Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 192


Tam Thiếu!
Ô, phải không?
Chuyện gì đang xảy ra vậy.

Tôi muốn rửa mặt, thằng nhóc này cũng không cho phép sao.

Trong lòng tôi cảm thấy khó hiểu, còn chưa kịp nổi giận, đã bị bàn tay trắng nõn của cậu ta khống chế một bàn tay đang muốn vã nước lên mặt: “Trong khoảng thời gian này cô cũng không thể rửa mặt, hiểu không? Nếu không nó sẽ rất nguy hiểm.”
“Chờ đã … Tại sao?” Tôi hỏi cậu ta.

Ngón tay của bàn tay khác cậu ta đặt trên trán của tôi, nhưng lại biểu hiện ra một khuôn mặt ấm áp mà bất lực: “Bởi vì điều này… đây là máu của Thái Bạch Đại Nhân cho cô, có thể giữ cho cô trong ba ngày được bình an.

Nếu cô rửa sạch, chỉ sơ lại bị cẩu khuyển quấn lấy.”
Chờ đã…
Máu của Thái Bạch Đại Nhân sao?
Tôi đột nhiên nhớ tới Thái Bạch đại nhân béo phì, Thái Bạch đại nhân từng đồng ý với Lăng Vũ Dương sẽ bảo vệ tôi.

Chẳng qua loại lời hứa này không có cách nào kiểm chứng, theo lý thì lúc này, Thái Bạch đại nhân nếu không chạy trốn, hẳn là phải ở bên cạnh tôi rồi.

Nhưng hết lần này tới lần khác tôi lại hôn mê bởi vì Lăng Vũ Dương chết, trong lúc nhất thời đã quên chuyện Thái Bạch đại nhân này… Hiện tại, nghe nói Thái Bạch đại nhân dùng máu bôi lên trán tôi, vén rèm tóc lộn xộn tôi cẩn thận nhìn, lượng máu đó thật đúng là không ít.

Một con chim lớn có kích thước bằng bàn tay có thể có bao nhiêu máu?
Trong lòng tôi đột nhiên nhảy loạn lên, tôi luôn cảm thấy mấy ngày nay không gặp Thái Bạch đại nhân, hẳn là có chuyện gì đã xảy ra với nó, đúng không?
Cả người tôi đổ mồ hôi, trong lòng đột nhiên cũng hiểu được, vì sao hai ngày nay tôi không có tiếp tục gặp ác mộng mà tiến vào Quỷ Vực, cũng không bị quỷ khuyển đeo bám.

Kỳ thật, nếu như vậy tôi đã sớm ở trong mộng tiếp tục gặp phải thiếu niên áo trắng kia mà bị hãm hại.


Thì ra là Thái Bạch đại nhân bôi máu lên trán để cứu tôi, điểm này cũng chứng minh thái Bạch Đại nhân ở Quỷ Vực có thân phận địa vị cũng không thấp, nếu không máu của nó làm sao có thể ngăn cản một người tiến vào giấc ngủ mà gặp ác mộng đây?
“Thái Bạch đại nhân đâu? Nó đang ở đâu lúc này?” Cảm xúc của tôi lúc này thay đổi, trở nên kích động, mũi giống như bị nghẹt lại khó chịu, lại cực kỳ muốn biết tình hình hiện tại của Thái Bạch đại nhân ra sao.

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Thái Bạch đại nhân ở trong lòng tôi, liền đã trở thành bạn bè như vậy.

Mà không còn là một con chim, hoặc là thú cưng trong nhà ông nội Tống Tâm nuôi dưỡng nữa.

Nó giống như trong truyền thuyết, là một con chim phi thường, một con chim đã từng ở trong Quỷ Vực giành lấy được sự tồn tại ở hiện thực.

Nam Cung Trường Mặc do dự một chút mới túm lấy một cái khăn trong phòng tắm, giặt qua nước giúp tôi lau mặt một cách nhẹ nhàng, lau sạch vết bẩn nước trên tay tôi, sau đó dịu dàng nói: “Những ngày này, nên nuôi trong lồng chim.”
Thái Bạch đại nhân thích tự do, ngoại trừ bị người ta bắt được, cho tới bây giờ cũng không có thói quen vào lồng chim.

Ngay từ đầu nghe Nam Cung Trường Mặc nói, tôi còn không tin, chờ vào trong thư phòng lầu hai mới nhìn thấy Thái Bạch đại nhân thật sự là bị nhốt trong lồng.

Cái lồng kia vẫn là cái lồng mà Lăng Vũ Dương dùng để nhốt nó, bề ngoài là lồng giam màu đồng kiểu cổ điển, bên dưới móc trên thân lồng còn có hoa văn tinh xảo.

Thái Bạch đại nhân có chút uể oải dựa vào cột đồng, dường như đứng ngủ thiếp đi.

