Cô Nàng Lính Đặc Chủng Xinh Đẹp

Chương 107

"Bà xã, nếu em cảm thấy phải xin lỗi người này vậy thì hoàn toàn không cần thiết. Sau lưng em, người này không chừng làm chuyện không sạch sẽ !"

Âm điệu chê cười của Kiều Âu không nhỏ, Mộ Tử Tiêu hoàn toàn có thể nghe. Cậu nhàn nhạt cau mày, tầm mắt vẫn nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo và có chút lúng túng của Lam Thiên Tình. Trong lòng mơ hồ hiểu, Kiều Âu chỉ chuyện không sạch sẽ, có thể có liên quan với Kiều Lộ.

Nhưng Mộ Tử Tiêu cũng không lựa chọn giải thích.

Đối mặt người phụ nữ mình yêu thích, đi giải thích chuyện về một người phụ nữ khác thì không có gì, vừa có thể làm bạn với người đàn ông bên cạnh của người phụ nữ trong lòng mình thích, đại não Mộ Tử Tiêu có chút xốc xếch, nhưng cũng rất lý trí.

Nháy mắt mấy cái, Mộ Tử Tiêu mỉm cười trong suốt, ưu nhã mà ấm áp giống như lúc mới quen Lam Thiên Tình, khẽ gật đầu, sau đó cất bước rời đi.

Lam Thiên Tình có chút hồi hộp. Trước mắt hồi tưởng lại từng hành động thâm tình của Mộ Tử Tiêu, bên tai vẫn văng vảng phiêu đãng từng lời tâm tình của cậu ấy. Lam Thiên Tình biết, mặc dù sẽ không thể bên cạnh cậu ấy nhưng cô sẽ vĩnh viễn nhớ, có người đã từng nói với cô: nếu như có ngày cô không thể ở chung một chỗ với Kiều Âu, thì hãy lựa chọn cậu ấy, cậu ấy sẽ cưới cô, lại sẽ không để cho cô ở chung một chỗ cùng người đàn ông khác.

Nói không cảm động là không thể nào, Mộ Tử Tiêu giống như cậu nhỏ của Kiều Âu, để cho Lam Thiên Tình cảm động mà không cách hồi báo, cô thật cám ơn bọn họ, giống như pháo hoa sáng lạng qua cuộc đời của cô, làm đẹp tuổi thanh xuân của cô, cũng làm cho cô vốn nóng nảy bén nhọn từ từ mài đi góc cạnh.

Tầm mắt bất tri bất giác nhìn theo bóng dáng Mộ Tử Tiêu lướt qua nhau cũng không nhếch nhác, dưới ánh mặt trời ấm áp đầu thu hơi có vẻ cô đơn.

"Bà xã, em biết không, đêm hôm đó ở bệnh viện quân khu Lộ Lộ gặp thầy thuốc tâm lý, nói người chiếm tiện nghi của nó rồi bỏ chạy, chính là Mộ Tử Tiêu"

Lam Thiên Tình vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng Mộ Tử Tiêu, trong lòng Kiều Âu chua xót, hắn có chút ghen ghét nói cho Lam Thiên Tình chuyện này, chỉ hy vọng hình ảnh Mộ Tử Tiêu trong lòng của Lam Thiên Tình sẽ không còn trong sáng, sạch sẽ nữa.

Lại nói, cử động này có vẻ rất cẩn thận, không đại khí.

Nhưng nhìn ánh mắt Lam Thiên Tình nhìn Mộ Tử Tiêu như vậy, Kiều Âu tin tưởng nếu như không có sự tồn tại của mình, nha đầu này nhất định sẽ yêu Mộ Tử Tiêu.

Loại ý nghĩ này mặc dù đã bị thực tế hủy bỏ, bởi sự thực là anh biết Lam Thiên Tình trước Mộ Tử Tiêu, hơn nữa bọn họ bây giờ đã có con. Nhưng vừa nghĩ tới ánh mắt kia của Lam Thiên Tình thì Kiều Âu có chút đau lòng. Kiều Âu thế nào cũng không có tư vị gì.

Nha đầu này, từ lần đầu tiên bắt đầu đến sau này mỗi một lần, đều chỉ có thể của Kiều Âu, chỉ một mình anh.

Thậm chí, kể cả lòng của Lam Thiên Tình cũng là như thế! Kiều Âu muốn bá chiếm, một cọng tóc cũng không cần nam nhân khác chui vào.

