Tôi hơi sững sờ, vật nhỏ này đi thật.
Bình thường chỉ lo ngủ, anh mẹ đều quên, một mỹ nữ nhỏ xuất hiện thì tỉnh.
Thực sự là tức chết tôi!
Nhưng thẻ Mộc Hòe kia vô cùng yên tĩnh, bên trong không có một chút xíu âm thanh nào, cũng không có giọng nói nũng nịu của Đào Đào, gọi tôi là: “Chị…”
Lấy Bắc Đẩu Huyền Ngư ra từ trong túi, để Bắc Đẩu Huyền Ngư vào trong lòng bàn tay, lại cảm nhận tình hình trong tấm biển gỗ.
Chỉ cảm thấy bên trong phiến gỗ tối đen như mực có vẻ có một vật hình tròn đang ngủ say, thứ đó tràn ngập ánh sáng muôn màu, tỏa ra một tia sáng yếu ớt, lơ lửng trên mặt gỗ.
Thứ tròn trịa này, chính là Đào Đào?
Tôi vẫn nhớ Tống Tâm nói qua điện thoại rằng Đào Đào và ông cụ ở chung rất hòa hợp, nhưng không biết vì sao lại ngủ say.
Đại khái là như những gì ông cụ nói, Đào Đào thực sự cô độc, thiếu vắng những người thân thiết nên cô chọn cách sống khép mình.
Mà thời gian gần đây, tôi đều không rảnh rỗi chăm Đào Đào.
Bây giờ suy nghĩ một chút, trong lòng tôi luôn áy náy đối với Đào Đào.
Mặc Mặc của tôi phát hiện Đào Đào đã ngủ say, đồng thời biến thành một hình cầu, thằng bé nói với giọng mất mác: Chị “Đào Đào thật là khổ sở, chị ở một mình cô đơn quá nên mới phải phong bế chính mình như vậy.”
Tôi thật sự không biết phải an ủi Mặc Mặc nhà mình như thế nào, trước đây nếu không phải là Đào Đào không thể vào nhà họ Liên, thì cũng sẽ không mặc kệ cô ở chỗ ông cụ.
Nhưng quỷ hồn chính là như vậy, bản tính sau khi chết luôn cực đoan, thiếu cảm giác an toàn.
Chỉ chấp nhận những người thân và những người mình tín nhiệm và thích ở bên người.
Một khi người đó rời đi quá lâu, tính cách của quỷ hồn sẽ từ từ thay đổi.
Chúng không có khả năng chống lại và tiêu hóa những cảm xúc tiêu cực như con người, một số quỷ tính tình hơi bất thường, do bị bỏ mặc hoặc bị phớt lờ, hay xa rời những người chúng tin tưởng và gần gũi.
Chúng sẽ lựa chọn biến thành lệ quỷ, và đi tổn thương người khác.
Tính tình Đào Đào nhẹ nhàng và lương thiện, cô bé không thể vượt qua rào cản trong lòng, cô bé thà tổn thương tới mình còn hơn.
Giống như một đứa trẻ tự kỷ, cô bé sống rất khép mình.
Tuy nhiên, nói cho cùng, cũng cần cảm ơn ông cụ đã quan tâm trong khoảng thời gian này.
Khi tôi nhận ra tôi muốn cảm ơn ông cụ, ông cụ đã được mẹ Tống Tâm đỡ vào phòng để nghỉ ngơi.
Tống Tâm thì hơi buồn bực đẩy Lưu Vũ Năng, trong miệng cô ấy hơi oán giận, lại dùng lời nhỏ nhẹ nói: “Thật là, nhìn anh cao to thế này, không biết uống rượu cũng thôi đi, ngay cả uống rượu với ông nội cũng không uống được.”
“Tống Tâm, ông cụ càng già càng dẻo dai, anh ấy uống không lại là chuyện bình thường.
Chúng ta vẫn nên nghĩ biện pháp để có nơi ở cho anh ấy đi, ngày mai chúng ta phải trở về trường học rồi.” Tôi nhìn Lưu Vũ Năng có vóc người cường tráng vô cùng, bây giờ còn say quắc cần quâu như vậy nữa, trong lòng sầu muộn vô cung.
Tôi cũng không biết, tôi và Tống Tâm sẽ mất bao công sức mới có thể đưa anh ta đi.