Cánh chim rất nhiều lông, và vị trí trong đầu cánh và cánh được buộc băng trắng.

Khi chúng tôi bước vào, bước chân của chúng tôi dù rất nhẹ, nhưng chúng tôi đã đánh thức Thái Bạch đại nhân.

Từ trong giấc ngủ bị đánh thức, Thái Bạch đại nhân không thoải mái rên rỉ hai tiếng, mệt mỏi nâng mắt nhìn tôi một cái: “Ừm? Tô nha đầu đến thăm ông già tôi sao… Cậu nhóc Nam Cung, ông đây không phải nói cho cậu rồi sao, đừng nói cho Tô nha đầu? Cô ấy sẽ đau lòng, không nên thấy chuyện như vậy.”
“Ông là muốn cứu tôi mới làm tổn thương mình như vậy, phải không? Ông… Ông đã làm gì? Ông không cần trách Nam Cung Trường Mặc, là tôi đã bắt cậu ta dẫn lên thăm ông.” Tôi có chút rối rắm nhìn Thái Bạch đại nhân trong lồng, trước kia miệng nói không ít lời, hiện tại ngoài miệng vẫn không tha cho người khác.


Đã suy yếu thành như vậy, còn trách Nam Cung Trường Mặc đưa tôi tới.

Trong lòng tôi rất rõ ràng, linh hồn trong cơ thể Thái Bạch đại nhân dù lợi hại hơn nữa, nhưng thân thể thế nào cũng chỉ là một con chim bình thường.

Máu trên cơ thể chim đã được xác định bởi kích thước của nó, và lý do cho sự yếu ớt của nó có lẽ là do mất máu quá nhiều.

Bình thường trong nhà giết gà giết vịt, đều sẽ lựa chọn từ cổ mà lấy máu, thả ra nhiều nhất cũng được nửa bát nhỏ.

Bởi vì từ những nơi khác rất khó để có số lượng tương đối lớn, nhưng Thái Bạch có lẽ là chưa muốn chết cho nên mới có thể lấy máu ở nơi đó, khiến cả cánh chim đều bị thương rất nghiêm trọng, không thể không quấn băng.

Cuối cùng nó đã đập được đôi cánh, nhảy vào một cột gỗ trong lồng, lấy lại tinh thần và nói chuyện với tôi: “Tôi đã hứa … Tôi đã hứa với anh ta là tôi sẽ bảo vệ cô rồi, và tôi sẽ không nuốt lời.

Cô… cô đã làm gì? Lần trước cô không phải đã được đưa vào làng Huyền Đăng sao? Hiện tại chỉ cần tiến vào một lần, chỉ một lần nữa trong Ác mộng Quỷ Vực, thì coi như không cứu nổi, cho nên chút máu này không tính là cái gì.”
Tôi nhìn Thái Bạch đại nhân, trong lòng có chút áy náy không nói nên lời.

Có lẽ Thái Bạch đại nhân cũng không dùng vũ lực chém giết để bảo vệ tôi, nhưng loại bảo hộ như vậy, coi như là lấy tính mạng của mình để bảo vệ tôi rồi.

Bàn tay của tôi nắm lấy nan lồng, cắn môi và cố gắng để không túm lấy nó lôi ra.

Nhưng cuối cùng vẫn không chủ động làm điều đó, chỉ thì thầm ý chí của nó: “Tại sao lại nhốt mình trong lồng?”
“Con chim không ở trong lồng, thì sẽ ở đâu?” Thái Bạch đại nhân tự lừa dối bản thân một cách trơn tru.

Tôi bị Thái Bạch đại nhân hỏi ngược lại, biết nó đại khái là có nguyên nhân đặc thù.


Thà mất tự do, dựa vào lồng chim hơn là lựa chọn ra ngoài.

“Đó là… Vết thương đó có đau không?” Tôi vẫn không yên tâm.

Nói thật, Thái Bạch đại nhân hiểu rõ tôi, sau khi biết chân tướng sự tình, trong lòng tôi chính xác bị xúc động.

Nếu như tôi sớm biết, tuyệt đối sẽ không để Thái Bạch đại nhân dùng máu chim cứu chính mình, để đổi lấy tính mạng của tôi.

Thái Bạch đại nhân trước kia là thích khoe khoang nhất, sợ khổ sợ mệt càng sợ liên lụy đến bản thân.

Nếu là trước đây, nó chắc chắn sẽ hét lên, nói rằng nó sẽ sống đau đớn đến chết.

Nhưng lúc này trong mắt nó hơi lóe lên một tia sáng, miệng chim nhẹ nhàng chạm vào một chút, giống như biểu tình mỉm cười của con người: “Không đau.”
“Nhưng tôi nghe nói, chút máu này của ông, chỉ có thể chống đỡ trong ba ngày, ba ngày sau đó thì làm sao bây giờ?” Tôi nghiêm túc nhìn vào Thái Bạch Đại Nhân trong lồng.

