Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 272


Tôi cảm thấy mình biến thành một cột đá rồi, sau đó từ giữa đầu vỡ ra một vết nứt.

Tôi liền choáng váng mẹ nói luôn, người đàn ông đứng trước mặt tôi này, hồi lâu cũng không có một chút động tĩnh.

“Thế nào? Nhìn thấy chồng thì vui quá sao?” Người đàn ông nở nụ cười mê hoặc, khuynh quốc khuynh thành như thế, không chút nào vì vết sẹo bị phỏng trên mặt mà ảnh hưởng đến khí chất xinh đẹp của anh.

Anh thuận thế liền đem tôi ôm vào trong ngực, đầu ngón tay nhẹ nhàng áp lên lưng tôi, vỗ vỗ một chút.

Cả người tôi xù lông lên, hận không thể đạp tên nhóc này ra thật xa.

Nhưng ba tôi vẫn còn ở bên cạnh nhìn thấy.

Đáy mắt đều sự hiền lành mang tình thương của ba, trong miệng vui vẻ nói: “Nhìn hai đứa bé này xem, tách ra một phút đều không được.

Lúc này nhìn một cái thật giống như keo sơn, yên tâm đi con, trong nhà chúng ta không có những quy cũ nào, các con nguyện ý ân ái, đương nhiên ba mẹ cũng không ngăn cản.”
Sấm sét giữa trời quang mà!
Thật sự là một tia sét đánh xuống, bổ cho tôi kinh ngạc.

Phải nói rằng trước đây ba tôi nổi tiếng cổ hủ, hôm nay làm sao hoàn toàn khác vậy!
Trở nên…
Trở nên khai sáng như thế!
Hơn nữa, vẫn là dáng vẻ rất hài lòng với đứa con rể Ác Nguyệt này nữa.

Tôi cũng không thể nói con rể Ác Nguyệt này là giả, con rể thật của ba mẹ, thật ra là một con quỷ.

Anh đang ở thế giới khác duy trì cho một nơi quỷ khô khan, cho nên không có cơ hội tới đây cùng hai người già bọn họ ăn Tết.

Mới có thể để cái này tên giả mạo, chui chỗ trống, đến nhà tôi vuốt mông ngựa.

Tôi dùng lực tránh khỏi cái ôm của tên khốn Ác Nguyệt này, còn phải duy trì nụ cười với ba tôi: “Ba à, con mới về, đương nhiên là phải cùng hai người tâm sự, làm sao lại lãng phí thời gian vào chuyện ân ái chứ? Có đúng không?”
“Hả? Con ân ái với Quân Dương, sao có thể nói là lãng phí thời gian chứ, ba của con rất văn minh đó.” Quả thật là ba tôi điên rồi, văn minh đến điên rồi.

Cũng không biết có phải là ông ấy ăn phải thuốc gì sai không, hay là Ác Nguyệt rót cho ông ấy thuốc mê gì.


Tôi cau mày nũng nịu: “Ba… Trước đây ba không phải như thế.

Ba phải giống như giáo huấn học sinh, giáo huấn anh ta thật tốt, tránh cho sau này anh ta không hiếu thuận với ba thật tốt, được đà lấn tới.”
“Nói bậy!” Cuối cùng ba tôi cũng không nể mặt, lại cười cười với Ác Nguyệt: “Thằng bé không phải loại người này, Tô Mộng, con đừng mắng mỏ nó có được hay không hả.

Có thể có được một người chồng thế này, là vận may của con, một người bận rộn như nó lại có thể vì con mà buông bỏ công việc, ở cùng ba mẹ còn còn đấm lưng xoa bóp cho chúng ta, cùng chúng ta nói chuyện phiếm.

Người chồng tốt như thế đi đâu tìm đây?”
Ác Nguyệt nghe những này, mặt mũi tràn đầy đắc ý mỉm cười quyến rũ, cái đuôi đều muốn vểnh đến bầu trời.

