Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 15

Beta: quacauphale

Đang tính mở cửa phòng, sau lưng đột nhiên ập tới một cơn gió mạnh, cùng lúc, một móng vuốt thon dài chống “ầm” vào thành cửa.

"Dám tố cáo, có phải tối hôm qua chưa đủ lạnh phải không?" Giọng nói buồn bực xen lẫn khí nóng phất qua vành tai tôi, tôi không cách nào điều khiển được tự động rùng mình một cái.

"Anh đừng hiểu lầm? Cái gì tôi cũng không nói." Tôi làm ra vẻ vô tội và ngoan ngoãn.

"Không nói?" Hắn nhướng một bên lông mày lên, sóng mắt híp lại lạnh lẽo, nhìn giống y như con sói xám lớn ác độc.

Tôi run rẩy rất không có tiền đồ, đang suy nghĩ có muốn liều mạng kêu cứu hay không, thì phía sau cánh cửa vang lên âm thanh điện thoại đơn độc. Tôi thầm kêu may mắn, bà nội Âm có nói qua, cháu trai nhà bà ghét nhất chính là những người nghe được tiếng điện thoại vang lên lại cố ý không nhận.

Tiếng kêu bên trong không phải tiếng chuông điện thoại mà tiếng ông trời cứu người. Cảm tạ tính tình cổ quái của người nhà họ Âm cổ quái, cảm tạ chủ nhân, cảm tạ Phật Như Lai, cảm tạ CCTV. . . . . .

(Con gái, thần kinh con có vấn đề sao? CCTV và điện thoại có quan hệ sao?)

Người họ Âm nhíu mày, có chút không cam lòng nhấc móng vuốt ra: "Đi nghe điện thoại trước đi."

"Ừ." Tôi ôm một lòng cảm ơn đi vào phòng, muốn đóng cừa lại ngay lập tức, nhưng, động tác của hắn quá nhanh, tôi còn chưa kịp sờ vào cánh cửa, hắn đã theo vào.

Tôi ngậm hung ác, mang oán hận nhìn hắn tốn hơi thừa lời, tôi hận người sói, tôi hận bọn hắn bẩm sinh đã có bản lĩnh phi thường, tôi hận tất cả tất cả!

Hắn vẫn ung dung tựa vào cạnh cửa, còn cười rất tàn bạo: "Nhìn tôi làm gì? Nhận điện thoại đi."

Tôi thu hồi ánh mắt oán hận, chịu đựng khổ sở thù sâu bước thong thả đến bên giường, lấy điện thoại di động, nhấn nút trả lời.

"Mẹ bị ngã bệnh, ở bệnh viện XXX, mau tới đây." Đầu bên kia vang lên không phải là tiếng ông trời, mà là một giọng nữ không lạnh nhạt cũng không khách sáo, lòng của tôi rớt xuống ngàn trượng, không thể nói cảm ơn được nữa.

"Tôi sẽ tới." Tôi cắn cắn môi dưới, nhỏ giọng nói: "Chỉ có điều, tôi không có nhiều tiền."

"Không có phải đi mượn!" Không một chút ngọt ngào, cứ chấm dứt như vậy, tiếng tút tút vang lên.

Không thể làm gì, cúp điện thoại, tôi quay đầu nhìn về phía người đàn ông đứng cạnh cửa, hắn cũng đang nhìn tôi, ánh mắt như có điều suy nghĩ.

Tôi không khỏi thở dài: "Chuyện của chúng ta về sau tính toán được không?"

"Được." Hắn thay đổi sự dây dưa khó chịu thường ngày, quay người ra khỏi phòng.

Tôi lấy áo khoác ngoài trong ngăn kéo, cầm điện thoại, ví tiền, chìa khóa, nữ trang bỏ vào túi xách.

Lúc xuống lầu thì bà nội Âm đang ngồi trong phòng khách xem báo, thấy tôi ăn mặc chỉnh tề, không khỏi nghi ngờ nói: "Không phải đang bị bệnh sao? Sao không nghỉ ngơi cho khỏe?"

"Cháu không sao rồi." Tôi không dám nhiều lời, nặn ra một nụ cười khô khốc, cất bước ra khỏi cửa chính.

Gió lạnh thổi vào cổ áo, tôi kéo vạt áo, lấy điện thoại di động ra, vừa bấm số vừa hướng nhà để xe đi tới.

"Alo ~" Điện thoại lập tức nối thông.

"Cậu còn bao nhiêu tiền?" Tôi hỏi.

"Bên kia tìm cậu?"

"Ừ."

"Choáng nha, ma cà rồng chuyển thế sao?" Không cần nhìn, tôi cũng vậy có thể tưởng tượng ra biểu tình của Ninh Vũ, chắc chắn đang cắn răng nghiến lợi, bởi vì, tiếng nghiến răng của cậu đã truyền tới.

