Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 210


“Ác Nguyệt, tay… tay của tôi có khỏi hay không không sao cả, tôi cũng chẳng để ý đến điều này.” Khi tôi nói ra những lời này, trái tim giống như bị kim đâm vào.

Tôi học kiến thức chuyên ngành vất vả như vậy, nếu nói thật sự không sao cả thì chắc chắn là lừa người.

Nhưng lời nói ra rồi như bát nước đổ đi, tôi nuốt một ngụm nước bọt, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt tràn đầy yêu khí của Ác Nguyệt.

Phát hiện ra đôi mắt anh ta thực sự giống như một đóa hoa đào nở rộ xinh đẹp, hoa khoe sắc thắm, đẹp đến mê hồn.

Tôi kiễng mũi chân muốn ghé vào tai anh ta thì thầm.

Chân vốn dĩ không có sức lực, làm thế nào cũng không đứng vững được.

Anh ta ôm chặt thân mình tôi, không để tôi ngã sấp xuống, lại chủ động nhẹ nhàng cúi người lắng nghe tôi nói.

Tôi hạ thấp giọng, trong lòng có chút không yên tâm hỏi anh ta: “Cái đó… cái đó, Ác Nguyệt, anh có thể cứu Lưu Vũ Năng được không? Không cần quan tâm tay của tôi.

Cho dù chỉ số thông minh không đủ học điều tra hình sự, về sau cũng vẫn có con đường khác để đi.

Lưu Vũ Năng… anh ta…”
Cái chết của Lưu Vũ Năng quá oan khuất, kỳ thật thực lực của anh ta cũng tương đương với Phương Nhất Trần.

Chỉ là vì không mang theo vũ khí, anh ta tới đây không mang theo vũ khí, có lẽ hoàn toàn là xuất phát từ sự tin tưởng đối với Phương Nhất Trần.

Bọn họ đã từng là anh em.

Nếu như tôi không bảo Tống Tâm đi tìm người đến giúp đỡ, có lẽ Lưu Vũ Năng vốn dĩ sẽ không dính dáng đến chuyện này.

“Có thể!” Ác Nguyệt không đợi tôi nói hết lời, ngón tay đùa giỡn nghịch từng sợi tóc trên đầu tôi giống như đang gảy đàn: “Chỉ cần cô cam tâm tình nguyện cho tôi ba sợi tóc trên đầu cô là được.”
Ba sợi tóc!
Lại là tóc…
Ác Nguyệt muốn tóc của tôi hẳn là sẽ không có chuyện tốt đẹp gì.

Điều này khiến trái tim tôi không khỏi do dự, bất thình lình dùng bàn tay không có chút khí lực nào ra sức đẩy Ác Nguyệt tránh ra.

Bất ngờ là tôi lại dễ dàng thoát khỏi vòng tay khống chế của Ác Nguyệt.

Anh ta cứ như vậy cười tà ác nhìn tôi.


Dường như cố ý thả tôi ra xa anh ta, tựa hồ như đã tính trước kỹ càng, cảm thấy tôi nhất định sẽ đồng ý với anh ta.

Tay tôi nắm lại thành nắm đấm, nói với Tống Tâm: “Tống Tâm, đỡ tớ qua đó đến bên cạnh Lưu Vũ Năng.”
Lúc này đây Tống Tâm hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, dường như cô ấy đã cảm giác được giữa tôi và Ác Nguyệt có chút khác lạ, cô ấy hơi xấu hổ níu vào cánh tay tôi: “Này? Cậu và anh ta đang giận nhau à?”
“Làm gì có chuyện đó… sao mà lại giận dỗi chứ.

Tớ và anh ấy đang rất tốt mà.” Tôi lạnh lùng nở nụ cười, mấy từ cuối cùng nói ra gần như là rít qua kẽ răng.

Không biết Ác Nguyệt dùng quỷ kế gì mà lại chiếm được thân thể của Lăng Vũ Dương, đang âm thầm làm chuyện xấu với tôi.

Giữa tôi và Ác Nguyệt cùng lắm tính là đối thủ một mất một còn, thâm chí còn không phải là bạn bè.

Ở đâu ra mà giận với dỗi?
“Ác Nguyệt, anh… anh nói thật cho tôi biết đi… rốt cuộc anh muốn tóc tôi để làm gì?” Tôi cũng không phải là cứng đầu không chịu nhượng bộ.

Nếu như chỉ cần ba sợi tóc mà có thể đổi lấy mạng sống của Lưu Vũ Năng, thì tôi vẫn được món hời.

Chỉ sợ việc này không hề đơn giản như trong tưởng tượng như vậy.

