa nghe tin cháu đoạt quán quân thành phố là vui lắm! Vừa ngồi khám bệnh vừa ngân nga nữa đấy!”

Chưa đợi Trần Phương Hoa trả lời, Tiêu Đình đã nói trước.

“Thật sao? Cô Trần đáng yêu quá.” Diệp Lân vừa lái xe vừa cười.

“Làm ơn nhìn thẳng phía trước, tập trung lái xe đi.” Hạ Trí lạnh lùng nói.

“Dù gì cũng là cuộc thi cấp thành phố… Cô Tiêu cứ như cái loa phát thanh, chỉ hận không thể cho cả bệnh viện biết, sau đó thì, mấy người trẻ tuổi trong khoa cũng không sửa bệnh án nữa, ầm ĩ đòi mẹ mời ăn cơm.”

Trần Phương Hoa làm mặt “con xem có phiền phức không này”, nhưng ánh mắt lại đầy tự hào.

Sầm Khanh Miễn cao giọng nói: “Mẹ, mẹ quê mùa quá rồi. Giải thành phố có gì đáng khoe chứ, phải đợi Hạ Trí giành quán quân quốc gia, tham gia Đại hội thể thao sinh viên thế giới rồi hãy khoe!”

Tiêu Đình nhéo Sầm Khanh Miễn một cái, ý là đừng có hùa theo.

Sầm Khanh Miễn ghé tai Tiêu Đình nói nhỏ: “Mẹ, Hạ Trí thật sự rất giỏi đó.”

Diệp Lân và Hạ Trí đưa hai vị thái hậu đến chỗ ở gần bệnh viện nơi họ tĩnh dưỡng.

Hai mẹ con trò chuyện một lúc, Trần Phương Hoa bảo Hạ Trí mau về đi.

“Mẹ sẽ ở thành phố Q một tháng lận, có nhiều thời gian gặp nhau mà. Con lo chuẩn bị tốt cho giải đấu giữa các trường lần này đi.” Trần Phương Hoa ôm lấy cổ con trai, ghé vào tai cậu nói: “Bố con cũng đang dõi theo đấy.”

Hạ Trí thấy lòng ấm áp, vành mắt cũng đỏ lên: “Vâng.”

Họ lái xe về trường, vừa đến cổng thì Hạ Trí nhận được tin nhắn WeChat của Hà Kính Phong: Anh em, ra ngoài tụ tập không?

Hạ Trí lập tức trả lời: Ở đâu? Sắp thi đấu rồi, không ăn đồ linh tinh đâu.

Hà Kính Phong: Thái Bình Dương Coffeee, uống trà phổ nhĩ hoa cúc.

Hạ Trí sững lại, nghĩ thầm xưa nay Hà Kính Phong khẩu vị nặng, sao lại nghĩ đến chuyện uống trà phổ nhĩ?

Ngay sau đó, tin nhắn thứ hai của Hà Kính Phong gửi đến: Thẩm Dao đến rồi.

Hạ Trí lập tức nhắn lại: Gửi địa chỉ, tôi đến ngay.

Bên kia màn hình, Hà Kính Phong tức đến bốc khói. Anh ta rủ Hạ Trí thì viện lý do nào là không ăn linh tinh, nào là phải ngủ sớm, nào là phải làm luận văn… Nhưng Thẩm Dao vừa đến thì liền tôi đến ngay.

Điện thoại Hạ Trí rung lên, cậu mở ra xem, thấy Hà Kính Phong trả lời hai chữ: Đồ tồi.

Hạ Trí cau mày, nghĩ ngợi một lúc lâu, Diệp Lân thấy cậu có vẻ phiền muộn bèn cầm lấy điện thoại xem, rồi bật cười.

“Cười cái gì?” Hạ Trí hỏi.

“Rất hợp đấy. Có lúc em đúng là tồi thật.” Diệp Lân gõ tay lên vô lăng, đến ngã tư thì rẽ, lái thẳng đến Thái Bình Dương Coffee.

“Em tồi chỗ nào?”

“Tiêu sái cuồng phóng, kéo quần là đi.”

Diệp Lân vừa dứt lời, Sầm Khanh Miễn ngồi ghế sau sững sờ:
“Anh Lân! Không thể nào chứ? Hạ Trí mà anh cũng không trị nổi?”

Hạ Trí lấy khăn giấy quăng vào mặt Sầm Khanh Miễn.

Khi đến quán, Hạ Trí lập tức nhìn thấy Hà Kính Phong và Thẩm Dao.

Hà Kính Phong có vẻ ngoài nam tính, mạnh mẽ, trong khi Thẩm Dao lại mang nét tinh tế nhưng lạnh lùng. Hai người họ ngồi đối diện nhau, trông chẳng khác gì người mẫu nam trong một quảng cáo của quán cà phê.

Chỉ là dường như họ chẳng có gì để nói với nhau, cả hai đều cúi đầu nghịch điện thoại, tạo ra một bầu không khí ngượng ngùng rõ rệt.

Hạ Trí bước đến bên cạnh Hà Kính Phong, nhẹ nhàng đá anh ta một cái: “Dịch vào trong đi, anh tưởng mình đang chiếm ghế trên tàu hỏa à?”

Thấy Hạ Trí đến, cả hai đồng loạt đặt điện thoại xuống. Hà Kính Phong dịch vào trong để nhường chỗ cho cậu.

Thẩm Dao vừa mới cắt tóc ngắn, khiến cậu ta trông càng sắc sảo và lạnh lùng hơn. Nhưng khi Hạ Trí vừa ngồi xuống, cậu lại cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Dao trở nên dịu dàng hơn nhiều.

