Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 54

Bởi vì "Sự kiện điện thoại", tôi lạnh nhạt với Âm Tam Nhi cho tới trưa, cho đến khi sắp đi học, tôi mới mở miệng nói chuyện với hắn, thật ra thì, tôi cũng không muốn để ý tới hắn, nhưng bất đắc dĩ, “Tiểu Quy” của tôi đang ở nhà lão đại, không để ý tới hắn, thì tôi chỉ có thể thuê xe đến trường học.

"Cầu xin tôi, cầu xin tôi tôi liền đưa em đi." Hắn nở nụ cười xấu xa, bàn tay vuốt vuốt cái kẹp tóc của tôi.

"Như thế mà còn cầu xin sao?" Tôi cướp cái kẹp tóc, ném vào mặt hắn.

Hắn hơi nghiêng đầu, đã tránh được, nhấc ba lô của tôi lên nói: "Cầu xin tôi, cầu xin tôi tôi sẽ không ném đi."

"Tôi cầu xin anh đi chết đi!" Tôi đoạt lấy ba lô, giận đùng đùng đi ra khỏi nhà.

Vừa đi vào thang máy, Âm Tam Nhi liền cười khanh khách theo vào, tôi tính xem hắn như không khí, nhưng hắn cố tình đẩy tôi.

"Rốt cuộc anh muốn làm gì?" Tôi phồng má trừng hắn.

Hắn giơ tay vòng qua eo của tôi, đặt một nụ hôn trên môi tôi, thỏa mãn nói: "Tôi muốn nói cho em biết, cầu người khác làm việc cho mình thì nên dùng thái độ này, hiểu chưa?"

Đáng tiếc hắn lại là một cái bị thịt không có dáng vẻ nghiêm túc, nhưng vẫn làm ra chuyện khiến người khác phải im lặng. Tôi thật sự bội phục bản thân mình, lại có thể sống chung với một đứa trẻ ngây thơ như vậy! Nhìn lại tôi liền xem mình như Thần Tiên, mỗi ngày thắp một nén hương thờ phụng!

Trên đường vừa cãi nhau gay gắt quyết liệt, vừa đi tới trường học, hắn lại mở miệng.

"Dù sao cũng không có việc gì làm, vừa lúc mượn trường của em, ôn lại thời kỳ đại học tươi đẹp." Hắn lười biếng tựa vào hàng ghế cuối cùng trong phòng học, bộ dáng cà lơ phất phơ. Đáng giận là, những nữ sinh luôn được xem là đức hạnh, lại luôn nhìn hắn. Người xấu hổ thì liếc trộm vẻ thẹn thùng e lệ, còn người chủ động, thì can can đảm đảm nhìn trực tiếp.

Tôi đoạt lại sách vở của mình, tức giận nói: "Không có việc gì làm thì về nhà mà ngủ!"

Hắn quay đầu xem tôi, cười vẻ đùa giỡn: "Tại sao cứ đuổi tôi đi?"

"Bởi vì anh làm tôi chướng mắt!"

"Em có thể nhắm mắt lại."

"Tôi đang hi vọng bản thân anh tự nhiên biến mất."

"Tôi không đi." Hắn ra vẻ xem cô có thể làm khó dễ được tôi không.

Tôi thừa nhận, thật đúng là tôi không có cách!

MS. Liu dạy lớp tiếng Anh vô cùng nhàm chán, Âm Tam Nhi vốn không phải là học sinh, cũng không phải là tới nghe giảng, kết quả là, tiết học mới diễn ra được một nửa, hắn đã dựa vào vai tôi bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Hết một tiết, hắn nghỉ ngơi đủ rồi, thì bả vai tôi đã tê rần. Cũng may hôm nay chỉ có một môn học, xong chuyện chúng tôi trở về biệt thự thăm bà nội.

Đầu mùa xuân thời tiết vẫn còn hơi lạnh, vì muốn che giấu vết hôn trên cổ mình, tôi cố ý mặc một cái áo len cao cổ, ở trường học thì không sao, nhưng khi về biệt thự ấm cúng thì sẽ không mặc được.

