Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 96

Tôi theo tiếng động nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy Âm Hạng Thiên đạp cửa cong vẹo, khí thế hung hăng đi vào.

"Thật biết trốn!" Sắc mặt anh nặng nề, giọng nói âm trầm, từ sau hôn lễ đã qua năm ngày, lửa giận của anh hiển nhiên đã đốt cháy tới trình độ gay cấn rồi.

Tôi thấy tình hình không tốt, vọt ra sau lưng Âm Nhị Nhi. Hành động lần này thành công chọc giận anh.

Anh tiến lên bắt lấy tôi, lại bị Âm Nhị Nhi ngăn cản, tôi nhân cơ hội hướng lên lầu hai thoát thân. Mới vừa bước lên ba bậc thang, chỉ nghe Âm Hạng Thiên giận không kềm được, quát: "Bách Khả, em trở lại cho anh!"

Tôi lại không ngu, tất nhiên sẽ không để ý, cất bước chạy như điên. Nhưng vừa leo lên lầu hai, sau lưng lạnh đột ngột, một bàn tay nắm thật chặt lấy cổ áo tôi, như lão ưng túm con gà con.

"Còn chạy?" Giọng Âm Hạng Thiên bởi vì tức giận mà trầm thấp dồn nén.

Tôi ra sức giãy giụa, sợ hãi hô to: "Anh hai, cứu em!"

"Em câm miệng cho anh!" Âm Hạng Thiên xoay người tôi đối mặt với anh, lúc này tôi mới phát hiện, anh lại mang theo năm sáu tên vệ sĩ, Âm Nhị Nhi ở dưới lầu đã bị bao vây rồi.

"Anh đừng gây rối có được hay không?" Tôi bất lực năn nỉ, chỉ cần anh chịu buông tay, trả lại yên ổn cho mọi người, muốn tôi quỳ xuống đất cầu xin anh, tôi cũng sẵn sàng! Đây là truyện của diễn đàn lê quý đôn chấm cơm. Thật sự, tôi đã thông suốt! Nhưng anh không hiểu suy nghĩ trong lòng tôi, một mực muốn tôi quay về cùng anh. Xảo Dĩnh trong phòng sách nghe tiếng động, bước nhanh chạy vội ra, cản lối đi.

"Tránh ra!" Âm Hạng Thiên hai mắt đỏ ngầu, y hệt một con sói bị chọc điên tiết lên.

"Có thể." Xảo Dĩnh quật cường nhìn anh chằm chằm: "Điều kiện tiên quyết là, buông Bách Khả ra."

"Dựa vào cái gì?"

"Dựa vào việc anh đã có vị hôn thê!" Xảo Dĩnh uyển chuyển, có ý tứ khẩn cầu: "Tam Thiếu, đừng làm khó Bách Khả nữa, anh nhìn xem cô ấy đã gầy thành cái dạng gì rồi? Chẳng lẽ ép chết cổ, anh mới hài lòng sao?"

Âm Hạng Thiên giật mình nhìn về phía tôi, đáy mắt ẩn chứa không nỡ. Tôi nhân cơ hội thoát khỏi tay anh, trốn vào phòng, vội vàng khóa chốt cửa. Mặc dù điều này căn bản không ngăn được anh, nhưng cũng cho tôi cảm giác an toàn ít ỏi.

"Sao các người cứ thích xía vào chuyện của chúng tôi vậy?" Âm Hạng Thiên giận dữ mắng mỏ lọt vào qua khe cửa.

Giọng của Xảo Dĩnh bị tiếng binh bang bốp ẩu đả dưới lầu át đi, tôi đè tay ở cánh cửa, từ từ trượt xuống, ôm lấy đầu gối, cắn mu bàn tay chính mình đến nổi hết cả gân xanh để ngăn dòng nước mắt chực trào ra.

Ai có thể nói cho tôi biết, tôi nên làm thế nào mới có thể chấm dứt đoạn nghiệt duyên này?!

Tôi đã không còn hơi sức dây dưa, còn giày vò nữa, tôi sẽ sụp đổ mất.

Không biết qua bao lâu, giọng Xảo Dĩnh lọt vào phòng qua khe cửa: "Bách Khả, ra ngoài đi, anh ta đi rồi."