Lam Thiên Tình nghe vậy, nhanh chóng giương đôi mắt trong veo nhìn về hướng Kiều Âu, gương mặt kinh ngạc và tràn đầy không tin nổi.

Kiều Âu mới vừa nói cái gì? Người cợt nhã Kiều Lộ là Mộ Tử Tiêu?

Ước chừng một lát sau, Lam Thiên Tình cúi thấp đầu lạnh nhạt nói: "Thật ra thì chính em gái anh thì anh nên rõ nhất. Mà Mộ Tử Tiêu là người như thế nào em nghĩ chúng ta đều rất rõ ràng."

Lời này, đủ uyển chuyển hàm xúc, cũng quá hung ác!

Nói xong, Lam Thiên Tình không nhìn người nào nữa, khéo léo vùi đầu vào lồng ngực Kiều Âu.

Kiều Âu trong lòng có tính toán, đây là Lam Thiên Tình không tin! Lam Thiên Tình uyển chuyển phản bác lời của anh, tỏ rõ lập trường của mình, sau đó sẽ lựa chọn giống như chim nhỏ nép trong ngực mình, Kiều Âu đột nhiên cảm thấy, nha đầu này thật ác độc, đánh hắn một cái tát rồi trả lại cho một viên kẹo.

Ánh mặt trời tỉ mỉ miêu tả gò má Lam Thiên Tình, Kiều Âu không thấy hoàn toàn vẻ mặt bị che mất của cô, nhưng cánh môi lạnh bạc vô vị, còn có ánh mắt lạnh nhạt, đều ở đây khẳng định một điều:

Lam Thiên Tình tin tưởng Mộ Tử Tiêu!

Kiều Âu không rõ ràng lắm trong lòng mình đang có tư vị gì. Ôm Lam Thiên Tình từ từ đi, nhưng tâm trạng không vui sướng ngọt ngào như trước.

Kiều Âu nói Mộ Tử Tiêu không được, nhưng Lam Thiên Tình lại lựa chọn tin tưởng Mộ Tử Tiêu, không phải là bày tỏ cô ấy không tin lời anh nói?

Rất muốn tại đây cùng cô tranh luận một phen, sẽ đem những thứ mình điều tra như chứng cứ Mộ Tử Tiêu và Kiều Lộ cùng thuê chung phòng cho Lam Thiên Tình nhìn, nhưng nghĩ lại, cần gì chứ, nếu là anh muốn đối phó Mộ Tử Tiêu thì phải khiêm tốn một chút, hơn nữa ở trước mặt Lam Thiên Tình khiêm tốn một chút vẫn rất cần thiết.

Nháy mắt mấy cái, Kiều Âu không nói gì, ôm Lam Thiên Tình đi từng bước một hướng đến một nhà hàng.

**********************

Hai ngày sau đó chín giờ rưỡi sáng, tòa án quân sự mở phiên toà thẩm lý Ngũ Hoạ Nhu. Tư Đằng, Lam Thiên Tình, Kiều Âu đều có mặt ngồi ở hàng ghế thứ nhất.

Ngũ Hoạ Nhu mặc bộ quần áo quân trang, đi ra đứng ở vị trí bị cáo.

Trước đó Kiều Âu thông qua bác sĩ điều trị đã dặn dò Ngũ Họa Nhu kỹ càng, nói cô nhất định phải thể hiện tốt cảm xúc, giữ vững bộ dạng khẩn trương sợ, khóc nhè là bình thường, coi như biểu diễn quá đáng một chút cũng tuyệt đối không sao.

Bởi vì một cô gái nhỏ mười mấy tuổi bị ba người cường bạo mặc dù chưa thành nhưng là xảy ra án mạng, khiếp đảm sợ hãi là bình thường, điều này sẽ tác động đến sự đồng tình của bồi thẩm đoàn cùng quan tòa.

Vì có thể để Ngũ Họa Nhu hoàn toàn bình yên vô sự từ nơi này đi ra ngoài, theo đề nghị của luật sư, thậm chí Kiều Âu đồng ý ngụy tạo con át chủ bài.

Kiều Âu không nói với Tư Đằng nhưng lại cho người nhắn cho Ngũ Hoạ Nhu. Hơn nữa rất nghiêm túc dặn dò cô.

Về lá bài tẩy này, Kiều Âu cũng đã chuẩn bị chu đáo tất cả, không phải là đến vạn bất đắc dĩ sẽ không lấy ra dùng nhưng nếu quả thật phải lấy ra, thì Ngũ Họa Nhu phải phối hợp trả lời vấn đề, luật sư biện hộ hỏi cái gì cũng đều phải gật đầu nói dạ, như vậy mới có thể thoát sáu tháng lao ngục tai ương.