Tên nhóc này cũng quá lung lạc lòng người rồi, đều giải quyết xong người nhà của tôi rồi.

Không phải bảo anh ta đi xử lý chuyện U Đô sao?
Làm sao rảnh mà tìm đến nhà tôi quấy rối chứ?
Sẽ không phải tới đòi nợ chứ?
Tôi ngẫm lại tình cảnh của mình, thật sự là khóc không ra nước mắt, nhưng lại không có cách nào vạch mặt Ác Nguyệt.

Để hai người già bọn họ cảm thấy tôi với Quân Dương tình cảm vỡ tan, dù sao trong bụng tôi còn mang thai con của Lăng Vũ Dương.

“Đúng vậy đó, chồng con quả thật là người chồng tốt nhất trên đời.

Vừa rồi là con ở trong phúc không biết phúc, ton vẫn nên vào nhà bếp phụ mẹ gói sủi cảo.” Tôi trải qua một phen đấu tranh tư tưởng, rốt cục kiên trì nặng ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc.

Trong lòng đã mở pháo cao xạ, bắn chết Ác Nguyệt nhiều lần.

Trong lòng tôi một mực nghĩ đến sắp thoát khỏi tên nhóc buồn nôn Ác Nguyệt này, không nghĩ tới Ác Nguyệt đi theo phía sau tôi, lạnh buốt kéo tay tôi, ôn nhu nói: “Bảo bối, anh và em cùng gói, chồng em gói sủi cảo rất tuyệt đó…”
“Đúng rồi, có thể ăn bánh sủi cảo Tiểu Diệu gói, vậy hôm nay ba cần phải ăn nhiều một chút.” Ba tôi thật sự là thích chết tên giả mạo này rồi, trên mặt tất cả đều là nụ cười vui mừng khấp khởi.

Ông ấy không biết, con gái của ông ấy vì chuyện này mà muốn sầu chết rồi.

Tôi than thở tiến phòng bếp gói bánh sủi cảo, ai biết tên khốn kiếp này lại đứng sau lưng tôi.

Đem hai tay vươn ra phía sau tôi, dùng tay nắm lấy tay đang gói sủi cảo của tôi: “Bảo bối, động tác gói sủi cảo này của em không đúng.

Ừm, phải gói thế này, nấu bánh sủi cảo mới không dễ bị rách.”

“Ai cần anh lo!”
Tôi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lại chỉ có thể tạm thời nén giận.

Mẹ tôi ở một bên cùng gói bánh sủi cảo, một mặt còn đang khen tên nhóc này: “Không ngờ Tiểu Diệu gói sủi cảo còn lợi hại thế này, còn có thể bao ra nhiều hoa văn như vậy.

Tô Mộng nhà chúng ta, thật sự là cái gì cũng không biết, về sau còn cần con gánh vác nhiều… Con cứ dạy nó thật nhiều một chút, nó học xong thì có thể xuống bếp nhiều hơn vì con rồi.”
Lời này nói xong, thật giống như tôi gả cho anh ta khiến anh ta chịu ủy khuất vậy.

“Ha ha.”
Hơn nữa vốn dĩ tôi cũng đâu phải gả cho anh ta, anh ta đây là tên giả mạo đáng chết.

Thật vất vả chịu đựng qua cái khâu gói sủi cảo này, tôi thở dài một hơi, tìm cái cớ đi sang nhà Tống Tâm mượn sách.

Nói tôi không đem đủ sách muốn tìm Tống Tâm mượn sách, có khi khai giảng với thi còn dùng đến.”
Tôi thực sự không dám nói với người giáo sư nghiêm nghị như ba tôi, tôi mẹ nó có một khóa học đặc biệt vào năm hai học kì trước.

Toàn bộ! Treo! Khoa!
Ba tôi mà biết, chắc chắn sẽ muốn lớp da của tôi rồi.

Ba tôi giao cho tôi, muốn tôi trở về trước khi mẹ nấu xong bánh sủi cảo, ăn cơm.

