Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 243


Những quỷ vật khác trong Quỷ Vực, vừa nghe đã biết là chồng tương lai của Đào Tử.

Mọi người đều trở nên náo nhiệt, thu lại cung tên trong tay, bắt đầu sôi nổi thảo luận.Mọi người đều đang suy đoán, rốt cuộc Đào Tử định ngủ bao nhiêu này nữa với anh ta, mới bóc da lột xương ăn ta ăn chứ.

Cách làm và hành động này, có chút giồng với Diệp Nhị Nương trong Thiên Long Bát Bộ.

Diệp Nhị Nương kia còn bằng mọi giá cướp con của nhà khác để chơi, trước khi chưa chơi chán sẽ coi như là báu vật một mực bảo vệ.

Đợi đến khi chơi chán rồi, sẽ trực tiếp giết chết, thủ đoạn so với Đào Tử cũng giống nhau.

Tôi đứng cạnh Nam Cung Trường Mặc còn thay anh ta đổ mồ hôi lạnh, trong lòng cảm thấy Nam Cung Trường Mặc thật đáng thương, bị Bạch Họa Chí nắm trong tay cũng thôi đi.Trước mắt còn bị quỷ vật nhìn trúng, còn có suy nghĩ muốn anh ta làm chồng.

Cũng không biết diễm phúc này, Nam Cung Trường Mặc có nhận nổi hay không.

Trước mắt Nam Cung Trường Mặc giống như một con rối, đang bị Bạch Họa Chí tóm lấy, có vẻ như không còn bất kỳ nhận thức nào.Tứ chi buông thõng, đầu vẫn luôn cúi xuống, cơ thể gầy gò ốm yếu.

Tuy là áo khoác rộng màu xám có thể che đi thân hình của anh ta, nhưng cũng không thể che đi hết đi đường nét gầy nhô xương sau lưng anh ta.

Đào Tử đã nhìn trúng khuôn mặt xinh đẹp của Nam Cung Trường Mặc, hai tay chống lưng, hùng hổ quát một tiếng: “ Thứ họ Bạch kia, tôi đã dừng tay rồi, anh mau thả chồng của tôi ra.Nếu không tôi trực tiếp đốt thôn Ô Quy Vương Bát, khiến anh không còn nơi để ở, biết chưa?’’
Cuối đầu là thôn Huyền Đăng, không còn những người phóng tiễn trên đỉnh, lúc này với dừng lại một chút.

Có vẻ như những bóng màu đen đang điều khiển những con rối đi lấy nước ở giếng để dập tắt lửa trong thôn.Vì bên dưới toàn nhà bằng gỗ, cũng có vài nhà chát bằng phôi đất, dù sao lần thiệt hại này cũng vô cùng nghiêm trọng.

Đến cả sân khấu kịch của những người giấy thường dùng để nghe kịch cũng bị đốt hết rồi, khói cuồn cuộn khắp nơi, không ngừng bay lên không trung.

“Cô Đào tử, nếu cô còn bắt nạt người quá đáng.

Cô phóng hỏa thôn Huyền Đăng của tôi không phải lần một, lần nào cũng khiến cho thôn Huyền Đăng chúng tôi chịu đày đọa, còn có mồm để bảo tôi thả anh ta!”Bạch Họa Chí rõ ràng không phát hiện bên ngoài mình đang yếu thế, trên gương mặt xinh đẹp đột nhiên lạnh băng.


Bên lưng anh ta đeo một cây ngọc tiêu, một tay để ra sau lưng, một tay giữ lấy tóc trắng trên đầu Nam Cung Trường Mặc.

Gió núi thổi đến, ống tay áo bay bay, mang theo vài phần vẻ bướng bỉnh của người xưa.

Đào Tử cười khúc khích, cô giống như nghe phải một câu chuyện cười vô cùng buồn cười, nói: “tôi chính là ghét cái bộ dạng cổ hủ lạc hậu này của các người.

Nếu anh không thả anh ta, tôi sẽ tiếp tục đốt thôn Huyền Đăng, dù sao tôi cũng không thiếu thốn đàn ông.

Nếu như bây giờ anh thả anh ta ra, tâm trạng tôi tốt trở lại, sẽ đổi ngày khác đốt thôn Huyền Đăng.

Còn nếu không thì… hừ hừ…”
Bộ dạng Đào Tử chính là anh không nhìn nổi tôi, tôi cũng không còn cách nào khác.