Ác Nguyệt ôm lấy tôi từ phía sau, ngón tay trắng nõn thon dài mân mê Tam Lăng Đao ở trước mặt tôi.

Chỉ thấy bả đao trong tay anh ta uyển chuyển như đang nhảy múa, ánh sáng sắc lạnh bên trên chói sáng như muốn chọc mù mắt tôi.

Tôi hơi nheo mắt lại, nhìn Tam Lăng Đao kia bỗng cảm thấy hơi hoa mắt.

Chợt nghe thấy giọng nói âm hiểm còn có chút ác độc trong đó của anh ta: “Chuyện cô lấy tóc của thằng nhóc tóc trắng Nam Cung Trường Mặc kia thay mận đổi đào, đừng tưởng là tôi không biết.

Ba sợi tóc kia vốn dĩ là cô thiếu nợ tôi.”
Thiếu nợ anh ta sao?
Tôi có hứa nhất định phải nhét tóc vào trong hình nhân thế mạng, dẫn dụ sự biến thái ghê tởm này ra hay sao?
Vốn dĩ tôi chẳng nợ anh ta cái gì cả.

Hiện tại tôi chỉ nợ Lưu Vũ Năng một sinh mạng mà thôi.

Tôi tình nguyện dùng bất kỳ thứ gì để trao đổi, cho dù là tính mạng của bản thân.

Tôi nắm chặt tay thành quyền, móng tay đâm sâu vào da thịt, bên trong lòng bàn tay dường như bị móng tay sắc nhọn đâm rỉ máu.

Trong lòng tôi vẫn e ngại ba sợi tóc sẽ thực hiện âm mưu quỷ kế của Ác Nguyệt, bị anh ta lợi dụng, rồi sẽ gây liên lụy tới những người xung quanh.


Chất lỏng lạnh lẽo nhớp nháp chảy xuống theo đường cong của lòng bàn tay, lại chậm rãi nhỏ giọt xuống mặt đất.

Nếu như khiến Lưu Vũ Năng vì sự ích kỷ của chính mình mà bỏ mạng, đó chắc chắn không phải là điều mà tôi mong đợi.

Mất đi ba sợi tóc tôi sẽ không chết, nhưng nếu không giao ra ba sợi tóc thì Lưu Vũ Năng sẽ mãi mãi không thể tỉnh lại được.

Bỏ đi, nghe theo anh ta đi.

Cứu Lưu Vũ Năng trước đã.

Suy nghĩ này của tôi vừa mới nghĩ đến đây, lập tức giả bộ như không sao cả, dứt ba sợi tóc trên đầu xuống: “Không phải là ba sợi tóc hay sao? Anh muốn thì lấy đi, nhưng Ác Nguyệt, tôi… cầu xin anh… xin anh… đừng lừa gạt tôi…”
Nói ra câu cuối cùng, giọng điệu tôi có chút khẩn cầu.

Anh ta muốn lừa tôi, đó chỉ là một cái nhấc tay nhẹ nhàng.

Ngay cả tư cách phản đối tôi cũng không có.

Chỉ mong rằng lương tâm của Ác Nguyệt này chưa mất hết, nể tình Lăng Vũ Dương là anh trai anh ta, đừng làm chuyện hãm hại tôi.

“Bé cưng, cô là người mà tôi yêu nhất trong lòng tôi, làm sao tôi có thể lừa dối cô chứ?” Ác Nguyệt kia miệng toàn nói ra lời giả dối mà cũng không hề đỏ mặt chút nào.

Nói xong mấy lời này, đôi mắt âm hiểm như ánh trăng sáng, nhìn thấy ba sợi tóc trong tay tôi, không hiểu sao đột nhiên lại trở nên kích động tham lam bất ngờ, khiến cho người ta không nhịn được phát lạnh trong lòng.

Trên mặt anh ta tràn đầy ý cười, nhận lấy sợi tóc mà tôi đưa cho, hai tròng mắt sáng long lanh như nhìn thấy tiền tài, ánh mắt tràn ngập vẻ tham lam quỷ dị.

Dường như ba sợi tóc kia không phải là tóc của tôi mà là ba sợi tóc làm bằng vàng.

Mắt thấy vẻ mặt tham lam của Ác Nguyệt có vẻ như đã vô cùng bằng lòng, tôi cùng lười không thèm để ý thêm, thấp giọng hỏi Tống Tâm: “Tống Tâm, vừa rồi cậu cầm điện thoại là đi gọi xe cứu thương sao?”
Tôi nghĩ tới lúc nãy bị Ác Nguyệt uy hiếp, Tống Tâm vừa hay đang lén lút gọi điện thoại, không chú ý tới tình huống của tôi, liền nghĩ tới không biết có phải cô ấy đang gọi xe cứu thương không.