Cũng chính là việc lấy sách cũng không thể kéo dài, nhất định phải không được bỏ qua thời gian ăn cơm tối.

Tôi ủ rũ cúi đầu đồng ý, mang vào dép lê bông vải, đi đến gõ cửa nhà Tống Tâm.

Nhà bọn họ cũng đang chuẩn bị cơm tối, đứng trước cổng có thể nghe được mùi lẩu thoang thoảng bay ra, hỏi cái mùi này khiến tôi đói bụng rồi.

Tống Tâm ở trong nhà hỏi một câu: “Ai thế.”
“Tớ.” Tôi trả lời rất tùy tiện, cô ấy nghe được giọng nói của tôi.

Tống Tâm mời tôi vào nhà họ, cô ấy còn mời tôi ở lại ăn cơm.

Tôi liền nói nhỏ chuyện nhà tôi một lần cho cô ấy nghe, nói rõ với cô ấy, nếu tôi không về nhà ăn cơm, ba tôi có thể sẽ lập tức tìm tôi tính sổ mà giết tôi.


Bảo cô ấy nhanh đưa sách cho tôi, để tôi trở về giao nộp.

Ông cụ đang nằm tại trên ghế bành than thở.

Trong tay còn ôm một cái radio kiểu cũ, trong radio phát ra Côn Khúc.

Giọng nói tinh tế, nghe có chút ưu thương.

Nhìn thấy biểu cảm trên mặt ông cụ, có chút bi thương, dường như là đang hoài niệm cái gì.

Ông ấy thấy tôi đi đến, vội vàng mời tôi ngồi xuống, hỏi tôi có nhận được file PDF ông ấy gửi không.

Tôi nhận được, thế nhưng là so sánh với nội dung trên tấm giấy A4 kia, một phần PDF tôi đều không thấy.

Nhưng tôi cũng không muốn nói dối, liền nói: “Xem một chút, con xem như đã xuất gia một nửa, từ nhỏ đã không giống người tu lắm.

Rất nhiều… Rất nhiều ngôn ngữ trong phong thủy con xem đều không hiểu.”
“Ông biết chứ, con gái con quả thật có chút thiên phú.

Thế nhưng là thứ phức tạp, chưa hẳn có thể nhìn hiểu, mấy ngày nay trở về, ông sẽ nói qua một chút với con.

Lúc đầu những thứ Thái Bạch nói, ngươi thu hoạch càng nhiều, đáng tiếc a đáng tiếc…” Ông cụ có cây quạt cắm ở sau cổ áo, hiện tại rút ra, giữa mùa đông phẩy phẩy.

Ông ấy thật sự giống như người đã mất đi người bạn lâu năm, cả người đều rất mệt mỏi.

Xem ra, Tổng Tâm đã nói với ông ấy chuyện Thái Bạch đại nhân chết.

Trước đây ông Tống nuôi hết thảy hai con chim, làm cho ông cụ nuôi thành thói quen.

Còn có một con chim gọi là Tủ Nhãn Nhi, dáng vẻ con chim kia nhỏ nhắn động lòng người, có thể đẹp mắt hơn nhiều so với Thái Bạch đại nhân.

Bởi vì trên mắt nó có một vết ruồi nhỏ, nên mới có tên gọi là Tủ Nhãn Nhi.

Giờ phút này cái lồng của nó đang treo ngay trên đầu ông cụ, lồng chim kia vô cùng đặc biệt, là từ vô số lục sắc dây leo bện thành.

Dáng vẻ Tủ Nhãn Nhi nhỏ nhắn động lòng người, tùy lúc có thể chui qua dây leo bên thành kia, vòng quanh bên người ông cụ bay khắp mọi nơi.

Ngày bình thường, nó cũng không ra.

Chỉ có lúc vui chơi, mới nguyện ý vây quanh bay hai vòng, chơi chán tự mình sẽ trở về.