Lúc này chỉ thấy Lưu Vũ Năng đang nằm trên bàn, trộm mở một mắt, tinh ranh quan sát xung quanh.
Đại khái là phát hiện mẹ Tống Tâm cùng mẹ tôi đang thu dọn chén đũa trên bàn, tất cả mọi người ăn không no rồi mới duỗi người đứng lên: “Không cần làm phiền mấy người, tự tôi trở về là được rồi.”
“Anh… Anh giả say à!” Tống Tâm mặt đỏ bừng kinh ngạc.
Ngay cả tôi cũng giật nảy mình, rượu này có thể nhanh tỉnh như vậy sao?
Rõ ràng giống như Tống Tâm nói, người kia diễn một tuồng kịch ở trước mặt mọi người, anh ta đang giả bộ say!
“Anh… Anh chỉ sợ ông cụ không chịu thua, tiếp tục uống rượu với anh sẽ làm tổn thương thân thể.
Nên anh gục trước ông cụ, ông cụ sẽ không muốn cụng rượu với anh nữa.” Lưu Vũ Năng lộ vẻ đơn thuần, sau khi nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Tống Tâm, lại còn lộ vẻ xấu hổ.
Anh ta hơi ngượng ngùng cúi đầu, không không biết xấu hổ tiếp tục nói.
Trong lòng tôi thầm nói Lưu Vũ Năng này thật là khờ.
Lại láu lỉnh ở trước mặt ông cụ, cố ý giả say để ông cụ thấy mình đang cố gắng uống rượu.
Tống Tâm đấm vào ngực anh ta một cái: “Anh không sợ mình bị người khác so đo chê cười sao?”
“Anh là người đàn ông của em, sao có thể so đo được? Tiểu Tâm, anh không những bảo vệ được cậu Liên mà còn có thể bảo vệ em.” Lưu Vũ Năng nói xong liền kéo Tống Tâm vào lòng giống như kéo thỏ trắng: “Tống Tâm, một thân công phu và bắp thịt này của anh đều luyện tập vì em cả.
Tôi ở bên cạnh nhìn, mặc dù tôi rất chúc phúc Tống Tâm, nhưng màn thể hiện tình cảm khoa trương như vậy thực sự không thể chịu đựng nổi, trong lòng tôi càng muốn Lăng Vũ Dương hơn, tuy anh thường xuyên đến tìm tôi, nhưng thời gian chung đụng quá ngắn.
Quỷ Vực và nơi này lệch giờ, điều này khiến anh không thể ở lại quá lâu.
Nghĩ tới đây, trong lòng tôi không khỏi rầu rũ, tôi cũng không muốn quấy rầy Tống Tâm và Lưu Vũ Năng, vậy là quay đầu trở về nhà mình.
Tôi vừa bước một bước đã đụng phải Ác Nguyệt.
Ngày hôm nay tâm tình anh ta không tệ, đôi mắt híp lại nhẹ nhàng như ánh trăng trên bầu trời.
Anh ta đi theo tôi, cùng tôi quay trở lại: “Bảo bối, em cũng không cần học tập, mà giờ cũng muộn rồi chi bằng quay về nhà ngủ đi.”
“Ai nói tôi không cần ôn tập?” Tôi nhíu mày.
Giọng của Ác Nguyệt ngả ngớn, còn có sự mềm mại đáng yêu, anh ta nói: “Chú Duệ Não Linh Minh.”
“Anh, cái này anh cũng biết.” Tôi hơi bất lực, chuyện mình lừa gạt, đương nhiên hi vọng càng ít người biết càng tốt.
Bây giờ bị Ác Nguyệt biết tôi muốn dùng chú Duệ Não Linh Minh để gian lận, trong lòng tôi thực sự là sắp chết, tôi hiểu rõ việc phủ nhận nó trước mặt lão hồ ly Ác Nguyệt này cũng vô ích, bởi vì sự thực đã mở ở trước mắt.
Đi được vài bước thì đến chỗ đèn đường dưới nhà, bước chân của tôi dừng lại một chút, tôi nhìn cái bóng của hai người chúng tôi: “Ác Nguyệt, tối hôm nay là đêm cuối cùng, tôi hy vọng anh có thể hết lòng tuân thủ hứa hẹn.”
Cái bóng của Ác Nguyệt rất kỳ lạ, có ba chiều dài khác nhau, thậm chí ngay cả màu sắc cũng khác nhau.