“Nghe nói cái tên Lục Trần đó rất lợi hại.”
Không có màn chào hỏi, Thẩm Dao đi thẳng vào vấn đề.

“Đúng vậy, rất giỏi. Tôi bơi đến hụt hơi mà vẫn không thắng nổi.” Hạ Trí gật đầu thừa nhận.

“Nghe nói ở bán kết 200m, Diệp Lân cũng không thắng được anh ta hả?” Thẩm Dao lại hỏi.

“Ừ.”

Hà Kính Phong lắc đầu: “Diệp Lân mà các cậu còn chưa rõ sao? Chưa vào chung kết thì ai mà biết cậu ta có thể phát huy đến mức nào.”

Thẩm Dao trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Vậy Diệp Lân bị chấn thương vai là thế nào?”

Tim Hạ Trí chợt thắt lại, hình ảnh Diệp Lân ôm vai ngã ngồi xuống đất lại hiện lên trong đầu cậu.

“Bị cuốn sách trên kệ cao trong thư viện rơi trúng…”

“Lý do chấn thương kỳ quặc vậy?” Hà Kính Phong dù biết cười trên nỗi đau của người khác là không tốt nhưng vẫn không nhịn được bật cười.

Thẩm Dao thì vẫn giữ vẻ nghiêm túc: “Nhưng sách trên giá sao lại tự rơi xuống được?”

Hạ Trí còn chưa kịp nghĩ ra cách trả lời thì Hà Kính Phong đã nhanh chóng nói: “Còn vì sao nữa? Đen đủi thôi!”

“À đúng rồi, Thẩm Dao, lần này em thi đấu những hạng mục nào?”

“50m, 100m, 200m và tiếp sức.”

“Ê, anh cũng vậy! Nhưng anh còn có thêm 100m hỗn hợp!” Hà Kính Phong quay sang Hạ Trí: “A Trí, còn cậu?”

“Xem ra chúng ta đều giống nhau. Nhưng tôi còn có thêm 1500m nữa.” Hạ Trí liếc nhìn Hà Kính Phong, trong mắt lộ ra chút thương hại: “Hà Kính Phong, tôi thấy năm nay e là anh khó mà tỏa sáng được rồi.”

“Cậu có ý gì?”

“Anh xem, 50m, 100m và 200m anh đều phải đấu với tôi, Thẩm Dao, Diệp Lân và cả Lục Trần. 100m hỗn hợp thì tôi không rõ thành tích của các trường khác thế nào, nhưng chắc chắn anh sẽ bị Lạc Ly và Trần Gia Nhuận của trường chúng tôi ép. Còn tiếp sức tự do, anh lại càng không phải đối thủ của đại học Q rồi.”

Nói xong, Hạ Trí còn bắt chước điệu bộ thâm sâu của Diệp Lân, nhấp một ngụm trà hoa cúc.

“Tức chết tôi rồi! Không thèm chơi với cậu nữa!”

Hà Kính Phong vốn đã chịu áp lực rất lớn, đối thủ như Diệp Lân, Hạ Trí và Thẩm Dao đã đủ đáng sợ, giờ lại thêm cả Lục Trần. Tháng này anh ta đã luyện tập cực kỳ khắc nghiệt, rất nhiều chuyện đều dồn nén trong lòng.

“Có gì đâu chứ, anh có áp lực, tôi và Thẩm Dao cũng vậy mà. Anh cũng là đối thủ của chúng tôi, thậm chí là của cả Lục Trần nữa.” Hạ Trí nâng cốc cụng vào cốc của Hà Kính Phong: “Xuống nước rồi thì cứ không ngừng bơi về phía trước, vượt qua tất cả những ai có thể vượt. Có bao nhiêu đối thủ cũng không quan trọng.”

Nhìn dáng vẻ thản nhiên của Hạ Trí, Hà Kính Phong cũng cảm thấy nhẹ lòng hơn.

“Biết rồi. Chờ anh đây chỉnh cậu trong trận đấu nhé!”

Hạ Trí cười: “Trước khi chỉnh được tôi, anh phải bơi nhanh hơn Thẩm Dao đã.”

Hà Kính Phong lập tức nghẹn lời.

“Thấy tôi ăn ngon ngủ kỹ, cậu khó chịu lắm à?”

Đã gần mười một giờ đêm, nếu không về ký túc xá sẽ không vào được nữa. Hạ Trí nhìn đồng hồ, chuẩn bị rời đi.

“Thẩm Dao, đội bơi đại học Nam Thành các cậu định ở đâu?”

“Tôi ở khách sạn, đội tôi mai mới tới.”

“Vậy tốn tiền làm gì? Về đại học Q với tôi đi, mai còn có thể đấu với tôi và Diệp Lân một trận.” Hạ Trí nhìn thấy vali của Thẩm Dao dưới bàn, lập tức định kéo đi.

Hà Kính Phong trừng mắt nhìn họ, lại lần nữa hét lên: “Đồ bạc tình! Cậu chưa bao giờ rủ tôi về đại học Q ở, thậm chí còn chưa từng rủ tôi tập luyện cùng!”

“Giải đấu ở thành phố Q này, tôi muốn không gặp anh cũng khó. Rủ làm gì nữa?”

Nói xong, Hạ Trí xách vali của Thẩm Dao rời đi, ngay cả chuyện thanh toán cũng để lại cho Hà Kính Phong, khiến anh ta tức đến mức suýt lật bàn.

