Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 154

Edit: Nhật Dương

Beta: coki, Lạc Thần

Âm Hạng Kình thản nhiên như không đứng ở một bên nhìn thân thủ quá mạnh mẽ của Nhiễm Nhiễm, chỉ chốc lát Nhiễm Nhiễm đã giải quyết hơn một nửa côn đồ, anh cười cười nhắc nhở: “Chừa mấy tên tỉnh táo để dọn dẹp hiện trường.”

Nhiễm Nhiễm đang trong vòng vây địch cũng đồng ý nên giảm bớt lực xuống nhưng trong lòng lại vô cùng oán giận.

Mẹ kiếp! Cái tên biến thái chết tiệt kia đúng là đứng đó xem cuộc vui, xem nhà anh là rạp chiếu phim sao?

Nghĩ đến đây, Nhiễm Nhiễm lập tức đạp một tên côn đồ tới chỗ Âm Hạng Kình: “Tặng anh một tên!”

“Thật không có vệ sinh, thứ bẩn như thế này mà cho tôi làm gì?” Lúc nói chuyện thì Âm Hạng Kình cũng khẽ lắc mình tránh đi khiến tên côn đồ bị xem như quả bóng đụng đầu vào tường, chớp mắt đã ngất xỉu.

“Anh biến thái!” Nhiễm Nhiễm gầm nhẹ rồi tung ra một quyền, anh xem tên côn đồ trước mặt thành Âm Hạng Kình mà đánh cho một trận.

Đứng xem diễn trò thật sự rất vui, đã lâu rồi không được thấy cảnh náo nhiệt như vậy, cảm giác thật là thích.

Cuối cùng cũng kết thúc!

Nhiễm Nhiễm nhìn bọn chúng hoảng sợ chạy trốn thì thầm thở dài, đã lâu rồi không kéo bè đánh nhau nên giờ anh thật sự cảm thấy rất mệt.

Nhiễm Nhiễm thả lỏng cả thể xác và tinh thần, người ngã xuống đất. Anh đã chuẩn bị tiếp xúc thân mật với mặt đất nhưng lại rơi vào một lồng ngực rộng lớn.

“Mệt mỏi sao?” Âm Hạng Kình lướt nhẹ qua phần tóc mái ẩm ướt mà mềm mại của cậu, nụ cười dịu dàng như nước.

Nhiễm Nhiễm trừng mắt: “Buông ông ra!”

Âm Hạng Kình chớp chớp mắt nói: “Cậu xác định?”

“Cực kỳ xác định!”

Nhiễm Nhiễm vừa dứt lời thì Âm Hạng Kình cũng nới lỏng tay ra sau đó, trong cửa tiệm hỗn độn, lộn xộn vang lên tiếng kêu đau đè nén của Nhiễm Nhiễm.

Con mẹ nó! Tên khốn kiếp nào lại ném cái bấm giấy xuống sàn nhà, thắt lưng của anh! Đau chết mất!!!

Nhiễm Nhiễm lấy cái bấm giấy dưới lưng ra, rên hừ hừ, tiếng rên đó giống như tiếng con mèo nhỏ khóc nức nở, Âm Hạng Kình nghe mà trong lòng như bị lông vũ quét qua, mềm nhũn, ngứa ngứa.

Tên nhóc này, sao lại kêu rên với giọng điệu như vậy?

“Âm Hạng Kình, anh là tên biến thái chết tiệt.” Nhiễm Nhiễm không biết Âm Hạng Kình đang suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy lửa giận công tâm.

“Là cậu bảo tôi buông tay mà.” Âm Hạng Kình nhún vai nói.

Nhiễm Nhiễm nghẹn họng, tức giận quay đầu đi, đám côn đồ kia rất nghĩa khí, trước khi đi vẫn không quên mang theo mấy tên đồng bọn bị té xỉu, giờ phút này trong tiệm yên lặng khác thường, lúc này ánh trăng màu bạc chiếu lên gò má của Nhiễm Nhiễm làm hiện lên nét tức giận trên gương mặt trẻ con, hai má phồng lên hết sức đáng yêu.

