Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 254


“Trước kia em đều nghe theo lời anh, bây giờ em là vợ của anh rồi, anh phải nghe em.” Tôi lạnh lùng nói ra từng chữ một, đẩy bàn tay dính đầy máu của anh ấy ra, mạnh mẽ đeo miếng ngọc bội phượng hoàng đó lên cổ Lăng Vũ Dương.

Trong nháy mắt miếng ngọc bội rời khỏi tôi, ánh hào quang xung quanh dần tối đi.

Cơ thể bị sương máu ăn mòn đến đau đớn, khiến người ta cảm thấy khắp cơ thể dường như có vô số con kiến đang cắn.

Khiến người ra không cách nào chịu đựng nổi đau đớn này, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi, lập tức kết thức sự đau đớn đáng sợ này.

Sương máu lập tức tràn ngập vào, tôi có thể cảm nhận được sương máu đang ngấm vào từng lỗ chân lông của tôi mnag đến cảm cảm giác đau như cắt.

Nhưng tôi vẫn ôm chặt lấy cổ Lăng Vũ Dương: “Đó là hồn phách của anh, anh dùng hồn phách để bảo vệ em, đương nhiên sẽ làm bản thân yếu đi.

Đừng phụ tấm lòng của em, được không? Chồng à…”.

truyện teen hay
Tôi sắp không còn sức để nói nữa rồi, cả người xụi lơ sức cùng lực kiệt ngã lên người Lăng Vũ Dương.

Lúc đó, sương mù dày đặc đau đớn ăn mòn lên đến não đây là tia lý trí cuối cùng của tôi.

Nhưng cảm nhận được cánh tay của anh đang ôm lấy tôi đột nhiên trở nên mạnh mẽ, Lăng Vũ Dương ôm trọn lấy cơ thể tôi, nhẹ hôn lên vành tai của tôi: “Cô gái nhỏ, chịu đau xíu đi, anh đưa em phá vỡ sương máu này.”
“Em… em không đau.” Tôi thì thào.

Lén vẽ một thám hồn phù trong lòng bàn tay, in lên sau lưng Lăng Vũ Dương, lúc này mười linh hồn với nhiều màu sắc khác nhau xuất hiện trước mắt tôi.

Có lẽ mời linh hồn này đại diện cho ba hồn bảy vía khác nhau, hơn nữa linh hồn này vô cùng hoàn chỉnh và mạnh mẽ.

Trên người anh có hai mệnh đèn, lúc này cũng sáng đến khác thường.

Qủa nhiên…
Thực lực của Lăng Vũ Dương suy yếu, là vì anh ấy đã lấy ra một hồn phách để bảo vệ mình, nên mới bị sương máu hại.

Lúc này đã mang hồn phách trả lại cho anh ấy, tổn thương trên linh thể của anh ấy hoàn toàn không cần thuốc mà cũng có thể khỏi được.

Giọng điệu Lăng Vũ Dương nghiêm túc: “Nam Cung Trường Mặc sớm đã biết, anh thiếu mất một hồn, nên không thể nào ngăn cản, chống lại được sương máu.

Cho nên mới vạch ra tất cả kế hoạch, bây giờ hồn hách đã hoàn chỉnh, đương nhiên không còn cách nào.”
Anh nhanh như gió chạm mũi chân xuống đất rồi nhẹ nhàng nhảy lên, đến bên cạnh Bạch Họa Chí.


Lấy cây sáo ngọc bên hông Bạch Họa Chí.

Nắm chặt trong tay rồi đưa đến bên miệng thổi.

Tiếng sáo anh thổi ra, rất khác biệt với tiếng mà Bạch Họa Chí thổi.

Tiếng sáo khiến cho Minh tuyền u tối nơi âm phủ không ngừng chảy, âm thanh lạnh lẽo vang lên đầy trong vắt.

Âm thanh đó có chút lạnh lẽo, nhưng nhẹ nhàng có trật tự, nhue thể đang ngồi trong một rừng trúc vắng vẻ, lắng nghe tiếng lá va vào nhau vang lên rất khẽ.