Tôi tựa lưng vào cánh cửa lạnh lẽo, kiệt sức nói: "Mình hơi mệt, chợp mắt tí."

Xảo Dĩnh thăm dò hỏi: "Trước tiên cậu mở cửa được không?"

Trong lòng biết không lộ mặt thì bọn họ không yên lòng, tôi điều chỉnh lại tinh thần, đứng dậy, định vào phòng vệ sinh rửa mặt mới ra. Nhưng mới vừa đứng lên, một cơn hoa mắt chóng mặt chợt ập tới, cơ thể mất thăng bằng, tôi ngã phịch xuống sàn nhà.

Trong thoáng chốc, có vẻ như có ai đó xông vào phòng. Cả người đều mệt mỏi, rất muốn ngủ một giấc, nhưng bọn họ không để yên. Truyện được dịch tại diễn đàn của lê quý đôn. Huyệt nhân trung bị ấn một trận đau nhức, tôi buộc phải mở mắt. Xảo Dĩnh vốn đang ươn ướt khóe mắt liền tuôn xối xả.

"Mình ổn mà." Tôi nặn ra nụ cười yếu ớt, ý là an ủi cô, nhưng cô lại tiết ra nước mắt dữ dội hơn. Cô gái kiên cường đoan trang thế mà lại đi khóc như một đứa bé.

"Coi như thật sự thiếu nợ anh ta, cũng đã trả xong rồi, thế nào còn không để người ta sống yên ổn qua ngày chứ?" Xảo Dĩnh thút tha thút thít thay tôi ấm ức.

"Đừng khóc, mình không sao." Tôi nhích lại gần Xảo Dĩnh, mí mắt nặng như ngàn cân, không cách nào mở nổi.

Lần này không ai ngăn cản tôi, nhưng tôi không thật sự ngủ. Tôi biết có người bế tôi ra khỏi phòng, thả vào trong xe, cũng biết Xảo Dĩnh đang khóc, mặc dù tiếng khóc được kiềm nén rất nhỏ, nhưng lại chứa đựng sự đau lòng.

Đợi tôi tỉnh lại từ giấc mộng, trước mắt là một màn sáng chói. Xảo Dĩnh nắm lấy tay tôi, trong khi cô y tá vừa đâm kim truyền nước biển vào mạch. Lạnh thấu xương, cảm giác rất quen thuộc.

"Có chỗ nào không thoải mái không? Bao tử còn đau không?" Xảo Dĩnh thấy tôi tỉnh lại, ân cần hỏi thăm.

"Không có cảm giác khó chịu, chỉ là có chút mệt mỏi." Tôi mệt mỏi nói.

"Cậu muốn ăn gì? Mình gọi điện cho anh hai, để ảnh mua về."

"Mình không đói."

Lời nói vừa dứt, Âm Nhị Nhi liền bước vào phòng bệnh. Anh đưa đồ ăn cho Xảo Dĩnh, Xảo Dĩnh lập tức lấy áo đặt một bên, anh ngồi xuống một bên đó, nhìn tôi giây lát, mới nói: "Có biết bản thân suy dinh dưỡng không?"

"Em ăn đúng bữa." Tôi nói.

"Em ăn quá ít, hơn nữa, cơ thể không hấp thu."

"Đây xem là bệnh gì?" Tôi buồn cười hỏi.

"Tâm bệnh." Xảo Dĩnh chia đi ra một chén nhỏ đồ ăn nóng đặt lên bàn, nâng cao giường bệnh: "Cậu học y, nên biết, tâm tình không tốt sẽ ảnh hưởng đến sự hấp thu chất dinh dưỡng chứ? Lúc cậu vừa tới bệnh viện, huyết áp thấp dọa mọi người một phen hú vía. Truyện được dịch tại diễn đàn lê quý đôn chấm cơm. Cứ như vậy nữa, cơ thể cậu sẽ suy sụp."

"Chỉ là huyết áp thấp, cũng không phải bệnh nan y." Tôi tự giễu.

"Đừng nói bậy!" Xảo Dĩnh quở trách trừng tôi.

Tôi không nói, phối hợp há miệng nuốt vào muỗng cháo thịt nạc cô đút.