Tôi cười khổ: "Đừng nói những câu vô dụng kia nữa, cậu có bao nhiêu tiền dư?"

"Để tôi kiểm tra một chút." Đầu bên kia yên tĩnh trong giây lát, Ninh Vũ quay lại trước điện thoại: "Chắc đủ rồi, cậu ở đâu? Tôi đưa qua cho cậu."

"Không cần, tôi đi tìm mấy chị bạn học, không cần." Không đợi cậu hỏi tới, tôi liền cắt điện thoại.

Ninh Vũ không phải là người không biết trong túi mình có bao nhiêu tiền, mà tôi chắc chắn rằng, vừa rồi không phải cậu kiểm tra xem mình có bao nhiêu tiền, mà là dò hỏi xem bạn bè có tiền không, như vậy cũng đều là mượn, cho dù quan hệ có thân thiết hơn đi chăng nữa, tôi cũng chưa đến nỗi để cậu vay tiền, sau đó sẽ cho tôi mượn lại.

"Đi nhanh như vậy làm gì? Vội vàng đi đầu thai chuyển thế à?" Giọng nói đáng ghét của người họ Âm từ sau lưng truyền đến.

Tôi thật sự không còn tâm tư ứng phó với hắn, chân vẫn bước không ngừng nói: "Đúng, tôi đi đầu thai chuyển thế."

Hắn đi tới, cười nhẹ nói: "Có muốn tôi tiễn cô một đoạn đường hay không?"

"Miễn, tôi muốn bình an đi đến Hoàng Tuyền, không muốn trên đường xảy ra tai nạn xe cộ."

"Miệng lưỡi bén nhọn." Hắn dùng cái bao tay gõ vào đầu của tôi, đúng là âm hồn bất tán đi theo một bên.

Tôi không còn tâm trí để ý đến hắn, im lặng không nói đi đến nhà để xe, trong tình huống bình thường, chú Lưu hoặc Tiểu Lý trực ở đây, nhưng vào lúc này lại không có một bóng người.

Bất đắc dĩ đi ra phòng bảo vệ, đang suy nghĩ muốn tìm Thiên Vũ và Thiên Hoa giúp một tay, lại thấy người họ Âm rỗi rảnh tựa vào bên cạnh xe cười cười vẻ đùa cợt: "Chú Lưu đưa Bạch Xảo Dĩnh đi học rồi."

"Tiểu Lý đâu?" Tôi hỏi.

"Về nhà thăm người thân, đi từ ba ngày trước."

"Thiên Vũ Thiên Hoa cũng không ở nhà sao?"

"Thật là trùng hợp, bọn họ cũng không có ở đây."

Tôi giựt giựt khóe miệng, một giây kế tiếp liền nở nụ cười lấy lòng thay cho bộ mặt đang xụ một đống: "Tôi bỗng nhiên cảm thấy, Hoàng Tuyền quá yên tĩnh chắc chắn cũng không tiện."

"Dắt tay không chịu đi, đánh mới quay ngược lại." Hắn không biết nên khóc hay cười liếc tôi một cái, ngồi lên chỗ tài xế.

Tôi lập tức hấp tấp leo lên xe, vô cùng cảm kích nhìn hắn nói cám ơn.

"Không cần cám ơn, trực tiếp đưa tiền là được."

Tôi lơ đễnh cười: "Anh có tiền, cho anh tiền chẳng phải là vũ nhục anh sao."

Hắn không khỏi động xe, lại đưa tay ra: "Tôi không ngại."

Nụ cười cứng đờ, tôi đau thương lạnh lẽo nói: "Đừng làm rộn, tôi có việc gấp."

Hắn thu tay lại, hai cánh tay ôm ngực, bên môi treo một nụ cười trêu ghẹo chói mắt: "Gấp cỡ nào?"

"Rất gấp rất gấp."

Hắn làm ra vẻ suy tư, sau giây lát, nhìn khuôn mặt u sầu của tôi nói: "Tôi vẫn chưa hiểu vì sao cô lại rất gấp."

Lửa giận bùng lên, lý trí tạm thời dẹp sang bên.

Liều mạng níu lấy vạt áo của hắn, hung dữ khẽ gào:"Chính là không đi sẽ chết! Đã hiểu chưa?"

Hắn chán ghét đẩy móng vuốt của tôi ra, cuối cùng cũng khởi động xe” "Địa chỉ."

Tôi nghĩ: "Trước tiên đến chỗ ở cũ của tôi."

"Cô xác định có thể mượn tiền của hai học sinh nghèo?"

