Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 240


Mẹ ơi, cái bát trên tay tôi suýt chút nữa rơi xuống đất.

Những thứ ở Quỷ Vực này thật sự rất biến thái, thảo nào lại không thể đến U Đô, cũng không thể ở lại dương gian.

Tất cả đều vào Quỷ Vực vì nhiều lý do đặc biệt khác nhau.

Tôi rên rỉ: “Đào Tử ngoan, cô đừng ăn tôi.”
“Ăn chị á, chị nói xem dù sao tôi cũng là lolita mà sao ông chủ lại thích chị chứ? Vừa già vừa xấu, lại ngực lép…” Cô nhóc đó nói, dường như dùng đôi mắt đỏ bừng để liếc nhìn ngực của tôi một cách khinh bỉ.

Người khác nói rằng tôi không có ngực, không có mông, tôi cũng chấp nhận.

Nhưng mẹ kiếp một con nhóc hỉ mũi chưa sạch lại dám nói tôi không có ngực.

Dù sao tôi cũng có thể coi là một người phụ nữ đầy đặn, còn nó thì thấp bé, còn chưa dậy thì cơ mà?
Trong lòng tôi như bị nghẹt thở nhưng cũng không dám đi so đo với quỷ.

Quỷ ở đây rất ghê ghớm, mạnh hơn dương gian rất nhiều, nhỏ không địch lại lớn được.

Người nào cũng thích mềm nắn rắn buông nên tôi không dám nói những lời hung dữ: “Ừ, ông chủ mấy người mù mới để ý đến tôi.

Tôi xấu xí, ngực lép như vậy thì chắc chắn không ngon.

Cô đừng ăn tôi, được không?”
“Chị còn dám nói ông chủ mù, tôi sẽ ăn thịt chị!” Đào Tử thật sự thay đổi sắc mặt nhanh hơn thời tiết, đột nhiên nổi giận.

Nhiệt độ xung quanh đột nhiên trở nên lạnh, khiến người ta có cảm giác như rơi xuống một hố băng.

Đột nhiên nó há miệng ra còn to hơn cả chó dữ cắn người nữa, phần còn lại của bóng đen co rút lại và đầu của nó trở nên cực kỳ lớn.

Cái miệng rất lớn và đầy những chiếc răng gai.

Có một mùi tanh trong miệng, khiến tôi gần như ngất đi.

Tôi vừa lạnh vừa sợ, răng trong miệng đều đang đánh nhau.

Tất cả là bởi vì Lăng Vũ Dương quá đẹp trai nên ngay cả một lolita cũng thích anh.

Vì nhan sắc của anh mà tôi thực sự đã bất chấp nguy hiểm, sợ hãi hét lên: “Đừng mà… Cô đừng cắn tôi, không tôi sẽ lấy chú Tam Thanh Phá Tà ra đánh cô đấy.”
“Chị có thể thử!” Giọng nói mềm mại nham hiểm vang lên.


Tôi thầm nghĩ vậy là xong rồi, tôi lại rơi vào tay người của chính mình.

Mặc dù biết mình không phải đối thủ, đã sẵn sàng chú Tam Thanh Phá Tà trong tay, nhưng lòng bàn tay lại đầy mồ hôi, cái bát trên tay cũng sắp rơi khỏi tay.

Một bàn tay lạnh lẽo đột nhiên vươn ra từ phía sau, giúp tôi cầm cái bát trong tay sắp rơi, dứt khoát nói: “Đào Tử! Thật là to gan, dám ăn người phụ nữ của tôi?”
Giọng nói khá quỷ dị và lạnh lùng, khiến người ta cảm thấy bị áp bức.

Cô bé giống như bóng đen kia sợ tới mức không nói nên lời, thân thể nhỏ nhắn run lên, rơi từ giữa không trung xuống dưới đất.

Đáng thương bò đến bên chân Lăng Vũ Dương, thương hại cầu xin: “Ông chủ, không phải em cố ý làm vậy, em chỉ đùa với vợ của ông chủ thôi.

Chị ấy là Âm Dương sư, em nghĩ rằng chị ấy sẽ không sợ những trò đùa này nên cho rằng sẽ không sao.”
“Làm càn.” Khi anh tức giận, giống như một ác thần, trên người tràn đầy vẻ quỷ dị đáng sợ.