Nghe thấy tiếng sáo này, nỗi đau khổ dường như cũng vơi đi nhiều.

Nhưng sâu bên trong vẫn đau như thế, sương máu dày đặc như cây kim đâm từng mũi từng mũi lên người toi.

Tôi muốn phát điên lên, cả người không thể khống chế nổi mà run lên cầm cập.

Khóe miệng cũng trào máu ra, nhưng trong lòng lại rất thương cho Lăng Vũ Dương.

Hóa ra…
Hóa ra… đều có Lăng Vũ Dương che chở hết cho mình, bản thân chịu đựng lại đau khổ như thế này.

Khắc người tôi bị thương đều tê dại, chỉ có cảm giác mình đang ướt sũng đang ngâm người trong một hồ đầy máu.

Bụng cũng giống như có lưỡi dao sắc bén đang gây rối ở bên trong, nhào nát trong bụng chỉ còn vũng máu.

Cuối cùng nhịn không được phun ra một ngụm máu, Lăng Vũ Dương để tay lên miệng tôi, trong ánh mắt đầy vẻ thống khổ và đau lòng.

Anh nâng cằm tôi lên, ánh mắt có ý thương xót này khiến cho tôi cũng đau lòng theo.

Nghe thấy anh ấy tức giận hét lên: “Cô gái nhỏ…”
Giọng nói như phẫn nộ đến điên cuồng đầy uy nghiêm, những lại mang theo sự thê lương và đau đớn.

Chỉ là âm thanh này đến bên tai tôi lại nghe rất rõ, mờ hồ không thể nghe rõ.

Bầu trời đột nhiên nổi lên một trận mưa to, rơi xuống da thịt tôi đau như cắt.

“Chồng ơi, không đau… em… không đau…” Tôi có cảm giác mình sống không được lâu nữa, máu theo làn mưa chảy xuống theo hai bên khóe miệng của tôi, bụng cũng toàn là máu.


Quá nhiều sương máu bên trong cơ thể của tôi, bên trong đã bị phá hoại đến cực điểm, lục phủ ngũ tạng đều đã suy kiệt.

Nhìn thấy dáng vẻ của Lăng Vũ Dương trong màn mưa, khuôn mặt đầy máu của anh đã theo dòng nước mưa rửa sạch.

Vẻ mặt rất tuấn tú tựa như ngọc, đến bây giờ hiện ra trước mặt tôi vẫn là cảm giác kinh ngạc như cũ.

Bây giờ xảy ra cảnh này, đột nhiên bõng chốc nhớ lại một đoạn ký ức nào đó.

Trong trí nhở cô bé gái chỉ khoảng sáu bảy tuổi đang được một chàng trai anh tuấn hơn người ôm vào lòng cũng phun ra một ngụm máu giống như tôi.

Chàng trai đó đau đớn nhìn anh, cả người toát lên một hơi thở lạnh lùng, anh hét lên: “Cô gái nhỏ… cô gái nhỏ, Tiểu Thất! Tiểu Thất…”
Ấm áp gọi đi gọi lại mấy lần tên Tiểu Thất, cô gái nhỏ đó mặt trắng bệch nở một nụ cười, gắng gượng nói: “Chồng ơi… em không đau… không đau….

em không sợ đau!”
Cô gái mạnh mẽ kiên cường kia là tôi sao?
Lúc đó, tôi cũng đã gọi chồng ơi, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.

Hôm này ký ức đó hợp lại với nhau, mặc dù chỉ là một mảng nhỏ, nhưng tôi vẫn có cảm giác giống như cô ấy.

Trong lòng tôi không có thay đổi gì lớn, chỉ mấy năm nay vẫn luôn ẩn thật sâu bên trong linh hồn của tôi.

Chết đi không đáng sợ, đáng sợ nhất là mất đi tất cả người mình yêu thương.

“Anh sẽ không để em chết đâu, cô gái nhỏ.” Anh ôm lấy mặt tôi, ánh mắt long lanh ngấn nước.

