Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 228


Sau khi nghe xong lời mà tôi nói thì Liên Quân Thành lập tức sửng sốt.

Anh ta ngốc nghếch nhìn vào tôi, một lát sau cảm xúc lại không phục trở lại như bình thường: “Tô Mộng, cả cuộc đời anh hận nhất là người lừa dối anh.

Giản Tâm như thế, Giản Dương cũng như vậy, cho nên tốt nhất là em không nên lựa chọn lừa gạt anh.”
Liên Quân Thành buông lỏng đôi tay đang ghì chặt bả vai của tôi ra, nắm lấy cổ tay của tôi kéo tôi đi xuống dưới tầng: “Quần áo cũng không cần thay nữa, cứ trực tiếp mặc bộ quần áo đưa tang vào.

Từ lúc này trở đi, em phải đi theo anh, anh không cho phép em ở một mình bất cứ lúc nào.”
Tôi không biết Liên Quân Thành muốn làm gì, sức lực của tôi không thể nào mạnh bằng anh ta được cho nên chỉ đành bị anh ta kéo đi.

Tôi quay đầu nhìn lại Thái Bạch đại nhân, bộ quần áo của anh ta dài chấm đất, bồng bềnh như một vị tiên đi theo phía sau chúng tôi.

Những bước đi nhẹ nhàng như đang trên mây, như là trôi lơ lửng ở trên không trung, là một bộ dáng chưa bao giờ đi trên mặt đất.

Bởi vì anh ta chỉ là linh thể cho nên người bình thường không thể thấy được anh ta.

Trong đám tang có rất nhiều cao tăng đến để siêu độ cho Giản Tâm, anh ta cứ đi theo như vậy mà ở một bên những người đang gõ mõ niệm kinh đều như không nhìn thấy anh ta.

Tôi chậm rãi mở một con mắt ra, liếc mắt nhìn vào Thái Bạch đại nhân, khóe miệng của Thái Bạch đại nhân cong lên toát ra một tia thâm ý vui vẻ.

Những cao tăng kia giống như hiểu ý, biết rõ được thân phận của anh ta cho nên cũng không làm khó mà tiếp tục nhắm hai mắt lại.

Tang lễ được tổ chức ở nhà họ Liên được tổ chức vô cùng trang nghiêm, đã có rất nhiều danh nhân và người có tiền đến viếng.

Bất kể là ai đi chăng nữa thì tất cả bọn họ đều mặc đồ có duy nhất hai màu đó là màu đen và màu trắng, nhìn qua đều là bộ dáng trang nghiêm.

Trong số các khách mời đến đây thì Tống Tâm là người khóc thảm thiết nhất, không phải là cái loại kêu trời kêu đất khóc mà là cái loại đau lòng đến cực hạn, nước mắt không ngừng chảy ra, phát ra tiếng khóc thút thít đứt quãng khiến cho mọi người xung quanh nhìn thấy cũng đau lòng theo.

Sau khi cô ấy phúng viếng Giản Tâm xong thì lập tức một mình chạy lên trên tầng khóc.

Còn tôi thì có lẽ đã quá quen với sự sống và cái chết cho nên chết lặng đứng ở đó, nhìn chiếc quan tài tối đen như mực của Giản Tâm, không khóc được.


Mấy vị người nhà họ Cao kia cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ở ngoài đời.

Làn da có chút vàng, cả người có chút hốc hác tiều tụy, nhưng mà khi mặc vào một bộ âu phục, bộ âu phục tôn lên dáng người rắn rỏi, mặc dù đã bốn mươi năm mươi tuổi rồi nhưng trên người vẫn còn một loại khí thế áp bách người khác ở bên cạnh.

Ông ta vừa bước vào cửa thì ngay sau đó ở bên ngoài biệt thự cũng có một cô bé mặc váy trắng đi theo vào bên trong.

Cô bé kia có làn da trắng nõn xinh đẹp, khí chất cũng dịu dàng làm người khác phải động lòng.

Tướng mạo ấy khiến cho tôi cảm thấy có vài phần quen thuộc, ngay lúc đầu tôi còn tưởng là người nọ đã đem con gái của Cao Lâm Kỳ tới.

Nhưng không ngờ rằng cô bé kia khi tới cửa ra vào thì không lập tức đi vào nữa mà hai con ngươi trở nên rét lạnh thấu xương nhìn vào mọi người đang đi lại ở trong đám tang.

Thời điểm mái tóc dài của cô bé bồng bềnh lên thì đột nhiên có một cơn gió lạnh từ bên ngoài thổi vào.