Mà tôi lại không thể cởi, chỉ có thể chịu đựng như thế. Bà nội thấy hai gò má tôi đỏ bừng, cái trán hơi ẩm, khuyên tôi nên lên lầu thay cái áo mỏng hơn. Âm Tam Nhi biết rõ chuyện gì xảy ra, nhưng không những không che chở giúp tôi, còn sắc mặt còn ra vẻ chế giễu.

Tôi không kềm nén được nữa đạp cho hắn một cước, hắn phất tay gạt chân tôi ra, nhân tiện còn ngắt mặt của tôi, phen so chiêu này ở trong mắt bà nội lại là "Liếc mắt đưa tình", kết quả là, bà nội lại tiếp tục nhai đi nhai lại chuyện hy vọng tôi và Âm Tam Nhi mau mau đính hôn. Khách quan mà nói, tôi rất hiểu tâm trạng của bà nội, cuộc sống hôn nhân của lão đại thất bại, Cho đến nay tung tích của Nhiễm Nghiên còn chưa rõ. Tuy rằng hai người chưa làm thủ tục li hôn, nhưng lão đại cũng không tiện tái hôn.

Âm Nhị Nhi càng khiến người ta nhức đầu, mặc dù bà nội vẫn không nói rõ, nhưng, tôi biết rõ, lão nhân gia vẫn hoài nghi hắn có khuynh hướng đồng tính luyến ái, kể từ đó, lão nhân gia chỉ có thể đem nguyện vọng ôm chắt trai ký thác vào Âm Tam Nhi. Mà quan hệ của tôi và Âm Tam Nhi vẫn mơ hồ, làm sao có thể làm thỏa nguyện của lão nhân gia đây? Cho nên, bà nội mỗi lần nói tới vấn đề này thì bộ dạng của tôi và Âm Tam Nhi trong giờ phút này là: một giơ đũa gắp thức ăn, một vùi đầu bới cơm. Hoặc là, một uống trà, một nghe nhạc, hoặc dứt khoát mượn cớ tránh đi.

Bà nội thấy tôi và Âm Tam Nhi lại giả bộ tai điếc mắt ngơ, không khỏi buồn bã thì thầm: "Hai đứa có nghĩ tới bà già này không? Ta sắp tám mươi tuổi rồi, ngộ nhỡ. . . . . "

"Bà nội, ngài mới có 74, cách 80 còn lâu a." Âm Tam Nhi cắt đứt những lời thoại bà đã nói qua vô số lần, theo số liệu thống kê, trong lời nói của bà nội, còn có "Vạn nhất", "Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất".

"Nhưng thân thể này đã càng ngày càng tệ rồi. Ngộ nhỡ. . . . . ." Từ “”ngộ nhỡ” đã nói lần thứ hai.

"Ngài đừng nói những lời này." Âm Tam Nhi một lần nữa cắt đứt: "Hạng Kình đã mua gậy cho ngài, cho ngài dùng làm vũ khí."

"Đông" gậy đánh ra, Âm Tam Nhi bị đánh.

Bà nội thu hồi gậy, tiếp tục giáo huấn: "Tiểu tử ngang ngược kia, có phải muốn chọc ta tức chết phải không?"

Âm Tam Nhi xoa cánh tay bị đánh, nói: "Trước hết ngài phải để cho chúng cháu ăn cơm xong rồi mới đánh chứ?"

"Ta đây muốn ầm ĩ sao? Cho dù như vậy, ta cũng vì anh, ngộ nhỡ. . . .." Từ “ngộ nhỡ” bà nội nói lần thứ ba nhưng vẫn chưa nói xong, Âm Tam Nhi lại lên tiếng: "Cháu hiểu, nhưng, Bách Khả còn chưa tốt nghiệp, ngài không thấy còn sớm sao?"