“Nhiễm Nhiễm, sao cậu lại chọc phải những người đó?” Âm Hạng Kình nhỏ giọng hỏi thăm.

Nhiễm Nhiễm nghiến răng nói: “Tôi đánh một tên nhà giàu ngất xỉu.”

“Thế thôi sao?” Âm Hạng Kình hơi lên cao âm cuối, giọng nói mang theo ý cười, hiển nhiên là không tin.

Nhiễm Nhiễm hừ một tiếng: “Tôi cho anh ta ba cơ hội nhưng dạy mãi anh ta không sửa, lần thứ ba thì đánh anh ta ngã sau đó thuận tay ném anh ta vào trong xe rác.”

Âm Hạng Kình nhịn không được nở nụ cười, tên nhóc này vẫn giống như trước kia, một khi đầu óc nóng lên thì sẽ không có chừng mực.

“Cười cái gì mà cười. Là anh ta chọc tôi trước.” Giọng điệu của Nhiễm Nhiễm rất kém, anh tự biện giải cho mình.

Âm Hạng Kình cúi người, vừa xem xét vết thương trên cánh tay của Nhiễm Nhiễm vừa không chút để ý hỏi: “Sao anh ta lại chọc giận cậu hả?”

Anh ta đùa giỡn tôi, cường hôn tôi, bỏ thuốc tôi nhưng đều thất bại.

Sao có thể nói những lời này với anh được? Nói ra mà tên biến thái này không cười chết mới lạ!

Trong lòng Nhiễm Nhiễm nghĩ như vậy nên đôi môi phấn hồng mím chặt giống như người bạn nhỏ đang giận dỗi.

Âm Hạng Kình cũng không hỏi nữa, chỉ kéo Nhiễm Nhiễm đứng lên rồi nói: “Đi lên trên lầu đi, trong vết thương của cậu có mảnh thủy tinh cần phải lấy ra, nếu không đợi lát nữa vết thương khép lại thì chúng sẽ ghim ở trong thịt.”

Từ lúc không có tên Âm Hạng Kình này trong cuộc sống thì Nhiễm Nhiễm rất yêu quý thân thể của mình, dù sao thì thân thể cũng là của mình, bị thương hay đau đớn đều tự mình chịu lấy.

Hai người xử lý qua loa bãi chiến trường thê thảm đến không nỡ nhìn sau đó đi lên phòng khách lầu hai, Âm Hạng Kình muốn giúp Nhiễm Nhiễm rửa sạch vết thương nhưng Nhiễm Nhiễm lại không tìm thấy hòm thuốc.

“Nơi này là nhà của cậu sao?” Âm Hạng Kình không thể làm gì hơn là than nhẹ.

Nhiễm Nhiễm quẫn bách nói: “Những thứ đó đều do Bách Khả sắp xếp, sao tôi tìm được?”

Nói đến đây thì Nhiễm Nhiễm lại tức giận, đều do tên biến thái này hại nếu không thì sao anh có thể lưu lạc đến nông nỗi này, không người nào thương, không ai quan tâm, không có người đau. Đều là lỗi của anh ta!

“Trả bà xã lại cho tôi, trả lại cho tôi, trả lại cho tôi, trả lại cho......”

“Bách Khả không phải bà xã của cậu.” Âm Hạng Kình dội nước lạnh.

“Nhưng cô ấy chăm sóc tôi, nấu cơm cho tôi, biết hòm thuốc để ở đâu, bây giờ cái gì cũng không có, đều do anh hại, đều là lỗi của anh......” Nhiễm Nhiễm càng nói càng uất ức, đôi mắt không khỏi đỏ lên.

Nhiễm Nhiễm cực kỳ ngoan cường trước mặt người khác, anh còn thường hay cười mình giống như tiểu cường (gián) đánh không chết nhưng một khi đổi thành Âm Hạng Kình thì anh lập tức trở nên cực kỳ yếu ớt, cực kỳ nhạy cảm, chuyện nhỏ cũng sẽ biến thành chuyện lớn, chuyện lớn sẽ biến thành chuyện không có cách nào giải quyết, hiện tượng kỳ lạ này cũng khiến anh cực kỳ nghi hoặc.