Bỗng nhiên, chiếc chuông đồng ở trên cửa chính của biệt thự được Nam Cung Trường Mặc treo lên rung lên những tiếng chuông nặng nề, trong lúc nhất thời, tất cả cảm xúc mọi người đều náo loạn, không yên ổn.

Ở trong đám tang, tất cả những cao tăng từng người từng người một đều trợn hai mắt lên, lông mày đều nhăn lại cùng nhau nhìn về cùng một phía, nhìn chằm chằm vào cô bé đang đứng ở trước cửa ra vào nhìn vào bên trong.

Cô bé kia đang đứng ở trước cửa như đã nhận được một kích thích gì đó đột nhiên từ trong hốc mắt chảy ra máu đỏ.

Thấy một cảnh tượng như vậy, tôi đặc biệt nhớ đến, nhớ đến một cô gái giống như vậy!
Cô gái kia chính là người bị xe tông chết ở ngã tư đường chính là Lộ Thanh Cẩm, cô ta đã kết thù oán với Cao Lâm Kỳ, cũng không thể lý giải tại sao rằng cô ta có thể thoát khỏi sự truy bắt của thủ vệ U Đô và có thể quấn theo ba của Cao Lâm Kỳ.

Ngoại trừ trường hợp đặc biệt là Thái Bạch đại nhân ở bên ngoài ra thì hầu hết các loài ma quỷ đều không thể bước qua cửa chính của nhà họ Liên được.

Vì vậy cho nên sau khi người đàn ông họ Cao đi vào vị trí của mình thì cô ta vẫn chỉ có thể đứng ở phía ngoài cửa với oán khí của mình.

Vốn là một gương mặt thanh tú vậy mà giờ đây nó xuất hiện một vài chiếc vảy giống như vảy cá rồi nứt ra, trên vết nứt có mang theo những tia máu đỏ sẫm.

Hai mắt vốn trong veo như nước thì đột nhiên xuất hiện những ánh sáng màu đỏ trong vô cùng quỷ dị.


Mặc dù bên ngoài vẫn còn một chút mưa nhưng sắc trời vẫn tươi đẹp như cũ, nên sẽ không có không khí âm trầm như thế này.

Hiện tại chính là giữa ban ngày, vậy mà lại có thể nhìn thấy ma quỷ hành động, điều này không khỏi làm cho lòng người cảm thấy sợ hãi, cô ta vẫn đứng ở cửa không chịu rời đi, tùy ý để cho khách khứa đi xuyên qua thân thể của chính mình.

Có vẻ như là linh thể của Lộ Thanh Cẩm quá lạnh, cho nên những người đi xuyên qua linh thể của cô ta cũng sẽ cảm thấy lạnh một cách khó hiểu.

Nhưng mà tất cả bọn họ đều không nhìn thấy ma quỷ, cho nên phần lớn là chỉ run lên một cái, lầm bầm lầu bầu một câu: “Tại sao bỗng nhiên lại lạnh như vậy nhỉ, hắt xì…”
Nhắc tới cũng thấy kỳ lạ, bên cạnh người đàn ông họ Cao này cũng không hề thiếu mấy người đạo sĩ tài ba, vậy mà lại bị Lộ Thanh Cẩm quấn lấy, lại còn không biết là bị quấn lấy.

Cô ta có khả năng đến tang lễ được tổ chức ở nhà họ Liên, nhưng đến ngay cả tôi dù chỉ là một người biết nửa chừng về âm dương mà cũng có thể nhìn thấy Lộ Thanh Cẩm.

Thì chắc chắn rằng những đạo sĩ nhà Nam Cung cũng không thể không có khả năng nhìn thấy cô ta!
Chẳng lẽ mấy người đạo sĩ kia vẫn còn đang ở ngã tư đường bị sự việc máu chảy ra cản trở nên không có thời gian quan tâm đến việc nhà họ Cao có chuyện gì xảy ra ư?
Những người kia… những cao tăng đang niệm kinh phật ở trong tang lễ hình như cũng có thể nhìn thấy Lộ Thanh Cẩm.

Không Văn nhân tiện đặt lòng bàn tay thẳng đứng dọc lên, gật đầu nhẹ có chút thấp giọng nói: “Nữ thí chủ, khổ ải quay đầu là bờ, hận thù cũng không phải là cách duy nhất để giải quyết vấn đề…”
“Con lừa trọc hôi hám, đã biết rõ thì đừng xen vào chuyện của người khác.” Thiếu nữ áo trắng kia lạnh lùng trừng mắt nhìn Không Văn, giống như có chút sợ ông ta, nhưng lại bướng bỉnh không chịu rời đi.