Hạ Trí vừa định gọi điện cho Diệp Lân, nhờ anh dọn dẹp giường bên cạnh Trần Gia Nhuận, thì điện thoại của Diệp Lân đã reo.

“Hạ Trí à, mấy người khác đều về rồi, khi nào em về?”

Vẻ mặt Hạ Trí không thay đổi: “Em đang về đây, còn dẫn một người khác về ngủ nữa, anh nhớ dọn dẹp giường đối diện Gia Nhuận đi.”

“Oh… Em còn đưa đàn ông khác về nhà nữa.” Giọng nói dịu dàng dỗ dành trẻ con của Diệp Lân ngay lập tức chuyển sang giọng điệu như một bà cả phát hiện chồng mình sắp nạp thiếp.

“Ừm, ngày mai chúng ta có thể đấu thử với Thẩm Dao, tìm lại cảm giác thi đấu.”

Hạ Trí và Thẩm Dao cùng lên xe taxi.

Thẩm Dao hỏi: “Lúc nãy cậu gọi điện cho Diệp Lân à?”

“Đúng vậy, tôi và anh ấy là bạn cùng phòng. Cứ tự nhiên mà nghỉ ngơi một đêm thật ngon, mai chúng ta còn có trận đấu! Cậu tham gia nội dung 1500m chứ?”

Những đồng đội chủ lực cự ly tự do đều luyện tập nội dung 1500m, nhưng Hạ Trí luôn tập cùng Diệp Lân, Lâm Tiểu Thiên và Cảnh Lạc, nên muốn thử làm quen với nhịp độ của người khác.

“Không, nhưng nếu cậu muốn đấy, tôi sẽ tiếp.”

Khi về đến ký túc xá, quả nhiên Diệp Lân đã dọn xong giường đối diện Trần Gia Nhuận.

Thẩm Dao tắm rửa xong là có thể nghỉ ngơi ngay.

Cậu ta đứng dưới giường, tiện tay kéo áo khoác xuống, để lộ bờ vai và tấm lưng đẹp mắt.

Hạ Trí đứng phía sau Thẩm Dao, vốn đang thu dọn đồ đạc, nhưng bất giác ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn lưng cậu ta.

Đường cong lưng của Thẩm Dao rất rõ ràng, động tác kéo áo từ cổ xuống càng khiến các cơ bắp nổi bật hơn.

Hạ Trí bước thêm một bước, như thể đang quan sát điều gì đó.

Diệp Lân từ phía sau đi đến, lập tức che mắt Hạ Trí rồi kéo cậu về.

“Nhìn gì đấy?” Diệp Lân ghé sát tai Hạ Trí nói.

Lúc này, Thẩm Dao xoay người lại, vừa hay nhìn thấy Diệp Lân đang cười, đặt tay lên vai Hạ Trí từ phía sau.

Hạ Trí cố gắng nhấc vai lên nhưng không hất tay Diệp Lân ra được, đành mặc kệ.

“Thẩm Dao, dưới bả vai cậu hình như có một cái bớt.”

“Ừ.” Thẩm Dao gật đầu, còn xoay lưng lại để Hạ Trí nhìn.

Hạ Trí rướn cổ lên quan sát, mặc cho Diệp Lân kéo cũng không lùi lại: “Trông giống một đám mây.”

Thẩm Dao nói: “Chỉ có cậu nói giống mây, người khác đều bảo giống bướm.”

“Tôi vẫn thấy giống mây.”

Hai người cứ thế bàn luận về hình dạng vết bớt suốt mười phút.

Trần Gia Nhuận nằm bò trên thành giường, cười đầy khoái chí.

“Anh Lân, anh cũng nên có một vết bớt, để sau này nằm trên giường cho Hạ Trí nghiên cứu cả đêm.”

Hôm sau, khi Thẩm Dao gia nhập đội huấn luyện của đại học Q, mọi người hào hứng tổ chức một cuộc thi 1500m.

Đây vốn dĩ là nội dung mà Hạ Trí luôn chiếm thế thượng phong, nhưng không ngờ Diệp Lân lại bùng nổ như thể phải uống thuốc k1ch thích. Ngay cả những chuyên gia bơi cự ly trung bình và dài như Lâm Tiểu Thiên và Cảnh Lạc cũng thấy Diệp Lân liều mạng đến mức không dám bám theo.

Cuối cùng, cuộc đua trở thành trận đấu tay ba giữa Hạ Trí, Diệp Lân và Thẩm Dao.

Những người đứng trên bờ nhìn cũng cảm thấy họ như đang dốc cả mạng sống để bơi.

Bạch Cảnh Văn hoảng sợ, kéo Lạc Ly lại, chuẩn bị sẵn tinh thần nếu Diệp Lân kiệt sức thì còn kịp kéo lên.

Cuối cùng, có vẻ như Diệp Lân tiêu hao quá nhiều thể lực từ sớm, đến lúc nước rút không thể theo kịp Hạ Trí, nên cậu vẫn là người chiến thắng.

Thẩm Dao về thứ ba.

Diệp Lân và Hạ Trí thở hổn hển dữ dội, Hạ Trí đập tay xuống mặt nước, trừng mắt nhìn Diệp Lân: “Thần kinh à?”

Ai lại bơi 1500m kiểu này chứ!

Thẩm Dao thản nhiên điều chỉnh hơi thở, rồi bơi ngang qua Diệp Lân, buông một câu: “Anh có thể đi xăm mà.”

Diệp Lân cau mày, bơi vào bờ.