Thái Bạch đại nhân ngay từ đầu còn tinh thần mạnh mẽ, chậm rãi hãy có chút uể oải, hoảng hốt trả lời: “Máu của tôi.

Máu còn rất nhiều, Tô nha đầu, cô không cần lo lắng, tôi sẽ cố gắng nghỉ ngơi, thì chính là ngân hàng máu di động của cô đó.”
Đôi mắt không biết tại sao nó ẩm ướt, ngón tay của tôi nắm chặt nan kim loại, nghiến răng từng từ một nói: “Không, tôi không đồng ý, một con chim chỉ có bao nhiêu máu, cứ tiếp tục như vậy ông sẽ chết.”
Thái Bạch đại nhân suy yếu phải ngủ thiếp đi, đầu giống như gà con mổ thóc, cúi đầu gật gật một cái.

Nghe tôi nói như vậy, nó mới ngẩng đầu lên, mơ mơ màng mở mắt ra, nhưng hai mắt lại ánh lên vô cùng sắc bén: “Chết? Thái Bạch đại nhân tôi là Thái Bạch Kim Tinh chuyển thể, là thần tiên, làm sao có thể chết? Cô cũng quá coi thường tôi rồi!”
“Không có cách nào khác sao? Đại La Kim Tiên chuyển thể, cũng không chịu nổi mất nhiều máu từ cơ thể như vậy…” Tôi đã nói bằng một giọng điệu lớn hơn.

Thái Bạch đại nhân đại khái là bị tôi quấn lấy không có biện pháp, oán giận một câu: “Mẹ kiếp, tên nhóc Nam Cung ngươi chính là không đáng tin, đã nói cậu ta không cần nói lung tung, vậy mà nhất định phải nói cho Tô nha đầu.”
Lời này nghe được tôi dở khóc dở cười, Nam Cung Trường Mặc đại khái cũng là để ý thân thể Thái Bạch đại nhân mới có thể mang sự thật nói cho tôi biết, ngược lại là nó ngược lại trách người khác như vậy.

Ông ta lầm bầm một câu, lại chỉ nói với một giọng điệu bất cẩn: “Tô nha đầu, cô không phải lo lắng về tôi một cách mù quáng.


Nếu tôi đã hứa với anh ta để bảo vệ cô rồi, tôi sẽ không nuốt lời của mình.

Nếu cô đau lòng ông già này, không muốn dùng máu của tôi, ngược lại có một biện pháp…”
Nghe Thái Bạch đại nhân nói không dứt nói, tôi hết lòng chú ý gật đầu: “Biện pháp gì, ông nói đi.”
“Cô nên học một chút bản lĩnh của ông già nhà họ Tống kia, đời này ông ta có ba loại học thức tuyệt vời nhất, trí thiên mệnh, phù chú về tay, kỳ môn độn giáp cơ quan thuật.

Ông ta có ba học thuật, để cho đạo thuật tiến bộ, đoán chừng sẽ không có việc gì.” Thái Bạch đại nhân nói, mắt thuận tiện liếc mắt nhìn Nam Cung Trường Mặc: “Nhìn thấy tên nhóc kia kìa? Cô có biết tại sao quỷ khuyển không có ám ảnh cậu ta không?”
Ngũ Gian đó là: góa phụ, góa phu, cô đơn, độc lập và tàn tật.

Ba khuyết là: tiền bạc, cuộc sống và quyền lực.

Đối với người khác mà nói Ngũ Gian Tam Thiếu có thể tương đối thê thảm một chút, nhưng trên người tôi có quá nhiều nợ nần như vậy, có lẽ cũng nên trả lại từng cái một.

Đối với tôi, đây không phải là một sự thay đổi không thể thiếu trong cuộc sống.

Tôi không tin, còn có mệnh cách nào khác tệ hơn so với mệnh cách hiện tại của tôi, còn thảm hơn thế vô cùng.

Tôi không có quyền quyết định, chỉ có một cái mạng thối rữa.

Đại khái còn chưa có tàn phế, nhưng người chồng yêu quý nhất cũng đã chết, có lẽ cũng bị coi là quả phụ.

Ngũ Gian Tam Thiếu, tôi lúc này xem như không sai biệt lắm, cũng không cảm thấy có cái gì đáng sợ nữa.

Tôi lắc đầu: “Ngũ Gian Tam Thiếu đối với tôi mà nói không tính là cái gì, mệnh cách vốn có của tôi còn không bằng Ngũ Gian Tam Thiếu, Ngũ Gian Tam Thiếu này đã sớm chiếm toàn bộ.

Tại sao phải sợ những điều này?”
- ---------------------------

Bình Luận (0)
Comment