Những lời này có chút ăn hiếp người quá đáng.Tay Bạch Họa Chí nắm lấy tóc của Nam Cung Trường Mặc trực tiếp run lên.Một lúc sau, mới khiến cho bản thân bình tĩnh lại được: “Tôi và các người ở đỉnh Phi Lai trước giờ không thù không hận, mười sáu năm đối đầu, lẽ nào cô còn chưa chỉnh chúng tôi đủ sao?Đào Tử, ông chủ các người mà sụp đổ, người đầu tiên tôi xử lý chính là cô.”
“Họ Bạch kia, anh uy hiếp tôi? Ông chủ chúng tôi sẽ không bao giờ sụp đổ, còn chưa có người nào dám uy hiếp Đào Tử tôi, anh nên biết thức thời thả chồng của tôi ra! Người đâu, bắn cung…” Tính khí Đào tử thuộc loại nóng nảy, một lời không hợp sẽ lập tức phóng hỏa tiễn vào thôn Huyền Đăng.

Khoảnh khắc Đào Tử hạ lệnh phóng tiễn, tiễn lại như mưa xối xả bắn vào thôn Huyền Đăng.

Trong phút chốc mặt Bạch Họa Chí đen như đáy nồi, toàn thân đều là sát khí: “Đỉnh Phi Lai các người đừng có bắt nạt người quá đáng, chúng ta rốt cuộc có thù có hận gì, mười sáu năm rồi còn chưa đủ sao!”
Câu nói này động đến đáy lòng tôi, Tôi và Quỷ Vực dường như chẳng có thù hận gì.

Nếu không phải bị cẩu sát của bọn họ quẩy rầy, tôi với Quỷ Vực hình như không có ân oan gì.

“Cái gì mà thù cái gì mà hận?’’ Lăng Vũ Dương cười miệt thị, ánh mât sắc bén nhìn xuống Bạch Họa Chí: “Nếu như không phải anh chủ động đến khiêu khích tôi, tôi sẽ đến nơi ma quái này chơi với anh sao? Bạch Họa Chí,nếu anh dám khiêu khích vợ tôi, thì thù trước đây giữa chúng ta, đến chết vẫn còn.”
Nghe đến câu nói đến chết vẫn còn này, tim tôi đã bị dọa cho một nửa.

Tôi lau mồ hôi.

Nam Cung Trường Mặc bên Bạch Họa Chí còn đang bị thương, Lăng Vũ Dương nói những lời tuyệt đối như vậy, không phải là muốn bức chết Nam Cung Trường Mặc sao? Không nói được câu nào nhẹ nhàng, là muốn trấn định Bạch Họa Chí đang không nhịn được sao?

Nhưng mà Lăng Vũ Dương nói đến đây, anh ấy từ từ giơ tay lên vẫy, thuộc hạ ngừng phóng tiễn.

Nếu còn tiếp tục phóng tiễn, cả thôn Huyền Đăng sẽ bị hủy hoại trong nháy mắt, Nam Cung Trường Mặc cũng không còn mạng nữa.

“Nếu như không phải nhà họ Liên, tôi cũng sẽ không động đến vợ của anh.thôn Huyền Đăng bị đốt rồi, tôi có thể đến chỗ khác ở.

Nhưng Nam Cung Trường Mặc chỉ có một mạng, anh ta mà chết, sẽ không còn gì cả.Lẽ nào anh còn định dung túng cho thuộc hạ của mình thế này sao?” Bạch Họa Chí bị ép đến sốt sắng.

Lăng Vũ Dương cũng lười nói chuyện, vô cùng không nhẫn lại nói: “Tôi chính là dung túng đấy.”
Tim tôi đập loạn trong ngực, đi đến bên cạnh Lăng Vũ Dương, kéo góc áo anh ấy: “Này, mạng của Nam Cung vẫn ở trong tay anh ta, nhỡ may anh ta tức quá bùng phát lên thì phải làm sao?”
“Phải làm sao?” Lăng Vũ Dương ý đùa trả lời lại, quay đầu lại bốn mắt nhìn nhau.

ngón tay xinh đẹp nhẹ nhàng vẽ trên cổ tôi, giọng điệu ấm áp hỏi tôi: “Là Thái Bạch để anh ta đến đúng không?Thái Bạch có nói, tại sao lại muốn anh ta tới?”
Tôi vẫn luôn có tính toán và bày mưu sẵn trong lòng.