Đúng như Kiều Âu suy nghĩ, phiên tòa này tiến hành cũng không đặc biệt thuận lợi, hơn nữa mọi người nhất trí nhận định mặc dù tình cảnh nguy cấp nhưng bản thân Ngũ Hoạ Nhu là cô lính đặc chủng, có võ công nên việc đối phó với ba dân công đang say chuếnh choáng hoàn toàn không khó, chỉ cần đánh ngã bọn họ là được, không cần thiết đánh đến tử vong.

Tư Đằng cũng biết vượt quá phòng vệ là hai đến sáu tháng tù nhưng không bỏ được người trong lòng mình chịu khổ.

Lam Thiên Tình hốc mắt hồng hồng, vẫn nắm thật chặt tay Kiều Âu. Kiều Âu ôm cô vào trong ngực không ngừng trấn an, vỗ nhẹ phía sau lưng, nói cho cô biết, không có việc gì.

Ánh mắt của bọn họ cùng nhau nhìn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngũ Hoạ Nhu, giờ phút này đang run lẩy bẩy, nguyên bản vốn đã bị Lam Thiên Tình nuôi thành khuôn mặt nhỏ nhắn, bây giờ đã vót nhọn chỉ lớn hơn bàn tay một chút, dáng người vốn mập mạp, mượt mà thật đáng yêu, cũng giống như lập tức bị cái gì hút khô, gầy ốm để bọn họ nhìn mà đau lòng.

Tư Đằng gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch gầy yếu, nghĩ thầm nếu là nha đầu này thật sự không tránh khỏi lao ngục thì anh biết làm sao để chịu đựng. Anh nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này.

Thời gian nghỉ ngơi, luật sư biện hộ Ngũ Hoạ Nhu không hề nói gì, nghiêng mặt nhìn Kiều Âu một cái tựa hồ đang trưng cầu ý kiến gì.

Kiều Âu hiểu ý, thở ra một hơi, gật đầu một cái.

Vì vậy, mười phút sau mở phiên toà, nguyên bản vốn đã thành tội trạng, chuẩn bị tuyên cáo vụ án, thì bởi vì luật sư biện hộ bị cáo có chứng cớ mới, chứng minh Ngũ Hoạ Nhu lúc ấy đả thương người tới chết cũng không được đã hành động, thậm chí là bản thân mình không cách nào khống chế hành động.

Lam Thiên Tình cùng Tư Đằng đều rất sững sờ, Ngũ Hoạ Nhu ngồi chỗ bị cáo dù trong lòng đã biết trước nhưng cũng vẫn sợ.

Từ từ, luật sư bắt đầu nói đến tuổi thơ Ngũ Hoạ Nhu. Nói khi còn 11 tuổi, đi học ở quê hương trong trấn nhỏ, có ngày ham chơi về nhà chậm, trên đường về nhà đã từng bị người khác xâm phạm, cũng là đi ngang qua công trường đang thi công một công trình kiến trúc cũng bị mấy người đàn ông bạo hành.

Luật sư còn nói, chuyện này đã tạo thành ám ảnh rất lớn ở trong lòng của Ngũ Hoạ Nhu, cô vẫn chưa nói qua cùng bất luận kẻ nào, sau khi về nhà người trong nhà phát hiện hạ thể cô ấy ra máu, hơn nữa y phục bị xé rách, hỏi thăm mãi cô mới khóc nói thật tình, nhưng lúc cha mẹ cô ấy đến hiện trường thì nghi phạm đã trốn thoát.

Cha mẹ của Ngũ Hoạ Nhu vì danh dự của con gái, không lựa chọn báo cảnh sát, cộng thêm bọn họ vốn nhát gan, sợ người ta trả thù nên chỉ làm vệ sinh cho cô ấy rồi đưa đến viện chạy chữa trị.

Nói tới chỗ này, luật sư còn cung cấp bệnh án của một bệnh viện trong một trấn nhỏ từ nhiều năm trước Ngũ Hoạ Nhu bởi bị xâm hại, tuổi quá nhỏ, hạ thể ra máu không ngừng nên phải điều trị.

Dĩ nhiên, bệnh án ghi chép này là giả, nhưng Kiều Âu có biện pháp đem nó làm thành thật.

Phần chứng cớ kia đã ố vàng, thoạt nhìn rất giống như đã được ghi chép từ nhiều năm trước, cứ như vậy bày ra trước mặt bồi thẩm đoàn và quan toà, lập tức Ngũ Hoạ Nhu giành được đồng tình của mọi người có mặt trong phiên tòa.

