Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 126


: Hồ hoa sen đầu người

Hóa ra người cháu gái mà ông lão này tìm mấy ngày này, lại là Trương Hiểu Đào.

Vài ngày phía trước lúc học giải phẫu, tuy rằng ông cụ này là người tôi mổ. Nhưng Trương Hiểu Đào cũng ở đó mà, sao ông cụ kia lại không biết cho được? Ông cụ này bỗng như một ông già háo sắc, vươn bàn tay đầy vết chai, vuốt ve sườn mặt của Trương Hiểu Đào. Đôi môi tím tái quỷ dị, kéo dài phải đến tận mang tai.

Cũng không biết có phải nhìn thấy ông nội thì rất kích động hay không, Trương Hiểu Đào bị sờ đến nỗi cả người run rẩy, đặt mông ngồi bệt xuống ghế. Cái loại ghế dựa này là ghế gấp, lúc không ai ngồi, thì nó sẽ tự khép lại.

Lần này, động tĩnh phát ra cũng không nhỏ. Giảng viên trên bục giảng là một trong những giảng viên gạo cội của chúng tôi, đầu hơi hói, kính viễn thị trên gương mặt thầy còn dày hơn cả đít chai. Ông ấy cũng bị hoảng sợ, gương mặt nhanh chóng tái nhợt, sau lại phát hiện, thì ra là tiếng động do một bạn học ngã gây ra.

Vì thế ông ấy ra vẻ bình tĩnh, đỡ lấy kính mắt, nhìn qua bên đó: "Bạn học ngồi cuối cùng sao lại thế này? Chỉ có ngồi xuống ghế mà cũng ngã được? Ai qua đỡ bạn ấy lên đi? Sinh viên như các cô các cậu, tương lai sẽ giúp đỡ công an phá án, vậy mà không chịu cẩn trọng chút nào hết vậy."

Trương Hiểu Đào được một nữ sinh viên khác đỡ lấy đứng dậy, cô ấy mềm nhũn như bùn vậy, đến nỗi đứng lên cũng không nổi. Thử đứng vài lần, Trương Hiểu Đào mới cắn răng bám vào bàn mà đứng lên.

Mới vừa đứng lên, cô ấy lại nhìn thấy ông già nhăn nheo kia, gương mặt tái nhợt mà kì dị. Trương Hiểu Đào bị dọa đến nỗi mặt xanh lét, tay nắm chặt sách giáo khoa trên bàn, chạy vội ra ngoài như sắp chết đến nơi.

"Tránh khỏi mùng một, cũng tránh không khỏi mười lăm. Cháu gái yêu dấu của ông, còn muốn chạy!" Ông già quỷ quái kia vậy mà không hề đuổi theo, bình tĩnh ngồi vào vị trí vừa rồi của Trương Hiểu Đào, sau đó quay đầu lạnh lẽo nhìn tôi và Tống Tâm: "Các cô nói, có đúng hay không?"


Dường như ngay từ đầu ông cụ này đã biết, tôi và Tống Tâm có thể thấy được ông ta, cũng không quan tâm đến hành động giả vờ lờ đi của chúng tôi. Vị giáo sư dạy môn học này vốn rất nghiêm minh, tôi và Tống Tâm cũng không ngốc để trả lời câu nói của ông cụ này. Nếu người khác mà nhìn cảnh hai chúng tôi đáp lại nó thì thành ra chúng tôi đang nói chuyện với không khí.

Ông cụ thấy không ai phản ứng lại ông ta, cũng cảm thấy không thú vị, cúi đầu tiếp tục nhả khói thuốc, than thở nói: "Thanh niên thế hệ này thật sự là chẳng có lòng tốt gì cả, người già một đống tuổi như tôi, nhiều người như vậy cũng không giúp tôi tìm cháu gái. Xem ra người luôn cần phải dựa vào chính mình, các người không giúp tôi tìm cháu gái, chỉ đành dựa vào sức mình đi tìm."

