Không thấy Tống Tâm ở bên cạnh tôi nữa, trong tầm mắt có thể trực tiếp nhìn thấy cánh cửa sắt bên ngoài biệt thự của nhà họ Giản vô cùng kỳ quái. Cũng giống như một ngôi nhà cổ không có ai ở trong nhiều năm, dưới ánh điện sáng choang, trên song sắt có thể nhìn rõ ràng được những vết rỉ sét và cũ kỹ.
Phía sau lan can sắt loang lổ có gắn một tròng mắt to gần bằng quả bóng rổ, thậm chí dưới tia chớp sáng chói còn có thể nhìn thấy tròng mắt nổi gân xanh cùng với những tia máu.
Tròng mắt đó giống như camera giám sát trong màn đêm, âm thầm theo dõi mọi chuyện xảy ra trong nhà họ Giản.
Trong chốc lát toàn thân tôi tràn đầy mồ hôi lạnh, đây rốt cuộc là thứ quái quỷ gì vậy?
Không lẽ đây chính là những quỷ thần mà Lạc Thần Tuấn tìm đến khi mở đàn Tố Pháp sao?
Nó thực sự không lấy hình ảnh của bất kì sinh vật nào để xuất hiện, mà chỉ là một cơ quan của con người ở trong đêm tối. Tác động mà các giác quan mang lại có thể kích thích đến sự sợ hãi nguyên thủy của miệng người.
Tia chớp vụt đi và ngay sau đó là bóng tối càng làm tăng thêm sự sợ hãi của con người. Không khí lạnh lẽo và ngột ngạt trước cơn mưa lớn khiến người ta cảm thấy khó thở, trong ngực như có một tảng đá đè lên.
Lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi, mắt cả chân có cảm giác như chìm sâu vào trong bùn lầy, tôi cúi đầu xuống nhưng không nhìn thấy gì cả, tầm nhìn của tôi giảm xuống số không.
Luồng khí lạnh băng phả vào lồng ngực tôi, tôi muốn bỏ chạy nhưng toàn thân không thể động đậy như bị điểm huyệt.
“Tống…” Tôi muốn gọi Tống Tâm cầu cứu nhưng lại phát hiện đến cả miệng cũng không thể mở ra được.
Cảm giác cứng ngắc toàn thân, lạnh lẽo giống như quỷ đè trên giường, khiến bản thân không thể nào tự chủ được. Lại là một tia chớp khác phá vỡ bầu trời đêm tĩnh mịch.
Lần này, dưới ánh chớp có một thứ gì đó màu nâu im hơi lặng tiếng xuất hiện trước mắt tôi.
Trái tim ở trong lồng ngực như ngừng đập, thứ đồ kia giống như là một tròng mắt đang mở to ra lớn gấp mấy lần so với người bình thường, phía trên còn có một chất lỏng nhớp nháp kỳ dị.
Chất lỏng đặc sệt màu đỏ đen trượt ra khỏi tròng mắt khổng lồ này, nó lạnh lùng liếc nhìn tôi. Tôi muốn chạy đi nhưng không cách nào di chuyển được, đôi mắt đó như hút đi ý thức của tôi vậy.
Cơ thể càng ngày càng lạnh, càng ngày càng suy kiệt.
Tôi cảm thấy giống như linh hồn đã ra khỏi cơ thể, tôi cắn chặt môi, biết rằng linh hồn của tôi sắp bị hút đi bởi tròng mắt quỷ dị và kinh khủng này.
Tiếng sấm ầm ầm bên tai càng lúc càng mơ hồ, nhưng trên người lại cảm giác được những hạt mưa nặng nề đang rơi xuống.
Cảm giác bị đóng băng này dần dần giảm đi rất nhiều, tôi cố gắng cử động thì thấy chân tay dường như có thể thoát ra được nên định chạy trốn.
Vừa mới bước được một bước thì tôi có thể cảm nhận được bàn chân của tôi bị đồ vật kia siết thật chặt.
Nó giống như là một bàn tay nhỏ lạnh băng, sau đó dường như là đang thấp giọng cười khúc khích, phát ra âm thanh như một đứa trẻ: “Mẹ, mẹ muốn đi đâu vậy?”
Tôi muốn niệm kinh Phật để phòng thân nhưng lại thấy cổ họng vẫn không thể phát ra được bất kì âm thanh nào.
Tôi biết rằng đó không phải là con tôi, con của tôi căn bản sẽ không đối với tôi như vậy.
Tôi dùng sức duỗi chân ra đẩy thứ đó vào trong bóng tối, lúc nó rơi xuống đất liền phát ra tiếng “bộp” như thể đầu nó đập vào tấm bia ở trước ngôi mộ.
Cái thứ đó đang ở trong bóng tối không thể nhìn rõ năm ngón tay này mà khóc huhu: “Đau quá mẹ ơi, con rất đau, mẹ ơi, mẹ thật độc ác.”
Tôi đâu có quan tâm được nhiều như vậy, liều mạng chạy trốn trong bóng tối.
Trên mặt đất rải đầy sỏi, còn có bia mộ và những chướng ngại vật khác mà tôi không nhìn thấy, lại không nhìn rõ đường. Chẳng mấy chốc tôi đã bị vấp phải thứ gì đó, té ngã như chó gặm bùn, mặt vùi thẳng vào một ngôi mộ nhô lên.
Mùi hôi thối của thi thể xộc lên đến tận óc, tôi có chút hoảng loạn, nơi này vốn không phải là nhà họ Giản.
Rốt cuộc tôi đang ở đâu?
Là U Đô sao?
Tôi có một cảm giác muốn sống mãnh liệt nhưng lại có ảo giác như bị một thứ mạnh mẽ nào đó vỗ tay đùa bỡn.
Một giọng nói ma mị ở phía sau vang lên: “Muốn chạy sao? Nếu đã đồng ý gọi hồn thì hãy đi theo ta đi. Bổn quân cho ngươi chết vào canh ba thì ngươi sẽ không sống được quá canh năm.”
Trong bóng tối, cổ tôi bị bóp một cách mạnh mẽ.
Bởi vì không thể thấy được gì cả, sức mạnh mãnh liệt ở trên cổ khiến tôi ngạt thở và kiệt sức, hai mắt không nhịn được mà nhắm lại. Chân tay đang giãy dụa điên cuồng, lòng bàn tay cảm nhận được sự trơn nhẵn và chất thịt đàn hồi, bên trên tràn đầy hỗn hợp nước mưa và chất nhầy kỳ lạ.
Giống như…
Giống như là tròng mắt đó, tôi cảm thấy dường như bản thân chết chắc rồi nhưng lại cảm thấy vị trí ở lồng ngực của tôi dường như có ánh sáng. Ánh sáng chiếu từ phía dưới quần áo của tôi, xuyên qua một lớp vải mỏng, chiếu sáng mọi thứ trước mặt tôi.
Tròng mắt khủng khiếp kia đang lơ lửng trong không trung, lại có bàn tay như cành cây khô quấn quanh cổ của tôi.
Trong không khí lạnh lẽo, giọng nói lạnh lùng và kiêu ngạo của một người đàn ông truyền đến: “Người phụ nữ của ta cũng dám đụng vào? Thật to gan!”