Có Mưa Thoáng Qua

Chương 16

Khoảng chừng nửa tiếng sau thì điện thoại của chị vang lên làm cậu có chút mất tập trung. Cậu không biết người gọi đến là ai nhưng ít phút sau khi kết thúc cuộc gọi nhìn lên đôi mắt chị đã đỏ hoe. Nước mắt đã trực chờ trên khóe mắt có thể tuôn ra bất cứ lúc nào, ngay giây phút nhận ra điều đó trong lòng cậu bỗng nhói lên từng cơn. Trong lòng cậu trở nên rối bời, cuộc đời cậu sợ nhất là nhìn thấy người khác khóc. Vì khi ấy cậu chẳng biết phải làm gì để dỗ dành.

Vũ Bình ngưng hẳn động tác gõ bàn phím với tay lấy chiếc điện thoại đang đặt trên bàn lên nhắn tin ngay lập tức cho Thiên Di.

[Vũ Bình]: Này, đang đâu vậy. Tới quán gấp được không?

[Thiên Di]: Đang nằm ở nhà, có gì mà gọi gấp.

[Vũ Bình]: Tới nhanh đi, chị Linh tự dưng khóc. Tao bối rối quá không biết nên làm g

[Thiên Di]: Sao lại khóc, có chuyện gì???

[Vũ Bình]: Đừng hỏi nữa, mau lên.

Vũ Bình bỗng trở nên gắt gỏng với Thiên Di, nếu có Nguyệt Vân ở đây cũng đỡ hơn là một mình cậu. Ít phút sau cậu thấy trên gương mặt của chị là những giọt nước mắt ướt đẫm, Tường Linh lấy tay lau nước mắt rồi bước ra ngoài cửa phụ.

Cậu vẫn dõi theo nhưng đôi chân của cậu không nhấc lên nổi, cứ chôn vùi ở một chỗ. Chỉ mình cậu phát hiện ra chị đang không ổn, cậu trở nên ghét bản thân lúc này. Bởi cái tính khó gần của cậu đã khiến cậu không biết an ủi chị thế nào.

Thiên Di cuối cùng đã xuất hiện nhưng từ cửa chính, cậu ta ngồi xuống bên cạnh Vũ Bình nhưng ánh mắt đổ dồn vào quầy pha chế đang vắng lặng.

"Chị ấy đâu?"

Vũ Bình nghiêng người ra phía cửa sổ hất mặt lên chỉ về phía xa, nơi ghế đá chị đang ngồi khóc. - "Chị ấy ngồi bên ngoài. Mày ra xem tình hình đi, tao giả vờ đi vệ sinh dõi theo. Tao không biết làm gì cả."

Thiên Di nghe theo sự chỉ đạo của Vũ Bình bước ra ngoài bằng cửa sau còn cậu đi từ cửa chính. Cậu chạm mặt chị nhưng vẫn giả vờ không nhìn mà lơ đi ngang qua. Đứng trước cửa nhà vệ sinh, cậu lén nhìn lại bóng lưng chị đang ngồi đó, Thiên Di vừa ngồi xuống bên cạnh xoa xoa bờ lưng chị, cúi người xuống hỏi han.

Bàn tay cậu khẽ động muốn tới chạm vào bờ lưng của chị, muốn chị ngã vào lòng mình mà khóc nấc. Cậu không làm được, cuối cùng vẫn là đứng từ phía xa nhìn. Cậu cũng không dám đi ngang, cây cỏ ở quanh đó giống như bị cậu bứt sạch sẽ. Khi ánh mắt Thiên Di lia qua đến cậu gật đầu một cái, Vũ Bình mới đứng dậy và đi từ từ lướt qua.

Cậu về nhà với một mớ hỗn độn, lúc ở quán cậu bị Cao Huấn gọi điện bàn luận, không tiện nói chuyện ở quán nên mới đi về.

Sau khi nói chuyện với Cao Huấn xong, vẫn là cảm giác không an tâm về Tường Linh. Cậu nhắn tin với Thiên Di, vì cậu ấy còn ở cạnh chị.

[Vũ Bình]: Chị ấy ổn chưa? Có nói cho mày biết chuyện gì không?

[Thiên Di]: Ổn rồi, khi nãy cuộc gọi tới từ bệnh viện. Mẹ chị bị ngất xĩu được hàng xóm đưa đi cấp cứu cũng may là kịp thời. Nhà chị ở xa nên là chị không ở cạnh chăm sóc. Quá bất lực nên mới bật khóc. Nhưng mà không sao rồi, tao đang ở cạnh chị ấy, mày cứ yên tâm.