Người cái quỷ ấy! Đến bây giờ ông ta cũng không tự nhận thức mình là một con quỷ, cuối cùng cũng phải quay về U Đô.

Tôi vừa nghe giảng vừa suy nghĩ miên man, trong đầu nghĩ chuyện vừa rồi, cùng đem những hình ảnh lúc nãy xâu chuỗi lại một lần, đột nhiên hiểu ra, cháu gái của ông cụ này căn bản không phải Trương Hiểu Đào! Cứ theo lời của ông ta nói, là Trương Hiểu Đào đang giấu cháu gái của ông cụ này.

Không đúng... Không đúng!

Lá gan của Trương Hiểu Đào rất bé, nếu giấu một người sống, thì chính là tội bắt cóc. Trương Hiểu Đào tự lực về kinh tế để trang trải cuộc sống hàng ngày, ngay cả mình còn sống không nổi, càng đừng nói đến chuyện nuôi thêm một người nữa.

Ngược lại là mấy ngày nay, dương khí của Trương Hiểu Đào giống như bị thứ gì đó không sạch sẽ hút khô rồi, vốn cơ thể đã rất gầy yếu nhìn như sút thêm năm cần. Cả người khí huyết không đủ, máu huyết tán loạn. Trong lòng tôi không khỏi nghi ngờ, người cháu gái ông cụ này tìm rốt cuộc... Rốt cuộc là người hay quỷ?

Tôi và Tống Tâm đồng thời nhìn thoáng qua đối phương, cũng không dám nói ra miệng, đồng thời dùng khẩu hình miệng biểu đạt một từ: nuôi quỷ!

Hóa ra ngay cả Tống Tâm cũng cảm thấy được, Trương Hiểu Đào có thể là đang nuôi quỷ. Với người bình thường, điều này xem như tối kỵ, nếu nuôi quỷ mà không tốt thì sẽ bị phản phê. Tùy vào sự may mắn của người nuôi, rất rủi ro. Hay nói cách khác, có thể Trương Hiểu Đào trở nên như vậy, là vì tiểu quỷ lòng tham không đủ, lật ngược thế cờ hút sạch máu huyết của chủ nhân.

Nhưng ngôi sao và doanh nhân đều rất thích nuôi dưỡng tiểu quỷ, bởi vì tiểu quỷ tồn tại, có thể cho con người tài phú và địa vị mà không cần phải tốn chút sức nào. Nhưng sử dụng quỷ để phát tài, thì tiền đó là tiền của phi nghĩa, muốn có bao nhiêu thì phải trả giá gấp bội.


Dù vậy, ngôi sao và doanh nhân đều bí quá hoá liều, nhưng dù sao cũng được những thầy tướng số chuyên nghiệp chỉ dẫn nên nuôi quỷ như thế nào. Như vậy có thể giúp người nuôi tránh bị âm khí trên người quỷ tổn thương, và cũng không dễ dàng bị tiểu quỷ phản phệ.

Trương Hiểu Đào tự mình nuôi tiểu quỷ, cũng không ai dạy cô ấy phương pháp, thật sự rất nguy hiểm. Nhưng mà, trong số các thầy tướng số, cơ hồ mỗi người đều thích nuôi tiểu quỷ. Bên cạnh có tiểu quỷ mới làm việc thật tốt, trong tay không có tiểu quỷ thì cũng không thể không biết xấu hổ nói mình là một thầy tướng số. Nhưng mà ông nội của Tống Tâm lại không hề nuôi tiểu quỷ, ông cụ cảm thấy chuyện nuôi tiểu quỷ là trái với ý trời, sau này sẽ bị báo ứng. Nhưng trong tay ông cụ có một con chim bói cá tên là "Tú nhãn nhi", còn có một con sáo thối tha tự xưng là "Thái Bạch đại nhân".