Ngón tay Tư Đằng nắm chặt cắm vào lòng bàn tay. Lần đầu tiên của Ngũ Hoạ Nhu là do anh làm, tại sao anh lại không biết gì?

Nhưng nếu để cho Ngũ Hoạ Nhu có danh dự so với để cho cô ấy ngồi tù thì thà anh tiếp nhận tâm ý lần này của Kiều Âu.

Lúc này Tư Đằng mới nhớ tới, tại sao Kiều Âu lại bảo luật sư nói lên thân thỉnh, lúc nghỉ ngơi sau khi thẩm vấn, đem dọn dẹp sạch sẽ thì ra là còn có ngón đòn này.

Lam Thiên Tình lệ rơi đầy mặt liếc nhìn Ngũ Hoạ Nhu, lại nhìn Kiều Âu, lập tức tựa đầu vào trong ngực Kiều Âu. da.nlze.qu;ydo/nn Cô biết, chuyện Ngũ Hoạ Nhu bị xâm phạm thời thơ ấu sẽ không được nói ra nhưng nếu Ngũ Hoạ Nhu một khi ngồi tù dù là chỉ có hai tháng thì tiền đồ đời này cũng phá hủy. Liệt Diễm đoàn sẽ không dung hạ được một cô lính có án tù, cả trường quân đội Thúy Bình sơn cũng sẽ không dung hạ được cô ấy.

Luật sư biện hộ của Ngũ Hoạ Nhu nhìn Ngũ Hoạ Nhu, lúc này mới hỏi câu thứ nhất:

"Ngũ Hoạ Nhu tiểu thư, xin hỏi năm cô mười một tuổi có từng bị xâm phạm hay không?"

Ngũ Hoạ Nhu không muốn trả lời nhưng cô biết để có thể cứu mình chỉ có thể nghe lời Kiều Âu. Nhưng giờ phút này toàn thân run rẩy, nước mắt ràn rụa không phải giả mà là thật, Ngũ Họa Nhu vừa nghĩ tới chuyện mình muốn từ nơi này đi ra ngoài, còn cho quá khứ của mình thêm một điểm nhơ không có thật, đã cảm thấy cái thế giới này quá đáng sợ.

"A ~!"

Ngũ Họa Nhu không trả lời luật sư, mà lấy tay che lỗ tai của mình, đem hết toàn lực hét to một câu, âm thanh vang dội cả gian đại sảnh. Thân thể gầy yếu khom lưng, mặt hoảng sợ cùng bộ dáng hèn nhát để cho mọi người nhìn cũng đau lòng.

Hung hăng đau nhói!

Khi Ngũ Họa Nhu hét xong, khóe miệng Kiều Âu liền cong lên. Một tiếng hét này còn có tác dụng hơn nhiều câu trả lời rồi.

Luật sư không nói thêm gì nữa, rất nhiều vấn đề đã chuẩn bị để hỏi Ngũ Hoạ Nhu xem ra cũng đã không cần hỏi.

"Thưa Quan tòa đại nhân, tôi không còn vấn đề nào muốn hỏi nữa."

Lúc Luật sư trình bày, âm thanh cũng hơi khàn khàn, phối hợp không khí căng thẳng trong phiên tòa làm tăng lên vài phần tính chân thật của vấn đề.

Sau mười phút nghỉ ngơi, quan toà tuyên bố Ngũ Hoạ Nhu vô tội lập tức thả ngay tại tòa.

Quan toà cùng bồi thẩm đoàn mới vừa đứng dậy chuẩn bị rời đi, Tư Đằng liền đứng lên, hai bước xông lên trước nhảy qua rào chắn ôm lấy cô gái mà mình ngày thương đêm nhớ.

"Tiểu Nhu!"

"A Tư!"

Tư Đằng liền ôm Ngũ Hoạ Nhu ra khỏi hàng rào, sau đó bất chấp tất cả hôn khắp mặt của cô. Cuối cùng, thâm tình cho cô một nụ hôn sâu tiêu chuẩn, đem lấy nước mắt cùng uất ức đều nuốt hết, đem lấy nàng hôn choáng váng tại trong khuỷu tay mình, nữa một chục vượt qua, ôm đi ra ngoài.

Lam Thiên Tình vốn định tiến lên ôm Ngũ Hoạ Nhu, nhưng nhìn bộ dạng hạnh phúc của ở trong ngực Tư Đằng lại không đành lòng đi quấy rầy.