“Thật xin lỗi, tôi cũng chỉ bất đắc dĩ thôi.” Âm Hạng Kình thấy cậu giống như đứa bé bị bắt nạt nên không nhịn được mà ôm cậu vào lòng.

Phàm là đứa bé đều có một loại bệnh quái dị chung — càng được an ủi thì lại càng cảm thấy uất ức, Nhiễm Nhiễm vốn chỉ có chút khổ sở mà thôi nhưng sau khi bị Âm Hạng Kình nhỏ giọng dỗ dành thì nước mắt chứa trong hốc mắt lại càng lăn xuống.

“Đều là lỗi của anh, đều là lỗi của anh...... Tôi động lòng hai lần, hai lần đều bị anh phá hủy......” Nhiễm Nhiễm thất thần khóc lóc, trong đầu lại nghĩ về buổi chiều lạnh lẽo kia.

Ngày đó là Valentine, Nhiễm Nhiễm cũng không biết có phải gân cốt của anh bị nối sai hay không mà lại mua một hộp sô-cô-la lớn tặng cho Âm Hạng Kình, vẻ mặt Âm Hạng Kình lúc nhận được sô-cô-la giống như ăn phải mấy con chó béo phệ, không phải chán ghét mà là kinh hãi.

Nhiễm Nhiễm bị đả kích rất nặng nhưng dù sao thì cũng đã thầm mến nhiều năm nên anh mới ôm tâm tư bằng bất cứ giá nào cũng phải thổ lộ, kết quả là Âm Hạng Kình lại lấy lý do đi họp chạy mất, dĩ nhiên là không cầm chocolate theo.

Đó chính là mối tình đầu của Nhiễm Nhiễm hoặc nói là anh đơn phương thầm mến. Và vì một đoạn tình cảm như vậy nên anh mới ầm ỹ với gia đình đến mức không thể tháo gỡ nổi, cho tới hôm nay cũng không có một chút tỉnh ngộ.

“Thật con mẹ nó ngu!” Bỗng nhiên Nhiễm Nhiễm nói ra suy nghĩ trong lòng.

Âm Hạng Kình sững sờ nhưng khi thấy vẻ mặt của cậu thì chợt hiểu ra, bộ dạng suy nghĩ bay xa sau đó giơ tay lên vuốt mặt cậu: “Tôi thật sự xin lỗi, dù là trước kia hay là hiện tại, tôi đều tổn thương cậu.”

Hàng lông mi của Nhiễm Nhiễm run lên, tầm mắt tập trung lên gương mặt đẹp tuyệt vời kia: “Anh không cần phải xin lỗi, bởi vì tôi sẽ không vì anh xin lỗi mà khá hơn, tôi hận anh, rất hận, rất hận! Anh vĩnh viễn sẽ không được tha thứ cho dù anh để ý hay không để ý.”

Đối diện với đôi mắt oán hận này, Âm Hạng Kình không biết phải diễn tả cảm xúc trong lòng anh như thế nào, hình như là rất chua xót, rất khổ sở. Trà trộn trên thương trường anh lừa tôi gạt nhiều năm như vậy khiến anh có không ít kẻ thù nhưng anh không thèm để ý nhưng mà anh lại không muốn bị Nhiễm Nhiễm hận.

“Tôi để ý.” Âm Hạng Kình nói thẳng thắn.

“Vậy càng tốt.” Nhiễm Nhiễm lui ra khỏi lồng ngực anh, dùng móng tay moi những mảnh thủy tinh vỡ trong cánh tay ra.

Làn da vốn đang khép lại nhưng lại bị thương lần hai nên máu tiếp tục chảy xuống.

Đau sao?

Dĩ nhiên là đau!

Nếu không thì sao anh lại muốn khóc chứ.

Âm Hạng Kình lẳng lặng nhìn máu tươi chảy ra như dòng nước rồi lại nhìn Nhiễm Nhiễm nhíu mày mím môi nhẫn nại cho đến khi mảnh thủy tinh cuối cùng được lấy ra ngoài thì trái tim nhíu chặt của Âm Hạng Kình mới giãn ra.

“Sao anh còn chưa đi?” Nhiễm Nhiễm rút khăn giấy, chùi lung tung vài cái lên vết thương.