Vừa lên bờ, Hạ Trí đã nói ngay: “Nếu anh dám xăm mấy thứ linh tinh lên người, em sẽ xử anh đó.”

Diệp Lân cười: “Em sợ anh xăm tên em lên người, rồi triển lãm trong lúc thi đấu hả?”

“Biết thế là tốt.”

Buổi chiều, đội đại học Nam Thành đến nơi.

Diệp Lân đích thân lái xe đưa Thẩm Dao đến chỗ tập trung với đồng đội.

Không ngờ, sau khi xuống xe, Thẩm Dao còn gõ gõ vào cửa sổ xe, nói: “Cái giường đó, có thể anh chưa cần dọn đâu.”

“Cậu định làm gì?” Diệp Lân cười hỏi.

Thẩm Dao nhướng mày: “Thi xong, tôi vẫn có thể tiếp tục ngủ lại.”

“Làm bóng đèn cẩn thận bị nổ tung đấy.”

“Hạ Trí thích là được.”

“Cậu cố ý chọc tôi đúng không?” Diệp Lân nhướng mày.

“Ừ.”

“Được thôi, giải đấu liên trường lần này tôi sẽ xử lý cậu.”

Lúc đó, Diệp Lân biết Thẩm Dao đang nghĩ gì. Dù sao thì từ hồi cấp hai, Thẩm Dao đã rất ngưỡng mộ Hạ Trí và luôn mong có một ngày có thể đánh bại cậu trong một trận đấu chính thức. Nhưng Hạ Trí lại luôn coi Diệp Lân là đối thủ cuối cùng mạnh nhất.

Thẩm Dao không ngốc, quan sát một chút cũng có thể nhận ra mối quan hệ mập mờ giữa Diệp Lân và Hạ Trí. Cậu ta không có ý định vượt qua giới hạn, vì dù sao làm bạn với Hạ Trí cũng rất vui. Nhưng nếu có thể khiến Diệp Lân khó chịu, thì cảm giác đó còn thích hơn cả việc thắng cậu trong trận đấu.

“Tôi chờ Hạ Trí xử lý anh.”

Nói xong, Thẩm Dao kéo va li rời đi.

Diệp Lân khẽ cười, ngón tay gõ nhẹ lên vô lăng: “Có phải mình nuông chiều Hạ Trí quá rồi không? Đến mức em ấy cũng nghĩ có thể xử lý mình à?”

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã đến thứ năm.

Mọi người đều đang thu dọn đồ đạc, tất cả các buổi tập luyện đều dừng lại để mọi người điều chỉnh trạng thái và nghỉ ngơi.

Bốn giờ chiều thứ năm, tất cả các lớp của Hạ Trí đã kết thúc. Cậu và Diệp Lân ngồi sát vai nhau trên giường, cùng chơi game.

Trần Gia Nhuận vẫn còn căng thẳng, vừa bước vào cửa nhìn thấy Hạ Trí và Diệp Lân thì đã thấy ghen tị.

“Tại sao dù là trận đấu lớn đến đâu, hai người cũng có thể bình tĩnh như vậy?”

Nhưng hai người họ chỉ chăm chú vào màn hình điện thoại, chẳng buồn liếc anh ta một cái, cứ thế chơi đến tận giờ ăn tối.

Đối thủ của họ là Sầm Khanh Miễn và Thư Dương. Không thể phủ nhận rằng khi hai người này phối hợp với nhau, họ thực sự rất mạnh, đến mức Hạ Trí và Diệp Lân cũng không thể thắng nổi.

Sau khi thua ở vòng ba, Hạ Trí và Diệp Lân cùng đặt điện thoại xuống.

Hạ Trí nghiêng đầu, chui vào lòng Diệp Lân.

“Mệt rồi à?”

“Ừm.”

Diệp Lân cúi đầu, chợt nhớ đến lần đầu tiên ngủ cùng Hạ Trí. Khi đó, cậu cũng nhắm mắt, tự nhiên chui vào lòng anh như bây giờ.

“Diệp Lân… tối qua em mơ một giấc mơ.”

“Mơ thấy gì?” Diệp Lân cũng nằm xuống, cằm nhẹ nhàng cọ vào đỉnh đầu cậu.

“Mơ thấy… anh và em đều là cá heo… cùng bơi trong biển… rồi bỗng nhiên có bão lớn, sóng biển xô chúng ta ra xa nhau.”

Biển cả mênh mông như thế, anh sẽ tìm thấy em bằng cách nào?

“Vậy thì anh phải ngủ ngay bây giờ, để có thể mơ một giấc mơ.”

“Hử?” Hạ Trí hỏi bằng giọng buồn buồn.

“Mơ thấy mình bơi vào giấc mơ của em, rồi tìm thấy em.”

Hạ Trí không nhịn được bật cười.

Giải đấu liên trường lần này vẫn được tổ chức tại bể bơi thành phố Q, nhưng đây mới chỉ là vòng loại mà khán đài đã chật kín khán giả.

Các đội cổ vũ của các trường dường như đã luyện tập rất kỹ, hò hét cổ vũ đầy khí thế.

Bên này, đội của đại học Kỹ thuật vừa hô xong khẩu hiệu, bên kia đại học Tài chính liền tiếp lời.

Đội cổ vũ của đại học Q, do Phan Phân Phân và các bạn thành lập, có đội hình vô cùng hoành tráng, khí thế áp đảo, trông không khác gì đang đứng trên sân nhà của trường họ.

Diệp Thận không nói cho Diệp Lân biết ông ta sẽ đến. Ông ta ngồi ở vị trí xa nhất cùng với Lữ Yến.