Rốt cuộc ăn xong phần quy định, tôi định ngủ tiếp một giấc, nhưng chợt vang lên một tràng tiếng gõ cửa dồn dập.

"Lão Tam tới." Âm Nhị Nhi mỉm cười đứng dậy, đi về phía cửa.

"Sao anh ấy tới?" Tôi kinh ngạc hỏi.

"Anh báo cậu ta." Âm Nhị Nhi vừa nói vừa mở cửa phòng. Người tới quả thật là Âm Hạng Thiên.

Tóc tai anh hơi rối, vẻ mặt cuống cuồng, cả người long đong mệt mỏi .

"Cứ từ từ." Âm Nhị Nhi dạng tay, ngăn Âm Hạng Thiên muốn vào cửa.

"Anh còn muốn thế nào?" Âm Hạng Thiên không nhịn được nói.

"Quy ước ba điều." Âm Nhị Nhi bình chân như vại vươn ngón tay: "Thứ nhất, không được quấy. Thứ hai, không cho náo. Thứ ba, anh bảo chú đi, chú lập tức phải rời đi, một giây cũng không được ở lại."

Âm Hạng Thiên liếc mắt nhìn tôi một cái, miễn cưỡng đồng ý. Âm Nhị Nhi ưu nhã xoay người, khoát tay áo Xảo Dĩnh. Xảo Dĩnh lo lắng trùng trùng liếc nhìn tôi một cái, rồi mới theo Âm Nhị Nhi rời khỏi phòng bệnh.

Cửa phòng sau lưng Âm Hạng Thiên đóng lại, bên trong gian phòng yên tĩnh lại. Tôi im lặng dời đi tầm mắt, nhìn ra cửa sổ. Truyện chỉ được đăng trên diễn đàn của lê quý đôn, những trang web khác copy không xin phép. Tối nay có gió, một gốc cây nào đó không biết tên ngoài phòng bệnh, đã trụi hết lá, chỉ còn cành khô đung đưa trước gió, dường như muốn vói vào bắt lấy thứ gì đó, thoạt nhìn có chút kinh dị.

"Anh làm em ngã bệnh." Âm Hạng Thiên trầm thấp mở miệng, trong giọng nói lộ ra nồng đậm buồn bã.

"Từ ngày anh bắt đầu giam cầm tôi, tôi đã ngã bệnh." Tôi quay đầu, vô lực cùng anh đối mắt: "Nhưng anh không chịu nhìn, lại càng không chịu buông tay, cho nên, vì vậy tôi càng ngày bệnh càng nặng."

Tôi nhớ trong sách từng đề cập, điểm khác nhau lớn nhất giữa người và động vật là người có hỉ nộ ái ố, áp lực quá lớn và buồn bực không vui thời gian dài tựa như con sâu mọt, nó sẽ ăn mòn dần cơ thể khỏe mạnh biến thành yếu đuối, một kích cũng không chịu nổi.

Âm Hạng Thiên trông thật bình tĩnh, nhưng đáy mắt anh có cảm xúc rất kỳ lạ, tựa như có thứ gì đó đang tàn tạ, sụp đổ, cuối cùng hóa thành cát bụi.

"Bách Khả... Bách Khả của anh... Không phải của anh nữa rồi..." Anh thì thầm cúi người, đặt đôi môi hơi lạnh của anh lên môi tôi. Tôi nếm được mùi vị dứt khoát và bi thương. Nụ hôn này là bức hạ màn, là tuyên bố dấu chấm hết, cho nên tôi không kháng cự.

Một lúc lâu, anh rời khỏi môi tôi, để lại một câu: "Em tự do rồi!" Sau đó, cũng không quay đầu lại rời đi.

Âm Nhị Nhi đứng bên cửa, im lặng không nói nhìn tôi, đáy mắt có đau lòng cũng có cảm thông. Tôi biết, Âm Hạng Thiên chịu buông tay vô điều kiện, mọi công lao thuộc về anh. Anh hiểu Âm Hạng Thiên, biết xuống tay nơi nào để thật nhanh kết thúc màn nháo kịch này.

"Anh hai, cám ơn anh." Tôi nhắm mắt lại, để nước mắt chảy ngược vào trong, để nó gột rửa con tim tổn thương của tôi.
Bình Luận (0)
Comment