Cô Nàng Dj Của Anh

Chương 17


Cả đêm Đồng Dao mất ngủ…chực chờ với những suy nghĩ…nếu như Lục Tư Thành thấy được tin tức đó…anh sẽ làm gì cô…anh sẽ hành hạ bản Đồng Dao sao…cô mãi suy nghĩ quay qua quay lại vẫn không ngủ được…nhìn ra ngoài lúc này mặt trời cũng đã dần xuất hiện…cô chợt nhận ra đã sáng rồi…lồm cồm ngồi dậy…nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng…tránh làm phiền Kim Dương đang ngủ
Cô ra ban công đứng nhìn bình minh buổi sáng…lòng chợt nhớ đến Lục Tư Thành…không hiểu sao chỉ mới một ngày không gặp…cô lại thấy lòng mình vô cùng trống rỗng…cảm giác như thiếu đi một thứ gì đó vô cùng quan trọng…
Thời gian chầm chậm trôi…cũng đã 7 giờ sáng…Kim Dương mới vừa mua đồ ăn sáng…hai cô gái cùng nhau ăn sáng…Kim Dương vừa ăn vừa lướt điện thoại…xem tin tức…bây giờ hình ảnh Đồng Dao và Giản Dương đang ở trang đầu…
Đồng Dao gạt bỏ những thứ đó…điều cô quan tâm bây giờ là Lục Tư Thành…anh sẽ làm gì tiếp theo…có lẽ nói bây giờ cô thật sự rất…rất nhớ anh…sau khi ăn sáng…Kim Dương giúp Đồng Dao dọn một số đồ cần thiết sang nhà Lục Tư Thành…
Vừa bước ra khỏi cửa…ánh mắt cô dán vào chiếc xe quen thuộc…đó là xe của Ngải Giai Tiểu Thụy…hai người này đến đây làm gì…người đàn ông kia lại muốn làm gì…
Tiếng đồ đạc rơi vụn vỡ…từ căn phòng làm việc vang vọng ra ngoài…những cuốn tạp chí…trên đó là hình ảnh người con trai của ông ta Giản Dương và Đồng Dao…ánh mắt hiện lên sự tức giận…sau một lúc phát tiết…ông ta bình tĩnh lại…suy nghĩ gì đó…nói với hai tên thuộc hạ
" Điều tra xem…ai là người đứng sau giúp đỡ nó "
" Dạ vâng…ông chủ "

Giản Thiên Vương cầm cuốn tạp chí…hình ảnh Đồng Dao trước mặt…nheo đôi mắt…sự nham hiểm hiện rõ trên mặt…nụ cười nhếch
" Muốn đấu với tao à…mày còn non lắm…nhóc con…Đồng Dao…mày chờ đấy công ty An Vũ chắc chắn sẽ thuộc về tao "
Ngải Giai Tiểu Thụy bước xuống xe…đứng trước mặt Đồng Dao…lòng cô có chút hụt hẫng…cứ tưởng là anh ấy đến tìm cô…lòng bỗng nhói lên…nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình…tiến đến phía hai người đàn ông kia
" Hai người đến đây làm gì "
Ngải Giai " Cô Đồng…chủ tịch muốn cô đến Bắc Kinh…ngay bây giờ "
Đồng Dao trợn tròn mắt…ngay bây giờ…anh ta bắt cô phải đến Bắc Kinh trong ngày hôm nay…đúng là người đàn ông bá đạo tổng tài mà…
Đồng Dao " Ngay bây giờ…hai người có lầm không "
Tiểu Thụy " Đây là lệnh của chủ tịch…chúng tôi chỉ làm theo…"
Lại là lệnh của người đàn ông đó…Đồng Dao mệt mỏi…day day thái dương…cả đêm cô mất ngủ…bây giờ anh lại bắt cô ngồi máy bay…sao có thể chịu nổi…Kim Dương chắn trước mặt Đồng Dao…muốn bảo vệ người bạn này của mình
Kim Dương " Ai cho các người mang cậu ấy đi…cậu ấy là món hàng hay sao…chủ tịch các người muốn là đi…"
Ngải Giai " Cô gái đây không phải chuyện của cô…yên lặng một chút đi "
Kim Dương muốn đối đáp với người đàn ông ngang ngược này…ngay từ lần đầu gặp…anh ta luôn chọc giận cô…nhưng bị Đồng Dao kéo lại…giọng cô nhẹ nhàng…
Đồng Dao " Dương Dương…đây là công việc của mình…không sao…"
Kim Dương " Nhưng mà họ thật sự quá đáng"
Đồng Dao " Yên tâm…mình sẽ không sao…cậu đừng lo "

Kim Dương " Nhưng mà… "
Đồng Dao " Tôi muốn về nhà chuẩn bị đồ "
Tiểu Thụy " Không cần đâu ạ…chủ tịch đã giúp chuẩn bị tất cả…bây giờ cô chỉ cần ra sân bay…và đi thôi "
Đồng Dao " Haiz…Kim Dương…mình đi đây…giúp mình chăm sóc mẹ…mình nói với Trình Thiên…cậu không cần lo "
Kim Dương " Dao Dao "
Đồng Dao " Phải rồi…giúp tôi một việc…Ngải Giai…cậu đưa cô ấy về giúp tôi "
Ngải Giai " Được…tôi sẽ đưa cô ấy về giúp cô "
Đồng Dao bước lên xe…ánh mắt mệt mỏi…chiếc xe lăn bánh đến sân bay…nơi này chỉ còn Ngải Giai và Kim Dương…nụ cười nhếch hiện trên môi Ngải Giai…
Kim Dương " Anh…anh muốn làm gì…tránh xa tôi ra "
Ngải Giai " Cô gái…tôi nói cho em biết…đây là con đường mà bạn em chọn…tốt nhất đừng xen vào…sẽ không có lợi cho em…"
Kim Dương " Rốt cuộc…chủ tịch mà các anh nhắc đến là ai…tại sao anh ta lại không tìm người khác…mà lại là Dao Dao "

Ngải Giai " Tôi đã bảo rồi…đừng thắc mắc…sẽ không tốt…nếu em còn xen vào tôi sẽ… "
Kim Dương " Anh…anh…muốn làm…làm gì "
Ngải Giai " Đến lúc đó em sẽ biết…tôi đã nói rồi…tốt nhất nên an phận…"
Kim Dương " Anh… "
Ngải Giai " Đi thôi…tôi đưa cô về… "
Kim Dương " Không cần… "
Ngải Giai " Mau lên… " ánh mắt chợt nghiêm túc…khiến Kim Dương sợ hãi…bước lên xe.

Bình Luận (0)
Comment