Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 65

Thuốc nhanh chóng có tác dụng, dạ dày đau đớn đã giảm bớt, tôi khẽ thở dài, vốn định nói cám ơn, nghiêng đầu vừa nhìn đến chai thuốc giảm đau trên khay, lời ra đến khóe miệng biến thành: "Hai người các người là tên phá của, dám lấy thuốc nhập khẩu hả?"

Hai người đồng thời bật cười, Lưu Huyến nói: "Đương nhiên là thế, vì nó cho hiệu quả nhanh hơn."

"Giấy tính tiền đâu?" Theo tác phong của tôi, không nổi giận cũng không trừng với hai người. Tuy nói, tôi rất cảm kích sự trợ giúp của bọn họ, nhưng thuốc giảm đau nhập khẩu đắt gấp mười lăm lần thuốc thông thường, dạ dày tôi hết đau, nhưng lòng tôi đau hơn.

"Là sai lầm của tôi, tôi sẽ trả tiền thuốc cho cô, cô chỉ cần trả tiền vô nước biển thôi." Lưu Huyến cười nói.

"Tôi vừa nói chơi thôi, làm sao có thể để các người trả tiền thuốc?" Mặc dù tôi cũng thầm nghĩ như thế!

Lưu Vân Nham không biết nên khóc hay cười bưng khay thuốc lên nói: "Tôi đem cái này đi, để tránh cho bệnh nhân chịu kích thích.

Lưu Huyến, anh trông cô ấy một lát, tôi đi qua phòng trực chào hỏi một chút, lập tức tới đây thay anh."

"Không cần, tự tôi ở đây là được, các người cứ đi làm việc đi." Tôi nói.

Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau cười một tiếng, ăn ý mười phần nói: "Chúng tôi muốn trộm lười!"

"Thật không hỗ là một đôi." Lời tôi vừa nói ra khỏi miệng, hai người đã cười lớn.

Mặc dù Vân Nham rất đỉnh đạc, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một cô gái, vì vậy, nên chạy đi trước. Lưu Huyến ngồi ở bên cạnh, vui vẻ nói: "Tôi cảm thấy chỗ này làm chỗ che giấu rất tốt, tất cả mọi người không biết chúng tôi đang quen nhau, vì sao không lại phát hiện?"

"Không phải nghe mà nhìn ra. Phụ nữ rất nhạy cảm về phương diện này." Tôi mệt mỏi cười cười, ánh mắt nhìn lên màn ảnh lớn. Giờ phút này cũng đã qua nửa đêm rồi, trong phòng bệnh chỉ có hai người, trên màn ảnh Tivi, Lưu Nhược Anh mặc một bộ váy xinh đẹp, trên mặt chẳng hề có bất cứ cảm xúc nào, cô ta hát: "Em đã bỏ ra nhiều năm thanh xuân của mình cho anh, đổi lấy một câu cám ơn vì em hoàn thành trách nhiệm, hoàn thành cuộc vui đầy mạo hiểm, trở thành biển trời lam biết. . . . . ."

"Bài hát này tên là gì?" Tôi hỏi Lưu Huyến.

"Hoàn Thành." Lưu Huyến nói: "Dễ nghe sao?"

"Giai điệu không tệ, lời ca rất đẹp, nội dung rất khéo." Có mấy người vĩ đại như thế, có thể uất ức để hoàn thành việc gì đó?! Cho dù hoàn thành xong, tổn thương sẽ kéo đến, nó nào có bỏ qua cho ai.

Lưu Huyến nâng tay phải của tôi lên rồi nói: "Cùng chung chí hướng, lần đầu tiên tôi nghe bài hát này cũng có cảm xúc vậy, một chữ đều không kém, thắm thiết yêu, nếu không chỉ một cái ôm?"

Tôi rút tay về nói: "Chớ, cậu mới ôm Vân Nham xong tính quay qua ôm tôi sao, hiện tại tôi lại cùng chung chí hướng, đừng nói cậu nghĩ mình cô đơn nhé?"