Cùng Kiều Âu cùng chậm rãi đi theo phía sau bọn họ, Lam Thiên Tình ngẩng đầu nhìn Kiều Âu: "Chúng ta để bọn họ tự do thôi."

Kiều Âu ánh mắt lóe lóe, cười nhạt một tiếng, nhàn nhạt đáp: "Được."

Ra khỏi tòa án quân sự, ánh mặt trời lóa mắt Ngũ Hoạ Nhu, khiến cô từ trong hoảng hốt mà tỉnh lại. Liếc nhìn chung quanh, đỏ mặt: "A Tư, làm sao cứ ôm em? Thật là nhiều người đang nhìn!"

Tư Đằng lạnh lùng, khinh thường nói: "Ta ôm vợ của mình, có ảnh hưởng đến ai đâu!"

Gò má Ngũ Hoạ Nhu đỏ lên, lỗ mũi vừa đau rồi.

Trước kia xem phim Hàn, và đọc tiểu thuyết, cô rất thích nam chính ôm nữ chính như ôm công chúa, cảm giác rất lãng mạn, rất đáng quý trọng.

Ngũ Hoạ Nhu ngước mắt nhìn Tư Đằng, cô biết Tư Đằng không phải hoàng tử, không thể so sánh với Kiều Âu và Mộ Tử Tiêu, nhưng là so sánh người bình thường như cô mà nói, Tư Đằng đã đầy đủ hoàn mỹ, cô không phải công chúa cũng có thể được ông trời ưu ái cho Tư Đằng đến bên cạnh cô.

Tư Đằng ôm Ngũ Hoạ Nhu chạy thẳng tới bãi đậu xe, mà Kiều Âu cùng Lam Thiên Tình đi ra phía sau tòa án cám ơn luật sư biện hộ cho Ngũ Hoạ Nhu, chào hỏi xong liền ở đó chờ Tư Đằng lái xe tới.

Lam Thiên Tình xoa mặt của Kiều Âu, những ngày này, cô rất lo lắng về chuyện của Ngũ Hoạ Nhu nhưng vẫn giấu ở trong lòng không có hỏi. Bởi vì cô biết, chuyện của Ngũ Hoạ Nhu chính là chuyện của cô, vô luận lớn hay nhỏ, đối với Kiều Âu mà nói, đều là chuyện lớn.

"Kiều Âu, thật hoài niệm lúc trước, khi đó em rất lệ thuộc vào anh, có chút sợ anh, cũng sẽ không dám phát giận với anh."

"Ha ha, thế nào lại cảm thấy như vậy đối với anh?"

Kiều Âu cưng chiều giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt chóp mũi Lam Thiên Tình một cái. Trong lòng suy nghĩ, nha đầu ngốc, mặc kệ như thế nào, cô đều là bảo bối trong lòng anh.

Khóe mắt nhỏ vụn chợt liếc thấy một bóng người lạnh bạc, Kiều Âu ngước mắt một cái chớp mắt, xuyên qua đỉnh đầu Lam Thiên Tình, nhìn thấy bóng dáng của Bùi Đồng Tuyên theo dòng người đi khuất ở cuối hành lang.

Làm sao ông ấy lại tới nơi này?

Kiều Âu cau mày, chẳng lẽ là đến xem rồi?

"Kiều Âu?"

Lam Thiên Tình giờ phút này đang đứng đối diện Kiều Âu, bị ôm vào trong ngực, không biết phía sau đã xảy ra cái gì, lúc gọi Kiều Âu theo bản năng thân thể phải lui về phía sau, lại bị một bàn tay to che ở mắt:

"Không có gì, chỉ là đang đợi Tư Đằng, tại sao lâu như thế còn chưa tới."

"Ha ha." Lam Thiên Tình cười, câu hỏi ngu như vậy mà còn hỏi ra ngoài.

Tư Đằng và Ngũ Hoạ Nhu vừa sống sót sau tai nạn, tiểu biệt thắng tân hôn, coi như hiện tại làm chuyện thân mật không đúng lúc, nhưng là cùng nhau chui ở trong xe gặm gặm cắn cắn, sợ còn là bình thường.

Ánh mặt trời ấm áp, một nam một nữ ôm nhau ở hành lang rất lâu, mặc cho thời gian lẳng lặng trôi qua, cô gái nép vào ngực của chàng trai, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ mà có lực, chàng trai nắm thật chặt bàn tay cô gái, cảm thụ sự tĩnh mật dịu dàng.