Hai con chim kia, một con có thể bói toán, cho tới nay chưa bao giờ phạm phải sai lầm nào. Một con thì tính tình có chút khó chịu, ăn đều là những món ngon thượng đẳng, thích uống rượu, đặc biệt là nữ nhi hồng và ba hoa khoác lác, tự xưng là sao Thái Bạch chuyển thế, nghe nói là trên thông thiên văn dưới tường địa lí. Nhưng tôi lại cảm thấy rằng, có hai con chim này giúp đỡ còn tốt hơn việc nuôi một con quỷ.

Kiên trì ở cùng cụ ông này cho đến khi kết thúc môn học, thì đã là giữa trưa hơn mười một giờ. Tất cả mọi người vội vàng đi tới căn tin ăn cơm, đồ ăn được yêu thích, rất nhanh sẽ bị những sinh viên tới trước cướp sạch. Tôi và Tống Tâm còn phải đi tới khách sạn trả phòng, dọn hành lý đi tới kí túc xá mới.

Bởi vì Trương Hiểu Đào là bạn cùng phòng mới của tôi và Tống Tâm, tôi và Tống Tâm còn thương lượng, đợi khi về tới ký túc xá nhất định phải hỏi Trương Hiểu Đào. Nếu cô ấy thật sự nuôi tiểu quỷ, thì sẽ khuyên cô ấy thả con quỷ ấy ra, để cho con quỷ ấy và ông cụ kia nhận nhau, để tránh quỷ kia lại ở trường học của chúng tôi không chịu đi.

Về chuyện khác, thời gian Trương Hiểu Đào nuôi tiểu quỷ có chút ngắn, ảnh hưởng trên cơ thể có thể từ từ khôi phục.

Đợi khi về kí túc xá mới, mới phát hiện Trương Hiểu Đào không trong phòng ngủ. Phòng ngủ rống trơn, lại treo mấy cái gương, ở cửa còn có mấy cái gương soi toàn thân, làm cho người ta vừa bước vào là cảm thấy không thoải mái.

Tuy rằng tôi không hiểu phong thuỷ, nhưng vẫn biết gương không thể để lung tung như vậy được. Chắc hẳn gương trong phòng được sắp xếp theo phong thủy nào đó, làm cho người khác vừa tiến vào, liền cảm thấy được khó chịu muốn chết. Nếu ở trong căn phòng thế này lâu dài, chắc chắn rất có hại cho cơ thể.

"Gương này được sắp xếp theo trận tụ âm, không biết... Không biết Trương Hiểu Đào đang làm cái trò gì." Tống Tâm rất quen thuộc với nhiều trận pháp, liếc mắt một cái liền nhìn thấy được huyền cơ ẩn dấu trong những cái gương này.


Cô ấy vừa bỏ đồ trong tay mình ra, thuận tay đã úp một cái gương trong đó xuống. Cái loại không khí áp lực kia giống như tấm gương bị úp lại, biến mất không thấy. Đồ đạc của tôi vốn ít, rất nhanh đã sắp xếp xong, tôi qua bên kia giúp Tống Tâm sắp xếp.

Tôi và Tống Tâm thương lượng, Trương Hiểu Đào đại khái là bị dọa sợ, tạm thời vẫn chưa quay về phòng ngủ. Nhưng kiểu gì buổi tối cô ấy cũng ở lại đây, cho nên chờ buổi tối chúng tôi thu gom Thiên Hồn xong, sau khi trở về từ bệnh viện, là có thể hỏi chuyện Trương Hiểu Đào.

Tống Tâm cũng biết suy nghĩ này của tôi, nhưng mà buổi chiều không có tiết, nên cô ấy ở trong phòng ngủ một giấc. Hai người chúng tôi sắp xếp đồ đạc xong, đều đã mệt muốn đứt hơi, nằm bẹp ở trên giường.

