Với tư cách là một trong số ba người học sinh chuyên ngành xuất sắc, chỉ cần nghe một lần là có thể biết được hơn một nửa cột sống của Cẩu Sát này đã bị người đàn ông mặc quần áo bạc thần thần bí bí này đánh gãy đi rồi.
Cột sống vừa bị đánh gãy đi, cơ hội giãy dụa cũng không có, cả cơ thể Cẩu Sát liền mềm nhũn ngã xuống mặt đất.
Ba cái đầu đã không còn, ba cái cổ thì vẫn đang còn chảy từng giọt máu tươi, nhỏ ra một vũng máu trên mặt đất lát gạch men sứ.
Cơ thể thì từ từ biến thành một đám hắc khí, dần dần biến mất trong không khí.
Ba chiếc đầu chó kinh dị đang vây quanh chúng tôi, bị tôi dùng áo giáp phù chặn lại ở bên ngoài.
Hàm răng dài và năm móng vuốt liên tục muốn xông tới, hàm trăng trong miệng dính đầy xác chết, thậm chí còn bốc ra mùi hôi thối vô cùng kinh tởm.
Nước bọt từ trong miệng theo kẽ răng chảy ra, con mắt lóe lên tia sáng đỏ rực, như hận không thể ăn hết hai người chúng tôi là tôi Liên Quân Thành.
Chiếc áo giáp phù kia rất lợi hại, vậy mà cũng không thể chịu được bộ hàm răng mang theo xác chết liên tục cắn xé.
Tôi nắm thật chắc chiếc áo phù giáp trong lòng bàn tay, toàn thân đều đổ ra mồ hôi, đã có cảm giác không thể tiếp tục duy trì được nữa.
Vào thời điểm lúc này, hết lần này tới lần khác, cuối cùng ba chiếc đầu lâu cũng dừng việc tấn công lại, ở giữa không trung một chút rồi biến thành khí màu đen.
Giống như là cả cơ thể đã chết cho nên ba cái đầu cũng không thể giữ được.
Ngay khi thấy ba cái đầu kia không còn tiếp tục tấn công nữa thì tôi cảm thấy giống như đã trút được gánh nặng, giống như một quả bóng đang căng được xì bớt hơi.
Cuối cùng thì tôi cũng hiểu rõ không giỏi võ thì sẽ phải chịu khổ sở như thế nào rồi.
Nếu như đạo thuật của tôi mạnh hơn nữa thì có lẽ tôi đã không phải cố gắng vô cùng khổ cực như vừa rồi.
Một tôi chống vào eo, toàn bộ cơ thể mệt mỏi như muốn tan rã, trong miệng thở hổn hển ra những luồng khí nhỏ.
Con mắt sáng không tự chủ nhìn về phía hành lang um ám, chính là chỗ của người đàn ông mặc áo bạc, bộ dáng người này giống như đang rất đắc ý, vẫy vẫy tay với chúng tôi, miệng lộ ra một hàm răng sáng bóng.
Đầu bên kia của hành lang rất tối, tôi không thể nhìn rõ được bộ dáng thật sự lúc này của anh ta.
Tôi chỉ cảm thấy trong bóng đêm, hình như trên mặt anh ta được bao phủ bởi một tầng ánh sáng đẹp đẽ nhu nhòa, mơ hồ không thể thấy rõ được.
Chỉ có một hàm răng trắng kia giống như đã thành tinh, lơ lửng ở giữa bầu không khí u ám, lại hoàn chỉnh giống như một khối được xếp những viên kim cương đối diện song song với nhau.
Thủ đoạn này của anh ta cũng thật sự trông rất tàn bạo và kinh dị, Cẩu Sát không hề đề phòng mà lại gần anh ta, vì vậy người đàn ông này đã lợi dụng sự tín nhiệm của của Cẩu Sát để tấn công một phát thật mạnh mẽ vào xương cột sống của Cẩu Sát, mà người đàn ông này đã khiến cho Cẩu Sát bị đánh ngã xuống lần đầu tiên và đồng thời cũng giải cứu nhóm chúng tôi.
Tôi suy nghĩ về thân phận của người đàn ông này xem tại sao anh ta lại có thể xuất hiện kịp thời ở đây để giải cứu cho chúng tôi.
Vừa định đi qua để làm quen với anh ta thì chỉ thấy anh ta hất lên một mái tóc bình thường đen như mực, sau đó lại xoay người sang chỗ khác.
Chúng tôi chậm rãi đi về phía cuối hành lang, tôi nhớ rằng ở phía cuối hành lang chính là ngõ cụt, sẽ không còn đường để đi nữa.