Lúc này, Tư Đằng lái xe đến, Ngũ Hoạ Nhu ngồi ở vị trí kế bên tài xế, đầu cúi thật thấp, Lúc Lam Thiên Tình và Kiều Âu lên xe, có chút xấu hổ nói một câu: "Kiều Thiếu!, Tình Tình!, cám ơn hai người!"

Ánh mắt tinh nhuệ cất giấu nụ cười, từ góc độ của Kiều Âu vừa lúc có thể nhìn thấy gò má Ngũ Hoạ Nhu vương vài sợi tóc xốc xếch, tóc nha đầu này cũng giống tóc Tình Tình bắt đầu thật dài rồi. Trên môi sưng đỏ, thậm chí có một chỗ bị tổn hại.

Kiều Âu mỉm cười, nắm lấy tay Lam Thiên Tình đặt lên môi mình tỉ mỉ hôn.

Thật sự rất nhiều ngày, chưa cùng Tiểu Bạch Thỏ ân ái rồi.

Mùa xuân của Tư Đằng đã trở về, mà anh lại phải đi vào kỳ ngủ đông khá dài và khổ sở rồi sao? Ánh mắt chợt trở nên buồn bã, ánh mắt nóng bỏng nhìn Lam Thiên Tình, nghĩ đến ngày hôm qua ở trên mạng tra được, phụ nữ có thai nếu qua ba tháng đầu mới có thể coi là ổn định, mới có thể ân ái đấy.

Có chút khó chịu cắn ngón tay của Lam Thiên Tình làm cô bị đau, liếc mắt nhìn Kiều Âu: " Anh làm gì đấy?"

"Bà xã, còn có hai tháng !"

". . . , . . ." Lam Thiên Tình không hiểu nhưng Tư Đằng lại bật cười.

Mỗi một một lát, không khí quỷ dị này liền bị Lam Thiên Tình phá vỡ, bởi vì cô thật sự lo lắng cho Ngũ Hoạ Nhu, cúi đầu nhìn chăm chú trước mặt Ngũ Họa Nhu, lặng lẽ không nói.

Tư Đằng thỉnh thoảng chen vào một đôi lời nhưng Kiều Âu lại lạnh lùng.

Kiều Âu bất đắc dĩ thở dài, trong khoảng thời gian này, người chạy nhiều nhất chính là anh, mấy ngày ngủ không ngon giấc, chuyện Tư Đằng anh phải dùng đến cả quan hệ của Kiều Nhất Phàm lần lượt chạy vạy khắp nơi và hết các thủ đoạn, thật vất vả mới đem phiên toà do tòa án quân sự đổi thành do bảo vệ quân đội, mệt đến sức cùng lực kiệt.

Đồng thời, còn có chuyện Ngũ Hoạ Nhu, Kiều Âu hắn phải ngày đêm thảo luận chi tiết cùng luật sư biện hộ, nhìn bản bệnh án được trình bày trên tòa án chỉ tốn không tới mười phút, lại đảo lộn cả thế cục, vì mười phút này, Kiều Âu tốn không ít hơi sức!

Cái gọi là trên đài một phút, dưới đài mười năm công.

Kiều Âu tịch mịch nhìn ba người kia không có tim không có phổi bỏ anh qua một bên, trò chuyện vui vẻ tràn trề không thôi. Nhếch môi cười, chỉ cần bảo bối nhà anh vui vẻ, anh bị chút lạnh lùng cũng chẳng là cái vẹo gì?

Nhưng chuyện Bùi Đồng Tuyên thật là quỷ dị.

Kiều Âu nhắm mắt, bàn tay ấn lên huyệt Thái Dương, thời gian trước anh thường xuyên tiếp xúc với Bùi Đồng Tuyên nên bóng dáng kia cũng sẽ không nhìn lầm a.

"Buổi trưa ăn cái gì?"

Nói xong, Lam Thiên Tình bắt đầu hướng đến chuyện ăn uống. Hiện tại Lam Thiên Tình đang mang thai, khẩu vị đặc biệt lớn, chỉ chốc lát liền đói bụng. Giơ điện thoại di động lên xem một chút, đã mười một giờ rưỡi rồi, chính là giờ cơm trưa.

Nói đến đây, Ngũ Hoạ Nhu tươi cười lập tức rạng rỡ phát sáng đứng lên: "Muốn ăn cơm trộn, sushi cá hồi!"

Tư Đằng bật cười, cưng chiều ngắt khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngũ Họa Nhu: "Nhìn em chỉ có tiền đồ về việc này!"