Điều này nói rõ, Ác Nguyệt ở trong thân thể Liên Quân Dương có ít nhất ba linh hồn khác nhau.
Nhưng câu hỏi này mà thẳng thừng hỏi ra thì cũng không tiện.
“Biết rồi mà bảo bối.” Vẻ mặt anh ta dịu dàng và không nỡ, trong mắt càng là nổi lên vẻ đau đớn rung rưng.
Anh ta tiến lên một bước, muốn ôm tôi.
Tôi đã sớm chuẩn bị tâm lý xong, chỉ cần Ác Nguyệt một có cơ hội, anh ta sẽ sờ ngực tôi, tôi cố ý dừng lại ở chỗ này là vì đề phòng anh ta.
Đi ra sau ánh đèn đường, tôi quay lưng lại với anh ta và chậm rãi nói: “Tôi đi về trước, ba mẹ tôi đều rất thích anh.
Trong nhà luôn hoan nghênh anh tới, chỉ cần anh… Không làm chuyện thương thiên hại lý là được rồi.”
Anh ta hơi giận: “Tô Mộng, em đuổi anh đi à, đêm nay em muốn anh rời đi sao? Em cũng biết đấy.
Trước đây… trước đây anh chưa bao giờ ngủ trên ghế số pha cả… anh không ngờ mọi chuyện lại nhanh như thế.”
Chuyện đã đến bước này, đã không còn là chuyện đêm nay đêm mai nữa, tôi vốn không quan tâm sự chênh lệch múi giờ này chút nào.
Tôi không biết lời Ác Nguyệt nói với tôi có âm mưu khác hay không.
Thế nhưng, tôi có thể nhìn ra, Ác Nguyệt rất thích ở bên người sống.
Thích nhiều người, thích cảm giác thân tình.
Tôi nghĩ nghĩ, nói: “Nếu anh luyến tiếc người nhà, đêm nay anh có thể ở một đêm.
Nếu chuyện U Đô đã được giải quyết rồi, anh có thể…”
“Đừng nói nữa, chúng ta cùng nhau trở về đi.
Nếu không, ba mẹ sẽ cho là chúng ta gây gổ đấy.” Bóng dáng Ác Nguyệt lướt qua tôi như một cơn gió, ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng nhéo tay tôi.
Anh ta cứ như vậy mà đưa tôi về nhà như một cơn gió thoảng.
Ba tôi uống vào rồi thì bay bí tỉ, mẹ tôi đang bận chăm ba.
Nào có thời gian rỗi quản chúng tôi?
“Anh làm gì thế!” Tôi thấy ba tôi nôn mửa chóng mặt nên hơi choáng váng, chẳng ngờ thân thể nhẹ bẫng một cái rồi bị người ta ôm lấy.
Ngay khi tôi hét lên, Ác Nguyệt liền ôm lấy cơ thể tôi và bước vào phòng ngủ.
Anh ta đặt người tôi ở trên giường trong phòng ngủ, nhẹ nhàng kéo chăn bông bên cạnh, đắp lên người tôi, tôi vừa muốn lật người chạy trốn, cánh tay của anh ta đã đặt ở hướng tôi chạy trốn: “Đừng đi!”
“Đại ca, đại hiệp, đại thần! Tôi không làm được không? Anh hãy bỏ qua cho tôi đi…” Tôi cũng không có cách nào, nên than khóc nói.
Anh ta xoa tóc tôi một cách cưng chiều, yêu mị nói nhỏ: “Đừng cử động, cứ ngủ say như thế này.
Anh sẽ đứng ở bên cạnh nhìn em, được không?”
Tôi nghĩ thầm, anh ta nhìn tôi như thế, sao tôi ngủ được đây?
Giống như động vật ăn cỏ, não ngu si, nghe lời vu oan, đã chủ động đưa tới cửa, ngủ trước thú ăn thịt thì không phải sẽ bị gặm đến không còn sót lại một chút cặn sao?
Không được!
Tôi tuyệt đối không thể đồng ý, nếu anh ta muốn mạnh bạo.
Tôi còn có nhẫn phỉ thúy…
Đầu óc tôi mới nghĩ tới đây, tôi đã cảm thấy tâm tư trở nên trì độn, ý thức dần dần mơ hồ.
Trong nháy mắt, tôi tiến vào trạng thái ngủ say.
