Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 91

Âm Nhị Nhi chỉ vào một bàn thức ăn, liên tục gắp thức ăn cho tôi. Tôi căn bản không có khẩu vị, cố gắng ăn một chút, liền thấy đồ ăn cao sắp đến cổ.

Âm Nhị Nhi ngừng đũa, lo lắng hỏi: "Sắc mặt khó coi như vậy? Dạ dày không thoải mái?"

Tôi lắc đầu, bưng ly nước lên, cố gắng nuốt trôi xuống đống đồ ăn khô khốc này, nhưng lại phản tác dụng, nó chợt dâng lên, tôi che miệng chạy về phía phòng vệ sinh. Sau khi ò ra những thứ vừa mới ăn toàn bộ đều vào bồn cầu, tôi mới thấy thoải mái một chút.

Mở cửa phòng vệ sinh, một nhân viên phục nhà hàng vội vàng nghênh đón, nói: "Ngài không sao chứ?"

Tôi vô lực lắc đầu, đi tới trước bồn rửa tay sửa sang lại.

Người phục vụ đưa lên khăn ướt, mỉm cười nói: "Bạn trai của ngài rất lo lắng."

Bạn trai?!

Tôi hơi choáng váng, ngay sau đó kịp phản ứng, là Âm Nhị Nhi yêu cầu cô ấy đến buồng vệ sinh xem tôi.

Người nhân viên thấy tôi ngây người, chần chờ nói: "Ngài thấy trong người không khỏe?"

Tôi bật cười: "Đây không phải là điều rất rõ ràng sao?"

Người nhân viên choáng váng giây lát, nói: "Nếu ngài không có chuyện gì, tôi đi ra ngoài trước, bạn trai của ngài ở bên ngoài chờ đấy."

"Cám ơn cô."

"Không có chi." Người nhân viên chứa ý cười rời khỏi buồng vệ sinh.

Tôi chống tay ở bồn rửa nhìn mình trong gương, người phụ nữ bên trong hốc mắt lõm xuống, nhợt nhạt như một bóng ma, da dưới cánh tay mịn như em bé, so với trước khi đi xa thì càng thêm tiều tụy.

Tôi véo véo má, để cho bản thân lên chút tinh thần. Trên mặt hiện lên vết đỏ, nhưng trông khá có hiệu quả.

Tôi thở dài và rời khỏi buồng vệ sinh, Âm Nhị Nhi đứng ở hành lang lập tức tiến lên đón, nâng mi nói: "Đi bệnh viện!"

Tôi vội vàng bày tỏ, gần đây thường xuyên ăn uống không tốt, nếu hơi không thoải mái liền chạy đi bệnh viện, như vậy tôi hẳn là mỗi ngày đều ở trong bệnh viện. Nhưng Âm Nhị Nhi rất kiên trì, tôi không lay chuyển được anh, đành phải mặc kệ.

Khoảng nửa tiếng sau, chúng tôi đã đến một bệnh viện gần đó, Âm Nhị Nhi giúp tôi đi đăng ký, tôi thì ngồi ở ghế đợi nghỉ ngơi. Không bao lâu, anh cầm đơn đăng ký đan trở lại, đỡ tôi sức khỏe không tốt đi đến phòng khám.

"Anh hai, khoa tiêu hóa ở hướng ngược lại." Lúc tôi nghỉ ngơi có thấy bảng hướng dẫn của bệnh viện.

"Xem xong khoa này, lại đi kiểm tra đường tiêu hóa." Bước chân anh không ngừng, giọng nói ngưng trọng có chút kỳ quặc.

Tôi không hiểu gì sất cho nên đành phải đi theo anh, giây lát sau, tôi kinh ngạc nhìn bảng số phụ khoa.

"Anh hai, sao anh lại dẫn em tới đây?" Tôi đặt câu hỏi, đồng thời cũng hiểu hơn phân nửa là nhân viên phục vụ trong phòng ăn đã nói gì đó với anh, anh mới sinh ra hiểu lầm.

"Đương nhiên là kiểm tra." Anh cưỡng chế ép tôi vào phòng khám phụ khoa.

Tôi khó giải bày, vô cùng yếu ớt đi vào phòng.

Một vị bác sĩ trung niên chừng năm mươi tuổi theo thông lệ dò hỏi: "Khó chịu ở đâu?"

"Dạ dày." Tôi nói.

Bác sĩ gật đầu, tiếp tục hỏi: "Thường xuyên nôn khan?"

"Tôi bị viêm dạ dày, loét dạ dày, hơi khó chịu thì sẽ nôn mửa dữ dội."

Bác sĩ nghi ngờ xem xét tôi một cái, nói tiếp: "Thời gian hành kinh chuẩn không? Lần trước là lúc nào?"

"Trời ạ!" Tôi ôm lấy trán, nhỏ giọng than.

Bác sĩ đặt bút xuống, dò hỏi: "Có vấn đề gì không?"

Tôi miễn cưỡng lắc đầu, ngoái đầu nhìn Âm Nhị Nhi đằng sau lưng nói: "Anh hai, anh hiểu lầm rồi, em không mang thai."