Con chim này cũng hiểu tính người, chỉ là chênh lệch duy nhất với Thái Bạch đại nhân một chuyện, đó chính là nó sẽ không nói tiếng người.

Giờ phút này Tủ Nhãn Nhi từ bên trong lồng bay ra ngoài, nó rơi vào đầu vai của ông cụ, líu ríu réo lên không ngừng.

Tôi đứng tại chỗ, có chút ngại ngùng nói: “Sư phụ, chuyện của Thái Bạch thật rất xin lỗi, là con không có bảo vệ tốt Thái Bạch đại nhân.

Để nó chết thảm trong tay người xấu…
“Đây sao có thể trách con? Thái Bạch từ tổ tiên tôi vẫn sống ở chỗ này, một mảnh này của chúng tôi là nhà cũ.

Nếu như nó không muốn chết, làm sao lại chết chứ? Đây đều là mệnh…” Ông cụ thì thào lên tiếng, đưa tay lại sở lên thân thể nhỏ của Tú Nhãn Nhi, Tủ Nhãn Nhi thân mật mổ mổ tay của ông cụ.

Chim kia cũng rất xao động, nhảy nhót trên vai trái của ông cụ một hòi, một hồi lại đi nhảy sang vai phải của ông cụ.

Bình thường tôi đều không cơ hội gặp co chim này, bởi vì nó một mực ở bên trong dây leo, nhìn không thấy bản thân.

Nghĩ đến là một loại chim rất yên tĩnh, không nghĩ sau này lại làm ầm ĩ như thế.

Ông cụ đột nhiên ngồi dậy trên ghế bành, cau mày nói: “Kỳ quái, sao hôm nay Tủ Nhãn Nhi lại xao động đến như thế?”
Ông ấy dường như lẩm bẩm, lại nhìn tôi ở trước mặt, sắc mặt mới thay đổi: “Mộng Mộng, ẩn đường của con đang biến thành màu đen, vận rủi vào đầu.

Tự con biết không?”
“Biết a.

Con… Con luôn luôn vô cùng không may, cho tới bây giờ cũng không hề tốt hơn.” ở trước mặt ông cụ, tôi hoàn toàn không thể che giấu nhiều, chỉ có thể thấp giọng phàn nàn, không cần che giấu.

Ông ấy nhẹ nhàng xoa đầu Tú Nhãn Nhi, cúi đầu nghĩ một hồi, mới ngẩng đầu nhìn tôi: “Nó muốn bởi cho con một quẻ, con có thể nói chuyện đầu tiên con nghĩ đến trong lòng cho ta.”
Chuyện đầu tiên tôi nghĩ đến trong lòng?
Từ khi nhìn thấy kết cục của Nam Cung Trường Mặc, tôi đối với chuyện bói toán là một loại tâm lý kháng cự, tôi rất sợ ông cụ cũng biến thành cùng Nam Cung Trường Mặc mà giảm thọ như thế, ngũ hệ tam khuyết thiếu mệnh.

Đối diện một lúc với ông cụ, tôi mới miễn cưỡng cúi người, nói bên tai ông cụ: “Sư phụ, con không có nghĩ đến chuyện gì cả.

Bói toán chi thuật khảm phá thiên cơ, con sợ gây bất lợi cho ông.”
“Cái này không sao, âm phải bởi toán chi thuật, chính là từ chim muông súc sinh làm thay, sẽ không ảnh hưởng đến những người khác.” Ông cụ bình tĩnh an ủi tôi.

Nghe nói sẽ không tổn thương bất luận kẻ nào, tôi mới mặt dày thêm, thấp giọng nói ra nội dung minh suy nghĩ: “Ông à… Con biết hỏi cái này có chút không thích hợp, có thể là ông sẽ tức giận.

Con… con thật sự muốn biết kết cục của ba mẹ con, hơn nữa bọn họ có an toàn không!
“Chỉ thế này?” Ông cụ híp mắt, ánh mắt từ trong khỏe mắt gầy gò xoẹt đến..

Bình Luận (0)
Comment