Đến khi tỉnh lại, tôi ý thức được có nguy cơ, tôi biết đêm qua là Ác Nguyệt dùng thủ đoạn đặc biệt, làm tôi ngủ.
Đúng lúc đó, tôi bừng tỉnh.
Tôi cố gắng ngồi dậy, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Sờ sờ vạt áo của mình, tất cả đều chỉnh tề, trong phòng không có một bóng người.
Bên ngoài ảnh mặt trời đã chiếu vào, ánh mặt trời rơi đầy đất.
Tôi đứng dậy đi ra ngoài rửa mặt, thì phát hiện ra ba mẹ đã sớm chuẩn bị xong lễ của tôi giúp tôi.
Bọn họ đều là giáo viên nhân dân, đều có thời gian nghỉ hè như học sinh, nên lễ hội đèn lồng chỉ được tổ chức trong một ngày.
Lúc này đã hơn tám giờ, tôi đã sớm trở về đi học.
Trong lòng tôi hơi mất mát, buổi sáng cũng không có ai ai kêu tôi dậy.
Tôi…
Tôi thậm chí không có cơ hội để nói lời tạm biệt với họ!
Đại khải bọn họ sợ tôi tỉnh mộng, mới không gọi tôi dậy.
Suy nghĩ một chút chuyện vô bổ, tôi vào phòng làm việc và nhét mấy cái móng mèo trên bản vào túi.
Tôi nhìn thấy một vật thể nhỏ màu đen nằm ngoài cửa sổ, đôi mắt tròn màu vàng của nó đang nhìn tôi.
Tôi nhìn theo cửa sổ và sở sở đầu nhỏ của nó: “Có phải mày đến tiễn tạo hay không? Hả? Mèo Nguyệt Linh Kim Đồng!”
“Meo meo…”, con mèo khẽ kêu tôi.
Mãi cho đến khi tôi đi ra ngoài từ trong phòng, đôi mắt cao sâu lạnh lùng của nó vẫn đang nhìn tôi.
Khi tôi xách va li đi ra ngoài tìm Tổng Tâm, Tổng Tâm đang nói thầm cùng Lưu Vũ Năng ở trong sân.
Bọn họ đang kề tại nói nhỏ, tôi chỉ đi ngang qua, không biết họ đang nói về cái gì.
Vừa thấy tôi tới, biểu tình dịu dàng của Lưu Vũ Năng trở nên nghiêm chỉnh, anh ta đưa vé cho tôi.
Tôi nhìn vé máy bay, còn có nửa giờ sẽ bay.
Bọn họ cũng không gọi cho tôi, chỉ biết đến tình yêu của mình mà thôi, nếu không phải là tôi chạy tới, nói không chừng tôi đã lỡ chuyến bay rồi, nhưng tôi cũng không nói gì mà chỉ lẳng lặng kéo vali bước ra ngoài.
Hai người bọn họ đều không nói chuyện với tôi, cả hai cử tay trong tay mà đi đằng sau tôi.
Trong suốt quá trình, tôi chỉ như một chiếc bóng đèn điện biết đi.
Tống Tâm về đến ký túc xá của trường, chân vừa chạm đất cô ấy đã để hành lý xuống, đi với Lưu Vũ Năng.
Tôi ngồi trong túc xã, cảm giác hơi trống vắng.
Hai cô gái đã đến phòng, đồ đạc cũng cất xong.
Tôi và Tống Tâm là tới trễ nhất, ngày hôm nay có giờ học, buổi tối tôi còn có bài kiểm tra thi lại nên
vốn không có cách nào đi ra ngoài như Tổng Tâm.
Buổi học buổi chiều, tôi không đi mà ở ký túc xá xử lý hành lý.
Sáu giờ tối, sau khi ăn tối, tôi đến lớp học để thi lại và chờ đợi.
Chỉ thấy một tờ giấy A4 dán trên cửa phòng học, trên đó viết thi lại “Y học đại cương”, giảm thị: Tư Mã Thanh.
Nhìn thấy ba chữ này, toàn thân tôi run rẩy một cái, trong đầu đều là hình ảnh Tư Mã Thanh cầm súng chỉ vào đầu Tống Tâm.
Nghĩ tới đây, tôi hận không thể đánh Tư Mã Thanh một trận.
Đúng là oan gia ngõ hẹp….