Ngay cả khi ở trong vòng tay của anh, tôi vẫn cảm thấy tim mình như ngừng đập, không dám nói gì như thể đang nín thở.

Lăng Vũ Dương vẫn dịu dàng với tôi như ngày nào, khi cằm anh tựa vào vai tôi, anh vẫn dịu dàng và cưng chiều: “Cô gái nhỏ, canh thuốc này là để củng cố linh hồn, con người uống vào cũng không sao.

Còn có người đại diện Âm Dương sư đặc biệt mạo hiểm lên Quỷ Vực ăn cắp thứ này và bán nó trên chợ đen ở ương gian.”
“Ồ…” Lăng Vũ Dương vừa rồi tức giận có phần ngột ngạt, đờ đẫn đáp lại.

Đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Đào Tử quỳ dưới chân, cả người Đào Tử run lên, không ngoa khi nói là nó run cầm cập.

Cô bé Đào Tử đã chăm sóc Lưu Vũ Năng những ngày qua, ngoài tính cách có chút nghịch ngợm và độc ác, thì sự tàn nhẫn trên người cô bé là do bản chất của một quỷ vật.

Nhưng nó biết chính xác những gì có thể và không thể ăn được.

Một người còn sống như tôi ở đây giống như một đĩa gà quay thơm phức, đặt trước mặt một kẻ đói.

Nó đã ứa nước miếng từ lâu, tuy nó cũng thèm thuồng nhưng nó không dám hó hé gì.

Mặc dù đĩa gà quay là tôi biết rằng nó sẽ không thực sự ăn tôi, nhưng tôi vẫn sợ hãi, nên lúc nãy mới sợ hãi như một bức tượng điêu khắc.

Bây giờ có Lăng Vũ Dương ở bên cạnh, tôi có thể tự tin đỡ Lưu Vũ Năng dậy khỏi giường một cách âm thầm.

Lăng Vũ Dương đút thuốc cho Lưu Vũ Năng, chắc chắn sẽ không đút từng thìa.

Kỹ thuật của anh rất đơn giản và thô lỗ, cạy miệng Lưu Vũ Năng ra, trực tiếp đổ bát thuốc vào miệng.


Sau khi đổ xuống, có lẽ là vì sợ nhổ ra nên lòng bàn tay áp vào ngực Lưu Vũ Năng, dường như thuốc đã được uống xuống.

Canh thuốc cỏ lam tinh dường như không có tác dụng nhanh chóng, Lưu Vũ Năng sau khi uống xong vẫn nằm bất động trên giường.

Một lúc sau, anh ta còn ngủ ngáy, trong phòng yên tĩnh vang lên tiếng ngáy như sấm.

Ngoại trừ tiếng ngáy, căn phòng dường như rất yên tĩnh.

Tôi thấy Đào Tử còn quỳ, mềm lòng nói: “Đào Tử chỉ đùa với em thôi, nó cũng sẽ không ăn thịt em.

Hay anh cho nó đứng dậy đu, cứ quỳ mãi cũng không hay.”
Vừa nhắc đến Đào Tử, khuôn mặt tuấn tú của Lăng Vũ Dương biến thành một mảnh băng, ánh mắt vô cùng uy nghiêm.

Đâu ai biết rằng những quỷ vật trong Quỷ Vực cũng là những thứ vô cùng có thế lực.

Ngay khi Đào Tử nghe tôi nói giúp nó, cô bé vội vàng quay ra phía tôi nói vài lời nịnh hót với Lăng Vũ Dương: “Đúng rồi đúng rồi, em chỉ đùa với vợ của ông chủ thôi.

Chị ấy như hoa nhường nguyệt thẹn, nghiêng nước nghiêng thành.

Ông chủ lấy được người đẹp như vậy chứng minh ông chủ chúng ta có tầm nhìn xa và có sức quyến rũ.

Lần này anh tha cho em đi… Nếu lần sau em đói, nhất định sẽ đến dương gian kiếm thịt.”
Những quỷ vật trong Quỷ Vực nói nghe thật nhẹ nhàng, khi đói bụng thì đến dương gian kiếm thịt.

Các Âm Dương sư ở dương gian như chúng tôi thì chịu khổ, một khi chúng ăn thịt người sống, thì đó là lúc âm dương sư chúng tôi bận đến đầu tắt mặt tối.