Lưu Huyến đưa đôi mắt anh tuấn cong thành hình bán nguyệt: "Vân Nham không dễ giận như vậy."

Tôi nghe tiếp những lời hát của Lưu Nhược Anh, có chút không yên lòng: "Cho anh tất cả, ngàn vạn đừng có suy nghĩ này, trên thế giới này, động vật hẹp hòi nhất là phụ nữ, ghen tỵ có thể giết chết người."

Lưu Huyến mỉm cười: "Quá khoa trương đi?"

"Cái này không khoa trương đâu, nhanh đi tìm Vân Nham đi, lười biếng không nhất định phải ở lại cùng tôi, tìm một chỗ không người cùng ngắm trăng với mỹ nữ đi?" Tôi cười đuổi người.

"Không được, Vân Nham muốn tôi ở lại trông cô. . . . . ." lời Lưu Huyến chưa nói hết, tôi lại thấy một đồng nghiệp khác vội vã đi vào: "Bác sĩ Lưu, có bệnh nhân bị vết thương nhiễm trùng, nóng sốt, anh đi kiểm tra xem."

"Xem ra không có cách nào ngắm hoa tâm tình được rồi." Lưu Huyến vừa nói chuyện đi ra cửa, đến cửa thì chợt nhớ tới cái gì đó, ngoái đầu nhìn lại hỏi tôi: "Có muốn tôi thông báo một tiếng cho người bạn đi cùng cô không?"

"Không cần, anh ta có người quan trọng hơn cần phải chăm sóc."

Lưu Huyến nghi ngờ dừng một chút, cười nói: "Lúc nào về nhà thì nói tôi một tiếng, tôi giúp cô gọi taxi."

"Cám ơn." Tôi liền cảm thấy trong cuộc sống này không chỉ có tình yêu? Đồng nghiệp, bạn bè, người nhà, đều quan trọng như nhau. Tình yêu không có, tìm thêm là sẽ có, tôi lạc quan!

Trong phòng bệnh chỉ còn lại mình tôi, không có ai nói chuyện bên tai, tiếng hát của Lưu Nhược Anh càng thêm trôi trãi.

Tôi mệt mỏi lắc đầu vài cái, lắng nghe giọng nữ ưu nhã cất lời oán than.

"Em nghĩ cô gái kia thực sự thích hợp hơn em, em không đủ dịu dàng, ưu nhã thành thục và hiểu chuyện, nếu như em lùi lại ở vị trí bạn tốt, anh cũng không bị khó quyết định như vậy nữa, rất thích rất yêu anh, cho nên nguyện ý, cam lòng lại để cho anh bay đến nơi hạnh phúc hơn, rất thích rất yêu anh, chỉ có thể cho anh đến với tình yêu, em mới an tâm. . . . . ."

"Cô gái ngốc." Hồn nhiên lên tiếng, tôi đem ý tưởng từ đáy lòng mình nói ra, từ một sự vĩ đại trong lời hát nó tụt dần xuống trong lòng tôi.

"Cạch" một tiếng vang nhỏ mà dồn dập cắt đứt lời hát thê lương.

Giương mắt nhìn lên, cửa phòng bệnh được mở ra, một người đàn ông với gương mặt đầy lo lắng sải bước đi vào.

"Anh dẫn em đến đây, rất đúng lúc nha?" Tôi rưng rưng mà cười, giọng nói bởi vì cơ thể suy yếu mà càng như mây khói, để cho tôi có gan, những lời này không giống như từ cổ họng tôi nói ra mà tựa như lời của mây gió.

"Anh chỉ không muốn bỏ em ở nhà một mình." Âm Hạng Thiên nhìn tôi, từ từ đứng ở cạnh tôi, nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của tôi nói: "Tại sao nói những lời đó?"