Lữ Yến chỉ cảm thấy những tiếng reo hò cổ vũ xung quanh quá ồn ào, khiến bà ta đau cả đầu, nhưng nhìn thấy vẻ mặt chăm chú của Diệp Thận, bà ta đành nhẫn nhịn.

“Chúng ta ngồi xa quá. Thực ra có thể nói với ban tổ chức một tiếng là chúng ta tài trợ cho giải đấu này, như vậy Diệp Lân vừa có thể nở mày nở mặt, chúng ta cũng có thể ngồi gần hơn.”

“Lần này không kịp rồi. Nếu bọn trẻ có thể tham gia đại hội thể thao toàn quốc, chắc chắn tôi sẽ tài trợ.”

Lữ Yến không ngờ Diệp Thận lại coi trọng giải đấu này đến vậy. Mới chỉ là vòng loại mà ông ta đã đến sớm, thậm chí còn chuẩn bị cả ống nhòm.

Trong phòng thay đồ, Hạ Trí và Diệp Lân thay đồ thi đấu. Số lượng thí sinh vòng loại rất đông, ngay khi kết thúc cuộc thi, họ phải rời khỏi phòng thay đồ ngay để nhường chỗ cho người khác. Tiếng loa kiểm tra vang lên, xung quanh là dòng người ra vào tấp nập.

Nội dung thi đấu đầu tiên là vòng loại cự ly 50m.

Những thí sinh tham gia hôm nay đều đã vượt qua vòng sơ loại, thuộc nhóm sinh viên có trình độ cao nhất trong nước.

Hạ Trí và Diệp Lân đều là những vận động viên giỏi nhất trong đội, cả hai đều dễ dàng vào bán kết.

Cự ly 50m giống như một bài kiểm tra khởi động. Khi bước vào bán kết các cự ly 100m và 200m, họ đã thi đấu tốt hơn rất nhiều.

Trên khán đài, Lữ Yến có chút lo lắng. Bởi vì sau khi vòng loại kết thúc, Diệp Lân chỉ xếp thứ tư ở cự ly 100m và thứ sáu ở cự ly 200m.

Trong khi đó, Lục Trần đều xếp hạng nhất.

“Liệu… Diệp Lân có hơi căng thẳng không?”

Diệp Thận mỉm cười nói: “Thằng bé này là như vậy đấy, càng về sau trạng thái sẽ càng tốt hơn.”

Trên khán đài, Trần Phương Hoa và Tiêu Đình ngồi trong khu vực của đại học Q. Mỗi khi Phan Phân Phân và các bạn hô khẩu hiệu, hai người cũng hào hứng hô theo, cứ như thể họ cũng là sinh viên đại học vậy.

Mỗi lần đến giai đoạn nước rút, Trần Phương Hoa lại nắm chặt tay Tiêu Đình, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Khi biết Hạ Trí thuận lợi bước vào vòng bán kết, bà mới thả lỏng tay.

Đến trưa, Trần Phương Hoa đi cùng Hạ Trí đến khu vực ăn trưa do ban tổ chức chuẩn bị. Nhìn Hạ Trí ăn uống ngon lành, bà không khỏi lo lắng.

“Hạ Trí à, mẹ nghe nói… chiều nay con còn có vòng loại cự ly 1500m, ngày mai lại phải thi bán kết 50m, 100m và 200m. Có áp lực quá không?” Trần Phương Hoa hỏi.

Hạ Trí bật cười: “Mẹ yên tâm đi, 1500m con nhắm mắt cũng vào chung kết được.”

“Cậu tự tin ghê nhỉ.” Lục Trần bưng khay thức ăn đi ngang qua: “Tôi cũng tham gia nội dung 1500m đấy.”

Hạ Trí liếc anh ta một cái. May mà chiều nay anh ta không chung nhóm thi với cậu.

“Vậy chúc anh vào được chung kết nhé.” Hạ Trí cúi đầu tiếp tục ăn thịt bò.

Diệp Lân ngồi bên cạnh thở dài: “Xem ra cự ly 1500m, anh cũng phải dốc hết sức rồi.”

“Lục Trần có thù với em, chứ đâu phải anh. Anh hăng hái cái gì?”

“Nhỡ đâu em sơ suất, không áp đảo được Lục Trần, thì anh phải thay em chứ sao.”

“Đừng ăn nhiều quá, em sợ lát nữa anh nôn ra bể bơi đấy.”

“Vậy em cũng ăn nhiều vào, đừng để lúc thua Lục Trần lại bảo do thiếu một miếng thịt bò.”

Nhìn hai người họ vừa cãi nhau vừa quan tâm lẫn nhau, Trần Phương Hoa không nhịn được cười.

Vòng loại 1500m chiều nay thu hút rất nhiều sự chú ý, vì có sự tham gia của Diệp Lân, Hạ Trí và Lục Trần.

Trên khu vực truyền thông, Nhậm Phi và Tiêu Bân cũng chăm chú theo dõi.

“Không ngờ Diệp Lân cũng tham gia cự ly 1500m? Huấn luyện viên Bạch không sợ thi đấu đường dài sẽ ảnh hưởng đến thể lực của cậu ấy trong vòng bán kết ngày mai sao?”

“Bạch Cảnh Văn là một huấn luyện viên rất cẩn trọng, ông ấy hiểu rõ thể lực của từng thành viên trong đội. Nếu đã sắp xếp như vậy, chắc chắn ông ấy tin tưởng vào khả năng của Hạ Trí và Diệp Lân. Tôi rất mong chờ, vì cự ly 1500m khác hoàn toàn với cự ly ngắn, nó đòi hỏi chiến thuật phân bổ thể lực hợp lý hơn nhiều.”