Hôm nay Ngũ Họa Nhu cô vừa thoát nạn ra ngoài, chỉ cần cô muốn ăn gì tin tưởng Kiều Âu và Lam Thiên Tình tuyệt đối sẽ không phản đối. Chỉ là, nhắc đến chuyện ăn uống, Tư Đằng liếc qua kính chiếu nhìn hậu mập mờ nhìn Kiều Âu cười cười, Kiều Âu cũng không nói gì chỉ mỉm cười.

Không ai trả lời, Tư Đằng lái xe lên cao tốc chạy về phía bờ biển.

Tuy nói kinh đô là thành thị ven biển, nhưng Ngũ Hoạ Nhu từ nhỏ lớn lên ở trong trấn nhỏ, chưa từng chân chính nhìn thấy biển rộng. Mà lần đầu tiên Lam Thiên Tình nhìn thấy biển rộng cũng không cần phải nói, là đi cùng Mộ Tử Tiêu.

Lần này, cũng không biết Kiều Âu có phải là cố ý hay không, có nói trước với Tư Đằng hay không, xe của bọn họ vừa đúng đi đến bãi cát lần trước Lam Thiên Tình đi cùng Mộ Tử Tiêu, vị trí đậu xe đều là ở chỗ cũ.

Lúc xuống xe, Ngũ Hoạ Nhu nhìn bờ cát biển trước mắt, hưng phấn không ngừng được, mở cửa xe liền chạy xuống, Tư Đằng theo sát phía sau như hình với bóng.

Mà Lam Thiên Tình lại là liếc Kiều Âu một cái, Kiều Âu có thâm ý khác nhìn phía trước, nắm tay Lam Thiên Tình nói:

"Hết cách rồi, con người của anh bá đạo, người phụ nữ anh yêu mến, mặc kệ là kỉ niệm đẹp nhất, còn là lần đầu tiên bất kỳ đều phải cùng chính anh. Nếu anh không thể làm người đàn ông đầu tiên dẫn em đi xem biển thì anh sẽ ở chính chỗ này làm một chút sự tình rất đặc biệt, đẩy lùi kỉ niệm của hắn đã từng làm cho em, để mỗi lần em nhớ tới biển là nhớ tới kỉ niệm anh và em, em phải nhớ tới kỉ niệm với anh sẽ tốt đẹp và ý nghĩa hơn so với hắn!"

"Quỷ hẹp hòi!"

Nghe tình ý của Kiều Âu, nội tâm Lam Thiên Tình trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Người này có tham muốn giữ lấy còn cường liệt hơn so với mình?

Nhưng Lam Thiên Tình cô thích.

Nhớ tới lần trước nhìn thấy bóng dáng Mộ Tử Tiêu tịch mịch, Lam Thiên Tình cảm thán, tình yêu cho tới bây giờ đều là chuyện giữa một người đàn ông và một người phụ nữ. dfienddn lieqiudoon Lam Thiên Tình tin tưởng, đợi đến khi Mộ Tử Tiêu thật sự gặp được chân mệnh thiên tử của cậu ấy thì cạu ấy nhất định sẽ hiểu, trong mắt cô và Kiều Âu chỉ có lẫn nhau, không thể tiếp tục bận tâm cái khác.

Kiều Âu dắt Lam Thiên Tình cẩn thận từng li từng tí đi trên bờ cát, rất nhanh đuổi theo bọn Ngũ Hoạ Nhu, nhìn thủy triều liên tiếp, nhìn dưới chân từng khúc mềm mại, năm tháng lại sẽ như thế tĩnh mật mạnh khỏe.

Đột nhiên, hai người đàn ông này cười quỷ dị cười, sau đó ôm ngang từng người người phụ nữ của mình lên bước nhanh hướng bên bờ đi.

Lam Thiên Tình cau mày, nhìn theo phương hướng bọn họ đi tới, là một chiếc xe rất xa hoa.

Hai người bọn họ đem hai người phụ nữ nhét vào trong xe, đồng thời từ trên ghế ngồi lấy từng túi đưa cho các cô: "Thay quần áo đi!"

Nói xong, liền đóng cửa xe lại.

Lam Thiên Tình và Ngũ Hoạ Nhu nhìn nhau, không hiểu. Ban đầu bảo là muốn ăn cơm, kết quả lại đi tới bờ biển rồi. Lúc này đây là bờ cát duy nhất không bị khai thác, vì vậy chung quanh căn bản cũng không có khách sạn.