Nhiều người vô tội cũng sẽ bị liên lụy.

Sau khi chết, linh hồn nhập vào U Đô, được đầu thai trực tiếp.

Linh hồn của một người phải trải qua mấy lần biến chuyển, phiêu bạt núi sông, không biết bao nhiêu gian khổ, công sức mới có thể đầu thai trở lại.

Sau khi đầu thai, phải giải quyết nghiệp ác và thiện duyên của kiếp trước sau đó dành cả cuộc đời của mình cho số phận đã được định sẵn.

Vì vậy, mỗi sinh mệnh đều vô cùng quý giá, việc mà âm dương sư phải làm là bảo vệ dương gian.


Đây cũng là một nhân vật vĩ đại ở U Đô, để đảm bảo trật tự cho dương gian và vì sự lười biếng của bản thân mà cho người ở dương gian một chút sức mạnh tự bảo vệ.

Loại sức mạnh này nằm trong tay của một số ít người.

“Khoảng thời gian này không được đi đến dương gian.” Vẻ mặt Lăng Vũ Dương rất ảm đạm, ngón tay chạm vào mạch của Lưu Vũ Năng, trong mắt hiện lên một chút vẻ uy nghiêm.

Tuy nhiên, điều này đã tốt hơn nhiều so với trước đây.

Khuôn mặt lạnh như băng vừa rồi của anh mang theo sự lạnh lùng quỷ dị toát ra từ trong xương, khiến cho người ta dâng lên một cảm giác sợ hãi từ tận đáy lòng.

Đào Tử được đặt tên là đào cũng là có lý.

Mặc dù không thể nhìn thấy chi tiết các đặc điểm cụ thể trên khuôn mặt, nhưng có thể thấy đường nét khuôn mặt hơi tròn.

Nhìn như thế này thì quả thật tròn trịa và dễ thương như trái đào vậy.

Nó bĩu môi, hơi giống như làm nũng: “Ông chủ, anh đang trừng phạt em sao? Đào Tử đã lâu không ăn thịt, nước miếng chảy tràn ngập đầu nè.

Chẳng lẽ… Là do bà chủ là một người sống nên anh mới không cho chúng em ăn thịt người ư?”
Quỷ muốn ăn thịt người giống như một chuỗi thức ăn vậy.

Sư tử trên đồng cỏ ăn cừu và không bao giờ cho rằng ăn cừu là sai.

Chúng coi đó là điều hiển nhiên khiến tôi thấy sợ hãi trong lòng.

Nhưng Lăng Vũ Dương chắc chắn không phải là người dễ xen vào chuyện của người khác, thay đổi bản tính của của người ta.

Tôi cau mày, chờ đợi câu trả lời của Lăng Vũ Dương.

Đối mặt với sự chất vấn của thuộc hạ, Lăng Vũ Dương không hề tức giận như vừa biểu hiện, cũng không nhướng mi, vẫn trầm mặc lạnh lùng ngạo nghễ chẩn đoán tình huống của Lưu Vũ Năng: “Trong khoảng thời gian này, Quỷ Vực bao quanh bởi Quỷ sương.

Nếu em chê mình sống quá lâu và muốn đi ra ngoài thì tôi sẽ không ngăn cản.”
“Thực sự không thoát ra khỏi sương được sao? Ông chủ, trông nó giống như sương mù thông thường.

Nó đáng sợ như vậy sao? Bị nhốt ở đây không ra được thật sự buồn chán muốn chết.” Đào Tử đưa hai tay ra sau ót, huýt sáo và ngẩng đầu lên như thể đang cười với tôi.

Khi đôi mắt to màu đỏ kia bị thu hẹp lại thành một đường có chút kinh khủng, nhưng khi nhìn kỹ vào đôi mắt, tôi cảm thấy trước mặt có lẽ là một cô em gái nũng nịu đáng yêu.

Nghĩ đến việc vào Quỷ Vực này thì không ai không luân hồi được thì người nào mà chẳng đáng thương chứ?
Vì tôi đã chọn đi theo Lăng Vũ Dương, nên tôi không thể có thành kiến với những quỷ vật này, tôi cần hiểu rõ hơn về chúng.

Không quẳng đi các quan niệm đạo đức của người sống và hòa thuận với họ.

“Thấy buồn chán thì có thể tìm thú vui cho Bạch Họa Chí.