Mái tóc của anh ta phủ lên bộ quần áo màu bạc, nhẹ nhàng bay lên nhẹ nhàng trong không trung.
Ở vị trí phía đuôi tóc, còn có một chiếc đai lưng bằng ngọc, buộc gọn lại phần tóc của anh ta.
Tôi cảm thấy người đàn ông này có vài phần trông rất giống như một thiếu niên trẻ trung mà cũng có vài phần phong độ, lịch lãm của một người đàn ông trưởng thành.
Trên cả quãng đường đi tới, nhìn thì giống như là đang đi đến nhưng cũng như đang giả vờ giống bộ dáng đi đường, và sự thật chính là đang trôi lơ lửng ở giữa không trung.
Tôi nhìn vào đôi giày của anh ta, cũng không có một chút bụi bẩn nào, quả thật giống như một người không nhiễm bụi trần.
Mắt nhìn thấy người đàn ông phong độ nhẹ nhàng này đang bước đi bằng những bước chân xiêu vẹo từ từ chậm rãi đã đi tới góc tường bên trong giống như có thể đi xuyên qua tường.
Anh ta sẽ không phải là thần tiên đấy chứ?
Sau khi câu hỏi này xuất hiện trong đầu, tôi không nhịn được mà lắc đầu.
Tôi bình thường cũng không hề đi bái Phật cúng bái thần tiên hay đốt hương, cho nên làm sao khi mình gặp chuyện mà thần tiên có thể ra tay giúp đỡ tôi được.
“Anh ta là ai vậy?” Liên Quân Thành bị thương nặng, máu chảy ra nhuộm đỏ cả chiếc áo khoác màu xám của anh ấy.
Sắc mặt anh ấy có chút tái nhợt, nhưng vẫn như cũ nhìn vào vị trí mà người đàn ông mặc bộ quần áo màu xám biến mất.
Đến chính bản thân tôi cũng không thể hiểu anh ta là ai, mà cũng không muốn mình phải mất mặt, xấu hổ trước mặt Liên Quân Thành cho nên đã đáp: “Là thần tiên, thần tiên nhìn thấy chúng ta đang gặp phải nguy hiểm cho nên đã cưỡi mây từ xa đến giải cứu cho chúng ta.”
Ở bên cạnh chính là đội trưởng Lý, nhìn thấy chúng tôi giống như hai bệnh nhân tâm thần.
Nhưng mà để giảm bớt xấu hổ trong bầu không khí nên anh ta vẫn cố nói ra một câu: “Vừa rồi… ở cuối hành lang có ai không? Sẽ không phải… không phải lại là… các loại quỷ quái phải không? A di đà phật, tôi nói thật cái này, trước đây tôi thật sự cũng không tin vào mấy thứ này.”
“Không có, tôi cũng thường hay nói đùa với tất cả mọi người thôi, vừa rồi không có bất kỳ chuyện gì xảy ra cả.” Tôi cũng không phải người ngu cho nên làm sao lại không hiểu cảm xúc thông qua biểu lộ trên gương mặt của đội trưởng Lý cho được.
Tôi cũng không nên tiếp tục làm ra những việc giống như giả thần giả quỷ như vậy nữa, để đỡ khiến cho người khác nghĩ mình bị bệnh tâm thần, vì vậy nên tôi dứt khoát phủ nhận.
Cũng may thời điểm vừa rồi đã kịp thời dùng duy ma cật kinh để cứu ba người bọn họ, bản thân đội trưởng Lý cũng có nhận thức, tận mắt nhìn thấy tà khí ở trên bàn tay được thanh lọc cho nên cũng không đến mức coi tôi và Liên Quân Thành thật sự là người bất bình thường.
Vẫn còn cung kính mời tôi và Liên Quân Thành hóa giải tà khí trên người của những đồng nghiệp bị những linh hồn quỷ linh bám lấy.
Các nhân viên cảnh sát được phân vào gian phòng này cũng thật sự quá đáng thương, hôm trước vì không biết bên trong chiếc hộp có vấn đề gì hay không cho nên đã có hơn chục người đã tiếp xúc với nó.
Chẳng qua là ngón tay của họ có chút bầm tím, đã lan rộng ra rất nhiều vị trí, cũng có rất nhiều người đã bị lan ra cổ.
Sau khi tà khí ở trên người bọn họ được thanh lọc thì đều phải cắn răng chịu đựng kiên trì đi sờ vào quỷ linh ở trong chiếc hộp.
Còn có một số cảnh sát nữ liền khóc tại chỗ vì cảm thấy quá sợ hãi, cuối cùng cũng không để cho cô ta phải chạm vào.
Nhưng nếu có xảy ra sự việc gì thì đến lúc đó cũng chỉ có thể cô ta tự sinh tự diệt.