Hai cô bé mặt ủ mày ê, đói bụng thầm thì gọi.

Ngũ Hoạ Nhu mở túi dò xét bên trong, lập tức ngây ngẩn cả người! Có chút không dám tin đem lễ phục lấy ra ngoài, thật là xinh đẹp! Lụa màu trắng mềm mịn rất đẹp nhưng nhìn thế nào lại có cảm giác giống áo cưới?

"Này, đây là cái gì thế?"

Có chút kinh hãi hướng nhìn Lam Thiên Tình, Ngũ Hoạ Nhu đoạt lấy túi của Lam Thiên Tình mở ra xem, cũng là lụa màu trắng rất đẹp... Quần lụa mỏng, khi mở rộng mở lấy ra lại là eo cao, có dây thắt phía sau có chút giống váy cho con nít.

Lam Thiên Tình cũng kinh ngạc. Chợt trong đầu nhớ lại trước lúc xuống xe Kiều Âu đã nói với mình nhiều lời chân tình. Nàng mơ hồ có chút hiểu.

"Bọn họ không phải là muốn ở chỗ này cầu hôn chúng ta chứ?"

Từng chữ từng câu nói xong, Lam Thiên Tình không nháy mắt nhìn chờ đợi phản ứng của Ngũ Hoạ Nhu. Nhưng Ngũ Hoạ Nhu căn bản không nghĩ tới Tư Đằng sẽ cầu hôn mình.

Trong thư lần trước, Tư Đằng nói đợi cô được thả ra sẽ kết hôn, cô chưa tốt nghiệp nên chỉ đăng ký trước. Nhưng Ngũ Họa Nhu nghĩ chẳng qua là Tư Đằng xúc động nhất thời và trấn an cô nên không có quá mức để ở trong lòng. Tràn đầy cảm động không phải giả, nhưng cô lại cũng không dám vọng tưởng.

"Tình Tình, mình có gan cảm giác đang nằm mơ, cậu có thể cho mình một cái bạt tai hay không?"

Ngây ngốc nói xong, nước mắt Ngũ Hoạ Nhu liền rớt xuống.

Lam Thiên Tình sững sờ, giơ tay lên lau đi hàng nước mắt của Ngũ Họa Nhu, sau đó bắt đầu cởi giày và quần của mình, có chút hưng phấn nói:

"Đồ ngốc! Đó là người đàn ông của chúng ta, lại không ăn trộm lại không cướp, bọn họ quý trọng mến yêu chúng ta, chúng ta tự nhiên muốn lĩnh tình, phải phối hợp, muốn cho bọn họ cảm thấy tâm huyết mình không có uổng phí."

Người phụ nữ thông minh, không phải tính toán chi li, mà là thời khắc nghĩ tới, làm như thế nào mới có thể tốt, làm cho đàn ông cảm động không bỏ được.

Lời này là Đoàn Hề Trạch nói với Lam Thiên Tình.

Nhưng trong cuộc sống thực tế lại trở thành Kiều Âu luôn cho cô cảm động, không bỏ được hết mọi chuyện.

Lam Thiên Tình mỉm cười, nét mặt tươi cười như hoa, Kiều Âu này thật là thông minh!

Mất khoảng bảy tám phút, Lam Thiên Tình và Ngũ Hoạ Nhu đều đổi xong y phục, sau đó mở cửa xe, phóng mắt nhìn sang, Tư Đằng và Kiều Âu cư nhiên cũng đều đổi xong y phục, hơn nữa mỗi người trong tay đang cầm một bó hoa hồng màu trắng, cười nhẹ nhàng đứng ở cách đó không xa chờ đợi họ.

Họ có chút xấu hổ từ trong xe xuống.

Thấy một màn như vậy, ai cũng biết tất nhiên là cầu hôn rồi.

Nhưng làm gì mà nhất định phải thay quần áo?

Đang lúc Lam Thiên Tình không hiểu, Kiều Âu một bước nhanh về phía trước ôm cô vào trong ngực, nụ hôn nóng bỏng ùn ùn kéo đến giống như mưa to gió lớn càn quét môi của mũi, khoang miệng, còn có điều có lý trí.

Tư Đằng cũng giống như vậy, vươn cánh tay một cái, đem Ngũ Hoạ Nhu đang ngẩn người một bên ôm ở trong ngực, giữ chặt cái ót liền hôn xuống thật sâu, một tay chặt chẽ dán sát eo ếch đường cong, hận không thể dụi bể, hòa tan ra tiến vào trong máu của mình!
Bình Luận (0)
Comment