Tôi ngơ ngẩn, làm sao hắn biết tôi muốn vay tiền? Suy nghĩ một chút, tôi không ngừng vỗ đầu của mình, ngốc chết tôi thôi, bà nội đã sớm nói giác quan của người sói so với người bình thường bén nhạy hơn rất nhiều.

Nhất định hắn đã nghe thấy tôi gọi điện thoại.

"Cô đã bị lòng tự ái mạnh mẽ của cô biến cô thành heo sao? Bà nội là một kho tiền, cô lại muốn mượn tiền của học sinh nghèo." Hắn đùa cợt cười nhạo một tiếng, tiện tay ném qua một tấm thẻ ngân hàng.

Tôi nhìn tấm thẻ nhỏ, nói lẩm bẩm: "Đúng vậy a, tôi là heo, còn là một con heo khốn cùng, ăn nhờ ở đậu."

Người nghèo bi kịch chính là nghèo, trong thời điểm này, tôi không thể không để xuống lòng tự ái rẻ mạt này, như vậy mới có thể sống được, dù sao, khí khái cũng không thể đổi thành tiền được!

Hắn nhướng mày trừng tôi, mặt tràn đầy ý lạnh: "Bách Khả, tôi cảnh cáo cô, đừng đứng trước mặt bà nội mà nói những lời này, cô có thể chửi mình, nhưng đừng tùy ý chà đạp tâm ý của bà."

Lần đầu tiên từ khi quen biết tới nay, tôi bị hắn quở trách, bất luận như thế nào, quả thật bà nội Âm đối xử với tôi rất tốt. Tôi ăn nhà người ta, ở nhà người ta, lại không chịu rộng mở rộng cánh cửa lòng tiếp nhận người ta, về tình về lý đều không thể chấp nhận.

Đang lúng túng không biết nói chút gì, hắn thở mạnh nói thêm một câu: "Còn cả tôi nữa."

Hắn? Hắn cái gì?

Tôi sững sờ, chợt nở nụ cười khúc khích: "Tôi chính là mượn can đảm của ông trời cũng không dám chà đạp lòng lang dạ sói."

"Bụp" Cái bao tay bằng da dê vốn dùng để đeo vào móng vuốt của sói liền dán lên gáy tôi.

"Có tin tôi ném cô ra ngoài hay không?" Hắn buồn bực hỏi.

"Tôi sai rồi, tôi xin lỗi, tôi sẽ sám hối!" Tôi lập tức nói, sự ác độc của hắn đã đạt tới trình độ mà những người bình thường không thể theo kịp, có thể đem tôi đóng băng trên lan can sân thượng, làm sao lại không thể ném tôi xuống xe?

Chỉ có điều, hắn mặc dù rất thất đức, thì cũng là người có tiền thất đức, nhờ phúc của hắn, tôi không cần chạy ngược chạy xuôi, trực tiếp có thể đi đến thẳng bệnh viện rồi.

Xe đã tới bệnh viện, hắn độc đoán chuyên quyền nói: "Tôi chỉ chờ mười phút, quá hạn sẽ không đợi."

Tôi lập tức đẩy cửa xuống xe, chạy nhanh vào trong bệnh viện. Chỉ mong tôi có thể dùng mười phút để giải quyết con ma cà rồng phiền toái kia.

"Ưmh ~" Vì đi quá nhanh, đến khúc quanh hành lang, tôi đụng vào một người đàn ông.

"Xin lỗi." Tôi xoa lỗ mũi ê ẩm cúi đầu nói xin lỗi.

"Không có việc gì." Giọng nói quen thuộc dịu dàng làm tôi đột nhiên ngẩn ra ở. Kinh ngạc ngước mắt, người đàn ông vốn nên ở nước ngoài thật sự đứng ở nơi đó. Nơi chân mày khóe mắt tràn ngập nụ cười.

"Không biết tôi sao?" Hình Du Bân giơ tay lên muốn nhéo lỗ mũi của tôi, tôi như bị bỏng lui ra sau hai bước. Hắn có chút không tự nhiên thu tay lại, nói ra câu nói dạo đầu kinh điển của những người đã từng là tình nhân khi gặp nhau: "Cuộc sống có tốt không?"

Có lẽ là do virus cảm quấy phá, khiến cổ họng vốn khô khốc của tôi như bị chẹn bông gòn, chỉ có thể lấy phương thức gật đầu đáp lại qua loa.

"Du Bân, anh quên lấy chìa khóa." Đúng lúc này, Bá Ngưng cầm một chùm chìa khóa đi tới.

Ngược lại với Hình Du Bân, mặt mày của cô ta tràn đầy lửa giận, ánh mắt nhìn tôi một chút cũng không giống nhìn em gái mà ngược lại giống như nhìn thấy kẻ thù giết cha, hận không thể lập tức chính tay đâm tôi.
Bình Luận (0)
Comment