Nếu không theo thói quen từ trước tới giờ, nhất định cô ấy đã sớm nhào tới đập Ác Nguyệt rồi.

“Đúng vậy, có lẽ lát nữa là tới đây thôi.” Tống Tâm cầm di động quơ quơ trước mặt tôi, sau đó lại nắm tay tôi hỏi: “Hộp cấp cứu ở đâu vậy, tớ giúp cậu sơ cứu trước đã, máu cậu còn tiếp tục chảy nữa sẽ sốc đấy.”
Tôi có chút tự hỏi một lát rồi dặn dò Tống Tâm nói: “Gọi thêm một cuộc điện thoại gọi xe cứu thương đi.

Tớ có số của bác sĩ tư nhân nhà họ Liên, gọi cho người đó đi.


Bộ dáng bây giờ của Liên Quân Thành… rất không thích hợp rời khỏi biệt thự.”
Nói xong tôi liền đưa điện thoại cho Tống Tâm, bảo cô ấy đi gọi điện thoại cho số này.

Trên cả người tôi thương tích đầy mình, cho nên chỉ có thể sai Tống Tâm giúp mình làm việc, bản thân làm một kẻ ngồi không hưởng thụ ở bên cạnh nhìn ngắm.

Tống Tâm nói chuyện điện thoại xong, vẫn khăng khăng cố chấp muốn xử lý sơ cứu những vết thương trên cơ thể tôi, nhưng vết thương trên mặt của cô ấy còn chưa tự xử lý, bây giờ đã kết thành một vảy máu xấu xí trên mặt, xấu muốn chết đi được.

Thật muốn lấy cái gương cho cô ấy soi trước, xử lý vết thương trên mặt mình trước đi.

Cũng không biết nước bọt từ miệng của con ma trẻ con chảy ra có nguy hại khác gì cho cơ thể con người hay không.

Chuyện tôi muốn làm hiện tại không phải cấp cứu cái gì mà là đi kiểm tra cái thai trong bụng.

Vừa rồi bị Phương Nhất Trần đá mạnh một cước vào bụng, cũng không biết tình huống của Mặc Mặc thế nào.

Tôi chỉ có thể cảm giác được tồn tại của Mặc Mặc không khác lắm.

Giờ phút này cũng không thể hoàn toàn phán đoán được Mặc Mặc có bình an vô sự hay không.

Phương Nhất Trần chết tiệt, oán khí trong lòng tôi nổi lên, rất muốn tóm lấy cổ áo Phương Nhất Trần đập cho anh ta một trận tơi bời.

Người mẹ nào trên đời thấy đứa con của mình chịu thương tổn mà không trừng trị thích đáng kẻ gây ra tội chứ!
Có điều hiện tại tôi lấy khí lực ở đâu để trừng phạt tên Phương Nhất Trần này, chốc lát cảnh sát tới đây, tự nhiên có người xử lý anh ta.

Tôi nói với Tống Tâm: “Tống Tâm, vết thương trên người tớ không nặng, trên lưng có lẽ cũng không vào chỗ hiểm.

Hiện giờ tớ không tiện hành động, cậu… làm chút sơ cứu cho Liên Quân Thành trước đi.”
“Anh ta… hình như sắp không xong rồi? Tớ giúp cậu xem trước đã, anh ta bị thương nghiêm trọng thế này, thuốc trị thương dùng cho anh ta cũng chưa chắc có tác dụng.” Tống Tâm là bạn tốt nhất của tôi, không có chút hảo cảm nào với Liên Quân Thành, đương nhiên là lựa chọn giúp tôi.

Thậm chí còn bởi vì Liên Quân Thành bắt tôi phải quỳ giữ đạo hiếu bảy ngày, ấn tượng của cô ấy với Liên Quân Thành không tốt lắm.

Tôi cũng biết Tống Tâm có thể không quá tình nguyện đi cấp cứu cho Liên Quân Thành, cũng không miễn cưỡng cô ấy.

Chỉ là tôi cũng không biết hộp cấp cứu trong phòng ngủ Liên Quân Thành để ở chỗ nào.

Cũng may, tầm mắt tôi nhìn qua cánh cửa đóng hờ thấy có một bóng dáng quen thuộc, tôi bèn hỏi: “Có phải Mai Hồng đó không?”
Người giúp việc tên Mai Hồng kia cũng không biết đã trốn ở cửa trộm nhìn bao lâu rồi, có lẽ là thật sự muốn giúp chúng tôi, lại sợ phải hy sinh tính mạng, cho nên nghe được động tĩnh nhưng cứ co ro ở bên ngoài không dám tiến vào.