Có vẻ mọi chuyện xảy ra sau đó, đều nằm trong kiểm soát và kế hoạch của anh ấy.

“Thái Bạch đại nhân quả thật không nói, là tự Nam Cung anh ta nói, quỷ liên tử tính ra, anh ấy là… mấu chốt tôi đến Quỷ Vực.Nếu không, sẽ không để anh ta đến cùng…” Trước lúc đó tôi luôn nhắc đến chuyện này, giờ nghĩ lại mới nói cho Lăng Vũ Dương.

Tay Lăng Vũ Dương vẽ loạn trên cổ tôi, thuận tiện nghịch dái tai tôi, thờ ơ nói: “Vậy thì đúng rồi, nếu đã có số phận định, anh ta là mấu chốt giải quyết việc này.Trước khi giải quyết sự việc, anh ta sẽ không chết, nếu như chết rồi, thì chỉ có là chết oan.”
Thì ra là vậy!
Chả trách gì Lăng Vũ Dương lại không lo lắng cho tính mạng của Nam Cung trong tay của Bạch Họa Chí, là bởi vì Nam Cung Trường Mặc là mấu chốt giúp chúng tôi giải quyết việc của Quỷ Vực.

Sự việc vẫn chưa được giải quyết, anh ta sẽ không dễ dàng chết như vậy.

Lúc trước đột nhiên tôi cảm thấy sinh mạng con người dài giống như một con sông, tất cả mọi người đều giống như cá, chìm nổi trong số mệnh.


Tốc độ dòng chảy hay quỹ đạo đều đã được lên kế hoạch hoàn hảo.

Còn những người biết thuật bói toán, chẳng qua cũng chỉ là cá trong thời gian ngắn nhảy lên khỏi dòng sông.

Chỉ có thể trong khoảng khắc đó, nhìn rõ được hình dạng con sông, sau đó lại phải quay lại lòng sông.

Trong quá trình tôi và Lăng Vũ Dương nói chuyện, con ngươi Bạch Họa Chí đã liếc nhìn Lăng Vũ Dương: “Lăng Vũ Dương, là nhà họ Liên đã đào mộ của em trai tôi, dẫn đến linh hồn của em trai tôi bị tổn thương, anh nên sớm điều tra rõ ràng.”
Nhìn có vẻ như Bạch Họa Chí muốn nói đạo lý với Lăng Vũ Dương rồi, bộ dạng có chút nhận lỗi.

Lăng Vũ Dương đối với chuyện này không hề né tránh, cười thành thật: “Tôi đã điều tra rồi, đúng là nhà họ Liên làm.Nhưng tôi cũng biết, anh đã tạo ra lời nguyền cho các thế hệ sau của nhà họ Liên bị cẩu sát quấy rầy.

Ừ, tôi không biết quy định của Quỷ Vực, theo quy định của Án U Đô, anh chơi nhà họ Liên như vậy, còn có thể bào chữa.

Nhưng tôi bao che khuyết điểm thì sao, anh nói phải giải quyết thế nào?”
Tôi tự bảo vệ những thiếu sót của mình…
Bảo vệ thiếu xót của mình…
Câu nói này quá tùy hứng rồi, có thể làm cho người sống tức chết!
Tôi rất rõ ràng, Lăng Vũ Dương đến Quỷ Vực không phải vì một mình tôi.

Còn có Liên Quân Thành, chuyện của cẩu sát tuy là không có liên quan gì đến Liên Quân Thành.

Nhưng việc tổ tiên nhà họ Liên làm hại con cháu, Bạch Họa Chỉ đến đòi nợ cũng là hết sức công bằng.

Tuy là Liên Quân Thành giàu có, nhưng mà đen đủi mà của cải đem đến anh ta cũng phải nhận lấy.

Tình anh em của Lăng Vũ Dương và Liên Quân Thành sâu đậm, nhất định sẽ không cho phép cầu sát quấy rầy không buông đến mấy đời nhà họ Liên.

Bạch Họa Chi cũng vì em trai cầu bị hại chết, nửa đêm khiêng quan tài của cầu vào giấc mơ của tôi, cũng biết là anh ta không dễ gì khoan dung cho những hậu thế của nhà họ Liên
Anh ta và Bạch Họa Chi căn bản là không thể hòa giải.