Đệ tử ở bên cạnh Không Văn có chút kích động thay cho sư phụ của mình, vội vàng nghiêm nghị quát: “Còn không mau rời đi, sư phụ của tôi tha cho cô là bởi vì trên người cô có oan khuất cho nên cô hãy mau mau đi đầu thai đi.”
Thoáng một cái mà Lộ Thanh Cẩm đã bị hù dọa, đứng nguyên tại chỗ mấy phút sau đó liền đi về phía màn mưa ở sau lưng bay đi.

Những lời này không chỉ dọa cho Thanh Cẩm rời đi mà còn trấn an những khách mời ở trong đám tang.

Sắc mặt của tất cả mọi người đều biến đổi, có vẻ như cho rằng sau khi chết Giản Tâm vẫn còn thù oán, cho nên trở về đây để báo thù.

Những người như vậy thì thường nói về những vị thần và thần, cũng không biết là có phải giả thần giả quỷ hay không, dù vẫn chưa được chứng thực nhưng điều này vẫn khiến cho người ta cảm thấy sởn hết cả gai ốc.

Đã có người lúng túng hỏi đồ đệ nhỏ của Không Văn: “Là hồn phách của cô chủ không chịu… không chịu đi đầu thai sao?”

Gương mặt của tiểu hòa thượng biến sắc, vô cùng khó xử nhìn vào sư phụ của mình.

Cao tăng Không Văn dựng thẳng bàn tay lên, nói một câu A di đà phật, sau đó mới nói lớn: “Học trò của tôi tuổi còn nhỏ, do nhất thời hoa mắt cho nên mới giật mình quấy rầy mấy vị thí chủ đây, người xuất gia không bao giờ nói dối, tất cả những sự việc mà quỷ đều là vô căn cứ, mọi người không nên mù quáng mà tin tưởng.”
Những lời này thật sự đánh trúng vào âm dương sư, dù sao thì chính Không Văn cũng chính là một vị cao nhân trong đạo này.

Dưới ánh mắt của tất cả mọi người tuyên bố tất cả những sự việc quỷ thần gì đó đều là vô căn cứ, còn nói cái gì mà người xuất gia không bao giờ nói dối, nhưng mà ông ta nói ra những lời này thì tôi cũng đồng ý.

Đối với người bình thường mà nói thì có khi cả một đời cũng không thể nhìn thấy ma quỷ.

Những sự việc liên quan đến ma quỷ thì tin cũng được, không tin cũng chẳng sao.

Nếu như là một người bình thường thì dù sao cũng sẽ không gặp được cho nên nếu không tin thì có sao? Tôi nghĩ nếu như người kia không tiếp xúc với những vấn đề quỷ thần mà cũng không thể gặp bất kỳ một sự kiện gì liên quan đến ma quỷ thì tốt nhất là không nên hiếu kỳ đi tìm hiểu.

Sống tốt cuộc sống của chính mình là tốt rồi, những việc liên quan đến ma quỷ nói xa cũng không xa gần cũng không gần, nhưng mà chưa chắc nó sẽ đi vào cuộc sống của mình.

Sau một phen được vị cao tăng trấn an, mọi người đều ổn định lại.

Chẳng qua là vẫn còn một số tốp năm tốp ba vẫn đang ngồi thảo luận, một số thì trách cứ tiểu hòa thượng lỗ mãng, hay một số thì cảm thấy vị cao tăng này rất khéo léo, biết cách hòa giải tránh cho việc người ta sẽ liên tưởng đến việc hồn phách của cô chủ trong nhà trở về đòi mạng, như vậy thì cả gia đình coi như mất hết mặt mũi.

Sự tình vừa rồi được xem như một sự việc nho nhỏ đã xen ngang.

Tôi đứng bên cạnh Liên Quân Thành, tiếp đón tất cả những khách mời đến phúng viếng, đợi cho tất cả mọi người đều hoàn thành lễ viếng.

Sau khi Liên Quân Thành không cảm xúc nói xong điều văn cảm động lòng người thì trạng thái của toàn thân cũng không tỏ ra bất kỳ nỗi bi thương nào, vẫn là cảm giác nhàn nhạt như cũ.

Nhưng tôi biết rõ, anh ta đã đọc thuộc bản thảo từ lúc trước nếu không thì anh ta cũng không thể có nội dung hay nói láo như vậy.

Sau đó từng người ở đây cũng lần lượt thể hiện lòng tiếc thương cho người đã khuất.

Thời điểm lúc này, tang lễ cũng đã chuẩn bị kết thúc.

Sau khi tang lễ được hoàn thành, tất cả người ngoài đều đã đi về hết, ở trong nhà vẫn còn tiếp tục niệm kinh tế tự.

Giản Tâm cũng được chuẩn bị cho một bát cơm ma được cắm chiếc đũa lên và có thêm một đồng xu.