Chỉ là mưa quá lớn, tóc tai rối tung ướt sũng, khiến tôi không thể nào nhìn rõ được là mưa hay là nước mắt.

Vì tôi mà anh ấy khóc sao?
Nhưng anh ấy là quỷ hồn mà, quỷ hồn làm sao mà có nước mắt được chứ?
Suy nghĩ của tôi có chút mơ hồ, chỉ cảm thấy nước mưa đang chảy trên mặt tôi, ý thức trở nên mờ nhạt, ngón tay của anh ấy chạm lên khuôn mặt tôi đã trở nên vô cùng hư vô.

Tôi khẽ ngẩng đầu lên trong màn mưa, đôi mắt đã không thể mở lên được nữa, bên tai chỉ cảm thấy mọi thứ đã chìm vào im lặng.

Trong màn mưa, dường như có một người ôm lấy tôi chạy một mạch không ngừng nghỉ.


Nhưng tôi lại cảm thấy mình càng ngày càng nhẹ như bay, càng ngày càng rời xa khỏi thế giới này, sau đó liền chìm vào hôn mê.

Tôi không biết thời gian đã vô thức trôi qua bao lâu, lúc tỉnh táo, không thể nào mở mắt ra.

Lồng ngực như có thứ gì đó đang cháy, nóng đến đau hết cả đầu, trên trán toát đầy mồ hôi.

Lúc muốn lấy tay lau đi, phát hiện ra tay mình cũng không thể kiểm soát được.

“Mỗi ngày tôi đều sẽ đi hái cỏ Lam Tinh về, cho bà chủ uống, bà chủ nhất định sẽ khỏe lại.” Giọng của Đào Tử vừa có chút trẻ con vừa có chút đanh đá truyền đến bên tai, trong lòng luôn cảm thấy trước đây âm dương có chút kỳ quái.

Bây giờ nghe ra lại thấy vô cùng ấm áp.

Tôi biết, Đào Tử đang dần chấp nhận tôi, thật lòng nó vẫn quan tâm đến tôi.

“Cả người cô ấy vẫn đang cứ ứa ra máu, vì sao lại như thế này chứ hả…” Giọng của Lưu Vũ Năng cũng truyền đến bên tai, anh ta vẫn vậy, dùng cái giọng điệu chất phác của mình để hỏi.

Đào Tử ậm ờ một lát, mới bực bội nói: “Sương máu xâm nhập vào cơ thể quá nhiều, thân xác dường như… đã nát hết rồi.

Hu hu hu…”
Nó khóc rồi, khóc dến đau lòng.

Khiến tôi dường như cũng rơi nước mắt theo, nhưng tuyến lệ đã khô, tôi đã không còn rơi nước mắt được nữa.

“Đào Tử…” Lăng Vũ Dương nhẹ nhàng trách mắng Đào Tử một tiếng.

Đào Tử lập tức ngừng khóc, nó nức nở nói: “Không phải em cố ý nói như vậy… nhưng… nhưng lục phủ ngũ tạng của bà chủ đã… em chỉ hy vọng cô ấy sẽ không sao…”
Một bàn tay lạnh lẽo chạm lên trán tôi, lau đi mồ hôi, chỉ nghe thấy tiếng Lăng Vũ Dương từ tốn nhưng lại đầy trầm lắng vang lên bên tai: “Đưa chén thuốc cho tôi, Đào Tử.”
Rõ ràng anh ấy đang rất bình tĩnh, giọng điệu cũng không hề có chút vội vàng.

Tôi nghe thấy giọng của Lăng Vũ Dương rất xúc động, tôi muốn mở miệng ra thử, nói cho anh ấy biết tôi đã tỉnh lại.

Nhưng miệng lại như bị một miệng ngọc chặn lại.

Cảm thấy có thì đó cạy miệng tôi ra, đưa chất lỏng có vị cam ngọt vào miệng tôi.

Mặc dù sương máu ở trong người tôi rất lâu rồi, nhưng năm giác quan của tôi vẫn rất nhạy bén, dường như không hề bị tổn thương.

Vị của chất lỏng này rất quen thuộc, là cỏ Lam Tinh.