“Nghe vậy, tôi lại thấy Hạ Trí đáng sợ thật. Nhớ lần trước ở giải đấu thành phố Q không? Màn nước rút của Hạ Trí trong chung kết 1500m, đúng là không giống con người.”

Tiêu Bân nhìn về phía Hạ Trí – cậu mặc đồ thể thao, đeo tai nghe, đang khởi động làm nóng cơ thể. Không biết lần này, cậu sẽ mang đến điều bất ngờ gì nữa đây.

Vòng loại đầu tiên chính là lượt bơi của Hạ Trí. Cậu vừa bước ra, khán đài lập tức bùng nổ tiếng reo hò, đặc biệt là tiếng cổ vũ của các nữ sinh.

Tiêu Đình kéo tay Trần Phương Hoa: “Bà nhìn kìa! Thằng bé được yêu thích quá trời, tai tôi sắp điếc đến nơi rồi.”

Hạ Trí dường như không nghe thấy gì, chỉ nghiêng đầu liếc nhìn Diệp Lân.

Diệp Lân khẽ mỉm cười.

Hạ Trí vẫn giữ trạng thái thư giãn, nhưng ngay khi đặt chân lên bục xuất phát, toàn bộ cơ thể cậu lập tức căng lên như một sợi dây cung được kéo căng hết mức, sẵn sàng lao đi xé toang mặt nước.

Không chỉ các nữ sinh cuồng nhiệt, mà ngay cả các tuyển thủ không thi đấu cũng dừng lại để theo dõi.

Đội trưởng Giang Nghị của đại học Nam Thành nhìn Hạ Trí dưới nước, không khỏi cảm thán: “So với một năm trước, tên nhóc này tiến bộ rõ rệt. Nhìn cậu ta, tôi lại có cảm giác sóng sau xô sóng trước, sóng trước chết trên bãi cát.”

Thẩm Dao cũng nhìn theo Hạ Trí, chậm rãi nói: “Năm sau tôi cũng sẽ tham gia cự ly 1500m.”

Huấn luyện viên Chu nghe vậy thì cười tươi: “Được đấy. Lần này về chúng ta bắt đầu luyện tập.”

Khi còn 50m cuối cùng, toàn bộ khán đài như nín thở chờ đợi. Chỉ thấy bọt nước bắn lên dữ dội, Hạ Trí lao đi như một cơn bão, bỏ xa toàn bộ đối thủ phía sau. Cảnh tượng khiến khán giả sững sờ. Nếu không phải vì quy định giữ trật tự trong thi đấu, có lẽ tiếng hét của các nữ sinh đã làm vỡ tung trần nhà bể bơi.

Ngay cả khi ngồi trên khán đài, người ta vẫn có thể nghe thấy tiếng nước vỗ mạnh mẽ.

Kết quả của Hạ Trí không cần phải bàn cãi. Với nội dung 1500m chỉ có vòng loại và chung kết, suất vào chung kết của cậu đã được đảm bảo.

Khi Hạ Trí vuốt tóc, bước lên bờ, khán đài lại vang lên từng đợt hét lớn đầy phấn khích.

Trần Phương Hoa ngây người thốt lên: “Con trai tôi đẹp trai quá…”

Tiêu Đình thở dài bất lực: “Giờ bà mới nhận ra à?”

Vòng loại thứ hai, đến lượt Diệp Lân.

Trước khi bước ra thi đấu, Hạ Trí ôm nhẹ Diệp Lân một cái.

“Hẹn gặp ở chung kết.”

Chàng trai vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, nhưng sau khi đi xa, cậu lại chống vào tường, nhảy lò cò một chân để đẩy nước ra khỏi tai.

Lần này, Diệp Lân không thể hiện sự trưởng thành và ổn định như lần so tài với Thẩm Dao nữa. Khi còn 50m cuối cùng, Nhậm Phi chăm chú dõi theo anh, Lục Trần chuẩn bị thi đấu ở lượt tiếp theo cũng dừng khởi động, tháo tai nghe ra và nhìn sang.

Một khi Diệp Lân bùng nổ, khí thế mạnh mẽ, sức bật không hề thua kém vòng loại 50m.

Ngồi trên khán đài cao, Diệp Thận phấn khích đến mức nắm chặt tay hét lớn: “Giữ vững! Giữ vững! Đúng rồi!”

Khi Diệp Lân chạm đích, tiếng reo hò từ khán giả vang lên không thua kém gì khi Hạ Trí thi đấu.

“Cậu nhóc này lợi hại thật!”

Bên cạnh Diệp Thận có một người đàn ông trông giống giáo viên. Nghe ông ấy nói vậy, Diệp Thận càng thêm tự hào.

“Con trai tôi đấy!”

“Ồ! Là con trai anh à! Nuôi dạy tốt thật đấy! Chắc anh phải kèm cặp luyện tập suốt nhỉ! Con trai tôi cũng tập bơi, nhưng là bơi ếch. Từ tiểu học đến đại học, ngày nào tôi cũng theo dõi!”

“Không phải tôi nuôi dạy tốt, mà là con trai tôi… nó tự giác, chăm chỉ…”

Nhắc đến chuyện này, cảm giác áy náy trong lòng Diệp Thận càng trào dâng.

“Hạ Trí nói không sai… Thành tựu hôm nay của Diệp Lân là do chính nó nỗ lực đạt được.”

