Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 7


Tôi tập trung nhìn kỹ lại, đứa bé kia đang nhìn tôi bằng đôi mắt trong veo đáng yêu, vóc dáng đã to lớn bằng nửa người như thổi bong bóng, khuôn mặt xinh đẹp, tứ chi như ngó sen trắng nõn. Tôi cả kinh, đứa bé không rõ lai lịch này lại kêu tôi là mẹ ư?

Tôi cứng đờ đứng tại chỗ, mặc cho đứa bé này dùng bàn tay lạnh lẽo vuốt ve má tôi. Tôi không thể trao đổi với thứ quái dị này, chỉ có thể chịu đựng áp lực hỏi Tống Tâm: “Tống Tâm, đây… đây là thứ gì? Nó đang kêu tớ là mẹ hả??”

“Trẻ con bình thường ai mà to được như thế này? Hình như đây là ma trẻ con, tức là… thai nhi đã chết biến thành hồn ma, có thể biến thành linh thể, lệ khí rất nặng. Tớ nghe người ta nói vong hồn ma trẻ con đều có oán khí rất nặng, không thể siêu độ, gặp ai cũng hại.” Tống Tâm run giọng nói, nắm tay tôi muốn kéo ra đằng sau.

Tôi cứng đờ, trên trán đầy mồ hôi. Ma trẻ con? Trong ngành pháp y có rất nhiều truyền thuyết về ma trẻ con, từ Quỷ Linh ở Thái Lan đến tiểu quỷ mà các đạo sĩ nuôi dưỡng, nghe nói đều dùng vong hồn của trẻ con, nhất là những đứa bé trong bụng mẹ bị nạo thai mà chết, oán khí lớn nhất. Dù sao pháp y cũng có liên quan tới y học, tôi đã từng nghe kể về quá trình phá thai, cực kỳ tàn nhẫn.


Ví dụ như cái thai đã bốn tháng, vậy thì phải dùng dụng cụ thò vào tử cung, bóp nát đầu, thân thể, tứ chi của đứa bé thì mới có thể lấy thai ra. Nếu đứa bé thật sự có linh hồn, bị đả kích như vậy không biến thành lệ quỷ mới la.

Vừa rồi nó đã cứu chúng tôi, chắc sẽ không giết chúng tôi đâu nhỉ?

Tôi đang suy nghĩ thì đứa bé khổng lồ này ôm tôi bằng bàn tay mềm mại lạnh lẽo, khuôn mặt trắng nõn dụi vào lòng tôi: “Mẹ, sao mẹ không để ý tới bé? Có phải mẹ không thích bé không?”

Đương nhiên không phải tôi không thích nó, tôi chỉ sợ hãi theo bản năng thôi. Nhưng ngay sau đó, tôi đã bị thuyết phục vì đứa bé đáng yêu lại không có chút mưu mô này. Dù gì nó cũng cứu tôi, không cần thiết lại hại tôi vào lúc này. Nỗi sợ hãi dần dần hạ thấp, tôi vươn tay ôm lấy nó.

Tống Tâm xấu hổ: “Ờ… Hình như ma trẻ con này là ngoại lệ, nó không có ác ý với chúng ta.”

“Không phải cô không thích cháu, nhưng cô không phải là mẹ cháu, cháu nhận nhầm người rồi hả?” Không hiểu sao tôi lại rất thích đứa bé sơ sinh khổng lồ quái dị này, ôn hòa nói bên tai nó.

Nó lại rất cố chấp, kiên định nói: “Không, mẹ chính là mẹ của con, con muốn dẫn mẹ đi gặp ba.”

Ba? Ba của đứa này là ai? Chẳng lẽ cũng là lệ quỷ? Nửa đêm ba nó thả một đứa bé đáng yêu như vậy đi loanh quanh khắp nơi, còn trùng hợp cứu ba đứa xui xẻo như chúng tôi, nhìn đứa bé này đáng yêu như vậy, không chừng ông bố ma của nó cũng là một anh chàng đẹp trai. Tôi hơi buồn cười, đang định an ủi “ma trẻ con” đáng yêu này mấy câu.


“Á!” Tiếng hét của Tống Tâm vang lên. Tôi buông ma trẻ con ra, thấy Âu Vỹ cầm thứ gì đó đâm sâu vào bụng Tống Tâm. Máu đỏ tươi thấm ướt chiếc váy lụa của Tống Tâm. Cô ấy ôm bụng, gương mặt vặn vẹo vì đau đớn, lại kiên định nhìn tôi: “Chạy mau! Chạy mau đi! Âu Vỹ điên rồi!”

Cảnh tượng ấy khiến mắt tôi đau đớn. Mọi chuyện xảy ra quả đột nhiên, Tống Tâm lại bị Âu Vỹ mà chúng tôi liều mạng cứu ra đâm chảy máu!

“Chạy ư? Các người đừng hòng chạy! Tô Mộng, cậu dám kêu con cậu ra đây cứu cậu, đúng là đồ hèn nhát!” Ánh mắt Âu Vỹ lạnh lùng tàn khốc, không lưu tình rút dao Thụy Sĩ từ bụng Tống Tâm.

Hình như Tống Tâm bị đâm trúng chỗ yếu hại, tựa lưng vào tường hành lang dần dần trượt xuống, ngã trong vũng máu. Trong hành lang tràn ngập mùi máu tươi, khiến người ta run rẩy. Cô ấy cầm dao, lại đâm về phía tôi.

“Không cho mày làm tổn thương mẹ ta!” Đứa bé ngây thơ nói, che trước mặt tôi. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, tôi không thể ngăn cản đứa bé to lớn này, nó trông quá yếu ớt trước lưỡi dao của Âu Vỹ. Sau khi bị đâm một nhát, thân thể nó thu nhỏ mấy chục lần. Nó lại biến thành quầng sáng nhỏ bằng ngón cái, bay về phía tôi, chỉ thoáng chốc đã bay vào bụng tôi. Tôi còn chưa hiểu rõ tình hình thì Âu Vỹ đã cầm dao đâm vào ngực tôi.

“Cứu tôi với!” Tôi hét lên, chỉ có thể bỏ lại Tống Tâm đã ngã xuống đất, chạy trốn trong hành lang. Lần này, lần đầu tiên tôi cảm thấy tử vong cách mình gần đến thế. Chỉ cần tôi chạy chậm một bước thì sẽ bỏ mạng ở đây.


Hành lang ngắn ngủi như dài vô tận. Tôi ra sức chạy trốn, đã mấy phút mà vẫn không tìm thấy cầu thang đi xuống. Tôi dần dần ý thức được mình không thể trốn thoát.

Hình như… hình như tôi bị quỷ đả tường, vẫn chạy qua chạy lại trong một khu vực, không tìm thấy lối ra.

“Chạy đi Tô Mộng, cậu chạy đi, để tôi xem cậu có thể chạy bao xa! Bên dưới rất lạnh, rất lạnh, tôi muốn các cậu xuống đó cùng tôi…” Âu Vỹ cất tiếng nói lạnh lẽo hung ác khiến người ta sởn gai ốc, chỉ hận không thể kêu mọi người đều xuống dưới cùng cô ta.



Bình Luận (0)
Comment