“Có lẽ...... Tôi thích cậu.” Âm Hạng Kình như có điều suy nghĩ, nói.

Nhiễm Nhiễm dừng động tác lại, cho là mình nghe lầm: “Anh vừa mới nói gì?”

“Thích không phải là bởi vì đối phương khổ sở mà khổ sở, bởi vì đối phương biến động mà biến động theo sao?” Âm Hạng Kình nói: “Tôi có cảm giác này, không phải đại biểu cho tôi thích cậu sao?”

Nhiễm Nhiễm nhíu mày nhìn anh, khi thấy vẻ mặt anh nghiêm túc, không có một chút vui đùa thì nín khóc rồi cười rộ lên, không phải vui sướng mà là châm biếm.

Âm Hạng Kình khó hiểu nói: “Cậu cười cái gì?”

“Nói nhảm, đương nhiên là cười anh rồi.” Nhiễm Nhiễm lau tầng hơi nước chẳng biết xuất hiện trong hốc mặt từ lúc nào: “Tôi không ngờ anh lại là một người ngu ngốc có EQ bằng không, tình cảm mà lại dùng phương pháp luận chứng để chứng thực, cũng bởi vì đó nên anh nói anh có ngốc hay không?”

Trên gương mặt điển trai của Âm Hạng Kình thoáng qua chút bối rối, được rồi, anh thừa nhận trên phương diện tình yêu anh có chút xa lạ nhưng chuyện này cũng không đáng giá để ngạc nhiên như vậy chứ?

Đoạn tình cảm thất bại của Âm Hạng Thiên và Nhiễm Du nói cho anh biết trời đất lâu dài cũng có lúc tận, hận cũng chỉ là sự dằn vặt mãi không thôi. Xem ra loại đồ vật như tình yêu này cũng rất phiền toái, anh không phải là người tự tìm phiền toái nên dĩ nhiên không có tâm tư đi đụng vào nó nhưng mà...... hình như trong lúc anh không phát hiện nó đã lặng lẽ len vào!

“Nhiễm Nhiễm, chúng ta thử một chút đi.” Âm Hạng Kình đề nghị lần thứ hai.

Từng có một lần kinh nghiệm nên Nhiễm Nhiễm biết người đàn ông trước mắt này có IQ rất cao nhưng EQ lại thấp đến đáng thương nên Nhiễm Nhiễm không còn phản ứng lớn như trước, anh dùng ánh mắt nghiền ngẫm mà cợt nhã liếc nhìn Âm Hạng Kình cho đến khi người có định lực rất tốt như họ Âm nào đó có chút rợn tóc gáy thì anh mới chậm rãi nói: “Thử qua rồi sau đó thì sao?”

“Nói đơn giản là mọi việc thì phải sau khi thử qua mới biết. Nói thành khẩn hơn một chút thì cho dù chúng ta không hòa thuận, tôi vẫn có thể chăm sóc cậu, dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là cậu đồng ý.”

“Nghe qua thì tôi cũng không lỗ, tôi nghĩ chúng ta có thể thử xem.” Có lẽ bởi vì giọng điệu của đối phương không có một chút qua loa cợt nhã nên lần này Nhiễm Nhiễm không hề tức giận ngược lại phần xấu xa trong cơ thể lại bắt đầu rục rịch, chộn rộn, anh ôm tâm trạng đùa dai nghiêng người về phía trước, đưa tay lên ôm cổ Âm Hạng Kình nhưng Âm Hạng Kình lại dùng tốc độ cực nhanh lui người lại.

“Đây là hối hận sao?”

Âm Hạng Kình khôi phục vẻ bình tĩnh tự nhiên như trước, cười khẽ lắc đầu.

“Vậy anh né cái gì?”

Âm Hạng Kình giơ tay lên, chậm rãi lướt qua khuôn mặt trắng nõn hồng hào của Nhiễm Nhiễm: “Cậu...... Chưa tắm.”

“Bịch” một phút trước Nhiễm Nhiễm còn cười rất phơi phới thì giờ lại lăn từ trên ghế salon xuống.
Bình Luận (0)
Comment