Bạch Họa Chí không ngờ Lăng Dương Vũ thừa nhận dễ dàng như vậy, cả người đờ ra một lúc, sau đó chậm dãi nói: “Vậy anh không thể không là kẻ địch của tôi rồi! Anh đừng có quên, anh đường đường là người có quyền quý ở U Đô, lại đặc biệt chạy đến Quỷ Vực làm kẻ thù của kẻ hèn mọn như tôi, cũng không sợ mất mặt sao!”
Ý cười trên mặt Lăng Dương Vũ ngày càng đậm, biểu cảm vô tội trên gương mặt: “Bạch Họa Chí, tôi không phải đặc biệt tới Quỷ Vực, anh đừng có ngậm máu phun người! Lúc đầu không phải anh muốn tôi đơn độc đến hay sao? Vì vậy tôi chỉ có thể bất đắc dĩ chơi với anh, cuối cùng anh lại làm con rùa rụt cổ, sao lại quay ra trách tôi đến?”
“Điều này còn phải hỏi sao? Bởi vì anh ta chính là loại mềm nắn rắn buông!”
Tôi còn tưởng là mình sắp ngắt đến nơi rồi, Nam Cung Trường Mặc vẫn luôn cúi đầu đột nhiên từ từ ngẩng đầu lên, vẻ mặt u ám nhìn chúng tôi.


Dùng âm luật ba thanh để phát âm.

Đột nhiên tỉnh dậy, cũng đã quét sạch thể diện của bản thân Nam Cung Trường Mặc.

Bạch Họa Chi chắc chắn đã phẫn nộ vì xấu hổ rồi, cánh tay vốn dĩ đang làm màu sau lưng đột nhiên vỗ mạnh vào cổ Nam Cung Trường Mặc: “Tên nhóc chết tiệt này, có phải chán sống rồi không? Cậu đang nói cái quái quỷ gì trong miệng vậy…
Câu này nói đến đúng thật buồn cười, Nam Cung Trường Mặc là người sống, đương nhiên là nói tiếng người rồi.

Bạch Họa Chi to tiếng nói chuyện, mới là ngôn ngữ của quỷ, được không?
Nhân lý do Nam Cung Trường Mặc là người sống, mắt tôi không thể nhìn rõ tướng mạo người sống, đối với Bạch Họa Chi lại nhìn thấy rõ ràng, tôi không nhìn thấy biểu cảm của Nam Cung Trường Mặc, chỉ cảm thấy bộ dạng coi thường cái chết của Nam Cung Trí Mặc.

Bị bóp cổ, cũng không có động tác làm loạn.

.

Truyện Khác
Với vị trí hiện tại của chúng tôi, trừ phi là dịch chuyển tích thời, nếu không thì căn bản không cứu được Nam Cung Trường Mặc.

Mắt nhìn thấy Nam Cung Trường Mặc sắp bị bóp chết, ánh mắt Lăng Dương Vũ trở lên lạnh lùng, sức mạnh ở bàn tay bóp cổ tôi cũng tăng thêm lực.

Thật ra, trong lòng anh ta cũng rất lo cho Nam Cùng Trường Mặc.

Nhưng mà, nếu không muốn chịu khống chế từ người khác, anh ta bắt buộc phải giả vờ cảm xúc của mình.

Tim tôi đã nhảy đến họng rồi, trong lòng rõ ràng biết số mệnh của Nam Cung Trường Mặc, chính là đến giúp chúng tôi giait quyết vấn đề của Quỷ Vực.Vì vậy, anh ta sẽ không thể chết dễ dàng như vậy, đầu ngón tay cố gắng móc vào túi quần lấy ra nạp thanh phù mà tự tay Nam Cung Trường Mặc gấp.

Cũng không biết là vì sao, thấy Nam Cung Trường Mặc có vẻ như muốn nói gì đó với Bạch Họa Chí, khiến cho Bạch Họa Chi đột nhiên buông tay đang nằm cổ Nam Cung Trường Mặc ra, Nam Cung Trường Mặc ngồi dưới đất thở hổn hển.

Bạch Hoa Chí vẻ mặt u ám quan sát, dường như trong bụng đang có mưu kế gì đó.

Chuyện này xảy ra vô cùng kỳ quái, Nam Cung Trường Mặc đã nói gì, lại có thể…
Lại có thể khiến cho Bạch Họa Chí thả đi!.

Bình Luận (0)
Comment