Vì sợ Giản Tâm không thể vào được nhà cho nên Liên Quân Thành cố ý tổ chức niệm kinh tế tự cho cô ta ở bên ngoài nhà họ Liên.


Tôi nhìn vào những món đồ ăn phong phú kia thì trong lòng đột nhiên cảm thấy như thắt lại.

Cho đến tận bây giờ, Liên Quân Thành cũng không hề biết Giản Tâm đã hoàn toàn tan thành mây khói.

Sau khi tế tự xong, ở trong nhà họ Liên ăn tối, hai món thịt kho tàu và rau vẫn ngon như trước.

Sau khi bận rộn cả một ngày, tôi mệt mỏi không chịu nổi, liền trở về phòng của mình, lập tức ngả đầu xuống nghỉ ngơi.

Tôi thật sự rất muốn ngủ, nhưng vừa ngủ không bao lâu thì đột nhiên bừng tỉnh lại, cứ như vậy vài lần, tôi thật sự mất ngủ, hai mắt có chút mệt mỏi nhìn lên trên trần nhà.

Tôi cũng không biết tại sao mình lại có cảm giác sợ hãi như vậy, chỉ cảm thấy trong đầu luôn hiện lên khuôn mặt của Lăng Vũ Dương, nghĩ thầm tại sao nhiều ngày như vậy rồi mà anh vẫn chưa trở lại.

Ở nhà họ Liên liên tiếp có những chuyện không may xảy ra, xem ra có một người ngốc là tôi đã đủ rồi.

Thái Bạch đại nhân ngồi ở bên cạnh gối của tôi, mở một đôi mắt to tròn nhìn tôi: “Tô bồn cầu, cô mơ thấy ác mộng sao? Không thể nào, trên đầu của cô thoa máu của tôi rồi thì làm sao có thể mơ thấy ác mộng được.”
Gương mặt của anh ta lại gần, khiến cho khuôn mặt đẹp trai ấy phóng đại gấp nhiều lần trong mắt của tôi.

Theo bản năng tôi nghiêng đi, quay mặt sang phía giường bên kia, vô cùng lạnh lùng trả lời anh ta: “Tôi không có nằm mơ.”
“Vậy thì cô làm sao vậy? Sợ hãi sao? Có lão phu ở cảnh bảo vệ cô rồi, cô không cần phải cảm thấy sợ hãi.” Anh ta vẫn giống như trước kia vô cùng tự phụ, ngữ khí và thái độ đều có chút đắc ý: “Có muốn lão phu ôm cô ngủ không? Như vậy sẽ khiến cô có cảm giác an toàn hơn, nếu như cô ở trong ngực tôi thì cho dù có bất kỳ tình huống nào xảy ra thì cô cũng sẽ không nằm mơ thấy ác mộng đâu.”
“Anh vẫn nên đi ngủ chung với Liên Quân Thành đi, dù sao đã nhiều buổi tối anh ta chưa ngủ rồi, nếu như cứ tiếp tục như vậy thì thân thể anh ta sẽ hỏng mất.

Tôi… tôi cũng có thói quen ngủ một mình rồi.” Cả người tôi đều cuộn lại, cả thân thể giống như một con tôm.

Tôi nghĩ thầm nếu như máu ở trên trán mất đi hiệu lực thì chẳng lẽ mỗi lần muốn đi ngủ thì đều phải ôm một người đàn ông khác sao?
Cái loại tình huống này, tôi không chấp nhận!
Tôi thầm nghĩ muốn ôm lấy Lăng Vũ Dương, muốn được nhìn thấy anh.

Cho dù tôi có nóng, thì anh vẫn sẽ tiếp tục đắp chăn cho tôi, cũng sẽ không để cho tôi kéo chăn xuống.

Da mặt của Thái Bạch đại nhân hoàn toàn có thể so với độ dày của tường thành, dù có bị tôi lạnh lùng đối xử như vậy nhưng vẫn thích, anh ta đi lướt qua người của tôi rồi đến bên cạnh giường.

Một đôi mắt vô cùng nhẹ nhàng giống như mặt nước, đột nhiên anh ta nắm lấy cái chiếc gáy của tôi rồi hôn lên trán tôi một cái: “Lão phu muốn tuân thủ lời hứa, trước khi cô ngủ thì sẽ tặng cho cô một nụ hôn, cô hãy ngủ thật ngon đi.

Thái Bạch đại nhân tôi chưa từng ôm đàn ông đi ngủ, Liên Quân Thành là đàn ông, nếu như anh ta chịu mặc váy thì lão phu sẽ ôm anh ta ngủ, cô thấy có được không? Nhưng mà… lão phu sợ cô ghen…”.

Bình Luận (0)
Comment