Tôi thích nhìn thấy anh ta nhảy dựng lên vì tức giận.” Lăng Vũ Dương thực sự quay lại nhìn và mỉm cười ma mị.


Lúc anh nhìn Đào Tử, trong mắt tràn ngập ý cười phóng túng.

Đào Tử lúc đầu còn bơ phờ, nghe nói đi vui tìm thú vui cho Bạch Họa Chí thì lập tức sôi nổi, đứng thẳng người: “Vâng ông chủ, bây giờ em sẽ cho các anh em bắt tên đấy đến thôn Huyền Đăng cho họ xả giận.”
“Tốt nhất áp bức đến mức anh ta phải lo lắng, thò đầu ra khỏi mai rùa thì băm cho tôi.

Anh ta cứ cúi đầu suốt khiến tôi không nghĩ ra cách đối phó với anh ta.” Lăng Vũ Dương mỉm cười duyên dáng, thu lại ngón tay ở trên tay Lưu Vũ Năng lại, chắp tay trên đầu gối.

Vẻ tà mị anh tuấn đó giống như thần tiên bị ma hóa vậy, đẹp nhưng lại mang theo vẻ tà khí nghiêm nghị.

Đôi khi có thể khiến người ta cắn răng căm hận, nhưng không làm gì được anh.

“Em nhất định sẽ cố gắng hết sức để tiêu diệt anh ta.

Ông chủ, xin đừng lo lắng về chuyện này.” Đào Tử vỗ ngực bảo đảm sau đó đi ra ngoài.

Tôi hơi sững sờ, Bạch Họa Chí này vẫn luôn là người mà chúng tôi phải đối phó.

Bây giờ rúc trong thôn Huyền Đăng khiến Lăng Vũ Dương không cách nào bắt được anh ta.

Nên dung túng cho Đào Tử rảnh rối đi gây chút rắc rối cho Bạch Họa Chí.

Bạch Họa Chí này cũng thật là xui xẻo, sở dĩ còn muốn tìm Liên Quân Thành để gây rắc rối.

Ai biết rằng Liên Quân Thành vẫn chưa chết, lại gây rắc rối lớn cho Lăng Vũ Dương.

Trong lúc tôi đang ngẩn ngơ, Lăng Vũ Dương đột nhiên hất cằm lên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa: “Tại sao vẫn sợ quỷ ăn thịt? Nếu anh cũng ăn thịt em, em có sợ không?”
“Sợ!” Tôi thành thật trả lời anh, nhưng trong tiềm thức ôm lấy vòng eo đầy sức sống của anh, tôi rúc vào vòng tay anh một cách vô thức.

Giọng anh trở nên vui tươi hơn: “Sợ thì tại sao lại còn ôm anh? Quỷ ăn người là điều thường tình.”
“Em… Em không biết… Em… Không buông ra!” Đầu óc tôi bỗng trở nên rối bời, chỉ biết rằng tôi đang ôm chặt lấy anh, nhưng trong lòng lại biết rằng Lăng Vũ Dương sẽ không bao giờ ăn thịt người: “Hơn nữa…”
Tôi đỏ mặt: “Hơn nữa số lần anh ăn em còn ít sao?”
Thực ra, quỷ không cần ăn thịt người, chúng chỉ thích ăn thịt người vì tính quỷ quyệt và độc ác của quỷ.

Với khả năng tự kiềm chế của Lăng Vũ Dương, anh sẽ không bao giờ đi đến bước đường này.

Nhưng tôi cũng biết rằng từ xa xưa, người và quỷ có những con đường khác nhau, tình yêu giữa người và quỷ chưa bao giờ có kết thúc tốt đẹp.

Lăng Vũ Dương đã cố gắng hết sức sử dụng danh tính của Liên Quân Thành để xuất hiện bên cạnh tôi, nhưng hết lần này đến lần khác xảy ra sự cố và trở thành quỷ.

Trên thực tế, có một số điều đã được sắp đặt từ lâu.

Dù có quan tâm đến nó như thế nào cũng vô ích, trân trọng thời gian mới là điều quan trọng nhất!
Lăng Vũ Dương nghe vậy, cơ thể anh đột nhiên chấn động, anh ôm tôi chặt hơn: “Em đang ngầm nói với anh là phải thường xuyên ăn em sao?”.

Bình Luận (0)
Comment