Thành tích vòng loại 1500m của Diệp Lân còn nhanh hơn Hạ Trí nửa giây, tiến vào chung kết.

Lục Trần thi đấu ở lượt ba, vừa bước ra sân đã khiến cả khán đài bùng nổ trong tiếng hò reo.

Trên khán đài, Sầm Khanh Miễn lắc đầu: “Con gái dễ thay lòng thật đó? Hạ Trí xuất hiện, họ la hét. Anh Lân xuất hiện, họ cũng la hét. Lục Trần xuất hiện, bọn họ cũng hét?”

“Tại vì giải đấu năm nay có quá nhiều anh chàng đẹp trai trong làng bơi lội. Trên diễn đàn còn có cả bài tổng hợp những hot boy bơi lội nữa cơ!” Phan Phân Phân nói.

“Gì cơ? Còn có cả cái đó à?” Sầm Khanh Miễn ngạc nhiên: “Vậy ai đứng hạng nhất? Đừng nói là Lục Trần nhé!”

“Lục Trần xếp thứ hai. Hạng nhất là anh Lân!” Phan Phân Phân trả lời.

Lúc này, Diệp Lân đang khoác khăn tắm đi về phía Hạ Trí. Khi anh tháo mũ bơi ra và nở nụ cười, tiếng hét từ khán đài lại vang lên lần nữa.

Sầm Khanh Miễn vươn cổ nhìn, chợt hiểu ra lý do Diệp Lân đứng hạng nhất—nụ cười của anh thực sự quá quyến rũ.

Bơi 1500m tiêu hao thể lực không phải chuyện đùa. Ngay khi chạm vào người Hạ Trí, Diệp Lân liền dựa cả cơ thể lên cậu.

“Đứng thẳng lên ngay cho em!”

“Không đấy.”

“Nặng quá… em cũng vừa bơi 1500m đấy nhé?”

“Anh muốn ôm em. 1500m giống như anh vừa bơi qua cả thế giới để gặp em vậy.”

Nghe nhịp thở vẫn chưa ổn định của Diệp Lân, lòng Hạ Trí cũng trở nên mềm mại. Cậu ôm lấy Diệp Lân, cho đến khi ánh mắt vô tình lướt qua Lục Trần đang bước lên bục xuất phát.

Ánh mắt của Lục Trần lướt qua bọn họ, nhìn thấy cảnh hai người ôm nhau, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Hạ Trí bật cười, vỗ nhẹ lưng Diệp Lân: “Được rồi, đủ rồi đấy.”

“Anh thích nhìn Lục Trần tức giận mà.” Diệp Lân khẽ nói.

Hạ Trí vỗ lưng anh: “Diệp Lân bé bỏng của em, anh nặng lắm, tự đứng lên đi.”

Diệp Lân cố tình cọ mặt vào má Hạ Trí: “Nhưng anh chỉ thích Hạ Trí bé bỏng thôi.”

Bức ảnh hai người ôm nhau bị chụp lại. Dù chụp từ xa và hơi mờ, nhưng khi đăng lên diễn đàn, nó vẫn khiến cộng đồng mạng bùng nổ.

Bảng xếp hạng hot boy bơi lội của diễn đàn nhanh chóng thay đổi, số phiếu của Hạ Trí vượt qua Lục Trần, vươn lên vị trí thứ hai.

Sầm Khanh Miễn nghĩ, nếu đăng tấm ảnh Hạ Trí và Diệp Lân nằm trên giường chơi game cùng nhau, chắc diễn đàn sẽ nổ tung mất.

Lục Trần kìm nén cảm xúc, bước vào phần thi 1500m với quyết tâm sắt đá. Trong suốt đường đua, anh ta như nắm trọn sự chú ý của cả khán đài. Đến 25m cuối cùng, sức bứt phá mạnh mẽ khiến Hạ Trí không khỏi kinh ngạc.

“Mạnh thế…”

Diệp Lân mỉm cười: “Em thấy cậu ta mạnh, là vì em chưa tự nhìn thấy cảnh em bứt tốc thôi.”

“Anh ta có sức bền tốt.”

“Không sao, càng dốc sức bây giờ càng tốt.”

“Hả?”

“Ngày mai còn vòng bán kết mà.”

“Nói cứ như anh không dốc hết sức vậy. Vòng bán kết ngày mai anh có thể kiếm được bao nhiêu lợi thế chứ?” Hạ Trí bật cười.

Lục Trần chạm đích, thành tích còn nhanh hơn Diệp Lân, lập tức vươn lên vị trí dẫn đầu vòng loại 1500m.

“Cuộc thi năm nay thật đáng xem!” Nhậm Phi trên khán đài truyền thông mỉm cười nói.

“Đúng vậy, cự ly 50m, 100m và 200m có những tuyển thủ trình độ cao như Diệp Lân, Hạ Trí, Lục Trần, Hà Kính Phong và Thẩm Dao. Cuộc tranh tài ở cự ly 1500m cũng đầy kịch tính. Thật sự đáng mong đợi!” Tiêu Bân cầm máy ảnh trên tay, không nỡ đặt xuống.

Sau vòng loại cự ly 1500m, các cuộc thi trong ngày cũng kết thúc. Các vận động viên đi thay đồ, huấn luyện viên lo sắp xếp lịch thi đấu cho ngày hôm sau, còn khán giả luyến tiếc rời khỏi sân.

Diệp Thận đi phía trước, Lữ Yến theo sát phía sau. Bà ta có chút lo lắng, vì màn trình diễn của Lục Trần ở cự ly 1500m quá xuất sắc, vượt mặt cả Diệp Lân ngay trước mắt Diệp Thận.