"Anh hỏi những lời ở phòng bệnh sao?" Tôi duy trì nụ cười nhàn nhạt: "Em là vì mình mà nói, không vì muốn chọc giận bất luận kẻ nào. Anh không thích nghe, có thể không nghe. Cô ấy không thích nghe, cũng có thể không nghe. Nếu như mà em là hai người, em sẽ nhường cái lời cay nghiệt đó, ghê tởm đó bảo cô gái kia cút xa một chút, tốt nhất vĩnh viễn không trở về. Thật ra thì, trong lòng các người đều là muốn như vậy. . . . . ."

"Anh không có!" Anh mạnh mẽ cắt đứt, đáy mắt có giận còn có chút vẻ không thể làm gì "Em là trách nhiệm của anh, anh không thể đẩy đi."

Mặc dù, từ trước đến nay Xảo Dĩnh nói tôi, tôi không phải trách nhiệm của hắn, mà tôi ngầm thừa nhận, lời nói kia của hắn làm tôi đau đớn. Thì ra là, hắn vẫn luôn nghĩ như thế, thật thê lương, thật buồn cười.

"Anh đi đi, anh đưa ý thức trách nhiệm của mình cho người khác đi." Tôi lẳng lặng nói, thật ra thì, tôi muốn để hắn biến đi, càng xa càng tốt, đáng tiếc, tôi không còn hơi sức, cổ họng tựa như bị người ta giữ lại, không phát ra được tiếng nào.

Hắn có chút ảo não, cũng không biết là chuyện đó khiến tôi buồn, mà còn là lỡ lời: "Không phải anh có ý này!"

Tôi nhắm mắt lại, không nhìn anh nữa. Tôi không vĩ đại như người con gái trong lời hát kia, nhưng tôi có thể tự bỏ qua tình cảm của mình được.

"Nhìn anh!" Hắn cầm cổ của tôi, dán vào trán của tôi: "Em không phải chỉ là trách nhiệm của anh, gặp em ngã bệnh, anh sẽ đau lòng, gặp em cười, anh sẽ vui vẻ, gặp em khóc, anh sẽ bận tâm."

"Đúng vậy, chúng ta cùng nhau sống cuộc sống lâu dài, trừ phi anh là động vật máu lạnh, nếu không, làm sao lại không để ý tới em? Chỉ là, anh có tình quá nhiều, em lại chẳng độ lượng như thế, cũng không muốn độ lượng." Tôi muốn dừng khóc lại, nghĩ bình tĩnh một chút, nhưng vừa ra đến miệng lại bể tan tành.

Tôi vẫn tự nói với mình, tôi không quan tâm, nhưng căn bản tôi không làm được!

"Sẽ không, sau này sẽ không còn nữa." Hắn nói, nghe giống như hứa hẹn "Đừng khóc, chúng ta về nhà đi."

"Em không tin anh!" Tôi kích động đẩy hắn ra, không cẩn thận khẽ động đến ống truyền dịch, máu lập tức trào ra khỏi băng dính, giống như một đóa hoa nhỏ màu đỏ.

Âm Hạng Thiên đứng dậy nhổ hết kim tiêm, đang cầm mặt của tôi, tựa hồ muốn nói cái gì, mà cảm xúc của tôi có chút mất khống chế, nâng tâm kháng cự, giãy giụa thoát khỏi cổ anh. Móng tay trong suốt, lướt qua da, để lại từng dòng máu trên da.

Hắn bỏ qua lời nói, nghiêng người liền hôn lên đôi môi run rẫy của tôi, môi lưỡi cực kỳ dịu dàng, dốc hết tất cả tình yêu.

Tôi dần dần yên tĩnh lại, nước mắt lại chẳng thể khống chế, tôi dường như chưa từng mất khống chế như thế, từ sau khi ba tôi qua đời, tôi liền không có khóc lớn hay náo loạn nữa, nhưng giờ phút này tôi lại khóc như đứa bé.

Phần cảm tình này đã cho tôi cảm giác mình rất yếu đuối, rất uất ức, khiến Bách Khả dường như không còn là Bách Khả nữa.
Bình Luận (0)
Comment