Tôi ngước mắt liếc về phía Âm Tam Nhi , trong lòng có chút bồn chồn, hôm nay sao lời nói của hắn không như lệ thường nha? Thường ngày, đúng vào lúc này hắn sẽ nói thế này: ngài khỏi phải ngộ nhỡ nữa, cháu sẽ không tính toán ngày sống của ngài. Sau đó, bà nội sẽ quơ vũ khí trong tay, không đúng, là gậy, dạy dỗ hắn. Một trẻ trung nhanh nhẹn, một già nua giống như Hoàng Dung. Động tác múa gậy kia, rất giống Đả Cẩu Bổng Pháp đã thất truyền nhiều năm.

"Đông" gậy Nhị Độ đánh ra, khiến tôi đang tưởng tượng tới chiêu thức "Đả Cẩu Bổng Pháp" sợ hết hồn. Cũng không biết tôi tiết lộ cái gì, bà nội còn tức giận hơn so với bình thường, quở trách Âm Tam Nhi: "Anh nói vậy là có ý gì? Anh cho rằng Bách Khả chỉ là bạn gái của anh sao? Nó còn là cháu gái của ta, cháu gái của ta không thể đi theo cái tên ngu ngốc anh một cách không minh bạch như vậy được."

"Rõ ràng là cháu không có ý đó." Âm Tam Nhi nói: "Ngài đừng nói càn quấy như thế chứ?"

"Ta càn quấy? Rõ ràng là bản thân mình như thế, đảo mắt một cái đã đổ thừa cho ta. Anh. . . . . . Ai ui, anh làm tức chết ta rồi." Bà nội một tay che ngực, nhũn người té xuống ghế.

Vốn phòng ăn chỉ có tiếng nói nhốn nháo bây giờ lập tức rối loạn, tôi vội vàng đỡ bà nội dậy, bấm vào nhân trung của bà, thím Lưu chạy đi tìm thuốc, Âm Tam Nhi vội vội vàng vàng phân phó người đi chuẩn bị xe, chuẩn bị tới bệnh viện.

"Đừng bấm nữa, bà nội không có chuyện gì." Sau khi tất cả mọi người rời đi, bà nội chợt ngồi dậy.

Tôi tức cũng không được, mà không tức cũng không được, xoa huyệt đạo đã bị tôi bấm đỏ: "Ngài muốn hù chết chúng cháu sao?"

Khóe miệng bà nội vểnh lên: "Ai cho cháu muốn qua loa với ta?"

"Chúng cháu sai lầm rồi!" Tôi nói với vẻ không thể làm gì.

Lúc này, thím Lưu đi lấy thuốc vội vội vàng vàng vào phòng ăn, bà nội ngoắc: "Đừng vội, dựa vào những gì ta nói mà làm."

Thím Lưu sửng sốt, tôi rét lạnh, nói: "Bà nội, ngài sẽ không dùng cái này mà hù dọa Âm Tam Nhi, dùng cái này để đạt tới mục đích bức hôn chứ?"

Bà nội vui vẻ: "Cháu rất hiểu bà nội."

Tôi không biết nên khóc hay cười, cộng thêm đầu đầy vạch đen, có câu cửa miệng rằng, nhà có một cụ già, như có một “kho báu”, "kho báu" quá đáng như bà nội thật làm cho mọi người có chút không chịu nổi.

"Ngài đừng đùa, nếu như bị hắn biết, không trở mặt thì không thể." Tôi khuyên.

"Ta còn sợ hắn sao?" Bà nội vừa dứt lời, trong phòng vẳng lại tiếng bước chân dồn dập, bà nội lập tức tiếp tục "Ngất".

Âm Tam Nhi thấy bà nội vẫn còn ngất, vừa vội lại vừa tự trách, mồ hôi trên trán nhỏ xuống. Tôi muốn nói cho hắn biết sự thật, nhưng tôi mới nói hai chữ, bà nội đã âm thầm bấm tôi một cái, sức lực này, so với sức tôi khi bấm huyệt đạo cho bà còn mạnh hơn.

Tôi đau đến nhếch miệng, chảy nước mắt trong lòng, so với thác nước còn mãnh liệt hơn. . . . . .
Bình Luận (0)
Comment