Gần đây tôi không biết là làm sao, chỉ cần nhắm mắt lại, là lại mơ về cảnh mình đang bơi trong hồ sen. Hơn nữa hôm nay trên mặt hồ lại có rất nhiều đầu người, những cái đầu người đó đã bị rời khỏi cổ, đều lộ ra xương trắng và mạch máu rất đáng sợ. Tôi biết đó chỉ là mơ, cho nên vào lúc sợ hãi nhất, tôi thúc giục bản thân mình tỉnh lại.

Nhưng lúc này tôi muốn tỉnh lại không dễ dàng như vậy, mới vừa cảm giác mình sắp tỉnh táo lại, mở to mắt lại nhìn thấy mình đang trong bể bơi, có thể nhìn thấy rất nhiều hoa sen và lá sen, còn dưới đáy bằng gạch men sứ của hồ nước là vô số quan tài, cùng với những hài cốt đã thối rữa.

Cứ tỉnh lại lại cảm thấy mình đang ở trong mộng, giấc mộng này cứ lặp lại gây sức ép cho tôi hơn ba mươi lần.

Tôi cảm thấy mình mệt sắp chết rồi, cả người như xác chết trôi, nổi lềnh bềnh trên mặt hồ. Chờ đến khi người tôi lại như chìm xuống, rơi vào một giác mộng nữa.

Trong giây lát, cảm giác như cơ thể lọt vào vực sâu, tôi mở to mắt, vậy mà lần này thật sự tỉnh lại. Bên ngoài mặt trời đã ngả về tây, đã là chạng vạng.

Phòng ngủ hơi mờ tối, nhất là giường của tôi, tối thui, giữa mơ hồ hình như tôi thấy được một bóng dáng cao lớn của một người đàn ông. Người đó đối mặt với tôi, vẫn đứng ở đầu giường nhìn tôi.

Tôi muốn đứng lên, lại phát hiện dường như mình bị đóng đinh lên giường, cơ thể không thể động đậy nổi.

Hình bóng kia chậm rãi tới gần, để ánh tịch dương đỏ như máu ngoài cửa sổ chiếu lên mặt, tuấn tú bất phàm. Gương mặt anh được ánh sáng đỏ xinh đẹp vây lấy, bên môi mang theo ý cười dụ hoặc mà dịu dàng.


Là Lăng Vũ Dương.

Lăng Vũ Dương hạ mắt nhìn tôi, hôn lên trán của tôi.

Tôi đã có thể động đậy được, theo bản năng ôm lấy cổ anh, hỏi anh: "Em... sao em lại mơ nhiều như thế, em mệt sắp chết rồi, anh tới cứu em phải không?"

Phút chốc, khuôn mặt anh lại biến thành gương mặt quyến rũ và âm u của Ác Nguyệt.

Chuyện này làm tôi sững sờ, cả người toát mồ hôi lạnh, cơ thể lại tiếp tục cứng ngắc không thể động đậy khó hiểu. Đây chắc chắn là bóng đè, chỉ sợ tôi vẫn đang ở trong mộng.

Ác Nguyệt đưa tay vuốt ve sườn mặt của tôi, ánh mắt hẹp dài nheo lại, cười có chút yêu mị: "Muốn Lăng Vũ Dương? Anh ta đã chết, giờ đã ở U Đô! Thật sự là không biết tự lượng sức mình, đèn mệnh trong cơ thể đã bị diệt, còn dám đi U Đô chịu chết..."

Sẽ không! Lăng Vũ Dương sẽ không chết.

Nước mắt theo khóe mắt của tôi chảy xuống, dừng lại trên gối đầu, gương mặt áp xuống chiếc gối ướt nhẹp lạnh như băng. Xúc cảm lạnh lẽo, làm lòng tôi càng thêm khổ sở.

Anh ta đỡ lấy gương mặt tôi, một tay đặt ở trên vai của tôi: "Nhìn anh đi, lúc trước anh kêu em đi theo anh. Em vẫn lựa chọn Lăng Vũ Dương, hiện tại có phải đã hối hận rồi đúng không?"

- ---------------------------

Bình Luận (0)
Comment