Âm Nhị Nhi nhếch mày lên: "Sao em có thể khẳng định như vậy?"

Tôi ngập ngừng rồi đứng lên, ghé vào tai anh thì thầm: "Em vừa qua kỳ kinh nguyệt."

Âm Nhị Nhi nở nụ cười sáng tỏ, chỉ có điều cái bộ dáng tươi cười này khiến tôi dựng hết cả tóc gáy.

"Em là bị lão Tam bắt trở lại! Thằng đó nhốt em, không cho em về nhà, không nghĩ tới bị Nhiễm Du phát hiện, cho nên em mới bị Nhiễm Nghiên đưa đến buổi lễ đính hôn!" Giọng điệu của anh không phải nghi ngờ, mà là chắc chắc.

Tôi ngay lập tức hóa đá, trong lòng thật hối hận! Tuy rằng anh quả thực hoài nghi tôi là bị Âm Hạng Thiên bắt quay về, thế nhưng nếu như tôi không đề cập tới kỳ kinh nguyệt thì anh không thể xác định tôi có ở cùng với Âm Hạng Thiên hay không. Đúng vậy, bị nhốt cũng không phải lỗi của tôi, nhưng chỉ run sợ, hơn nữa còn run cầm cập!

"Thật ngại, đã làm lỡ thời gian của ngài rồi." Dứt lời, Âm Nhị Nhi liền kéo tôi đi.

"Anh hai, đừng tức giận..."

"Anh không tức giận." Anh lạnh lẽo nói: "Nếu nó đã làm thập toàn thập mỹ như thế, anh đây thật muốn gửi cho nó một phần quà cưới thật lớn."

Thành thật mà nói, trong ba anh em nhà họ Âm, tôi sợ nhất Âm Nhị Nhi nhìn như vô hại nhưng thực tế so với ai khác tay cũng đen thui. Bà nội có nói, Âm Nhị Nhi rất ít khi tức giận, cũng rất ít chịu thiệt. Một khi có người chọc tới anh, anh đều sẽ cười mây trôi gió nhẹ, sau đó sẽ chỉnh kẻ bất hạnh đang vui vẻ đó. Đối diện với bụi hoa anh túc độc hại này, ai mà không khiếp đảm? Ai mà không run rẩy? Ai mà không đi vòng qua anh?!

Đi dạo quanh một vòng, chúng tôi lại trở về nhà hàng đính hôn của Âm Hạng Thiên. Một đường đi tới, tôi khóc cũng khóc rồi, nháo cũng nháo rồi, thế nhưng, Âm Nhị Nhi căn bản không bị xúc động, tôi thế mới biết, người đàn ông này thuộc về loại lạ lùng miễn dịch với nước mắt của phụ nữ.

Xuống trước xe, Âm Nhị Nhi đưa tôi chiếc khăn tay, ấm áp dỗ nói: "Lau nước mắt đi, đừng làm vịt con xấu xí."

Tôi khịt mũi, lẩm bẩm nói: "Anh nghĩ là em muốn khóc sao? Còn không phải bị anh bức!"

Anh im lặng nhìn tôi sửa sang lại tóc tai mặt mũi, sau một lúc chợt nói: "Lão Tam bức bách em quá sao?"

Tôi thiếu chút nữa đem khăn tay xuyên thủng mắt, không khó nghe ra, bức bách anh nói và bức bách mà tôi nói ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.

"Em sẽ không ngốc đến độ biết rõ nó và Nhiễm Du ở chung một chỗ, còn để nó leo lên giường em?" Anh nói rõ ràng, khiến tôi không chỗ nào che giấu.

"Anh ấy. . . Anh ấy uống say." Tôi giọng nhỏ như muỗi kêu, lẩm bẩm.

"Này lấy cớ thật tốt, vô luận gặp phải tình huống gì đều có thể sử dụng." Anh nhẹ cười giễu một tiếng, đi xuống xe trước, đi vòng qua bên kia mở cửa cho tôi: "Đi thôi, chúng ta đi chúc mừng nó."

Anh gằn hai chữ "Chúc mừng" cực kỳ rõ ràng, làm người ta thấp thỏm lo âu.

"Anh không thấy đối với em mà nói rất tàn nhẫn sao?" Tôi làm cuộc đấu tranh cuối cùng.

Âm Nhị Nhi lạnh nhạt cười: "Em không đến mức yếu ớt như vậy, huống chi, giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm cũng không thua thiệt."

Tôi đầu đầy hắc tuyến: "Bên trong đang cử hành lễ đính hôn, anh đừng biến nó thành chiến trường."

"Không phải của anh, là chiến trường của tất cả mọi người." Anh đưa tôi ra khỏi xe, đặt tay tôi khoát lên cánh tay anh, xoải bước dâng trào, mười phần bộ dáng quý ông lịch lãm.

Tướng mạo Âm Nhị Nhi khiến anh đi tới chỗ nào đều sẽ trở thành tiêu điểm. Sau khi tiến vào phòng tiệc, không ít người đều đưa ánh mắt nhìn về phía chúng tôi.
Bình Luận (0)
Comment