Thiên Di nhắn một tin khá dài giải thích chi tiết cho Vũ Bình biết, cậu cũng một phần nào nhẹ nhõm. Ban nãy kỳ thực nếu không có Thiên Di thì cậu cũng không biết làm sao.

Kế hoạch đang được thực hiện, trước tiên Vũ Bình yêu cầu Thiên Di phải lập cái khoản chi tiêu của quán từ đầu năm đến giờ. Với thế mạnh học ở khoa kinh tế, việc sử dụng số liệu này đối với Vũ Bình không quá khó. Dĩ nhiên cậu cũng không thể trực tiếp ra mặt được vì đây là chuyện nội bộ.

Vũ Bình cũng âm thầm lấy thẻ nhớ của camera quán đưa cho Cao Huấn xử lý phần công nghệ. Còn về phần các lỗi lớn nhỏ trong pha chế hay gì đó cậu sẽ không giải quyết mà giao phó toàn bộ lại cho Thiên Di. Ngoài mặt mọi thứ vẫn diễn ra một cách bình thường, cậu cũng đến quán như mọi khi để làm bài.

Thực ra cậu đang quan sát từng hành động của Tuyết Y qua màn hình máy tính. Khuôn mặt gian xảo càng lộ rõ khi đứng ca làm một mình, chị ta liên tục nhìn ngó xung quanh rồi nhìn xuồng tủ đựng tiền. Ít lâu sau lại có một người giao hàng chạy tới, Vũ Bình từng nghe nói hoàn cảnh gia đình Tuyết Y không mấy khá giả, chị ta thậm chí phải đi bộ đến trường.

Với đồng lương làm ở quán cà phê chẳng đáng là bao so với việc phải chi trả tiền trọ, ăn uống, sinh hoạt và một số thứ lặt vặt. Ấy vậy mà trong Tuyết Y vẫn rất thông thả, những món đồ chị ấy dùng không phải thứ rẻ tiền.

Số lần Vũ Bình ở quán, nhiều lần thấy người đến giao hàng, hay chị ta còn tranh thủ đi qua cửa hàng quần áo mắc tiền ở phía bên cạnh mua sắm. Nếu có Hà My ở đó, Tuyết Y sẽ nói những câu đại loại như "Chị lấy đỡ tiền quán trả, sẽ bù lại sau". Hà My ngây thơ vẫn tin đó là sự thật nên gật đầu không nói lại cho anh chủ.

Một lần khác, Tuyết Y còn lấy số điện thoại của Hà My đi vay vốn, làm những chuyện gì khác khiến nhiều số lạ gọi đến. Sau đó Tuyết Y đều tìm cách giải thích, bảo Hà My về sau đừng nghe máy.

Hành động của Tuyết Y từ đầu đều được Vũ Bình để ý tới. Chẳng qua cậu cũng không muốn xen vào chuyện người khác nên bỏ ngoài tai. Nay sự việc càng trở nên quá đáng khiến cậu càng bực tức quyết vạch trần sự thật.

Đương nhiên anh chủ sẽ nghe theo những lời mật ngọt của Tuyết Y mà la mắng Hà My. Thời gian Tuyết Y làm ở quán tương đối lâu, sự tin cậy quá lớn, anh chủ lại là người nước ngoài không rành mọi thứ.

Mà sự thật lại sớm đã bị Vũ Bình vạch trần trong hai tuần âm thầm điều tra. Cậu lập hẳn một vở kịch để Tuyết Y tự sa lưới vào với sự chứng kiến của anh chủ.

Tường Linh, cô gái ngây thơ chưa hiểu sự tình đã chứng kiến một màn dạy dỗ từ Cao Huấn và Vũ Bình. Phải nói đến sự kết hợp ăn ý của bốn người mà anh chủ không thể nói nên lời, trực tiếp đuổi việc Tuyết Y cùng lời khẳng định "Nếu Tuyết Y không kiếm đủ số tiền đã lấy ở quán hoàn trả đầy đủ thì anh chủ sẽ đâm đơn kiện chị ta vì tội chiếm đoạt tài sản".

Khuôn mặt chị ta lúc đó tái méc không có một chút máu nào nhìn lấy những người xung quanh chỉ mong được cầu cứu.

Bên này, Vũ Bình coi như đã giải quyết xong việc Thiên Di nhờ nên an phận bước ra ghế ngồi xem kịch. Tường Linh từ đầu đến cuối chỉ biết đứng quan sát không nói năn gì, thấy Vũ Bình bước ra ghế ngồi, chị cũng dõi theo nhìn về phía cậu. Gương mặt chị có chút bất ngờ vì thái độ dứt khoác có phần đáng sợ của cậu.
Bình Luận (0)
Comment