Không còn biện pháp nào cả, tôi cũng không phải là mẹ của cô ta, cô ta không muốn chạm vào thì tôi cũng chỉ có thể ép cô ta chạm vào.
Chỉ có thể nói một người nhát gan cũng thể chỉ có thể tự cầu phúc cho bản thân mà thôi.
Tôi và Liên Quân Thành cùng nhau lái xe trở về, trên đường trở về anh ấy vừa lái xe hỏi tôi rằng có chuyện gì đã xảy ra với Cẩu Sát.
Vì sao mà đột nhiên Cẩu Sát bị tiêu diệt rồi, sau đó ba cái đầu cũng lập tức biến mất.
Có vẻ giống như anh ấy lại đang kiểm tra về kiến thức chuyên môn của tôi và vấn đề này thì tôi cũng không có cách nào để giải thích rõ ràng cho anh ấy được, tôi chỉ biết việc này rất giống với một số thần thoại trong dân gian đó là “quỷ đầu bay” và “quái vật cổ dài”.
Tôi liền lập tức kể cho anh ấy nghe về một câu chuyện về loài quỷ mà hồi nhỏ tôi được ông của Tống Tâm kể cho nghe, Chuyện kể rằng trước kia có một người địa chủ vô cùng keo kiệt chỉ cần phát hiện bất kỳ một người làm công nào lười biếng thì sẽ trừ hết tiền công trong một tháng.
Có một người làm công lần nào lười biếng cũng bị phát hiện cho nên tiền công hàng tháng cũng bị trừ hết sạch.
Vì anh ta là người vẫn còn độc thân cho nên cuộc sống hàng ngày cũng chỉ dựa vào mấy đồng tiền công này, vậy mà tiền công hàng tháng của bản thân nháy mắt đã bị trừ hết cho nên liền chết đói, vì vậy anh ta đã đến tìm địa chủ để xin nhưng người địa chủ này lại không cho, cuối cùng anh ta đã quyết định đi ăn trộm.
Trong quá trình đi ăn trộm, anh ta bị tiểu thiếp của người địa chủ này bắt gặp, cho nên thuận tay đã giết người.
Sau khi sự việc được trình lên quan phủ thì tên người làm công đi giết người đương nhiên sẽ bị xử rất nặng, anh ta bị phán trảm đầu.
Khi người kia sắp bị trảm đầu thì vẫn quả quyết nói: “Nếu như hôm nay tôi bị chém đầu thì các người hãy chờ đến sau khi tôi chết đầu của tôi nhất định sẽ bay tới nhà của các người, cắn đứt toàn bộ đầu của thành viên trong nhà các người.”
Địa chủ dù sao cũng chính là địa chủ, ông ta vốn là người quản lý những người làm công như vậy.
Một đứa làm công lúc sống ông ta còn không sợ, huống chi là lúc chết, cho nên ông ta càng không cảm thấy sợ hãi, sau đó địa chủ bình tĩnh nói: “Tôi không tin vào lời nói của anh, trừ phi sau khi đầu của anh bị chặt xuống mà có thể cắn được một mét trên cột cờ, nếu không thì tôi sẽ không tin.”
Người làm công kia mang theo sự uất ức oán hận chết đi, trong nháy mắt khi bị một đao rơi xuống, đầu của anh ta nhảy dựng lên, lập tức cắn vào một mét cột cờ.
Con mắt trừng lên vô cùng to, chính là một bộ dạng chết không nhắm mắt.
Nhưng mà hết lần này đến lần khác nhà của người địa chủ vẫn không xảy ra bất kỳ sự việc gì.
Lúc ấy ông của Tống Tâm đã nói rằng có thể nguyện vọng cuối cùng trước khi chết của người làm công đó chính là cắn vào cột cờ cho nên về sau coi như nguyện vọng đã đạt được nên đã quên đi chuyện báo thù.
Vì vậy nếu người địa chủ này không nhanh trí thì rất có thể sau này cả nhà của ông ta đều đã đầu lìa khỏi xác.
Đầu của anh ta có thể sẽ biến thành “quỷ đầu bay” chỉ có cái đầu đi tìm người địa chủ để báo thù.
Cũng có rất nhiều người đã chết đi trong các cuộc chiến, dù người đã chết đi nhưng oán hận thì vẫn mãi còn ở đó.
Dưới tình huống cơ thể bị tàn tật thì sẽ không còn ý thức mà chỉ biết gây hại cho mọi người.