Mai Hồng, tên đầy đủ là Lý Mai Hồng.

Là một trong số các người giúp việc nhà họ Liên không nghỉ việc trốn chạy, dáng dấp mới mười sáu mười bảy tuổi, lúc trước vẫn giúp việc trong phòng bếp.

Hiện tại nghe thấy tôi gọi, tiến vào với bộ dáng bất chấp khó khăn.


Nhìn thấy đầu người trên mặt đất, Lý Mai Hồng hoảng sợ tới mức ngồi bệt vào trong vũng máu: “Mợ… mợ hai tìm tôi có chuyện gì không ạ?”
“Tôi chỉ muốn hỏi cô, trong phòng ngủ của anh Liên có hộp cấp cứu không? Bây giờ tôi cần nó để cấp cứu cho anh Liên, nhưng lại không biết nó để ở chỗ nào.” Tôi biết gần như mỗi phòng của nhà họ Liên đều được chuẩn bị đầy đủ, nhất là hộp cấp cứu có thể bảo vệ tính mạng vào thời khắc mấu chốt, mỗi phòng ngủ nhất định sẽ có.

Hình như Lý Mai Hồng bị dọa sợ vãi tè ra quần, trên mặt đất có một bãi chất lỏng trong suốt.

Tôi lắc đầu, trạng thái chết của Lưu Vũ Năng cũng thật khủng khiếp.

Một cô gái ở độ tuổi này sợ hãi cũng là điều bình thường.

Vừa rồi tôi thực sự không nên gọi cô gái vào trong này, bây giờ cũng không nên bảo cô ấy đi tìm hộp cấp cứu.

Chỉ cần cô ấy có thể đứng dậy đi ra ngoài khỏi căn phòng này, tôi cũng đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện rồi.

Cô gái nhỏ này không hổ là người cần tiền không cần mạng ở lại nhà họ Liên, dưới tình huống như vậy lại có thể đứng dậy với cái quần ướt đẫm, lục tung trong tủ tìm được hộp thuốc.

Trước kia cô ấy cũng chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Liên Quân Thành, nhanh chóng tìm ra hộp thuốc, đặt ở tủ đầu giường.

Cô ấy vô cùng cẩn thận liếc nhìn Liên Quân Thành trên giường: “Vậy cái đó… Cậu Liên không sao chứ?”
Liên Quân Thành hơi nheo mắt lại, tác dụng của thuốc mê dường như vẫn chưa hết, nhưng trong miệng lại chậm rãi bật ra hai chữ: “Không… sao…”
Lý Mai Hồng kia nhìn thấy bộ dáng này của Liên Quân Thành, hai mắt như ngập nước, dường như có thể rơi nước mắt bất kì lúc nào.

Sắc mặt Liên Quân Thành tái nhợt, đôi môi lại càng giống như cánh hoa anh đào trắng.

Trắng đến thuần khiết, nhưng cũng đầy vẻ yếu ớt.

Hai mắt mới nhìn chúng tôi trong chốc lát đã mệt mỏi khép lại, hô hấp vẫn rất đều đặn.

Tống Tâm đã sớm mở hộp cấp cứu ra, xử lý vết thương đang chảy máu sau lưng tôi.

Trên lưng là vết thương do Tam Lăng Đao để lại, cho dù có đưa đến bệnh viện chính quy, nếu như không gặp được bác sĩ có kinh nghiệm, muốn chữa trị cũng vô cùng khó khăn.

Bằng chút y thuật đối phó với tử thi của Tống Tâm chắc chắn là không có tác dụng gì.

Hơn nữa nói thật ra, tuy rằng vết thương trên lưng tôi vẫn chảy máu nhưng tôi vẫn có thể giữ tỉnh táo như trước.

Vết thương không đau như những gì tôi tưởng tượng, chỗ đau thực sự là lòng bàn tay của tôi, bàn tay nối với tim đó, trái tim giống như cũng đau đớn có thể khiến tôi từng giây từng phút toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Bàn tay này nhất định là phế rồi.

Sau này chỉ sợ muốn cầm một thứ đơn giản nhất, cũng có thể không cầm nổi.

Tôi nhìn đôi bàn tay da tróc thịt bong của mình, có chút ngẩn ngơ.

Đột nhiên một bàn tay lạnh lẽo như băng tóm lấy ngón tay trên tay đang bị thương của tôi, chủ nhân của bàn tay đó cất lên một giọng nói âm hiểm lại quyến rũ yêu nghiệt: “Bé yêu, có đau không?”.

Bình Luận (0)
Comment