Lúc Lưu Vũ Năng hôn mê, tôi tự mình nếm thử trước rồi mới đút cho Lưu Vũ Năng.

Là Lăng Vũ Dương đang dùng…
Dùng miệng bón thuốc cho tôi sao?

Chất lỏng lạnh lẽo đó lập tức chảy vào khoang miệng, tôi cảm giác đầu óc như trống rỗng, cả lĩnh hồn như muốn bay ra khỏi cơ thể.

Tim đập điên cuồng, như đụng phải một con nai nhỏ.

Nhưng lồng ngực lại nóng rực đến đau đớn, tìm càng đập nhanh càng đau.

Đau đến nỗi đầu óc tôi trở nên mơ hồ, tư tưởng cũng không thể nào hoạt động được, có thể nghe được âm thanh bên ngoài lúc có lúc không: “Anh cứu áp trại tướng công về thế nào thế? Tỉnh lại chưa?”
Áp trại tưởng công?
Tôi mơ hồ nghe thấy, không biết là Lăng Vũ Dương đang nói với ai.

Nghe Đào Tử thở dài, oán giận: “Trông đẹp trai như thế mà có ai biết được lại không có não cơ chứ.

Đào Tử tôi trông xinh đẹp, thế mà anh cũng thêm liếc tôi đến một cái.

Còn không định uống thuốc, nói xem nếu như bà chủ chết rồi, anh cũng muốn chết cùng bà chủ luôn hả.”
Hóa ra cái mà áp trại tướng công, chính là nói đến Nam Cung Trường Mặc, cậu ta được cứu về rồi sao!
Trong lòng tôi còn chưa kịp vui mừng lại bắt đầu lo lắng.

Cái tên thiếu niên đầu bạc kiêu ngạo này, não không phải bị lừa đá thì chắc đã không chịu uống cỏ Lam Tỉnh trị thương.

Cái gì mà nói muốn chết cùng tôi, tôi còn chưa chết, đang sống sở sở đây nè.

Nghĩ đi nghĩ lại thấy mà tức, nghe Lăng Vũ Dương không nặng không nhẹ nói: “Muốn chết thì cứ để cậu ta chết đi, nếu em không chịu nổi tên chồng xấu xa này, thì khuyên đi.

Cái tên ngốc này dám tranh người phụ nữ của tôi, đúng là đi tìm đường chết mà.”
Nghe thấy những lời này trong lòng cảm thấy ớn lánh, thầm nghĩ tính cách của Nam Cung Trường Mặc cố chấp, kiêu ngạo.

Đây là địa bàn của Lăng Vũ Dương, mà cậu ta dám đến ngang ngược như thể, với tính cách của Lăng Vũ Dương, nhịn đến thời điểm hiện tại là đã đạt đến giới hạn rồi.

Suy nghĩ một lúc không biết vì sao, sao lại có cảm giác dở khóc dở cười thế này.

Tôi nghĩ đến vỡ đầu cũng không hiểu, tôi là một bà già thé sao, Nam Cung Trường Mặc lại là một bé trai đáng yêu hả.

Đứng đại ở cổng của một trường học, họ đều là những nhân vật đẹp trai nhất.

Thôi bỏ đi…
Vấn đề này nghĩ nhiều cũng không có tác dụng gì! Tôi chỉ có thể để đi theo cùng cậu ta…
“Khuyên… khuyên chích bông hả!” Đào Tử có chút nổi da gà, đứng trước mặt Lăng Vũ Dương không biết trên biết dưới.

Ai biết được nó là sấm chớp mưa to, khẽ thì thào: “Ông chủ, em không có rống lên, hu hu hu… đều là cái tên khốn nạn Bạch Họa Chi… em của anh ta bị người khác thiêu thành đống tro đen, cũng sẽ không đưa chúng ta vào Quỷ Vực nữa, toàn bộ đều thành như thế này.

Bây giờ em xấu xí, anh ấy sẽ không thích em nữa, chắc chắn sẽ không nghe lời khuyên của em…”.

Bình Luận (0)
Comment