Cẩu Sát bị chém bay đầu, nhưng hơn một nửa là số đầu có thể bay được có thể quay trở về nhưng nó lại liên kết với toàn bộ cơ thể cho nên chỉ cần cơ thể không chết thì những chiếc đầu này cũng nhất định sẽ không chết, sẽ tiếp tục chiến đấu.
Vừa nói xong thì chiếc xe đã đi gần tới nhà.
Theo thường lệ thì chúng tôi vẫn thường đi bằng đường vòng trở về, nhưng kỳ lạ là trên đường lại sóng yên biển lặng.
Có vẻ như Cẩu Sát đã hoàn toàn biến mất sau khi bị giết chết bên ngoài nhà xác ở cục công an.
Chuyện này đúng thật là chuyện lạ, tôi còn nghĩ rằng hôm nay khi đi trên đường trở về sẽ gặp rất nhiều những loại súc sinh như vậy quấy nhiễu.
“Không nghĩ tới em lại là người có vốn hiểu biết sâu rộng như vậy, lúc đầu anh còn nghĩ em chỉ là một người biết chút ít về âm dương mà thôi.
Hiện tại xem ra đảm đạo sĩ Nam Cung Trường Mặc mới là những kẻ vô dụng bất tài, đã đến lúc nên về hưu sớm.” Vẻ mặt của Liên Quân Thành trông rất ấm trầm, một tay hút thuốc, một tay nắm tay lái.
Kẻ vô dụng bất tài?
Anh không biết rồi, trong mắt của tôi đạo sĩ của nhà Nam Cung vô cùng là tài giỏi.
Buổi tối hôm đó khi chứng kiến thấy khả năng của bọn họ thì tối thiểu là ở thành phố Ngọc Lan bọn họ chính là người mạnh nhất, còn tôi mới chính là một kẻ nửa vời, một đạo sĩ mà cái gì cũng không biết.
Nhắc đến Nam Cung Trường Mặc thì tôi liền không nhịn được hỏi: “Bọn họ… Bọn họ xử lý những thứ kia… những âm hồn âm u như thế nào vậy? Tại sao mấy ngày nay em đều không thấy Nam Cung Trường Mặc vậy?”
“Em hỏi về bọn họ sao?” Liên Quân Thành dừng lại trước đèn đỏ ở một ngã tư, quay đầu liếc nhìn tôi, trong mắt là những cảm xúc phức tạp, khiến cho người khác nhìn không ra.
Tôi gật đầu như giã tỏi: “Đúng vậy, em muốn biết rõ tình hình của bọn họ… lâu như vậy rồi mà không nhìn thấy nên em cảm thấy có chút lo lắng.”
“Đêm hôm đó đã gây ra họa, vì vậy vẫn luôn tim cách trả ơn.” Lông mày của Liên Quân Thành có chút nhăn lại, giống như lúc này đang có điều gì đó phiền muộn trong lòng.
Anh ấy hút một hơi thuốc sau đó nhét vào trong chiếc gạt tàn thuốc lá, hỏi tôi: “Tô Mộng, em có thể đừng oán giận anh được hay không, đã khiến cho Liên Quân Dương không thể quay trở về trần thế.
Kết quả… đã tạo nên hậu quả như vậy?”
Trách!
Trong lòng của tôi đương nhiên có chút oán giận, lúc đó cũng không tức giận đối với anh ấy, vì trong lòng tôi vẫn luôn ôm một tia hy vọng rằng Lăng Vũ Dương sẽ một lần nữa sống lại.
Nếu bản về việc đúng sai trong chuyện này thì tôi cũng là người sai.
Tôi biết rõ rằng Lăng Vũ Dương ở bên trong Quỷ Vực, cho nên rõ ràng việc ôm hy vọng mơ tưởng chính là việc vô cùng ngu ngốc.
Nhưng mà cho dù tôi có ngu ngốc thì cũng không thể khiến mũi tên quay đầu lại sau khi bắn đi, cũng không thể đem khối thịt kia giết một lần nữa, khiến cho Ác Nguyệt xuất hiện.
Đầu năm nay, bắp cải trắng thơm ngon đã bị heo ăn mất thì cũng bỏ qua đi nhưng ngay cả làn da tốt cũng bị vô lại cướp đi.
Trước mắt cũng chỉ có thể mọi việc thuận theo tự nhiên.
Tôi lắc đầu nói: “Anh cả, anh cũng không mong muốn Quân Dương rời khỏi chúng ta mà.”
Trong lòng có chút chua xót, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy có một vòng màu bạc xuyên qua giữa dòng xe cộ.
Cũng không biết có phải là do tôi hoa mắt hay không mà giống như vừa rồi chính là người đàn ông mặc đồ màu xám lúc trước chúng ta đã gặp di chuyển ngang qua dòng xe cộ..