Nhưng tâm trạng của Diệp Thận lại rất tốt, ông ta mỉm cười nói: “Bạn học của Diệp Lân đúng là hiểu rõ thằng bé hơn, nói rằng dù ở trong nước, Diệp Lân vẫn có thể thi đấu rất tốt. Anh còn nhớ hồi nhỏ, mỗi lần xem Diệp Lân thi đấu đều cảm thấy rất tự hào… Nhưng sau này bận quá, hơn nữa vì ly hôn với mẹ nó nên không biết phải đối mặt với nó thế nào, nên cũng không xem thi đấu nữa. Không ngờ thằng bé ngày càng xuất sắc…”

Bỗng nhiên, Diệp Thận dừng bước, vì ông ta nhìn thấy Điền Nhụy, mẹ của Diệp Lân.

“Ông… sao ông lại đến đây?” Điền Nhụy cũng sững sờ khi nhìn thấy Diệp Thận.

“Trận đấu của Diệp Lân… Tôi ở lại xem…”

Họ đã rất lâu không nói chuyện với nhau, giờ gặp lại không biết phải nói gì.

“Tôi… tôi cũng đến xem nó thi đấu.” Điền Nhụy mỉm cười: “Sợ nó biết tôi đến sẽ phân tâm, nên không dám nói với nó.”

“Tôi cũng vậy, sợ nó biết tôi đến xem sẽ bị áp lực… Con trai lớn thế này rồi, muốn cổ vũ nó mà không biết nói sao cho phải.”

Lữ Yến vô thức siết chặt tay Diệp Thận. Điền Nhụy để ý nhưng chỉ mỉm cười nhẹ: “Lúc đầu tôi định dẫn con bé theo, nhưng nó còn nhỏ quá, sợ không hiểu gì rồi quấy khóc, nên không đưa đi cùng.”

“Ừm…” Diệp Thận nhìn thấy hộp đồ ăn trong tay bà ấy thì hỏi: “Cái này là cho Diệp Lân à?”

“Đúng vậy, hồi nhỏ Diệp Lân thích ăn món này lắm. Dù nó đã lớn không còn là trẻ con nữa, nhưng tôi vẫn muốn làm chút gì đó cho nó. Nhưng sau khi làm xong, lại không biết đưa cho nó bằng cách nào… Vì chỉ cần nó thấy, nó sẽ biết là tôi đã đến.”

Diệp Thận bỗng nhiên bật cười: “Chúng ta đúng là những bậc ba mẹ vô dụng. Phụ huynh khác đến xem con thi đấu, chỉ mong con biết. Còn chúng ta đến xem con lại lén lút, sợ nó nhìn thấy sẽ bị ảnh hưởng tâm trạng.”

“Đúng vậy…”

“À! Tôi có cách rồi! Đợi một chút!”

Diệp Thận gọi điện thoại, rồi đứng chờ ở lối ra. Không lâu sau, một chàng trai mặc áo khoác thể thao chạy ra.

Cậu nhìn xung quanh, Diệp Thận lập tức vẫy tay: “Hạ Trí! Bên này! Bên này!”

Hạ Trí chạy đến, thoáng bất ngờ khi thấy Diệp Thận và Điền Nhụy đứng chung.

“Chào chú, chào cô ạ.”

“Ừm, mẹ của Diệp Lân làm ít đồ ăn cho thằng bé, cháu xem… có thể mang cho nó giúp cô chú được không? Nhưng đừng nói là do cô chú gửi, sợ nó biết… sẽ… ảnh hưởng đến tâm lý thi đấu.”

Hạ Trí nhận lấy hộp đồ ăn: “Vâng, cháu sẽ đưa cho anh ấy. Thực ra hai người không cần lo lắng như vậy đâu. Nếu Diệp Lân biết hai người đã đến, chắc chắn anh ấy sẽ rất vui.”

Diệp Thận cảm ơn Hạ Trí một lần nữa. Nhìn cậu quay lưng rời đi, ông ta cảm thán: “Cũng may bên cạnh Diệp Lân có những người bạn tốt thế này…”

“Đúng vậy. Tôi cũng nhờ email của Hạ Trí mới đến đây đó.” Điền Nhụy nói.

“Hạ Trí gửi email cho bà à?” Diệp Thận có phần bất ngờ.

“Ừm, trong email, Hạ Trí nói rằng cậu ấy vẫn nhớ lần đầu tiên xem Diệp Lân thi đấu, khi Diệp Lân giành chức vô địch đã đeo huy chương lên cổ tôi. Một trường học tốt, một huấn luyện viên giỏi, điều kiện vật chất tốt nhất… cũng không bằng niềm vui khi ba mẹ tận mắt nhìn thấy con mình về đích. Điều Hạ Trí còn nhớ, vậy mà tôi lại quên mất. Thế nên tôi mới mua vé máy bay đến đây.” Điền Nhụy cười nói.

“Bà ở khách sạn nào? Tôi đưa bà về. Ngày mai chúng ta cùng đi xem con trai thi đấu.” Diệp Thận nói.

“Là đi xem bọn trẻ thi đấu.” Điền Nhụy liếc nhìn Lữ Yến bên cạnh Diệp Thận, ngầm nhắc ông ta đừng quên cảm xúc của Lữ Yến.

“Đúng, cùng đi xem bọn trẻ thi đấu.”

Hạ Trí cầm hộp đồ ăn quay lại xe buýt của đội tuyển.

Bình Luận (0)
Comment